Chương 735: Trở Mặt Vô Tình
Nghịch Thương Thiên
04/04/2013
An Đức Lệ Na coi như là nửa chủ nhân của Thiên Cơ dược tề. Mọi người ở đây đều nhận ra nàng. An Ni Tháp tách đám người ồn ào dọc đường đi, dẫn đoàn người An Đức Lệ Na đi vào bên trong trung tâm cửa hàng.
An Ni Tháp đánh giá đám người Ngải Mễ Lệ phía sau An Đức Lệ Na một cách quái lạ. Là một Trung vị thần, An Ni Tháp liếc mắt đã nhìn ra những người này có thực lực rất thấp kém. Không rõ tại sao An Đức Lệ Na thực lực thâm bất khả trắc lại dẫn một đám người như vậy tới đây.
- Ủa. An Đức Lệ Na, ngươi đã về rồi à? - A Khắc Lợi luôn luôn nhìn về phía cửa vào, liếc mắt đã thấy An Đức Lệ Na giữa đám người, đứng từ xa đã chào lớn.
- Bố Lai Ân đâu? - An Đức Lệ Na vẫy tay về phía sau cho mấy người, rồi đi về phía A Khắc Lợi, vừa tới bên cạnh hắn đã lập tức hỏi ngay.
- Bố Lai Ân ở trong đại sảnh với người của các đại gia tộc, lúc này hẳn là đang phân phối thuốc mới luyện chế cho các đại gia tộc. Ngươi tìm hắn có việc gấp à? - A Khắc Lợi hỏi.
- Biết rồi.
An Đức Lệ Na chỉ chỉ về đoàn người phía sau, rồi dặn A Khắc Lợi:
- Đưa họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trước, họ đều là bằng hữu của Bố Lai Ân, ngàn vạn lần không được chậm trễ.
Chỉ nói với A Khắc Lợi một câu ra lệnh, rồi An Đức Lệ Na lại quay đầu, hì hì cười nói với mấy cô Phạm Ny:
- Các vị tỷ tỷ an tâm nghỉ tạm nhé, nơi này là Ám Ảnh thành, sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra nữa đâu.
Trên đường đi đoàn người cũng rất lo lắng, hẳn là đã bị những cản trở không nhỏ, bây giờ nghe An Đức Lệ Na nói như vậy, tất cả mọi người đều thầm thở phào một hơi.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ nhìn đám người cười đùa vui vẻ, trên mặt tràn đầy vẻ kính sợ, nói khẽ với A Nhĩ Mai Lý Khắc:
- Ngươi nhìn những người này. Khí tức trên người họ đều vô cùng cường đại, ít nhất cũng là cảnh giới Hạ vị thần. Trên đại lục này, chúng ta phải nhanh chóng đề cao thực lực, bằng không mặc dù Bố Lai Ân có giúp đỡ cho chúng ta, nếu không có thực lực thì chúng ta cũng khó chống đỡ lắm.
A Nhĩ Mai Lý Khắc gật đầu đồng ý, trầm giọng nói:
- Không sai, chúng ta không giống mấy cô kia, không có nhiều cảm tình với Bố Lai Ân đâu. Nếu ta trở thành gánh nặng của hắn, cho dù là hắn không đuổi ta đi, ta cũng không còn mặt mũi nào lưu lại.
Vài nhân vật vốn hô phong hoán vũ chấn nhiếp cả Kỳ Áo đại lục, bây giờ rất hiển nhiên đã bị kích thích. Tuy nói trên đường đi họ cũng bị kích thích không ít, nhưng gặp phải lần hội tụ vô số cao thủ như thế này, họ phát hiện bên cạnh ai nấy chỉ cần động đầu ngón tay đã có thể giết họ như bóp chết một con kiến, cảm giác đả kích trong lòng quả rất mạnh.
- Hóa ra là bằng hữu của Bố Lai Ân. Tới đây tới đây, ta bố trí cho các vị. Ha ha. Thiên Cơ dược tề chúng ta bây giờ còn nhiều phòng trống lắm. - A Khắc Lợi cười ha ha, rồi dẫn đám người Tư Tháp Tác Mỗ và Ngả Mễ Lệ rời đi.
Những người này chỉ có thực lực Bán Thần, Cơ Thần, sau khi được A Khắc Lợi an bài nơi chốn, không hề lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu tu luyện tụ tập nguyên tố. Không bỏ qua bất kỳ lúc nào để đề cao thực lực cho mình.
An Đức Lệ Na cũng không đi với họ, mà một mình đi về phía đại sảnh nơi tiếp đãi các đại gia tộc.
- Các vị vừa lòng chứ? - Bên trong đại sảnh, Hàn Thạc vẫn theo thực lực của đại gia tộc, đã chuẩn bị các bình thuốc trước rồi giao cho họ, cười cười hỏi han.
Phía trước đại biểu các gia tộc đều có một núi thuốc. Ai nấy cười thỏa mãn, liên tục gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Những khối hắc tinh tệ lớn được hào sảng ném ra trước mặt Hàn Thạc. Những đống hắc tinh tệ này gom lại trông giống như những tòa núi nhỏ. Sau khi mọi người đều tỏ vẻ hài lòng, Hàn Thạc mỉm cười thu hồi đống tinh tệ này, lần này vì hắn luyện chế khá nhiều thuốc men, chỉ phỏng chừng một chút, đống hắc tinh tệ của hắn đã gần ba mươi vạn rồi. Đây xem ra không là một số lượng nhỏ chút nào.
- Các vị. Tất cả mọi người đã hài lòng với số lượng mình cần, vậy ta đề nghị nâng chén chúc mừng một phen. - An Đức Liệt mỉm cười nâng chén, thanh âm vang dội cả đại sảnh.
Tất cả mọi người đều nể mặt An Đức Liệt, nghe vậy ai nấy đều mỉm cười nâng chén, hướng về phía An Đức Liệt và Hàn Thạc.
- Khục khục...
Đột nhiên ở đâu truyền đến một tiếng ho khan không hợp lúc. Như là ai đó bị sặc nước vậy.
Mọi người đang mỉm cười uống rượu, ai nấy đều nghe tiếng nhìn lại. Chỉ thấy Ba Đặc Lai Mỗ không ngừng ho khan, sắc mặt đỏ lên, xem ra đích thật là bị sặc nước, hắn vỗ ngực mình, sắc mặt có chút khó coi nhìn ra phía cửa ngoài.
Trong sự nghi hoặc của mọi người, theo tầm mắt của hắn nhìn theo, đột nhiên phát hiện ra ở cửa có một tiểu cô nương sắc mặc lạnh lùng như băng tuyết.
- An Đức Lệ Na!
Hàn Thạc kinh hỉ hô lớn:
- Ngươi không có việc gì thì tốt quá. Ta vẫn luôn luôn lo lắng cho sự an nguy của ngươi. Nghe Tạp Mai Lệ Tháp nói là trên đường đi ngươi tựa hồ gặp phải vài việc bất ngờ. Rốt cuộc là việc gì thế?
An Đức Lệ Na không lập tức trả lời câu hỏi của Hàn Thạc, mà nhìn lạnh lùng Ba Đặc Lai Mỗ, bước từng bước một đi về phía hắn. Xem vẻ đằng đằng sát khí của nàng, ai cũng có thể nhìn ra nàng muốn làm cái gì.
Tất cả mọi người ở đây chẳng ai ngu. Từ vẻ mặt của An Đức Lệ Na và Ba Đặc Lai Mỗ, họ lập tức đoán ra giữa hai người khẳng định có cừu oán. Nhất là Hàn Thạc, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào người Ba Đặc Lai Mỗ.
- Ta không biết hắn tên gọi là gì. Nhưng trên đường trở về Ám Ảnh thành, chính là tên này vì thèm thuồng mấy tỷ tỷ đẹp tuỵêt trần, thấy chúng ta ai nấy thực lực thấp kém đã đem lòng muốn cướp đoạt. Người này còn có một đường thúc thực lực bất phàm, thêm nữa hắn còn có mấy tên Thần Vệ liên thủ. Chúng ta thiếu chút nữa không thể sống sót trở về được! - Trong khi đi đến bên cạnh Ba Đặc Lai Mỗ, An Đức Lệ Na liếc nhìn Hàn Thạc, thanh âm rất trong trẻo nhưng vô cùng lạnh nhạt.
Hàn Thạc sắc mặt khó coi, hai mắt như lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ xạ thẳng vào người Ba Đặc Lai Mỗ, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Ba Đặc Lai Mỗ thiếu gia. Có phải là như vậy không?
- Bố Lai Ân. Ở đây có hiểu lầm. Ta không biết họ là người của Thiên Cơ dược tề các ngươi! Những người này thực lực đến cả Bán Thần Cơ Thần cũng chả có được mấy người, trông chẳng ra già chẳng ra trẻ, còn có mấy nữ nhân nữa chứ, ta làm sao biết được họ là người của Thiên Cơ dược tề các ngươi chứ? - Ba Đặc Lai Mỗ cười khổ, vội vàng giải thích.
- Trên đường đi, ta vì tránh việc hiểu lầm, từng nói tên của Thiên Cơ dược tề ra rồi, chẳng lẽ ngươi là một Thượng vị thần mà không nghe rõ sao? - An Đức Lệ Na cau mày, quát lạnh.
Vừa nói xong, An Đức Lệ Na đột nhiên ra tay. Một quầng sáng chói lòa bắn từ trong cơ thể nàng thành một luồng quang ảnh lao thẳng vào Ba Đặc Lai Mỗ.
Ba Đặc Lai Mỗ còn đang chuẩn bị mở miệng giải thích, vừa thấy An Đức Lệ Na đột nhiên ra tay, lập tức biến sắc, lễ phục đột nhiên vỡ tung, thần giáp với ba cái xương trắng lập tức lộ ra ngoài. Ba Đặc Lai Mỗ hiển nhiên biết An Đức Lệ Na thực lực phi phàm, lập tức toàn lực ngăn cản. Thần lực Tử Vong quán chú vào trong thần giáp, thần giáp trở thành màu xương trắng phau, hình thành vài trường lực phòng ngự.
Cùng lúc đó, Ba Đặc Lai Mỗ cũng vung hai tay chém ra, thần lực Tử Vong ngưng kết thành một bạch cốt thuẫn bài, bao phủ toàn bộ trước người hắn.
“Choang!”
Quang mạc sáng rực của An Đức Lệ Na vừa ra tay đánh thẳng vào bạch cốt thuẫn bài, so với hắn thì thực lực của An Đức Lệ Na rõ ràng mạnh hơn không chỉ một bậc. “Rắc rắc”, bạch cốt thuẫn bài hoàn toàn vỡ vụn ra. Bàn tay nhỏ bé nõn nà của An Đức Lệ Na thừa dịp đấm thẳng vào ngực Ba Đặc Lai Mỗ.
“Bùng bùng!”
Ba Đặc Lai Mỗ không ngừng lui về phía sau, mặt mũi có vẻ tái nhợt.
“Choang!”
Hàn Thạc bóp nát chén rượu trong tay, thừa dịp Ba Đặc Lai Mỗ lui về phía sau đột nhiên lao vào. Chén rượu vỡ vụn bắn vào hậu tâm gã. Sau đó lạng người về phía trước Ba Đặc Lai Mỗ lúc này đang không ngừng loạng choạng.
An Đức Lệ Na đột nhiên ra tay, cùng với Hàn Thạc thuận thế tập kích phát sinh nhanh như chớp. Có vài Thượng vị thần bên trong đại sảnh, đáng tiếc là chẳng ai ngờ tới hai người An Đức Lệ Na và Hàn Thạc lại kích động như vậy, một lời không hợp lập tức động thủ ngay, hơn nữa còn không hề cố kị dùng thủ đoạn tập kích này.
- Dừng tay! - An Đức Liệt thét lên kinh hãi. Trong lúc tiếng thét còn chưa dứt, một kích của An Đức Lệ Na và Hàn Thạc đã đánh ra rồi. Lúc này thì Ba Đặc Lai Mỗ đã nhân cơ hội lùi tới bên cạnh Hạ Lạc Đặc, khóe miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt có chút tái nhợt khó coi. Vẻ thong thả vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ âm độc.
“Vèo”, An Đức Lệ Na phi thân bay vào, đâm thẳng vào khe hở giữa Hạ Lạc Đặc và Ba Đặc Lai Mỗ, rồi tách Ba Đặc Lai Mỗ ra.
Vẻ mặt Hàn Thạc vô cùng lãnh khốc, thân thể nhè nhẹ chớp lên vài cái, một cái bóng mơ hồ hẹp dài, dường như không hề nghe lời ngăn cản của An Đức Liệt, từ một bên ra tay công kích Ba Đặc Lai Mỗ.
- Bố Lai Ân. Tỉnh táo một chút, biết rõ tình huống trước rồi hãy nói! - An Đức Liệt quát trầm một tiếng, rồi đánh về phía đó.
An Đức Lệ Na và Hàn Thạc không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm Ba Đặc Lai Mỗ không tha. Nhưng, Hạ Lạc Đặc một bên lại đột nhiên ra tay, giúp cho Ba Đặc Lai Mỗ cùng nhau ngăn trở An Đức Lệ Na. Hai người như đã có chuẩn bị, vẻ mặt như lâm đại địch cùng công kích An Đức Lệ Na. Nhưng xem nhẹ tập kích của Hàn Thạc sau lưng.
Trong mắt Hạ Lạc Đặc và Ba Đặc Lai Mỗ, An Đức Lệ Na mới là nhân vật đáng sợ chính thức. Về phần Hàn Thạc thì hắn thuộc loại hoàn toàn có thể xem nhẹ. Lúc trước Hàn Thạc đột nhiên tập kích, cũng không hề tạo thành thương tổn gì trên người Ba Đặc Lai Mỗ. Một vòi máu tươi trong miệng hắn cũng là vì bị An Đức Lệ Na đánh trúng.
Hai người Hạ Lạc Đặc và Ba Đặc Lai Mỗ cùng quay về An Đức Lệ Na mà công kích, phía sau lưng gần như để trống, căn bản không quản đến Hàn Thạc.
Lúc này thì An Đức Liệt đã đến gần, mục tiêu của hắn cũng là muốn cản trở An Đức Lệ Na, căn bản không để ý tới Hàn Thạc.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười ác độc, Hàn Thạc vung tay nhanh như thiểm điện đánh trúng vào hậu tâm Ba Đặc Lai Mỗ. Trong nháy mắt, sức mạnh Đỉnh Linh quán chú vào trong cơ thể hắn với sức mạnh kinh khủng thoáng cái đánh thẳng vào hậu tâm Ba Đặc Lai Mỗ.
Chỗ này đánh đúng vào vị trí mà hắn vừa ra tay, nhưng lần này thì lại có thêm sức mạnh của Đỉnh Linh.
“Bang!”
Người Ba Đặc Lai Mỗ đột nhiên bị bắn tung lên, một vòi máu phun ra dữ dội.
Bên kia Cách Lỗ Tây vừa thấy Ba Đặc Lai Mỗ bay về phía mình lập tức biết không ổn, vội vàng đưa tay chặn lại. Đột nhiên một luồng sức mạnh toàn lực thuận thế tấn công, Cách Lỗ Tây giật mình cả kinh, “hự hự hự” liên tục thoái lui vài bước mới ngừng lại được.
- Bố … Bố Lai Ân! - Cách Lỗ Tây nhìn Hàn Thạc như gặp quỷ, thần tình tỏ vẻ kinh dị.
Lúc hắn đỡ lấy Ba Đặc Lai Mỗ, hắn hiểu rõ nhất về sức mạnh của luồng công kích kia kinh khủng như thế nào, hắn tự nhiên biết luồng sức mạnh đó tuyệt không phải đến từ trên người Ba Đặc Lai Mỗ. Khi hắn hiểu thức được một luồng sức mạnh quái dị đánh cho Ba Đặc Lai Mỗ bị thương nặng đó lại là do Hàn Thạc đứng đối diện phóng thích ra, trong lòng tỏ ra vô cùng kinh sợ. Trong mắt mọi người ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc là một dược tề sư thiên tài cao siêu. Nhưng chưa bao giờ có ai coi hắn là một cao thủ. Bởi vì từ trước tới nay, Hàn Thạc biểu hiện ra một thực lực Hạ vị thần Tử Vong hệ. Đây chính là lý do vì sao lần trước ở gia tộc Cơ Tát, Cách Lỗ Tây dám động thủ với hắn.
Một Hạ vị thần ở Ám Ảnh thành thật sự quá bình thường, không ai để ý cả!
Nhưng, một người trong mắt tất cả những người khác chỉ biết luyện chế thuốc, đột nhiên bộc phát thực lực có thể so với Thượng vị thần thì quả là rất chấn động. Việc này thoáng cái làm cho mọi người đều kinh hãi.
Các cao thủ trong tràng rất đông. Mặc dù người khác không thể cảm thụ được như Cách Lỗ Tây về một kích với sức mạnh kinh khủng của Hàn Thạc, nhưng họ cũng biết Ba Đặc Lai Mỗ bị một kích đánh bay. Hơn nữa còn phun ra một vòi máu, tác giả gây ra chuyện này không phải là An Đức Lệ Na, mà là Hàn Thạc!
Bởi vì An Đức Lệ Na bị An Đức Liệt ngăn cản, căn bản không thể tấn công được Ba Đặc Lai Mỗ!
Bên trong đại sảnh thoáng cái im phăng phắc. Tất cả mọi người như lần đầu tiên biết Hàn Thạc, ai nấy toàn bộ đều ngây ngốc nhìn hắn lúc này có vẻ vô cùng lãnh khốc, căn bản không chịu ảnh hưởng chung quanh, vẫn tiếp tục lao vào Ba Đặc Lai Mỗ.
Lúc này trên mặt Hàn Thạc không còn nụ cười ôn hòa ngày xưa, cả mặt hắn như phủ một lớp sương giá băng hàn, loại khí thế chỉ biết giết chóc này căn bản không cần người nhắc nhở, tất cả mọi người nơi này lập tức ý thức được nó có nghĩa là gì.
“Tên này… giết người không ít!” - Mọi người thầm nói.
Cũng trong lúc này họ đột nhiên bừng tỉnh, thầm nghĩ hóa ra tiểu tử này một mạch giữ nụ cười ôn hòa chỉ là một loại ngụy trang cao minh. Lúc này vẻ lãnh khốc hung dữ ngạo mạn dường như mới là chân diện mục của hắn!
Cách Lỗ Tây cười khổ, lòng thầm kêu may mắn. May mà lúc trước Hắc Thiên và An Đức Liệt vừa lúc tới gia tộc Cơ Tát, bằng không khi phải đối mặt với An Đức Lệ Na là một tiểu quái vật thâm bất khả trắc, cộng thêm một tên Hàn Thạc che dấu cực giỏi, ra tay lại rất ác độc, lần đó hắn khiêu khích chẳng phải là muốn chết sao?
Chẳng những trong lòng Cách Lỗ Tây, mọi người trong tràng đều cho rằng Hàn Thạc còn đáng sợ hơn cả An Đức Lệ Na!
Một tên có thể che dấu thực lực làm cho tất cả mọi người xem nhẹ, đột nhiên một kích xuất ra sát thủ, hơn nữa không vì bất luận kẻ nào mà đình chỉ, sự ẩn nhẫn này, sự cứng rắn này, sự âm độc này, thêm nữa thực lực đột nhiên bộc phát kinh khủng lại tập trung vào một người, ngẫm lại quả làm cho người ra phải rét run!
- Bố Lai Ân, nể mặt ta đi, đừng giết hắn! - An Đức Liệt hô lên một tiếng, hắn bị An Đức Lệ Na ngăn lại, căn bản không có biện pháp ngăn cản Hàn Thạc, chỉ có thể nói như vậy.
Hàn Thạc không nói một lời, hướng về phía Ba Đặc Lai Mỗ trên tay Cách Lỗ Tây, miệng liên tục ói máu không ngừng lao tới, rõ ràng không hề nể mặt An Đức Liệt.
Rời Ám Ảnh thành cũng không phải chuyện lớn, tới một thần vực khác để phát triển cũng không phải chuyện lớn. Cho dù không còn sống được ở Thiên Tai giáo hội, nhiều nhất là hắn đi thần vực Thời Không và thần vực Vận Mệnh! Ngay khi Hàn Thạc động thủ, hắn đã có tính toán này!
- Ngăn hắn lại. Ba Đặc Lai Mỗ mà chết ở Ám Ảnh thành thì chúng ta không biết phải ăn nói như thế nào! - An Đức Liệt vừa thấy Hàn Thạc không hề động tâm, vội vàng hét lớn. An Đức Liệt thật không ngờ Hàn Thạc ngày thường luôn luôn lễ độ với hắn, một khi ra tay lại không hề cố kỵ như vậy, không nể mặt bất kỳ người nào!
“Người này thật là một nhân vật còn nguy hiểm hơn cả An Đức Lệ Na, ta ở chung với hắn lâu như vậy mà không thể phát hiện ra, thật là đáng sợ! Chẳng trách Ngải Phất Lí hai lần ra tay đều vô công mà bỏ về, tiểu tử này quả thực còn khó chơi hơn cả Ngải Phất Lí!” - An Đức Liệt thầm nhủ.
Hắn lên tiếng ngăn cản như vậy, mọi người bên trong đại sảnh toàn bộ đều bừng tỉnh. Gia tộc Ba Đặc Lai Mỗ nổi danh ở thần vực Tử Vong, nếu thật sự hắn chết ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc tương lai sẽ rất khó xử. Do đó những người này vừa bị Hàn Thạc chấn nhiếp, lập tức tỉnh táo, ai nấy vội vàng cản trở Hàn Thạc.
- Bố Lai Ân. Tỉnh táo một chút!
- Bố Lai Ân. Có chuyện gì từ từ nói!
- Mọi sự đều có thể thương lượng mà!
Ai nấy đều gào to. Ba Đặc Lai Mỗ được Cách Lỗ Tây đỡ ra ngoài, nhưng lại thấy Hàn Thạc tiếp tục đánh tới, lập tức tránh ra khỏi Ba Đặc Lai Mỗ.
Máu Ba Đặc Lai Mỗ vẫn không ngừng ói ra, bị người ta kéo đi kéo lại làm đầu váng mắt hoa, mắt thấy Hàn Thạc có vẻ lãnh khốc vô tình đuổi sát không tha, sự sợ hãi trong lòng hắn càng ngày càng tăng.
“Mẹ nó, tiểu tử này rốt cuộc có phải là điên không. Biết rõ thân phận của ta mà còn dám hạ thủ điên cuồng như vậy! Tên gia hỏa khốn khiếp, quá âm hiểm ác độc. Công kích đầu tiên không đem hết toàn lực, bằng không ta cũng sẽ không sơ sẩy phòng bị như vậy. Thiên Cơ dược tề làm sao lại sinh ra một tên bệnh thần kinh như vậy chứ!” - Ba Đặc Lai Mỗ váng đầu hoa mắt, trong lòng chửi toáng lên.
- Bố Lai Ân. Thân thể ngươi không chống đỡ được nữa rồi! - Tin tức của Đỉnh Linh rơi vào thần thức Hàn Thạc.
Trong lòng thở dài bất lực, Hàn Thạc đột nhiên ngừng lại, quát trầm:
- An Đức Lệ Na, dừng tay!
- Tại sao? - An Đức Lệ Na căm tức nhìn hai người An Đức Liệt và Hạ Lạc Đặc, nói mà không quay đầu lại.
- Chúng ta không giết được hắn! - Hàn Thạc bất lực nói.
An Đức Lệ Na hừ lạnh một tiếng, lui về bên cạnh Hàn Thạc. Hai mắt lạnh lùng nhìn Ba Đặc Lai Mỗ đang nằm trong tay Cách Lỗ Tây, nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
- An Đức Liệt đại nhân, ngươi dự tính làm như thế nào? - Hàn Thạc hít sâu một hơi, nhìn An Đức Liệt hỏi.
- Ngươi… Ngươi… chà, ta cũng không biết phải nói với ngươi như thế nào!
An Đức Liệt hậm hực, thần tình có vẻ khó xử. Rồi hắn phất phất tay, nói:
- Cách Lỗ Tây, dẫn Ba Đặc Lai Mỗ lập tức đi tới gia tộc Tái Nhân Đặc!
- Từ từ. Bảo hắn lưu thuốc của ta lại. Ta không làm ăn với hắn! - Tiện tay ném ra một túi tinh tệ, bay về phía Cách Lỗ Tây.
Cách Lỗ Tây khó xử nhìn nhìn An Đức Liệt, muốn hỏi ý:
- Việc này...
- Cả ngươi nữa!
Một túi tinh tệ lại bay ra, rơi xuống ngay dưới chân Hạ Lạc Đặc.
Hạ Lạc Đặc sắc mặt rất khó chịu, trong lòng chửi Ba Đặc Lai Mỗ. Nàng vốn định nói cái gì đó, nhưng vừa nghĩ tới việc Ba Đặc Lai Mỗ đã làm đích xác rất vô sỉ. Cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực, lấy túi thuốc ra, lặng lẽ đặt trên bàn trước mặt, lấy túi tinh tệ đi về phía Ba Đặc Lai Mỗ, cũng bảo Ba Đặc Lai Mỗ lấy thuốc ra, rồi cùng Ba Đặc Lai Mỗ theo Cách Lỗ Tây đi.
“Coi như ngươi mạng lớn. Nếu không phải lão tử không thể duy trì quá lâu, hôm nay ngươi đừng mơ còn sống mà rời đi!” - Hàn Thạc mắt nhìn theo Ba Đặc Lai Mỗ rời đi, trong lòng hầm hừ.
- Bố Lai Ân. Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện một lần! - An Đức Liệt cười khổ nói.
An Ni Tháp đánh giá đám người Ngải Mễ Lệ phía sau An Đức Lệ Na một cách quái lạ. Là một Trung vị thần, An Ni Tháp liếc mắt đã nhìn ra những người này có thực lực rất thấp kém. Không rõ tại sao An Đức Lệ Na thực lực thâm bất khả trắc lại dẫn một đám người như vậy tới đây.
- Ủa. An Đức Lệ Na, ngươi đã về rồi à? - A Khắc Lợi luôn luôn nhìn về phía cửa vào, liếc mắt đã thấy An Đức Lệ Na giữa đám người, đứng từ xa đã chào lớn.
- Bố Lai Ân đâu? - An Đức Lệ Na vẫy tay về phía sau cho mấy người, rồi đi về phía A Khắc Lợi, vừa tới bên cạnh hắn đã lập tức hỏi ngay.
- Bố Lai Ân ở trong đại sảnh với người của các đại gia tộc, lúc này hẳn là đang phân phối thuốc mới luyện chế cho các đại gia tộc. Ngươi tìm hắn có việc gấp à? - A Khắc Lợi hỏi.
- Biết rồi.
An Đức Lệ Na chỉ chỉ về đoàn người phía sau, rồi dặn A Khắc Lợi:
- Đưa họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi trước, họ đều là bằng hữu của Bố Lai Ân, ngàn vạn lần không được chậm trễ.
Chỉ nói với A Khắc Lợi một câu ra lệnh, rồi An Đức Lệ Na lại quay đầu, hì hì cười nói với mấy cô Phạm Ny:
- Các vị tỷ tỷ an tâm nghỉ tạm nhé, nơi này là Ám Ảnh thành, sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra nữa đâu.
Trên đường đi đoàn người cũng rất lo lắng, hẳn là đã bị những cản trở không nhỏ, bây giờ nghe An Đức Lệ Na nói như vậy, tất cả mọi người đều thầm thở phào một hơi.
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ nhìn đám người cười đùa vui vẻ, trên mặt tràn đầy vẻ kính sợ, nói khẽ với A Nhĩ Mai Lý Khắc:
- Ngươi nhìn những người này. Khí tức trên người họ đều vô cùng cường đại, ít nhất cũng là cảnh giới Hạ vị thần. Trên đại lục này, chúng ta phải nhanh chóng đề cao thực lực, bằng không mặc dù Bố Lai Ân có giúp đỡ cho chúng ta, nếu không có thực lực thì chúng ta cũng khó chống đỡ lắm.
A Nhĩ Mai Lý Khắc gật đầu đồng ý, trầm giọng nói:
- Không sai, chúng ta không giống mấy cô kia, không có nhiều cảm tình với Bố Lai Ân đâu. Nếu ta trở thành gánh nặng của hắn, cho dù là hắn không đuổi ta đi, ta cũng không còn mặt mũi nào lưu lại.
Vài nhân vật vốn hô phong hoán vũ chấn nhiếp cả Kỳ Áo đại lục, bây giờ rất hiển nhiên đã bị kích thích. Tuy nói trên đường đi họ cũng bị kích thích không ít, nhưng gặp phải lần hội tụ vô số cao thủ như thế này, họ phát hiện bên cạnh ai nấy chỉ cần động đầu ngón tay đã có thể giết họ như bóp chết một con kiến, cảm giác đả kích trong lòng quả rất mạnh.
- Hóa ra là bằng hữu của Bố Lai Ân. Tới đây tới đây, ta bố trí cho các vị. Ha ha. Thiên Cơ dược tề chúng ta bây giờ còn nhiều phòng trống lắm. - A Khắc Lợi cười ha ha, rồi dẫn đám người Tư Tháp Tác Mỗ và Ngả Mễ Lệ rời đi.
Những người này chỉ có thực lực Bán Thần, Cơ Thần, sau khi được A Khắc Lợi an bài nơi chốn, không hề lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu tu luyện tụ tập nguyên tố. Không bỏ qua bất kỳ lúc nào để đề cao thực lực cho mình.
An Đức Lệ Na cũng không đi với họ, mà một mình đi về phía đại sảnh nơi tiếp đãi các đại gia tộc.
- Các vị vừa lòng chứ? - Bên trong đại sảnh, Hàn Thạc vẫn theo thực lực của đại gia tộc, đã chuẩn bị các bình thuốc trước rồi giao cho họ, cười cười hỏi han.
Phía trước đại biểu các gia tộc đều có một núi thuốc. Ai nấy cười thỏa mãn, liên tục gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Những khối hắc tinh tệ lớn được hào sảng ném ra trước mặt Hàn Thạc. Những đống hắc tinh tệ này gom lại trông giống như những tòa núi nhỏ. Sau khi mọi người đều tỏ vẻ hài lòng, Hàn Thạc mỉm cười thu hồi đống tinh tệ này, lần này vì hắn luyện chế khá nhiều thuốc men, chỉ phỏng chừng một chút, đống hắc tinh tệ của hắn đã gần ba mươi vạn rồi. Đây xem ra không là một số lượng nhỏ chút nào.
- Các vị. Tất cả mọi người đã hài lòng với số lượng mình cần, vậy ta đề nghị nâng chén chúc mừng một phen. - An Đức Liệt mỉm cười nâng chén, thanh âm vang dội cả đại sảnh.
Tất cả mọi người đều nể mặt An Đức Liệt, nghe vậy ai nấy đều mỉm cười nâng chén, hướng về phía An Đức Liệt và Hàn Thạc.
- Khục khục...
Đột nhiên ở đâu truyền đến một tiếng ho khan không hợp lúc. Như là ai đó bị sặc nước vậy.
Mọi người đang mỉm cười uống rượu, ai nấy đều nghe tiếng nhìn lại. Chỉ thấy Ba Đặc Lai Mỗ không ngừng ho khan, sắc mặt đỏ lên, xem ra đích thật là bị sặc nước, hắn vỗ ngực mình, sắc mặt có chút khó coi nhìn ra phía cửa ngoài.
Trong sự nghi hoặc của mọi người, theo tầm mắt của hắn nhìn theo, đột nhiên phát hiện ra ở cửa có một tiểu cô nương sắc mặc lạnh lùng như băng tuyết.
- An Đức Lệ Na!
Hàn Thạc kinh hỉ hô lớn:
- Ngươi không có việc gì thì tốt quá. Ta vẫn luôn luôn lo lắng cho sự an nguy của ngươi. Nghe Tạp Mai Lệ Tháp nói là trên đường đi ngươi tựa hồ gặp phải vài việc bất ngờ. Rốt cuộc là việc gì thế?
An Đức Lệ Na không lập tức trả lời câu hỏi của Hàn Thạc, mà nhìn lạnh lùng Ba Đặc Lai Mỗ, bước từng bước một đi về phía hắn. Xem vẻ đằng đằng sát khí của nàng, ai cũng có thể nhìn ra nàng muốn làm cái gì.
Tất cả mọi người ở đây chẳng ai ngu. Từ vẻ mặt của An Đức Lệ Na và Ba Đặc Lai Mỗ, họ lập tức đoán ra giữa hai người khẳng định có cừu oán. Nhất là Hàn Thạc, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào người Ba Đặc Lai Mỗ.
- Ta không biết hắn tên gọi là gì. Nhưng trên đường trở về Ám Ảnh thành, chính là tên này vì thèm thuồng mấy tỷ tỷ đẹp tuỵêt trần, thấy chúng ta ai nấy thực lực thấp kém đã đem lòng muốn cướp đoạt. Người này còn có một đường thúc thực lực bất phàm, thêm nữa hắn còn có mấy tên Thần Vệ liên thủ. Chúng ta thiếu chút nữa không thể sống sót trở về được! - Trong khi đi đến bên cạnh Ba Đặc Lai Mỗ, An Đức Lệ Na liếc nhìn Hàn Thạc, thanh âm rất trong trẻo nhưng vô cùng lạnh nhạt.
Hàn Thạc sắc mặt khó coi, hai mắt như lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ xạ thẳng vào người Ba Đặc Lai Mỗ, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Ba Đặc Lai Mỗ thiếu gia. Có phải là như vậy không?
- Bố Lai Ân. Ở đây có hiểu lầm. Ta không biết họ là người của Thiên Cơ dược tề các ngươi! Những người này thực lực đến cả Bán Thần Cơ Thần cũng chả có được mấy người, trông chẳng ra già chẳng ra trẻ, còn có mấy nữ nhân nữa chứ, ta làm sao biết được họ là người của Thiên Cơ dược tề các ngươi chứ? - Ba Đặc Lai Mỗ cười khổ, vội vàng giải thích.
- Trên đường đi, ta vì tránh việc hiểu lầm, từng nói tên của Thiên Cơ dược tề ra rồi, chẳng lẽ ngươi là một Thượng vị thần mà không nghe rõ sao? - An Đức Lệ Na cau mày, quát lạnh.
Vừa nói xong, An Đức Lệ Na đột nhiên ra tay. Một quầng sáng chói lòa bắn từ trong cơ thể nàng thành một luồng quang ảnh lao thẳng vào Ba Đặc Lai Mỗ.
Ba Đặc Lai Mỗ còn đang chuẩn bị mở miệng giải thích, vừa thấy An Đức Lệ Na đột nhiên ra tay, lập tức biến sắc, lễ phục đột nhiên vỡ tung, thần giáp với ba cái xương trắng lập tức lộ ra ngoài. Ba Đặc Lai Mỗ hiển nhiên biết An Đức Lệ Na thực lực phi phàm, lập tức toàn lực ngăn cản. Thần lực Tử Vong quán chú vào trong thần giáp, thần giáp trở thành màu xương trắng phau, hình thành vài trường lực phòng ngự.
Cùng lúc đó, Ba Đặc Lai Mỗ cũng vung hai tay chém ra, thần lực Tử Vong ngưng kết thành một bạch cốt thuẫn bài, bao phủ toàn bộ trước người hắn.
“Choang!”
Quang mạc sáng rực của An Đức Lệ Na vừa ra tay đánh thẳng vào bạch cốt thuẫn bài, so với hắn thì thực lực của An Đức Lệ Na rõ ràng mạnh hơn không chỉ một bậc. “Rắc rắc”, bạch cốt thuẫn bài hoàn toàn vỡ vụn ra. Bàn tay nhỏ bé nõn nà của An Đức Lệ Na thừa dịp đấm thẳng vào ngực Ba Đặc Lai Mỗ.
“Bùng bùng!”
Ba Đặc Lai Mỗ không ngừng lui về phía sau, mặt mũi có vẻ tái nhợt.
“Choang!”
Hàn Thạc bóp nát chén rượu trong tay, thừa dịp Ba Đặc Lai Mỗ lui về phía sau đột nhiên lao vào. Chén rượu vỡ vụn bắn vào hậu tâm gã. Sau đó lạng người về phía trước Ba Đặc Lai Mỗ lúc này đang không ngừng loạng choạng.
An Đức Lệ Na đột nhiên ra tay, cùng với Hàn Thạc thuận thế tập kích phát sinh nhanh như chớp. Có vài Thượng vị thần bên trong đại sảnh, đáng tiếc là chẳng ai ngờ tới hai người An Đức Lệ Na và Hàn Thạc lại kích động như vậy, một lời không hợp lập tức động thủ ngay, hơn nữa còn không hề cố kị dùng thủ đoạn tập kích này.
- Dừng tay! - An Đức Liệt thét lên kinh hãi. Trong lúc tiếng thét còn chưa dứt, một kích của An Đức Lệ Na và Hàn Thạc đã đánh ra rồi. Lúc này thì Ba Đặc Lai Mỗ đã nhân cơ hội lùi tới bên cạnh Hạ Lạc Đặc, khóe miệng phun ra một vòi máu tươi, sắc mặt có chút tái nhợt khó coi. Vẻ thong thả vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, trong mắt tràn đầy vẻ âm độc.
“Vèo”, An Đức Lệ Na phi thân bay vào, đâm thẳng vào khe hở giữa Hạ Lạc Đặc và Ba Đặc Lai Mỗ, rồi tách Ba Đặc Lai Mỗ ra.
Vẻ mặt Hàn Thạc vô cùng lãnh khốc, thân thể nhè nhẹ chớp lên vài cái, một cái bóng mơ hồ hẹp dài, dường như không hề nghe lời ngăn cản của An Đức Liệt, từ một bên ra tay công kích Ba Đặc Lai Mỗ.
- Bố Lai Ân. Tỉnh táo một chút, biết rõ tình huống trước rồi hãy nói! - An Đức Liệt quát trầm một tiếng, rồi đánh về phía đó.
An Đức Lệ Na và Hàn Thạc không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm Ba Đặc Lai Mỗ không tha. Nhưng, Hạ Lạc Đặc một bên lại đột nhiên ra tay, giúp cho Ba Đặc Lai Mỗ cùng nhau ngăn trở An Đức Lệ Na. Hai người như đã có chuẩn bị, vẻ mặt như lâm đại địch cùng công kích An Đức Lệ Na. Nhưng xem nhẹ tập kích của Hàn Thạc sau lưng.
Trong mắt Hạ Lạc Đặc và Ba Đặc Lai Mỗ, An Đức Lệ Na mới là nhân vật đáng sợ chính thức. Về phần Hàn Thạc thì hắn thuộc loại hoàn toàn có thể xem nhẹ. Lúc trước Hàn Thạc đột nhiên tập kích, cũng không hề tạo thành thương tổn gì trên người Ba Đặc Lai Mỗ. Một vòi máu tươi trong miệng hắn cũng là vì bị An Đức Lệ Na đánh trúng.
Hai người Hạ Lạc Đặc và Ba Đặc Lai Mỗ cùng quay về An Đức Lệ Na mà công kích, phía sau lưng gần như để trống, căn bản không quản đến Hàn Thạc.
Lúc này thì An Đức Liệt đã đến gần, mục tiêu của hắn cũng là muốn cản trở An Đức Lệ Na, căn bản không để ý tới Hàn Thạc.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười ác độc, Hàn Thạc vung tay nhanh như thiểm điện đánh trúng vào hậu tâm Ba Đặc Lai Mỗ. Trong nháy mắt, sức mạnh Đỉnh Linh quán chú vào trong cơ thể hắn với sức mạnh kinh khủng thoáng cái đánh thẳng vào hậu tâm Ba Đặc Lai Mỗ.
Chỗ này đánh đúng vào vị trí mà hắn vừa ra tay, nhưng lần này thì lại có thêm sức mạnh của Đỉnh Linh.
“Bang!”
Người Ba Đặc Lai Mỗ đột nhiên bị bắn tung lên, một vòi máu phun ra dữ dội.
Bên kia Cách Lỗ Tây vừa thấy Ba Đặc Lai Mỗ bay về phía mình lập tức biết không ổn, vội vàng đưa tay chặn lại. Đột nhiên một luồng sức mạnh toàn lực thuận thế tấn công, Cách Lỗ Tây giật mình cả kinh, “hự hự hự” liên tục thoái lui vài bước mới ngừng lại được.
- Bố … Bố Lai Ân! - Cách Lỗ Tây nhìn Hàn Thạc như gặp quỷ, thần tình tỏ vẻ kinh dị.
Lúc hắn đỡ lấy Ba Đặc Lai Mỗ, hắn hiểu rõ nhất về sức mạnh của luồng công kích kia kinh khủng như thế nào, hắn tự nhiên biết luồng sức mạnh đó tuyệt không phải đến từ trên người Ba Đặc Lai Mỗ. Khi hắn hiểu thức được một luồng sức mạnh quái dị đánh cho Ba Đặc Lai Mỗ bị thương nặng đó lại là do Hàn Thạc đứng đối diện phóng thích ra, trong lòng tỏ ra vô cùng kinh sợ. Trong mắt mọi người ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc là một dược tề sư thiên tài cao siêu. Nhưng chưa bao giờ có ai coi hắn là một cao thủ. Bởi vì từ trước tới nay, Hàn Thạc biểu hiện ra một thực lực Hạ vị thần Tử Vong hệ. Đây chính là lý do vì sao lần trước ở gia tộc Cơ Tát, Cách Lỗ Tây dám động thủ với hắn.
Một Hạ vị thần ở Ám Ảnh thành thật sự quá bình thường, không ai để ý cả!
Nhưng, một người trong mắt tất cả những người khác chỉ biết luyện chế thuốc, đột nhiên bộc phát thực lực có thể so với Thượng vị thần thì quả là rất chấn động. Việc này thoáng cái làm cho mọi người đều kinh hãi.
Các cao thủ trong tràng rất đông. Mặc dù người khác không thể cảm thụ được như Cách Lỗ Tây về một kích với sức mạnh kinh khủng của Hàn Thạc, nhưng họ cũng biết Ba Đặc Lai Mỗ bị một kích đánh bay. Hơn nữa còn phun ra một vòi máu, tác giả gây ra chuyện này không phải là An Đức Lệ Na, mà là Hàn Thạc!
Bởi vì An Đức Lệ Na bị An Đức Liệt ngăn cản, căn bản không thể tấn công được Ba Đặc Lai Mỗ!
Bên trong đại sảnh thoáng cái im phăng phắc. Tất cả mọi người như lần đầu tiên biết Hàn Thạc, ai nấy toàn bộ đều ngây ngốc nhìn hắn lúc này có vẻ vô cùng lãnh khốc, căn bản không chịu ảnh hưởng chung quanh, vẫn tiếp tục lao vào Ba Đặc Lai Mỗ.
Lúc này trên mặt Hàn Thạc không còn nụ cười ôn hòa ngày xưa, cả mặt hắn như phủ một lớp sương giá băng hàn, loại khí thế chỉ biết giết chóc này căn bản không cần người nhắc nhở, tất cả mọi người nơi này lập tức ý thức được nó có nghĩa là gì.
“Tên này… giết người không ít!” - Mọi người thầm nói.
Cũng trong lúc này họ đột nhiên bừng tỉnh, thầm nghĩ hóa ra tiểu tử này một mạch giữ nụ cười ôn hòa chỉ là một loại ngụy trang cao minh. Lúc này vẻ lãnh khốc hung dữ ngạo mạn dường như mới là chân diện mục của hắn!
Cách Lỗ Tây cười khổ, lòng thầm kêu may mắn. May mà lúc trước Hắc Thiên và An Đức Liệt vừa lúc tới gia tộc Cơ Tát, bằng không khi phải đối mặt với An Đức Lệ Na là một tiểu quái vật thâm bất khả trắc, cộng thêm một tên Hàn Thạc che dấu cực giỏi, ra tay lại rất ác độc, lần đó hắn khiêu khích chẳng phải là muốn chết sao?
Chẳng những trong lòng Cách Lỗ Tây, mọi người trong tràng đều cho rằng Hàn Thạc còn đáng sợ hơn cả An Đức Lệ Na!
Một tên có thể che dấu thực lực làm cho tất cả mọi người xem nhẹ, đột nhiên một kích xuất ra sát thủ, hơn nữa không vì bất luận kẻ nào mà đình chỉ, sự ẩn nhẫn này, sự cứng rắn này, sự âm độc này, thêm nữa thực lực đột nhiên bộc phát kinh khủng lại tập trung vào một người, ngẫm lại quả làm cho người ra phải rét run!
- Bố Lai Ân, nể mặt ta đi, đừng giết hắn! - An Đức Liệt hô lên một tiếng, hắn bị An Đức Lệ Na ngăn lại, căn bản không có biện pháp ngăn cản Hàn Thạc, chỉ có thể nói như vậy.
Hàn Thạc không nói một lời, hướng về phía Ba Đặc Lai Mỗ trên tay Cách Lỗ Tây, miệng liên tục ói máu không ngừng lao tới, rõ ràng không hề nể mặt An Đức Liệt.
Rời Ám Ảnh thành cũng không phải chuyện lớn, tới một thần vực khác để phát triển cũng không phải chuyện lớn. Cho dù không còn sống được ở Thiên Tai giáo hội, nhiều nhất là hắn đi thần vực Thời Không và thần vực Vận Mệnh! Ngay khi Hàn Thạc động thủ, hắn đã có tính toán này!
- Ngăn hắn lại. Ba Đặc Lai Mỗ mà chết ở Ám Ảnh thành thì chúng ta không biết phải ăn nói như thế nào! - An Đức Liệt vừa thấy Hàn Thạc không hề động tâm, vội vàng hét lớn. An Đức Liệt thật không ngờ Hàn Thạc ngày thường luôn luôn lễ độ với hắn, một khi ra tay lại không hề cố kỵ như vậy, không nể mặt bất kỳ người nào!
“Người này thật là một nhân vật còn nguy hiểm hơn cả An Đức Lệ Na, ta ở chung với hắn lâu như vậy mà không thể phát hiện ra, thật là đáng sợ! Chẳng trách Ngải Phất Lí hai lần ra tay đều vô công mà bỏ về, tiểu tử này quả thực còn khó chơi hơn cả Ngải Phất Lí!” - An Đức Liệt thầm nhủ.
Hắn lên tiếng ngăn cản như vậy, mọi người bên trong đại sảnh toàn bộ đều bừng tỉnh. Gia tộc Ba Đặc Lai Mỗ nổi danh ở thần vực Tử Vong, nếu thật sự hắn chết ở Ám Ảnh thành, gia tộc Tái Nhân Đặc tương lai sẽ rất khó xử. Do đó những người này vừa bị Hàn Thạc chấn nhiếp, lập tức tỉnh táo, ai nấy vội vàng cản trở Hàn Thạc.
- Bố Lai Ân. Tỉnh táo một chút!
- Bố Lai Ân. Có chuyện gì từ từ nói!
- Mọi sự đều có thể thương lượng mà!
Ai nấy đều gào to. Ba Đặc Lai Mỗ được Cách Lỗ Tây đỡ ra ngoài, nhưng lại thấy Hàn Thạc tiếp tục đánh tới, lập tức tránh ra khỏi Ba Đặc Lai Mỗ.
Máu Ba Đặc Lai Mỗ vẫn không ngừng ói ra, bị người ta kéo đi kéo lại làm đầu váng mắt hoa, mắt thấy Hàn Thạc có vẻ lãnh khốc vô tình đuổi sát không tha, sự sợ hãi trong lòng hắn càng ngày càng tăng.
“Mẹ nó, tiểu tử này rốt cuộc có phải là điên không. Biết rõ thân phận của ta mà còn dám hạ thủ điên cuồng như vậy! Tên gia hỏa khốn khiếp, quá âm hiểm ác độc. Công kích đầu tiên không đem hết toàn lực, bằng không ta cũng sẽ không sơ sẩy phòng bị như vậy. Thiên Cơ dược tề làm sao lại sinh ra một tên bệnh thần kinh như vậy chứ!” - Ba Đặc Lai Mỗ váng đầu hoa mắt, trong lòng chửi toáng lên.
- Bố Lai Ân. Thân thể ngươi không chống đỡ được nữa rồi! - Tin tức của Đỉnh Linh rơi vào thần thức Hàn Thạc.
Trong lòng thở dài bất lực, Hàn Thạc đột nhiên ngừng lại, quát trầm:
- An Đức Lệ Na, dừng tay!
- Tại sao? - An Đức Lệ Na căm tức nhìn hai người An Đức Liệt và Hạ Lạc Đặc, nói mà không quay đầu lại.
- Chúng ta không giết được hắn! - Hàn Thạc bất lực nói.
An Đức Lệ Na hừ lạnh một tiếng, lui về bên cạnh Hàn Thạc. Hai mắt lạnh lùng nhìn Ba Đặc Lai Mỗ đang nằm trong tay Cách Lỗ Tây, nói:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi!
- An Đức Liệt đại nhân, ngươi dự tính làm như thế nào? - Hàn Thạc hít sâu một hơi, nhìn An Đức Liệt hỏi.
- Ngươi… Ngươi… chà, ta cũng không biết phải nói với ngươi như thế nào!
An Đức Liệt hậm hực, thần tình có vẻ khó xử. Rồi hắn phất phất tay, nói:
- Cách Lỗ Tây, dẫn Ba Đặc Lai Mỗ lập tức đi tới gia tộc Tái Nhân Đặc!
- Từ từ. Bảo hắn lưu thuốc của ta lại. Ta không làm ăn với hắn! - Tiện tay ném ra một túi tinh tệ, bay về phía Cách Lỗ Tây.
Cách Lỗ Tây khó xử nhìn nhìn An Đức Liệt, muốn hỏi ý:
- Việc này...
- Cả ngươi nữa!
Một túi tinh tệ lại bay ra, rơi xuống ngay dưới chân Hạ Lạc Đặc.
Hạ Lạc Đặc sắc mặt rất khó chịu, trong lòng chửi Ba Đặc Lai Mỗ. Nàng vốn định nói cái gì đó, nhưng vừa nghĩ tới việc Ba Đặc Lai Mỗ đã làm đích xác rất vô sỉ. Cuối cùng chỉ biết thở dài bất lực, lấy túi thuốc ra, lặng lẽ đặt trên bàn trước mặt, lấy túi tinh tệ đi về phía Ba Đặc Lai Mỗ, cũng bảo Ba Đặc Lai Mỗ lấy thuốc ra, rồi cùng Ba Đặc Lai Mỗ theo Cách Lỗ Tây đi.
“Coi như ngươi mạng lớn. Nếu không phải lão tử không thể duy trì quá lâu, hôm nay ngươi đừng mơ còn sống mà rời đi!” - Hàn Thạc mắt nhìn theo Ba Đặc Lai Mỗ rời đi, trong lòng hầm hừ.
- Bố Lai Ân. Ta nghĩ chúng ta nên nói chuyện một lần! - An Đức Liệt cười khổ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.