Đại Ma Vương

Chương 530: Túng Dục

Nghịch Thương Thiên

05/04/2013

Cấu tạo thân thể người ở Thâm Uyên giới khác người trên đại lục Kì Áo. Xương cốt của họ có mật độ rất cao, kinh mạch cũng cứng rắn hơn, thân thể cực kỳ cứng cỏi, cũng khó trách họ có thể làm được việc dùng lực lượng nguyên tố trực tiếp thu nạp khắp thân thể.

Hàn Thạc đứng phía sau Khiết Bích Nhi, thần thức triển khai, hơn nữa vươn một ngón tay, nhè nhẹ áp vào vai trái trắng nõn như mỡ đông của nàng, vài sợi Ma Nguyên lực nhỏ như tơ chảy vào trong cơ thể Khiết Bích Nhi, dùng thần thức dẫn đường, chậm rãi đi một vòng trong cơ thể đối phương, lập tức hiểu được sự khác nhau giữa thân thể Khiết Bích Nhi và người ở đại lục Kì Áo.

Khi làm như vậy, Hàn Thạc tỉ mỉ dò xét phương thức mà thân thể Khiết Bích Nhi ngưng tụ và vận dụng Phong nguyên tố, phát hiện ra trong cơ thể nàng hình thành một khí toàn (vòng khí), khí toàn đó hình thành một đồ trận huyền ảo, khí toàn đó hấp thu Phong nguyên tố, sau đó từng chút một dung nạp vào kinh mạch và xương cốt.

Cái đó có cùng công hiệu với Thần ân chi thể của Y Lệ Toa Bạch đối với việc hấp thu thần lực. Nghĩ đến Y Lệ Toa Bạch, trong lòng Hàn Thạc có chút kinh ngạc. Lúc trước Y Lệ Toa Bạch ở đại lục Kì Áo, Thần ân chi thể kỳ lạ có thể đồng thời thu nạp cả lực lượng do thần ban tặng trên người hai đại giáo đồ của Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện, điểm ấy có chút xung đột với những gì mà Hàn Thạc hiểu biết.

Thông qua những tin tức Trung vị thần lưu lại bên trong Khô Lâu pháp trượng, Hàn Thạc biết sức mạnh của các vị thần khác hệ không thể kết hợp, còn Y Lệ Toa Bạch lại hiển nhiên là ngoại lệ. Cơ thể nàng và khí toàn của Khiết Bích Nhi khá tương tự, nhưng lại có thể thu nạp lực lượng thần ban cho trên người tín đồ Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện, như thế quả là rất kỳ quái.

Hàn Thạc suy nghĩ một chút, rồi thấy rõ ràng hơn. Y Lệ Toa Bạch có thể hấp thu sức mạnh thần tứ trên người tín đồ của Quang Minh giáo hội và Băng Tuyết thần điện, nhưng loại sức mạnh thần ban cho ấy phỏng chừng căn bản không phải là thần lực. Thần lực là căn bản của thần linh, họ thông qua tu luyện và tín ngưỡng lực của tín đồ mới có thể thu được thần lực, tuyệt đối không bao giờ ban thần lực mà mình khổ cực mới có được cho tín đồ.

Nhưng đến đây, Hàn Thạc cảm thấy mặc dù thân thể Y Lệ Toa Bạch rất đặc thù, phỏng chừng cũng không đặc thù tới mức làm hắn líu lưỡi. Một tay đặt lên đôi vai ngọc của Khiết Bích Nhi, Ma Nguyên lực của hắn dưới sự dẫn đường của thần thức, dò xét tỉ mỉ mọi xó xỉnh trong cơ thể nàng. Trong đầu âm thầm nghĩ tới phương thức hình thành khí toàn này.

- Hàn Thạc, Hàn Thạc có nhà không? - Hàn Thạc lâm vào trầm tư, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng hô hoán làm hắn bừng tỉnh. Hắn nghe thanh âm là biết ngay người vừa đến là hai thiếu nữ Hải Mạn Na và Tây Nhĩ Phù.

Thu hồi cánh tay trái đặt trên vai Khiết Bích Nhi, Hàn Thạc ngẩng đầu trả lời:

- Có nhà.

Rồi nói với Khiết Bích Nhi đang lâm vào minh tưởng không hề nhúc nhích:

- Tinh thần lực không phải cứ muốn là có được, ngươi dựa theo phương pháp ta dạy ngươi, có thể thử minh tưởng sau. Một thời gian nữa, chờ linh hồn ngươi và Phong nguyên tố có thể cảm ngộ tăng lên cao hơn, ngươi tự nhiên có thể cảm giác được sự tồn tại của tinh thần lực.

- Đa tạ Hàn Thạc tiên sinh.

Khiết Bích Nhi ngọt ngào cười, từ tư thế ngồi xếp bằng đứng lên, nói:

- Chỉ minh tưởng như vậy trong chốc lát, mà linh hồn ta tựa hồ gần gũi hơn với Phong nguyên tố, phương thức tu luyện thật thần kỳ! Ta trước giờ chưa từng nghe qua, Hàn Thạc tiên sinh thật là một người rất thần kỳ.

Nghe Khiết Bích Nhi nói như vậy, Hàn Thạc không khỏi dùng thần thức cảm ứng linh hồn Khiết Bích Nhi, đột nhiên phát hiện ra linh hồn nàng dường như cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Trong lòng bất giác cả kinh, thầm nghĩ người ở Thâm Uyên giới này có lực cảm ngộ giữa thân thể và lực lượng nguyên tố cực kỳ xuất chúng, một khi có phương pháp chính xác dẫn đường, thân và lực của linh hồn và lực lượng nguyên tố quả nhiên tăng trưởng cực nhanh, dựa theo tiến độ này, phỏng chừng không bao lâu nữa, Khiết Bích Nhi có thể trong quá trình minh tưởng mà cảm nhận được sự tồn tại của tinh thần lực rồi.

- Ủa, Khiết Bích Nhi tiểu thư, sao ngươi ở nhà của người này? - Hải Mạn Na vào nhà, liếc mắt thấy Hàn Thạc đứng trước cửa giải thích cho Khiết Bích Nhi, gương mặt đột nhiên có vài phần mất tự nhiên, dò hỏi vẻ kinh ngạc.

- Ta thỉnh giáo Hàn Thạc tiên sinh một vài vấn đề về phương diện vũ thuật.

Khiết Bích Nhi điềm đạm đáp, con ngươi thâm thúy liếc mắt nhìn Hải Mạn Na và Tây Nhĩ Phù phía sau với vẻ khác thường, nghĩ ngợi một chút rồi nói:

- Thâm Uyên giới cường giả vi tôn. Nam nhân có năng lực thì có thể thu được mọi nữ nhân, các ngươi đi theo Hàn Thạc tiên sinh thật là có phúc khí!

Hai thiếu nữ Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù, nghe Khiết Bích Nhi vừa nói như vậy, vẻ mặt cả hai đều có vẻ là lạ, có vẻ muốn mở miệng giải thích hoặc nói cái gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy một chút, rồi không nói một chữ nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Khiết Bích Nhi.

- Được rồi, Hàn Thạc tiên sinh, ta sẽ không quấy rầy ngài nữa. Chờ ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của tinh thần lực, sẽ tới tìm ngài hỏi thêm một vài vấn đề khác. À, Hải Mạn Na và Tây Nhĩ Phù là mỹ nữ nổi danh Chiến Ma cốc, ngài cứ từ từ mà hưởng đi. - Trước khi đi, Khiết Bích Nhi ranh mãnh nháy mắt cho Hàn Thạc, sau đó không đợi hắn trả lời, nở một nụ cười nhẹ, rảo chân rời khỏi nơi này.



Hàn Thạc hơi kinh ngạc, không ngờ Khiết Bích Nhi bề ngoài là một mỹ nữ cao nhã như vậy, lại cũng có thể ranh mãnh nói ra từ ‘Hưởng’ này. Xem ra Thâm Uyên giới quả nhiên khác hẳn đại lục Kì Áo, những việc làm người ta xấu hổ, ở đây lại có vẻ rất đơn giản.

- Hàn Thạc, nàng coi trọng ngươi rồi. - Sau khi Khiết Bích Nhi biến mất, còn Hàn Thạc thì mặt lộ vẻ kinh ngạc, thiếu nữ mắt tím Tây Nhĩ Phù nói với giọng chua lè.

- Không phải đâu? Nàng tới để hỏi ta một vài vấn đề về phương diện vũ thuật, hẳn là không phải như ngươi tưởng tượng đâu.

Hàn Thạc phì cười, lắc đầu không đồng ý với suy đoán của Tây Nhĩ Phù. Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Khúc Á Nặc đã nói rõ mọi sự tình với các ngươi chưa?

- Ừm, từ nay về sau, hai chúng ta cũng không cần tiếp tục tranh chức đại đội trưởng Chiến Ma vệ nữa. Khúc Á Nặc đại nhân vừa mới nói, sau này hai chúng ta thuộc về ngươi, nghe nói là Khắc La Tu Tư đại nhân tự mình ra lệnh, Hàn Thạc, ngươi thật là vinh dự. - Hải Mạn Na nhìn Hàn Thạc cười, hình như không ngại việc Khắc La Tu Tư coi các nàng là hàng hóa tặng cho Hàn Thạc, thậm chí còn vì Khắc La Tu Tư tự mình ra lệnh còn cảm thấy vô cùng vinh dự vui vẻ, làm Hàn Thạc không thể lý giải được.

- Hàn Thạc, Khiết Bích Nhi nhất định coi trọng ngươi! Sáu đại La Sát Chiến Ma cốc, mỗi một người đều lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, hơn nữa vài người đã chỉ dạy vũ thuật cho Khiết Bích Nhi từ khi còn nhỏ. Chính vì thế, nàng sẽ không sinh ra tâm lý ái mộ sáu đại La Sát kia. Còn ngươi thì khác, ngươi quả là rất thần kỳ trước mắt nàng, hơn nữa ngươi cũng cường đại, còn có một luồng khí chất bí ẩn nói không nên lời. Nàng vừa thấy ngươi đã rung động là chuyện đương nhiên thôi. - Tây Nhĩ Phù vẫn còn nhớ sự tình về Khiết Bích Nhi, dựa theo sự cố chấp của mình mà giải thích.

- Việc này không có gì phải nghi ngờ, chúng ta sùng bái kính sợ cường giả, khi ngươi và Bát Lỗ Nha giao chiến, Khiết Bích Nhi đã trợ giúp ngươi, nói lên việc nàng có hảo cảm với ngươi. Vừa nghe nói ngươi ở lại Chiến Ma cốc, lập tức tự mình tới tìm ngươi lãnh giáo vũ thuật. Việc này càng cho thấy thái độ của nàng. - Hải Mạn Na nghe Tây Nhĩ Phù vừa nói như vậy, cũng bắt đầu phát biểu ý kiến.

Nghe hai nàng nói như vậy, vì cũng đã hiểu sự kỳ lạ của Thâm Uyên giới, trong lòng Hàn Thạc cũng hơi đồng tình với nhận định của hai nàng, ngẫm lại Khiết Bích Nhi da thịt trắng nõn như mỡ đông, một đôi cánh trắng như tuyết tuyệt đẹp, còn có cặp mắt thâm thúy linh động, dục vọng của Hàn Thạc lại như bốc lên.

Nhìn Tây Nhĩ Phù Hải Mạn Na trước mặt, Hàn Thạc đột nhiên hắc hắc cười quái dị nói:

- Khắc La Tu Tư đã tặng các ngươi cho ta. Có phải là ta có thể muốn làm gì các ngươi thì làm không?

Hải Mạn Na Tây Nhĩ Phù lườm hắn, cười khanh khách hào phóng nói:

- Đương nhiên!

Cười ha ha thoải mái, Hàn Thạc đưa tay ra, cả Hải Mạn Na Tây Nhĩ Phù đều bị hắn đồng thời ôm chặt. Khi hơi thở kiều mỵ hai nàng trở nên gấp gáp, Hàn Thạc phi thân tới một cái giường ngủ rộng ở phòng trong. Đôi mắt một tím một xanh của Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù, đồng thời lóe ra xuân tình như nước, biểu hiện mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Hai thiếu nữ dị tộc này ,cấu tạo thân thể cũng không hoàn toàn giống người bình thường. Ở ngực bụng của các nàng có một mảnh giáp trụ hình thành một cách tự nhiên. Trên vai, cùi chỏ, đầu gối thậm chí còn nổi lên gai nhọn, nhưng kết hợp với làn da vàng sáng khỏe mạnh ở những khu vực khác, lại làm cho người ta thấy một vẻ đẹp đầy dã tính yêu mị.

Hàn Thạc đưa hai thiếu nữ dị tộc lên giường, không vội vã lập tức chồm lên các nàng, mà ngược lại đưa tay sờ tới sờ lui lên những cái gai của các nàng ở cùi chỏ và trên vai, trong miệng ngạc nhiên nói:

- Thật sự là thần kỳ, còn có ngực của các ngươi nữa, loại giáp trụ hình thành tự nhiên, hoa văn rất đẹp……

Những cái gai từ trong cơ thể nổi lên, và khải giáp hình thành tự nhiên tựa hồ là những bộ vị cực kỳ mẫn cảm của thiếu nữ dị tộc này. Khi Hàn Thạc tán thưởng dùng hai tay phóng tứ xoa nắn những bộ vị này, hai thiếu nữ dị tộc kiều mỵ đồng thời thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng như hơ hửa.

“Ô ô……”

Hai nàng nũng nịu rên lên, những cái gai trên bả vai và cùi chỏ từng chút một thu vào trong cơ thể, khải giáp che những bộ vị trọng yếu như ngực và tiểu phúc, cũng dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc hòa tan với làn da của các nàng, hơn nữa từng chút một mất đi lực phòng ngự chắc chắn, lộ ra toàn bộ bộ ngực vươn cao mềm mại của các nàng, và cả một vùng phương thảo (cỏ thơm) toàn bộ lộ ra.

- Không, ta thích trên người các ngươi có gai nhọn, ta thấy các ngươi trong hình dáng này càng thêm xinh đẹp gợi cảm.

Hàn Thạc vừa cười vừa dùng ma công bí thuật, vuốt ve ngực và tiểu phúc của hai thiếu nữ dị tộc, đồng thời cười ra lệnh.

Hai nàng nhìn nhau hội ý, những cái gai vừa được thu vào trong cơ thể, lại đột nhiên mọc ra rất dữ tợn, đến cả ngực và tiểu phúc, lại một lần nữa sinh ra khải giáp mĩ lệ. Chỉ là khải giáp lần này hơi khác. Giống như một đóa hoa nở rộ, để lộ ra những bộ vị trọng yếu trung tâm làm nhụy hoa lộ hết ra ngoài.



- Ha ha, quả là một bức tranh mỹ nhân yêu dị thần kỳ.

Hàn Thạc hưng phấn, hai tay càng phóng tứ xoa vuốt trên người hai nàng, hai thiếu nữ dị tộc tựa hồ trước giờ chưa biết bí kỹ tán ve vãn kỳ diệu của Hàn Thạc, dưới hai tay nhẹ nhàng của hắn, dục vọng hai nàng bộc phát như núi lửa, thở hổn hển, hai mắt lung linh như nước hồ xuân, vừa mĩ lệ vừa mang theo chút yêu dị dữ tợn, cả người nhu nhược vô cốt như mãng xà vặn vẹo.

- Hàn Thạc tiên sinh, Hàn Thạc tiên sinh có nhà không? - Lần thứ ba, lại có người kêu cửa.

Hàn Thạc đang lúc “mấu chốt”, vừa nghe thanh âm là biết Bát Lỗ Nha, người vừa bị hắn đánh bại, trong lòng cả kinh, thần thức triển khai, nhưng lại phát hiện ra Bát Lỗ Nha chỉ một mình tiến đến, hơn nữa thần sắc cung kính, có vẻ cũng không phải đến đây báo thù rửa hận.

Hai thiếu nữ Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù, hiển nhiên cũng nghe được tiếng kêu của Bát Lỗ Nha bên ngoài, hai thiếu nữ xuân tình tràn ngập khắp mọi bộ vị trên thân thể, đôi mắt đã có vài phần không tự nhiên, cựa quậy dường như chuẩn bị từ trên giường bước xuống.

Đối với Bát Lỗ Nha, người vẫn một mạch theo đuổi các nàng, từ nội tâm hai nàng không thể hoàn toàn tiêu trừ cảm giác sợ hãi. Thêm một thời gian nữa không biết chừng hai nàng đã bị Bát Lỗ Nha chiếm lấy thân thể, bởi vì hắn là một trong sáu đại La Sát của Chiến Ma cốc, sự tình đến cả chủ nhân Chiến Ma cốc Khắc La Tu Tư cũng đã đồng ý, nếu không có Hàn Thạc xuất hiện, hai nàng căn bản không có chựa chọn nào khác.

Bây giờ Hàn Thạc chiến thắng Bát Lỗ Nha, các nàng xem như thoát khỏi ma chưởng của gã. Chỉ là bây giờ Bát Lỗ Nha lại ở bên ngoài, lúc này các nàng tuy được Hàn Thạc chọc ghẹo làm cho không thể át chế xuân tình, nội tâm sợ hãi thâm căn cố đế này vẫn làm các nàng không dám kháng cự.

Nhưng Hàn Thạc hiển nhiên không để cho hai nàng như nguyện. Vừa nghe tiếng kêu của Bát Lỗ Nha bên ngoài, rồi nhìn sang hai thiếu nữ dị tộc kiều mỵ vốn nên phải thuộc về Bát Lỗ Nha, trong lòng hắn lại dâng lên một dục vọng chiếm hữu cực kỳ mãnh liệt, loại dục vọng này cường đại vượt quá sức tưởng tượng của Hàn Thạc. Bởi vậy hai tay của hắn đặt trên ngực hai nàng chẳng những không buông ra, mà còn gia tăng lực đạo đè xuống, làm hai thiếu nữ chuẩn bị đứng dậy không thể nhúc nhích.

- Có nhà, nhưng Bát Lỗ Nha tiên sinh xin đợi trong chốc lát, ta lập tức ra ngay. - Trong phòng, Hàn Thạc lớn tiếng trả lời. Dưới ánh mắt cầu xin của hai thiếu nữ dị tộc, hắn công kích thật mạnh về phía Hải Mạn Na, vật cường ngạnh của hắn hung mãnh quán nhập vào hồ nước trong suốt tuyệt vời.

“Á……”

Một tiếng rên rỉ như hét lên, từ miệng Hải Mạn Na không thể át chế được vang lên, dưới sự chọc ghẹo không ngừng của ma công bí kĩ, Hải Mạn Na sớm đã xuân tình tràn ngập, giải đất hư không hoàn toàn bị cày nát, kích thích mãnh liệt căn bản không thể ức chế được.

La Sát cấp hai Bát Lỗ Nha ở ngoài đang ngồi trên Quỷ Diện Tri Thù thật lớn, vốn sắc mặt cung kính bỗng trở nên vô cùng khó coi. Nghe tiếng rên rỉ mất hồn vô cùng tuyệt vời của Hải Mạn Na trong phòng, gã hiển nhiên hiểu được bên trong đang xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy buồn bực không nói đâu cho hết.

Cảnh tượng tiêu hồn tuyệt vời trong phòng đó, vốn hẳn là phải do hắn hưởng dụng, nhưng lúc này, người cưỡi ngựa chinh phạt lại không phải là hắn, mà hắn chỉ có thể đứng bên ngoài cung kính lắng nghe, tưởng tượng nếu được hưởng dụng bên trong thì sẽ thoải mái bao nhiêu.

Nhưng, thực lực không bằng người ta, hắn cũng chỉ có nước kìm chế phẫn nộ và oán hận đầy bụng, không dám làm chuyện gì, nhất là sau khi Khắc La Tu Tư đại nhân tự mình ra lệnh, hắn thậm chí không thể không tới xin lỗi mong con rồng quá giang này thông cảm bỏ qua.

Một tiếng kêu lảnh lót như âm nhạc tuyệt vời say đắm lòng người, vừa vang lên bên tai Bát Lỗ Nha, làm Bát Lỗ Nha lộ vẻ buồn bực hắng giọng. Quả thực việc này so với lập tức giết hắn chết ngay còn làm hắn khó chịu hơn. Nhưng có thể trở thành một La Sát cấp hai, tâm trí của Bát Lỗ Nha vô cùng kiên định. Hắn dùng hết nghị lực áp chế ý muốn bất chấp tất cả đi vào đó liều mạng với Hàn Thạc, đau khổ chịu đựng những âm thanh rên rỉ kia làm hắn muốn thổ huyết.

“Nhịn, nhất định phải nhịn, sẽ có cơ hội báo thù, nhất định sẽ có……” - Người Bát Lỗ Nha run lên lẩy bẩy, không ngừng tự thôi miên mình như vậy.

Trong phòng, Hàn Thạc vừa dùng thần thức thăm dò Bát Lỗ Nha, mặt khác toàn lực chinh phạt thân thể tuyệt mỹ, trong lòng sinh ra một loại khoái cảm không gì sánh được. Thiếu nữ dị tộc này tuyệt vời thần kỳ ngoài dự liệu của hắn, giống như trong đó có trăm ngàn sợi tơ mềm mại vây chặt lấy hắn, gây cho Hàn Thạc một loại cảm giác trước giờ chưa từng trải qua.

“Thiếu nữ dị tộc, quả nhiên khác hẳn. Lần này đến Thâm Uyên giới, thật sự không lỗ lã gì!” - Hàn Thạc thầm đắc ý.

Một loại cảm giác khác đến từ tâm linh. Nghĩ tới việc Bát Lỗ Nha đang đứng bên ngoài, mà hắn vốn cứ tưởng sẽ là nam nhân của Hải Mạn Na, Tây Nhĩ Phù, lúc này chỉ có thể đứng bên ngoài trơ mắt nhìn Hải Mạn Na mà hắn mơ tưởng. Loại cảm giác này làm cho Hàn Thạc thoải mái lâm li cơ hồ không nhịn được phải lớn tiếng gào lên.

Càng làm Hàn Thạc hưng phấn hơn là, trong khi toàn lực chinh phạt Hải Mạn Na, hắn có thể cảm giác được tâm cảnh của cảnh giới Túng Dục dường như đã đạt tới cảnh giới cực kỳ huyền diệu nào đó. Ma Nguyên lực trong cơ thể không cần hắn thao túng, nhưng lại để Ma Anh lưu chuyển bên trong rất có quy luật, dùng quỹ tích ma công tu luyện cơ thể.

Điều làm Hàn Thạc vui sướng này đồng thời cũng càng làm hắn hiểu thêm về vấn đề đột phá cảnh giới Túng Dục, hiểu được chỉ cần tùy tâm sở dục làm việc, chẳng những tâm cảnh đột phá rất nhanh, đến cả Ma Nguyên lực cũng càng thêm hùng hậu.

Chẳng biết qua bao lâu, Hải Mạn Na dưới thân như lịm đi, Hàn Thạc nhấc người lên, vươn tay kéo Tây Nhĩ Phù đang xuân ý ngời ngời tới gần, tiếp tục chinh phạt Tây Nhĩ Phù.

“Đợi một lát, đợi một lát, không biết phải đợi bao lâu đây? Tên dị tộc đáng chết này, hắn cố ý sỉ nhục ta! Đáng chết, đáng chết, ta có nên liều mạng với hắn hay không đây……” - Ngoài phòng, Bát Lỗ Nha nghiến răng hậm hực, thầm đem tổ tông mười tám đời của Hàn Thạc ra ân cần thăm hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ma Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook