Chương 641: Vô ngân hải vực
Nghịch Thương Thiên
05/04/2013
Trận này vừa chấm dứt, bên trong phương viên mười dặm, ngoại trừ Tử Vong Mộ địa có kết giới phòng ngự là bình yên vô sự, tất cả thực vật chung quanh toàn bộ đều bị gãy đổ hoặc thiêu hủy, mặt đất đầy những hố sâu, lửa cháy bập bùng bốn phía.
Nghỉ tạm tại chỗ một chút, Hàn Thạc vươn người đứng lên, hai hóa thân ngoại thân bay vào bản thể. Cuối cùng hắn trở về Tử Vong Mộ Địa.
Ba cô đều ở trong Tử Vong Mộ Địa, ai nấy thần sắc lo lắng, vừa thấy Hàn Thạc đi vào đều ùa tới đón, đua nhau hỏi thăm tíu tít:
- Chàng sao rồi, không có việc gì chứ, có bị thương hay không?
Những động tĩnh kinh khủng ngoài Tử Vong Mộ Địa vừa rồi, ba cô ở trong đều cảm giác được cả. Trong một khắc ba cô có cảm giác như ngày tận thế phủ xuống, ai nấy trong lòng hoảng loạn, sợ Hàn Thạc gặp phải chuyện gì.
Hàn Thạc đi vào Tử Vong Mộ Địa, trên người bị thương trầm trọng. Trận chiến qua đi, cả người thần sắc mỏi mệt, rõ ràng trải qua một hồi khổ chiến, càng làm cho ba cô cảm thấy khẩn trương.
Thấy bộ dạng ba nữ nhân của mình hoảng loạn, Hàn Thạc nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:
- Đừng lo lắng, không việc gì đâu.
- Bố Lai Ân, phải trách thiếp. Thiếp không nên đi tìm chàng. Nếu thiếp không đến, địch nhân của chàng nhất định không biết chàng ở đâu. - Ngải Mễ Lệ nghe Hàn Thạc nói thế, vội vàng tự giận bản thân, nói.
- Không quan hệ gì với tỷ. Chuyện này đều là vì ta, nếu không phải ta khẩn cấp muốn tìm hắn, tỷ khẳng định sẽ không tới tìm hắn đâu. - Phỉ Bích cướp lời gánh trách nhiệm lên người mình, trong lòng tràn đầy hối hận.
Thấy hai nàng đều đang tự trách, Hàn Thạc nói:
- Được rồi được rồi, ta không phải không có chuyện gì sao!
- Bố Lai Ân, vừa rồi chàng đánh với ai thế, trên đại lục này còn có người nào làm chàng phải khẩn trương như vậy? - Phạm Ny có vẻ rất kinh ngạc, hỏi Hàn Thạc về đối tượng vừa đại chiến.
Trước giờ, Phạm Ny vẫn cực kỳ tin tưởng Hàn Thạc có thực lực hơn người, nhất là nàng biết hắn có sức mạnh của Thần, nên càng cảm thấy kinh ngạc về đối thủ của Hàn Thạc.
Loại tin tưởng mù quáng của Phạm Ny làm Hàn Thạc dở khóc dở cười. Hắn trầm giọng giải thích:
- Ở đại lục Kì Áo từ xưa tới nay vẫn có một Thần thủ hộ. Sự tồn tại của ta uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị Thần thủ hộ đó. Do đó hắn mới bất chấp tất cả muốn diệt trừ ta đi. Thực lực tên kia vô cùng cường đại. Lần này chỉ vì bị ta ám toán, nên trọng thương mà lui bước. Trong vũ trụ có nhiều vị diện, những vị diện cao cấp có vô số cường giả. Các nàng ngàn vạn lần không được cho ta là vô địch. Với cảnh giới của ta bây giờ, nếu đối mặt với cường giả vị diện khác, cũng chỉ có nước lui lại vái ba cái.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, ba cô đều giật mình cả kinh. Trước ngày hôm nay, ba cô còn cho rằng hắn thật sự là vô địch. Nhưng thấy Hàn Thạc nói thận trọng như vậy, các nàng hiểu được hắn cực kỳ nghiêm chỉnh, những gì hắn nói hẳn không phải lừa gạt.
- Vậy, chàng không có gì nguy hiểm chứ? - Ngải Mễ Lệ trầm mặc một chút, lo lắng hỏi.
- Ta luôn luôn có nguy hiểm. Nhưng ta còn có phương pháp tránh được. Điểm ấy các nàng đừng lo.
Hàn Thạc an ủi ba cô, suy nghĩ một chút, lại chính sắc nói:
- Nhưng các nàng trong thời gian này đừng tìm ta. Hơn nữa lập tức rời khỏi nơi này ngay. Ừm, tên Thần thủ hộ vị diện này tự cho mình là từ bi, hẳn là sẽ không làm khó các nàng đâu. Chỉ cần các nàng không tới tìm ta, hắn muốn biết rõ ta ở đâu cũng không phải một việc dễ dàng đâu.
- Biết rồi!
Ba cô đồng thanh trả lời, dừng lại một chút, Phạm Ny nghi hoặc hỏi tiếp:
- Nhưng, chỗ này không phải đã bại lộ rồi sao?
- Tốt thôi, sau khi các nàng rời đi, vị trí nơi này sẽ thay đổi. Sau khi xử lý chuyện này xong, ta sẽ chủ động tìm các nàng. Các nàng không cần lo cho ta. Mặt khác, sau khi trở về, liên lạc với Lao Luân Tư, bảo hắn trong khoảng thời gian này tạm thời đừng vội vã tiến công các quốc gia khác. Bằng không có thể sẽ chọc giận một vài người đó. - Hàn Thạc dặn dò.
- Được rồi, chúng thiếp sẽ không quấy rầy chàng nữa!
Ngải Mễ Lệ khẽ gật đầu vẻ hiểu biết, rồi quay sang nói với Phạm Ny và Phỉ Bích:
- Hai vị muội muội, chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này trước nhé?
Hai nàng Phạm Ny và Phỉ Bích cũng đều là người hiểu chuyện, nghe Ngải Mễ Lệ vừa nói như vậy, mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng dưới sự ra hiệu của Ngải Mễ Lệ, theo Hàn Thạc ra ngoài Tử Vong Mộ Địa.
Vừa ly khai Tử Vong Mộ Địa, họ phát hiện ra phương viên mười dặm hoang tàn thảm khốc. Quét mắt nhìn quanh, ngọn lửa nổi lên bốn phía, tựa như trải qua một trận trời long đất lở, có thể tưởng tượng trận chiến vừa rồi kịch liệt đến thế nào.
Sau khi trấn an ba cô vài lời, Hàn Thạc tiễn các nàng đi. Thực lực ba cô ở đại lục Kì Áo đều không tệ chút nào. Tốc độ cũng rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Hàn Thạc.
Đưa mắt liếc nhìn về phía ba cô, Hàn Thạc lập tức trở lại Tử Vong Mộ địa, đi tới đại sảnh nơi có vị diện truyền tống trận. Hắn nhắm mắt hồi ức những tin tức về Tử Vong Mộ Địa, sau đó mở mắt đi đến tầng dưới cùng ngầm dưới đất, tìm đến một cái ma bàn (bàn xoay ma pháp) kỳ diệu, trong ma bàn có rất nhiều khối ma tinh. Lấy hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ ra biến hóa thành Khô Lâu pháp trượng, phóng vào khe hở giữa ma bàn.
Khô Lâu pháp trượng vừa đút vào, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ trong đó như hình thành liên lạc kỳ diệu với Tử Vong Mộ Địa, lực lượng nguyên tố Tử Vong đậm đặc, thoáng chốc từ bốn phương tám hướng hội tụ vào Tử Vong Mộ Địa, tụ lại vào kết giới bao phủ nó, càng tụ càng nhiều, lực lượng nguyên tố bên trong Tử Vong Mộ Địa cũng càng ngày càng đậm.
Nếu từ xa xa nhìn lại, sẽ phát hiện Tử Vong Mộ Địa vốn mắt thường khó có thể nhìn ra, bây giờ thành một quả cầu khổng lồ tản ra những vầng sáng màu xanh lục mờ mờ, trông cực kỳ quỷ dị thần bí.
Nguyên tố Tử Vong hội tụ trên kết giới Tử Vong Mộ Địa, cả mặt đất rung động ầm ầm vang lên những thanh âm không dứt, Tử Vong Mộ Địa chôn sâu dưới đất cũng rung lên bần bật, dưới năng lượng bổ sung, nó chầm chậm bốc lên, cuối cùng quả cầu màu xanh mờ mờ đó đột nhiên bay vút lên trời cao.
Nguyên tố Tử Vong từ các phương hướng hội tụ vào trong Tử Vong Mộ Địa, Tử Vong Mộ Địa hình thành liên lạc huyền diệu với Hàn Thạc. Thần thức hắn thao túng nó bay lên trời cao, chọn một phương hướng nhất định, rồi bay ẩn vào trong những tầng mây trên bầu trời xanh thẳm.
Tử Vong Mộ Địa bay giữa những tầng mây, mặt ngoài được bao một vầng lục quang nhàn nhạt, khi phi hành càng gần như không lộ ra bất kỳ màu sắc gì, cách một khoảng cách rất xa như vậy thì bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tới việc phát hiện bầu trời có biến hóa dị thường gì. Hơn nữa kết giới bao phủ Tử Vong Mộ Địa lại có thể ngăn cản linh hồn cường giả cảm ứng, do đó Hàn Thạc tin rằng lần phi hành này sẽ không ai có thể biết được.
Chọn một phương hướng nhất định, Hàn Thạc điều khiển Tử Vong Mộ Địa bay mãi, lợi dụng ma lực trên Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc có thể từ trên cao thấy được cảnh tượng phía dưới. Sau một ngày bay với tốc độ toàn lực, Hàn Thạc và Tử Vong Mộ Địa đi tới một bờ biển rộng lớn khôn cùng ở phía tây đại lục Kì Áo.
Hải dương mênh mông ở cực tây của đại lục Kì Áo. Người ta nói đây là điểm cùng trời rồi, khôn cùng vô bờ, không có người ở, chỉ có sinh vật hải dương mới có thể sinh tồn.
Bay trên hải dương trong chốc lát, Hàn Thạc phát hiện ra có một hoang đảo phía dưới. Chỗ này ở rất sâu trong hải dương, mắt thấy phía dưới xuất hiện một cái đảo hình dáng như cái hồ lô, thần thức hắn triển khai ra, phát hiện thấy trên đảo chỉ có một vài dã thú nhỏ, liền điều khiển Tử Vong Mộ Địa, từ đám mây chầm chậm hạ xuống.
Từng tiếng ầm ầm chấn động cả mặt đất, Tử Vong Mộ Địa như một thiên thạch đâm sầm xuống đất, hạ xuống giữa một rừng rậm trông giống như U Ám sâm lâm, rồi chôn thật sâu dưới đất. Kết giới vẫn phủ kín Tử Vong Mộ Địa, bất luận con thú hoặc con người nào cũng không thể nhận thấy được nó.
Khi Tử Vong Mộ Địa bay ra khỏi U Ám sâm lâm, Hàn Thạc còn đặc ý làm phép chuyển cả khối đất đang luyện chế Linh Ma mang theo. Khi Tử Vong Mộ Địa hạ xuống đây, cũng may trận pháp luyện chế Linh Ma không tổn hao gì, không ngừng cung cấp năng lượng cuồn cuộn cho ba Linh Ma.
Ra khỏi Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc triệu hoán Thổ Giáp thi và Mộc Giáp thi, dưới sự hợp lực của hai người này, cả một vùng rừng rậm vì cú đáp của Tử Vong Mộ địa mà bị tàn phá rất nặng, nay được khôi phục rất nhanh và bằng phẳng, những cây bị gãy đổ cũng liền lại với nhau.
Đứng ngạo nghễ trong hư không, Hàn Thạc liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy trong mắt bầu trời xanh thẳm, biển rộng mênh mông xanh rờn, trời biển như hòa vào nhau.
Những ngọn gió biển mang hơi ấm thổi tới, sóng biển rì rào vỗ vào những khối đá cổ xưa, một vài con hải điểu hải thú an nhàn đi lại trên những tảng đá ven biển, im lặng tắm nắng mặt trời, có vẻ cực kỳ thoải mái.
Trên hồ lô đảo có mọc một vài loại dã quả tự nhiên, đủ màu sặc sỡ, trông mọng nước.
Khi nhìn biển rộng vô bờ, Hàn Thạc có cảm giác lòng mình như mở ra, sinh ra một hào khí ngút trời, phong cảnh thoáng đãng của hồ lô đảo cũng làm cho hắn tâm tình rất tốt, thầm nghĩ ba cô Ngải Mễ Lệ tương lai nếu tới chỗ này, nhất định sẽ lập tức rất thích nơi này.
Tâm tình rất tốt, thần thức Hàn Thạc triển khai, lấy hồ lô đảo làm trung tâm, triển khai ra chung quanh, muốn xem hàng xóm chung quanh có cái gì thú vị không.
Đạt tới cảnh giới Cửu Biến, thần thức Hàn Thạc có thể bao trùm diện tích cực kỳ rộng. Khi hắn tĩnh tâm như thế này, diện tích bao trùm của thần thức cùng lúc càng xa, càng ngày càng rộng. Tôm cá bên trong biển rộng, các loại ma thú hải dương, rất nhiều những con hải điểu bay lượn, đủ loại khí tức sinh mạng của sinh vật hải dương thi nhau lọt vào thần thức Hàn Thạc.
Sau khi thần thức bao trùm hơn mười dặm, hắn đột nhiên cảm ứng được một linh hồn không tệ chút nào. Linh hồn đó vừa cảm nhận được Hàn Thạc đang thăm dò, lập tức phản kích ngay, hơn nữa truyền đến một đoạn ý thức rất gay gắt:
- Biến khỏi lãnh địa của ta! Cả vùng hải dương này thuộc về ta, lập tức rời đi, bằng không ngươi chết chắc đó!
Hàn Thạc “ủa” khẽ, cảm thấy khá buồn cười. Với cảm ứng từ thần thức Hàn Thạc, hắn biết linh hồn đó không phải là nhân loại. Với những gì Hàn Thạc hiểu về linh hồn, khẳng định thực lực sinh vật đó cũng tương đương với Già Tác Tư. Ở đại lục Kì Áo cũng coi như là siêu cao thủ rồi. Nhưng trong mắt Hàn Thạc thì hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật mà thôi, lại còn dám kiêu ngạo nữa chứ.
Loại cao thủ cấp bậc này, có lẽ chưa bao giờ gặp phải những cường giả như Hàn Thạc ở đại lục Kì Áo, do đó nhất định cảm thấy mình chính là vô địch rồi, nên mới truyền tấn linh hồn cực kỳ cuồng vọng như vậy. Hàn Thạc không hề để hắn vào mắt, tiếp tục phóng thần thức ra, kéo ra xa hơn nữa.
- Ủa!
Thần thức Hàn Thạc lại khựng lại, kêu khẽ một tiếng, bởi vì dưới một hòn đảo đơn độc, thần thức hắn đột nhiên gặp phải ngăn trở, tựa hồ có một kết giới, ngăn trở thần thức hắn không cho thăm dò, điều này làm cho hắn cực kỳ tò mò.
Nghỉ tạm tại chỗ một chút, Hàn Thạc vươn người đứng lên, hai hóa thân ngoại thân bay vào bản thể. Cuối cùng hắn trở về Tử Vong Mộ Địa.
Ba cô đều ở trong Tử Vong Mộ Địa, ai nấy thần sắc lo lắng, vừa thấy Hàn Thạc đi vào đều ùa tới đón, đua nhau hỏi thăm tíu tít:
- Chàng sao rồi, không có việc gì chứ, có bị thương hay không?
Những động tĩnh kinh khủng ngoài Tử Vong Mộ Địa vừa rồi, ba cô ở trong đều cảm giác được cả. Trong một khắc ba cô có cảm giác như ngày tận thế phủ xuống, ai nấy trong lòng hoảng loạn, sợ Hàn Thạc gặp phải chuyện gì.
Hàn Thạc đi vào Tử Vong Mộ Địa, trên người bị thương trầm trọng. Trận chiến qua đi, cả người thần sắc mỏi mệt, rõ ràng trải qua một hồi khổ chiến, càng làm cho ba cô cảm thấy khẩn trương.
Thấy bộ dạng ba nữ nhân của mình hoảng loạn, Hàn Thạc nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói:
- Đừng lo lắng, không việc gì đâu.
- Bố Lai Ân, phải trách thiếp. Thiếp không nên đi tìm chàng. Nếu thiếp không đến, địch nhân của chàng nhất định không biết chàng ở đâu. - Ngải Mễ Lệ nghe Hàn Thạc nói thế, vội vàng tự giận bản thân, nói.
- Không quan hệ gì với tỷ. Chuyện này đều là vì ta, nếu không phải ta khẩn cấp muốn tìm hắn, tỷ khẳng định sẽ không tới tìm hắn đâu. - Phỉ Bích cướp lời gánh trách nhiệm lên người mình, trong lòng tràn đầy hối hận.
Thấy hai nàng đều đang tự trách, Hàn Thạc nói:
- Được rồi được rồi, ta không phải không có chuyện gì sao!
- Bố Lai Ân, vừa rồi chàng đánh với ai thế, trên đại lục này còn có người nào làm chàng phải khẩn trương như vậy? - Phạm Ny có vẻ rất kinh ngạc, hỏi Hàn Thạc về đối tượng vừa đại chiến.
Trước giờ, Phạm Ny vẫn cực kỳ tin tưởng Hàn Thạc có thực lực hơn người, nhất là nàng biết hắn có sức mạnh của Thần, nên càng cảm thấy kinh ngạc về đối thủ của Hàn Thạc.
Loại tin tưởng mù quáng của Phạm Ny làm Hàn Thạc dở khóc dở cười. Hắn trầm giọng giải thích:
- Ở đại lục Kì Áo từ xưa tới nay vẫn có một Thần thủ hộ. Sự tồn tại của ta uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị Thần thủ hộ đó. Do đó hắn mới bất chấp tất cả muốn diệt trừ ta đi. Thực lực tên kia vô cùng cường đại. Lần này chỉ vì bị ta ám toán, nên trọng thương mà lui bước. Trong vũ trụ có nhiều vị diện, những vị diện cao cấp có vô số cường giả. Các nàng ngàn vạn lần không được cho ta là vô địch. Với cảnh giới của ta bây giờ, nếu đối mặt với cường giả vị diện khác, cũng chỉ có nước lui lại vái ba cái.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, ba cô đều giật mình cả kinh. Trước ngày hôm nay, ba cô còn cho rằng hắn thật sự là vô địch. Nhưng thấy Hàn Thạc nói thận trọng như vậy, các nàng hiểu được hắn cực kỳ nghiêm chỉnh, những gì hắn nói hẳn không phải lừa gạt.
- Vậy, chàng không có gì nguy hiểm chứ? - Ngải Mễ Lệ trầm mặc một chút, lo lắng hỏi.
- Ta luôn luôn có nguy hiểm. Nhưng ta còn có phương pháp tránh được. Điểm ấy các nàng đừng lo.
Hàn Thạc an ủi ba cô, suy nghĩ một chút, lại chính sắc nói:
- Nhưng các nàng trong thời gian này đừng tìm ta. Hơn nữa lập tức rời khỏi nơi này ngay. Ừm, tên Thần thủ hộ vị diện này tự cho mình là từ bi, hẳn là sẽ không làm khó các nàng đâu. Chỉ cần các nàng không tới tìm ta, hắn muốn biết rõ ta ở đâu cũng không phải một việc dễ dàng đâu.
- Biết rồi!
Ba cô đồng thanh trả lời, dừng lại một chút, Phạm Ny nghi hoặc hỏi tiếp:
- Nhưng, chỗ này không phải đã bại lộ rồi sao?
- Tốt thôi, sau khi các nàng rời đi, vị trí nơi này sẽ thay đổi. Sau khi xử lý chuyện này xong, ta sẽ chủ động tìm các nàng. Các nàng không cần lo cho ta. Mặt khác, sau khi trở về, liên lạc với Lao Luân Tư, bảo hắn trong khoảng thời gian này tạm thời đừng vội vã tiến công các quốc gia khác. Bằng không có thể sẽ chọc giận một vài người đó. - Hàn Thạc dặn dò.
- Được rồi, chúng thiếp sẽ không quấy rầy chàng nữa!
Ngải Mễ Lệ khẽ gật đầu vẻ hiểu biết, rồi quay sang nói với Phạm Ny và Phỉ Bích:
- Hai vị muội muội, chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này trước nhé?
Hai nàng Phạm Ny và Phỉ Bích cũng đều là người hiểu chuyện, nghe Ngải Mễ Lệ vừa nói như vậy, mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng dưới sự ra hiệu của Ngải Mễ Lệ, theo Hàn Thạc ra ngoài Tử Vong Mộ Địa.
Vừa ly khai Tử Vong Mộ Địa, họ phát hiện ra phương viên mười dặm hoang tàn thảm khốc. Quét mắt nhìn quanh, ngọn lửa nổi lên bốn phía, tựa như trải qua một trận trời long đất lở, có thể tưởng tượng trận chiến vừa rồi kịch liệt đến thế nào.
Sau khi trấn an ba cô vài lời, Hàn Thạc tiễn các nàng đi. Thực lực ba cô ở đại lục Kì Áo đều không tệ chút nào. Tốc độ cũng rất nhanh. Chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Hàn Thạc.
Đưa mắt liếc nhìn về phía ba cô, Hàn Thạc lập tức trở lại Tử Vong Mộ địa, đi tới đại sảnh nơi có vị diện truyền tống trận. Hắn nhắm mắt hồi ức những tin tức về Tử Vong Mộ Địa, sau đó mở mắt đi đến tầng dưới cùng ngầm dưới đất, tìm đến một cái ma bàn (bàn xoay ma pháp) kỳ diệu, trong ma bàn có rất nhiều khối ma tinh. Lấy hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ ra biến hóa thành Khô Lâu pháp trượng, phóng vào khe hở giữa ma bàn.
Khô Lâu pháp trượng vừa đút vào, hóa thân ngoại thân Tử Vong hệ trong đó như hình thành liên lạc kỳ diệu với Tử Vong Mộ Địa, lực lượng nguyên tố Tử Vong đậm đặc, thoáng chốc từ bốn phương tám hướng hội tụ vào Tử Vong Mộ Địa, tụ lại vào kết giới bao phủ nó, càng tụ càng nhiều, lực lượng nguyên tố bên trong Tử Vong Mộ Địa cũng càng ngày càng đậm.
Nếu từ xa xa nhìn lại, sẽ phát hiện Tử Vong Mộ Địa vốn mắt thường khó có thể nhìn ra, bây giờ thành một quả cầu khổng lồ tản ra những vầng sáng màu xanh lục mờ mờ, trông cực kỳ quỷ dị thần bí.
Nguyên tố Tử Vong hội tụ trên kết giới Tử Vong Mộ Địa, cả mặt đất rung động ầm ầm vang lên những thanh âm không dứt, Tử Vong Mộ Địa chôn sâu dưới đất cũng rung lên bần bật, dưới năng lượng bổ sung, nó chầm chậm bốc lên, cuối cùng quả cầu màu xanh mờ mờ đó đột nhiên bay vút lên trời cao.
Nguyên tố Tử Vong từ các phương hướng hội tụ vào trong Tử Vong Mộ Địa, Tử Vong Mộ Địa hình thành liên lạc huyền diệu với Hàn Thạc. Thần thức hắn thao túng nó bay lên trời cao, chọn một phương hướng nhất định, rồi bay ẩn vào trong những tầng mây trên bầu trời xanh thẳm.
Tử Vong Mộ Địa bay giữa những tầng mây, mặt ngoài được bao một vầng lục quang nhàn nhạt, khi phi hành càng gần như không lộ ra bất kỳ màu sắc gì, cách một khoảng cách rất xa như vậy thì bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tới việc phát hiện bầu trời có biến hóa dị thường gì. Hơn nữa kết giới bao phủ Tử Vong Mộ Địa lại có thể ngăn cản linh hồn cường giả cảm ứng, do đó Hàn Thạc tin rằng lần phi hành này sẽ không ai có thể biết được.
Chọn một phương hướng nhất định, Hàn Thạc điều khiển Tử Vong Mộ Địa bay mãi, lợi dụng ma lực trên Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc có thể từ trên cao thấy được cảnh tượng phía dưới. Sau một ngày bay với tốc độ toàn lực, Hàn Thạc và Tử Vong Mộ Địa đi tới một bờ biển rộng lớn khôn cùng ở phía tây đại lục Kì Áo.
Hải dương mênh mông ở cực tây của đại lục Kì Áo. Người ta nói đây là điểm cùng trời rồi, khôn cùng vô bờ, không có người ở, chỉ có sinh vật hải dương mới có thể sinh tồn.
Bay trên hải dương trong chốc lát, Hàn Thạc phát hiện ra có một hoang đảo phía dưới. Chỗ này ở rất sâu trong hải dương, mắt thấy phía dưới xuất hiện một cái đảo hình dáng như cái hồ lô, thần thức hắn triển khai ra, phát hiện thấy trên đảo chỉ có một vài dã thú nhỏ, liền điều khiển Tử Vong Mộ Địa, từ đám mây chầm chậm hạ xuống.
Từng tiếng ầm ầm chấn động cả mặt đất, Tử Vong Mộ Địa như một thiên thạch đâm sầm xuống đất, hạ xuống giữa một rừng rậm trông giống như U Ám sâm lâm, rồi chôn thật sâu dưới đất. Kết giới vẫn phủ kín Tử Vong Mộ Địa, bất luận con thú hoặc con người nào cũng không thể nhận thấy được nó.
Khi Tử Vong Mộ Địa bay ra khỏi U Ám sâm lâm, Hàn Thạc còn đặc ý làm phép chuyển cả khối đất đang luyện chế Linh Ma mang theo. Khi Tử Vong Mộ Địa hạ xuống đây, cũng may trận pháp luyện chế Linh Ma không tổn hao gì, không ngừng cung cấp năng lượng cuồn cuộn cho ba Linh Ma.
Ra khỏi Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc triệu hoán Thổ Giáp thi và Mộc Giáp thi, dưới sự hợp lực của hai người này, cả một vùng rừng rậm vì cú đáp của Tử Vong Mộ địa mà bị tàn phá rất nặng, nay được khôi phục rất nhanh và bằng phẳng, những cây bị gãy đổ cũng liền lại với nhau.
Đứng ngạo nghễ trong hư không, Hàn Thạc liếc nhìn xung quanh, chỉ thấy trong mắt bầu trời xanh thẳm, biển rộng mênh mông xanh rờn, trời biển như hòa vào nhau.
Những ngọn gió biển mang hơi ấm thổi tới, sóng biển rì rào vỗ vào những khối đá cổ xưa, một vài con hải điểu hải thú an nhàn đi lại trên những tảng đá ven biển, im lặng tắm nắng mặt trời, có vẻ cực kỳ thoải mái.
Trên hồ lô đảo có mọc một vài loại dã quả tự nhiên, đủ màu sặc sỡ, trông mọng nước.
Khi nhìn biển rộng vô bờ, Hàn Thạc có cảm giác lòng mình như mở ra, sinh ra một hào khí ngút trời, phong cảnh thoáng đãng của hồ lô đảo cũng làm cho hắn tâm tình rất tốt, thầm nghĩ ba cô Ngải Mễ Lệ tương lai nếu tới chỗ này, nhất định sẽ lập tức rất thích nơi này.
Tâm tình rất tốt, thần thức Hàn Thạc triển khai, lấy hồ lô đảo làm trung tâm, triển khai ra chung quanh, muốn xem hàng xóm chung quanh có cái gì thú vị không.
Đạt tới cảnh giới Cửu Biến, thần thức Hàn Thạc có thể bao trùm diện tích cực kỳ rộng. Khi hắn tĩnh tâm như thế này, diện tích bao trùm của thần thức cùng lúc càng xa, càng ngày càng rộng. Tôm cá bên trong biển rộng, các loại ma thú hải dương, rất nhiều những con hải điểu bay lượn, đủ loại khí tức sinh mạng của sinh vật hải dương thi nhau lọt vào thần thức Hàn Thạc.
Sau khi thần thức bao trùm hơn mười dặm, hắn đột nhiên cảm ứng được một linh hồn không tệ chút nào. Linh hồn đó vừa cảm nhận được Hàn Thạc đang thăm dò, lập tức phản kích ngay, hơn nữa truyền đến một đoạn ý thức rất gay gắt:
- Biến khỏi lãnh địa của ta! Cả vùng hải dương này thuộc về ta, lập tức rời đi, bằng không ngươi chết chắc đó!
Hàn Thạc “ủa” khẽ, cảm thấy khá buồn cười. Với cảm ứng từ thần thức Hàn Thạc, hắn biết linh hồn đó không phải là nhân loại. Với những gì Hàn Thạc hiểu về linh hồn, khẳng định thực lực sinh vật đó cũng tương đương với Già Tác Tư. Ở đại lục Kì Áo cũng coi như là siêu cao thủ rồi. Nhưng trong mắt Hàn Thạc thì hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật mà thôi, lại còn dám kiêu ngạo nữa chứ.
Loại cao thủ cấp bậc này, có lẽ chưa bao giờ gặp phải những cường giả như Hàn Thạc ở đại lục Kì Áo, do đó nhất định cảm thấy mình chính là vô địch rồi, nên mới truyền tấn linh hồn cực kỳ cuồng vọng như vậy. Hàn Thạc không hề để hắn vào mắt, tiếp tục phóng thần thức ra, kéo ra xa hơn nữa.
- Ủa!
Thần thức Hàn Thạc lại khựng lại, kêu khẽ một tiếng, bởi vì dưới một hòn đảo đơn độc, thần thức hắn đột nhiên gặp phải ngăn trở, tựa hồ có một kết giới, ngăn trở thần thức hắn không cho thăm dò, điều này làm cho hắn cực kỳ tò mò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.