Quyển 2 - Chương 60: Cuộc chiến giữa ma với ma
Nam Phái Tam Thúc
19/11/2015
Tôi không biết
át-tô-mát điều chỉnh nguồn điện của con đập nằm ở đâu, nhưng tôi nhớ
từng tìm thấy gian phòng tứ bề mắc đầy thiết bị công tắc, ở đó có dấu
tích tác động của con người. Trực giác mách bảo chắc chắn chính là nơi
ấy.
Kẻ đó đã lấy mất hai bộ trang phục ba phòng rồi bật nguồn điện, chứng tỏ nhóm của Viên Hỷ Lạc đã bị mắc kẹt ở khu vực này, chỉ cần hắn bật điện lên là cả nhóm thám trắc sẽ bị trúng độc ngã xuống, sau đó hắn mới bước vào và giết nốt những người còn chưa chết hẳn.
Tôi không còn nhiều thời gian, hoặc có thể nói, tôi gần như không còn thời gian nữa. Sau khi chạy điên cuồng đến giếng dòng cáp điện, tôi mới chậm bước chân vừa hít thở sâu để giảm nhịp tim vừa thận trọng bò về phía trước. Khi tìm thấy phòng thiết bị điện, tôi nhìn thấy ở bên trong có một chiếc đèn pin đang bật sáng, nhưng không trông thấy người đâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Có nên hạ gục hắn không nhỉ? Tôi hơi do dự, nếu giết hắn ta thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mà tên đặc vụ liệu có chết ở nơi này không? Nhưng nếu tôi ôm tâm trạng này để ra tay thì chẳng khác nào khoác thêm chiếc gông trên người, chuyện đã đến nước này thì kệ bà nó. Nếu tất cả đã được định đoạt trước thì dẫu tôi làm gì cũng đều là sự an bài của ông trời.
Tôi nghĩ rồi từ từ hít sâu một hơi, trượt từ trên đường ống thông gió xuống, trong lúc hỗn loạn, tôi nhìn thấy một người mặc bộ trang phục ba phòng, tôi lập tức giương súng bắn.
Ba phát súng gần như trúng cả vào hắn. Hắn ngã gục ra đất. Tuy lúc tham gia huấn luyện quân sự, tôi rất thành thục với súng tự động nhưng thường ngày lại không có nhiều cơ hội sử dụng súng, nên sau khi bắn ba phát, tay tôi hầu như mất hết cảm giác.
Nhìn hắn ngã vật ra đất, tôi lập tức bật đèn pin lên và lao tới, thấy kẻ đó nằm trên mặt đất, máu từ ngực hắn bắt đầu tuôn chảy, hắn đang khó nhọc kéo dây súng của khẩu xung phong xuống, xem chừng định lôi súng ra đằng trước.
Tôi thấy máu bắt đầu loang rộng nên không dám qua đó, cố gắng định thần lại và lấy dũng khí đá vào tay hắn, rồi nhặt khẩu súng xung phong khoác lên vai, sau đó bỏ mũ chụp đầu của hắn ra, soi thẳng đèn pin vào mặt hắn, lớn tiếng mắng: “Con mẹ mày, để bố xem rốt cuộc mày là đứa nào?”
Vừa nhìn tôi đã trông thấy một khuôn mặt cực kì quen thuộc, chẳng ngờ hắn chính là đặc phái viên. Hắn ôm vết thương, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
“Thì ra là mày.” - Tôi cười cay đắng.
“Lại là mày! Sao mày lại ở đây?” - Hắn thở hổn hển - “Sao mày biết chỗ này?”
“Ông trời sai tao đến đây!” - Tôi lạnh lùng đáp, vừa định kéo hắn dậy và bắt hắn ngắt nguồn điện thì đột nhiên một tiếng “ong” vang lên, gáy tôi như bị thứ gì đó đập mạnh vào, mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm và chỉ trong khoảnh khắc, tôi mất hết tri giác.
Tôi ngã bổ vào người gã đặc vụ, vừa định đứng lên thì gã đặc vụ lập tức ôm chặt lấy tôi. Tôi đang giãy giụa giằng ra thì sau gáy lại bị bồi thêm cú đánh nữa, khiến tôi muốn xỉu. Trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy có người kéo tôi ra khỏi người gã đặc vụ và quẳng sang một bên, khẩu súng trong tay cũng bị cướp lại.
Gượng đè nén cảm giác muốn lịm xuống, tôi loạng choạng bò dậy, bỗng tôi nhìn thấy một người cầm súng chĩa thẳng về phía mình. Tên đặc vụ tay ôm vết thương nằm bên cạnh cũng lảo đảo bò dậy.
Gặp ma à? Sao lại có hai người thế này? Tôi chửi thầm. Vừa ngẩng đầu lên nhìn người kia, tôi đột nhiên sững người lại.
Chẳng ngờ kẻ đang chĩa súng thẳng vào tôi lại chính là Viên Hỷ Lạc.
“Cô ư?” - Tôi nhìn Viên Hỷ Lạc, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời, trong sát na đó, đầu óc tôi xáo trộn hỗn độn, cả thế giới bỗng dưng trở nên thật hoang đường.
Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, rồi quay sang hỏi gã đặc phái viên hỏi: “Anh không sao chứ?”
Gã đặc phái viên gật đầu rồi dựa vào Viên Hỷ Lạc, hắn nhìn tôi rồi gằn giọng ra lệnh cho Viên Hỷ Lạc: “Mau giết nó!”
Viên Hỷ Lạc đẩy hắn ra, bảo: “Không được! Tôi có chuyện cần hỏi anh ta. Hình như anh ta biết rất nhiều chuyện về tôi, tôi phải hỏi xem làm sao anh ta biết được.” - Nói xong cô ấy đưa súng xung phong cho hắn - “Anh đi giải quyết việc chính đi!”
Mặt gã đặc phái viên đằng đằng sát khí liếc mắt nhìn tôi, nhưng dường như hắn cũng ý thức được Viên Hỷ Lạc nói có lý, thế là nhận lấy khẩu súng để sang một bên, rồi cởi bộ quần áo ba phòng ra.
Tôi nhìn lại thấy mấy phát súng vừa rồi chỉ trúng bả vai hắn, hóa ra tôi không hề bắn chuẩn như mình tưởng.
Hắn nghiến răng xé một vạt áo để băng vết thương, sau đó bắt tôi cởi bộ trang phục ba phòng đang mặc trên người ném cho hắn mặc, rồi hắn cầm súng xung phong bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn còn quay lại dặn Viên Hỷ Lạc: “Tốt nhất cô nên xử lý nhanh lên!”
Viên Hỷ Lạc hơi quay đầu nhìn hắn ôm vết thương rời đi, rồi lại nhìn tôi và bắt đầu tra vấn: “Được rồi! Giờ thì anh mau nói, rốt cuộc anh là ai? Sao anh lại biết nhiều chuyện về tôi như vậy?”
Tôi nhìn mặt cô ấy, thầm nghĩ: “Giờ phải làm sao?”, nhưng một tình cảm khác trong lòng tôi bỗng trỗi dậy mãnh liệt, khiến tôi không thể vùng vẫy thoát ra được, thậm chí còn không muốn thoát thân.
Tôi không thể lý giải được tình cảnh trước mắt.
Thế này là thế nào? Không ổn! Sự việc không thể diễn tiến theo chiều hướng này được.
Tôi trở về là để cứu Viên Hỷ Lạc, tôi phải thanh toán tên đặc vụ luôn tìm cách ám hại tôi, sau đó cứu Viên Hỷ Lạc, bảo vệ cô ấy, giúp cô ấy có thể sống tới thời điểm mà chúng tôi sẽ gặp nhau lần nữa.
Nhưng mọi chuyện đang diễn ra trước mắt nghĩa là sao? Tôi thực không dám tin Viên Hỷ Lạc lại là một trong hai đặc vụ.
Nhưng làm sao có chuyện như vậy được? Tôi nghĩ, rồi hồi tưởng lại mọi chuyện đã qua, đột nhiên ý thức tất cả những chuyện này rốt cuộc là gì.
Lẽ nào tất cả đều là cái bẫy do cô ấy dựng nên sao? Tuy trong lòng tôi đang gào thét phủ định nhưng rất nhiều cảnh tượng bỗng chạy về qua não như dòng điện xẹt. Tôi đột nhiên ý thức khả năng ấy cũng không phải không thể tồn tại. Thậm chí nghĩ kĩ lại thì cả đội ngũ chỉ còn sót lại hai kẻ điên, một người là gã đặc phái viên, còn người kia chính là Viên Hỷ Lạc, toàn bộ thành viên khác đều chết, lẽ nào những chuyện này đều chỉ là sự tình cờ thôi sao? Lúc ấy, Viên Hỷ Lạc đã biết về sự xuất hiện của tôi, thậm chí sự xuất hiện của tôi có thể còn được cô ấy sắp xếp từ trước, để tiện cho mọi hành động về sau, cô ấy đã đặt một cái bẫy khiến thằng ngốc tôi đây cứ cho rằng mình là một dũng sĩ sẵn sàng chiến đấu vì tình yêu; sẵn sàng trở về đây, sẵn sàng hi sinh chính mình để mặc cho cô ấy lợi dụng.
Bởi vậy cô ấy mới cùng tôi ở trong khu khí độc, mới có những hành động tình tứ với tôi. Cô ấy cứu tôi một mạng trước mặt gã đặc vụ, thậm chí hiến thân cho tôi… tất cả những hành động ấy chẳng lẽ chỉ để tôi ngày một lún sâu hơn vào bể ái tình, để tôi có đủ dũng khí bắt buộc phải trở về đây trong khoảnh khắc này sao?
Tôi không thể phán đoán nổi, nhưng nghĩ đến chuyện trước khi chúng tôi cất cánh, Viên Hỷ Lạc được đưa trở lên mặt đất mà không hề phải qua bất kì cuộc thẩm tra nào, nếu cô ấy cũng là đặc vụ thì chứng tỏ cô ấy đã rất thành công trong việc hoàn toàn thoát khỏi sự truy xét của tổ chức. Có lẽ bởi suốt quá trình xảy ra sự việc, Viên Hỷ Lạc luôn trong trạng thái điên loạn nên chẳng ai nghi ngờ cô ấy cả.
Tôi đột nhiên thấy mình chẳng khác nào thằng ngu, người con gái như Viên Hỷ Lạc làm gì đến lượt tôi được hưởng? Giống như lời mấy vị bác sĩ kia từng nói, tôi có điểm gì thu hút cô ấy chứ? Tôi không phải thằng lùn trong tình cảm mà đích thị là thằng ngu trong tình cảm. Đến tận giờ, tôi thậm chí còn không có cơ hội hỏi Viên Hỷ Lạc xem chân tướng sự việc là thế nào, bởi người con gái đang đứng trước mặt tôi đây đã là kẻ địch đích thị từ chân lên đến đầu.
Lòng tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, tôi chỉ ngây ngô đứng đó nhìn, cô ấy thấy tôi không trả lời thì lại hỏi thêm lần nữa: “Đừng tưởng giả ngốc là xong chuyện. Tôi nghĩ nếu anh đã biết sự tồn tại của chúng tôi, thì chắc hẳn biết thủ đoạn của chúng tôi, không muốn đau đớn thì nói mau. Thời gian của tôi không nhiều, cũng không muốn động tay đổ máu làm gì.”
Tôi nhìn cô ấy, hít sâu một hơi, trong lòng chẳng có gì để nói, chẳng lẽ lại nói câu chuyện vốn rất nực cười kia, rằng tôi chính là người đàn ông bị cô dụ dỗ trong tương lai, sau đó tự dẫn xác đến đây nộp mạng và bị cô lợi dụng ư? Tôi chỉ nhìn cô ấy, chẳng muốn nói gì.
Ngược lại, cô ấy bị tôi nhìn chằm chằm đâm ra thấy bối rối, cô cau đôi mày thanh tú, ngồi xuống rồi nói: “Tôi đối phó với rất nhiều loại người giống như anh. Bọn họ người thì muốn cắn chết tôi, người thì trợn mắt nhìn tôi để hư trương thanh thế, có điều kiểu không thèm đếm xỉa đến tôi như anh thì lần đầu tôi mới gặp đấy!” - Nói xong, cô ấy bất giác hạ súng - “Anh đi đi!”
Tôi biết mục đích của cô ấy. Cô ấy muốn tôi bùng lên ý chí mưu cầu sinh tồn, chỉ cần tôi bỏ chạy, cô ấy sẽ khống chế tôi.
Khi con người biết mình chắc chắn phải chết thì sẽ từ bỏ mọi khát vọng sống, như vậy bất kể sự uy hiếp đáng sợ đến đâu, đối với họ cũng vô tác dụng. Nhưng hễ có suy nghĩ mưu cầu sinh tồn thì sự bình lặng ấy sẽ bị phá vỡ và lộ ra điểm yếu của con người.
Tôi vẫn đứng im bất động, không phải tôi thấu hiểu suy nghĩ của cô ấy mà căn bản vì tôi không muốn động đậy. Tôi quay người, đập đầu vào tường, lòng buồn vô hạn. Tôi không biết mình phải làm gì. Việc tôi trở về đây chẳng hề còn ý nghĩa gì nữa.
Im lặng kéo dài trong khoảnh khắc, Viên Hỷ Lạc không thể nhẫn nại thêm nữa, cô quát lên: “Nếu anh không đi, người kia sẽ trở lại. Đến lúc ấy anh muốn đi cũng không được đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Hỷ Lạc, lạnh lùng thả từng tiếng: “Cô câm mồm! Tôi muốn ở đâu thì sẽ ở đó.”
Viên Hỷ Lạc nhướng mày, tôi nhìn cô ấy, đột nhiên nảy lên ý nghĩ bốc đồng, tôi đứng bật dậy, bước nhanh đến chỗ cô ấy.
Cô ấy kinh ngạc lập tức giương súng lên, lùi về sau mấy bước, tôi lập tức ập tới.
Tuy cô ấy không kịp đề phòng, nhưng rõ ràng đã được huấn luyện rất bài bản, nên trong chớp mắt đã nổ súng. Bả vai trái của tôi rung lên như đứng không vững, nhưng tôi không hề thấy đau, tiếp tục áp sát và nắm chặt cánh tay cầm súng của cô ấy. Ép cô ấy vào tường và dán chặt môi mình lên môi cô ấy.
Cô ấy bị tôi hôn mãnh liệt, cả thân thể cứng đơ trong vài giây, mãi mới phản ứng lại được, Viên Hỷ Lạc đẩy mạnh người tôi ra, vẻ mặt không biết là đang kinh hãi hay kinh ngạc.
Cô tiếp tục lùi về phía sau, tôi thấy tóc cô ấy rối bù, họng súng chĩa vào tôi không nhả đạn, tay cô ấy đang run rẩy.
Bả vai trái của tôi bắt đầu đau dữ dội, tôi dần dần co rúm người lại, nhưng mắt vẫn nhìn đăm đắm vào cô ấy, nhớ đến nụ hôn khi nãy và mùi hương thân thuộc trên cơ thể cô ấy, trong lòng thực sự hy vọng cô ấy cứ cho tôi ăn một viên đạn vào ngay yếu huyệt cho xong.
Bị nữ đặc vụ khống chế, đột nhiên có được cơ hội phản kích, thế mà lại không phản kích cướp súng mà là phản kích “ép hôn”, có lẽ từ cổ chí kim chỉ duy mình tôi hành động như thế.
Tôi thở dốc, ngồi phịch xuống đất, nhưng vẫn nhìn cô ấy, tôi nhìn chăm chú như thể nhìn vậy sẽ khiến cô ấy nhớ ra mình, nhớ đến một người như tôi, một người hoàn toàn khác với những người khác.
Cô ấy cũng thở dốc, vừa thở vừa hét lên: “Anh điên à? Tôi sẽ giết anh!”
Tôi nhắm mắt, nghe tiếng súng lên nòng “lịch kịch”.
Tôi yên lặng chờ đợi giây khắc cuối cùng, trong lòng không còn chút tạp niệm nào nữa. “Nhanh lên đi! Đừng để tôi đợi lâu quá!”
Tôi nghĩ đến mọi nguy hiểm mình từng gặp trong lần đầu tiên vào hang động, nhớ đến chuyến bay thập tử nhất sinh và nhớ đến bốn ngày bốn đêm trong bóng tối. Cứ coi như mình chưa bao giờ trải qua những chuyện ấy vậy!
Nhưng im ắng khá lâu mà vẫn chưa nghe thấy tiếng súng nổ.
Tôi ngẩng đầu lên, mở mắt ra, thấy cô ấy vẫn đang nhìn mình, tuy họng súng vẫn chĩa về phía tôi nhưng vẻ mặt của cô ấy rất kì lạ. Sau đó, tôi thấy cô ấy nhặt một thanh gỗ lên, rồi đập chát một cái thật mạnh vào đầu tôi, đầu tôi chấn động dữ dội và lập tức rơi vào trạng thái mất tri giác.
Kẻ đó đã lấy mất hai bộ trang phục ba phòng rồi bật nguồn điện, chứng tỏ nhóm của Viên Hỷ Lạc đã bị mắc kẹt ở khu vực này, chỉ cần hắn bật điện lên là cả nhóm thám trắc sẽ bị trúng độc ngã xuống, sau đó hắn mới bước vào và giết nốt những người còn chưa chết hẳn.
Tôi không còn nhiều thời gian, hoặc có thể nói, tôi gần như không còn thời gian nữa. Sau khi chạy điên cuồng đến giếng dòng cáp điện, tôi mới chậm bước chân vừa hít thở sâu để giảm nhịp tim vừa thận trọng bò về phía trước. Khi tìm thấy phòng thiết bị điện, tôi nhìn thấy ở bên trong có một chiếc đèn pin đang bật sáng, nhưng không trông thấy người đâu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Có nên hạ gục hắn không nhỉ? Tôi hơi do dự, nếu giết hắn ta thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mà tên đặc vụ liệu có chết ở nơi này không? Nhưng nếu tôi ôm tâm trạng này để ra tay thì chẳng khác nào khoác thêm chiếc gông trên người, chuyện đã đến nước này thì kệ bà nó. Nếu tất cả đã được định đoạt trước thì dẫu tôi làm gì cũng đều là sự an bài của ông trời.
Tôi nghĩ rồi từ từ hít sâu một hơi, trượt từ trên đường ống thông gió xuống, trong lúc hỗn loạn, tôi nhìn thấy một người mặc bộ trang phục ba phòng, tôi lập tức giương súng bắn.
Ba phát súng gần như trúng cả vào hắn. Hắn ngã gục ra đất. Tuy lúc tham gia huấn luyện quân sự, tôi rất thành thục với súng tự động nhưng thường ngày lại không có nhiều cơ hội sử dụng súng, nên sau khi bắn ba phát, tay tôi hầu như mất hết cảm giác.
Nhìn hắn ngã vật ra đất, tôi lập tức bật đèn pin lên và lao tới, thấy kẻ đó nằm trên mặt đất, máu từ ngực hắn bắt đầu tuôn chảy, hắn đang khó nhọc kéo dây súng của khẩu xung phong xuống, xem chừng định lôi súng ra đằng trước.
Tôi thấy máu bắt đầu loang rộng nên không dám qua đó, cố gắng định thần lại và lấy dũng khí đá vào tay hắn, rồi nhặt khẩu súng xung phong khoác lên vai, sau đó bỏ mũ chụp đầu của hắn ra, soi thẳng đèn pin vào mặt hắn, lớn tiếng mắng: “Con mẹ mày, để bố xem rốt cuộc mày là đứa nào?”
Vừa nhìn tôi đã trông thấy một khuôn mặt cực kì quen thuộc, chẳng ngờ hắn chính là đặc phái viên. Hắn ôm vết thương, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.
“Thì ra là mày.” - Tôi cười cay đắng.
“Lại là mày! Sao mày lại ở đây?” - Hắn thở hổn hển - “Sao mày biết chỗ này?”
“Ông trời sai tao đến đây!” - Tôi lạnh lùng đáp, vừa định kéo hắn dậy và bắt hắn ngắt nguồn điện thì đột nhiên một tiếng “ong” vang lên, gáy tôi như bị thứ gì đó đập mạnh vào, mọi thứ trước mắt bỗng tối sầm và chỉ trong khoảnh khắc, tôi mất hết tri giác.
Tôi ngã bổ vào người gã đặc vụ, vừa định đứng lên thì gã đặc vụ lập tức ôm chặt lấy tôi. Tôi đang giãy giụa giằng ra thì sau gáy lại bị bồi thêm cú đánh nữa, khiến tôi muốn xỉu. Trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy có người kéo tôi ra khỏi người gã đặc vụ và quẳng sang một bên, khẩu súng trong tay cũng bị cướp lại.
Gượng đè nén cảm giác muốn lịm xuống, tôi loạng choạng bò dậy, bỗng tôi nhìn thấy một người cầm súng chĩa thẳng về phía mình. Tên đặc vụ tay ôm vết thương nằm bên cạnh cũng lảo đảo bò dậy.
Gặp ma à? Sao lại có hai người thế này? Tôi chửi thầm. Vừa ngẩng đầu lên nhìn người kia, tôi đột nhiên sững người lại.
Chẳng ngờ kẻ đang chĩa súng thẳng vào tôi lại chính là Viên Hỷ Lạc.
“Cô ư?” - Tôi nhìn Viên Hỷ Lạc, kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời, trong sát na đó, đầu óc tôi xáo trộn hỗn độn, cả thế giới bỗng dưng trở nên thật hoang đường.
Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, rồi quay sang hỏi gã đặc phái viên hỏi: “Anh không sao chứ?”
Gã đặc phái viên gật đầu rồi dựa vào Viên Hỷ Lạc, hắn nhìn tôi rồi gằn giọng ra lệnh cho Viên Hỷ Lạc: “Mau giết nó!”
Viên Hỷ Lạc đẩy hắn ra, bảo: “Không được! Tôi có chuyện cần hỏi anh ta. Hình như anh ta biết rất nhiều chuyện về tôi, tôi phải hỏi xem làm sao anh ta biết được.” - Nói xong cô ấy đưa súng xung phong cho hắn - “Anh đi giải quyết việc chính đi!”
Mặt gã đặc phái viên đằng đằng sát khí liếc mắt nhìn tôi, nhưng dường như hắn cũng ý thức được Viên Hỷ Lạc nói có lý, thế là nhận lấy khẩu súng để sang một bên, rồi cởi bộ quần áo ba phòng ra.
Tôi nhìn lại thấy mấy phát súng vừa rồi chỉ trúng bả vai hắn, hóa ra tôi không hề bắn chuẩn như mình tưởng.
Hắn nghiến răng xé một vạt áo để băng vết thương, sau đó bắt tôi cởi bộ trang phục ba phòng đang mặc trên người ném cho hắn mặc, rồi hắn cầm súng xung phong bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn còn quay lại dặn Viên Hỷ Lạc: “Tốt nhất cô nên xử lý nhanh lên!”
Viên Hỷ Lạc hơi quay đầu nhìn hắn ôm vết thương rời đi, rồi lại nhìn tôi và bắt đầu tra vấn: “Được rồi! Giờ thì anh mau nói, rốt cuộc anh là ai? Sao anh lại biết nhiều chuyện về tôi như vậy?”
Tôi nhìn mặt cô ấy, thầm nghĩ: “Giờ phải làm sao?”, nhưng một tình cảm khác trong lòng tôi bỗng trỗi dậy mãnh liệt, khiến tôi không thể vùng vẫy thoát ra được, thậm chí còn không muốn thoát thân.
Tôi không thể lý giải được tình cảnh trước mắt.
Thế này là thế nào? Không ổn! Sự việc không thể diễn tiến theo chiều hướng này được.
Tôi trở về là để cứu Viên Hỷ Lạc, tôi phải thanh toán tên đặc vụ luôn tìm cách ám hại tôi, sau đó cứu Viên Hỷ Lạc, bảo vệ cô ấy, giúp cô ấy có thể sống tới thời điểm mà chúng tôi sẽ gặp nhau lần nữa.
Nhưng mọi chuyện đang diễn ra trước mắt nghĩa là sao? Tôi thực không dám tin Viên Hỷ Lạc lại là một trong hai đặc vụ.
Nhưng làm sao có chuyện như vậy được? Tôi nghĩ, rồi hồi tưởng lại mọi chuyện đã qua, đột nhiên ý thức tất cả những chuyện này rốt cuộc là gì.
Lẽ nào tất cả đều là cái bẫy do cô ấy dựng nên sao? Tuy trong lòng tôi đang gào thét phủ định nhưng rất nhiều cảnh tượng bỗng chạy về qua não như dòng điện xẹt. Tôi đột nhiên ý thức khả năng ấy cũng không phải không thể tồn tại. Thậm chí nghĩ kĩ lại thì cả đội ngũ chỉ còn sót lại hai kẻ điên, một người là gã đặc phái viên, còn người kia chính là Viên Hỷ Lạc, toàn bộ thành viên khác đều chết, lẽ nào những chuyện này đều chỉ là sự tình cờ thôi sao? Lúc ấy, Viên Hỷ Lạc đã biết về sự xuất hiện của tôi, thậm chí sự xuất hiện của tôi có thể còn được cô ấy sắp xếp từ trước, để tiện cho mọi hành động về sau, cô ấy đã đặt một cái bẫy khiến thằng ngốc tôi đây cứ cho rằng mình là một dũng sĩ sẵn sàng chiến đấu vì tình yêu; sẵn sàng trở về đây, sẵn sàng hi sinh chính mình để mặc cho cô ấy lợi dụng.
Bởi vậy cô ấy mới cùng tôi ở trong khu khí độc, mới có những hành động tình tứ với tôi. Cô ấy cứu tôi một mạng trước mặt gã đặc vụ, thậm chí hiến thân cho tôi… tất cả những hành động ấy chẳng lẽ chỉ để tôi ngày một lún sâu hơn vào bể ái tình, để tôi có đủ dũng khí bắt buộc phải trở về đây trong khoảnh khắc này sao?
Tôi không thể phán đoán nổi, nhưng nghĩ đến chuyện trước khi chúng tôi cất cánh, Viên Hỷ Lạc được đưa trở lên mặt đất mà không hề phải qua bất kì cuộc thẩm tra nào, nếu cô ấy cũng là đặc vụ thì chứng tỏ cô ấy đã rất thành công trong việc hoàn toàn thoát khỏi sự truy xét của tổ chức. Có lẽ bởi suốt quá trình xảy ra sự việc, Viên Hỷ Lạc luôn trong trạng thái điên loạn nên chẳng ai nghi ngờ cô ấy cả.
Tôi đột nhiên thấy mình chẳng khác nào thằng ngu, người con gái như Viên Hỷ Lạc làm gì đến lượt tôi được hưởng? Giống như lời mấy vị bác sĩ kia từng nói, tôi có điểm gì thu hút cô ấy chứ? Tôi không phải thằng lùn trong tình cảm mà đích thị là thằng ngu trong tình cảm. Đến tận giờ, tôi thậm chí còn không có cơ hội hỏi Viên Hỷ Lạc xem chân tướng sự việc là thế nào, bởi người con gái đang đứng trước mặt tôi đây đã là kẻ địch đích thị từ chân lên đến đầu.
Lòng tôi bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, tôi chỉ ngây ngô đứng đó nhìn, cô ấy thấy tôi không trả lời thì lại hỏi thêm lần nữa: “Đừng tưởng giả ngốc là xong chuyện. Tôi nghĩ nếu anh đã biết sự tồn tại của chúng tôi, thì chắc hẳn biết thủ đoạn của chúng tôi, không muốn đau đớn thì nói mau. Thời gian của tôi không nhiều, cũng không muốn động tay đổ máu làm gì.”
Tôi nhìn cô ấy, hít sâu một hơi, trong lòng chẳng có gì để nói, chẳng lẽ lại nói câu chuyện vốn rất nực cười kia, rằng tôi chính là người đàn ông bị cô dụ dỗ trong tương lai, sau đó tự dẫn xác đến đây nộp mạng và bị cô lợi dụng ư? Tôi chỉ nhìn cô ấy, chẳng muốn nói gì.
Ngược lại, cô ấy bị tôi nhìn chằm chằm đâm ra thấy bối rối, cô cau đôi mày thanh tú, ngồi xuống rồi nói: “Tôi đối phó với rất nhiều loại người giống như anh. Bọn họ người thì muốn cắn chết tôi, người thì trợn mắt nhìn tôi để hư trương thanh thế, có điều kiểu không thèm đếm xỉa đến tôi như anh thì lần đầu tôi mới gặp đấy!” - Nói xong, cô ấy bất giác hạ súng - “Anh đi đi!”
Tôi biết mục đích của cô ấy. Cô ấy muốn tôi bùng lên ý chí mưu cầu sinh tồn, chỉ cần tôi bỏ chạy, cô ấy sẽ khống chế tôi.
Khi con người biết mình chắc chắn phải chết thì sẽ từ bỏ mọi khát vọng sống, như vậy bất kể sự uy hiếp đáng sợ đến đâu, đối với họ cũng vô tác dụng. Nhưng hễ có suy nghĩ mưu cầu sinh tồn thì sự bình lặng ấy sẽ bị phá vỡ và lộ ra điểm yếu của con người.
Tôi vẫn đứng im bất động, không phải tôi thấu hiểu suy nghĩ của cô ấy mà căn bản vì tôi không muốn động đậy. Tôi quay người, đập đầu vào tường, lòng buồn vô hạn. Tôi không biết mình phải làm gì. Việc tôi trở về đây chẳng hề còn ý nghĩa gì nữa.
Im lặng kéo dài trong khoảnh khắc, Viên Hỷ Lạc không thể nhẫn nại thêm nữa, cô quát lên: “Nếu anh không đi, người kia sẽ trở lại. Đến lúc ấy anh muốn đi cũng không được đâu.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Hỷ Lạc, lạnh lùng thả từng tiếng: “Cô câm mồm! Tôi muốn ở đâu thì sẽ ở đó.”
Viên Hỷ Lạc nhướng mày, tôi nhìn cô ấy, đột nhiên nảy lên ý nghĩ bốc đồng, tôi đứng bật dậy, bước nhanh đến chỗ cô ấy.
Cô ấy kinh ngạc lập tức giương súng lên, lùi về sau mấy bước, tôi lập tức ập tới.
Tuy cô ấy không kịp đề phòng, nhưng rõ ràng đã được huấn luyện rất bài bản, nên trong chớp mắt đã nổ súng. Bả vai trái của tôi rung lên như đứng không vững, nhưng tôi không hề thấy đau, tiếp tục áp sát và nắm chặt cánh tay cầm súng của cô ấy. Ép cô ấy vào tường và dán chặt môi mình lên môi cô ấy.
Cô ấy bị tôi hôn mãnh liệt, cả thân thể cứng đơ trong vài giây, mãi mới phản ứng lại được, Viên Hỷ Lạc đẩy mạnh người tôi ra, vẻ mặt không biết là đang kinh hãi hay kinh ngạc.
Cô tiếp tục lùi về phía sau, tôi thấy tóc cô ấy rối bù, họng súng chĩa vào tôi không nhả đạn, tay cô ấy đang run rẩy.
Bả vai trái của tôi bắt đầu đau dữ dội, tôi dần dần co rúm người lại, nhưng mắt vẫn nhìn đăm đắm vào cô ấy, nhớ đến nụ hôn khi nãy và mùi hương thân thuộc trên cơ thể cô ấy, trong lòng thực sự hy vọng cô ấy cứ cho tôi ăn một viên đạn vào ngay yếu huyệt cho xong.
Bị nữ đặc vụ khống chế, đột nhiên có được cơ hội phản kích, thế mà lại không phản kích cướp súng mà là phản kích “ép hôn”, có lẽ từ cổ chí kim chỉ duy mình tôi hành động như thế.
Tôi thở dốc, ngồi phịch xuống đất, nhưng vẫn nhìn cô ấy, tôi nhìn chăm chú như thể nhìn vậy sẽ khiến cô ấy nhớ ra mình, nhớ đến một người như tôi, một người hoàn toàn khác với những người khác.
Cô ấy cũng thở dốc, vừa thở vừa hét lên: “Anh điên à? Tôi sẽ giết anh!”
Tôi nhắm mắt, nghe tiếng súng lên nòng “lịch kịch”.
Tôi yên lặng chờ đợi giây khắc cuối cùng, trong lòng không còn chút tạp niệm nào nữa. “Nhanh lên đi! Đừng để tôi đợi lâu quá!”
Tôi nghĩ đến mọi nguy hiểm mình từng gặp trong lần đầu tiên vào hang động, nhớ đến chuyến bay thập tử nhất sinh và nhớ đến bốn ngày bốn đêm trong bóng tối. Cứ coi như mình chưa bao giờ trải qua những chuyện ấy vậy!
Nhưng im ắng khá lâu mà vẫn chưa nghe thấy tiếng súng nổ.
Tôi ngẩng đầu lên, mở mắt ra, thấy cô ấy vẫn đang nhìn mình, tuy họng súng vẫn chĩa về phía tôi nhưng vẻ mặt của cô ấy rất kì lạ. Sau đó, tôi thấy cô ấy nhặt một thanh gỗ lên, rồi đập chát một cái thật mạnh vào đầu tôi, đầu tôi chấn động dữ dội và lập tức rơi vào trạng thái mất tri giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.