Quyển 2 - Chương 28: Không thể hiểu thấu
Nam Phái Tam Thúc
14/11/2015
Tôi bật tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, bảo họ lại gần thử nghe xem, nghe xong mặt ai nấy đều đột ngột biến sắc.
“Gì vậy?” - Vương Tứ Xuyên hỏi - “Thứ gì trên cáp thép thế?”
“Ai biết!” - Tôi đẫm mồ hôi lạnh, thầm nghĩ có khả năng là một cậu lính còn sống sót bò lên, mà cũng có thể là thứ đã giết chết cậu ta. “Tất cả sẵn sàng lên nòng súng! Đưa tôi một khẩu!” - Tôi ra lệnh.
Nếu là người sống sót bám dây thép bò lên thì quả thực quá nguy hiểm, gió to thế này mà khoảng cách từ đó đến đây lại xa, một mình leo lên đúng là vô cùng vất vả, phải có người xuống đỡ cậu ta mới được.
Lúc ấy, tôi bỗng có suy nghĩ bồng bột rằng lập tức nắm lấy dây cáp và tuột xuống đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nén lại được. Trải qua bao nhiêu sự việc như thế, lòng dũng cảm trong tôi đã bị mài mòn không ít, sau đó viên chỉ huy hiện trường và một cậu lính đi xuống trước, những người khác đều chĩa súng dọc theo dây cáp, nếu xuất hiện yêu ma quỷ quái gì thật, thì mấy khẩu súng xung phong này cũng cho nó ăn đủ.
Mấy chục phút sau, viên chỉ huy treo người trên dây cáp phát tín hiệu bằng đèn pin, bảo cử thêm người xuống, anh ta tiếp tục tụt xuống sâu thêm, hai tiếng sau thì đỡ một người leo lên. Vừa lên khỏi mặt đất, anh ta đã hét lớn gọi trạm trưởng trạm y tế đến cấp cứu.
Kẻ họ đưa lên là một người trông chẳng ra người, toàn thân đen nhọ nhẹm, hơi thở thoi thóp.
Bác sĩ vẫn chưa tới, chúng tôi đặt anh ta nằm ngay ngắn trên mặt đất, không ai ở hiện trường nhận ra anh ta, toàn thân anh ta bốc mùi quái lạ, mặt nát như tương, miệng không nói nên lời, mắt lờ đờ trắng đục, rất có khả năng anh ta đã mất khả năng thị giác, miệng không ngừng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không phát ra nổi âm thanh.
Viên chỉ huy hiện trường vừa rửa vết thương cho anh ta vừa rơi nước mắt, miệng hét lớn: “Bác sĩ chết xó nơi nào rồi? Bảo họ một phút nữa mà không tới, tôi bắn bỏ!”
Tôi và Vương Tứ Xuyên bị chấn động mãnh liệt, lập tức chạy tới giúp, tôi xé áo anh ta ra, rồi gọi: “Đồng chí! Hãy cố gắng lên!”
Chẳng ngờ tôi vừa nói xong, thì anh ta đột nhiên khẽ run lên, rồi quay ngoắt cái mặt nát bét về phía âm thanh tôi phát ra, bám chặt lấy cổ áo tôi.
Tôi bị anh ta kéo cả người xuống, khuôn mặt nát bấy đáng sợ bỗng dưng trở nên méo mó, đôi mắt đục mờ cơ hồ muốn trợn lên hết cỡ.
Anh ta hét lên như xé gan nát phổi, nhưng chẳng ai hiểu âm thanh đó có nghĩa gì, anh ta tiếp tục thây kệ tất cả hét thêm mấy tiếng nữa.
Tôi cố gắng nén cảm giác chói tai, áp sát người lại nghe kĩ xem anh ta định nói gì, thì phát hiện hình như anh ta hét lên rằng “Tại sao lại là mày?”
Nghe vừa giống vậy vừa như không, tôi thấy rất nghi hoặc, tự hỏi không hiểu anh ta nói thế là có ý gì, đúng lúc ấy bác sĩ chạy tới, khênh người đó lên cáng, những người khác cũng đi theo, trong phút chốc cả bờ đập chỉ còn lại tôi và Vương Tứ Xuyên.
Vương Tứ Xuyên nhìn xuống vực sâu, người ướt sũng mồ hôi lạnh, quay sang hỏi tôi: “Khi nãy anh ta nói gì với cậu vậy?”
Tôi lắc đầu, cảm giác mình cũng hết cả hồn, nhìn xuống vực sâu phía dưới, tay vẫn hơi run, không kìm được, tôi móc điếu thuốc ra hút cho định thần lại, thầm nghĩ chắc khi nãy mọi người đều thấy may mà mình không xuống, rồi giơ tay nắm dây cáp, tôi cảm nhận được độ rung của nó, trên cáp thép vẫn dính vật bám trên người anh ta.
Đang lúc tim đập chân run, thì đám người vẫn chưa đi xa bỗng kêu lên: “Trong tay cậu ta có thứ gì ấy!”
Tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau rồi nhanh chân chạy lại, tôi phát hiện tay người lính công binh kia đang nắm một vật, viên chỉ huy hiện trường cậy mãi mới lấy ra được, tôi thấy đó là một hòn đá.
Viên đá màu đen, to cỡ lọ mực, bên trên thủng lỗ chỗ giống như miếng bọt biển, nó loang loáng ánh lên thứ ánh sáng rất kì dị.
Sau đó nghe bác sĩ chứng thực nạn nhân bị bỏng vô cùng nghiêm trọng đó tên là Hà Nhữ Bình, tiểu đội trường tiểu đội bốn thuộc đại đội ba, họ nhận ra anh ta nhờ vào thẻ sĩ quan đút trong túi áo ngực. Mới hai mươi sáu tuổi. Tuy anh ta được cứu sống nhưng lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu, về cơ bản thì cả đời này coi như đã bỏ.
Viên đá phát hiện thấy trong tay anh ta là hắc vân thạch hay còn gọi cẩm thạch đen, một loại đá vô cùng phổ biến, nhất là ở những nơi như thế này, khắp xung quanh bốn vách động dưới sông ngầm đều được tạo thành bởi loại đá này.
Hà Nhữ Bình nhặt được viên đá ấy dưới vực sâu thì cũng chẳng có gì lạ. Anh Điền suy đoán, có lẽ khi đó Hà Nhữ Bình chỉ tiện tay vơ đại một viên đá và nắm vào trong lúc đau đớn, nhưng tôi lại cảm giác không phải vậy, khi đau đớn, con người không thể có sức mà giữ khư khư một viên đá trong lúc bám đu dây thép nhích lên từng chút một, hành vi của anh ta chứng tỏ viên đá này chắc chắn phải mang ý nghĩa đặc biệt nào đó. Đây chính là manh mối liên quan đến địa ngục chết người dưới vực sâu mà anh ta đã phải đổi lấy bằng cả mạng sống của mình, chỉ có điều chúng ta không thể hiểu rõ nội tình câu chuyện mà thôi.
Còn về vết thương trên người anh ta thì tạm thời vẫn chưa có kết luận, trong vết thương không có hàm lượng axit đậm đặc, cũng không có dấu tích bị bỏng bởi nhiệt độ cao, dường như vết thương của anh ta bị đốt từ trong cơ thể ra.
Điểm duy nhất của viên đá khiến người ta chú ý là trên mình nó có vô số lỗ thủng.
Cẩm thạch đen là một loại đá nham thạch được hình thành bởi các vật chất lắng xuống trải qua quá trình chịu áp lực hàng vạn năm, dưới tác dụng lâu dài của áp suất, kết cấu của loại đá này không thể nảy sinh ra các lỗ thủng nhỏ giống như bọt biển được.
Bởi vậy chắc những lỗ thủng này xuất hiện do bị một vài nguyên tố khác trong không khí ăn mòn sau khi rơi xuống vực, có lẽ việc này có liên quan đến sương mù ở phía dưới.
Anh Điền đập vỡ viên đá, bên trong giống hệt như bên ngoài, bọn tôi thì chẳng hiểu gì về mớ lý luận và thực tiễn, nên đành mặc kệ cho anh ấy tự nghiên cứu. Tôi và Vương Tứ Xuyên chỉ biết ngồi trong lều đợi kết quả.
Nhưng chúng tôi đợi dài cổ suốt ba tiếng mà vẫn không có kết quả, đợi mãi dần dần mất hết cả kiên nhẫn, chúng tôi bắt đầu đứng thập thò nghe ngóng tình hình. Ban đầu anh Điền chỉ ngồi nghiên cứu tìm tòi cùng học trò, sau đó Bùi Thanh cũng nhập cuộc. Tôi thấy bọn họ cứ ra ra vào vào mà mãi chẳng rút ra được kết luận gì.
Gần đây Bùi Thanh suốt ngày kè kè bên bộ sậu lãnh đạo, chúng tôi chẳng nhìn thấy mặt mũi cậu ta đâu, chắc đang nhận nhiệm vụ bí mật nào đó. Kiến thức lý luận của cậu ta rất chắc chắn, theo lý mà nói thì ngay từ đầu lãnh đạo đã phải cho cậu ta tham gia vào tổ nghiên cứu mới đúng, nhưng vì anh Điền rất ghét tính cách của Bùi Thanh nên bây giờ mới cho gia nhập, điều đó chứng tỏ nhóm anh Điền không còn cách nào giải quyết được khó khăn đang vấp phải.
Tôi thấy hơi tuyệt vọng, cảm thấy sự việc lần này đúng là cực kì khó nhằn.
Quả nhiên đến sẩm tối thì chúng tôi nhận được thông báo: kế hoạch thâm nhập vực sâu bị hoãn lại toàn diện.
“Gì vậy?” - Vương Tứ Xuyên hỏi - “Thứ gì trên cáp thép thế?”
“Ai biết!” - Tôi đẫm mồ hôi lạnh, thầm nghĩ có khả năng là một cậu lính còn sống sót bò lên, mà cũng có thể là thứ đã giết chết cậu ta. “Tất cả sẵn sàng lên nòng súng! Đưa tôi một khẩu!” - Tôi ra lệnh.
Nếu là người sống sót bám dây thép bò lên thì quả thực quá nguy hiểm, gió to thế này mà khoảng cách từ đó đến đây lại xa, một mình leo lên đúng là vô cùng vất vả, phải có người xuống đỡ cậu ta mới được.
Lúc ấy, tôi bỗng có suy nghĩ bồng bột rằng lập tức nắm lấy dây cáp và tuột xuống đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nén lại được. Trải qua bao nhiêu sự việc như thế, lòng dũng cảm trong tôi đã bị mài mòn không ít, sau đó viên chỉ huy hiện trường và một cậu lính đi xuống trước, những người khác đều chĩa súng dọc theo dây cáp, nếu xuất hiện yêu ma quỷ quái gì thật, thì mấy khẩu súng xung phong này cũng cho nó ăn đủ.
Mấy chục phút sau, viên chỉ huy treo người trên dây cáp phát tín hiệu bằng đèn pin, bảo cử thêm người xuống, anh ta tiếp tục tụt xuống sâu thêm, hai tiếng sau thì đỡ một người leo lên. Vừa lên khỏi mặt đất, anh ta đã hét lớn gọi trạm trưởng trạm y tế đến cấp cứu.
Kẻ họ đưa lên là một người trông chẳng ra người, toàn thân đen nhọ nhẹm, hơi thở thoi thóp.
Bác sĩ vẫn chưa tới, chúng tôi đặt anh ta nằm ngay ngắn trên mặt đất, không ai ở hiện trường nhận ra anh ta, toàn thân anh ta bốc mùi quái lạ, mặt nát như tương, miệng không nói nên lời, mắt lờ đờ trắng đục, rất có khả năng anh ta đã mất khả năng thị giác, miệng không ngừng mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không phát ra nổi âm thanh.
Viên chỉ huy hiện trường vừa rửa vết thương cho anh ta vừa rơi nước mắt, miệng hét lớn: “Bác sĩ chết xó nơi nào rồi? Bảo họ một phút nữa mà không tới, tôi bắn bỏ!”
Tôi và Vương Tứ Xuyên bị chấn động mãnh liệt, lập tức chạy tới giúp, tôi xé áo anh ta ra, rồi gọi: “Đồng chí! Hãy cố gắng lên!”
Chẳng ngờ tôi vừa nói xong, thì anh ta đột nhiên khẽ run lên, rồi quay ngoắt cái mặt nát bét về phía âm thanh tôi phát ra, bám chặt lấy cổ áo tôi.
Tôi bị anh ta kéo cả người xuống, khuôn mặt nát bấy đáng sợ bỗng dưng trở nên méo mó, đôi mắt đục mờ cơ hồ muốn trợn lên hết cỡ.
Anh ta hét lên như xé gan nát phổi, nhưng chẳng ai hiểu âm thanh đó có nghĩa gì, anh ta tiếp tục thây kệ tất cả hét thêm mấy tiếng nữa.
Tôi cố gắng nén cảm giác chói tai, áp sát người lại nghe kĩ xem anh ta định nói gì, thì phát hiện hình như anh ta hét lên rằng “Tại sao lại là mày?”
Nghe vừa giống vậy vừa như không, tôi thấy rất nghi hoặc, tự hỏi không hiểu anh ta nói thế là có ý gì, đúng lúc ấy bác sĩ chạy tới, khênh người đó lên cáng, những người khác cũng đi theo, trong phút chốc cả bờ đập chỉ còn lại tôi và Vương Tứ Xuyên.
Vương Tứ Xuyên nhìn xuống vực sâu, người ướt sũng mồ hôi lạnh, quay sang hỏi tôi: “Khi nãy anh ta nói gì với cậu vậy?”
Tôi lắc đầu, cảm giác mình cũng hết cả hồn, nhìn xuống vực sâu phía dưới, tay vẫn hơi run, không kìm được, tôi móc điếu thuốc ra hút cho định thần lại, thầm nghĩ chắc khi nãy mọi người đều thấy may mà mình không xuống, rồi giơ tay nắm dây cáp, tôi cảm nhận được độ rung của nó, trên cáp thép vẫn dính vật bám trên người anh ta.
Đang lúc tim đập chân run, thì đám người vẫn chưa đi xa bỗng kêu lên: “Trong tay cậu ta có thứ gì ấy!”
Tôi và Vương Tứ Xuyên nhìn nhau rồi nhanh chân chạy lại, tôi phát hiện tay người lính công binh kia đang nắm một vật, viên chỉ huy hiện trường cậy mãi mới lấy ra được, tôi thấy đó là một hòn đá.
Viên đá màu đen, to cỡ lọ mực, bên trên thủng lỗ chỗ giống như miếng bọt biển, nó loang loáng ánh lên thứ ánh sáng rất kì dị.
Sau đó nghe bác sĩ chứng thực nạn nhân bị bỏng vô cùng nghiêm trọng đó tên là Hà Nhữ Bình, tiểu đội trường tiểu đội bốn thuộc đại đội ba, họ nhận ra anh ta nhờ vào thẻ sĩ quan đút trong túi áo ngực. Mới hai mươi sáu tuổi. Tuy anh ta được cứu sống nhưng lại rơi vào tình trạng hôn mê sâu, về cơ bản thì cả đời này coi như đã bỏ.
Viên đá phát hiện thấy trong tay anh ta là hắc vân thạch hay còn gọi cẩm thạch đen, một loại đá vô cùng phổ biến, nhất là ở những nơi như thế này, khắp xung quanh bốn vách động dưới sông ngầm đều được tạo thành bởi loại đá này.
Hà Nhữ Bình nhặt được viên đá ấy dưới vực sâu thì cũng chẳng có gì lạ. Anh Điền suy đoán, có lẽ khi đó Hà Nhữ Bình chỉ tiện tay vơ đại một viên đá và nắm vào trong lúc đau đớn, nhưng tôi lại cảm giác không phải vậy, khi đau đớn, con người không thể có sức mà giữ khư khư một viên đá trong lúc bám đu dây thép nhích lên từng chút một, hành vi của anh ta chứng tỏ viên đá này chắc chắn phải mang ý nghĩa đặc biệt nào đó. Đây chính là manh mối liên quan đến địa ngục chết người dưới vực sâu mà anh ta đã phải đổi lấy bằng cả mạng sống của mình, chỉ có điều chúng ta không thể hiểu rõ nội tình câu chuyện mà thôi.
Còn về vết thương trên người anh ta thì tạm thời vẫn chưa có kết luận, trong vết thương không có hàm lượng axit đậm đặc, cũng không có dấu tích bị bỏng bởi nhiệt độ cao, dường như vết thương của anh ta bị đốt từ trong cơ thể ra.
Điểm duy nhất của viên đá khiến người ta chú ý là trên mình nó có vô số lỗ thủng.
Cẩm thạch đen là một loại đá nham thạch được hình thành bởi các vật chất lắng xuống trải qua quá trình chịu áp lực hàng vạn năm, dưới tác dụng lâu dài của áp suất, kết cấu của loại đá này không thể nảy sinh ra các lỗ thủng nhỏ giống như bọt biển được.
Bởi vậy chắc những lỗ thủng này xuất hiện do bị một vài nguyên tố khác trong không khí ăn mòn sau khi rơi xuống vực, có lẽ việc này có liên quan đến sương mù ở phía dưới.
Anh Điền đập vỡ viên đá, bên trong giống hệt như bên ngoài, bọn tôi thì chẳng hiểu gì về mớ lý luận và thực tiễn, nên đành mặc kệ cho anh ấy tự nghiên cứu. Tôi và Vương Tứ Xuyên chỉ biết ngồi trong lều đợi kết quả.
Nhưng chúng tôi đợi dài cổ suốt ba tiếng mà vẫn không có kết quả, đợi mãi dần dần mất hết cả kiên nhẫn, chúng tôi bắt đầu đứng thập thò nghe ngóng tình hình. Ban đầu anh Điền chỉ ngồi nghiên cứu tìm tòi cùng học trò, sau đó Bùi Thanh cũng nhập cuộc. Tôi thấy bọn họ cứ ra ra vào vào mà mãi chẳng rút ra được kết luận gì.
Gần đây Bùi Thanh suốt ngày kè kè bên bộ sậu lãnh đạo, chúng tôi chẳng nhìn thấy mặt mũi cậu ta đâu, chắc đang nhận nhiệm vụ bí mật nào đó. Kiến thức lý luận của cậu ta rất chắc chắn, theo lý mà nói thì ngay từ đầu lãnh đạo đã phải cho cậu ta tham gia vào tổ nghiên cứu mới đúng, nhưng vì anh Điền rất ghét tính cách của Bùi Thanh nên bây giờ mới cho gia nhập, điều đó chứng tỏ nhóm anh Điền không còn cách nào giải quyết được khó khăn đang vấp phải.
Tôi thấy hơi tuyệt vọng, cảm thấy sự việc lần này đúng là cực kì khó nhằn.
Quả nhiên đến sẩm tối thì chúng tôi nhận được thông báo: kế hoạch thâm nhập vực sâu bị hoãn lại toàn diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.