Đại Mạc Thương Lang

Quyển 2 - Chương 42: Nhìn thấy chính mình

Nam Phái Tam Thúc

17/11/2015

Tôi tụt xuống tháp pháo, nói với mọi người suy luận của mình.

Vương Tứ Xuyên lập tức phản đối, cậu ta yêu cầu tôi đưa ra lý luận và bằng chứng, nhưng làm sao mà tôi có thể đưa ra được, tôi chỉ biết sự thực nó là vậy. Anh Điền bảo tôi đừng hoảng, rồi nói thực ra đây cũng không phải hiện tượng kì bí gì, bởi có khả năng đó chỉ là hiệu ứng khúc xạ ánh sáng, mật độ không khí không đồng đều cộng thêm ánh sáng ở một góc độ đặc biệt sẽ xảy ra hiện tượng ảnh qua gương trong không khí, hiện tượng này có cùng nguyên lý giống như hiện tượng ảo cảnh thành phố nổi trên mặt biển.

Anh Điền nói xong, chúng tôi cứ bán tín bán nghi. Thoạt nghe thì thấy anh ấy nói rất có lý, nhưng trước đây sức mạnh ngôn luận của anh Điền đã khiến chúng tôi suýt phải bỏ mạng, nên giờ đây chúng tôi đều hoài nghi trước mỗi lời anh ấy nói.

Vương Tứ Xuyên đưa ra nghi vấn: “Ảo cảnh thành phố trên mặt biển có thể rõ ràng như thế này được sao?”

“Dưới lòng đất tồn tại nguyên một hang động khổng lồ dường này còn xảy ra được, thì ảo cảnh có rõ ràng hơn bình thường một chút cũng đâu kì lạ gì?” - Anh Điền đáp - “Chúng ta phải tin vào sự thực chứ!”

Vương Tứ Xuyên ngẫm một lát rồi lại hỏi: “Không đúng! Thế vì sao ảo cảnh diễn ra lại chậm hơn cảnh ngoài thực vài giây? Nếu là ảo cảnh thì nó phải sáng cùng lúc với tín hiệu đèn của chúng ta giống như soi gương mới phải chứ?”

Ivan phát đèn tín hiệu để thử nghiệm, quả nhiên tín hiệu của chiếc máy bay kia đáp lại giống y như của chúng tôi nhưng chậm hơn hai mươi giây.

“Đồng chí bác, mời đồng chí giải thích!” - Vương Tứ Xuyên hỏi dồn.

Anh Điền không trả lời nổi, mặt tái mét như trúng gió, ấp úng trong miệng: “Điều này…”

“Thực ra, muốn biết chiếc máy bay kia có phải chúng ta hay không rất đơn giản. Chúng ta chỉ cần bắn đạn pháo sáng, chiếc máy bay kia chắc chắn không thể có loại đạn này, mà nếu có thì màu sắc cũng không thể nào giống y hệt.” - Bùi Thanh thủng thẳng nói, rồi ra hiệu bằng mắt.

Cậu ta thay đạn thật trong súng thành đạn pháo sáng, rồi bắn liền mười mấy phát lên không trung. Đạn pháo sáng mang theo vệt đuôi rạch một đường sáng lóa trên màn đêm thăm thẳm.

Tôi nín thở nhìn chiếc máy bay quái dị. Hai mươi giây sau, nó cũng bắn ra mười mấy đốm sáng giống y hệt bay vào dải bóng tối mênh mông.

“Màu sắc giống y hệt, tần suất cũng thế!” - Anh Điền đắc ý nhận xét - “Cậu nhìn đi! Đã thấy chưa? Tôi nói không sai chứ? Đây chắc chắn là một hiện tượng tự nhiên chưa từng được phát hiện. Có lẽ nó liên quan đến sương thủy tinh, chúng ta đã biết thủy ngân là nguyên liệu chính dùng để làm gương…”



Tôi thở phào nhẹ nhõm, chí ít cũng biết đó không phải máy bay của bọn Nhật, bất giác cảm thấy suy nghĩ khi nãy của mình thật nực cười.

“Nơi này tà mị bỏ mẹ!” - Vương Tứ Xuyên phẫn nộ chửi đổng, nhưng thoáng nhìn là biết điều khiến cậu ta bực tức thật sự chính là vẻ mặt đắc thắng của anh Điền.

Tôi liếc nhìn chiếc máy bay phía dưới thêm lần cuối, bỗng trong lòng cứ thấp thoáng cảm giác thấy vẫn còn điểm gì đó không đúng. Cảm giác lo lắng âm ỉ ấy khiến tôi thực sự không thoải mái. Và sự thực là mọi việc xảy ra sau này đã chứng minh cảm giác khi ấy của tôi hoàn toàn chính xác. Chiếc máy bay đó đúng là có vấn đề lớn, nhưng đợi khi chúng tôi phát giác ra thì đã quá muộn. Có điều đó là những chuyện về sau.

Sau một hồi sợ bóng sợ gió, mọi người cũng dần dần bình tĩnh trở lại, nếu có thể bỏ mũ chụp phòng độc trên đầu xuống, thì tôi nhất định sẽ lấy nước lạnh vã lên mặt.

Chu Cường chụp lại cảnh tượng tự nhiên bất thường đó. Tôi nhìn đồng hồ, kể từ lúc bắt đầu cất cánh đến giờ đã tròn năm tiếng, tôi chui vào khoang lái, định thảo luận với Ivan về hành trình kế tiếp.

Ivan thấy tôi đến, liền nói: “Tôi cũng đang định tìm anh.”

Thấy sắc mặt anh ta không ổn, tôi liền hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?

Ivan để ý không có ai đứng sau lưng tôi, liền tắt nút liên lạc nội bộ và nói: “Anh ngồi xuống đây!”, anh ta chỉ vào ghế của cơ phó.

Tôi do dự trèo sang, anh ta lại chỉ vào đồng hồ: “Thứ nhất, lúc chúng ta đột kích từ sương mù bay ra, tôi phát hiện máy bay đã tiêu hao quá nhiều xăng.”

Tôi không hiểu các chỉ số trên đồng hồ, liền hỏi: “Quá nhiều là bao nhiêu?”

“Quá nhiều là chúng ta chỉ có thể bay thêm ba, bốn tiếng đồng hồ nữa là sẽ rơi xuống.”

Tôi phải tư duy một hồi mới phản ứng lại được với thông tin anh ta vừa đưa ra: “Ý anh là chúng ta không thể trở về được nữa phải không?”



“Cũng chưa đến nỗi. Tôi tắt hai động cơ, rồi chầm chậm bay trở về, nếu may mắn thì có thể bay được tới đích, sau đó hạ cánh thì dựa vào cánh lượn. Tôi nghĩ với kĩ thuật của mình thì chuyện này cũng không khó lắm. Chỉ có điều, chúng ta không thể bay được xa như bọn Nhật và thế nghĩa là nhiệm vụ lần này không thể nào hoàn thành được.”

Tôi thầm nghĩ, dẫu có hoàn thành nhiệm vụ mà không đem được vật cần đem về thì cũng vô ích. Nhớ đến khẩu khí khi nãy của anh ta, tôi lại hỏi: “Đó là chuyện thứ nhất, còn chuyện thứ hai? Chuyện thứ hai là gì?”

Anh ta đáp: “Anh nhìn sang phía trái mà xem!”, tôi liền quay đầu nhìn ra ngoài khoang lái, thì phát hiện ở sâu trong bóng tối phía tay trái, đèn halogen soi tới một thứ. Đó chính là vách đá.

“Anh cho máy bay bay sát vách đá à?” - Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Không phải! Khi nhìn thấy vách đá, tôi cũng thấy kì lạ, địa hình ở đây hoàn toàn khác với những gì chúng ta dự đoán. Vừa xuống đến đây, tôi liền phát hiện lúc nãy khi chúng ta bay ở dưới sương mù, thì chúng ta đã vòng tránh mấy lần liền. Lúc đó tốc độ của máy bay lại rất nhanh, không biết có khả năng máy bay đã bay sang một ngã rẽ khác chăng, và bây giờ chúng ta đang sa vào một hang động khác, hơn nữa hang động này đang ngày càng thu hẹp. Không gian này không đủ rộng cho máy bay quay đầu…”

Tôi vẫn chưa hiểu lắm, bảo anh ta giải thích rõ hơn. Vốn tiếng Trung của Ivan không nhiều để có thể diễn đạt một cách trôi chảy, nghĩ một lát, anh ta nói: “Anh có nhớ hình ảnh cuối cùng trong cuộn phim của bọn Nhật không?”

Tôi gật đầu. Anh ta tiếp lời: “Tôi là phi công, bởi thế chi tiết mà tôi chú ý đến có khả năng không giống các anh. Lúc máy quay quay cảnh cái…”, anh ta ngưng một lát, rõ ràng không tìm ra được từ ngữ để diễn tả về bóng người khổng lồ chiếu trong cuộn phim.

Tôi liền giúp: “Thứ đó! Anh có thể gọi nó là thứ đó.”

“Lúc nhìn thấy thứ đó…” - Anh ta liếm môi, rồi lấy tay mô phỏng hình dạng của chiếc máy bay, sau đó anh ta biểu diễn động tác ‘máy bay’ nghiêng cánh trước mặt tôi, rồi tiếp lời: “Khi bay tới gần thứ đó, máy bay quay đầu lại với góc quay rất rộng, bởi thế máy quay phim mới có thể quay được thứ đó ở nhiều góc độ. Khi đó tôi đã thắc mắc một chuyện, nhưng vì cảnh trong phim quá mờ nên tôi cũng không chắc chắn và không đặt câu hỏi với mọi người. Bây giờ tôi phát hiện nghi vấn khi ấy của tôi đã trở thành vấn đề thực tế. Anh hãy nhìn khoảng cách giữa hai bên vách, tôi quan sát bằng mắt thường thì thấy nó tương tự với khoảng cách lúc chiếc máy bay trong cuộn phim thực hiện cú quay đầu gấp, nhưng máy bay của chúng ta quá lớn, nên không thể quay đầu như của bọn Nhật được. Điều đó có nghĩa là nếu chúng ta cố tình quay đầu thì sẽ đâm phải vách đá.”

“Vậy bọn Nhật quay đầu bằng cách nào?”

“Đây chính là nghi vấn của tôi lúc ấy.” - Ivan đáp - “Khi đó tôi cảm thấy bất luận là vận tốc hay độ rộng của góc quay đầu, thì máy bay chiến đấu đều không thể nào thực hiện được. Chiếc máy bay quay trong cuộn phim chắc chắn là loại máy bay cỡ nhỏ.”

“Không thể!” - Tôi lắc đầu phủ nhận, chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy tàn tích của chiếc máy bay, trên đó còn tìm thấy vị trí gắn máy quay.

“Thế thì còn khả năng thứ hai. Cảm giác về không gian và tốc độ của máy bay trong cuộn phim đều hoàn toàn không giống với thực tế. Bởi vậy có thể kết luận, địa điểm quay phim trong cuốn phim không phải nơi này. Chúng ta đã đi nhầm đường rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Mạc Thương Lang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook