Chương 32: Chương 32
Thư Hồng
10/04/2017
Út cưng đang chat, chơi trò đánh vần. Mễ Hi Huy vội vàng quét dọn vệ sinh, bác sĩ Mạch ở một bên mà nhìn bé. Đôi tay Út cưng gõ lọc cọc một hồi, gõ ra một chữ Hán, rồi lại dùng bàn tay chỉ chỉ, đọc đi đọc lại. Chữ nào không biết thì hỏi bác sĩ Mạch bên cạnh. Đánh vần tiếng Hán là do Mễ Hi Huy dạy, xem như một loại nhận mặt chữ. Bên kia cũng là một bé con, học lớp hai tiểu học. Bác sĩ Mạch nhìn tài khoản QQ này, dường như cũng là do bậc cha mẹ trẻ lập ra, mục đích là để chỉ dạy con nhỏ phải sử dụng internet thế nào cho đúng cách, cha mẹ và con dùng chung một tài khoản. Bác sĩ Mạch giúp Út cưng chọn chữ, lại nhìn bàn tay ú na ú nần của Út cưng gõ chữ. Bé con thích nhất là trò chuyện với mấy cô nhóc con, nếu có cu cậu nào bắt chuyện thì Út cưng cũng không để ý. Sau hai lần cùng ngồi coi với Út cưng thì bác sĩ Mạch cảm thấy, thật ra cũng chẳng cần cứ luôn giám sát, chờ Út cưng chạy lại đây hỏi chữ không biết là có thể đoán được mấy nhóc tì kia đang nói gì.
Mễ Hi Huy xuống lầu, nhẹ giọng nói, “Út cưng, đến giờ ngủ rồi. Ngày mai còn phải đi học.”
Út cưng lưu luyến đăng xuất, xuống ghế, theo bác sĩ Mạch đi đánh răng rửa mặt. Cuối cùng Mễ Hi Huy còn mát xa cho Út cưng, xoa xoa tay chân, giúp bé cường gân hoạt huyết, buổi tối mới có thể ngủ say. Bác sĩ Mạch dựa cửa xem Mễ Hi Huy vỗ Út cưng ru bé ngủ, những động tác lặp lại chẳng hề phiền. Đối với Út cưng, Mễ Hi Huy vẫn là quá mức cưng chiều.
Bác sĩ Mạch cũng đã từng nói qua với cậu. Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái, thản nhiên rằng, anh cũng biết tôi chỉ là chú nó. Đứa trẻ nhỏ như vậy, bên cạnh không cha không mẹ, tôi tất nhiên phải thương nó nhiều hơn. Anh đừng cho rằng nó việc gì cũng không hiểu, nó sợ nhất là tôi sẽ kết hôn, khi đó sẽ chẳng có nơi nào thuộc về mình.
Bác sĩ Mạch kinh ngạc, Út cưng đâu có không thích tôi.
Mễ Hi Huy thở dài, bởi vì nó biết anh không phải phụ nữ, cho nên khác nhau.
Út cưng dần ngủ say. Lồng ngực nhỏ nhẹ nhàng phập phồng, tiếng hít thở khe khẽ. Mễ Hi Huy nhìn Út cưng, dịu dàng khẽ cười. Bác sĩ Mạch đột nhiên như phát hiện ra bí mật gì đó, trở nên hưng phấn. Đợi Mễ Hi Huy rời khỏi phòng ngủ Út cưng, đóng cửa lại, bác sĩ Mạch cười hì hì nói, “Chú ơi ~ con phát hiện bí mật của chú nha~”
Mễ Hi Huy nhẹ nhàng nhíu mày, “Đừng học cách nói của Út cưng.”
Bác sĩ Mạch thanh giọng gọi, “Chú ơi ~ con biết vì sao chú không cười nha~”
Mễ Hi Huy đẩy tên kia qua một bên, vào phòng ngủ trải giường. Bác sĩ Mạch cười to bảo, “Quen biết lâu như vậy rồi, tổng cộng thấy cậu cười cũng chỉ được hai ba lần, cũng chưa cẩn thận quan sát. Thế nhưng vừa rồi vừa khéo để tôi thấy được. A ha ha, cậu vì sao không cười, Mễ đại luật sư”
Mễ Hi Huy không hé răng. Bác sĩ Mạch bước tới véo mặt cậu, mặt khác cười đến thở không ra hơi, “Thế nhưng để tôi phát hiện! Cậu có lúm đồng tiền! Một đôi luôn! A ha ha… Buồn cười quá, vì vậy mà ít cười sao… Kìa kìa đỏ mặt cái gì Cậu đỏ mặt đỏ mặt!”
Mễ Hi Huy một phen kéo bác sĩ Mạch lên giường, nghiêm lại gương mặt hơi đỏ lên, “Mặt đỏ thì sao Từ đùi đến mông người nào đó cũng đã hồng rồi.”
Bác sĩ Mạch giãy giụa giãy giụa, Mễ luật sư dùng hết sức dùng hết sức, cắn Tiểu Mạch, bắt đầu chà đạp.
“Ngày mai tôi muốn mua đồ chơi cho Út cưng. Buổi chiều nhớ đón tôi sớm.” Bác sĩ Mạch mơ mơ màng màng nói.
“Ừ.” Mễ Hi Huy ôm bác sĩ Mạch từ phía sau lưng, cánh tay siết chặt. Cậu nhẹ hôn tai người kia, sau đó ôm lấy người đó mà đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau bác sĩ Mạch mang theo bình giữ ấm đi đưa cơm. Chủ yếu vẫn là cho bác gái, bác trai mới chuyển từ phòng eICU ra, hôm nay nhập viện. Ý thức bác trai vẫn không được rõ ràng. Từ ngoài bước vào, mũi bác sĩ Mạch đều là màu hồng. Đưa bình giữ ấm cho bác gái xong, bác sĩ Mạch nhẹ giọng nói, “Mễ Hi Huy bận đi công ty, gần đây công ty bên ấy hình như gặp phiền phức. Cháu đến đưa cơm, cậu ấy nấu chút cháo, còn có bành mì tự làm, à đúng rồi, đây là dưa muối cậu ấy làm, ăn với cơm ngon lắm.”
Bà Hình nhận bình giữ ấm, sờ mặt bác sĩ Mạch, “Đứa bé ngoan, bên ngoài lạnh không”
Bác sĩ Mạch cười hì hì, “Cũng không lạnh ạ, cháu ngồi xe tới.”
Bà Hình nói, “Được rồi được rồi, ngàn vạn lần đừng để cảm mạo. Bác trai chính là thời trẻ không để ý, bị viêm khí quản cấp tính chữa không dứt mới khiến hiện tại thành thế này.”
Bác sĩ Mạch cười, “Bác đừng nôn nóng, bác trai nhất định sẽ tốt thôi.”
Bà Hình miễn cưỡng nhẹ cười, “Thôi được rồi cháu bận thì nhanh đi đi… À mà đúng rồi, chú hai nó nấu cơm có phần cháu không”
Bác sĩ Mạch nói, “Đương nhiên, cơm của Mễ luật sư nấu ăn rất ngon.”
Bà Hình đáp, “Vậy là tốt, vậy là tốt, bác chỉ sợ thái độ chẳng nói chẳng rằng của thằng bé. Nếu gây phiền gì cho cháu, cháu cũng đừng tức giận.”
Bác sĩ Mạch cào cào tóc, “Không có không có, Mễ luật sư là một người tốt, cháu cảm thấy cậu ấy tốt lắm.”
Bà Hình thoáng được trấn an, “Bác cũng biết có thêm con nít thì sẽ lại ồn ào ầm ĩ, bác nghe chú hai nói Út cưng ở nhà cháu, ai. Cháu xem nhà bác vậy đó, vốn cũng nên là hai ông bà chúng ta nuôi nấng Út cưng. Chờ bác trai khỏe hơn, sẽ đón Út cưng đi. Trong khoảng thời gian này nếu chú hai nó gây phiền phức cho cháu, thôi thì cháu hãy bỏ quá cho.”
Bác sĩ Mạch hoảng sợ, “Bác đừng nghĩ nhiều, cháu nói thật mà, Mễ luật sư là một người tốt, có thể ở chung với cậu ấy kỳ thật cháu rất vui. Út cưng hoạt bát đáng yêu lại nghe lời, cháu thích còn không kịp. Thật ra cậu ấy cũng giúp cháu không ít, cháu thật rất cảm kích. Nên bác cứ hãy an tâm, không có việc gì đâu mà.”
Bà Hình cảm kích cầm tay bác sĩ Mạch, “Thật là một chàng trai ngoan. Ai nha, thôi đừng nghe bà già này dong dài nữa, bận thì nhanh đi đi.”
Bác sĩ Mạch sung sướng ngâm nga một bài hát dân gian đi về phía thang máy. Trước thang máy có không ít người đang đợi, xem đèn biểu thị, thang máy vẫn chưa có ý định xuống tầng trệt. Bác sĩ Hứa cầm bệnh án đi qua, bác sĩ Mạch duỗi tay ra chộp lấy vai bác sĩ Hứa, “Buổi sáng tốt lành chứ”
Bác sĩ Hứa liếc bác sĩ Mạch một cái, “Bị bệnh gì rồi.”
“Tôi thấy cậu hai mắt vô thần, ấn đường biến thành màu đen, không ổn không ổn.”
Bác sĩ Hứa hất bàn tay còn muốn sờ mó của bác sĩ Mạch ra. Bác sĩ Mạch đột nhiên thần bí, “Biết vì sao Mễ luật sư chưa bao giờ cười không”
Bác sĩ Hứa cầm bệnh án màu xám bạc dùng bút bi viết viết, lười biếng nói, “Bởi vì cậu ta có lúm đồng tiền.”
Bác sĩ Mạch kinh ngạc, “Làm sao mà biết”
Bác sĩ Hứa cười lạnh một tiếng, “Ông Hình ở phòng eICU ba ngày, lão đại của Hình gia theo tôi ba ngày, ngay cả chuyện Mễ đại luật sư trước đây bị chó khắp đường đuổi sợ tới mức tối ngủ đái dầm tôi cũng biết.”
Vào thang máy, lên lầu mười một. Con đường mỗi ngày đều lặp lại như nhau. Hiện bác sĩ Mạch cảm thấy tốt lắm. Trong bệnh viện ấm áp, sáng sớm nhìn ngoài cửa sổ tất cả đều là sương mù, trên mắt kính cũng có, đọng lại hơi nhiều, sau đó tan đi.
Vẫn chưa có người. Bác gái quét dọn vẫn chưa đi làm, lầu mười một yên lặng không một tiếng động. Bác sĩ Mạch vào văn phòng, đổi thùng nước uống, sau đó đi thay áo blouse trắng. Trong yên tĩnh tất cả đều là thanh âm loạt xà loạt xoạt. Lúc bác sĩ Mạch cài nút, điện thoại để bàn bất chợt vang lên. Tích tích tích, không dứt, vang đến làm người phiền muộn. Nhìn màn hình, là điện thoại nội bộ. Bác sĩ Mạch duỗi tay cấm lấy ống nghe, đụng một lọ mực ngã lăn. Chụp không kịp, mực chảy ra bàn, thong thả tràn xung quanh. Bác sĩ Mạch tức lên, tìm khăn lau khắp nơi. Viện trưởng Ngô trong điện thoại chậm rãi hỏi, “Tiểu Uy”
Bác sĩ Mạch vẫn nhìn khắp xung quanh, “Viện trưởng Ngô”
Viện trưởng Ngô trầm mặc. Bác sĩ Mạch cuối cùng cũng tìm được một bao giấy vệ sinh, dùng vai kẹp ống nghe, hai tay dỡ giấy vệ sinh. Viện trưởng Ngô không biết bác sĩ Mạch đang bận bịu, đột nhiên nói, “Tiểu Uy, hãy tới phòng làm việc của bác một chuyến.”
Bác sĩ Mạch cười hì hì, “Viện trưởng Ngô nhớ cháu sao Đừng nóng vội mà, tan ca mời bác qua nhà cháu, nhà cháu gần đây có người nấu cơm rất ngon, có thể tiết kiệm được…”
Viện trưởng Ngô thở dài, “Tiểu Uy, không phải đang giỡn. Cháu hãy tới đây một lúc.”
Bác sĩ Mạch nhìn đồng hồ trên bàn, mới bảy giờ rưỡi, “Hôm nay bác đi làm sớm thế.”
Viện trưởng Ngô thở dài. Ông nói một câu, Mạch Uy ngây ngẩn cả người. Giấy vệ sinh sũng màu mực tràn ra khắp nơi, đen đen một mảnh.
Giữa trưa Mễ Hi Huy đón Út cưng rồi đón bác sĩ Mạch về nhà. Bác sĩ Mạch ôm Út cưng, tâm trí để đâu đâu. Mễ Hi Huy hỏi hai câu giữa trưa ăn gì, bác sĩ Mạch cũng không trả lời. Mễ Hi Huy nhìn bác sĩ Mạch qua kính chiếu hậu. Út cưng vươn bàn tay ú na ú nần vỗ mặt bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch”
Bác sĩ Mạch như bừng tỉnh, “Ừ”
Mễ Hi Huy lắc đầu.
Cơm trưa bác sĩ Mạch gần như chẳng ăn gì. Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái, bác sĩ Mạch cười nói, “Lở miệng, đau chết được.”
Út cưng đang dùng muỗng nhỏ húp canh cá, múc từng muỗng từng muỗng nhỏ. Mễ Hi Huy gắp một miếng dưa chuột cho Út cưng, Út cưng nhai nhai, giòn giòn vang vang.
“Út cưng thích ai nhất nha.” Bác sĩ Mạch cười hỏi.
“Chú con ~” Út cưng rất kiên định trả lời.
“Ngoan.” Bác sĩ Mạch vỗ vỗ đầu Út cưng.
Buổi chiều lại đi bệnh viện. Bác sĩ Mạch xuống xe, cúi đầu, đờ đẫn đi vào. Lúc bác sĩ Mạch đi qua phòng cấp cứu, bác sĩ Hứa phát hiện tên kia thế nhưng không tìm mình gây phiền phức. Buổi sáng ông Hình vừa mới chuyển giường, ý tá trưởng Vu tự mình đến.
“Bác sĩ Mạch” Bác sĩ Hứa gọi, người kia lại dường như không nghe.
Lên lầu mười một, đổi áo. Bác sĩ Mạch ngồi trước bàn làm việc, đưa tay đặt trên mặt bàn. Tấm kính dày thật lạnh. Hơi ấm tỏa ra từ hệ thống sưởi ấm cứ như không đủ, chỉ quẩn quanh phía sau, sưởi đến nơi lưng nóng lên khó chịu. Dưới lầu có tiếng vang, vẫn là xe cứu thương, vẫn là đám đông người. Những huyên náo ấy phần lớn chẳng thể lên tới lầu mười một, bị bong ra ở từng lầu từng lầu một, biến thành thứ thanh tuyến đơn điệu, thấp thấp cao cao. Trước đây nhà bác sĩ Mạch có chiếc radio kiểu cũ, chiếc radio với nút xoay nho nhỏ, với đường sóng nhỏ đính lên một khối vuông con. Radio vừa vang lên, những đường sóng ấy bắt đầu nhảy múa. Nảy lên nảy lên, nhìn lâu sẽ rung động lòng người. Không biết được thanh âm tiếp theo là lớn hay nhỏ. Thời điểm ấy bác sĩ Mạch đã cảm thấy con người tựa như khối vuông con ấy đang sống. Mặt đất phía dưới lòng bàn chân chẳng hề vững vàng, người muốn lên cao sẽ bay lên, giây thiếp theo đã lại đi xuống, hệt như con người té từ cao xuống.
Bác sĩ Mạch ngửa đầu nhìn một hồi, lấy tay kéo ra ngăn kéo dưới cùng. Bên trong chỉ có mỗi ống nghe bệnh bằng cao su màu ố vàng. Những mối gờ khô nứt, những đoạn băng keo dán lại thô ráp xù xì. Yên lặng cầm lấy, đeo lên cổ. Sau đó đứng dậy, đẩy cửa ban công, ra ngoài.
Viện trưởng Ngô nói, bác sĩ Mạch, mẹ cháu bị bệnh.
Ung thư cổ tử cung, đã tới gian đoạn ba.
Tỉ lệ tử vong là…
Bác sĩ Mạch bảo, được rồi, cháu đã biết.
Tô Tâm Chiêu vừa mới làm xong trị bệnh bằng hoá chất. Tinh thần rất kém, nằm trên giường. Chẩn đoán chính xác được đưa ra trước đó không lâu, đã là giai đoạn cuối. Làm phóng xạ trị liệu, tóc rơi rụng cả đi. Thế là đầu bóng lưỡng, trên đầu quấn vải bông.
Bác sĩ Mạch yên lặng đứng ngoài cửa. Phòng bình thường, không phải phòng cao cấp. Phòng bệnh bốn giường cũng chỉ có một mình bà. Đang nằm, nhìn ngoài cửa sổ.
Đoán rằng bà không có tiền.
“Sao không vào.” Tô Tâm Chiêu không hề động, vẫn nhìn ngoài cửa sổ, “Con lẽ ra nên vào thay ba con nói ra những lời độc ác.”
Bác sĩ Mạch nhíu mày. Nắm chặt tay trong túi.
Tô Tâm Chiêu quay đầu, mỉm cười nhìn con trai, “Vào đi. Hãy nhìn dáng chật vật của mẹ.”
Bác sĩ Mạch đẩy cửa, bước vào. Nhìn Tô Tâm Chiêu, con người với hốc mắt đã thâm quầng, trũng sâu, mặt sưng lên. Chẳng còn dáng vẻ mỹ nhân, trên sống mũi một vệt sáng trắng. Bác sĩ Mạch biết, đó là do Tô Tâm Chiêu phẫu thuật thẩm mỹ, sửa mũi. Trên mũi cho vào thứ gì đó, tạo ra dáng vẻ mũi thẳng xinh đẹp. Hiện tại mặt lại phù lên thấy rõ, phần nhựa trắng kia đều hiện ra.
“Khi nào thì biết chẩn đoán chính xác” Thanh âm bình thản, bác sĩ Mạch hỏi.
“Trước khi con gặp mẹ. Mẹ đã sớm biết.” Tô Tâm Chiêu tựa hồ rất vui. Không rõ liệu có phải bởi do con trai đến thăm bà.
“Sao không về Pháp trị liệu.” Phần lớn người ta đều cho rằng điều kiện chữa bệnh ở nước ngoài tốt hơn.
“Vì sao nhất định phải đi Pháp” Tô Tâm Chiêu cười như có như không nhìn bác sĩ Mạch. Mắt bà là mắt phượng, khóe mắt cong cong còn hơn cả bác sĩ Hứa. Bay lên, vừa quyến rũ lại mê hoặc lòng người. Nheo mắt, Tô Tâm Chiêu cười bảo, “Con hẳn đã sớm đoán được, mẹ phá sản rồi.”
Chẳng phải có làm trong công ty châu báu gì sao. Bác sĩ Mạch cũng không rõ. Chỉ suy đoán mà thôi.
“Mỗi lần gặp phiền phức mẹ đều trở về.” Bác sĩ Mạch đứng nơi cuối giường, cúi đầu nhìn mẹ.
“Tiền chữa bệnh trước mắt còn đủ dùng, nhưng sẽ nhanh hết thôi.” Tô Tâm Chiêu nhìn bác sĩ Mạch, “Con ở đây mà, con trai của mẹ.”
Bác sĩ Mạch cười lạnh, “Muốn có người trả tiền trị bệnh giúp sao”
Tô Tâm Chiêu cười to, “Đây chẳng lẽ không phải chuyện hết sức hiển nhiên”
Bác sĩ Mạch hỏi, “Thật không.”
Tô Tâm Chiêu rất sung sướng đáp lời, “Đừng dùng bộ mặt hệt như oán phụ đó nữa. Trên cổ đeo gì đó Di vật của ba con Đến chứng kiến kết cục bi thảm của một người phụ nữ đã làm ông ấy tức chết Người trẻ tuổi, cậu luôn ngây thơ như vậy.”
Bác sĩ Mạch nắm chặt tay trong túi áo blouse.
“Ông ta là một người đàn ông tốt. Nhưng mẹ không thích ông ấy, ông ấy lại chẳng chịu ly hôn. Vậy thì chỉ có thể tự chịu tội thôi, không lẽ đó cũng là lỗi của mẹ” Tô Tâm Chiêu vô vị nói.
Bác sĩ Mạch cắn răng hỏi rằng, “Chẳng lẽ đời này mẹ chưa từng hối hận qua việc gì”
Tô Tâm Chiêu càng vui vẻ hơn, “Không có. Cho nên cuộc đời mẹ đây thật sự rất thành công. Con không biết cuộc đời này chẳng công bằng sao Con người chỉ có thể sống một đời, bắt đầu từ khi còn trẻ, xác định được rồi thì chỉ thể dựa theo một hình thức cố định sống mãi đến lúc chết. Dựa vào gì chứ Thế nên cả đời mẹ đều sống tùy theo ý mình. Mẫu người nào cũng đều thử một chút. Thôi đi, đừng có nói với mẹ trách nhiệm, nghĩa vụ gì đó. Ba con chính là một người đàn ông tốt trong miệng mọi người, nhưng ông ta sống vui vẻ sao Hạnh phúc sao Hả Mẹ vì cái gì lại chẳng thể mở lòng mà sống Vì sao phải bị người khác liên lụy”
Bác sĩ Mạch cười càng lúc càng nhiều hơn, “Không để người khác liên lụy mình, nhưng lại thích liên lụy người khác.”
Tô Tâm Chiêu gật đầu đáp, “Đúng vậy. Con không thể không làm như vậy, bởi con là do mẹ sinh ra, đời này nhất định nợ mẹ. Mẹ rất vui, mẹ sống phóng khoáng làm theo ý mình không hề kiêng kỵ, trong khi những kẻ khác lại không thể như vậy.”
Bác sĩ Mạch chỉ nhìn mẹ mình.
Tô Tâm Chiêu nói, “Con rất giống mẹ. Những gì thuộc về hai ta đều giống nhau. Con xuất thân từ mẹ, con cũng rất điên cuồng, sống tùy theo ý mình. Nhưng con lại có người cha chẳng ra gì, nên con vẫn chẳng bằng mẹ, con trai ngoan của mẹ à.”
Bác sĩ Mạch đáp, “Sao mẹ xác định rằng sẽ có người lo cho mẹ.”
Tô Tâm Chiêu bảo, “Nếu con mặc kệ mẹ, mẹ sẽ tố cáo con tội vứt bỏ mẹ mình.”
Bác sĩ Mạch cũng cười to, “Nếu tố cáo, thật không biết mẹ sẽ dùng luật Trung Quốc hay luật Pháp đây. Ừ, phải về nhà hỏi cho kỹ càng mới được.”
Tô Tâm Chiêu sửng sốt. Bác sĩ Mạch vươn tay trái cào cào tóc, “Mẹ coi như cũng là người quốc tế. Thế mà bệnh viện lại không coi trọng, thật đáng trách đáng trách. Nói vậy tình nhân của mẹ đều xách tiền của mẹ chạy rồi Ngay cả một người đến thăm cũng không có. Mẹ yêu quý à, trạng thái hiện tại của mẹ chỉ có hai chữ thôi… thê lương! Ông trời thật công bằng, vậy mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi. Không quấy rầy mẹ nữa. Khi nào thì thiếu tiền, chúng ta sẽ thảo luận sau, muốn tố cáo thì cũng phải để người khác chuẩn bị phải làm sao chống lại phiên tòa quốc gia chứ.”
Bác sĩ Mạch bước ra. Trên cổ là ống nghe bệnh, tựa vào trên tường. Tay phải để trong túi áo blouse, nắm chặt chiếc bút máy gãy. Mực vào máu loãng hòa vào nhau ướt đẫm túi, một mảnh màu đỏ đen đáng sợ. Ngẩng đầu len đang muốn bước đi, và rồi nhìn thấy nơi hành lang khác, có một người trên tay mang theo chiếc áo gió.
Người đó vóc dáng rất cao, đường vai bằng phẳng. Bình thường tiết kiệm, chỉ có hai bộ tây trang màu đen cao cấp. Người đó là kẻ trời sinh mặc tây trang, có vẻ quyền thế pha trộn vẻ nhã nhặn một cách kỳ diệu. Cánh tay hữu lực, có thể gánh vác và ấp ủ biết bao nhiêu.
Người đó đáng để dựa vào.
Nơi cuối hành lang bệnh viện luôn sáng hơn bên trong. Người đó dứng dưới ánh mặt trời, chỉ yên lặng mà nhìn. Bác sĩ Mạch đứng trong nơi tối đen như mực, nhìn về phía người đó mà cười.
“Mễ đại luật sư, không sợ đi làm muộn bị cắt giảm tiền thưởng sao” Bác sĩ Mạch vịn tường.
“Lo cho anh.” Mễ luật sư nói một cách đơn giản.
Mễ Hi Huy xuống lầu, nhẹ giọng nói, “Út cưng, đến giờ ngủ rồi. Ngày mai còn phải đi học.”
Út cưng lưu luyến đăng xuất, xuống ghế, theo bác sĩ Mạch đi đánh răng rửa mặt. Cuối cùng Mễ Hi Huy còn mát xa cho Út cưng, xoa xoa tay chân, giúp bé cường gân hoạt huyết, buổi tối mới có thể ngủ say. Bác sĩ Mạch dựa cửa xem Mễ Hi Huy vỗ Út cưng ru bé ngủ, những động tác lặp lại chẳng hề phiền. Đối với Út cưng, Mễ Hi Huy vẫn là quá mức cưng chiều.
Bác sĩ Mạch cũng đã từng nói qua với cậu. Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái, thản nhiên rằng, anh cũng biết tôi chỉ là chú nó. Đứa trẻ nhỏ như vậy, bên cạnh không cha không mẹ, tôi tất nhiên phải thương nó nhiều hơn. Anh đừng cho rằng nó việc gì cũng không hiểu, nó sợ nhất là tôi sẽ kết hôn, khi đó sẽ chẳng có nơi nào thuộc về mình.
Bác sĩ Mạch kinh ngạc, Út cưng đâu có không thích tôi.
Mễ Hi Huy thở dài, bởi vì nó biết anh không phải phụ nữ, cho nên khác nhau.
Út cưng dần ngủ say. Lồng ngực nhỏ nhẹ nhàng phập phồng, tiếng hít thở khe khẽ. Mễ Hi Huy nhìn Út cưng, dịu dàng khẽ cười. Bác sĩ Mạch đột nhiên như phát hiện ra bí mật gì đó, trở nên hưng phấn. Đợi Mễ Hi Huy rời khỏi phòng ngủ Út cưng, đóng cửa lại, bác sĩ Mạch cười hì hì nói, “Chú ơi ~ con phát hiện bí mật của chú nha~”
Mễ Hi Huy nhẹ nhàng nhíu mày, “Đừng học cách nói của Út cưng.”
Bác sĩ Mạch thanh giọng gọi, “Chú ơi ~ con biết vì sao chú không cười nha~”
Mễ Hi Huy đẩy tên kia qua một bên, vào phòng ngủ trải giường. Bác sĩ Mạch cười to bảo, “Quen biết lâu như vậy rồi, tổng cộng thấy cậu cười cũng chỉ được hai ba lần, cũng chưa cẩn thận quan sát. Thế nhưng vừa rồi vừa khéo để tôi thấy được. A ha ha, cậu vì sao không cười, Mễ đại luật sư”
Mễ Hi Huy không hé răng. Bác sĩ Mạch bước tới véo mặt cậu, mặt khác cười đến thở không ra hơi, “Thế nhưng để tôi phát hiện! Cậu có lúm đồng tiền! Một đôi luôn! A ha ha… Buồn cười quá, vì vậy mà ít cười sao… Kìa kìa đỏ mặt cái gì Cậu đỏ mặt đỏ mặt!”
Mễ Hi Huy một phen kéo bác sĩ Mạch lên giường, nghiêm lại gương mặt hơi đỏ lên, “Mặt đỏ thì sao Từ đùi đến mông người nào đó cũng đã hồng rồi.”
Bác sĩ Mạch giãy giụa giãy giụa, Mễ luật sư dùng hết sức dùng hết sức, cắn Tiểu Mạch, bắt đầu chà đạp.
“Ngày mai tôi muốn mua đồ chơi cho Út cưng. Buổi chiều nhớ đón tôi sớm.” Bác sĩ Mạch mơ mơ màng màng nói.
“Ừ.” Mễ Hi Huy ôm bác sĩ Mạch từ phía sau lưng, cánh tay siết chặt. Cậu nhẹ hôn tai người kia, sau đó ôm lấy người đó mà đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau bác sĩ Mạch mang theo bình giữ ấm đi đưa cơm. Chủ yếu vẫn là cho bác gái, bác trai mới chuyển từ phòng eICU ra, hôm nay nhập viện. Ý thức bác trai vẫn không được rõ ràng. Từ ngoài bước vào, mũi bác sĩ Mạch đều là màu hồng. Đưa bình giữ ấm cho bác gái xong, bác sĩ Mạch nhẹ giọng nói, “Mễ Hi Huy bận đi công ty, gần đây công ty bên ấy hình như gặp phiền phức. Cháu đến đưa cơm, cậu ấy nấu chút cháo, còn có bành mì tự làm, à đúng rồi, đây là dưa muối cậu ấy làm, ăn với cơm ngon lắm.”
Bà Hình nhận bình giữ ấm, sờ mặt bác sĩ Mạch, “Đứa bé ngoan, bên ngoài lạnh không”
Bác sĩ Mạch cười hì hì, “Cũng không lạnh ạ, cháu ngồi xe tới.”
Bà Hình nói, “Được rồi được rồi, ngàn vạn lần đừng để cảm mạo. Bác trai chính là thời trẻ không để ý, bị viêm khí quản cấp tính chữa không dứt mới khiến hiện tại thành thế này.”
Bác sĩ Mạch cười, “Bác đừng nôn nóng, bác trai nhất định sẽ tốt thôi.”
Bà Hình miễn cưỡng nhẹ cười, “Thôi được rồi cháu bận thì nhanh đi đi… À mà đúng rồi, chú hai nó nấu cơm có phần cháu không”
Bác sĩ Mạch nói, “Đương nhiên, cơm của Mễ luật sư nấu ăn rất ngon.”
Bà Hình đáp, “Vậy là tốt, vậy là tốt, bác chỉ sợ thái độ chẳng nói chẳng rằng của thằng bé. Nếu gây phiền gì cho cháu, cháu cũng đừng tức giận.”
Bác sĩ Mạch cào cào tóc, “Không có không có, Mễ luật sư là một người tốt, cháu cảm thấy cậu ấy tốt lắm.”
Bà Hình thoáng được trấn an, “Bác cũng biết có thêm con nít thì sẽ lại ồn ào ầm ĩ, bác nghe chú hai nói Út cưng ở nhà cháu, ai. Cháu xem nhà bác vậy đó, vốn cũng nên là hai ông bà chúng ta nuôi nấng Út cưng. Chờ bác trai khỏe hơn, sẽ đón Út cưng đi. Trong khoảng thời gian này nếu chú hai nó gây phiền phức cho cháu, thôi thì cháu hãy bỏ quá cho.”
Bác sĩ Mạch hoảng sợ, “Bác đừng nghĩ nhiều, cháu nói thật mà, Mễ luật sư là một người tốt, có thể ở chung với cậu ấy kỳ thật cháu rất vui. Út cưng hoạt bát đáng yêu lại nghe lời, cháu thích còn không kịp. Thật ra cậu ấy cũng giúp cháu không ít, cháu thật rất cảm kích. Nên bác cứ hãy an tâm, không có việc gì đâu mà.”
Bà Hình cảm kích cầm tay bác sĩ Mạch, “Thật là một chàng trai ngoan. Ai nha, thôi đừng nghe bà già này dong dài nữa, bận thì nhanh đi đi.”
Bác sĩ Mạch sung sướng ngâm nga một bài hát dân gian đi về phía thang máy. Trước thang máy có không ít người đang đợi, xem đèn biểu thị, thang máy vẫn chưa có ý định xuống tầng trệt. Bác sĩ Hứa cầm bệnh án đi qua, bác sĩ Mạch duỗi tay ra chộp lấy vai bác sĩ Hứa, “Buổi sáng tốt lành chứ”
Bác sĩ Hứa liếc bác sĩ Mạch một cái, “Bị bệnh gì rồi.”
“Tôi thấy cậu hai mắt vô thần, ấn đường biến thành màu đen, không ổn không ổn.”
Bác sĩ Hứa hất bàn tay còn muốn sờ mó của bác sĩ Mạch ra. Bác sĩ Mạch đột nhiên thần bí, “Biết vì sao Mễ luật sư chưa bao giờ cười không”
Bác sĩ Hứa cầm bệnh án màu xám bạc dùng bút bi viết viết, lười biếng nói, “Bởi vì cậu ta có lúm đồng tiền.”
Bác sĩ Mạch kinh ngạc, “Làm sao mà biết”
Bác sĩ Hứa cười lạnh một tiếng, “Ông Hình ở phòng eICU ba ngày, lão đại của Hình gia theo tôi ba ngày, ngay cả chuyện Mễ đại luật sư trước đây bị chó khắp đường đuổi sợ tới mức tối ngủ đái dầm tôi cũng biết.”
Vào thang máy, lên lầu mười một. Con đường mỗi ngày đều lặp lại như nhau. Hiện bác sĩ Mạch cảm thấy tốt lắm. Trong bệnh viện ấm áp, sáng sớm nhìn ngoài cửa sổ tất cả đều là sương mù, trên mắt kính cũng có, đọng lại hơi nhiều, sau đó tan đi.
Vẫn chưa có người. Bác gái quét dọn vẫn chưa đi làm, lầu mười một yên lặng không một tiếng động. Bác sĩ Mạch vào văn phòng, đổi thùng nước uống, sau đó đi thay áo blouse trắng. Trong yên tĩnh tất cả đều là thanh âm loạt xà loạt xoạt. Lúc bác sĩ Mạch cài nút, điện thoại để bàn bất chợt vang lên. Tích tích tích, không dứt, vang đến làm người phiền muộn. Nhìn màn hình, là điện thoại nội bộ. Bác sĩ Mạch duỗi tay cấm lấy ống nghe, đụng một lọ mực ngã lăn. Chụp không kịp, mực chảy ra bàn, thong thả tràn xung quanh. Bác sĩ Mạch tức lên, tìm khăn lau khắp nơi. Viện trưởng Ngô trong điện thoại chậm rãi hỏi, “Tiểu Uy”
Bác sĩ Mạch vẫn nhìn khắp xung quanh, “Viện trưởng Ngô”
Viện trưởng Ngô trầm mặc. Bác sĩ Mạch cuối cùng cũng tìm được một bao giấy vệ sinh, dùng vai kẹp ống nghe, hai tay dỡ giấy vệ sinh. Viện trưởng Ngô không biết bác sĩ Mạch đang bận bịu, đột nhiên nói, “Tiểu Uy, hãy tới phòng làm việc của bác một chuyến.”
Bác sĩ Mạch cười hì hì, “Viện trưởng Ngô nhớ cháu sao Đừng nóng vội mà, tan ca mời bác qua nhà cháu, nhà cháu gần đây có người nấu cơm rất ngon, có thể tiết kiệm được…”
Viện trưởng Ngô thở dài, “Tiểu Uy, không phải đang giỡn. Cháu hãy tới đây một lúc.”
Bác sĩ Mạch nhìn đồng hồ trên bàn, mới bảy giờ rưỡi, “Hôm nay bác đi làm sớm thế.”
Viện trưởng Ngô thở dài. Ông nói một câu, Mạch Uy ngây ngẩn cả người. Giấy vệ sinh sũng màu mực tràn ra khắp nơi, đen đen một mảnh.
Giữa trưa Mễ Hi Huy đón Út cưng rồi đón bác sĩ Mạch về nhà. Bác sĩ Mạch ôm Út cưng, tâm trí để đâu đâu. Mễ Hi Huy hỏi hai câu giữa trưa ăn gì, bác sĩ Mạch cũng không trả lời. Mễ Hi Huy nhìn bác sĩ Mạch qua kính chiếu hậu. Út cưng vươn bàn tay ú na ú nần vỗ mặt bác sĩ Mạch, “Mạch Mạch”
Bác sĩ Mạch như bừng tỉnh, “Ừ”
Mễ Hi Huy lắc đầu.
Cơm trưa bác sĩ Mạch gần như chẳng ăn gì. Mễ Hi Huy liếc bác sĩ Mạch một cái, bác sĩ Mạch cười nói, “Lở miệng, đau chết được.”
Út cưng đang dùng muỗng nhỏ húp canh cá, múc từng muỗng từng muỗng nhỏ. Mễ Hi Huy gắp một miếng dưa chuột cho Út cưng, Út cưng nhai nhai, giòn giòn vang vang.
“Út cưng thích ai nhất nha.” Bác sĩ Mạch cười hỏi.
“Chú con ~” Út cưng rất kiên định trả lời.
“Ngoan.” Bác sĩ Mạch vỗ vỗ đầu Út cưng.
Buổi chiều lại đi bệnh viện. Bác sĩ Mạch xuống xe, cúi đầu, đờ đẫn đi vào. Lúc bác sĩ Mạch đi qua phòng cấp cứu, bác sĩ Hứa phát hiện tên kia thế nhưng không tìm mình gây phiền phức. Buổi sáng ông Hình vừa mới chuyển giường, ý tá trưởng Vu tự mình đến.
“Bác sĩ Mạch” Bác sĩ Hứa gọi, người kia lại dường như không nghe.
Lên lầu mười một, đổi áo. Bác sĩ Mạch ngồi trước bàn làm việc, đưa tay đặt trên mặt bàn. Tấm kính dày thật lạnh. Hơi ấm tỏa ra từ hệ thống sưởi ấm cứ như không đủ, chỉ quẩn quanh phía sau, sưởi đến nơi lưng nóng lên khó chịu. Dưới lầu có tiếng vang, vẫn là xe cứu thương, vẫn là đám đông người. Những huyên náo ấy phần lớn chẳng thể lên tới lầu mười một, bị bong ra ở từng lầu từng lầu một, biến thành thứ thanh tuyến đơn điệu, thấp thấp cao cao. Trước đây nhà bác sĩ Mạch có chiếc radio kiểu cũ, chiếc radio với nút xoay nho nhỏ, với đường sóng nhỏ đính lên một khối vuông con. Radio vừa vang lên, những đường sóng ấy bắt đầu nhảy múa. Nảy lên nảy lên, nhìn lâu sẽ rung động lòng người. Không biết được thanh âm tiếp theo là lớn hay nhỏ. Thời điểm ấy bác sĩ Mạch đã cảm thấy con người tựa như khối vuông con ấy đang sống. Mặt đất phía dưới lòng bàn chân chẳng hề vững vàng, người muốn lên cao sẽ bay lên, giây thiếp theo đã lại đi xuống, hệt như con người té từ cao xuống.
Bác sĩ Mạch ngửa đầu nhìn một hồi, lấy tay kéo ra ngăn kéo dưới cùng. Bên trong chỉ có mỗi ống nghe bệnh bằng cao su màu ố vàng. Những mối gờ khô nứt, những đoạn băng keo dán lại thô ráp xù xì. Yên lặng cầm lấy, đeo lên cổ. Sau đó đứng dậy, đẩy cửa ban công, ra ngoài.
Viện trưởng Ngô nói, bác sĩ Mạch, mẹ cháu bị bệnh.
Ung thư cổ tử cung, đã tới gian đoạn ba.
Tỉ lệ tử vong là…
Bác sĩ Mạch bảo, được rồi, cháu đã biết.
Tô Tâm Chiêu vừa mới làm xong trị bệnh bằng hoá chất. Tinh thần rất kém, nằm trên giường. Chẩn đoán chính xác được đưa ra trước đó không lâu, đã là giai đoạn cuối. Làm phóng xạ trị liệu, tóc rơi rụng cả đi. Thế là đầu bóng lưỡng, trên đầu quấn vải bông.
Bác sĩ Mạch yên lặng đứng ngoài cửa. Phòng bình thường, không phải phòng cao cấp. Phòng bệnh bốn giường cũng chỉ có một mình bà. Đang nằm, nhìn ngoài cửa sổ.
Đoán rằng bà không có tiền.
“Sao không vào.” Tô Tâm Chiêu không hề động, vẫn nhìn ngoài cửa sổ, “Con lẽ ra nên vào thay ba con nói ra những lời độc ác.”
Bác sĩ Mạch nhíu mày. Nắm chặt tay trong túi.
Tô Tâm Chiêu quay đầu, mỉm cười nhìn con trai, “Vào đi. Hãy nhìn dáng chật vật của mẹ.”
Bác sĩ Mạch đẩy cửa, bước vào. Nhìn Tô Tâm Chiêu, con người với hốc mắt đã thâm quầng, trũng sâu, mặt sưng lên. Chẳng còn dáng vẻ mỹ nhân, trên sống mũi một vệt sáng trắng. Bác sĩ Mạch biết, đó là do Tô Tâm Chiêu phẫu thuật thẩm mỹ, sửa mũi. Trên mũi cho vào thứ gì đó, tạo ra dáng vẻ mũi thẳng xinh đẹp. Hiện tại mặt lại phù lên thấy rõ, phần nhựa trắng kia đều hiện ra.
“Khi nào thì biết chẩn đoán chính xác” Thanh âm bình thản, bác sĩ Mạch hỏi.
“Trước khi con gặp mẹ. Mẹ đã sớm biết.” Tô Tâm Chiêu tựa hồ rất vui. Không rõ liệu có phải bởi do con trai đến thăm bà.
“Sao không về Pháp trị liệu.” Phần lớn người ta đều cho rằng điều kiện chữa bệnh ở nước ngoài tốt hơn.
“Vì sao nhất định phải đi Pháp” Tô Tâm Chiêu cười như có như không nhìn bác sĩ Mạch. Mắt bà là mắt phượng, khóe mắt cong cong còn hơn cả bác sĩ Hứa. Bay lên, vừa quyến rũ lại mê hoặc lòng người. Nheo mắt, Tô Tâm Chiêu cười bảo, “Con hẳn đã sớm đoán được, mẹ phá sản rồi.”
Chẳng phải có làm trong công ty châu báu gì sao. Bác sĩ Mạch cũng không rõ. Chỉ suy đoán mà thôi.
“Mỗi lần gặp phiền phức mẹ đều trở về.” Bác sĩ Mạch đứng nơi cuối giường, cúi đầu nhìn mẹ.
“Tiền chữa bệnh trước mắt còn đủ dùng, nhưng sẽ nhanh hết thôi.” Tô Tâm Chiêu nhìn bác sĩ Mạch, “Con ở đây mà, con trai của mẹ.”
Bác sĩ Mạch cười lạnh, “Muốn có người trả tiền trị bệnh giúp sao”
Tô Tâm Chiêu cười to, “Đây chẳng lẽ không phải chuyện hết sức hiển nhiên”
Bác sĩ Mạch hỏi, “Thật không.”
Tô Tâm Chiêu rất sung sướng đáp lời, “Đừng dùng bộ mặt hệt như oán phụ đó nữa. Trên cổ đeo gì đó Di vật của ba con Đến chứng kiến kết cục bi thảm của một người phụ nữ đã làm ông ấy tức chết Người trẻ tuổi, cậu luôn ngây thơ như vậy.”
Bác sĩ Mạch nắm chặt tay trong túi áo blouse.
“Ông ta là một người đàn ông tốt. Nhưng mẹ không thích ông ấy, ông ấy lại chẳng chịu ly hôn. Vậy thì chỉ có thể tự chịu tội thôi, không lẽ đó cũng là lỗi của mẹ” Tô Tâm Chiêu vô vị nói.
Bác sĩ Mạch cắn răng hỏi rằng, “Chẳng lẽ đời này mẹ chưa từng hối hận qua việc gì”
Tô Tâm Chiêu càng vui vẻ hơn, “Không có. Cho nên cuộc đời mẹ đây thật sự rất thành công. Con không biết cuộc đời này chẳng công bằng sao Con người chỉ có thể sống một đời, bắt đầu từ khi còn trẻ, xác định được rồi thì chỉ thể dựa theo một hình thức cố định sống mãi đến lúc chết. Dựa vào gì chứ Thế nên cả đời mẹ đều sống tùy theo ý mình. Mẫu người nào cũng đều thử một chút. Thôi đi, đừng có nói với mẹ trách nhiệm, nghĩa vụ gì đó. Ba con chính là một người đàn ông tốt trong miệng mọi người, nhưng ông ta sống vui vẻ sao Hạnh phúc sao Hả Mẹ vì cái gì lại chẳng thể mở lòng mà sống Vì sao phải bị người khác liên lụy”
Bác sĩ Mạch cười càng lúc càng nhiều hơn, “Không để người khác liên lụy mình, nhưng lại thích liên lụy người khác.”
Tô Tâm Chiêu gật đầu đáp, “Đúng vậy. Con không thể không làm như vậy, bởi con là do mẹ sinh ra, đời này nhất định nợ mẹ. Mẹ rất vui, mẹ sống phóng khoáng làm theo ý mình không hề kiêng kỵ, trong khi những kẻ khác lại không thể như vậy.”
Bác sĩ Mạch chỉ nhìn mẹ mình.
Tô Tâm Chiêu nói, “Con rất giống mẹ. Những gì thuộc về hai ta đều giống nhau. Con xuất thân từ mẹ, con cũng rất điên cuồng, sống tùy theo ý mình. Nhưng con lại có người cha chẳng ra gì, nên con vẫn chẳng bằng mẹ, con trai ngoan của mẹ à.”
Bác sĩ Mạch đáp, “Sao mẹ xác định rằng sẽ có người lo cho mẹ.”
Tô Tâm Chiêu bảo, “Nếu con mặc kệ mẹ, mẹ sẽ tố cáo con tội vứt bỏ mẹ mình.”
Bác sĩ Mạch cũng cười to, “Nếu tố cáo, thật không biết mẹ sẽ dùng luật Trung Quốc hay luật Pháp đây. Ừ, phải về nhà hỏi cho kỹ càng mới được.”
Tô Tâm Chiêu sửng sốt. Bác sĩ Mạch vươn tay trái cào cào tóc, “Mẹ coi như cũng là người quốc tế. Thế mà bệnh viện lại không coi trọng, thật đáng trách đáng trách. Nói vậy tình nhân của mẹ đều xách tiền của mẹ chạy rồi Ngay cả một người đến thăm cũng không có. Mẹ yêu quý à, trạng thái hiện tại của mẹ chỉ có hai chữ thôi… thê lương! Ông trời thật công bằng, vậy mẹ cứ nghỉ ngơi trước đi. Không quấy rầy mẹ nữa. Khi nào thì thiếu tiền, chúng ta sẽ thảo luận sau, muốn tố cáo thì cũng phải để người khác chuẩn bị phải làm sao chống lại phiên tòa quốc gia chứ.”
Bác sĩ Mạch bước ra. Trên cổ là ống nghe bệnh, tựa vào trên tường. Tay phải để trong túi áo blouse, nắm chặt chiếc bút máy gãy. Mực vào máu loãng hòa vào nhau ướt đẫm túi, một mảnh màu đỏ đen đáng sợ. Ngẩng đầu len đang muốn bước đi, và rồi nhìn thấy nơi hành lang khác, có một người trên tay mang theo chiếc áo gió.
Người đó vóc dáng rất cao, đường vai bằng phẳng. Bình thường tiết kiệm, chỉ có hai bộ tây trang màu đen cao cấp. Người đó là kẻ trời sinh mặc tây trang, có vẻ quyền thế pha trộn vẻ nhã nhặn một cách kỳ diệu. Cánh tay hữu lực, có thể gánh vác và ấp ủ biết bao nhiêu.
Người đó đáng để dựa vào.
Nơi cuối hành lang bệnh viện luôn sáng hơn bên trong. Người đó dứng dưới ánh mặt trời, chỉ yên lặng mà nhìn. Bác sĩ Mạch đứng trong nơi tối đen như mực, nhìn về phía người đó mà cười.
“Mễ đại luật sư, không sợ đi làm muộn bị cắt giảm tiền thưởng sao” Bác sĩ Mạch vịn tường.
“Lo cho anh.” Mễ luật sư nói một cách đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.