Chương 58: Chăm sóc
ChangNocMi
20/08/2022
Miệng thì trả lời như vậy nhưng tâm trạng lại vô cùng thấp thỏm. Làm sao có thể nói không lo là sẽ không lo, khi mà trái tim cô lúc nào cũng có
hình bóng anh. Tâm can cô như có ngàn ngọn lửa thiêu đốt, nóng ran. Anh
bây giờ không có ai bên cạnh, nếu có bề gì thì cô chính là người ân hận
nhất. Tìm đến điện thoại gọi cho anh lại luôn nhận thông báo thuê bao đã bận từ tổng đài. Trạng thái như này là gì đây? Cô sẽ khóc mất.
- Làm gì vậy không biết?
Bước vội xuống gara với bộ pyjama còn chưa kịp thay, cô nhanh chóng gọi ông bà Trình báo nghỉ một hôm. Vội phóng xe ra khỏi nhà đến nhà anh. Cứ như vậy, nếu còn ở nhà thì ruột gan cô cháy hết lên mất.
Tới trước cổng lại không biết làm cách nào để mở cửa. Cô thở hắt thầm trách anh bảo mật gì mà rối rắm. Gọi lại cho Nhạc Hạo, bên kia vừa thấy tên danh bạ của cô liền vui mừng như bắt được vàng mà bắt máy.
"Cẩm Nhiên, em làm ơn qua xem Nhất Dương thế nào giúp anh với. Anh thật sự rất lo lắng!"
- Mật khẩu nhà anh ta là gì?
"Là 23.11.2015, cảm ơn em Cẩm Nhiên."
Tim cô như chết lặng khi nghe những con số vang lên. Đây chẳng phải là ngày tháng mà cô và anh chính thức quen nhau sao? Kiềm nén lại cảm xúc, cô bấm mật khẩu khiến cánh cửa mở ra. Bước vào trong nhà, cô nhíu mày khi xung quanh có chút bừa bộn, chủ yếu là những chai sành của rượu vang và tàn thuốc lá.
Bước lên phòng anh, cô đẩy cửa bước vào. Nhìn anh trên giường lại vô cùng xót xa, xung quanh phòng cũng chỉ toàn hình anh và cô. Dưới đất vẫn là những chai rượu vang lăn lốc mỗi nơi một chai, thậm chí có những vùng loang lỗ do rượu đổ ra.
Ngồi xuống cạnh giường, cô đặt tay lên trán anh cảm nhận nhiệt độ. Kéo chăn lên một chút cho anh rồi bước vào nhà vệ sinh pha một thau nước ấm. Tận tình lau khắp người cho anh, đắp khăn ướt lên trán anh thở dài.
- Thật chẳng biết yêu thương bản thân gì cả.
Trở xuống nhà nấu một nồi cháo trắng, cô cũng tranh thủ dọn dẹp hết tất cả mọi thứ. Khi gọn gàng rồi mới có thể nhẹ nhõm hơn chút. Thay khăn liên tục cho anh mà nhiệt độ vẫn như vậy không thuyên giảm. Cô lo lắng mang cháo lên phòng gọi anh dậy.
- Nhất Dương, dậy đi anh.
- Ưm...
- Dậy ăn chút cháo, rồi còn uống thuốc nữa.
- Ưm...Cẩm Nhiên...ở lại với anh...anh xin lỗi...
Biết là anh nói mớ cô lại càng đau lòng. Ngồi xuống giường chủ động lay lay người anh dậy. Nhất Dương nhíu mày mở mắt, khuôn mặt mập mờ không rõ khiến anh khẽ cười.
- Ảo ảnh sao?
- Mau dậy, em đút cháo cho anh.
Mọi hình ảnh dần rõ nét, anh bật dậy nhìn chằm chằm cô trong vui sướng.
- Cẩm Nhiên, em tới đây sao? Em tới chăm sóc anh?
- Anh lắm lời như vậy làm gì? Mau ăn cháo còn uống thuốc nữa.
Nhất Dương chẳng còn chút mệt mỏi, vui vẻ ăn cháo nhưng được một vài muỗng liền lắc đầu. Khuôn miệng đắng chát của người ốm làm cho hương vị của cháo giảm đi rất nhiều. Cẩm Nhiên không hài lòng nhíu mày đưa tay đút cháo cho anh.
- Mau ăn còn uống thuốc nữa, thân nhiệt của anh chưa ổn định đâu.
Được cô đút thì có đắng bao nhiêu anh cũng ráng ăn. Cứ vậy tô cháo cũng cạn dần, anh ngoan ngoãn uống thuốc rồi lại nhắm mắt lại an yên đi vào giấc ngủ. Cẩm Nhiên tiếp tục lau người cho anh, lâu lâu lại kiểm tra nhiệt độ. Cảm giác anh đã hạ sốt cô nhẹ nhõm thở phào ra. Đi xung quanh căn phòng, từng tấm ảnh như gợi lại những kỉ niệm trong cô. Khẽ cười một chút lại nhìn về phía anh.
Đồ đại ngốc.
Điện thoại vang lên, Cẩm Nhiên nhìn tên danh bạ phu nhân liền vội vàng chạy ra sân thượng bắt máy. Tiếng Dưỡng Lan vui vẻ bên kia làm cô khó hiểu.
"Nhiên nhi, có phải con đang chăm sóc cho Alan hay không? Thật may quá rồi, tiểu Hạo mới báo cho ta."
- Phu nhân à, thật ra là vì...
"Ta không cần biết mối quan hệ trước kia hai đứa thế nào. Chỉ cần bây giờ hai đứa có thể yêu nhau và con thành con dâu ta là được. Hạnh phúc quá đi mất!"
- Cái đó...
"Ơ, lại có hợp đồng. Thế nhé, chăm sóc con trai ta cho thật tốt. Nếu có thể thì hai đứa "chăm sóc" nhau, miễn ra cho ra ta đứa cháu nội là được!"
Bà Trình tắt máy rồi, còn cô thì đỏ mặt. Làm gì mà có thể có cháu nội cho bà Trình được chứ. Nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ. Nhìn anh đang nằm trên giường qua cửa kính, cô bất giác nhìn xuống bụng mình.
- Thật sự...có thể sao?
- Làm gì vậy không biết?
Bước vội xuống gara với bộ pyjama còn chưa kịp thay, cô nhanh chóng gọi ông bà Trình báo nghỉ một hôm. Vội phóng xe ra khỏi nhà đến nhà anh. Cứ như vậy, nếu còn ở nhà thì ruột gan cô cháy hết lên mất.
Tới trước cổng lại không biết làm cách nào để mở cửa. Cô thở hắt thầm trách anh bảo mật gì mà rối rắm. Gọi lại cho Nhạc Hạo, bên kia vừa thấy tên danh bạ của cô liền vui mừng như bắt được vàng mà bắt máy.
"Cẩm Nhiên, em làm ơn qua xem Nhất Dương thế nào giúp anh với. Anh thật sự rất lo lắng!"
- Mật khẩu nhà anh ta là gì?
"Là 23.11.2015, cảm ơn em Cẩm Nhiên."
Tim cô như chết lặng khi nghe những con số vang lên. Đây chẳng phải là ngày tháng mà cô và anh chính thức quen nhau sao? Kiềm nén lại cảm xúc, cô bấm mật khẩu khiến cánh cửa mở ra. Bước vào trong nhà, cô nhíu mày khi xung quanh có chút bừa bộn, chủ yếu là những chai sành của rượu vang và tàn thuốc lá.
Bước lên phòng anh, cô đẩy cửa bước vào. Nhìn anh trên giường lại vô cùng xót xa, xung quanh phòng cũng chỉ toàn hình anh và cô. Dưới đất vẫn là những chai rượu vang lăn lốc mỗi nơi một chai, thậm chí có những vùng loang lỗ do rượu đổ ra.
Ngồi xuống cạnh giường, cô đặt tay lên trán anh cảm nhận nhiệt độ. Kéo chăn lên một chút cho anh rồi bước vào nhà vệ sinh pha một thau nước ấm. Tận tình lau khắp người cho anh, đắp khăn ướt lên trán anh thở dài.
- Thật chẳng biết yêu thương bản thân gì cả.
Trở xuống nhà nấu một nồi cháo trắng, cô cũng tranh thủ dọn dẹp hết tất cả mọi thứ. Khi gọn gàng rồi mới có thể nhẹ nhõm hơn chút. Thay khăn liên tục cho anh mà nhiệt độ vẫn như vậy không thuyên giảm. Cô lo lắng mang cháo lên phòng gọi anh dậy.
- Nhất Dương, dậy đi anh.
- Ưm...
- Dậy ăn chút cháo, rồi còn uống thuốc nữa.
- Ưm...Cẩm Nhiên...ở lại với anh...anh xin lỗi...
Biết là anh nói mớ cô lại càng đau lòng. Ngồi xuống giường chủ động lay lay người anh dậy. Nhất Dương nhíu mày mở mắt, khuôn mặt mập mờ không rõ khiến anh khẽ cười.
- Ảo ảnh sao?
- Mau dậy, em đút cháo cho anh.
Mọi hình ảnh dần rõ nét, anh bật dậy nhìn chằm chằm cô trong vui sướng.
- Cẩm Nhiên, em tới đây sao? Em tới chăm sóc anh?
- Anh lắm lời như vậy làm gì? Mau ăn cháo còn uống thuốc nữa.
Nhất Dương chẳng còn chút mệt mỏi, vui vẻ ăn cháo nhưng được một vài muỗng liền lắc đầu. Khuôn miệng đắng chát của người ốm làm cho hương vị của cháo giảm đi rất nhiều. Cẩm Nhiên không hài lòng nhíu mày đưa tay đút cháo cho anh.
- Mau ăn còn uống thuốc nữa, thân nhiệt của anh chưa ổn định đâu.
Được cô đút thì có đắng bao nhiêu anh cũng ráng ăn. Cứ vậy tô cháo cũng cạn dần, anh ngoan ngoãn uống thuốc rồi lại nhắm mắt lại an yên đi vào giấc ngủ. Cẩm Nhiên tiếp tục lau người cho anh, lâu lâu lại kiểm tra nhiệt độ. Cảm giác anh đã hạ sốt cô nhẹ nhõm thở phào ra. Đi xung quanh căn phòng, từng tấm ảnh như gợi lại những kỉ niệm trong cô. Khẽ cười một chút lại nhìn về phía anh.
Đồ đại ngốc.
Điện thoại vang lên, Cẩm Nhiên nhìn tên danh bạ phu nhân liền vội vàng chạy ra sân thượng bắt máy. Tiếng Dưỡng Lan vui vẻ bên kia làm cô khó hiểu.
"Nhiên nhi, có phải con đang chăm sóc cho Alan hay không? Thật may quá rồi, tiểu Hạo mới báo cho ta."
- Phu nhân à, thật ra là vì...
"Ta không cần biết mối quan hệ trước kia hai đứa thế nào. Chỉ cần bây giờ hai đứa có thể yêu nhau và con thành con dâu ta là được. Hạnh phúc quá đi mất!"
- Cái đó...
"Ơ, lại có hợp đồng. Thế nhé, chăm sóc con trai ta cho thật tốt. Nếu có thể thì hai đứa "chăm sóc" nhau, miễn ra cho ra ta đứa cháu nội là được!"
Bà Trình tắt máy rồi, còn cô thì đỏ mặt. Làm gì mà có thể có cháu nội cho bà Trình được chứ. Nghĩ thôi cô cũng không dám nghĩ. Nhìn anh đang nằm trên giường qua cửa kính, cô bất giác nhìn xuống bụng mình.
- Thật sự...có thể sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.