Chương 89: Trúng khí độc
Ruby Joy
23/11/2020
Công ty giải trí Hạ Tinh
Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và Albert đi vào công ty, đến cửa phòng làm việc của Bạch Kiều Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc đầy phong độ, lịch lãm bước ra, người đàn ông ấy khẽ gật đầu tươi cười chào cô rồi nhanh chóng lướt ngang qua.
Cô khẽ chau mày có chút khó chịu khi thấy người đàn ông trung niên ấy nở một nụ cười đầy bí ẩn với mình, cô đẩy cửa đi vào phòng hỏi Bạch Kiều:
"Người đàn ông mới vừa đi ra là ai vậy?"
Bạch Kiều cười tươi như hoa chậm rãi trả lời:"Selina! Cô đúng là con rùa vàng của tôi mà cô chỉ mới vừa quay về mà đã có rất nhiều hợp đồng lớn gửi đến đây bây giờ còn có người đến đầu tư vốn vào công ty chúng ta."
Dạ Ngân Tuyết nheo mắt nhìn chờ đợi Bạch Kiều nói tiếp, Bạch Kiều vui vẻ, tâm trạng cực kì tốt:"Người đàn ông lúc nãy chính là người đã đầu tư vốn vào công ty chúng ta, em thật sự không biết ông ta sao? Ông ta là người rất có tiếng tăm trong giới đấy hơn nữa còn làm nhiều việc thiện ai ai cũng yêu quý cả."
Cô lắc đầu nếu cô biết người đó là ai thì còn phải hỏi Bạch Kiều nữa sao? Bạch Kiều không nhanh không chậm cất giọng nói tiếp:
"Người đàn ông đó là Châu Kiện Hùng là chủ tịch của tập đoàn Mỹ Giai mà lúc nãy khi ông ta bước ra có nói gì với cô không?"
Dạ Ngân Tuyết nhún vai, lắc đầu đáp:"Không có nói gì chỉ là cười rồi gật đầu chào với tôi thôi."
"Cười sao? Selina! Tôi nghĩ chắc là chủ tịch Châu đã ngắm trúng cô rồi đấy." Bạch Kiều sững sốt trong lòng bỗng dâng lên sự lo lắng cho nghệ sỹ của mình.
Trần Uyển Dư nhăn mặt không hiểu rõ ý của Bạch Kiều cho lắm bèn lên tiếng:"Chị nói ngắm trúng là có ý gì?"
Nét mặt Bạch Kiều bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường:"Ở trong cái giới giải trí này ai mà chẳng biết Châu Kiện Hùng là một lão già háo sắc đã có biết bao nhiêu nữ minh tinh đã từng lên giường với ông ta rồi chứ, người bình thường thì cứ nghĩ Châu Kiện Hùng là thánh nhân nhưng thực chất lại là người chẳng ra gì, công việc từ thiện chỉ là che đi con người thật của ông ta thôi, cô đừng qua lại với ông ta."
Dạ Ngân Tuyết không quá bất ngờ gì khi nghe Bạch Kiều nói về Châu Kiện Hùng, những loại người như ông ta cô cũng đã từng gặp qua nhiều lần rồi, cô híp mắt hỏi Bạch Kiều:
"Ý của cô chính là sợ tôi sẽ lên giường với ông ta sao?"
"Ý tôi không phải là như vậy, Châu Kiện Hùng là người lắm mưu nhiều kế đã từng có những nữ nghệ sỹ không muốn nhưng không biết ông ta đã dùng cách mà khiến cho bọn họ chủ động leo lên giường cho nên tôi chính là sợ cô sẽ ông ta hại lúc nào không hay."
Dạ Ngân Tuyết cười khẩy một tiếng trên đời này người muốn hại cô cũng không ít, người muốn dùng quy tắc ngầm với cô thì nhiều vô số nhưng từ khi thân phận của cô được công khai thì đã không còn ai dám bén mảng bảo muốn dùng quy tắc ngầm nữa:
"Chuyện này thì cô cứ yên tâm tôi không có gì để uy hiếp càng không thể dùng bất cứ thứ gì để dụ dỗ tôi cả hơn nữa nếu muốn tôi leo lên giường với Châu Kiện Hùng thì phải xem ông ta có đủ bản lĩnh vượt qua dàn vệ sĩ của tôi không đã."
Bạch Kiều gật gù cảm thấy Dạ Ngân Tuyết nói đúng ai cô còn lo sợ chứ Dạ Ngân Tuyết thì không:"Tôi chỉ là muốn nhắc nhở vậy thôi, bây giờ cũng sắp đến giờ cô phải đến phim trường rồi cô hãy mau đi đi."
Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và Albert rời khỏi công ty đi đến phim trường. Vừa đến Dạ Ngân Tuyết đã nhìn thấy Lăng An Vũ đang ngồi trò chuyện cùng với đạo diễn, tim cô bỗng chợt lại đau thắt khi nhớ lại những lời nói mà anh đã từng nói, Albert thấy cô như thế vội cất giọng bảo:
"Tiểu Tuyết! Em hãy mau vào trong thay đồ, trang điểm đi."
Trần Uyển Dư hiểu ý của Albert liền gấp gáp kéo Dạ Ngân Tuyết đi vào bên trong. Một lúc sau, Albert chỉ nhìn thấy Trần Uyển Dư bước ra anh liền cất giọng hỏi:"Tiểu Tuyết đâu? Sao chỉ có mình em đi ra vậy?"
"Tiểu Tuyết đi vệ sinh rồi bảo em ra ngoài trước."
Lăng An Vũ nhìn về phía của Albert và Trần Uyển Dư anh vô tình nhìn thấy có một người áo đen đứng gần đó, anh đứng bật dậy sợ rằng Dạ Ngân Tuyết đã xảy ra chuyện. Lăng An Vũ chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, mọi người thấy anh hốt hoảng như thế cũng vội chạy theo xem.
Vừa vào, Lăng An Vũ nghe tiếng đập cửa phát ra từ phòng vệ sinh gần cuối anh chạy nhanh đến nhìn thấy khí độc anh vội lấy khăn trong túi che mũi mình lại tông mạnh cánh cửa dìu Dạ Ngân Tuyết ra ngoài. Lăng An Vũ quăng khăn xuống đất bế thốc cô lên nhanh chân đưa cô đến bệnh viện.
"Tiểu Tuyết!!" Albert, Trần Uyển Dư kinh hãi lớn tiếng gọi cô rồi vội vã chạy theo Lăng An Vũ.
Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và Albert đi vào công ty, đến cửa phòng làm việc của Bạch Kiều Dạ Ngân Tuyết nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc đầy phong độ, lịch lãm bước ra, người đàn ông ấy khẽ gật đầu tươi cười chào cô rồi nhanh chóng lướt ngang qua.
Cô khẽ chau mày có chút khó chịu khi thấy người đàn ông trung niên ấy nở một nụ cười đầy bí ẩn với mình, cô đẩy cửa đi vào phòng hỏi Bạch Kiều:
"Người đàn ông mới vừa đi ra là ai vậy?"
Bạch Kiều cười tươi như hoa chậm rãi trả lời:"Selina! Cô đúng là con rùa vàng của tôi mà cô chỉ mới vừa quay về mà đã có rất nhiều hợp đồng lớn gửi đến đây bây giờ còn có người đến đầu tư vốn vào công ty chúng ta."
Dạ Ngân Tuyết nheo mắt nhìn chờ đợi Bạch Kiều nói tiếp, Bạch Kiều vui vẻ, tâm trạng cực kì tốt:"Người đàn ông lúc nãy chính là người đã đầu tư vốn vào công ty chúng ta, em thật sự không biết ông ta sao? Ông ta là người rất có tiếng tăm trong giới đấy hơn nữa còn làm nhiều việc thiện ai ai cũng yêu quý cả."
Cô lắc đầu nếu cô biết người đó là ai thì còn phải hỏi Bạch Kiều nữa sao? Bạch Kiều không nhanh không chậm cất giọng nói tiếp:
"Người đàn ông đó là Châu Kiện Hùng là chủ tịch của tập đoàn Mỹ Giai mà lúc nãy khi ông ta bước ra có nói gì với cô không?"
Dạ Ngân Tuyết nhún vai, lắc đầu đáp:"Không có nói gì chỉ là cười rồi gật đầu chào với tôi thôi."
"Cười sao? Selina! Tôi nghĩ chắc là chủ tịch Châu đã ngắm trúng cô rồi đấy." Bạch Kiều sững sốt trong lòng bỗng dâng lên sự lo lắng cho nghệ sỹ của mình.
Trần Uyển Dư nhăn mặt không hiểu rõ ý của Bạch Kiều cho lắm bèn lên tiếng:"Chị nói ngắm trúng là có ý gì?"
Nét mặt Bạch Kiều bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường:"Ở trong cái giới giải trí này ai mà chẳng biết Châu Kiện Hùng là một lão già háo sắc đã có biết bao nhiêu nữ minh tinh đã từng lên giường với ông ta rồi chứ, người bình thường thì cứ nghĩ Châu Kiện Hùng là thánh nhân nhưng thực chất lại là người chẳng ra gì, công việc từ thiện chỉ là che đi con người thật của ông ta thôi, cô đừng qua lại với ông ta."
Dạ Ngân Tuyết không quá bất ngờ gì khi nghe Bạch Kiều nói về Châu Kiện Hùng, những loại người như ông ta cô cũng đã từng gặp qua nhiều lần rồi, cô híp mắt hỏi Bạch Kiều:
"Ý của cô chính là sợ tôi sẽ lên giường với ông ta sao?"
"Ý tôi không phải là như vậy, Châu Kiện Hùng là người lắm mưu nhiều kế đã từng có những nữ nghệ sỹ không muốn nhưng không biết ông ta đã dùng cách mà khiến cho bọn họ chủ động leo lên giường cho nên tôi chính là sợ cô sẽ ông ta hại lúc nào không hay."
Dạ Ngân Tuyết cười khẩy một tiếng trên đời này người muốn hại cô cũng không ít, người muốn dùng quy tắc ngầm với cô thì nhiều vô số nhưng từ khi thân phận của cô được công khai thì đã không còn ai dám bén mảng bảo muốn dùng quy tắc ngầm nữa:
"Chuyện này thì cô cứ yên tâm tôi không có gì để uy hiếp càng không thể dùng bất cứ thứ gì để dụ dỗ tôi cả hơn nữa nếu muốn tôi leo lên giường với Châu Kiện Hùng thì phải xem ông ta có đủ bản lĩnh vượt qua dàn vệ sĩ của tôi không đã."
Bạch Kiều gật gù cảm thấy Dạ Ngân Tuyết nói đúng ai cô còn lo sợ chứ Dạ Ngân Tuyết thì không:"Tôi chỉ là muốn nhắc nhở vậy thôi, bây giờ cũng sắp đến giờ cô phải đến phim trường rồi cô hãy mau đi đi."
Dạ Ngân Tuyết cùng Trần Uyển Dư và Albert rời khỏi công ty đi đến phim trường. Vừa đến Dạ Ngân Tuyết đã nhìn thấy Lăng An Vũ đang ngồi trò chuyện cùng với đạo diễn, tim cô bỗng chợt lại đau thắt khi nhớ lại những lời nói mà anh đã từng nói, Albert thấy cô như thế vội cất giọng bảo:
"Tiểu Tuyết! Em hãy mau vào trong thay đồ, trang điểm đi."
Trần Uyển Dư hiểu ý của Albert liền gấp gáp kéo Dạ Ngân Tuyết đi vào bên trong. Một lúc sau, Albert chỉ nhìn thấy Trần Uyển Dư bước ra anh liền cất giọng hỏi:"Tiểu Tuyết đâu? Sao chỉ có mình em đi ra vậy?"
"Tiểu Tuyết đi vệ sinh rồi bảo em ra ngoài trước."
Lăng An Vũ nhìn về phía của Albert và Trần Uyển Dư anh vô tình nhìn thấy có một người áo đen đứng gần đó, anh đứng bật dậy sợ rằng Dạ Ngân Tuyết đã xảy ra chuyện. Lăng An Vũ chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, mọi người thấy anh hốt hoảng như thế cũng vội chạy theo xem.
Vừa vào, Lăng An Vũ nghe tiếng đập cửa phát ra từ phòng vệ sinh gần cuối anh chạy nhanh đến nhìn thấy khí độc anh vội lấy khăn trong túi che mũi mình lại tông mạnh cánh cửa dìu Dạ Ngân Tuyết ra ngoài. Lăng An Vũ quăng khăn xuống đất bế thốc cô lên nhanh chân đưa cô đến bệnh viện.
"Tiểu Tuyết!!" Albert, Trần Uyển Dư kinh hãi lớn tiếng gọi cô rồi vội vã chạy theo Lăng An Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.