Đại Minh Vương Hầu

Chương 31: Cáo Mượn Oai Hùm.

Tặc Mi Thử Nhãn

26/03/2013

Trong Túy Tiên Lâu, lão Thái cùng hai gã tiểu nhị với một tên đầu bếp, tất cả mọi người đang tập trung ánh mắt nhìn ra cửa.

Ngoài cửa ánh sáng bất chợt tối sầm lại, một người thanh niên một thân trù sam màu trắng, ở giữa một đám lưu manh vây quanh bên dưới, đang ngẩng cao đầu đi đến.

Tiêu Phàm tâm trạng căng thẳng, phiền toái của mình đến rồi đây. Rất nhiều tác phẩm điện ảnh kinh điển cũng đã chiếu qua. Kẻ đi quậy phá này nhất định là cao ngạo, hai mắt vểnh ngược nhìn trời.

Quả nhiên, nam tử trẻ tuổi đi vào sau cùng, ngắm ngía chiếc quạt đang cầm trong tay vừa thu lại, hai mắt hếch lên trời lớn tiếng nói:

- Tên vương bát đản Tiêu Phàm là ai? Đứng ra cho ta!

Lão thái, tiểu nhị và tên đầu bếp sợ tới mức mặt cắt ra không còn một chút máu, vội vàng nghĩ cho mình một đường lui sau này.

Tiêu Phàm nhìn bên, không khỏi chỉ vào cái mũi của mình cười khổ:

- Ta chính là Tiêu Phàm, bất quá ta không phải là vương bát đản.

Diện mạo nam tử trẻ tuổi có chút anh tuấn, chỉ có điều sắc mặt hơi tái nhợt một chút, cặp mắt dài nhỏ híp lại. Thoạt nhìn rất âm trầm, trên đường cước bộ có chút xiêu vẹo, vừa nhìn đã biết là một kẻ tửu sắc quá độ trong thời gian dài.

Nam tử trẻ tuổi nhìn Tiêu Phàm, giọng lạnh lùng nói:

-Ngươi chính là Tiêu Phàm? Con rể bất lực của trần gia?

Tiêu Phàm bất đắt dĩ gật đầu, bất lực, hai chữ tựa hồ đã trở thành chiêu bài của hắn, người gặp người khen.

Nam tử trẻ tuổi thấy Tiêu Phàm thừa nhận, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc, hắn giơ ngón cái lên, chỉ vào ngực mình, dáng vẻ kêu ngạo nói:

- Biết ta là ai không?

Tiêu Phàm lắc đầu, nhíu mày nói:

- Ta xem các vị khí thế to lớn, các hạ bộ mặt dữ tợn, mặc dù không biết các ngươi là ai, nhưng có thể khẳng định, các ngươi cũng chẳng phải là ngươi lương thiện gì.

Khuôn mặt tuấn tú nam tử trẻ tuổi lập tức trầm xuống, trong mắt lửa giận ngút trời, giọng lạnh lùng nói:

- Chết đến nơi còn dám khua môi múa mép. Tiêu Phàm, ngươi nhớ kĩ cho ta, ta gọi là Hoàng Duy Thiện, là con trai độc nhất của Hoàng tri huyện. Người đâu đánh hắn cho lão tử! Cho dù đánh chết hắn ta chịu hết trách nhiệm!

Đám lưu manh phía sau Hoàng Duy Thiện nghe vậy nhất tề lên tiếng, xắn tay áo lên hướng phía trước ồ ạt xông lên.

Mí mắt Tiêu Phàm giật mạnh, hắn đã từng nghe qua tên này. Hoàng Duy Thiện, con trai độc nhất của Hoàng tri huyện, đã sớm tưởng nhớ đến sắc đẹp của Trần Oanh Nhi, thật lòng mà nói, hắn cùng với tên Hoàng Duy Thiện trước mắt này chính là tình địch. Tình địch gặp mặt, hết sức tức giận, cho dù có giết người đi chăng nữa cũng rất phù hợp với loogic.

Tâm niệm thayđđổi thật nhanh, đám lưu manh này trước mắt đã xông tới, bọn chúng mỗi đứa cầm trong tay không phải là côn bổng thì cũng là trường đao, ánh mắt hau háu của bọn chúng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, hắc hắc cười lạnh.

Lão Thái cùng bọn tiểu nhị đã sớm sợ tới mức lạnh run, ngây người đứng đó không dám nhúc nhích.

Tình thế nguy cấp, Tiêu Phàm nếu không sớm nghĩ ra được một biện pháp nào đó bằng không chỉ sợ hôm nay khó mà giữ được tính mạng.

Trong lúc đám lưu manh tay giơ đao, côn hướng về phía đầu Tiêu Phàm đánh xuống, thì đột nhiên Tiêu Phàm cả người run lên, mở miệng quát to:

- Chậm đã !

Mọi người nhất thời ngẩn người ra, Tiêu Phàm mở to hai mắt giận dữ tiến tới phía trước, tay chỉ vào Hoàng Duy Thiện, lạnh lùng quát:

- Hoàng Duy Thiện, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Ngươi xác định muốn giết ta sao?

Hoàng Duy Thiện tựa hồ không nghĩ tới Tiêu Phàm trước khi chết lại hỏi như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười nói:

- Suy nghĩ kĩ? Giết một tên dân đen mà thôi, có gì là ghê gớm? Cha ta là tri huyện của huyện Giang Phổ này, nhà ngươi cho dù có chết, Trần Tứ Lục có mấy lá gan giúp ngươi kêu oan cũng không có chỗ mà kêu, giết ngươi thì sao?



Tiêu Phàm trong lòng có chút bi thương, trong lòng loại quan lại thời này thì quyền lực của cha chính là quyền lực của con. Nhìn tính mạng dân chúng như con kiến. Loại quan niệm thâm căn cố đế này đã nhiễm sâu vào trong máu, càng đáng buồn hơn là đó chính là sự thật. Hoàng Duy Thiện vừa vào cửa liền muốn giết hắn, mà lí do căn bản cũng chẳng ai muốn tìm hiểu, mọi người ai cũng hiểu được lí do của chuyện đang xảy ra.

Mà hiện tại, bản thân mình chính là một con kiến đáng thương đang giãy dụa.

Nghĩ đến sinh tồn, Tiêu Phàm lập tức bình tĩnh lại, cố gắng đè nén tâm lí sợ hãi trong lòng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Duy Thiện cười lạnh nói:

- Hoàng công tử, ta chỉ là một thảo dân đối với ngươi mà nói ta chết không có gì đáng tiếc, giết thì giết đi, ta sẽ không mang đến bất cứ chút phiền toái nào cho ngươi. Bất quá, ta cũng khuyên ngươi sau đó có chuyện gì làm quá mức hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Sắc mặt Hoàng Duy Thiện biến sắc, lạnh lùng nói:

- Giết một tên dân đen ta sẽ hối hận? Nực cười, cả huyện Giang Phố này mấy vạn dân, chết một hai người có gì là quan trọng? Các ngươi, bọn khốn kiếp kia, làm gì đứng đực ra thế? Giết hắn cho ta!

- Các ngươi dám?

Tiêu Phàm hét lớn, đám lưu manh nhất thời đứng lại, uy thế của hắm phát ra khiến mọi người chần chừ, nhưng lại nhất thời không đoán ra tên thanh niên văn nhược này rốt cuộc là có địa vị gì.

Tiêu Phàm rống to một tiếng, nhất thời trên Túy Tiên Lâu tình thế giữa một đám lưu manh cùng một người lâm vào cục diện giằng co.

- Hoàng Duy Thiện, ngươi hãy suy nghĩ cho cẩn thận, nếu ngươi thực sự giám giết ta, lão tử dám cam đoan tuyệt đối cho nhà ngươi rước họa, ngươi tin hay không? Không tin ngươi động thủ thử xem?

Hoàng Duy Thiện ngẩn ngơ, trong lòng có chút lo lắng, ngoài mạnh trong yếu nói:

- Ngươi nói hươu nói vượn, một tên dân đen, giết ngươi thì có vấn đề gì?

Tiêu Phàm mặt âm trầm như nước, cười lạnh, bầu không khí dương cung bạt kiếm ngày càng quỷ dị.

- Thật vậy chăng? Ta hỏi ngươi, lần này ngươi tới Túy Tiên Lâu gây sự đã cùng phụ thân ngươi Hoàng tri huyện bày mưu đặt kế?

Hoàng Duy Thiện trên mặt có chút xậm lại: - … …-

Hắn đương nhiên không có cùng cha hắn bày mưu đặt kế gì cả, nói trắng ra là hôm nay hắn đến Túy Tiên Lâu này căn bản là gây hấn trả thù. Hắn nghĩ rất đơn giản, trực tiếp giết chết Tiêu Phàm, sau đó tới Trần gia bức hôn, đoạt Trần Oanh Nhi tới tay. Hắn là điển hình cho loại công tử ăn chơi trác táng , hà nam hiếp nữ, cha hắn hiện tại đang đi kinh sư tiếp kiến hữu bộ thị lang Hoàng Quan, sao có thể biết mà bày mưu cho hắn?

Tiêu Phàm nhìn thấy biểu tình trên mặt Hoàng Duy Thiện, trong lòng rút cục nhẹ nhàng thở ra. Tốt lắm, tính mạng ta đã được bảo vệ, chỉ cần không phải là mưu kế của Hoàng tri huyện bày ra là tốt rồi, còn như tên trước mặt này, lão tử dư sức hù dọa hắn chứ không nói chơi.

- Hoàng công tử, ta hỏi lại, ngươi hôm nay dẫn người tới cửa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Cái…Chuẩn bị cái gì?

Tiêu Phàm lại thả ra một tràng bom:

- Hoàng tri huyện cùng Tào huyện thừa chuẩn bị trở mặt đi là vừa, ngươi làm tốt lắm sao? Ngươi xác định muốn giết ta? Hoàn toàn không cần cố kị mặt mũi của Tào huyện thừa?

Hoàng Duy Thiện chấn kinh:

- Tào huyện thừa? Ngươi… Ngươi cùng Tào huyện thừa rốt cục có quan hệ gì?

Tiêu Phàm nở nụ cười cao thâm như một ẩn sĩ nói:

- Trần gia đắc tội Tào huyện thừa, chính ta một tay đứng ra hòa giải. Tào huyện thừa đến huyện Giang Phố ngày hôm trước thì ngày hôm sau ta vào nha dịch cùng hắn uống rượu, vậy ngươi nói ta cùng Tào đại nhân có quan hệ gì?

Hoàng Duy Thiện thất thần, huyện Giang Phố này cũng không lớn, một điểm thay đổi nho nhỏ -gió thổi cỏ lay- thì rất nhanh mọi người đều biết, hắn biết tất cả những điều Tiêu Phàm nói là sự thật?

Nghe ý tứ trong lời nói của Tiêu Phàm, hắn cùng Tào huyện thừa không ngờ lại có quan hệ không cạn với nhau, sự tình này có chút phiền toái.

Tiêu Phàm nhanh chóng tiếp tục châm thêm:



- Người đứng phía sau Tào huyện thừa là ai? Ngươi có biết không?

- Biết, Yến… Yến Vương điện hạ.

Hoàng Duy Thiện nuốt nước miếng một cách gian nan.

- Ngươi có biết Tào huyện thừa xuất thân từ binh lính hay không, phong cách làm việc của hắn là nhanh nhẹn, dũng mãnh, tục tằn, ngươi lại đi trêu chọc hắn, Hoàng công tử ngươi đoán xem ngươi sẽ có kết cục như thế nào?

-Không… Không biết.

- Ngươi có biết rằng giết ta ngang nhiên chính là tát vào mặt của Tào huyện thừa, tát vào mặt Tào huyện thừa cũng chẳng khác nào tát vào mặt Yến vương điện hạ. Mà tát vào mặt Yến Vương điện hạ chính là tát vào mặt mũi Hoàng Thượng, hoàng thất cùng triều đình. Ngươi xác định các ngươi muốn cùng nhau tát vào mặt Hoàng thất cùng Hoàng Thượng sao?

Xong rồi, nếu mình giết hắn thì cái mũ của phụ thân khó mà giữ được. Sắc mặt Hoàng Duy Thiện tái đi, thân mình như nhũn ra:

- Không.. Không biết.

- Đi lại trong chốn quan trường như đi trên một miếng băng mỏng, mỗi một bước đi phải thật cẩn thận, ngươi có biết với biểu hiện của ngươi hôm nay sẽ mang đến cho lệnh tôn bao nhiêu phiền toái không?

- Không… Không biết.

Sắc mặt Hoàng Duy Thiện bắt đầu thay đổi, môi bắt đầu run.

Hắn là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng dĩ nhiên không phải kẻ ngu ngốc, đi theo phụ thân hắn mưa dầm thấm lâu, hắn đương nhiên biết đạo lý quan trường hung hiểm. Lúc sau tỉnh táo lại hắn phát hiện, mỗi một câu mà Tiêu Phàm hỏi đều thật sự rất có đạo lý, nếu thật sự theo lời Tiêu Phàm cùng Tào huyện thừa có quan hệ với nhau. Hôm nay nếu mình giết chết hắn ta, sau đó chỉ sợ không ổn, hiện tại hắn bắt đầu thấy hối hận khi đến đây.

Tiêu Phàm lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn ngập thương hại:

- Ngươi cái gì cũng không biết mà cư nhiên lại mang theo bọn lưu manh này tới cửa giết người hành hung. Hoàng công tử, ta rất tò mò không hiểu dũng khí của ngươi là từ đâu tới? Chẳng lẽ công tử là kẻ không biết sợ sao?

Biểu tình trên bộ mặt Hoàng công tử có chút bất lực.

Đối với vẻ mặt của hắn Tiêu Phàm rất chi là hài lòng, hắn thong dong đi đến trước mặt Hoàng Duy Thiện, hướng về phía hắn duỗi người, nói:

-Những gì nên nói ta đều nói cả rồi, Hoàng công tử, đến đây, giết ta đi, ta cho ngươi giết.

Hoàng công tử hoảng sợ, sắc mặt tức thì trắng nhợt, liên tục lùi về sau nói:

- Không… Không cần.

- Đến đi mà, đừng khách khí, giết ta rồi ngươi có thể tiêu tan nỗi lo trong lòng, sao lại không làm? Đến đây, động thủ đi, dùng chiêu thức lợi hại nhất cuộc đời ngươi, hung hăng đánh vào người ta đi, ngàn vạn lần không cần hạ thủ lưu tình.

Tiêu Phàm không ngừng giật dây nói.

-Không… Không… Sự tình hôm nay chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi…

Hoàng công tử sợ vỡ mật liên tục lui vài bước, cũng không biết từ lúc nào đem hai tay giấu phía sau lưng, sợ không cẩn thận đụng phải Tiêu Phàm, hắn lại lắn ra chết thì mình tính làm sao?

- Đến đây đi, đến đây. Tiêu Phàm ta vốn không nên sinh a, Tiêu Phàm ta nên chết đi mới đúng.

Tiêu Phàm thịnh tình mời mọc, biểu tình chân thành khiến mọi người cảm động tới mức rơi nước mắt.

- Không… Ta không cần… Ta thực sự không cần mà.

Hoàng công tử hiện giờ trông giống như một cô gái xinh đẹp trên đường về nhà bị một tên lưu manh chặn đường, một bên lui về phía sau một bên đau khổ vô lực cầu xin.

Mọi người, Lão thái, tiểu nhị cùng đám lưu manh tay cầm côn bổng đằng đằng sát khí đang hận không thể đánh cho Tiêu Phàm thành cái đầu heo tức thì trợn mắt há mồm không tin vào những gì xảy ra trước mắt.

Chúng ta không phải tới đây để giết cô gia của Trần gia sao? Đi giết người nhưng như thế nào mà lại hiện ra quang cảnh như thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Minh Vương Hầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook