Chương 124: Chạy trối chết
Vong Ngữ
13/07/2020
"Ta có biết một chút về ma, nghe nói bọn chúng đều do những sinh linh khác chuyển hóa thành. Ban đầu chúng có thể là tu
tiên giả Nhân tộc hoặc Yêu tộc lợi hại, hay thậm chí là một số quỷ vật
cường đại. Nhưng điều đó không quan trọng, chúng chỉ cần ma hóa trở
thành ma vật, sẽ trở nên vô cùng cường đại, hơn nữa còn tàn nhẫn khát
máu. Một điều đáng sợ khác là, chúng nó không có chút lí trí, sẵn sàng
tấn công bất kỳ sinh linh nào tới gần." Bạch Tiêu Thiên trầm mặc một
lát, miễn cưỡng giải thích vài câu.
"Nếu thật như thế, thì mức độ nguy hại mà ma vật mang lại không phải Yêu tộc và quỷ vật có thể so sánh được." Thẩm Lạc nghe vậy, cũng không nhịn được nhận xét một chút.
"Ta nói chỉ là một số ma vật bình thường, nghe đồn còn có loại ma vật cường đại, sở hữu năng lực cực kì khủng bố. Như chúng có thể chủ động ma hóa những sinh linh khác, nên nếu thứ này thật sự xuất hiện, sẽ làm tình huống càng thêm tồi tệ." Bạch Tiêu Thiên nói ra.
"Ma vật nguy hiểm dường này, mà Đại Đường thế tục còn có thể thiên hạ thái bình như vậy, chắc là do quan phủ và tông môn tu tiên ở đây xuất lực không ít a?" Thẩm Lạc chợt nhớ tới Lục Hóa Minh, vô tình hỏi thêm.
"Thật ra, triều đình ứng đối như thế nào, ta cũng không rõ. Nhưng ở một số châu phủ, thành lớn quan trọng , bình thường đều có một hai nhà khu ma, âm thầm diệt trừ ma vật giống như Bạch gia ta. Bạchngọc sách Nhưng phần lớn phàm nhân ở thế tục, hay thậm chí số đông tu tiên giả, đều không thể biết được." Bạch Tiêu Thiên nghĩ một chút, rồi nói.
"Thế gia khu ma thần bí như vậy, thì càng làm ta yên tâm về Bạch gia của ngươi hơn. Đúng rồi, lúc trước ta còn chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến, nhà của ngươi rốt cuộc ở đâu?" Thẩm Lạc thở phào nhẹ nhõm, quay qua hỏi sang chuyện khác.
"Ta không nói cho ngươi biết, nhà ta ở Kiến Nghiệp sao?" Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, hơi nghi hoặc một chút
"Ngươi nói lúc nào đâu chứ? Kiến Nghiệp, ta mặc dù chưa đi qua, thế nhưng biết nó cách đây khá xa. Nếu giờ chúng ta cưỡi ngựa đi, ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ sợ cũng phải hơn nửa tháng mới có thể đến a?" Thẩm Lạc lại có chút lo lắng nói.
"Cũng không đến mức đó, trước tiên chúng ta có thể đi bằng đường thủy, dọc theo sông Bạch Luyện Hà đi về phía hạ lưu, sau đó cập bến Giang Dư huyện. Tiếp theo đó ta và ngươi lại cưỡi ngựa, nhiều nhất là mười ngày liền có thể đến." Bạch Tiêu Thiên lắc đầu, nói ra.
"Vậy cũng tốt, ta vốn tu luyện thủy pháp, nếu nửa đường lại có yêu tà đuổi theo, cũng không đến mức hoàn toàn không giúp được gì." Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, cũng gật đầu.
Hai người sau khi bàn bạc xong, lại nhìn thoáng qua các chòm sao trên trời để phân biệt phương hướng, rồi dọc theo sông Bạch Luyện Hà bên để đi.
Bọn hắn dùng tiền mua một chiếc thuyền đánh cá, liền chống thuyền thuận theo dòng nước đi về hướng Giang Dư huyện.
Ngoài dự đoán của Thẩm Lạc là, kĩ thuật lái thuyền của Bạch Tiêu Thiên cực kỳ cao minh, còn trên cả hắn. Hsau đó hai người thay nhau chống thuyền, đi xuôi dòng, chỉ gần nửa ngày, đã đi được sáu bảy mươi dặm.
Hiện tại, đang là Bạch Tiêu Thiên chống thuyền, Thẩm Lạc bèn khoanh chân ngồi xuống tại trong khoang thuyền, bắt đầu nhắm mắt vận công, khôi phục pháp lực khi trước đã tiêu hao.
Không bao lâu, một tiếng nước chảy "Ào ào" đột nhiên từ phía sau truyền đến, thì ra là một chiếc thuyền bồng nhỏ màu trắng. Hai bên nó đều có lái đò chống thuyền, nhanh chóng đuổi theo.
Lỗ tay của Thẩm Lạc khẽ động, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, mở mắt ra, đứng lên xem.
Hắn vừa mới đứng dậy, một bóng người màu xám liền từ phía sau thuyền nhỏ bay lên, giống như kền kền bay về này.
Bóng người còn ở giữa không trung, thì một đạo hào quang màu tím thẫm liền rời khỏi tay, hướng về phía thuyền đánh cá của hai người đánh tới.
Mặc dù Thẩm không thấy rõ vật thể trong trong hào quang màu tím đó, nhưng cỗ khí tức này lại cực kỳ quen thuộc.
"Bạch sư huynh, là Cổ Hóa Linh, đi mau!" Hắn quát to một tiếng, xoay người nhảy vào dòng sông.
Bạch Tiêu Thiên vừa mới nhảy xuống sông, thì một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn truyền ra, thuyền đánh cá bị quang mang màu tím thẫm đánh trúng, lập tức chia năm xẻ bảy.
Không chờ thân hình của y ở trong nước ổn định, thì một ngọn lửa màu tím từ trên trời giáng xuống. Nó chính là yêu cốt lân hỏa vô cùng hiểm độc kia, bao trùm ở phía trên không rồi nhanh chóng hạ xuống, tốc độ nhanh đến kinh người.
"Ầm ầm" một tiếng, dước sông bên cạnh Bạch Tiêu Thiên đột nhiên dâng lên, thành một con sóng cao mấy trượng, hung hăng chụp về phía trên yêu cốt lân hỏa .
Thanh âm "Xuy xuy" nổ lớn, trong khoảnh khắc lân hỏa làm con sóng bốc hơi hơn phân nửa, nhưng nó cũng bị đánh bay ra ngoài.
Bên ngoài bảy tám trượng, Thẩm Lạc từ trong sông nhô nửa người ra, một tay nâng lên thi pháp. Hắn có lẽ vì tình thế cấp bách nên khi thi pháp, áo bào xanh vẫn chưa kịp che phủ khuôn mặt.
"Thủ đoạn ngự thủy của Thẩm sư đệ thật tuyệt diệu, tiểu nữ tử coi như khâm phục. Một Xuân Thu quan nho nhỏ, thật đúng là ngọa hổ tàng long!" Cổ Hóa Linh người ở giữa không trung, phía sau hai cánh liên tục vỗ , khẽ cười nói, không vì lân hỏa bị dập tắc mà tức giận
Bạch Tiêu Thiên ở trong nước ổn định thân hình, đột nhiên nhìn chăm chú, trong miệng hét lớn một tiếng:
"Thẩm sư đệ coi chừng dưới nước!"
âm thanh của y còn chưa dứt, thì một đạo hào quang màu tím hẹp dài từ mặt nước trước người của Thẩm Lạc bắn ra. Nó chính là tam tiêm trảo, giống như mũi tên rời dây cung bắn về phía ngực Thẩm Lạc, xuyên thủng mà qua.
"Xoẹt" một tiếng!
Bộ áo xanh đã bị xoắn nát xé rách, bạch ngọcsách nhưng không có máu tươi vẩy ra, "Thẩm Lạc" lại giống được làm bằng nước, "Soạt" một tiếng, giải thể hóa thành một mảnh dòng nước dung nhập vào trong sông.
Giữa không trung, nét tươi cười trên mặt Cổ Hóa Linh lập tức dừng lại.
Bên cạnh mặt nước gần Bạch Tiêu Thiên "Soạt" một tiếng, Thẩm Lạc chỉ mặc bộ đồ trong ngoi lên mặt nước, một tay bắt được Bạch Tiêu Thiên, trong miệng quát khẽ: "Đi!"
Bạch Tiêu Thiên vội vàng mang Phi Độn Phù thôi động, trước ngực thanh quang sáng tỏ, bao trùm hai người rồi bay đi, chỉ trong chớp mắt đã đi một quãng xa.
"Để ta xem, lần nàycác ngươi có thể trốn bao xa!"
Cổ Hóa Linh trong miệng lẩm bẩm, phất tay triệu hồi tam tiêm trảo, hai cánh ở phía sau mở ra.Trên đó nổi lên một tầng tử quang, thân hình ả cũng bay vút lên trời, đuổi theo hai người, có điều tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Hai bên ngươi đuổi ta đuổi, rất nhanh đã biến mất ở phía xa chân trời, để lại hai lái đò trên thuyền trắng nhỏ sợ đến tái mặt, toàn thân run rẩy.
. . .
hai người Thẩm Lạc bay khoảng thời gian một chén trà, thì thanh quang dần ảm đạm, hai người chợt hướng phía dưới lao xuống để đi, rơi vào một con đường không hề biết tên.
"Yêu nữ kia thật đúng là âm hồn bất tán!" Bạch Tiêu Thiên có chút tức giận đạp một chân lên mặt đất, nói ra.
"Ả là Yêu tộc, nên nhất định có thuật truy tung đặc biệt gì đó." Thẩm Lạc suy đoán nói.
"Quan trọng là nàng cũng biết bay, mặc dù tốc độ không có nhanh bằng Phi Độn Phù, nhưng phù lục này của ta còn không chống đỡ được mấy lần! Đi thôi!" Bạch Tiêu Thiên vừa nói, một bên lại dọc theo thông đạo chạy đi.
"Xem thời gian lúc trước để ả đuổi kịp chúng ta tạ bạch ngọc sách, thì thuật truy tung này cần tốn thời gian để chuẩn bị, hoặc có thể, hai cánh không có khả năng phi hành trong thời gian dài. Bạch sư huynh, Phi Độn Phù của ngươi còn có thể dùng mấy lần?" Thẩm Lạc cất bước đuổi theo, hỏi.
"Ta thấy còn có thể dùng bốn năm lần nữa, nhưng để bay thẳng đến Bạch gia là không thể được, đến lúc đó chỉ có thể nghĩ ra cách khác." Bạch Tiêu Thiên nói.
Hai người vội vàng xuôi theo con đường chạy đi, đến khi trời sắp sáng rốt cục đi tới một trấn nhỏ.
"Nếu thật như thế, thì mức độ nguy hại mà ma vật mang lại không phải Yêu tộc và quỷ vật có thể so sánh được." Thẩm Lạc nghe vậy, cũng không nhịn được nhận xét một chút.
"Ta nói chỉ là một số ma vật bình thường, nghe đồn còn có loại ma vật cường đại, sở hữu năng lực cực kì khủng bố. Như chúng có thể chủ động ma hóa những sinh linh khác, nên nếu thứ này thật sự xuất hiện, sẽ làm tình huống càng thêm tồi tệ." Bạch Tiêu Thiên nói ra.
"Ma vật nguy hiểm dường này, mà Đại Đường thế tục còn có thể thiên hạ thái bình như vậy, chắc là do quan phủ và tông môn tu tiên ở đây xuất lực không ít a?" Thẩm Lạc chợt nhớ tới Lục Hóa Minh, vô tình hỏi thêm.
"Thật ra, triều đình ứng đối như thế nào, ta cũng không rõ. Nhưng ở một số châu phủ, thành lớn quan trọng , bình thường đều có một hai nhà khu ma, âm thầm diệt trừ ma vật giống như Bạch gia ta. Bạchngọc sách Nhưng phần lớn phàm nhân ở thế tục, hay thậm chí số đông tu tiên giả, đều không thể biết được." Bạch Tiêu Thiên nghĩ một chút, rồi nói.
"Thế gia khu ma thần bí như vậy, thì càng làm ta yên tâm về Bạch gia của ngươi hơn. Đúng rồi, lúc trước ta còn chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến, nhà của ngươi rốt cuộc ở đâu?" Thẩm Lạc thở phào nhẹ nhõm, quay qua hỏi sang chuyện khác.
"Ta không nói cho ngươi biết, nhà ta ở Kiến Nghiệp sao?" Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, hơi nghi hoặc một chút
"Ngươi nói lúc nào đâu chứ? Kiến Nghiệp, ta mặc dù chưa đi qua, thế nhưng biết nó cách đây khá xa. Nếu giờ chúng ta cưỡi ngựa đi, ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ sợ cũng phải hơn nửa tháng mới có thể đến a?" Thẩm Lạc lại có chút lo lắng nói.
"Cũng không đến mức đó, trước tiên chúng ta có thể đi bằng đường thủy, dọc theo sông Bạch Luyện Hà đi về phía hạ lưu, sau đó cập bến Giang Dư huyện. Tiếp theo đó ta và ngươi lại cưỡi ngựa, nhiều nhất là mười ngày liền có thể đến." Bạch Tiêu Thiên lắc đầu, nói ra.
"Vậy cũng tốt, ta vốn tu luyện thủy pháp, nếu nửa đường lại có yêu tà đuổi theo, cũng không đến mức hoàn toàn không giúp được gì." Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, cũng gật đầu.
Hai người sau khi bàn bạc xong, lại nhìn thoáng qua các chòm sao trên trời để phân biệt phương hướng, rồi dọc theo sông Bạch Luyện Hà bên để đi.
Bọn hắn dùng tiền mua một chiếc thuyền đánh cá, liền chống thuyền thuận theo dòng nước đi về hướng Giang Dư huyện.
Ngoài dự đoán của Thẩm Lạc là, kĩ thuật lái thuyền của Bạch Tiêu Thiên cực kỳ cao minh, còn trên cả hắn. Hsau đó hai người thay nhau chống thuyền, đi xuôi dòng, chỉ gần nửa ngày, đã đi được sáu bảy mươi dặm.
Hiện tại, đang là Bạch Tiêu Thiên chống thuyền, Thẩm Lạc bèn khoanh chân ngồi xuống tại trong khoang thuyền, bắt đầu nhắm mắt vận công, khôi phục pháp lực khi trước đã tiêu hao.
Không bao lâu, một tiếng nước chảy "Ào ào" đột nhiên từ phía sau truyền đến, thì ra là một chiếc thuyền bồng nhỏ màu trắng. Hai bên nó đều có lái đò chống thuyền, nhanh chóng đuổi theo.
Lỗ tay của Thẩm Lạc khẽ động, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, mở mắt ra, đứng lên xem.
Hắn vừa mới đứng dậy, một bóng người màu xám liền từ phía sau thuyền nhỏ bay lên, giống như kền kền bay về này.
Bóng người còn ở giữa không trung, thì một đạo hào quang màu tím thẫm liền rời khỏi tay, hướng về phía thuyền đánh cá của hai người đánh tới.
Mặc dù Thẩm không thấy rõ vật thể trong trong hào quang màu tím đó, nhưng cỗ khí tức này lại cực kỳ quen thuộc.
"Bạch sư huynh, là Cổ Hóa Linh, đi mau!" Hắn quát to một tiếng, xoay người nhảy vào dòng sông.
Bạch Tiêu Thiên vừa mới nhảy xuống sông, thì một tiếng vang "Ầm ầm" thật lớn truyền ra, thuyền đánh cá bị quang mang màu tím thẫm đánh trúng, lập tức chia năm xẻ bảy.
Không chờ thân hình của y ở trong nước ổn định, thì một ngọn lửa màu tím từ trên trời giáng xuống. Nó chính là yêu cốt lân hỏa vô cùng hiểm độc kia, bao trùm ở phía trên không rồi nhanh chóng hạ xuống, tốc độ nhanh đến kinh người.
"Ầm ầm" một tiếng, dước sông bên cạnh Bạch Tiêu Thiên đột nhiên dâng lên, thành một con sóng cao mấy trượng, hung hăng chụp về phía trên yêu cốt lân hỏa .
Thanh âm "Xuy xuy" nổ lớn, trong khoảnh khắc lân hỏa làm con sóng bốc hơi hơn phân nửa, nhưng nó cũng bị đánh bay ra ngoài.
Bên ngoài bảy tám trượng, Thẩm Lạc từ trong sông nhô nửa người ra, một tay nâng lên thi pháp. Hắn có lẽ vì tình thế cấp bách nên khi thi pháp, áo bào xanh vẫn chưa kịp che phủ khuôn mặt.
"Thủ đoạn ngự thủy của Thẩm sư đệ thật tuyệt diệu, tiểu nữ tử coi như khâm phục. Một Xuân Thu quan nho nhỏ, thật đúng là ngọa hổ tàng long!" Cổ Hóa Linh người ở giữa không trung, phía sau hai cánh liên tục vỗ , khẽ cười nói, không vì lân hỏa bị dập tắc mà tức giận
Bạch Tiêu Thiên ở trong nước ổn định thân hình, đột nhiên nhìn chăm chú, trong miệng hét lớn một tiếng:
"Thẩm sư đệ coi chừng dưới nước!"
âm thanh của y còn chưa dứt, thì một đạo hào quang màu tím hẹp dài từ mặt nước trước người của Thẩm Lạc bắn ra. Nó chính là tam tiêm trảo, giống như mũi tên rời dây cung bắn về phía ngực Thẩm Lạc, xuyên thủng mà qua.
"Xoẹt" một tiếng!
Bộ áo xanh đã bị xoắn nát xé rách, bạch ngọcsách nhưng không có máu tươi vẩy ra, "Thẩm Lạc" lại giống được làm bằng nước, "Soạt" một tiếng, giải thể hóa thành một mảnh dòng nước dung nhập vào trong sông.
Giữa không trung, nét tươi cười trên mặt Cổ Hóa Linh lập tức dừng lại.
Bên cạnh mặt nước gần Bạch Tiêu Thiên "Soạt" một tiếng, Thẩm Lạc chỉ mặc bộ đồ trong ngoi lên mặt nước, một tay bắt được Bạch Tiêu Thiên, trong miệng quát khẽ: "Đi!"
Bạch Tiêu Thiên vội vàng mang Phi Độn Phù thôi động, trước ngực thanh quang sáng tỏ, bao trùm hai người rồi bay đi, chỉ trong chớp mắt đã đi một quãng xa.
"Để ta xem, lần nàycác ngươi có thể trốn bao xa!"
Cổ Hóa Linh trong miệng lẩm bẩm, phất tay triệu hồi tam tiêm trảo, hai cánh ở phía sau mở ra.Trên đó nổi lên một tầng tử quang, thân hình ả cũng bay vút lên trời, đuổi theo hai người, có điều tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Hai bên ngươi đuổi ta đuổi, rất nhanh đã biến mất ở phía xa chân trời, để lại hai lái đò trên thuyền trắng nhỏ sợ đến tái mặt, toàn thân run rẩy.
. . .
hai người Thẩm Lạc bay khoảng thời gian một chén trà, thì thanh quang dần ảm đạm, hai người chợt hướng phía dưới lao xuống để đi, rơi vào một con đường không hề biết tên.
"Yêu nữ kia thật đúng là âm hồn bất tán!" Bạch Tiêu Thiên có chút tức giận đạp một chân lên mặt đất, nói ra.
"Ả là Yêu tộc, nên nhất định có thuật truy tung đặc biệt gì đó." Thẩm Lạc suy đoán nói.
"Quan trọng là nàng cũng biết bay, mặc dù tốc độ không có nhanh bằng Phi Độn Phù, nhưng phù lục này của ta còn không chống đỡ được mấy lần! Đi thôi!" Bạch Tiêu Thiên vừa nói, một bên lại dọc theo thông đạo chạy đi.
"Xem thời gian lúc trước để ả đuổi kịp chúng ta tạ bạch ngọc sách, thì thuật truy tung này cần tốn thời gian để chuẩn bị, hoặc có thể, hai cánh không có khả năng phi hành trong thời gian dài. Bạch sư huynh, Phi Độn Phù của ngươi còn có thể dùng mấy lần?" Thẩm Lạc cất bước đuổi theo, hỏi.
"Ta thấy còn có thể dùng bốn năm lần nữa, nhưng để bay thẳng đến Bạch gia là không thể được, đến lúc đó chỉ có thể nghĩ ra cách khác." Bạch Tiêu Thiên nói.
Hai người vội vàng xuôi theo con đường chạy đi, đến khi trời sắp sáng rốt cục đi tới một trấn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.