Chương 591: Diệt cỏ tận gốc
Vong Ngữ
15/12/2020
Theo từng đạo tường quang thụy khí màu vàng dập
dờn ra, chiếu xạ nơi này thành một thế giới màu vàng, càng có trận trận
tiếng phạm xướng vang lên, tràn ngập toàn bộ không gian bình đài, nếu
không có quái thạch lởm chởm chung quanh, cách không xa trong vực sâu là quái phong quay cuồng, cơ hồ khiến người coi là Tiên gia thắng cảnh.
Thẩm Lạc tắm rửa trong kim quang này, tâm thần căng cứng tựa hồ đạt tới một loại trấn an nào đó, tâm tình thư sướng một hồi, tốc độ vận chuyện Hoàng Đình Kinh thể nội bất tri bất giác tăng nhanh không ít.
"A!" Vào thời khắc này, tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới từ phía bên cạnh, lại là Vũ Sư phát ra.
Chỉ thấy ma khí trên người gã tiếp xúc với tường quang màu vàng, lập tức giống như dầu lăn gặp nước, trực tiếp bạo liệt phiêu tán.
Thể nội Vũ Sư cũng vang lên từng tiếng trầm đục, không ngừng có máu tươi từ vảy rồng chảy ra.
Thẩm Lạc nhìn thấy tình huống Vũ Sư, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, hắn vội vàng tiếp tục thôi động pháp môn tế luyện, muốn thừa cơ thu hồi đất đã mất.
Ngay giờ phút này, những tường quang màu vàng tại phụ cận bình đài lập loè kia đột nhiên đều bay vụt đến, nhao nhao dung nhập vào thân thể của hắn.
Thẩm Lạc cảm giác từng luồng từng luồng tinh lực tinh thuần không gì sánh được rót vào thể nội, lúc trước tiêu hao pháp lực nhanh chóng khôi phục, Hoàng Đình Kinh vận chuyển cũng trong nháy mắt tăng nhanh gấp mười lần, một tầng hào quang màu vàng xuất hiện chung quanh thân thể hắn, bảo quang lấp lánh, thần quang màu vàng quay cuồng, như là một mảnh biển mây màu vàng vậy.
Cấm chế hạch tâm Trấn Hải Tấn Thiết Côn, trong quang mang huyết sắc tế luyện của Thẩm Lạc cũng hiện ra đạo đạo hào quang màu vàng, cả hai hoà lẫn, bay thẳng xuống.
Mà Vũ Sư giờ phút này đã bị thương nặng, hắc quang trên hạch tâm cấm chế lần nữa trở nên bất ổn.
Huyết kim quang như thác nước trút xuống, nhanh chóng bức lui hắc quang đã nhiễu loạn, mấy hơi thở sau đã triệt khu trục ra khỏi hạch tâm cấm chế.
"Ầm ầm" một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phảng phất mang theo vẻ cuồng hỉ từ ngàn năm vạn năm đến nay, Trấn Hải Tấn Thiết Côn bỗng nhiên toả ra một cơn sóng ánh sáng màu vàng hùng vĩ, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Sóng ánh sáng màu vàng đụng một cái đến Thẩm Lạc, tự động phân tán vỡ ra, không tạo thành tổn thương chút nào với hắn.
Nhưng Vũ Sư bị sóng ánh sáng màu vàng tác động đến, màn nước màu lam quanh người ứng thanh vỡ vụn, lập tức thân thể như gặp phải thiên thạch va chạm, bị hung hăng đánh bay ra sau, đâm vào trên vách núi đá, vậy mà khảm nạm vào trong vách núi, vô số đá vụn rơi xuống.
Thẩm Lạc lộ sợ hãi lẫn vui mừng, sau khi hít sâu một hơi, trong miệng lẩm bẩm, thôi động cấm chế lực luyện hoá.
Thân Trấn Hải Tấn Thiết Côn vô cùng to lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, trong vòng mấy hơi thở đã biến thành một cây trường côn to bằng cổ tay dài hơn một trượng.
Hai đầu trường côn có màu hoàng kim, ở giữa đen kịt, thân côn bắn ra một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhìn rất là bình thường, nhưng giờ phút này có thể phát hiện những kim quang kia là do vô số phù văn màu vàng nhỏ bé không gì sánh được ngưng tụ thành.
Những phù văn màu vàng này khác với phù văn phổ thông, mỗi một cái đều lập loè tỏa sáng, mặt ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy từng tia từng tia ngân bạch tế văn, nhảy lên không thôi.
Một cỗ uy áp phô thiên cái địa đáng sợ từ thân côn tản ra, hư không phụ cận càng trở nên vặn vẹo mông lung, Hắc Yểm Toàn Phong trong vực sâu cũng bị bức lui một khoảng cách.
Không chỉ như vậy, lấy côn này làm trung tâm, toàn bộ thiên địa linh khí trong không gian Long Uyên hỗn loạn không thôi, giống như cái phễu tụ đến trường côn.
Thẩm Lạc mặc dù nắm côn này, nhưng trong côn ẩn chứa lực lượng to lớn cực kỳ, khiến hắn có loại cảm giác nắm một đầu Cự Long, làm cánh tay hắn không tự chủ rung động không thôi.
Xa xa trên cầu thang, Ngao Hoằng hiện vẻ khiếp sợ.
Y vừa mới bị sóng ánh sáng màu vàng tác động đến, cũng may đứng cách Thẩm Lạc khá xa, kịp thời lui lại tránh né, không bị thụ thương.
"Thẩm huynh, ma đầu kia trọng thương, diệt cỏ tận gốc, chớ để nó chạy thoát!" Ngao Hoằng rất nhanh hoàn hồn, nhìn thoáng qua Vũ Sư còn khảm nạm trong vách núi, hô lên với Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe vậy, giương mắt nhìn hướng Vũ Sư.
Vũ Sư kia bị Trấn Hải Tấn Thiết Côn đánh bay, mặc dù thụ thương rất nặng, nhưng cũng từ trong tường quang màu vàng liều mạng chui ra, toàn lực vận công áp chế ma khí thể nội bạo động, nghe Ngao Hoằng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Thẩm Lạc.
Nhìn thấy trong mắt Thẩm Lạc uẩn chứa lãnh mang, trong lòng Vũ Sư trong nháy mắt chuyển qua vô số suy nghĩ, thân rồng khổng lồ nhoáng một cái liền từ trong vách núi bay ra, sau đó hóa thành một đạo hắc quang bay lên trời, vậy mà chạy trốn.
"Chạy đâu! Ăn ta một côn!" Thẩm Lạc sao lại để gã đào tẩu, đang muốn bấm niệm pháp quyết thôi động Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Nhưng hắn chưa kịp bấm niệm pháp quyết, Trấn Hải Tấn Thiết Côn đã hóa thành một đạo kim quang bắn ra, tốc độ nhanh vượt qua tầm mắt mọi người ở đây, chớp động một cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu Vũ Sư.
Trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn hiện lên kim quang, thân côn cấp tốc biến lớn, trong chớp mắt hóa thành một cây cự bổng dài trăm trượng, to mấy trượng.
Trên cự bổng bao quanh vô cùng vô tận uy thế, khiến cho hư không phụ cận rung động mạnh không thôi, hình thành một mảng lớn bóng đen, như chậm mà nhanh đập xuống đầu Vũ Sư.
"Ầm" một tiếng vang trầm!
Cự bổng chưa đến, một cỗ cự lực ngập trời đã hóa thành một cỗ ác phong chụp xuống trước. Những nơi đi qua hư không run rẩy dữ dội, phảng phất muốn phá toái từng khúc.
Thân hình Vũ Sư phi độn lập tức dừng lại, giống như một con chim nhỏ bị một bàn tay từ trên trời vỗ xuống, đập ầm ầm trên một chỗ vách núi đá hơi dốc.
Nhìn cự bổng màu vàng giữa không trung, trong mắt gã lộ ra vẻ hoảng sợ, cuồng hống một tiếng bấm niệm pháp quyết huy động liên tục.
Trên thân Xích Long trên vai Vũ Sư đột nhiên hiện ra mảng lớn thủy quang màu đen, thân thể nhanh chóng phồng lên, sau đó bỗng nhiên bạo liệt ra, hóa thành một dòng nước màu đen.
Những hắc thủy này chảy nhìn thâm trầm không gì sánh được, phía trên lại nhộn nhạo thuỷ linh khí nồng đậm, so với Tam Nguyên Chân Thủy, Nhị Nguyên Chân Thủy của Thẩm Lạc lúc trước nồng đậm không biết gấp bao nhiêu lần.
Mà hai tay Vũ Sư vung lên, dòng nước màu đen soạt một tiếng mở ra, hóa thành một màn nước màu đen, ngăn trên đỉnh đầu.
Trên màn nước trùng điệp từng tầng từng tầng pháp trận phù chú, càng có vô số con sóng lớn màu đen trống rỗng chớp động, giống như một tòa hư ảnh hải dương thu nhỏ, nhìn tinh diệu tuyệt luân, hiển nhiên là thần thông cực kỳ cao minh.
Vũ Sư vừa mới làm xong những thứ này, Trấn Hải Tấn Thiết Côn liền ầm ầm rơi xuống, đánh vào trên màn nước màu đen.
Màn nước màu đen nhìn huyền diệu không gì sánh được lại không kiên trì nổi một cái hô hấp, trong nháy mắt bạo liệt ra, hóa thành thủy quang phiêu tán đầy trời.
Mà tốc độ Trấn Hải Tấn Thiết Côn không mảy may chậm lại, tiếp tục hạ xuống dưới đánh lên người Vũ Sư.
Thân thể Vũ Sư như dưa hấu bạo liệt ra, thần hồn không kịp ly thể đã bị cự lực nghiền nát. Không chỉ như vậy, chỗ vách núi dưới người gã cũng bị một kích đổ sụp, vô số đá vụn lớn nhỏ lăn xuống, phát ra tiếng vang ù ù.
Thẩm Lạc và Ngao Hoằng giờ phút này cũng đuổi theo tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, giữa thần sắc đều hiện ra vẻ khiếp sợ.
Sau một kích, Trấn Hải Tấn Thiết Côn nhanh chóng thu nhỏ, một lần nữa biến thành dài một trượng, nhoáng một cái biến mất, sau một khắc trống rỗng xuất hiện trước người Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đưa tay nắm chặt Trấn Hải Tấn Thiết Côn, đuôi lông mày nhếch lên.
Tầng kim quang trên thân côn do vô số phù văn tạo thành kia không thấy bóng dáng, mà cỗ uy năng vô cùng to lớn, hắn căn bản không cách nào khống chế kia cũng biến mất không thấy gì nữa, Trấn Hải Tấn Thiết Côn nhẹ nhàng ngoan ngoãn nằm trong tay hắn, không nhúc nhích, giống như biến thành một cây côn bình thường.
Thẩm Lạc tắm rửa trong kim quang này, tâm thần căng cứng tựa hồ đạt tới một loại trấn an nào đó, tâm tình thư sướng một hồi, tốc độ vận chuyện Hoàng Đình Kinh thể nội bất tri bất giác tăng nhanh không ít.
"A!" Vào thời khắc này, tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền tới từ phía bên cạnh, lại là Vũ Sư phát ra.
Chỉ thấy ma khí trên người gã tiếp xúc với tường quang màu vàng, lập tức giống như dầu lăn gặp nước, trực tiếp bạo liệt phiêu tán.
Thể nội Vũ Sư cũng vang lên từng tiếng trầm đục, không ngừng có máu tươi từ vảy rồng chảy ra.
Thẩm Lạc nhìn thấy tình huống Vũ Sư, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, hắn vội vàng tiếp tục thôi động pháp môn tế luyện, muốn thừa cơ thu hồi đất đã mất.
Ngay giờ phút này, những tường quang màu vàng tại phụ cận bình đài lập loè kia đột nhiên đều bay vụt đến, nhao nhao dung nhập vào thân thể của hắn.
Thẩm Lạc cảm giác từng luồng từng luồng tinh lực tinh thuần không gì sánh được rót vào thể nội, lúc trước tiêu hao pháp lực nhanh chóng khôi phục, Hoàng Đình Kinh vận chuyển cũng trong nháy mắt tăng nhanh gấp mười lần, một tầng hào quang màu vàng xuất hiện chung quanh thân thể hắn, bảo quang lấp lánh, thần quang màu vàng quay cuồng, như là một mảnh biển mây màu vàng vậy.
Cấm chế hạch tâm Trấn Hải Tấn Thiết Côn, trong quang mang huyết sắc tế luyện của Thẩm Lạc cũng hiện ra đạo đạo hào quang màu vàng, cả hai hoà lẫn, bay thẳng xuống.
Mà Vũ Sư giờ phút này đã bị thương nặng, hắc quang trên hạch tâm cấm chế lần nữa trở nên bất ổn.
Huyết kim quang như thác nước trút xuống, nhanh chóng bức lui hắc quang đã nhiễu loạn, mấy hơi thở sau đã triệt khu trục ra khỏi hạch tâm cấm chế.
"Ầm ầm" một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, phảng phất mang theo vẻ cuồng hỉ từ ngàn năm vạn năm đến nay, Trấn Hải Tấn Thiết Côn bỗng nhiên toả ra một cơn sóng ánh sáng màu vàng hùng vĩ, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Sóng ánh sáng màu vàng đụng một cái đến Thẩm Lạc, tự động phân tán vỡ ra, không tạo thành tổn thương chút nào với hắn.
Nhưng Vũ Sư bị sóng ánh sáng màu vàng tác động đến, màn nước màu lam quanh người ứng thanh vỡ vụn, lập tức thân thể như gặp phải thiên thạch va chạm, bị hung hăng đánh bay ra sau, đâm vào trên vách núi đá, vậy mà khảm nạm vào trong vách núi, vô số đá vụn rơi xuống.
Thẩm Lạc lộ sợ hãi lẫn vui mừng, sau khi hít sâu một hơi, trong miệng lẩm bẩm, thôi động cấm chế lực luyện hoá.
Thân Trấn Hải Tấn Thiết Côn vô cùng to lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, trong vòng mấy hơi thở đã biến thành một cây trường côn to bằng cổ tay dài hơn một trượng.
Hai đầu trường côn có màu hoàng kim, ở giữa đen kịt, thân côn bắn ra một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhìn rất là bình thường, nhưng giờ phút này có thể phát hiện những kim quang kia là do vô số phù văn màu vàng nhỏ bé không gì sánh được ngưng tụ thành.
Những phù văn màu vàng này khác với phù văn phổ thông, mỗi một cái đều lập loè tỏa sáng, mặt ngoài mơ hồ có thể nhìn thấy từng tia từng tia ngân bạch tế văn, nhảy lên không thôi.
Một cỗ uy áp phô thiên cái địa đáng sợ từ thân côn tản ra, hư không phụ cận càng trở nên vặn vẹo mông lung, Hắc Yểm Toàn Phong trong vực sâu cũng bị bức lui một khoảng cách.
Không chỉ như vậy, lấy côn này làm trung tâm, toàn bộ thiên địa linh khí trong không gian Long Uyên hỗn loạn không thôi, giống như cái phễu tụ đến trường côn.
Thẩm Lạc mặc dù nắm côn này, nhưng trong côn ẩn chứa lực lượng to lớn cực kỳ, khiến hắn có loại cảm giác nắm một đầu Cự Long, làm cánh tay hắn không tự chủ rung động không thôi.
Xa xa trên cầu thang, Ngao Hoằng hiện vẻ khiếp sợ.
Y vừa mới bị sóng ánh sáng màu vàng tác động đến, cũng may đứng cách Thẩm Lạc khá xa, kịp thời lui lại tránh né, không bị thụ thương.
"Thẩm huynh, ma đầu kia trọng thương, diệt cỏ tận gốc, chớ để nó chạy thoát!" Ngao Hoằng rất nhanh hoàn hồn, nhìn thoáng qua Vũ Sư còn khảm nạm trong vách núi, hô lên với Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc nghe vậy, giương mắt nhìn hướng Vũ Sư.
Vũ Sư kia bị Trấn Hải Tấn Thiết Côn đánh bay, mặc dù thụ thương rất nặng, nhưng cũng từ trong tường quang màu vàng liều mạng chui ra, toàn lực vận công áp chế ma khí thể nội bạo động, nghe Ngao Hoằng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Thẩm Lạc.
Nhìn thấy trong mắt Thẩm Lạc uẩn chứa lãnh mang, trong lòng Vũ Sư trong nháy mắt chuyển qua vô số suy nghĩ, thân rồng khổng lồ nhoáng một cái liền từ trong vách núi bay ra, sau đó hóa thành một đạo hắc quang bay lên trời, vậy mà chạy trốn.
"Chạy đâu! Ăn ta một côn!" Thẩm Lạc sao lại để gã đào tẩu, đang muốn bấm niệm pháp quyết thôi động Trấn Hải Tấn Thiết Côn.
Nhưng hắn chưa kịp bấm niệm pháp quyết, Trấn Hải Tấn Thiết Côn đã hóa thành một đạo kim quang bắn ra, tốc độ nhanh vượt qua tầm mắt mọi người ở đây, chớp động một cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu Vũ Sư.
Trên Trấn Hải Tấn Thiết Côn hiện lên kim quang, thân côn cấp tốc biến lớn, trong chớp mắt hóa thành một cây cự bổng dài trăm trượng, to mấy trượng.
Trên cự bổng bao quanh vô cùng vô tận uy thế, khiến cho hư không phụ cận rung động mạnh không thôi, hình thành một mảng lớn bóng đen, như chậm mà nhanh đập xuống đầu Vũ Sư.
"Ầm" một tiếng vang trầm!
Cự bổng chưa đến, một cỗ cự lực ngập trời đã hóa thành một cỗ ác phong chụp xuống trước. Những nơi đi qua hư không run rẩy dữ dội, phảng phất muốn phá toái từng khúc.
Thân hình Vũ Sư phi độn lập tức dừng lại, giống như một con chim nhỏ bị một bàn tay từ trên trời vỗ xuống, đập ầm ầm trên một chỗ vách núi đá hơi dốc.
Nhìn cự bổng màu vàng giữa không trung, trong mắt gã lộ ra vẻ hoảng sợ, cuồng hống một tiếng bấm niệm pháp quyết huy động liên tục.
Trên thân Xích Long trên vai Vũ Sư đột nhiên hiện ra mảng lớn thủy quang màu đen, thân thể nhanh chóng phồng lên, sau đó bỗng nhiên bạo liệt ra, hóa thành một dòng nước màu đen.
Những hắc thủy này chảy nhìn thâm trầm không gì sánh được, phía trên lại nhộn nhạo thuỷ linh khí nồng đậm, so với Tam Nguyên Chân Thủy, Nhị Nguyên Chân Thủy của Thẩm Lạc lúc trước nồng đậm không biết gấp bao nhiêu lần.
Mà hai tay Vũ Sư vung lên, dòng nước màu đen soạt một tiếng mở ra, hóa thành một màn nước màu đen, ngăn trên đỉnh đầu.
Trên màn nước trùng điệp từng tầng từng tầng pháp trận phù chú, càng có vô số con sóng lớn màu đen trống rỗng chớp động, giống như một tòa hư ảnh hải dương thu nhỏ, nhìn tinh diệu tuyệt luân, hiển nhiên là thần thông cực kỳ cao minh.
Vũ Sư vừa mới làm xong những thứ này, Trấn Hải Tấn Thiết Côn liền ầm ầm rơi xuống, đánh vào trên màn nước màu đen.
Màn nước màu đen nhìn huyền diệu không gì sánh được lại không kiên trì nổi một cái hô hấp, trong nháy mắt bạo liệt ra, hóa thành thủy quang phiêu tán đầy trời.
Mà tốc độ Trấn Hải Tấn Thiết Côn không mảy may chậm lại, tiếp tục hạ xuống dưới đánh lên người Vũ Sư.
Thân thể Vũ Sư như dưa hấu bạo liệt ra, thần hồn không kịp ly thể đã bị cự lực nghiền nát. Không chỉ như vậy, chỗ vách núi dưới người gã cũng bị một kích đổ sụp, vô số đá vụn lớn nhỏ lăn xuống, phát ra tiếng vang ù ù.
Thẩm Lạc và Ngao Hoằng giờ phút này cũng đuổi theo tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, giữa thần sắc đều hiện ra vẻ khiếp sợ.
Sau một kích, Trấn Hải Tấn Thiết Côn nhanh chóng thu nhỏ, một lần nữa biến thành dài một trượng, nhoáng một cái biến mất, sau một khắc trống rỗng xuất hiện trước người Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đưa tay nắm chặt Trấn Hải Tấn Thiết Côn, đuôi lông mày nhếch lên.
Tầng kim quang trên thân côn do vô số phù văn tạo thành kia không thấy bóng dáng, mà cỗ uy năng vô cùng to lớn, hắn căn bản không cách nào khống chế kia cũng biến mất không thấy gì nữa, Trấn Hải Tấn Thiết Côn nhẹ nhàng ngoan ngoãn nằm trong tay hắn, không nhúc nhích, giống như biến thành một cây côn bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.