Chương 171: Lấy thân ném cờ
Vong Ngữ
04/08/2020
Thẩm Lạc nhìn về phía Lãng Phổ, thần sắc trên mặt có vẻ bất đắc dĩ.
"Ngươi đã không phải Nhân tộc, chỉ cần không nhúng tay vào, ta có thể tha cho ngươi một mạng." Phệ Thiên Hổ nói.
Lãng Phổ nghe vậy, tựa hồ để biểu hiện thành ý, thân thể nằm ngang lại lui về sau mấy bước.
"Lần này xem ngươi còn có trò gì?" Phệ Thiên Hổ chậm rãi đi tới Thẩm Lạc, trong mắt lộ hung mang.
Ánh mắt Thẩm Lạc nhìn chằm chằm Phệ Thiên Hổ, tay cầm Bán Nguyệt Hoàn, chậm rãi thối lui ra sau.
"Rống. . ."
Phệ Thiên Hổ bỗng nhiên gầm lên điên cuồng một tiếng, thân hình nhảy lên, bay nhào đến Thẩm Lạc.
Lãng Phổ bên cạnh nó, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, vậy mà cũng đồng thời chuyển động.
Chỉ thấy Ô Kim Tam Xoa Kích mà gã đang kẹp trong càng đột nhiên xoay tít một trận, trên mũi kích sáng lên một mảnh lam quang, hóa thành một dùi nhọn mơ hồ, mang theo một cỗ khí thế bén nhọn không gì sánh được, xuyên thẳng đến eo Phệ Thiên Hổ.
Mắt thấy mũi kích phun ra phong mang bén nhọn sẽ đâm vào thân Phệ Thiên Hổ, một đạo kình phong bỗng nhiên vang lên.
Duôi dài Phệ Thiên Hổ rung "Ầm" một cái, phía trên bọc lấy một tầng tia điện màu lam, đột nhiên đánh tới.
Lãng Phổ thấy thế, gọng kìm kẹp chặt lấy Ô Kim Tam Xoa Kích đột nhiên thu lại, thay đổi đầu kích đột nhiên đâm xuống đất một cái, một càng cua khác lại đón đuôi hổ kẹp tới.
"Bang" một tiếng dị hưởng, mặt đất vỡ ra một vết rách, gần nửa đoạn Tam Xoa Kích đã đâm vào trong đó, kìm phải Lãng Phổ cũng vừa lúc kẹp lấy đuôi Phệ Thiên Hổ.
Chỉ một thoáng, một dòng điện cường đại xuyên thấu qua giáp xác truyền vào cơ thể Lãng Phổ.
Giáp xác cua trên người Lãng Phổ sáng lên một tầng lam quang, che tầng dòng điện kia lại, nỗ lực chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh cho khắp cả người khói bay, tiếng kêu rên liên hồi.
"Thẩm tiểu tử, gia hỏa này không mắc mưu, ta ngăn chặn nó, ngươi mau trốn đi." Lãng Phổ thở phì phò một tiếng.
"Lãng Phổ đạo hữu, đừng cố chống." Thẩm Lạc cau mày, trong lòng biết không thể do dự, vội lần nữa thi triển thông linh thuật, ném một cái vòng xoáy đến bên người Lãng Phổ, rồi xoay người bỏ chạy.
"Tính ra tiểu tử ngươi còn có lương tâm." Lãng Phổ thấy thế, thầm than một tiếng.
Phệ Thiên Hổ thả người bổ nhào về phía trước, muốn tiến lên đuổi theo, nhưng bị Lãng Phổ gắt gao kéo lấy, nhất thời không thể tránh thoát.
Trong lòng nó giận dữ, miệng máu lần nữa mở lớn, trong cổ quấn quanh từng tia từng sợi tia điện, ngưng thực ra một quang cầu lam điện.
Thấy quang cầu sắp phun ra, toàn thân Lãng Phổ tăng vọt quang mang, càng cua tay phải phồng lớn lên một phần, ra sức kéo xuống phía dưới một cái.
Thân hình Phệ Thiên Hổ mất thăng bằng, quang cầu liền mất chính xác, bay chéo ra ngoài.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Quang cầu lam điện không đánh trúng Thẩm Lạc, lại rơi bên cạnh hắn, khí lãng bạo tạc lập tức cuốn tới.
Thân thể Thẩm Lạc nghiêng qua, bị hất bay ra ngoài, rơi trong rừng rậm.
Toàn thân hắn đau nhức kịch liệt khó nhịn, khóe miệng lại có vết máu chảy ra, vẫn gắng gượng bò lên, tiếp tục chạy như điên lên đỉnh núi.
Sau lưng có tiếng đánh nhau ngắn ngủi, rồi chỉ còn lại tiếng rống Phệ Thiên Hổ giận dữ.
Thẩm Lạc cũng không đoái hoài dò xét tình huống Lãng Phổ, một đường chạy lên mấy trăm trượng, lại phát hiện phía trước không có đường, chỉ có một vách núi cao hơn trăm trượng.
Lúc này hắn nhớ tới trước đó Anh Lạc kể, dưới sườn núi Phương Thốn sơn có rất nhiều lối rẽ, nhưng thông đến sườn núi, có thể tiếp tục lên đỉnh tựa hồ cũng chỉ có một đường.
Thẩm Lạc không do dự, lập tức dùng cả tay chân, nắm lấy nham thạch nhô ra cùng vết nứt trên vách núi bò lên.
Mới vừa lên đỉnh núi, hắn liền phát hiện tới gần biên giới sườn núi, mọc ra một gốc cây mận cao bảy tám trượng, thân cây khô cạn biến thành màu đen, phiến lá tàn lụi hầu như không còn, nhìn xem đã không còn bao nhiêu sinh khí.
Thẩm Lạc vốn không muốn lưu lại, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, liền lướt qua bên cây, muốn tiếp tục đi lên.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên liếc thấy, dưới cây mận kia lại có một bệ đá bốn góc cao ba thước, phía trên khắc hoạ mười chín đường vẽ ngang dọc, bày biện từng quân cờ đen trắng, rõ ràng là một bộ cờ vây tàn cuộc.
Tâm niệm hắn khẽ động, không khỏi nhớ tới cố sự người đốn củi lúc trước Anh Lạc nói qua, liền nhịn không được nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Nhưng mà trước mắt hắn cũng không xuất hiện dị tượng giáp sĩ đen trắng giao chiến mà tiều phu kia nhìn thấy.
Mặc dù Thẩm Lạc cũng không cảm thấy hứng thú với cờ vây, nhưng cũng biết một chút loại hình kỳ phổ như là « Tứ Tự Phổ » và « Huyền Huyền Tập », biết đánh cờ vây chút ít, bất quá lý giải cũng không tinh thâm.
Hắn có thể nhìn ra được, trên bàn cờ hắc kỳ chiếm ưu thế, đã vây kín bạch kỳ, vẻn vẹn chỉ còn lại một hơi.
Ánh mắt Thẩm Lạc thoáng chếch đi, nhìn thấy bên phải bàn cờ có khắc hai hàng chữ nhỏ, trên đó viết:
"Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (*)
(*) Dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng.
"Chẳng lẽ trên bàn cờ này còn có huyền cơ?" Tâm niệm hắn khẽ động, vội vàng nhìn lại bàn cờ mấy lần.
Vừa nhìn xuống hắn liền phát hiện, bạch kỳ còn sót lại một hơi kia bất quá là giả tạo, một khi lạc vào nơi đó, không ra mười bước, bạch kỳ sẽ lần nữa bị vây chết, đến lúc đó mọi đường đều là tuyệt lộ.
"Nếu để ở chỗ này, nhìn như là một nước cờ thua tự sát, nhưng chết mà sinh, ngược lại có thể đọ sức đến một phen thiên địa mới. . . Đúng, chính là chỗ này!" Thẩm Lạc nhìn xem một vị trí dưới góc phải bàn cờ, thì thào nói.
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ vui mừng, đang muốn đưa tay đi quân cờ trên bàn cờ, kết quả phát hiện trên bệ đá trống không, căn bản cũng không có quân cờ.
"Ai. . . Xem ra là suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Lạc vỗ ót một cái, ngồi dậy định rời đi.
Lúc này, một tiếng hổ khiếu bỗng nhiên từ trong rừng núi vang lên, một thân ảnh to lớn từ sau một khối đá bổ nhào tới, rơi vào trên vách núi, mắt lom lom nhìn chằm chằm Thẩm Lạc.
"Lần này xem ngươi còn trốn thế nào?" Phệ Thiên Hổ gầm thét lên.
Trong lòng Thẩm Lạc hối tiếc không thôi, sớm biết sẽ không ở nơi này chậm trễ công phu.
Hắn đang nghĩ ngợi nên làm thế nào thoát thân, bỗng nhiên liếc thấy trên vách đá dựng đứng bên tay phải, thình lình khắc hoạ đường vẽ tung hoành, phía trên lấy hình tròn rỗng ruột làm bạch tử, lấy hình tròn đặc ruột làm hắc tử, khắc giống như đúc đồ án trên bàn cờ.
Trên bàn cờ, còn lấy chữ cổ triện khắc bốn chữ lớn "Sinh như ván cờ".
Thẩm Lạc liếc nhìn bốn chữ lớn này, trong lòng giống như đột nhiên vang lên một tiếng quát nhẹ, giật mình hiểu được.
Nhân sinh như ván cờ, thân người như quân cờ, nếu cờ không thể đánh, vậy liền lấy thân ném đi.
Phệ Thiên Hổ thấy hắn nhìn chằm chằm vách núi sững sờ, trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn bổ nhào về hướng hắn.
Thẩm Lạc thấy thế, lại quyết tâm liều mạng, thân hình nhảy lên, bay thẳng đến vách đá dưới góc phải bàn cờ, một chỗ giao nhau giữa đường vẽ tung hoành, bỗng nhiên đụng vào.
"Ầm" một tiếng vang trầm truyền đến, bờ vai Thẩm Lạc lập tức truyền đến một hồi đau đớn.
Vách đá quả nhiên vẫn là vách đá, nào có đường ra gì chứ?
Ngay lúc Thẩm Lạc cho là mình đoán sai, cả mặt trên bàn cờ vách đá dựng đứng, bỗng nhiên sáng lên quang mang. Quân cờ đen trắng phía trên đồng thời như ngôi sao, một sáng một tối loé lên quang mang.
Ngay sau đó, trên bàn cờ không người điều khiển, vậy mà tự hiện ra từng quân cờ, như lưu tinh xẹt qua từng dấu vết đen trắng, từ các nơi trên bàn cờ hội tụ lại chung quanh Thẩm Lạc.
"Ngươi đã không phải Nhân tộc, chỉ cần không nhúng tay vào, ta có thể tha cho ngươi một mạng." Phệ Thiên Hổ nói.
Lãng Phổ nghe vậy, tựa hồ để biểu hiện thành ý, thân thể nằm ngang lại lui về sau mấy bước.
"Lần này xem ngươi còn có trò gì?" Phệ Thiên Hổ chậm rãi đi tới Thẩm Lạc, trong mắt lộ hung mang.
Ánh mắt Thẩm Lạc nhìn chằm chằm Phệ Thiên Hổ, tay cầm Bán Nguyệt Hoàn, chậm rãi thối lui ra sau.
"Rống. . ."
Phệ Thiên Hổ bỗng nhiên gầm lên điên cuồng một tiếng, thân hình nhảy lên, bay nhào đến Thẩm Lạc.
Lãng Phổ bên cạnh nó, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, vậy mà cũng đồng thời chuyển động.
Chỉ thấy Ô Kim Tam Xoa Kích mà gã đang kẹp trong càng đột nhiên xoay tít một trận, trên mũi kích sáng lên một mảnh lam quang, hóa thành một dùi nhọn mơ hồ, mang theo một cỗ khí thế bén nhọn không gì sánh được, xuyên thẳng đến eo Phệ Thiên Hổ.
Mắt thấy mũi kích phun ra phong mang bén nhọn sẽ đâm vào thân Phệ Thiên Hổ, một đạo kình phong bỗng nhiên vang lên.
Duôi dài Phệ Thiên Hổ rung "Ầm" một cái, phía trên bọc lấy một tầng tia điện màu lam, đột nhiên đánh tới.
Lãng Phổ thấy thế, gọng kìm kẹp chặt lấy Ô Kim Tam Xoa Kích đột nhiên thu lại, thay đổi đầu kích đột nhiên đâm xuống đất một cái, một càng cua khác lại đón đuôi hổ kẹp tới.
"Bang" một tiếng dị hưởng, mặt đất vỡ ra một vết rách, gần nửa đoạn Tam Xoa Kích đã đâm vào trong đó, kìm phải Lãng Phổ cũng vừa lúc kẹp lấy đuôi Phệ Thiên Hổ.
Chỉ một thoáng, một dòng điện cường đại xuyên thấu qua giáp xác truyền vào cơ thể Lãng Phổ.
Giáp xác cua trên người Lãng Phổ sáng lên một tầng lam quang, che tầng dòng điện kia lại, nỗ lực chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh cho khắp cả người khói bay, tiếng kêu rên liên hồi.
"Thẩm tiểu tử, gia hỏa này không mắc mưu, ta ngăn chặn nó, ngươi mau trốn đi." Lãng Phổ thở phì phò một tiếng.
"Lãng Phổ đạo hữu, đừng cố chống." Thẩm Lạc cau mày, trong lòng biết không thể do dự, vội lần nữa thi triển thông linh thuật, ném một cái vòng xoáy đến bên người Lãng Phổ, rồi xoay người bỏ chạy.
"Tính ra tiểu tử ngươi còn có lương tâm." Lãng Phổ thấy thế, thầm than một tiếng.
Phệ Thiên Hổ thả người bổ nhào về phía trước, muốn tiến lên đuổi theo, nhưng bị Lãng Phổ gắt gao kéo lấy, nhất thời không thể tránh thoát.
Trong lòng nó giận dữ, miệng máu lần nữa mở lớn, trong cổ quấn quanh từng tia từng sợi tia điện, ngưng thực ra một quang cầu lam điện.
Thấy quang cầu sắp phun ra, toàn thân Lãng Phổ tăng vọt quang mang, càng cua tay phải phồng lớn lên một phần, ra sức kéo xuống phía dưới một cái.
Thân hình Phệ Thiên Hổ mất thăng bằng, quang cầu liền mất chính xác, bay chéo ra ngoài.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Quang cầu lam điện không đánh trúng Thẩm Lạc, lại rơi bên cạnh hắn, khí lãng bạo tạc lập tức cuốn tới.
Thân thể Thẩm Lạc nghiêng qua, bị hất bay ra ngoài, rơi trong rừng rậm.
Toàn thân hắn đau nhức kịch liệt khó nhịn, khóe miệng lại có vết máu chảy ra, vẫn gắng gượng bò lên, tiếp tục chạy như điên lên đỉnh núi.
Sau lưng có tiếng đánh nhau ngắn ngủi, rồi chỉ còn lại tiếng rống Phệ Thiên Hổ giận dữ.
Thẩm Lạc cũng không đoái hoài dò xét tình huống Lãng Phổ, một đường chạy lên mấy trăm trượng, lại phát hiện phía trước không có đường, chỉ có một vách núi cao hơn trăm trượng.
Lúc này hắn nhớ tới trước đó Anh Lạc kể, dưới sườn núi Phương Thốn sơn có rất nhiều lối rẽ, nhưng thông đến sườn núi, có thể tiếp tục lên đỉnh tựa hồ cũng chỉ có một đường.
Thẩm Lạc không do dự, lập tức dùng cả tay chân, nắm lấy nham thạch nhô ra cùng vết nứt trên vách núi bò lên.
Mới vừa lên đỉnh núi, hắn liền phát hiện tới gần biên giới sườn núi, mọc ra một gốc cây mận cao bảy tám trượng, thân cây khô cạn biến thành màu đen, phiến lá tàn lụi hầu như không còn, nhìn xem đã không còn bao nhiêu sinh khí.
Thẩm Lạc vốn không muốn lưu lại, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, liền lướt qua bên cây, muốn tiếp tục đi lên.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn bỗng nhiên liếc thấy, dưới cây mận kia lại có một bệ đá bốn góc cao ba thước, phía trên khắc hoạ mười chín đường vẽ ngang dọc, bày biện từng quân cờ đen trắng, rõ ràng là một bộ cờ vây tàn cuộc.
Tâm niệm hắn khẽ động, không khỏi nhớ tới cố sự người đốn củi lúc trước Anh Lạc nói qua, liền nhịn không được nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Nhưng mà trước mắt hắn cũng không xuất hiện dị tượng giáp sĩ đen trắng giao chiến mà tiều phu kia nhìn thấy.
Mặc dù Thẩm Lạc cũng không cảm thấy hứng thú với cờ vây, nhưng cũng biết một chút loại hình kỳ phổ như là « Tứ Tự Phổ » và « Huyền Huyền Tập », biết đánh cờ vây chút ít, bất quá lý giải cũng không tinh thâm.
Hắn có thể nhìn ra được, trên bàn cờ hắc kỳ chiếm ưu thế, đã vây kín bạch kỳ, vẻn vẹn chỉ còn lại một hơi.
Ánh mắt Thẩm Lạc thoáng chếch đi, nhìn thấy bên phải bàn cờ có khắc hai hàng chữ nhỏ, trên đó viết:
"Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (*)
(*) Dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng.
"Chẳng lẽ trên bàn cờ này còn có huyền cơ?" Tâm niệm hắn khẽ động, vội vàng nhìn lại bàn cờ mấy lần.
Vừa nhìn xuống hắn liền phát hiện, bạch kỳ còn sót lại một hơi kia bất quá là giả tạo, một khi lạc vào nơi đó, không ra mười bước, bạch kỳ sẽ lần nữa bị vây chết, đến lúc đó mọi đường đều là tuyệt lộ.
"Nếu để ở chỗ này, nhìn như là một nước cờ thua tự sát, nhưng chết mà sinh, ngược lại có thể đọ sức đến một phen thiên địa mới. . . Đúng, chính là chỗ này!" Thẩm Lạc nhìn xem một vị trí dưới góc phải bàn cờ, thì thào nói.
Trong mắt của hắn hiện lên vẻ vui mừng, đang muốn đưa tay đi quân cờ trên bàn cờ, kết quả phát hiện trên bệ đá trống không, căn bản cũng không có quân cờ.
"Ai. . . Xem ra là suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Lạc vỗ ót một cái, ngồi dậy định rời đi.
Lúc này, một tiếng hổ khiếu bỗng nhiên từ trong rừng núi vang lên, một thân ảnh to lớn từ sau một khối đá bổ nhào tới, rơi vào trên vách núi, mắt lom lom nhìn chằm chằm Thẩm Lạc.
"Lần này xem ngươi còn trốn thế nào?" Phệ Thiên Hổ gầm thét lên.
Trong lòng Thẩm Lạc hối tiếc không thôi, sớm biết sẽ không ở nơi này chậm trễ công phu.
Hắn đang nghĩ ngợi nên làm thế nào thoát thân, bỗng nhiên liếc thấy trên vách đá dựng đứng bên tay phải, thình lình khắc hoạ đường vẽ tung hoành, phía trên lấy hình tròn rỗng ruột làm bạch tử, lấy hình tròn đặc ruột làm hắc tử, khắc giống như đúc đồ án trên bàn cờ.
Trên bàn cờ, còn lấy chữ cổ triện khắc bốn chữ lớn "Sinh như ván cờ".
Thẩm Lạc liếc nhìn bốn chữ lớn này, trong lòng giống như đột nhiên vang lên một tiếng quát nhẹ, giật mình hiểu được.
Nhân sinh như ván cờ, thân người như quân cờ, nếu cờ không thể đánh, vậy liền lấy thân ném đi.
Phệ Thiên Hổ thấy hắn nhìn chằm chằm vách núi sững sờ, trong lòng mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn bổ nhào về hướng hắn.
Thẩm Lạc thấy thế, lại quyết tâm liều mạng, thân hình nhảy lên, bay thẳng đến vách đá dưới góc phải bàn cờ, một chỗ giao nhau giữa đường vẽ tung hoành, bỗng nhiên đụng vào.
"Ầm" một tiếng vang trầm truyền đến, bờ vai Thẩm Lạc lập tức truyền đến một hồi đau đớn.
Vách đá quả nhiên vẫn là vách đá, nào có đường ra gì chứ?
Ngay lúc Thẩm Lạc cho là mình đoán sai, cả mặt trên bàn cờ vách đá dựng đứng, bỗng nhiên sáng lên quang mang. Quân cờ đen trắng phía trên đồng thời như ngôi sao, một sáng một tối loé lên quang mang.
Ngay sau đó, trên bàn cờ không người điều khiển, vậy mà tự hiện ra từng quân cờ, như lưu tinh xẹt qua từng dấu vết đen trắng, từ các nơi trên bàn cờ hội tụ lại chung quanh Thẩm Lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.