Đại Mộng Chủ

Chương 59: Nhảy cao hơn trượng

Vong Ngữ

13/06/2020

Dịch: Vong Mạng

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc vội vàng dựng thẳng người giữa dòng nước, đưa mắt quét một vòng xung quanh rồi quan sát kỹ càng phía trong thuyền cả nửa ngày trời mới trầm người xuống, sắc mặt có phần âm trầm.

Hắn hình như không cẩn thận gây họa, thả ra thứ không nên thả rồi.

Thẩm Lạc nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng xoa dấu răng trên vai phải, lại phát hiện không hề có cảm giác đau đơn, hơn nữa chỗ đó da cũng không rách không chảy máu, tựa như vết răng đó chỉ là vẽ lên mà thôi.

Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ, bản thân trước khi hôn mê, phần vai phải quả thực đã bị con quỷ hình đầu lâu kia cắn, thậm chí cảm giác lạnh buốt khi hàm răng kia chạm vào da thịt vẫn còn nguyên trong đầu.

Thẩm Lạc suy nghĩ một chút rồi vốc ít nước sông lên đổ vào chỗ dấu răng rồi thoáng dùng sức kỳ cọ. Kết quả là cũng chỉ khiến mảng da xung quanh hơi đỏ lên chứ không thấy biến hóa gì khác.

Dấu răng trên da màu đỏ sậm như tụ máu, cũng không biết sau một thời gian nữa có tan đi không.

Thẩm Lạc lo trái nghĩ phải cả buổi cũng không nghĩ ra manh mối, chỉ đành tạm gác nó qua một bên.

Cảm giác khô nóng trên người đã dần bớt đi quá nửa, Thẩm Lạc liền đưa hai tay bám lấy rìa đuôi thuyền rồi gồng vai vận sức nhấn mạnh hai bàn tay xuống toan mượn lực bò lên lại thuyền.

Hắn nào ngờ mình vừa dùng lực, tức thì đuôi thuyền như bị đá lớn đập trúng, chúi mạnh xuống phía dưới, chìm luôn vào trong nước còn đầu kia thuyền thì chổng ngược lên trời.

Trong thuyền, một tràng những tiếng va chạm loảng xoảng vang lên, đủ thứ đồ tạp nham nhao nhao trôi xuống phía hắn.

May mà Thẩm Lạc phản ứng mau lẹ, tức tốc đưa tay xuống nhấc phần đuôi thuyền lên, đầu thuyền phía kia vừa mới chổng lên cao giờ lại đập xuống mặt sông khiến bọt nước bắn tung tóe, từng đợt sóng nước từ đó lan ra.

“Chuyện gì đây?”

Thẩm Lạc nhẹ nhàng vịn vào thân thuyền đang liên tục lắc lư, mắt nhìn hai tay mình, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Ngay sau đó, hắn xoay người, mặt hướng phía mặt sông nước đang chảy xiết, vung một tay lên, vận sức một chút rồi vỗ mạnh một cái xuống mặt nước.

Chỉ nghe mặt sông vang lên một hồi thanh âm trầm đục, nước sông như bị một khối đá lớn nặng mấy trăm cân nện vào, bọt nước bắn tung tóe lên cao, đồng thời mặt nước chấn động mạnh, sóng lớn cuồn cuộn lan ra, phần tỏa ngược hướng dòng nước tạo ra một mảng sóng lẫn đầy bọt nước cao đến hơn một trượng.



Sóng nước tỏa nhanh ra tới phạm vi vài trượng, động năng giảm đi rồi một lần nửa đổ ụp xuống sông. Còn mặt nước ở nơi mà tay hắn vỗ xuống lại vẫn còn lưu lại một vòng xoáy rất sâu, phải qua thời gian mấy hơi thở mới dần biến mất.

“Sức mình…sao lại trở nên mạnh thế này rồi?” Thẩm Lạc nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, lòng vẫn đầy cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

Hắn vòng qua thân thuyền, bò lên bãi loạn thạch xong liền thấy sợi dây thừng ở đầu thuyền lúc trước dùng để neo nó lại giờ đã bị đứt do khi nãy đầu thuyền này bị hất lên cao, để phòng thuyền bị nước cuốn đi mất, hắn vội vàng buộc lại lần nữa.

Thẩm Lạc quay người lại, đưa mắt nhìn bãi ghềnh đá một lướt, phát hiện trên mặt đất có một khối đá khá phẳng lớn bằng đầu người, liền bước tới ngổi xổm bên cạnh.

Chỉ thấy hắn xòe bàn tay ra xong lại khoa chân múa tay một hồi trên khối đá, miệng đột nhiên quát khẽ một tiếng rồi vỗ nhanh xuống.

Đùng, một âm thanh giòn giã vang lên.

Tk nhướng mày, thu nhanh bàn tay có cảm giác hơi đau lại.

Hắn cúi đầu nhìn qua khối đá, xoa đi một lớp bụi dày liền thấy một dấu tay rất rõ, có điều bản thân khối đá lại chẳng có biến hóa gì khác.

Thẩm Lạc xoa xoa tay rồi chậm rãi đứng lên, mặt lộ vẻ vui mừng xen lúng túng.

“Rắc.”

Ngay khi hắn đang định quay người trở lại thuyền, một âm thanh đột nhiên từ bên chân vang lên.

Hắn nhíu mày, cúi xuống đưa tay chạm nhẹ lên trên hòn đá, tức thì hòn đá vốn tưởng còn nguyên vẹn kia giờ lại hiện ra vố số vết nứt như mạng nhện rồi vỡ vụn.

Mắt Thẩm Lạc sáng ngời lên, tay xoa xoa đám vụn đá trên mặt đất, khóe miệng không nhịn nổi khẽ nhếch lên.

Năm đó khi mới vào Xuân Thu quán, Điền Thiết Sinh đã từng biểu diễn Thanh Dương Thủ trước mặt hắn, một chưởng lên bàn đá kia khiến hắn vẫn còn nhớ mãi, giờ lực đạo của bản thân nếu so với chưởng kia tuyệt đối không thua kém.

“Rốt cuộc là vì sao ta? Lúc mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Lạc càng nghĩ càng hồ đồ.

“Chẳng lẽ là…”

Một suy nghĩ mà trước kia hắn dù muốn cũng không dám nghĩ bỗng hiện lên trong đầu.



Để nghiệm chứng suy đoán này, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay giao thành vòng đặt trước người, thầm lẩm nhẩm khẩu quyết Tiểu Hóa Dương Công, tức thì lực lượng Tiểu Hóa Dương Công trong cơ thể cũng theo đó bị điều động, tự hành vận chuyển.

Chỉ thấy hắn vừa mới vận công, một vầng hào quang màu đỏ liền bừng lên chỗ giữa hai tay, ở trong quầng sáng thấy có những tia sáng ngưng thực dài ba tấc nhưng du long xuyên thẳng ra, hình thành một quả cầu lớn.

Từ trong khối cầu màu đỏ tỏa ra từng đợt khí ấm áp, thậm chí có phần hơi nóng bỏng, chỉ thoáng chốc đã khiến toàn bộ nước bám trên người Thẩm Lạc bay hơi sạch sẽ, quần áo cũng bị sức nóng hong khô.

Sau thời gian hơn mười nhịp thở, Thẩm Lạc đột nhiên hít sâu một hơi, theo đó những sợi tơ màu đỏ nhao nhao quay phắt lại, chui vào trong mũi miệng khiến cả khuôn mặt hắn bừng đỏ.

Đợi tới khi ánh sáng màu đỏ biến mất, Thẩm Lạc mới buông hai tay, từ từ mở mắt ra.

Khóe miệng hắn lộ vẻ vui sướng không thể che giấu, đồng thời cả người bật tung lên, không ngờ lại nhảy lên cao tới hơn một trượng, khi đáp xuống đất, một cước giẫm lên khối đá cuội liền kéo một tiếng “phành” trầm đục.

“Lực lượng sung mãn, gân cốt nhẹ nhàng, dương khí tỏa ra ngưng như mặt trời, Cương khí nội liễm nhưng ráng mây đỏ trước mặt, đây là biểu hiện viên mãn.” Thẩm Lạc nắm chặt hai tay, miệng lẩm bẩm đọc một phần nội dung Tiểu Hóa Dương Công.

Tất cả những biến hóa trên người hắn lúc này đều để chứng mình một điều, Tiểu Hóa Dương Công của hắn vậy mà đã viên mãn!

“Viên mãn, viên mãn…Haha, vậy mà đã viên mãn.” Hắn không nhịn được lại tung mình nhảy lên cao, vung tay hô lớn.

Có điều, hắn vừa khẽ động liền cảm thấy kinh mạch khắp nơi trên cơ thể lại bắt đầu nhâm nhẩm đau.

Cảm giác đau đơn này khiến hắn đè nén sự hưng phấn trong lòng lại, bắt đầu tập trung suy nghĩ vì sao qua một đêm Tiểu Hóa Dương Công mới nhập môn của hắn lại tăng vọt lên trạng thái viên mãn.

“Chẳng lẽ là do ảo ảnh quỷ đầu kia?” Thẩm Lạc bất giác đưa mắt nhìn sang dấu răng trên vai.

Hắn đúng là sau khi bị quỷ đầu kia cắn rồi ngất đi, sau khi tỉnh lại liền biến thành như bây giờ, thế nên nguyên do khả dĩ nhất mà hắn có thể nghĩ tới cũng chỉ có việc đó.

Chỉ là vì sao lại như vậy thì hắn lại chẳng có chút manh mối nào.

Có điều, bất kể thế nào thì việc Tiểu Hóa Dương Công đạt tới viên mãn cũng là chuyện vui vô cùng lớn.

Dựa theo suy đoán của Phong Dương chân nhân, điều này tương đương với việc hắn có thể sống thêm vài năm.

Chỉ cần trong thời gian đó, nếu hắn có thể đạt được tư cách tu luyện Thuần Dương kiếm quyết, hoặc là học được thứ gì đó từ trong Vô Danh Thiên Thư thì khả năng lớn là lại kéo dài được thêm tuổi thọ, thậm chí còn có hy vọng chính thức bước lên con đường tu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Mộng Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook