Chương 815: Thí luyện kết thúc
Vong Ngữ
25/02/2021
"Yêu vật này tối thiểu đã có thực lực Đại Thừa trung kỳ, độc tính quá mức mãnh liệt, chúng ta căn bản khó mà ngăn cản." Thần sắc Tạm Nguyệt
ngưng trọng, thở dài nói.
"Khoảng cách khiêu chiến kết thúc đã không còn nhiều thời gian, chúng ta chỉ cần có thể chịu đựng được thì không sao." Thẩm Lạc chậm rãi nói.
"Bọn hắn bất ngờ không đề phòng, đã trúng độc, muốn chạy trốn cũng không được, sợ là chống đỡ không đến lúc đó." Tạm Nguyệt chau mày, nói.
"Vậy chúng ta coa thể đi hấp dẫn sự chú ý của Yêu thú, tranh thủ thời gian cho bọn họ." Thẩm Lạc không do dự, quyết định thật nhanh nói.
Tạm Nguyệt nghe vậy, nhìn hắn chằm chằm chốc lát, thấy thần tình hắn nghiêm túc, không có vẻ gì đùa, nhịn không được nói: "Đây chính là yêu vật Đại Thừa trung kỳ, chỉ sợ chúng ta hợp lại cũng không địch nổi nó."
"Những người này là đồng bạn của chúng ta, chúng ta có thể lựa chọn sao?" Ánh mắt Thẩm Lạc đảo qua Bạch Tiêu Thiên cùng Nhiếp Thải Châu, lại liếc nhìn mấy người Trịnh Quân, nói.
"Các ngươi thay ta hộ pháp một lát, ta trừ độc giúp bọn họ." Nhiếp Thải Châu vừa rồi một mực ngồi xuống điều tức, bỗng nhiên mở miệng nói.
Hai người Thẩm Lạc nghi ngờ nhìn nàng một cái, lập tức ngăn trước người nàng, đón lấy cáp mô tinh.
Hai tay Nhiếp Thải Châu bấm niệm pháp quyết, thể nội pháp lực toàn lực vận chuyển, trong miệng ngâm khẽ một trận, hai mắt bỗng nhiên mở ra, quát khẽ:
"Tịnh Liên Triều Âm. . ."
Vừa dứt lời, một trận thanh quang như sóng âm thủy triều từ trên thân nàng khuếch tán ra, tầng tầng đảo qua bọn người Bạch Tiêu Thiên, ở trong ẩn chứa từng tia từng sợi pháp lực dung nhập vào thể nội mấy người, khiến cho bên ngoài cơ thể bọn họ đều hiện ra một tầng hư ảnh Thanh Liên.
Dưới hư ảnh Thanh Liên chiếu rọi, độc ban màu tím trên người bọn họ bắt đầu biến mắt từng chút từng chút một
Cùng lúc đó, ngoài bí cảnh đã sôi trào, các đệ tử vây xem nghị luận ầm ĩ.
Bọn họ cũng như Thẩm Lạc, xem cáp mô tinh đột nhiên xuất hiện như lịch luyện, chỉ có Ngụy Thanh phát giác sự tình có chút không đúng.
"Chu Ngọc, đây là có chuyện gì?" Ngụy Thanh truyền âm hỏi.
Chu Ngọc nghe vậy, trên mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc, trả lời: "Vãn bối cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là cáp mô tinh này từ chỗ nuôi dưỡng chạy trốn ra ngoài."
"Tranh thủ thời gian mở ra bí cảnh, đi vào cứu người." Ngụy Thanh không muốn tính toán, lập tức trách mắng.
"Cái này. . . Ngụy sư thúc tổ, ngài cũng biết, mật cảnh này chưa đến thời gian mở cửa, trừ phi chưởng môn đích thân đến, nếu không mở không được." Chu Ngọc lộ vẻ khó xử, nói.
"Còn không lên báo chưởng môn, còn có hơn nửa canh giờ, bọn hắn làm sao chống đỡ nổi? Nếu có người thương vong, ngươi ta làm sao gánh chịu nổi?" Ngụy Thanh giận tím mặt.
Chu Ngọc nghe lời ấy, rốt cuộc cũng có chút luống cuống, y chỉ là nhất thời đố kỵ, muốn đẩy Thẩm Lạc vào chỗ chết, thật không muốn tất cả mọi người chết ở bên trong, đặc biệt là Nhiếp Thải Châu.
"Ta truyền tin ngay, ta truyền tin. . ." Chu Ngọc liên tục nói, vội vàng đứng dậy rời đi.
Ngụy Thanh nhìn chằm chằm hình ảnh trên Huyền Thiên Kính, sắc mặt tái xanh một mảnh.
Giờ phút này, mấy người Thẩm Lạc tụ tập tại một chỗ, cáp mô tinh cũng theo sát quay đầu tới, miệng to như chậu máu lần nữa mở ra, trong miệng bỗng nhiên hiện ra hai vòng xoáy màu máu.
Chỉ thấy dưới bụng nó đột nhiên rụt lại một hồi, hai vòng xoáy màu máu trong miệng liền cực tốc xoay tròn theo.
Thẩm Lạc nói thầm một tiếng "Không ổn", vội vàng toàn lực thôi động pháp lực thể nội, không chút nào làm giữ lại quán chú vào trong Long Giác Chùy. Tạm Nguyệt bên cạnh cũng lần nữa lấy ra hoa sen màu đen, há miệng phun ra một đạo tinh huyết vào trên đó.
Trên Long Giác Chùy hiển hiện kim long, trên hoa sen màu đen lan tràn ra huyết quang, hai kiện pháp bảo được chủ nhân kích phát đến cực hạn, thả ra uy lực lớn nhất của bọn hắn, bắn nhanh đến cáp mô tinh.
Gần như đồng thời, vòng xoáy màu máu đột nhiên chấn động, hai đạo huyết tiễn tráng kiện dài chừng một trượng từ đó bắn thẳng đến, cực tốc bề về phía hai người.
Huyết tiễn lướt qua hư không chấn động, từng tầng từng tầng gợn sóng đỏ sậm không ngừng khuấy động.
"Ầm ầm."
Hai tiếng nổ đùng gần như đồng thời vang lên, Long Giác Chùy cùng hoa sen màu đen đồng thời bị đánh tan ra.
Hai đạo huyết tiễn kia cũng vỡ nát theo, nhưng không hoàn toàn biến mất, hóa thành hai đoàn huyết vụ, vẫn như cũ đánh tới hai người Thẩm Lạc.
"Kim Cương Hộ Thể."
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến.
Thẩm Lạc cùng Tạm Nguyệt cảm thấy toàn thân chảy qua một giòng nước ấm, trên quanh thân hai người trong nháy mắt sáng lên hào quang màu vàng, ngoài thân phảng phất bao phủ lên một tầng kim quang hộ giáp, đánh tới hai đoàn huyết vụ kia.
"Ầm ầm" hai tiếng nhẹ vang lên, hai đoàn huyết vụ kia đâm vào trên người bọn họ, lập tức tự băng tán ra.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, thấy người thi pháp chính là Bạch Tiêu Thiên, lập tức đại hỉ.
Lại xem xét mấy người khác, phát hiện độc tố trên người bọn họ đều đã bị thanh lý, chỉ có một mình Nhiếp Thải Châu ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt thập phần tái nhợt.
"Thải Châu, nàng không sao chứ?" Thẩm Lạc lập tức cúi người, hỏi.
"Chỉ là pháp lực tiêu hao quá kịch liệt, không có gì đáng ngại." Nhiếp Thải Châu lắc đầu, cười nói.
"Cẩn thận, lại tới nữa." Lúc này, Tạm Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Lạc quay đầu, liền thấy cáp mô tinh vậy mà nhảy vọt lên cao, rơi đập ầm ầm xuống đại địa, phần bụng nó vốn phồng lên lại co hõm vào, nhìn tựa như là nhẫn nhịn một hơi.
"Không ổn, cẩn thận nó muốn thi triển thần thông." Thẩm Lạc lập tức nhắc nhở.
Đám người nghe vậy, nhao nhao thi triển thủ đoạn, trên thân mỗi người tỏa ra ánh sáng, tế lên pháp bảo bảo hộ xung quanh.
Chỉ thấy cáp mô tinh trùng điệp rơi xuống đất, trong nháy mắt đột nhiên há miệng phát ra một tiếng ếch kêu.
"Cô. . ."
Một tiếng kêu to này, phối hợp với lúc rơi xuống đất rung mạnh, vậy mà ẩn chứa cự lực bàng bạc làm cho người khó có thể tưởng tượng.
Một đạo sóng âm màu đỏ sậm mắt thường có thể thấy cuồn cuộn đánh tới, vượt qua dễ như trở bàn tay, công trình bằng gỗ sơn lâm bị tầng tầng nhấc lên, đất trống bị bóc đi mấy trượng, hỗn hợp lại cùng nhau thẳng đến đám Thẩm Lạc.
Bọn hắn tựa như một chiếc thuyền đơn độc trong sóng lớn, trong nháy mắt bị tất cả đều lật tung ra, từng người bay ngược ra mấy trăm trượng, trùng điệp ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, không cách nào động đậy.
Mà cáp mô tinh kia lại không có ý định buông tha bọn hắn, đầu lưỡi phun ra nuốt vào một cái, chân sau đạp xuống đất, thân hình nhảy lên đuổi theo.
Trịnh Quân nhìn Lâm Thiên Thiên phía xa quần áo nhuốm máu, giãy dụa bò qua nàng, Tạm Nguyệt cũng ráng chống đỡ ngồi xếp bằng.
Hai mắt Bạch Tiêu Thiên nhìn chằm chằm cáp mô tinh, trong tay nắm một tấm bùa chú chậm rãi đợi nó tới gần, Thẩm Lạc thì vẫn như cũ bảo hộ Nhiếp Thải Châu sau lưng, trên quần áo cũng loang lổ vết máu.
Đối mặt yêu thú cường đại như thế, thực lực của bọn hắn chung quy khó mà ngăn cản.
"Cô."
Lại một tiếng thú vang lên, lưỡi dài trong miệng cáp mô tinh bắn ra, thẳng đến Thẩm Lạc.
Hai mắt Bạch Tiêu Thiên ngưng tụ, cầm trong tay phù lục, muốn chặn đánh, liều mạng cá chết lưới rách.
Thẩm Lạc cũng đồng thời tiến lên đón, thần niệm của hắn đã liên kết Thiên Sách, dù hao hết thọ nguyên liều chết, cũng phải triệu hoán tu vi trong mộng cảnh, chém giết cáp mô tinh này, cứu đám người.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đám người sắc trời đột nhiên sáng lên, một mũi kiếm từ trời rơi xuống, mang theo một mảnh hư ảnh Thanh Liên, như vạn đạo cánh sen phiêu nhiên rơi xuống, chỉ một cái chớp mắt, liền chém lưỡi cáp mô tinh thành ngàn đoạn.
Một bóng người lập tức từ trên cao bay xuống, tay cầm trường kiếm cắm trên mặt đất.
"Ngụy Thanh tiền bối. . ." Đám người lập tức nhận ra bóng người kia.
"Thí luyện bí cảnh kết thúc, các ngươi có thể đi ra." Ngụy Thanh không quay đầu lại, chỉ mở miệng nói.
Đám người nghe tiếng, nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu xuất hiện sáng ngời trống rỗng, lập tức vui vô cùng.
"Đa tạ tiền bối." Bọn Thẩm Lạc như sống lại sau một kiếp, chân thành nói cám ơn.
"Ra ngoài đi." Ngụy Thanh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Đám người cúi đầu với y, đỡ nhau phóng lên trời, tất cả đều bay vào màn sáng trống rỗng kia.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trường kiếm trong tay Ngụy Thanh chém ngang ra, một đạo kiếm quang màu xanh dài trăm trượng lập tức quét ngang qua, chém trên thân cáp mô tinh ý đồ đánh giết lên một cái miệng máu, trực tiếp đánh bay trở về.
Chờ nó rơi xuống đất, bọn Thẩm Lạc mới phát hiện các đệ tử ngoài quảng trường đã bị đuổi đi, chỉ có mấy tên trưởng lão Phổ Đà sơn tiến lên đón, xem bệnh điều tra thương thế bọn hắn, sau đó mang theo bọn hắn trở về chỗ mình chữa thương tu dưỡng.
"Khoảng cách khiêu chiến kết thúc đã không còn nhiều thời gian, chúng ta chỉ cần có thể chịu đựng được thì không sao." Thẩm Lạc chậm rãi nói.
"Bọn hắn bất ngờ không đề phòng, đã trúng độc, muốn chạy trốn cũng không được, sợ là chống đỡ không đến lúc đó." Tạm Nguyệt chau mày, nói.
"Vậy chúng ta coa thể đi hấp dẫn sự chú ý của Yêu thú, tranh thủ thời gian cho bọn họ." Thẩm Lạc không do dự, quyết định thật nhanh nói.
Tạm Nguyệt nghe vậy, nhìn hắn chằm chằm chốc lát, thấy thần tình hắn nghiêm túc, không có vẻ gì đùa, nhịn không được nói: "Đây chính là yêu vật Đại Thừa trung kỳ, chỉ sợ chúng ta hợp lại cũng không địch nổi nó."
"Những người này là đồng bạn của chúng ta, chúng ta có thể lựa chọn sao?" Ánh mắt Thẩm Lạc đảo qua Bạch Tiêu Thiên cùng Nhiếp Thải Châu, lại liếc nhìn mấy người Trịnh Quân, nói.
"Các ngươi thay ta hộ pháp một lát, ta trừ độc giúp bọn họ." Nhiếp Thải Châu vừa rồi một mực ngồi xuống điều tức, bỗng nhiên mở miệng nói.
Hai người Thẩm Lạc nghi ngờ nhìn nàng một cái, lập tức ngăn trước người nàng, đón lấy cáp mô tinh.
Hai tay Nhiếp Thải Châu bấm niệm pháp quyết, thể nội pháp lực toàn lực vận chuyển, trong miệng ngâm khẽ một trận, hai mắt bỗng nhiên mở ra, quát khẽ:
"Tịnh Liên Triều Âm. . ."
Vừa dứt lời, một trận thanh quang như sóng âm thủy triều từ trên thân nàng khuếch tán ra, tầng tầng đảo qua bọn người Bạch Tiêu Thiên, ở trong ẩn chứa từng tia từng sợi pháp lực dung nhập vào thể nội mấy người, khiến cho bên ngoài cơ thể bọn họ đều hiện ra một tầng hư ảnh Thanh Liên.
Dưới hư ảnh Thanh Liên chiếu rọi, độc ban màu tím trên người bọn họ bắt đầu biến mắt từng chút từng chút một
Cùng lúc đó, ngoài bí cảnh đã sôi trào, các đệ tử vây xem nghị luận ầm ĩ.
Bọn họ cũng như Thẩm Lạc, xem cáp mô tinh đột nhiên xuất hiện như lịch luyện, chỉ có Ngụy Thanh phát giác sự tình có chút không đúng.
"Chu Ngọc, đây là có chuyện gì?" Ngụy Thanh truyền âm hỏi.
Chu Ngọc nghe vậy, trên mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc, trả lời: "Vãn bối cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là cáp mô tinh này từ chỗ nuôi dưỡng chạy trốn ra ngoài."
"Tranh thủ thời gian mở ra bí cảnh, đi vào cứu người." Ngụy Thanh không muốn tính toán, lập tức trách mắng.
"Cái này. . . Ngụy sư thúc tổ, ngài cũng biết, mật cảnh này chưa đến thời gian mở cửa, trừ phi chưởng môn đích thân đến, nếu không mở không được." Chu Ngọc lộ vẻ khó xử, nói.
"Còn không lên báo chưởng môn, còn có hơn nửa canh giờ, bọn hắn làm sao chống đỡ nổi? Nếu có người thương vong, ngươi ta làm sao gánh chịu nổi?" Ngụy Thanh giận tím mặt.
Chu Ngọc nghe lời ấy, rốt cuộc cũng có chút luống cuống, y chỉ là nhất thời đố kỵ, muốn đẩy Thẩm Lạc vào chỗ chết, thật không muốn tất cả mọi người chết ở bên trong, đặc biệt là Nhiếp Thải Châu.
"Ta truyền tin ngay, ta truyền tin. . ." Chu Ngọc liên tục nói, vội vàng đứng dậy rời đi.
Ngụy Thanh nhìn chằm chằm hình ảnh trên Huyền Thiên Kính, sắc mặt tái xanh một mảnh.
Giờ phút này, mấy người Thẩm Lạc tụ tập tại một chỗ, cáp mô tinh cũng theo sát quay đầu tới, miệng to như chậu máu lần nữa mở ra, trong miệng bỗng nhiên hiện ra hai vòng xoáy màu máu.
Chỉ thấy dưới bụng nó đột nhiên rụt lại một hồi, hai vòng xoáy màu máu trong miệng liền cực tốc xoay tròn theo.
Thẩm Lạc nói thầm một tiếng "Không ổn", vội vàng toàn lực thôi động pháp lực thể nội, không chút nào làm giữ lại quán chú vào trong Long Giác Chùy. Tạm Nguyệt bên cạnh cũng lần nữa lấy ra hoa sen màu đen, há miệng phun ra một đạo tinh huyết vào trên đó.
Trên Long Giác Chùy hiển hiện kim long, trên hoa sen màu đen lan tràn ra huyết quang, hai kiện pháp bảo được chủ nhân kích phát đến cực hạn, thả ra uy lực lớn nhất của bọn hắn, bắn nhanh đến cáp mô tinh.
Gần như đồng thời, vòng xoáy màu máu đột nhiên chấn động, hai đạo huyết tiễn tráng kiện dài chừng một trượng từ đó bắn thẳng đến, cực tốc bề về phía hai người.
Huyết tiễn lướt qua hư không chấn động, từng tầng từng tầng gợn sóng đỏ sậm không ngừng khuấy động.
"Ầm ầm."
Hai tiếng nổ đùng gần như đồng thời vang lên, Long Giác Chùy cùng hoa sen màu đen đồng thời bị đánh tan ra.
Hai đạo huyết tiễn kia cũng vỡ nát theo, nhưng không hoàn toàn biến mất, hóa thành hai đoàn huyết vụ, vẫn như cũ đánh tới hai người Thẩm Lạc.
"Kim Cương Hộ Thể."
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến.
Thẩm Lạc cùng Tạm Nguyệt cảm thấy toàn thân chảy qua một giòng nước ấm, trên quanh thân hai người trong nháy mắt sáng lên hào quang màu vàng, ngoài thân phảng phất bao phủ lên một tầng kim quang hộ giáp, đánh tới hai đoàn huyết vụ kia.
"Ầm ầm" hai tiếng nhẹ vang lên, hai đoàn huyết vụ kia đâm vào trên người bọn họ, lập tức tự băng tán ra.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, thấy người thi pháp chính là Bạch Tiêu Thiên, lập tức đại hỉ.
Lại xem xét mấy người khác, phát hiện độc tố trên người bọn họ đều đã bị thanh lý, chỉ có một mình Nhiếp Thải Châu ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt thập phần tái nhợt.
"Thải Châu, nàng không sao chứ?" Thẩm Lạc lập tức cúi người, hỏi.
"Chỉ là pháp lực tiêu hao quá kịch liệt, không có gì đáng ngại." Nhiếp Thải Châu lắc đầu, cười nói.
"Cẩn thận, lại tới nữa." Lúc này, Tạm Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Lạc quay đầu, liền thấy cáp mô tinh vậy mà nhảy vọt lên cao, rơi đập ầm ầm xuống đại địa, phần bụng nó vốn phồng lên lại co hõm vào, nhìn tựa như là nhẫn nhịn một hơi.
"Không ổn, cẩn thận nó muốn thi triển thần thông." Thẩm Lạc lập tức nhắc nhở.
Đám người nghe vậy, nhao nhao thi triển thủ đoạn, trên thân mỗi người tỏa ra ánh sáng, tế lên pháp bảo bảo hộ xung quanh.
Chỉ thấy cáp mô tinh trùng điệp rơi xuống đất, trong nháy mắt đột nhiên há miệng phát ra một tiếng ếch kêu.
"Cô. . ."
Một tiếng kêu to này, phối hợp với lúc rơi xuống đất rung mạnh, vậy mà ẩn chứa cự lực bàng bạc làm cho người khó có thể tưởng tượng.
Một đạo sóng âm màu đỏ sậm mắt thường có thể thấy cuồn cuộn đánh tới, vượt qua dễ như trở bàn tay, công trình bằng gỗ sơn lâm bị tầng tầng nhấc lên, đất trống bị bóc đi mấy trượng, hỗn hợp lại cùng nhau thẳng đến đám Thẩm Lạc.
Bọn hắn tựa như một chiếc thuyền đơn độc trong sóng lớn, trong nháy mắt bị tất cả đều lật tung ra, từng người bay ngược ra mấy trăm trượng, trùng điệp ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, không cách nào động đậy.
Mà cáp mô tinh kia lại không có ý định buông tha bọn hắn, đầu lưỡi phun ra nuốt vào một cái, chân sau đạp xuống đất, thân hình nhảy lên đuổi theo.
Trịnh Quân nhìn Lâm Thiên Thiên phía xa quần áo nhuốm máu, giãy dụa bò qua nàng, Tạm Nguyệt cũng ráng chống đỡ ngồi xếp bằng.
Hai mắt Bạch Tiêu Thiên nhìn chằm chằm cáp mô tinh, trong tay nắm một tấm bùa chú chậm rãi đợi nó tới gần, Thẩm Lạc thì vẫn như cũ bảo hộ Nhiếp Thải Châu sau lưng, trên quần áo cũng loang lổ vết máu.
Đối mặt yêu thú cường đại như thế, thực lực của bọn hắn chung quy khó mà ngăn cản.
"Cô."
Lại một tiếng thú vang lên, lưỡi dài trong miệng cáp mô tinh bắn ra, thẳng đến Thẩm Lạc.
Hai mắt Bạch Tiêu Thiên ngưng tụ, cầm trong tay phù lục, muốn chặn đánh, liều mạng cá chết lưới rách.
Thẩm Lạc cũng đồng thời tiến lên đón, thần niệm của hắn đã liên kết Thiên Sách, dù hao hết thọ nguyên liều chết, cũng phải triệu hoán tu vi trong mộng cảnh, chém giết cáp mô tinh này, cứu đám người.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu đám người sắc trời đột nhiên sáng lên, một mũi kiếm từ trời rơi xuống, mang theo một mảnh hư ảnh Thanh Liên, như vạn đạo cánh sen phiêu nhiên rơi xuống, chỉ một cái chớp mắt, liền chém lưỡi cáp mô tinh thành ngàn đoạn.
Một bóng người lập tức từ trên cao bay xuống, tay cầm trường kiếm cắm trên mặt đất.
"Ngụy Thanh tiền bối. . ." Đám người lập tức nhận ra bóng người kia.
"Thí luyện bí cảnh kết thúc, các ngươi có thể đi ra." Ngụy Thanh không quay đầu lại, chỉ mở miệng nói.
Đám người nghe tiếng, nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu xuất hiện sáng ngời trống rỗng, lập tức vui vô cùng.
"Đa tạ tiền bối." Bọn Thẩm Lạc như sống lại sau một kiếp, chân thành nói cám ơn.
"Ra ngoài đi." Ngụy Thanh vẫn lạnh nhạt như cũ.
Đám người cúi đầu với y, đỡ nhau phóng lên trời, tất cả đều bay vào màn sáng trống rỗng kia.
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trường kiếm trong tay Ngụy Thanh chém ngang ra, một đạo kiếm quang màu xanh dài trăm trượng lập tức quét ngang qua, chém trên thân cáp mô tinh ý đồ đánh giết lên một cái miệng máu, trực tiếp đánh bay trở về.
Chờ nó rơi xuống đất, bọn Thẩm Lạc mới phát hiện các đệ tử ngoài quảng trường đã bị đuổi đi, chỉ có mấy tên trưởng lão Phổ Đà sơn tiến lên đón, xem bệnh điều tra thương thế bọn hắn, sau đó mang theo bọn hắn trở về chỗ mình chữa thương tu dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.