Đại Mộng Chủ

Chương 679: Tương phản

Vong Ngữ

17/01/2021

Hai người Thẩm Lạc rời đi nhanh, đi không bao xa lại nhìn thấy Bạch Tiêu Thiên cùng Thiền nhi tới.

"Bạch huynh, Thiền nhi sư phụ, các ngươi sao cũng tới?" Trên mặt Thẩm Lạc lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Kim Thiền đại sư nói tại vùng này cảm ứng được cái gì đó, nên tới xem một chút." Bạch Tiêu Thiên nhìn Thiền nhi rồi nói.

Thẩm Lạc nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Thiền nhi. Thiền nhi đang nhìn chung quanh, lông mày nhíu chặt, mặt hiện vẻ hoang mang.

"Các ngươi sao lại ở đây? Đã tìm được pháp khí thích hợp chưa?" Bạch Tiêu Thiên hỏi.

Thẩm Lạc nhớ lại tình cảnh trước, im lặng lắc đầu.

Tôn Hải bên cạnh nhìn Thẩm Lạc một chút, nhanh chóng kể lại chuyện Hoa lão bản vừa rồi, đồng thời tức giận biểu lộ bất mãn với Hoa lão bản.

"Hoa lão bản kia có Tử Tâm Mặc Tinh! Vậy hắn muốn năm ngàn tiên ngọc cũng không quá nhiều." Bạch Tiêu Thiên nghe vậy, chậm rãi nói.

Tôn Hải nhất thời nghẹn lời.

"Tử Tâm Mặc Tinh này giá trị cao như vậy?" Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động hỏi.

Hắn biết Mặc Tinh, nhưng chưa nói về Tử Tâm Mặc Tinh.

"Tất nhiên, Tử Tâm Mặc Tinh là cực phẩm trong Mặc Tinh, vật này không chỉ có thể tiếp nhận pháp lực cường hoành trùng kích, càng có công hiệu tồn trữ pháp lực. Tại Hóa Sinh ta có một vị sư huynh, trong tay hắn có một viên Tử Tâm Mặc Tinh luyện chế thành chiếc nhẫn, lúc bình thường có thể tồn trữ pháp lực không cần ở trong đó, thời điểm chiến đấu lại điều chúng ra bổ sung, pháp lực kéo dài đáng sợ." Bạch Tiêu Thiên nói. (Giống UPS quá)

"Tồn trữ pháp lực! Tử Tâm Mặc Tinh lại có công hiệu thần kỳ như thế!" Thẩm Lạc nghe lời này, cũng lấy làm kinh hãi.

"Đúng vậy, Tử Tâm Mặc Tinh có giá trị liên thành, có tiền mà không mua được, Hoa lão bản kia thu ngươi năm ngàn tiên ngọc, mặc dù hơi đắt, nhưng cũng không bất hợp lí, ngươi nếu thật muốn luyện chế pháp khí, giá này thật ra có thể tiếp nhận được." Bạch Tiêu Thiên nói.

"Thì ra là thế, chỉ là trên thân ta cũng chỉ có hơn hai ngàn tiên ngọc, căn bản không đủ." Thẩm Lạc cười khổ.

"Trong tay Thẩm huynh không đủ, ta có thể cho ngươi mượn ba ngàn tiên ngọc." Bạch Tiêu Thiên hơi trầm ngâm rồi nói.

Thẩm Lạc chấn kinh với sự giàu có của Bạch Tiêu Thiên, ba ngàn tiên ngọc cũng không phải số lượng nhỏ, những năm qua hắn cướp đoạt và góp nhặt cũng không nhiều như vậy.

"Vậy đa tạ, chờ trở về Trường An, ta sẽ mau chóng gom góp tiên ngọc trả lại ngươi." Thẩm Lạc cũng không khách khí, cám ơn.

"Đi thôi, ta cũng thật tò mò với Hoa lão bản kia, cùng đi gặp đi." Bạch Tiêu Thiên nói.



"Bạch huynh kiến thức rộng rãi, cùng đi đương nhiên tốt, chỉ là Thiền nhi sư phụ nơi này?" Thẩm Lạc nhìn về phía Thiền nhi.

"Không sao, loại cảm giác vừa rồi đột nhiên biến mất, cũng có thể là tiểu tăng lúc trước cảm ứng sai, mà vị Hoa lão bản kia nếu là Luyện Khí sư cao minh, tiểu tăng cũng đi mở mang kiến thức một chút đi." Thiền nhi thu hồi ánh mắt nhìn chung quanh, nói ra.

Thẩm Lạc gật gật đầu, quay người lại, rất mau trở lại nơi ở Hoa lão bản.

"Là các ngươi? Tại sao lại trở về rồi? Nhắc lại, năm ngàn tiên ngọc cũng không thể thiếu một viên!" Hoa lão bản liếc qua Thẩm Lạc, uể oải nói.

"Chúng ta trở về không phải cò kè mặc cả, muốn nhìn một chút Bổ Thiên Thạch cùng Tử Tâm Mặc Tinh trong tay ngươi, nếu như chất lượng không vấn đề, phân lượng cũng đầy đủ, chúng ta dùng năm ngàn tiên ngọc mua cũng chưa hẳn không thể." Bạch Tiêu Thiên từ sau lưng Thẩm Lạc đi ra, nói.

Cửa viện không lớn, một đoàn người chen ở chỗ này, người phía trước sẽ chắn phía sau.

"Ngươi cũng biết Tử Tâm Mặc Tinh? Hắc, cuối cùng cũng gặp được một kẻ có kiến thức." Hoa lão bản nhìn Bạch Tiêu Thiên một chút, lật tay lấy ra hai vật đặt trên một tấm bàn gỗ nhỏ kế bên ghế nằm.

Một khối tinh thiết đen kịt dài nửa xích, một khối tinh thể màu tím to bằng đầu nắm tay.

Bạch Tiêu Thiên nhìn một chút tinh thiết màu đen kia, gật gật đầu, rất nhanh dời ánh mắt đi, cầm lấy khối tinh thể màu tím kia.

Trong tay hắn sáng lên từng tia kim quang, trên tinh thể màu tím lập tức sáng lên một đoàn tử quang, hấp thu hết kim quang trên tay Bạch Tiêu Thiên.

Trên mặt Bạch Tiêu Thiên hiện ra một tia kinh hỉ, gật gật đầu với Thẩm Lạc.

"Tốt, năm ngàn tiên ngọc chúng ta bỏ ra, hi vọng các hạ mau chóng khai lò luyện khí. Năm ngàn tiên ngọc chúng ta đưa trước một nửa, một nửa khác chờ pháp khí luyện thành sẽ giao." Thẩm Lạc lấy ra những Huyền Quy Bản toái kính kia, đặt lên bàn nói.

"Trước không cần gấp, chúng ta mới chỉ thương định giá tiền hai kiện vật liệu này, phí tổn luyện khí còn chưa nói. Pháp khí ngươi luyện chế cũng không tốt, vẻn vẹn là tinh luyện Huyền Quy Bản trong những toái kính này, phải tốn hao rất lớn tâm lực, trong tay ta còn có rất nhiều việc muốn làm, thời gian rất là quý giá đó." Khoé miệng Hoa lão bản lộ ra nụ cười gian xảo, nào còn bộ dáng si mê luyện khí lúc trước.

"Vậy ngươi muốn bao nhiêu?" Thẩm Lạc thầm mắng một tiếng gian thương, nói.

Hoa lão bản đang muốn nói chuyện, thần sắc đột nhiên trở nên cứng ngắc, con mắt gắt gao nhìn ra phía sau lưng Thẩm Lạc.

Thiền nhi từ nơi đó đi ra, đang đánh giá tiểu viện nơi này.

"Hoa lão bản, thế nào?" Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên chú ý tới cử động của Hoa lão bản, hỏi.

Bạch Tiêu Thiên hơi nhướng mày, thối lui ra bên cạnh Thiền nhi, bảo hộ nó sau lưng.



Thiền nhi giờ phút này cũng chú ý tới ánh mắt Hoa lão bản, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người đụng vào nhau.

Trên mặt Thiền nhi đột nhiên hiện ra vẻ thống khổ, tay phải ôm đầu, thân thể cũng lay động một cái.

"Kim Thiền đại sư!" Bạch Tiêu Thiên căng thẳng, kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy thân thể Thiền nhi.

Hoa lão bản nghe Bạch Tiêu Thiên la lên, thân thể chấn động, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp, ánh mắt nhìn xuống.

Thẩm Lạc để ý thần sắc biến hoá của Hoa lão bản, trong lòng không khỏi khẽ động.

Một tay Bạch Tiêu Thiên vịn Thiền nhi, một tay khác thi triển pháp thuật trấn an thần hồn, Thiền nhi rất nhanh khôi phục lại.

Thiền nhi nhìn Hoa lão bản, lại nhìn chung quanh tiểu viện, nhíu mày, tựa hồ đang nhớ lại cái gì.

Mà lúc này thần sắc Hoa lão bản đã khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng ngồi ở đó.

"Kim Thiền đại sư?" Bạch Tiêu Thiên hỏi.

"Ta không sao, vừa rồi không biết tại sao, đầu đột nhiên đau một cái." Thiền nhi thu tầm mắt lại, nói.

"Ngài không có việc gì thì tốt." Bạch Tiêu Thiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng cảnh giác nhìn Hoa lão bản một chút.

Thiền nhi vừa rồi đau đầu, y cảm thấy liên quan đến Hoa lão bản này, chỉ là nhìn tình huống Thiền nhi hiện tại, tựa hồ cũng không phải.

"Nếu thân thể Thiền nhi sư phụ khó chịu, Bạch huynh ngươi dẫn hắn về dịch quán trước đi." Thẩm Lạc nói.

"Cũng tốt." Bạch Tiêu Thiên suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, bồi tiếp Thiền nhi rời tiểu viện.

Hoa lão bản nhìn bóng lưng Thiền nhi đi, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, nhưng lập tức lại biến mất không thấy.

"Hoa lão bản, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi, luyện khí ngươi cần thu bao nhiêu tiên ngọc?" Thẩm Lạc mở miệng hỏi.

"Ngươi và tiểu hòa thượng kia là đồng bạn?" Hoa lão bản đột nhiên hỏi chuyện không liên quan.

"Không sai, chúng ta đều từ Trung Thổ Đại Đường tới, Hoa lão bản nhận ra Thiền nhi sư phụ?" Tròng mắt Thẩm Lạc hơi híp lại hỏi.

Hoa lão bản trầm mặc một chút, mở miệng nói: "Hai kiện vật liệu kia, thu ngươi một ngàn tiên ngọc tiền vốn, về phần phí luyện khí thì không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Mộng Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook