Chương 23: Chuyện tốt
Lục Xu
02/09/2020
Ngày hôm sau, Lâm Tố Mỹ được Tạ Trường Bình hẹn cùng đi hái hoa kim ngân. Nhớ tới lời hẹn hôm trước của Tạ Trường Bình, cô bèn xách giỏ đi cùng chị.
Hai người đi một mạch theo hướng vào núi, cả đường đi đều có thể nghe thấy không ít người đang bàn tán về chuyện của nhà họ Tống và nhà họ Tưởng. Họ cười bà cụ nhà họ Tống ngần ấy tuổi rồi còn lăn lê trên đất; nói dì Thục Phương nhỏ càng ngày càng hung ác; đương nhiên, phần nhiều là khinh bỉ Tống Cương và Tống Thiết, đàn ông đàn ang mà lại bị một người phụ nữ dọa cho khiếp sợ. Phải biết rằng dù là Tống Cương hay Tống Thiết, họ đều vô cùng cứng rắn với vợ con. Sự khác biệt lớn khi ở trong nhà và ra khỏi nhà đó khiến người ta chỉ muốn dán cái nhãn “thỏ đế nhưng lại thích thể hiện” cho họ, đúng là khiến người ta không coi trọng nổi.
Đàn ông ấy à, ở nhà ngang tàng ra ngoài cũng ngang tang thì còn có thể nói là vì tính cách nên như thế, sẽ được coi trọng hơn một chút; nhưng nếu chỉ biết hống hách ở nhà, đương nhiên khiến người ta không coi trọng nổi.
Dù rằng Tống Cương và Tống Thiết đã ở riêng, nhưng cũng là sống chung một căn nhà, chỉ là chia thành hai phần mà thôi. Trong tình huống hôm qua, nếu Tống Cương và Tống Thiết có thể đứng ra, không nói là đối đầu với dì Thục Phương nhỏ, chỉ cần xử lý tình huống đó thôi cũng tốt rồi, nhưng người ta lại trốn trong nhà mà sợ sệt. Trong thôn ngoại trừ nhà họ thì căn bản không ai làm ra được chuyện như thế.
Đương nhiên, cũng bởi tính cách của nhà họ Tống nên khi nói chuyện, mọi người mới không kiêng dè gì như thế. Dù sao thì nhà họ Tống cũng không dám tìm đến tận nơi để làm cho ra nhẽ với người ta.
Tạ Trường Bình cũng nghe thấy những lời bàn tán của người khác, bấy giờ mới bĩu môi. “Mẹ chị còn nói Tống Uyên đáng thương khi sinh ra trong gia đình như thế, cậu ta rất tốt, nhưng sau này lấy vợ có thể sẽ bị gia đình cậu ta làm ảnh hưởng. Chị chẳng cảm thấy thế. Khi được đối xử đặc biệt, cậu ta đâu có từ chối, cái hời gì cũng chiếm rồi, lại còn muốn chê gia đình làm ảnh hưởng đến cậu ta, hừ.”
Lâm Tố Mỹ cười, không muốn bình luận về chuyện của nhà họ Tống. Đãi ngộ của Tống Uyên và của cô trước đây hoàn toàn trái ngược nhau. Mà dường như cuộc sống của ông Tống Thiết và bà Cát Hồng cũng có thay đổi vì Tống Uyên, cô không biết vậy là tốt hay là xấu nữa.
Tạ Trường Bình nhìn Lâm Tố Mỹ, cười nhẹ nói: “Nếu mà là em trai chị, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện mình thì ăn cơm khô còn người khác húp cháo đâu, cho dù không thể thay đổi thành bố mẹ và mọi người cùng ăn cơm khô nhưng đảm bảo sẽ chủ động yêu cầu cùng húp cháo, không đến mức có cái đãi ngộ khác biệt như thế.”
“Vâng. Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến được nơi chị nói?”
“Sắp rồi.” Thấy Lâm Tố Mỹ không tiếp lời mình quăng ra, song Tạ Trường Bình vẫn muốn nói lời hay cho thằng em trai đó của mình. “Em trai chị sắp đến thành phố Dương rồi, gái muốn có thứ gì không, chị bảo nó mang về cho gái.”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. “Không ạ.”
Tạ Trường Bình gãi đầu. “Em trai chị ấy à, trông không đáng tin cậy thế thôi, chứ nó làm việc cẩn thận nghiêm túc lắm, nếu không bác cả gái cũng không thể giao chuyện đó cho nó làm. Nó là thủ lĩnh của hội chúng nó đấy, người khác đều nghe theo sự sắp xếp của nó. Với lại, cũng không biết não nó phát triển thế nào nữa, cái gì cũng có thể nghĩ đến được. Nó muốn mang theo thịt của mấy con vật nó săn bắn được đến thành phố Dương để bán, còn bảo đám bạn nó mang đặc sản thường thấy ở bên mình đến thành phố Dương bán luôn nữa, nó nói ở chỗ mình đó là những món không ai bận tâm, nhưng ở bên thành phố Dương lại khác, mọi người sẽ muốn chi tiền với giá cao để mua.”
Lâm Tố Mỹ phối hợp gật đầu.
Tạ Trường Bình nói tiếp: “Nhà chị ấy mà, bố mẹ chị đều vô cùng thấu tình đạt lý, em trai chị kiếm được không ít tiền nhờ vào chỗ lươn chạch đó, bố mẹ chị đều để nó tự giữ, cũng không cần tiền của nó luôn, nói là để nó cầm rồi sau này giao cho vợ nó giữ. Gái nói xem bố mẹ chị có trọng nam khinh nữ không chứ? Tiền nó kiếm được thì tự giữ, sau này nó lấy vợ, bố mẹ chị lại tự bỏ tiền, cái gì tốt nó cũng chiếm cả rồi.”
Lâm Tố Mỹ nghe ra ý của Tạ Trường Bình, thế này là đang nói Tạ Trường Du có bản lĩnh, mấy năm nay tích được không ít tiền, hơn nữa có sự giúp đỡ của bố mẹ nhà họ Tạ, cô gái lấy Tạ Trường Du nhất định sẽ có cuộc sống rất tốt. “Em cảm thấy bố mẹ chị cũng sẽ chuẩn bị cho chị thôi, chị không cần ghen tị với cậu ấy đâu.”
Tạ Trường Bình thở hắt một hơi, đây không phải điểm chính mà!
“Người khác đều nói nhìn ai từ tấm bé thế nào đã có thể thấy người đó lúc về già sẽ ra sao rồi, chị cảm thấy dựa vào cái bộ não đó của em trai chị, cuộc sống sau này của nó sẽ càng ngày càng tốt. Huống hồ nó lăn lộn ở bên ngoài, quen được không ít người, còn có thể kiếm được đủ loại phiếu. Lần trước nó buột miệng, nói đường mà sửa thông, nó sẽ đi mua một chiếc xe đạp. Chị nói nó phét lác, nó còn tức chị đấy. Dù sao thì nếu có thể kiếm được phiếu xe đạp, thế thì không phải phiếu máy may rồi những thứ khác càng dễ kiếm được hay sao?”
Lúc này Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Bình chằm chằm, ánh mắt dường như có chút thâm ý, khiến Tạ Trường Bình không nhịn được mà ngậm miệng. Lời này đúng là quá thẳng thừng - đang ám chỉ Tạ Trường Du có bản lĩnh kiếm được mấy món đồ tam chuyển nhất hưởng, nếu ở bên Tạ Trường Du và thật sự kết hôn thì tương lai nhất định vô cùng tươi sáng. Dẫu sao điều kiện của mọi người bây giờ đều không tốt lắm, có thể kiếm được một trong số các món đồ đó đã rất giỏi rồi, càng đừng nói đến kiếm được tất cả.
Huống hồ ở nơi đây, phần lớn mọi người đều đối xử với con gái không tệ, cũng không có ý dựa vào chuyện kết hôn của con gái để kiếm chác bù cho nhà mình. Cho nên mọi người không xem trọng mấy thứ đồ sính lễ, chủ yếu vẫn là hy vọng hai vợ chồng trẻ tự sống hạnh phúc. Dẫu sao nếu bố mẹ bên nữ tàn nhẫn bức phía nhà nam đòi có được những thứ đồ đó, phía nhà nam chắc chắn sẽ không vui, cho dù kết hôn rồi, sau này trong lòng cũng sẽ không thoải mái vì những chuyện đó, người chịu khổ sẽ chỉ là con gái mình.
Trong môi trường như thế, nếu ai là người đầu tiên có được toàn bộ những thứ đó, vậy thì sự hâm mộ mà người đó nhận được không chỉ là một chút một ít nữa.
Tạ Trường Bình khá thẳng tính, thấy Lâm Tố Mỹ như vậy thì mặt cũng hơi nóng lên, vừa mở miệng đã rất muốn hỏi thẳng Lâm Tố Mỹ rốt cuộc suy nghĩ thế nào về em trai mình, hoặc là nói nếu cảm thấy em trai mình có chỗ nào không tốt thì để chị về nhà ấn đầu Tạ Trường Du bảo thằng đó thay đổi.
Lâm Tố Mỹ không nói gì. Tạ Trường Du rất tốt, cô biết điều đó, cô càng biết sau này Tạ Trường Du nhất định sẽ có một vùng trời riêng.
Nếu bây giờ cô thông minh một chút thì có thể túm lấy anh, dường như cả đời này cô đã có thể hưởng phúc, không cần phải đối mặt với sự vô định của tương lai.
Kiếp trước cô quả thực rất thích Tạ Trường Du, cũng rất tán thưởng anh, anh là nguồn sức mạnh ấm áp nào đó trong lòng cô. Nhưng bây giờ cô đã trở thành Lâm Tố Mỹ, dù quyết định sẽ mãi là Lâm Tố Mỹ, song cô lại không thể nào an nhiên hưởng thụ món hời thuộc về một người khác. Cho nên cô không có ý định đón nhận Tạ Trường Du. Người mà Tạ Trường Du thực sự thích, đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.
Còn cô, cô sẽ lựa chọn đi học. Lần thi đại học đầu tiên quá đột ngột, mặc dù nó được rất nhiều người coi như niềm hy vọng và sự cứu rỗi, nhưng cũng có rất nhiều chỗ suy nghĩ không thấu đáo; dù là lần thi đại học thứ hai thì cũng rất gấp gáp về mặt thời gian. Cô định nghiêm túc học hành, hưởng thụ cuộc sống học tập bình thường. Đương nhiên, quyết định đó còn có một nguyên nhân nữa là khi ấy tài liệu ôn tập nhiều hơn và hữu dụng hơn, trường học cũng dần hình thành phương pháp giảng dạy có hệ thống để phục vụ cho kì thi đại học chứ không chắp vá khiến mọi người gãi đầu gãi tai như trước.
Cô chắc chắn sẽ học đại học, đến lúc đó cô sẽ gặp những người khác, trải qua cuộc sống khác, suy nghĩ và dự định cũng sẽ khác, cho nên sao cô có thể dễ dàng quyết định hôn nhân của mình ngay lúc này?
Tạ Trường Bình nhịn lại, cuối cùng không hỏi cô có suy nghĩ gì về em trai mình. Nếu không giả như bị cự tuyệt, chị cũng không biết nên nói như thế nào với Tạ Trường Du.
“Mà này… Chị nghe nói gái và La… Gái và La Chí Phàm rốt cuộc có quan hệ gì?” Tạ Trường Bình lựa chọn uyển chuyển hỏi Lâm Tố Mỹ, như thế thì có thể bóng gió với Tạ Trường Du để thằng đó từ bỏ.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Em và anh ta không có quan hệ gì cả.”
Không có quan hệ gì? Tạ Trường Bình trợn mắt, hơi khó tin, ánh mắt nhìn Lâm Tố Mỹ đầy vẻ hồ nghi.
Lâm Tố Mỹ không nghĩ nhiều, chỉ cười. “Bây giờ không có quan hệ gì. Còn trước đây, ôi dào, dù sao cũng phải có lúc mắt kém chứ, bây giờ thị lực của em đã phục hồi rồi.”
Tạ Trường Bình nghe vậy liền phấn chấn, vỗ vai Lâm Tố Mỹ. “Không có quan hệ gì thì tốt, không có quan hệ gì thì tốt rồi.”
Ngược lại, Lâm Tố Mỹ nghi hoặc.
“Nếu đã không có quan hệ gì nữa, chị cũng không sợ nói xấu thằng cha đó trước mặt gái. La Chí Phàm đó ấy mà, chị cũng không ưng được. Gái nói xem, tên đó là một trí thức, đến đây thì cũng phải tự kiếm điểm làm công để mà nuôi sống bản thân chứ, lại còn ra vẻ mình cao xa khó với là có ý gì? Ban đầu còn có thể hiểu là không thích ứng, nhưng đã lâu thế rồi mà vẫn còn không thích ứng hay sao? Chẳng phải là một kiểu lười biếng đấy ư, nếu không sao tên đó có thể không đen đi sau thời gian lâu như thế chứ…”
Lâm Tố Mỹ: …
“Còn nữa, tên La Chí Phàm đó, quan hệ với một vài trí thức nam thì chẳng ra sao, thế mà quan hệ với trí thức nữ lại không tệ, trong đó chắc chắn có vấn đề.”
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi, thì ra nhiều người có thể nhìn ra La Chí Phàm có vấn đề như thế.
Tạ Trường Bình vẫn tiếp tục nói ra những tin đồn về La Chí Phàm mà chị biết, chỉ mong ấn tượng của Lâm Tố Mỹ với La Chí Phàm xấu đến tận dưới đáy, là kiểu mà có kéo cũng không kéo về được. Nhưng chị không biết, chị không cần nói gì cả, ấn tượng của Lâm Tố Mỹ với La Chí Phàm đã không kéo về được nữa rồi.
……
Đến nơi, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình bắt đầu hái hoa kim ngân.
Tạ Trường Bình vốn có dụng ý khác, tiếp tục kể các tin đồn cho Lâm Tố Mỹ, sau đó bâng quơ hỏi cô: “Gái thích kiểu người thế nào?”
“Bây giờ em vẫn chưa biết.”
“Sao gái lại không biết? Gái bây giờ… Thím ba cũng nên tìm đối tượng xem mặt cho gái rồi chứ? Đừng xấu hổ, có nói cho chị biết thì chị cũng sẽ không bép xép đâu.”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, quyết định nói thật với Tạ Trường Bình: “Em quyết định về trường đi học.”
“Đi học?”
“Vâng, cho nên tạm thời em sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Lý do này thật sự khiến Tạ Trường Bình hết hồn, một lúc sau cũng không biết nên nói gì, chỉ đành máy móc hái hoa kim ngân.
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi. Đi học thật sự thay đổi vận mệnh, nhất là đối với con gái. Sau khi đi học, những người họ quen sẽ khác, kiến thức cũng khác, ngay cả chuyện hôn nhân cũng có khả năng tự chủ nhiều hơn, rất có thể chất lượng cuộc hôn nhân sẽ cao hơn.
- -------------------------
Mặt khác, sau khi tằm hoàn toàn kết kén, mọi người bắt đầu gỡ kén. Kén năm nay không tệ, ít bệnh, cũng khá cứng, coi như việc nuôi tằm có thu hoạch lớn. Sau khi gỡ kén, Tạ Trường Du cùng hơn nửa số thanh niên trẻ vác chỗ kén đó trên lưng rồi xuất phát.
Còn Lâm Tố Mỹ, sau lần đi hái hoa kim ngân cùng Tạ Trường Bình, quan hệ giữa hai người nồng nhiệt hơn trước đây không ít. Chủ yếu là Tạ Trường Bình cảm thấy bây giờ Lâm Tố Mỹ không có dự định kết hôn, nhưng cũng không có đối tượng, cơ hội của em trai chị vẫn còn rất lớn.
Mà dù hai người đi hái hoa kim ngân không ầm ĩ gì nhưng cũng bị người trong thôn để ý đến. Vì thế các cô gái trong thôn cũng bắt đầu đi hái hoa kim ngân cùng hai người. Một hội con gái du ngoạn giữa núi cũng là phong cảnh rực rỡ và đẹp đẽ.
Khi hái hoa kim ngân, nếu bắt gặp rau dại và nấm, mọi người cũng sẽ cùng đào lên, nhìn thấy quả dại thì cũng hái xuống chia sẻ cho nhau, tuy ăn chẳng được nhiều, nhưng vì mọi người đều cùng nói cùng cười nên bầu không khí vô cùng tốt.
“Các mày có cảm thấy Lâm Tố Mỹ hơi khác không?”
“Khác chỗ nào?”
“Trước đây nhìn bọn mình thì thế này… cằm hếch lên, có hơi xem thường người khác.”
“Ừ, trước đây rất cao ngạo, bây giờ thì khác rồi, lại còn cùng bọn mình đào rau dại nữa, trước đây nó không làm chuyện như thế đâu.”
“Ừ, trước đây nó còn làm ầm với anh hai nó vì quần áo dính bùn đấy.”
“Nhưng mà như bây giờ rất tốt.”
“Ừ ừ ừ, tao cũng cảm thấy rất tốt.”
……
Tạ Trường Bình nghe một tai, rồi xoay người nhìn Lâm Tố Mỹ đang hái mâm xôi ở bên kia. Lâm Tố Mỹ đang trèo lên vách núi, ném cành mâm xôi gãy xuống để người ở dưới đón lấy. Có người không đón được, bị những người khác cười. Ngược lại, Lâm Tố Mỹ an ủi rằng đó là chuyện bình thường, lần sau nhất định có thể đón được.
Tạ Trường Bình nhíu mày, hình như có khác thật, nhưng Lâm Tố Mỹ như thế này có vẻ dễ chung đụng hơn thì phải?
Tạ Trường Bình nhớ lại, trước đây chị không thích nói chuyện với Lâm Tố Mỹ là bởi Lâm Tố Mỹ luôn bày ra vẻ mặt và ánh mắt thiếu kiên nhẫn, khiến chị bất giác khó chịu và thấy cáu. Nhưng bây giờ chị lại có thể nói rất nhiều chuyện với Lâm Tố Mỹ.
Tạ Trường Bình cảm thấy sự thay đổi của Lâm Tố Mỹ có liên quan đến La Chí Phàm. Có lẽ La Chí Phàm đã làm ra chuyện gì đó gây tổn thương Lâm Tố Mỹ nên mới khiến Lâm Tố Mỹ có sự thay đổi như thế. Nếu là vậy, cũng coi như tên La Chí Phàm đó đã làm được một chuyện tốt.
Hai người đi một mạch theo hướng vào núi, cả đường đi đều có thể nghe thấy không ít người đang bàn tán về chuyện của nhà họ Tống và nhà họ Tưởng. Họ cười bà cụ nhà họ Tống ngần ấy tuổi rồi còn lăn lê trên đất; nói dì Thục Phương nhỏ càng ngày càng hung ác; đương nhiên, phần nhiều là khinh bỉ Tống Cương và Tống Thiết, đàn ông đàn ang mà lại bị một người phụ nữ dọa cho khiếp sợ. Phải biết rằng dù là Tống Cương hay Tống Thiết, họ đều vô cùng cứng rắn với vợ con. Sự khác biệt lớn khi ở trong nhà và ra khỏi nhà đó khiến người ta chỉ muốn dán cái nhãn “thỏ đế nhưng lại thích thể hiện” cho họ, đúng là khiến người ta không coi trọng nổi.
Đàn ông ấy à, ở nhà ngang tàng ra ngoài cũng ngang tang thì còn có thể nói là vì tính cách nên như thế, sẽ được coi trọng hơn một chút; nhưng nếu chỉ biết hống hách ở nhà, đương nhiên khiến người ta không coi trọng nổi.
Dù rằng Tống Cương và Tống Thiết đã ở riêng, nhưng cũng là sống chung một căn nhà, chỉ là chia thành hai phần mà thôi. Trong tình huống hôm qua, nếu Tống Cương và Tống Thiết có thể đứng ra, không nói là đối đầu với dì Thục Phương nhỏ, chỉ cần xử lý tình huống đó thôi cũng tốt rồi, nhưng người ta lại trốn trong nhà mà sợ sệt. Trong thôn ngoại trừ nhà họ thì căn bản không ai làm ra được chuyện như thế.
Đương nhiên, cũng bởi tính cách của nhà họ Tống nên khi nói chuyện, mọi người mới không kiêng dè gì như thế. Dù sao thì nhà họ Tống cũng không dám tìm đến tận nơi để làm cho ra nhẽ với người ta.
Tạ Trường Bình cũng nghe thấy những lời bàn tán của người khác, bấy giờ mới bĩu môi. “Mẹ chị còn nói Tống Uyên đáng thương khi sinh ra trong gia đình như thế, cậu ta rất tốt, nhưng sau này lấy vợ có thể sẽ bị gia đình cậu ta làm ảnh hưởng. Chị chẳng cảm thấy thế. Khi được đối xử đặc biệt, cậu ta đâu có từ chối, cái hời gì cũng chiếm rồi, lại còn muốn chê gia đình làm ảnh hưởng đến cậu ta, hừ.”
Lâm Tố Mỹ cười, không muốn bình luận về chuyện của nhà họ Tống. Đãi ngộ của Tống Uyên và của cô trước đây hoàn toàn trái ngược nhau. Mà dường như cuộc sống của ông Tống Thiết và bà Cát Hồng cũng có thay đổi vì Tống Uyên, cô không biết vậy là tốt hay là xấu nữa.
Tạ Trường Bình nhìn Lâm Tố Mỹ, cười nhẹ nói: “Nếu mà là em trai chị, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện mình thì ăn cơm khô còn người khác húp cháo đâu, cho dù không thể thay đổi thành bố mẹ và mọi người cùng ăn cơm khô nhưng đảm bảo sẽ chủ động yêu cầu cùng húp cháo, không đến mức có cái đãi ngộ khác biệt như thế.”
“Vâng. Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến được nơi chị nói?”
“Sắp rồi.” Thấy Lâm Tố Mỹ không tiếp lời mình quăng ra, song Tạ Trường Bình vẫn muốn nói lời hay cho thằng em trai đó của mình. “Em trai chị sắp đến thành phố Dương rồi, gái muốn có thứ gì không, chị bảo nó mang về cho gái.”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. “Không ạ.”
Tạ Trường Bình gãi đầu. “Em trai chị ấy à, trông không đáng tin cậy thế thôi, chứ nó làm việc cẩn thận nghiêm túc lắm, nếu không bác cả gái cũng không thể giao chuyện đó cho nó làm. Nó là thủ lĩnh của hội chúng nó đấy, người khác đều nghe theo sự sắp xếp của nó. Với lại, cũng không biết não nó phát triển thế nào nữa, cái gì cũng có thể nghĩ đến được. Nó muốn mang theo thịt của mấy con vật nó săn bắn được đến thành phố Dương để bán, còn bảo đám bạn nó mang đặc sản thường thấy ở bên mình đến thành phố Dương bán luôn nữa, nó nói ở chỗ mình đó là những món không ai bận tâm, nhưng ở bên thành phố Dương lại khác, mọi người sẽ muốn chi tiền với giá cao để mua.”
Lâm Tố Mỹ phối hợp gật đầu.
Tạ Trường Bình nói tiếp: “Nhà chị ấy mà, bố mẹ chị đều vô cùng thấu tình đạt lý, em trai chị kiếm được không ít tiền nhờ vào chỗ lươn chạch đó, bố mẹ chị đều để nó tự giữ, cũng không cần tiền của nó luôn, nói là để nó cầm rồi sau này giao cho vợ nó giữ. Gái nói xem bố mẹ chị có trọng nam khinh nữ không chứ? Tiền nó kiếm được thì tự giữ, sau này nó lấy vợ, bố mẹ chị lại tự bỏ tiền, cái gì tốt nó cũng chiếm cả rồi.”
Lâm Tố Mỹ nghe ra ý của Tạ Trường Bình, thế này là đang nói Tạ Trường Du có bản lĩnh, mấy năm nay tích được không ít tiền, hơn nữa có sự giúp đỡ của bố mẹ nhà họ Tạ, cô gái lấy Tạ Trường Du nhất định sẽ có cuộc sống rất tốt. “Em cảm thấy bố mẹ chị cũng sẽ chuẩn bị cho chị thôi, chị không cần ghen tị với cậu ấy đâu.”
Tạ Trường Bình thở hắt một hơi, đây không phải điểm chính mà!
“Người khác đều nói nhìn ai từ tấm bé thế nào đã có thể thấy người đó lúc về già sẽ ra sao rồi, chị cảm thấy dựa vào cái bộ não đó của em trai chị, cuộc sống sau này của nó sẽ càng ngày càng tốt. Huống hồ nó lăn lộn ở bên ngoài, quen được không ít người, còn có thể kiếm được đủ loại phiếu. Lần trước nó buột miệng, nói đường mà sửa thông, nó sẽ đi mua một chiếc xe đạp. Chị nói nó phét lác, nó còn tức chị đấy. Dù sao thì nếu có thể kiếm được phiếu xe đạp, thế thì không phải phiếu máy may rồi những thứ khác càng dễ kiếm được hay sao?”
Lúc này Lâm Tố Mỹ nhìn Tạ Trường Bình chằm chằm, ánh mắt dường như có chút thâm ý, khiến Tạ Trường Bình không nhịn được mà ngậm miệng. Lời này đúng là quá thẳng thừng - đang ám chỉ Tạ Trường Du có bản lĩnh kiếm được mấy món đồ tam chuyển nhất hưởng, nếu ở bên Tạ Trường Du và thật sự kết hôn thì tương lai nhất định vô cùng tươi sáng. Dẫu sao điều kiện của mọi người bây giờ đều không tốt lắm, có thể kiếm được một trong số các món đồ đó đã rất giỏi rồi, càng đừng nói đến kiếm được tất cả.
Huống hồ ở nơi đây, phần lớn mọi người đều đối xử với con gái không tệ, cũng không có ý dựa vào chuyện kết hôn của con gái để kiếm chác bù cho nhà mình. Cho nên mọi người không xem trọng mấy thứ đồ sính lễ, chủ yếu vẫn là hy vọng hai vợ chồng trẻ tự sống hạnh phúc. Dẫu sao nếu bố mẹ bên nữ tàn nhẫn bức phía nhà nam đòi có được những thứ đồ đó, phía nhà nam chắc chắn sẽ không vui, cho dù kết hôn rồi, sau này trong lòng cũng sẽ không thoải mái vì những chuyện đó, người chịu khổ sẽ chỉ là con gái mình.
Trong môi trường như thế, nếu ai là người đầu tiên có được toàn bộ những thứ đó, vậy thì sự hâm mộ mà người đó nhận được không chỉ là một chút một ít nữa.
Tạ Trường Bình khá thẳng tính, thấy Lâm Tố Mỹ như vậy thì mặt cũng hơi nóng lên, vừa mở miệng đã rất muốn hỏi thẳng Lâm Tố Mỹ rốt cuộc suy nghĩ thế nào về em trai mình, hoặc là nói nếu cảm thấy em trai mình có chỗ nào không tốt thì để chị về nhà ấn đầu Tạ Trường Du bảo thằng đó thay đổi.
Lâm Tố Mỹ không nói gì. Tạ Trường Du rất tốt, cô biết điều đó, cô càng biết sau này Tạ Trường Du nhất định sẽ có một vùng trời riêng.
Nếu bây giờ cô thông minh một chút thì có thể túm lấy anh, dường như cả đời này cô đã có thể hưởng phúc, không cần phải đối mặt với sự vô định của tương lai.
Kiếp trước cô quả thực rất thích Tạ Trường Du, cũng rất tán thưởng anh, anh là nguồn sức mạnh ấm áp nào đó trong lòng cô. Nhưng bây giờ cô đã trở thành Lâm Tố Mỹ, dù quyết định sẽ mãi là Lâm Tố Mỹ, song cô lại không thể nào an nhiên hưởng thụ món hời thuộc về một người khác. Cho nên cô không có ý định đón nhận Tạ Trường Du. Người mà Tạ Trường Du thực sự thích, đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi.
Còn cô, cô sẽ lựa chọn đi học. Lần thi đại học đầu tiên quá đột ngột, mặc dù nó được rất nhiều người coi như niềm hy vọng và sự cứu rỗi, nhưng cũng có rất nhiều chỗ suy nghĩ không thấu đáo; dù là lần thi đại học thứ hai thì cũng rất gấp gáp về mặt thời gian. Cô định nghiêm túc học hành, hưởng thụ cuộc sống học tập bình thường. Đương nhiên, quyết định đó còn có một nguyên nhân nữa là khi ấy tài liệu ôn tập nhiều hơn và hữu dụng hơn, trường học cũng dần hình thành phương pháp giảng dạy có hệ thống để phục vụ cho kì thi đại học chứ không chắp vá khiến mọi người gãi đầu gãi tai như trước.
Cô chắc chắn sẽ học đại học, đến lúc đó cô sẽ gặp những người khác, trải qua cuộc sống khác, suy nghĩ và dự định cũng sẽ khác, cho nên sao cô có thể dễ dàng quyết định hôn nhân của mình ngay lúc này?
Tạ Trường Bình nhịn lại, cuối cùng không hỏi cô có suy nghĩ gì về em trai mình. Nếu không giả như bị cự tuyệt, chị cũng không biết nên nói như thế nào với Tạ Trường Du.
“Mà này… Chị nghe nói gái và La… Gái và La Chí Phàm rốt cuộc có quan hệ gì?” Tạ Trường Bình lựa chọn uyển chuyển hỏi Lâm Tố Mỹ, như thế thì có thể bóng gió với Tạ Trường Du để thằng đó từ bỏ.
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Em và anh ta không có quan hệ gì cả.”
Không có quan hệ gì? Tạ Trường Bình trợn mắt, hơi khó tin, ánh mắt nhìn Lâm Tố Mỹ đầy vẻ hồ nghi.
Lâm Tố Mỹ không nghĩ nhiều, chỉ cười. “Bây giờ không có quan hệ gì. Còn trước đây, ôi dào, dù sao cũng phải có lúc mắt kém chứ, bây giờ thị lực của em đã phục hồi rồi.”
Tạ Trường Bình nghe vậy liền phấn chấn, vỗ vai Lâm Tố Mỹ. “Không có quan hệ gì thì tốt, không có quan hệ gì thì tốt rồi.”
Ngược lại, Lâm Tố Mỹ nghi hoặc.
“Nếu đã không có quan hệ gì nữa, chị cũng không sợ nói xấu thằng cha đó trước mặt gái. La Chí Phàm đó ấy mà, chị cũng không ưng được. Gái nói xem, tên đó là một trí thức, đến đây thì cũng phải tự kiếm điểm làm công để mà nuôi sống bản thân chứ, lại còn ra vẻ mình cao xa khó với là có ý gì? Ban đầu còn có thể hiểu là không thích ứng, nhưng đã lâu thế rồi mà vẫn còn không thích ứng hay sao? Chẳng phải là một kiểu lười biếng đấy ư, nếu không sao tên đó có thể không đen đi sau thời gian lâu như thế chứ…”
Lâm Tố Mỹ: …
“Còn nữa, tên La Chí Phàm đó, quan hệ với một vài trí thức nam thì chẳng ra sao, thế mà quan hệ với trí thức nữ lại không tệ, trong đó chắc chắn có vấn đề.”
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi, thì ra nhiều người có thể nhìn ra La Chí Phàm có vấn đề như thế.
Tạ Trường Bình vẫn tiếp tục nói ra những tin đồn về La Chí Phàm mà chị biết, chỉ mong ấn tượng của Lâm Tố Mỹ với La Chí Phàm xấu đến tận dưới đáy, là kiểu mà có kéo cũng không kéo về được. Nhưng chị không biết, chị không cần nói gì cả, ấn tượng của Lâm Tố Mỹ với La Chí Phàm đã không kéo về được nữa rồi.
……
Đến nơi, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình bắt đầu hái hoa kim ngân.
Tạ Trường Bình vốn có dụng ý khác, tiếp tục kể các tin đồn cho Lâm Tố Mỹ, sau đó bâng quơ hỏi cô: “Gái thích kiểu người thế nào?”
“Bây giờ em vẫn chưa biết.”
“Sao gái lại không biết? Gái bây giờ… Thím ba cũng nên tìm đối tượng xem mặt cho gái rồi chứ? Đừng xấu hổ, có nói cho chị biết thì chị cũng sẽ không bép xép đâu.”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, quyết định nói thật với Tạ Trường Bình: “Em quyết định về trường đi học.”
“Đi học?”
“Vâng, cho nên tạm thời em sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Lý do này thật sự khiến Tạ Trường Bình hết hồn, một lúc sau cũng không biết nên nói gì, chỉ đành máy móc hái hoa kim ngân.
Lâm Tố Mỹ thở dài một hơi. Đi học thật sự thay đổi vận mệnh, nhất là đối với con gái. Sau khi đi học, những người họ quen sẽ khác, kiến thức cũng khác, ngay cả chuyện hôn nhân cũng có khả năng tự chủ nhiều hơn, rất có thể chất lượng cuộc hôn nhân sẽ cao hơn.
- -------------------------
Mặt khác, sau khi tằm hoàn toàn kết kén, mọi người bắt đầu gỡ kén. Kén năm nay không tệ, ít bệnh, cũng khá cứng, coi như việc nuôi tằm có thu hoạch lớn. Sau khi gỡ kén, Tạ Trường Du cùng hơn nửa số thanh niên trẻ vác chỗ kén đó trên lưng rồi xuất phát.
Còn Lâm Tố Mỹ, sau lần đi hái hoa kim ngân cùng Tạ Trường Bình, quan hệ giữa hai người nồng nhiệt hơn trước đây không ít. Chủ yếu là Tạ Trường Bình cảm thấy bây giờ Lâm Tố Mỹ không có dự định kết hôn, nhưng cũng không có đối tượng, cơ hội của em trai chị vẫn còn rất lớn.
Mà dù hai người đi hái hoa kim ngân không ầm ĩ gì nhưng cũng bị người trong thôn để ý đến. Vì thế các cô gái trong thôn cũng bắt đầu đi hái hoa kim ngân cùng hai người. Một hội con gái du ngoạn giữa núi cũng là phong cảnh rực rỡ và đẹp đẽ.
Khi hái hoa kim ngân, nếu bắt gặp rau dại và nấm, mọi người cũng sẽ cùng đào lên, nhìn thấy quả dại thì cũng hái xuống chia sẻ cho nhau, tuy ăn chẳng được nhiều, nhưng vì mọi người đều cùng nói cùng cười nên bầu không khí vô cùng tốt.
“Các mày có cảm thấy Lâm Tố Mỹ hơi khác không?”
“Khác chỗ nào?”
“Trước đây nhìn bọn mình thì thế này… cằm hếch lên, có hơi xem thường người khác.”
“Ừ, trước đây rất cao ngạo, bây giờ thì khác rồi, lại còn cùng bọn mình đào rau dại nữa, trước đây nó không làm chuyện như thế đâu.”
“Ừ, trước đây nó còn làm ầm với anh hai nó vì quần áo dính bùn đấy.”
“Nhưng mà như bây giờ rất tốt.”
“Ừ ừ ừ, tao cũng cảm thấy rất tốt.”
……
Tạ Trường Bình nghe một tai, rồi xoay người nhìn Lâm Tố Mỹ đang hái mâm xôi ở bên kia. Lâm Tố Mỹ đang trèo lên vách núi, ném cành mâm xôi gãy xuống để người ở dưới đón lấy. Có người không đón được, bị những người khác cười. Ngược lại, Lâm Tố Mỹ an ủi rằng đó là chuyện bình thường, lần sau nhất định có thể đón được.
Tạ Trường Bình nhíu mày, hình như có khác thật, nhưng Lâm Tố Mỹ như thế này có vẻ dễ chung đụng hơn thì phải?
Tạ Trường Bình nhớ lại, trước đây chị không thích nói chuyện với Lâm Tố Mỹ là bởi Lâm Tố Mỹ luôn bày ra vẻ mặt và ánh mắt thiếu kiên nhẫn, khiến chị bất giác khó chịu và thấy cáu. Nhưng bây giờ chị lại có thể nói rất nhiều chuyện với Lâm Tố Mỹ.
Tạ Trường Bình cảm thấy sự thay đổi của Lâm Tố Mỹ có liên quan đến La Chí Phàm. Có lẽ La Chí Phàm đã làm ra chuyện gì đó gây tổn thương Lâm Tố Mỹ nên mới khiến Lâm Tố Mỹ có sự thay đổi như thế. Nếu là vậy, cũng coi như tên La Chí Phàm đó đã làm được một chuyện tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.