Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Chương 99: Nghĩ sâu

Lục Xu

02/09/2020

Tạ Trường Du không ăn được món mỳ bao phủ mà anh hằng nhung nhớ, bởi vì Lâm Tố Mỹ không muốn mời.

Song sau khi ra khỏi thư viện, Lâm Tố Mỹ vẫn cùng Tạ Trường Du đi về phía cửa bắc. Thông thường lúc đến giờ ăn, phần lớn mọi người đều tiến quân về nhà ăn, phần nhỏ sinh viên mới xuất phát ra ngoài trường để an ủi dạ dày của mình.

Trong số các sinh viên đến đến đi đi, hai người họ vẫn là cặp đôi nổi bật nhất, bất giác thu hút sự chú ý của người khác, có vài người sau khi nhìn thấy lần đầu vẫn còn cố ý đến nhìn lần thứ hai.

“Tôi muốn ăn mỳ bao phủ lâu rồi mà vẫn không có cơ hội ăn, hiếm khi có dịp như hôm nay.” Tạ Trường Du cười nói. “Hai lạng chắc chắn không đủ cho tôi ăn, phải ba lạng mới được, ba lạng cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền mà lại còn cực kì đáng đồng tiền bát gạo. Đúng rồi, còn phải thêm dưa chua nữa, thêm một phần dưa chua.”

Bạn cùng phòng của Tạ Trường Du đã ăn mỳ bao phủ một lần, ăn xong về khen không ngớt miệng. Cậu bạn đó vốn là người ở nơi khác đến, bây giờ bày tỏ đã hoàn toàn bị những món ăn ngon của thành phố Vân chinh phục, vì đồ ăn ngon và gái xinh ở thành phố Vân mà sau này cậu ta sẽ không về quê nữa, muốn ở lại đây đóng góp sức lực vì sự phát triển của thành phố Vân, bát mỳ bao phủ đó đã phát huy tác dụng không thể đong đếm được.

Mỳ dai dai, súp đậm đà, quán còn cho thêm một chút đậu xanh được đun nhuyễn, đậu xanh đó cho vào súp thì càng thơm ngon.

Vì thế Tạ Trường Du cứ thế ghi nhớ.

Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân là Lâm Tố Mỹ đã mời Tô Uyển ăn một bữa mỳ bao phủ.

Lâm Tố Mỹ liếc Tạ Trường Du, không nói gì, không có ý từ chối nhưng cũng không gật đầu đồng ý.

Đang là giờ ăn cơm, các quầy hàng ngoài cửa bắc đã bày chật kín. Nhìn bằng mắt cũng có thể thấy các quầy hàng bây giờ tăng nhiều hơn so với trước, rau xào mỳ xào cơm rang hoặc đủ các món ăn đều có. Nồi tỏa ra sức nóng hừng hực, thức ăn đã được nấu chín đặt vào trong bát đã pha gia vị xong, tựa như phản ứng hóa học vậy, từng luồng hương thơm ập tới khiến người ta thèm thuồng.

Tạ Trường Du đi thẳng về quán bán mỳ bao phủ, ngồi xuống một chiếc bàn trống.

Lâm Tố Mỹ đứng ở khoảng cách không xa không gần nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng.

Sau đó Tạ Trường Du phát hiện ra điều bất thường, người muốn mời khách không hề qua đây ngồi xuống. Tạ Trường Du sốt ruột bèn đứng dậy bước mau về phía Lâm Tố Mỹ. “Ngồi bên đó kìa, phải mau lên, nếu không chẳng còn chỗ nữa đâu.”

“Tôi nói muốn mời cậu ăn mỳ bao phủ lúc nào?”

Tạ Trường Du đờ người tại chỗ. “Không phải… Đến cũng đã đến rồi mà, tôi mời cậu ăn, được không?”

“Không được.”

Trong hương thơm nức mũi mê người, câu nói này vô cùng có lực sát thương. Tạ Trường Du xoa xoa vị trí dạ dày, chớp chớp mắt với cô, ý là bảo cô đừng giày vò dạ dày của anh nữa.

Lâm Tố Mỹ đề nghị anh một cách cực kì lương thiện: “Hay là cậu tự đi ăn? Còn tôi đi ăn thứ khác nhé?”.

Tạ Trường Du hít sâu một hơi, day day trán. “Đừng vậy chứ.”

“Mới ăn mỳ bao phủ xong, không muốn ăn tiếp.” Lâm Tố Mỹ nghiêm túc nhìn anh, cũng chớp chớp mắt với anh.

Lý do này khiến Tạ Trường Du không thể phản bác.

Tạ Trường Du chỉ có thể nhìn cô với ánh mắt phức tạp, có một chút xíu ấm ức, phần nhiều là bất lực, đương nhiên, còn có chút cầu khẩn rằng anh muốn ăn mỳ bao phủ.

Lâm Tố Mỹ khẽ ho một tiếng. “Tôi đi trước đây, cậu tứ tùy ý nhé.”

Lâm Tố Mỹ đi mấy bước rồi quay đầu, nhìn Tạ Trường Du vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô nhịn cười tiếp tục đi về phía trước. Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Tạ Trường Du đuổi đến. Nhưng Tạ Trường Du như cố ý vậy, cứ chốc chốc lại quay đầu. Trong khoảnh khắc ấy, món mỳ bao phủ biến thành thứ anh nhớ nhung mãi không quên, vì không có được nên hương vị món mỳ trong trí tưởng tượng trở thành mỹ vị nhân gian.

Lâm Tố Mỹ cười trộm. “Bây giờ cậu có thể quay lại ăn.”

Tạ Trường Du hít sâu một hơi, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi đột nhiên không muốn ăn mỳ bao phủ nữa”.

“Đừng tự miễn cưỡng bản thân.”

“Không miễn cưỡng, thật sự không miễn cưỡng, không miễn cưỡng một chút nào cả.”

Từ cửa bắc men theo con đường này có thể đi đến cửa nam.

Nếu lúc này Tạ Trường Du còn không biết cô cố ý thì cũng quá ngốc rồi. Nếu muốn đến cửa nam, dù thế nào cũng không thể đi vòng từ bên cửa bắc này đúng không?

Tạ Trường Du khẽ lắc đầu.

Họ còn đi ngang qua quán teppanyaki và quán lẩu khô của hội Quách Chí Cường. Bây giờ là lúc quán đông khách nhất, mọi người đều bận rộn, cũng chẳng ai chú ý đến Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đi trên con đường cách quán hơi xa.

Lâm Tố Mỹ còn nhìn về phía đó. Người cô nhìn là Quách Chí Cường. Nghĩ đến Tô Uyển, cô nhíu mày.

“Dạo này cậu có liên lạc với Quách Chí Cường không?” Lâm Tố Mỹ chủ động lên tiếng.

“Chuyện này… Dạo này luôn bận bù đầu, thời gian rảnh thì đều học tiếng Anh với cậu, cậu biết mà.”

“Cậu đề cao tôi quá cơ, sao tôi biết được?” Lâm Tố Mỹ cố ý nhìn anh với vẻ kinh ngạc, sau đó nói tiếp, “Chẳng hạn như sao tôi biết cậu rảnh rỗi đi cảnh cáo người khác chứ”.

Tạ Trường Du ho khan hai tiếng. “Không phải tôi… đã giải thích nguyên nhân với cậu rồi à?”

“Phải đó, đều là vì tốt cho tôi, tôi đều hiểu cả.”

Tạ Trường Du bặm môi, quyết định lảng sang chủ đề khác. “Vẫn nói về Quách Chí Cường đi, sao cậu lại hỏi về nó?”

“Cậu có thể đi hỏi Quách Chí Cường xem rốt cuộc cậu ấy có ý gì với Tô Uyển được không?” Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, nói xong lời này, cô luôn cảm thấy mình nói thừa, bản thân Tô Uyển đã kể về thái độ của Quách Chí Cường rồi, còn đi hỏi thì hơi vô nghĩa. “Ý của tôi là nếu cậu ấy thật sự không có suy nghĩ với Tô Uyển, vậy thì đừng cho con bé bất cứ cơ hội nào khiến con bé có bất kì chỗ nào để ảo tưởng nữa… Con gái mà, tuy rất nhạy cảm nhưng cũng dễ suy nghĩ nhiều.”

“Quách Chí Cường và Tô Uyển? Giữa hai người đó có quan hệ à?”

Lâm Tố Mỹ trừng Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du lập tức bày ra tư thế đầu hàng. “Đến cả chuyện này mà tôi cũng không biết, chứng tỏ tôi quá chi là không quan tâm anh em tốt của tôi. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ rút ra thời gian giữa lúc bận trăm công nghìn việc để quan tâm đến vấn đề tình cảm của nó, từ đó bù đắp cho lỗi lầm trước đó.”

Lâm Tố Mỹ bị cách nói này của anh chọc cười.

Lâm Tố Mỹ đi trước dẫn đường, hai người họ mau chóng đến được một quán.

Quán này có vị trí đặc biệt, nó không nằm ở hai bên đường cái mà nằm trong một lối nhỏ rẽ từ đường cái vào. Lối nhỏ này dốc xuống, quán đó được tạo thành dựa vào việc địa hình thêm ra một tầng.

Nhìn từ vị trí địa lý của đường cái, việc buôn bán của quán rất đắt khách, ông chủ đổ mồ hôi như mưa, liên tục ném mỳ vào nồi lớn để nấu.

Tạ Trường Du nhướng mày, trên lối nhỏ cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, hơn nữa vị trí quán cũng coi như tốt, hơi có ý rượu ngon đâu sợ ngõ sâu, khiến anh đột nhiên rất tò mò về hương vị của quán này.



Lâm Tố Mỹ đi gọi mỳ, ông chủ đó hỏi ngay: “Mỳ sợi to hay sợi nhỏ, có cần xào khô không”.

Lâm Tố Mỹ lập tức nhìn sang Tạ Trường Du.

Tạ Trường Du nói luôn: “Giống cậu là được”.

“Hai bát mỳ sợi to, không xào khô, thêm một phần thịt sợi xào gừng ngâm lớn.”

“Được!”

……

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ngồi xuống rồi cô mới nói với Tạ Trường Du rằng mỳ sợi to của quán này thật sự đặc sắc, sợi mỳ rộng khoảng bằng ngón tay, hương vị đương nhiên rất ngon. Tất nhiên, điều hấp dẫn khách nhất của quán này vẫn là món thịt sợi xào gừng ngâm. Gừng sợi được thái rất nhỏ, sau khi xào thì hoàn toàn không còn vị cay, chỉ có vị chua chua của nó kèm theo vị của ớt ngâm, xào cùng với những sợi thịt thái mỏng tang thì cực kì thơm ngon.

“Là thịt sợi xào gừng ngâm à?” Tạ Trường Du cười. “Vừa rồi tôi còn tưởng vốn dĩ là thịt sợi xào ớt ngâm nhưng tôi nghe nhầm nữa chứ!”

“Đợi lát nữa cậu tự nếm thử thì sẽ biết thôi.”

Hai bát mỳ cho thêm thịt sợi xào gừng ngâm mau chóng được bưng lên bàn. Sau khi tráng đũa bằng nước sôi, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều động đũa.

Tạ Trường Du nếm một miếng, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhướng mày, quả nhiên thơm ngon, anh cảm thấy đây là món mỳ ngon nhất anh từng ăn mất, có thể thu hút nhiều người đến ăn như thế quả nhiên có đặc sắc riêng.

Các quán ăn bây giờ không có bí quyết độc quyền nấu ra hương vị độc nhất vô nhị thì đều không thể rò rỉ ra ngoài trong tình hình cạnh tranh gay gắt.

“Sao đến quán ở đây cậu cũng biết vậy?” Tạ Trường Du rất tò mò, cô hoàn toàn không giống người nghiên cứu đồ ăn ngon.

“Tô Uyển dẫn tôi tới.”

“Sau này tôi cũng đi phát hiện ra các món ăn ngon rồi dẫn cậu đi ăn.”

“Ví dụ như mỳ bao phủ?”

Tạ Trường Du yên lặng một thoáng. “Trước lúc vừa rồi, mỳ bao phủ đứng vị trí đầu tiên trong lòng tôi, bây giờ nó đã chạy ra ngoài chín tầng mây rồi.”

“Úi xời, tôi còn muốn nói nếu cậu thật sự muốn ăn mỳ bao phủ như thế thì sau khi ăn xong món mỳ này, chúng ta cũng có thể đi ăn tiếp, tôi mời đấy.”

Tạ Trường Du nhìn ba lạng mỳ trong bát mình, bày tỏ anh không tin, bằng không việc gì cô phải gọi riêng cho anh ba lạng mỳ chứ.

Mỳ hơi nóng, Lâm Tố Mỹ ăn mà thi thoảng lấm tấm mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng.

Tạ Trường Du nhìn cô qua làn hơi nước mỏng bốc lên trong bát. Hôm nay cô biết ngoan rồi, cô tết chỗ tóc phía trước dán chặt vào da đầu rồi buộc hai bím tóc đó lại, không còn phải lo lắng về vấn đề tóc sẽ xòa xuống nữa. Thật sự chỉ là một kiểu tóc đơn giản đến không thể đơn giản hơn nhưng lại chói mắt đến thế, khiến cô luôn luôn phát sáng giữa cả đám người, còn những người khác đều chỉ có thể trở thành bối cảnh.

- ---------------------------

Ăn xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không đến thư viện ngay mà đi bộ trên sân vận động của trường trước coi như để tiêu cơm.

Lúc này bên sân vận động đã rất huyên náo. Trên sân bóng có các bạn học đá bóng. Sân bóng rổ có các bạn chơi bóng rổ. Nhiều nhất vẫn là người đánh cầu lông. Môn thể thao này yêu cầu thấp với địa điểm chơi, cứ chọn đại một chỗ trống là có thể chơi được, mấy người tìm bừa một nơi là có thể tạo thành một nhóm vừa chơi vừa trò chuyện.

Trên đường chạy cũng có người đang chạy. Đương nhiên, phần nhiều là mấy nhóm hai ba người. Nam sinh và nữ sinh vừa đi bộ vừa tiếp cận đối phương, lúc quá gần nhau thì lại quả quyết cách xa, bầu không khí mập mờ vấn vít mãi không tan.

Nếu trẻ con là đóa hoa của tổ quốc, vậy thì những sinh viên đại học này giống như cây cối tươi tốt, xum xuê mà tràn đầy sức sống, dường như giây tiếp theo sẽ có thể chống đỡ cả trời xanh.

Tạ Trường Du nhìn mấy người đó, anh không hề xa lạ với sân vận động này, nhưng cảm nhận lại khác hoàn toàn so với trước đây. Anh của trước đây như một kẻ đột nhập, tất cả những người này đều không liên quan đến anh, anh có thể cảm nhận được cảm giác bài xích ở nơi sâu nhất trong lòng, những người này bài xích anh, mà anh cũng kháng cự những người này. Còn bây giờ, dường như anh lại là một phần tử trong số họ, tất cả những người này đều là bạn cùng trường của anh.

“Trước đây tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được bây giờ tôi có thể đứng ở đây với thân phận này.” Cho dù là giây phút này, thi đại học đã trôi qua thì sự kích động và hưng phấn ấy vẫn nán lại mãi.

Giống như khi thi đại học xong, anh nhìn số điểm của mình không biết bao nhiêu lần, lúc cầm được giấy báo trúng tuyển, anh cũng xem tờ giấy ấy vô số lần.

Bởi vì từng trải nghiệm, cho nên anh không thể nào nhìn nhận nó với một trái tim bình thường.

“Những điều này đều là thứ cậu nên có được.”

Đèn đường bên sân vận động sáng lên, không quá sáng mà hơi lù mù, chiếu ra những chiếc bóng người mờ nhạt u tối. Anh nhìn chiếc bóng của anh và Lâm Tố Mỹ. Hai chiếc bóng của họ thi thoảng giao nhau, thi thoảng tách ra, thi thoảng chồng chéo, thi thoảng có chiếc bóng khác mau chóng vụt qua.

“Khi ấy tôi cực kì hâm mộ mấy bạn tốp đầu trong lớp, cảm thấy nếu tôi mà thông minh giống họ thì không cần phải vất vả như thế nữa.” Tạ Trường Du nói rồi bản thân anh cũng không nhịn được mà lắc đầu vì cảm xúc tiêu cực lúc đó.

“Họ tiêu tốn nhiều thời gian hơn cậu rất nhiều, cậu có thể đỗ đại học Vân trong thời gian ngắn như thế đã rất tài giỏi rồi.” Lâm Tố Mỹ nghiêng đầu nhìn anh. “Cậu nói xem tôi có nên cảm thấy mất cân bằng không nhỉ, tôi phải tốn thời gian dài như thế để thi đại học, còn cậu lại chỉ mất nửa năm đã làm được rồi. Ầy, người với người đúng là khác biệt mà.”

Khóe mắt Tạ Trường Du tràn ra chút ý cười. “Các cậu khen tôi như thế, không sợ tôi kiêu căng tự mãn à?”

“Chỉ sợ cậu không tự mãn, cầu tiến quá mức, sau đó dùng hành động đả kích người khác thôi.”

“Nghe giọng điệu của cậu thì có vẻ cậu rất có ý kiến với tôi.”

“Đương nhiên rồi, khó khăn lắm tôi mới có kĩ năng tiếng Anh, cậu lại còn muốn đoạt bát cơm của tôi, cùng nghề là oan gia.”

“Vậy chúng ta thay đổi lối suy nghĩ cố hữu này?”

“Hả?”

“Cùng nghề là oan gia đó, chúng ta không làm oan gia…”

Lâm Tố Mỹ cho anh một cái lườm mỹ nhân.

Lâm Tố Mỹ vốn muốn cùng Tạ Trường Du đến thư viện học tiếp, nhưng suy nghĩ giây lát, cô cảm thấy học ở đâu cũng là học, vì thế cô dứt khoát cùng Tạ Trường Du tìm một nơi rồi ngồi xuống, hai người trò chuyện bằng tiếng Anh, tạo thành màn đối thoại rất đơn giản.

Tiếng Anh bây giờ ít nhiều thiên về tiếng Anh “câm”, Lâm Tố Mỹ khích lệ Tạ Trường Du nói nhiều hơn, nói sai cũng không sao, quan trọng nhất là phải nói ra được.

Trên bãi cỏ cách ngọn đèn đường không xa, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du nằm trên đó, đập vào mắt là những vì sao treo đầy trời và cơn gió đêm khẽ thổi qua. Sau khi xây dựng ngữ cảnh, họ hỏi đáp bằng tiếng Anh, trước tiên là kiểu giới thiệu bản thân, sau đó biến thành kiểu hỏi đường…

Lúc đi ngang qua họ, có người nghe thấy màn đối thoại như thế thì phần nhiều đều nhìn sang với vẻ kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh như hiểu ra điều gì, rồi chậm rãi rời đi.

Khi người trên sân vận động ít dần, bài học hôm nay mới kết thúc, Tạ Trường Du đưa cô về kí túc.



Hình như Tạ Trường Du có chuyện, sau khi đưa cô về dưới kí túc thì lập tức xoay người rời đi.

Lâm Tố Mỹ không về phòng ngay, cô xoay người, nhìn bóng dáng anh xa dần, cho đến khi anh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của cô. Sau đó cô lại nhìn những cặp tình nhân cách đó không xa: có đôi lưu luyến mãi không rời, cũng có anh chàng không quản được đôi mắt mình vì sự xuất hiện của cô mà bị bạn gái véo một cái đau điếng…

Tươi mới mà sinh động.

Cô và Tạ Trường Du cùng ăn cơm, cùng đến thư viện, thậm chí anh còn đưa cô về kí túc.

Hai người họ như vậy có gì khác với những người bên cạnh này? Lâm Tố Mỹ nhíu mày, có thứ cảm giác là lạ, nhưng cô không muốn nghĩ sâu thêm.

- -------------------------

Tạ Trường Du chạy thẳng ra ngoài trường. Sau khi chào hỏi hội Trương Thành An, anh kéo luôn Quách Chí Cường đang thu dọn quán sạch sẽ ra ngoài.

Lúc này quán đã không còn khách nữa, chỉ có bàn ghế bày bên ngoài vẫn chưa chuyển vào trong. Bàn ghế đã được lau, Tạ Trường Du bèn ngồi xuống mặt đối mặt với Quách Chí Cường.

Tạ Trường Du cũng không nói nhiều lời thừa thãi với Quách Chí Cường, càng không vòng vo tam quốc, quan hệ giữa họ không cần phải như thế.

Giữa họ là mối quan hệ mà cho dù người khác nói thế nào hay phỏng đoán ác ý ra sao thì người này cũng sẽ không nghi ngờ người kia.

Giống như chuyện xảy ra trước đây, Tạ Trường Du chưa từng bị bất kì lời đồn linh tinh nào ảnh hưởng, anh chỉ hỏi Quách Chí Cường một câu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Quách Chí Cường nói, anh liền tin.

“Mày và Tô Uyển rốt cuộc là chuyện gì?” Tạ Trường Du nhìn người đối diện với vẻ xem xét tỉ mỉ, sau đó anh trông thấy Quách Chí Cường rút một điếu thuốc ra, yên lặng châm lửa.

“Muốn không?” Quách Chí Cường ngước mắt nhìn anh.

Tạ Trường Du thoáng do dự, gật đầu. Quách Chí Cường lại châm một điếu, đưa cho anh.

Tạ Trường Du nhận điếu thuốc, hút hai hơi. “Xem ra không phải trong lòng không có suy nghĩ gì, nếu đã như thế còn băn khoăn làm quái gì.”

Quách Chí Cường lắc đầu. “Tạ Trường Du, có lúc tao rất hâm mộ mày, dù quá trình thế nào, cuối cùng mày đều có thể làm được chuyện mày muốn làm. Nhưng mà, không phải tất cả mọi người đều có thể làm được những chuyện mà mày làm được rồi có được mọi thứ mà mình muốn.”

“Là mày từ chối người ta, sao cứ làm như người ta chê mày vậy.”

“Nhưng tao không xứng với cô ấy.” Quách Chí Cường nói vô cùng bình tĩnh. “Đương nhiên, có thể tao nhiều tiền hơn nhà cô ấy, nhưng chuyện tao có thể làm mãi mãi đều chỉ là những công việc mệt nhọc bẩn thỉu này. Còn cô ấy nhất định sẽ có được một công việc khiến người ta hâm mộ, bố mẹ đều là phần tử trí thức, trong nhà còn có họ hàng xuất ngoại… Mày nói xem, tao lấy gì để so với cô ấy?”

Tạ Trường Du yên lặng.

Quách Chí Cường nói tiếp: “Trước đây cảm thấy có tiền là được, bây giờ có tiền rồi mới biết có được sự công nhận của xã hội sẽ tốt hơn… Con người ấy à, quả nhiên là loài động vật tham lam, luôn muốn càng nhiều”.

Tạ Trường Du muốn nói điều gì, cuối cùng trầm mặc thở dài, kẹp điếu thuốc, hút hơi được hơi không.

Tạ Trường Du ngồi ở đây, há chẳng phải là một ví dụ sẵn hay sao? Qua một lần thi đại học, anh hoàn toàn thay đổi cái nhìn của rất nhiều người, có được sự công nhận của rất nhiều người.

Hành vi và kết quả này của Tạ Trường Du đang vả vào mặt Quách Chí Cường.

Nếu Quách Chí Cường thật sự thích Tô Uyển đến vậy thì vì sao không thể nỗ lực một lần, phấn đấu vì Tô Uyển rồi cũng thi đỗ vào một trường đại học, thay đổi khoảng cách không nói rõ được giữa hai người giống như Tạ Trường Du đã làm?

Quách Chí Cường thầm hiểu, anh quả thực có thiện cảm với Tô Uyển, nhưng anh lại không thể làm được việc gác tất cả lại chỉ để thi đại học giống Tạ Trường Du. Quách Chí Cường quá hiểu bản thân, đừng nói là một năm, cho dù là hai năm ba năm, anh cũng không thể đỗ đại học, huống hồ còn là đại học Vân.

Tạ Trường Du có thể làm như thế có nguyên nhân vì anh muốn thay đổi cuộc đời mình, đồng thời cũng có liên quan đến Lâm Tố Mỹ.

Nhưng nếu Tạ Trường Du chỉ quen biết Lâm Tố Mỹ mấy tháng, anh sẽ làm vậy ư? Quách Chí Cường cảm thấy anh sẽ không.

Cho nên nếu thật sự phân tích nguyên nhân của rất nhiều sự lựa chọn thì thực sự không đơn giản đến vậy.

Quách Chí Cường hút xong một điếu thuốc. “Trước đây mày và Lâm Tố Mỹ ấy mà, tao cảm thấy mắt nhìn của mày chẳng ra sao, ngoài trông xinh đẹp thì con nhỏ còn có gì nữa?”

Nét mặt Quách Chí Cường hơi tự giễu. “Sau đó, con nhỏ đỗ đại học, tao cũng cảm thấy hai đứa bay rất xứng, nhưng không đi con đường giống nhau, vẫn đừng nên tiếp xúc thì hơn. Sau đó nữa, một mình con nhỏ vừa học hành vừa phấn đấu, tao hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về con nhỏ, nó trở thành một cô gái cao xa vời vợi trong mắt tao, không chỉ là một cô gái có diện mạo xinh đẹp nữa. Khi ấy, thực ra trong lòng tao cũng cảm thấy con nhỏ có thể tìm một người đàn ông có điều kiện tốt hơn giống như những gì người khác nghĩ, tuy rằng tao không muốn thừa nhận và từ đầu đến cuối tao vẫn đứng về phía mày.”

Quách Chí Cường cầm bật lửa, muốn châm thuốc, anh ấn bật lửa mấy lần rồi dứt khoát từ bỏ.

“Mày xem, đây chính là tâm lý bình thường của con người, thực tế mà lại cực kì tàn nhẫn. Nhưng thông qua sự nỗ lực của bản thân, mày đã thay đổi một vài thứ… Còn tao, đến dũng khí làm những chuyện đó cũng chẳng có.”

Đây mới là chỗ Quách Chí Cường cảm thấy anh không xứng với Tô Uyển - anh không thể làm gì vì cô. Nếu đã vậy, cô xứng với một người tốt hơn, anh cũng không muốn trở thành người ngăn cản cô hạnh phúc.

Quách Chí Cường cảm thấy cả đời này của mình cũng sẽ như vậy, anh trở thành một người giàu có, sau đó thì sao, hết rồi, cũng chỉ vậy mà thôi.

Cho nên Quách Chí Cường mới hâm mộ Tạ Trường Du.

Quách Chí Cường không biết tại sao thái độ của Lâm Tố Mỹ với Tạ Trường Du lại thay đổi. Là vì thấy Tạ Trường Du đỗ đại học, nhìn thấy sự phát triển sau này của Tạ Trường Du hay là vì cảm động bởi hành động của Tạ Trường Du, hoặc là có cả hai nguyên nhân này.

Cho dù là Tạ Trường Du hay là Lâm Tố Mỹ, ít nhất họ đều xứng đáng với đối phương.

Lâm Tố Mỹ đáng để Tạ Trường Du đối đãi như thế, Tạ Trường Du cũng đáng để Lâm Tố Mỹ cư xử như vậy, đó mới là hai người bình đẳng.

Còn Quách Chí Cường anh có gì đáng để Tô Uyển đối đãi như thế?

“Nghĩ nhiều vậy làm gì?” Một lúc lâu sau, Tạ Trường Du mới nói ra câu này.

“Mày thật sự cảm thấy tao nghĩ nhiều à?”

Quách Chí Cường lắc đầu cười khổ. Anh không có lòng tin với chuyện giữa anh và Tô Uyển, thậm chí anh cũng không biết vì sao Tô Uyển lại đối đãi với mình bằng con mắt khác. Sau đó anh nghĩ, rốt cuộc Tô Uyển nhất thời kích động hay là thật sự ưng người như anh? Trong tương lai, khi cô nhìn thấy nửa còn lại của những người bên cạnh đều ưu tú như thế, liệu cô có hối hận vì quyết định bây giờ hay không?

Quách Chí Cường không có một chút lòng tin nào.

Quách Chí Cường sẽ không kể chuyện bạn trai cũ của Tô Uyển từng tìm anh. Tên đàn ông đó nói với anh rằng anh chẳng qua chỉ là đạo cụ để Tô Uyển chữa lành vết thương tình cảm mà thôi, sao Tô Uyển có thể ưng loại đàn ông như anh được.

Quách Chí Cường suy nghĩ rất lâu, loại đàn ông như anh rốt cuộc là đàn ông gì.

“Được rồi, nếu đây là quyết định của mày, vậy tao tôn trọng mày.” Tạ Trường Du khẽ thở dài. “Lâm Tố Mỹ nói nếu mày đã thật sự đưa ra quyết định thì đừng cho người ta một chút xíu hy vọng nào.”

Cả người Quách Chí Cường cứng đờ. Một lúc lâu sau, anh gật đầu nặng nề.

Anh nói: “Tao biết rồi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook