Chương 15: Sau...
Lục Xu
02/09/2020
Sau khi tạm biệt Lâm Hải Yến, Tống San về nhà với chiếc gùi trống không và tấm phiếu xe đạp đó. Lúc ra khỏi huyện, thi thoảng cô lại quan sát những người xung quanh. Sau khi đi được một đoạn, cô mới bất giác nhìn tấm phiếu xe đạp trong túi quần, song cô không lấy hẳn nó ra để xem mà chỉ rút ra một góc nhỏ, biết nó vẫn còn đó là được. Không nghi ngờ gì, với cô, tấm phiếu xe đạp này bằng cả một miếng vàng, cô sợ nó rơi hoặc sẽ bị người khác lấy trộm mất.
Bây giờ chuyện trộm cắp vẫn còn rất ít. Mấy năm trước chuyện áp tải phạm nhân diễu hành qua đường phố vẫn còn để lại bóng ma trong lòng không ít người, mọi người đều không dám làm những chuyện như trộm gà bắt chó.
Nhớ lại tình hình chung hiện nay, Tống San thoáng an tâm, nhưng vẫn không thay đổi được động tác sờ tấm phiếu sau mỗi đoạn đường. Lòng cô nóng hừng hực. Đó là tấm phiếu xe đạp. Nếu có một chiếc xe đạp, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ nữa. Nó là biểu tượng cho gia đình có quan hệ rộng và giàu có, ai có được một chiếc xe đạp thì người đó có thể khiến người khác phải ngước nhìn.
Cho đến khi ra khỏi huyện, cô mới không còn quá thấp thỏm nữa.
Trên những thửa ruộng hai bên con đường nhỏ thấp thoáng bóng dáng các bác nông dân. Tuy bây giờ không phải lúc vụ mùa bận rộn nhưng mọi người cũng không thể nhàn rỗi, họ luôn tự tìm được một vài chuyện để làm, chẳng hạn như nhổ cỏ hoặc bón phân cho ruộng.
Lúc này Tống San đeo chiếc gùi rỗng, so với lúc lên huyện thì bây giờ có thể coi như người nhẹ bẫng. Thêm nữa là tâm trạng tốt, lúc đi đường cô cũng nhảy nhót tung tăng, thậm chí còn có tâm trạng thưởng thức hoa cỏ hai bên đường. Những loại hoa cỏ này kiếp trước cô nhìn đến chán ngấy rồi, mặc dù không gọi ra được tên của chúng nhưng đã nhìn chúng từ nhỏ đến lớn, nhìn đến mức hoàn toàn không có suy nghĩ xem chúng xấu hay đẹp. Song bây giờ cô lại cảm khái về sức sống và vẻ đẹp của chúng.
Vì tâm trạng tốt, cô thuận tay ngắt mấy loại thực vật dây leo, bện thành một chiếc vòng đội đầu. Tiếp đó cô lại ngắt mấy đóa hoa rồi quấn lên chiếc vòng, một chiếc vòng hoa đã làm xong. Cô đội lên đầu, thấy hơi tiếc vì bây giờ không có gương, nếu không cô đã có thể nhìn xem mình đội vòng hoa trông như thế nào rồi.
Cả quãng đường cô vừa đi vừa dừng, lần đầu tiên thưởng thức vẻ đẹp nguyên sơ nhất của quê hương mình, vì núi nhiều cây nhiều nên đã hình thành vẻ quyến rũ tự nhiên đặc biệt. Đây là thứ mà rất nhiều khu du lịch đều không bì nổi. Nhưng mà trước giờ cô chưa từng phát hiện ra những điều này.
Đi được nửa đường, cô nhìn thấy một người quen thuộc ở phía xa xa, không khỏi ngẩn ra.
Lúc nhìn thấy Tống San, Lâm Bình thở phào một hơi rồi vội chạy qua. Sau khi Tống San rời khỏi nhà, Trần Đông Mai bèn tính toán thời gian, cảm thấy con gái hẳn đã về đến nhà từ lâu rồi mới đúng, kết quả là không thấy bóng dáng con gái đâu. Vừa lo lắng, dì liền dễ dàng nghĩ linh tinh. Thói đời bây giờ, mọi người chất phác thành thật, quả thực không dễ xảy ra chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là thật sự không có ai gặp chuyện. Hơn nữa Lâm Tố Mỹ có diện mạo xinh đẹp nên sẽ càng khiến người ta có lý do để lo lắng. Vì thế Trần Đông Mai bảo Lâm Bình ra ngoài đón cô.
“Anh cả, sao anh đến đây? Có chuyện phải đi xử lý ạ?” Tống San thật sự hơi bất ngờ.
“Mẹ thấy em mãi chưa về nhà nên lo cho em lắm, bèn bảo anh đi xem xem thế nào.”
Tống San ngại ngùng gãi đầu, vừa muốn xin lỗi thì đã nghe Lâm Bình nói: “Ơ, thứ trên đầu em trông đẹp ghê nhỉ.”
“Đây là vòng hoa.” Tống San sờ vòng hoa trên đầu mình, chỉnh cho nó chắc hơn một chút. “Anh, anh thật sự cảm thấy vòng hoa này đẹp hả?”
“Ừ, đẹp mà, nhất là khi Tiểu Mỹ đội lại càng đẹp hơn.”
“Thế thì anh cũng làm một chiếc cho chị dâu đi!”
“Hả?”
“Làm quà đó, anh đã từng tặng đồ gì cho chị dâu chưa?”
Lâm Bình gãi đầu, quả thực là anh chưa tặng gì thật. Ở cái thời ăn còn không đủ no này, người ta chỉ nghĩ xem lúc nào mới có thể ăn no, chứ còn việc thứ này thứ kia có đẹp hay không mọi người hoàn toàn không có khái niệm. Có điều bị em gái nói vậy, Lâm Bình nghĩ đến vợ mình, cảm thấy rất áy náy.
“Anh cả, đơn giản lắm, em dạy anh, nhưng anh phải tự làm, thế thì lúc nhận chị dâu mới cảm nhận được tấm lòng của anh.”
Sắc mặt Lâm Bình khẽ đỏ lựng. “Ôi dào, cô ấy… cô ấy không quan tâm mấy thứ này đâu.”
“Chị dâu có quan tâm hay không sao anh biết được?”
……
Cuối cùng dưới sự xúi giục của Tống San, Lâm Bình thật sự đỏ mặt làm một chiếc vòng hoa. Tống San bảo anh bỏ vào trong gùi, đến lúc đó lấy ra, thế thì mới có thể cho chị dâu niềm vui bất ngờ.
Hai người cùng về đội sản xuất số Chín, càng đến gần càng có thể nhìn thấy không ít người của các đội sản xuất khác. Rất nhiều người đều đến đội sản xuất số Chín tham quan, bây giờ họ lục tục chuẩn bị về nhà rồi.
Đến đội sản xuất số Chín, Tống San liếc mắt nhìn. Hình như cô trông thấy La Chí Phàm, nhưng mà La Chí Phàm lẩn đi rất nhanh.
Tống San nhìn Lâm Bình, lẽ nào vì Lâm Bình đang ở đây nên La Chí Phàm phải trốn đi? Thế tức là thực ra hắn ta đang đợi mình?
Tống San mím môi. Cô nhắc đến chuyện của La Chí Phàm với Lâm Hải Yến chính là để sau khi cô giữ khoảng cách với La Chí Phàm, nếu người nhà cảm thấy kì lạ thì phía Lâm Hải Yến sẽ để lộ ra chút tin tức, mọi người sẽ hiểu là vì sao chứ sẽ không phỏng đoán linh tinh rồi dẫn tới những rắc rối khác.
Về đến nhà, không ai trách Tống San về muộn, họ chỉ hỏi cô về tình hình hiện giờ của Lâm Hải Yến. Lâm Hải Yến là cô con gái đầu tiên của nhà họ Lâm, thêm nữa là quan hệ giữa nhà cả và nhà thứ ba vẫn luôn không tệ, thế nên từ khi Lâm Hải Yến còn nhỏ, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đã vô cùng thương yêu cô cháu gái này, đương nhiên họ cũng rất quan tâm Lâm Hải Yến.
Tống San đưa gùi cho Lâm Bình, nháy mắt với anh, Lâm Bình lập tức trở nên căng thẳng.
Tống San kéo tay Trần Đông Mai. “Mẹ, vòng hoa con tự làm này, đẹp không ạ?”
“Đẹp.” Trần Đông Mai lại không nhịn được mà dùng ngón tay gí trán con gái. “Vì cái món này nên mới về muộn như thế hả?”
Tống San le lưỡi, cười. “Nếu đẹp, hay là mẹ cũng đội thử xem.”
“Mẹ chị ngần này tuổi rồi còn chơi cái thứ này làm gì…”
Tống San mặc kệ, cứ đòi đưa vòng hoa cho Trần Đông Mai đội, còn hỏi Lâm Kiến Nghiệp xem có đẹp không. Hiếm khi Trần Đông Mai để lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, Lâm Kiến Nghiệp cũng cười ha hả gật đầu không ngừng.
Còn Lương Anh nhận được vòng hoa chồng tặng thì kinh ngạc nhìn chồng, mừng rỡ không thôi, cũng không biết nên nói gì mới được. Lâm Bình dứt khoát đội vòng hoa cho chị, rồi cười hì hì. “Đẹp, đẹp lắm.”
Lương Anh xấu hổ gần chết, mặt đỏ bừng như đánh phấn.
Lâm An đứng trước mặt mẹ mình, chọc chọc mẹ và em gái, ý bảo họ mau nhìn anh cả và chị dâu kìa. Kết quả là anh chàng bị Trần Đông Mai véo cho một cái đau điếng, thiếu chút nữa thì hét ầm lên.
Tống San ở một bên cười vui vẻ vì biểu hiện đau đớn khoa trương của Lâm An.
……
Đến tối, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Tống San bèn kéo Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp vào phòng mình.
Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai nhìn nhau, không hiểu con gái có ý gì. Nếu là muốn xin tiền tiêu thì cũng không cần trịnh trọng gọi hai vợ chồng ông bà vào như thế. Dẫu sao tiền trong nhà do Trần Đông Mai quản lý, chỉ cần gọi Trần Đông Mai là được.
Tống San lấy tấm phiếu xe đạp Lâm Hải Yến cho ra. “Bố mẹ, hôm nay chị cho con thứ này.”
Trần Đông Mai cầm tờ phiếu qua. Cho dù chưa từng thấy món đồ đó nhưng chỉ cần nhìn hình vẽ trên tấm phiếu, dì đã hiểu đây là thứ gì. Dì và chồng lập tức nhìn nhau, không cảm thấy vui vẻ là bao, ngược lại có hơi bối rối không biết phải làm sao.
Lâm Kiến Nghiệp nhíu mày. “Thứ này… hay là cứ trả lại cho Hải Yến đi.”
Trần Đông Mai cũng gật đầu theo. Nhà bác cả còn không có, nhà họ lại nhận thứ này thì là kiểu gì? Nếu bị người nhà bác cả biết, họ sẽ nghĩ Hải Yến thế nào? Cho dù vợ chồng Lâm Kiến Quốc và Dịch Phương không có suy nghĩ gì, nhưng hai nàng dâu kia không thể không có suy nghĩ gì được. Sau này khi lại đưa đồ cho Lâm Hải Yến, liệu có ầm ĩ lên không? Không thể vì tấm phiếu này mà khiến Hải Yến khó xử về sau.
“Là chị cứ muốn nhét cho con thứ này… Chị nói, là quà kết hôn cho con.”
Kết hôn? Sắc mặt Trần Đông Mai cũng trở nên khó coi, lẽ nào con gái thật sự phải lòng La Chí Phàm đó, muốn lập tức kết hôn rồi?
Dưới ánh mắt khắt khe của họ, Tống San khẽ thở dài một hơi. “Con đã nói với chị rồi, giờ mà con kết hôn thì vẫn còn sớm, chị nói dù sao thứ này cũng chuẩn bị cho con nên bèn giao cho con tự xử lý. Con không nhận, chị nói có phải là chê chị chỉ cho phiếu mà không đưa xe cho con không…”
Trần Đông Mai thở dài, biết Lâm Hải Yến làm vậy tức là khăng khăng muốn đưa tấm phiếu này cho con gái.
“Tiểu Mỹ, chị con đối xử với con thế nào thì khỏi cần phải nói rồi, con phải đối xử thật tốt với chị con đấy.”
Tống San gật đầu.
Trần Đông Mai lại dặn dò: “Chuyện này không được nói cho bất kì ai, chỉ ba người chúng ta biết thôi.”
“Anh cũng không nói ạ?”
Trần Đông Mai do dự một giây, rồi vẫn lắc đầu, những người biết chuyện này càng ít lại càng tốt.
- ---------------------------
Nhà họ Tạ.
Tạ Trường Bình gõ cửa phòng Tạ Trường Du, phát hiện cửa khóa trái thì không khỏi kinh ngạc. “Mày khóa cửa làm gì đấy? Lẽ nào đang lén lút ăn mảnh trong phòng hả?”
“Đây không thể đang thay quần áo hay sao?” Tạ Trường Du nhíu mày đi mở cửa. “Tìm người ta có chuyện gì?”
Tạ Trường Bình bĩu môi. “Gắt gỏng với tao như thế… Với Lâm Tố Mỹ thì đảm bảo không phải là cái bản mặt này chứ gì?”
Tạ Trường Du mím môi, vẻ mặt không muốn nói chuyện với Tạ Trường Bình.
Tạ Trường Bình cười vui vẻ bước vào phòng Tạ Trường Du, sau đó vừa liếc mắt đã thấy hoa biển trúc căn và một đống dâu nhỏ trên bàn. Chị không nhận ra dâu này là loại khác, chủ yếu là ở đây quả thực rất dễ thấy dâu, vì thế chị cũng chẳng có cảm giác gì với thứ đó. Điều khiến chị thấy lạ là hoa biển trúc căn. “Ai tặng mày đấy?”
“Nhìn thấy bên đường, thuận tay hái thôi.”
“Mày có tâm trạng thưởng thức thứ này từ lúc nào thế?”
Tạ Trường Du vươn tay gãi đầu, vẻ mặt không nhẫn nại. “Được rồi được rồi, chị đến tìm đây làm gì, có gì thì mau nói.”
Tạ Trường Bình trừng mắt nhìn anh. “Lần trước không phải mày nói có thể lấy mấy món đồ nhỏ gì đó về cho tao bán à? Rốt cuộc là bao giờ?”
Tạ Trường Bình không đi học, tuổi cũng không nhỏ, dù sao cũng phải làm chút gì đó, nếu không thật sự chỉ có thể đợi đi lấy chồng thôi. Đây là chuyện mà chị không muốn thấy nhất. Nhưng theo chị biết, mẹ chị đã lén thăm dò người ta rồi. Điều này khiến chị càng ngày càng nôn nóng.
“Mấy hôm nữa.” Tạ Trường Du ngẫm nghĩ. “Đợi sau khi tằm kết kén rồi gỡ kén xuống, đây và Quách Chí Cường sẽ mang chỗ kén đó sang thành phố bên cạnh bán, đến lúc ấy có thể lấy đồ về từ bên đó.”
Thành phố này không có nhà máy dệt, nhưng tỉnh bên cạnh có một nhà máy dệt vô cùng lớn, cho nên ở đó những người trồng dâu nuôi tằm cũng nhiều, đương nhiên nơi thu mua kén cũng không ít. Sau khi kén của đội sản xuất số Chín được gỡ xuống thì sẽ đưa đến thành phố bên cạnh, bán kén xong mới trở về. Làm chuyện này phải chạy đi tận mấy ngày mới có thể xử lý ổn thỏa. Mà bên đó phát triển hơn thành phố Vân, những thứ tốt thứ hay cũng nhiều hơn. Mỗi lần chạy sang bên đó, Tạ Trường Du và Quách Chí Cường đều sẽ vét được vài thứ về, buôn bán vặt mấy món đó cũng có thể kiếm được không ít tiền.
Tạ Trường Bình tính toán thời gian kết kén, gật đầu, dù sao cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị Trần Tư Tuyết đẩy ra. “Hai chị em chúng mày đang nói gì thế hả, gọi cả buổi cũng chẳng đứa nào đáp một tiếng. Người bên nhà Lâm lão tam đến, muốn đặt mấy con gà rừng, anh xuống nói chuyện với người ta đi.”
Nếu chỉ là thỏ, một mình Tạ Minh có thể xử được. Nhưng gà rừng thì khác. Gà rừng không chỉ chạy nhanh mà còn mọc cánh và biết bay, rất khó bắt. Gà rừng của nhà họ Tạ đều do Tạ Trường Du và Quách Chí Cường cùng nhau bắt. Cho nên có nhận mối này hay không phải xem Tạ Trường Du.
Nhà Lâm lão tam?
Tạ Trường Du ngẩn ra, rồi lập tức xoay người xuống tầng.
Tạ Trường Bình sững sờ một giây, rồi cười “xí” một tiếng. “Đồng chí Trần, đồng chí xem kìa, con trai đồng chí chạy nhanh ghê cơ.”
Trần Tư Tuyết không vui, trừng mắt nhìn con gái.
Bây giờ chuyện trộm cắp vẫn còn rất ít. Mấy năm trước chuyện áp tải phạm nhân diễu hành qua đường phố vẫn còn để lại bóng ma trong lòng không ít người, mọi người đều không dám làm những chuyện như trộm gà bắt chó.
Nhớ lại tình hình chung hiện nay, Tống San thoáng an tâm, nhưng vẫn không thay đổi được động tác sờ tấm phiếu sau mỗi đoạn đường. Lòng cô nóng hừng hực. Đó là tấm phiếu xe đạp. Nếu có một chiếc xe đạp, không biết sẽ có bao nhiêu người hâm mộ nữa. Nó là biểu tượng cho gia đình có quan hệ rộng và giàu có, ai có được một chiếc xe đạp thì người đó có thể khiến người khác phải ngước nhìn.
Cho đến khi ra khỏi huyện, cô mới không còn quá thấp thỏm nữa.
Trên những thửa ruộng hai bên con đường nhỏ thấp thoáng bóng dáng các bác nông dân. Tuy bây giờ không phải lúc vụ mùa bận rộn nhưng mọi người cũng không thể nhàn rỗi, họ luôn tự tìm được một vài chuyện để làm, chẳng hạn như nhổ cỏ hoặc bón phân cho ruộng.
Lúc này Tống San đeo chiếc gùi rỗng, so với lúc lên huyện thì bây giờ có thể coi như người nhẹ bẫng. Thêm nữa là tâm trạng tốt, lúc đi đường cô cũng nhảy nhót tung tăng, thậm chí còn có tâm trạng thưởng thức hoa cỏ hai bên đường. Những loại hoa cỏ này kiếp trước cô nhìn đến chán ngấy rồi, mặc dù không gọi ra được tên của chúng nhưng đã nhìn chúng từ nhỏ đến lớn, nhìn đến mức hoàn toàn không có suy nghĩ xem chúng xấu hay đẹp. Song bây giờ cô lại cảm khái về sức sống và vẻ đẹp của chúng.
Vì tâm trạng tốt, cô thuận tay ngắt mấy loại thực vật dây leo, bện thành một chiếc vòng đội đầu. Tiếp đó cô lại ngắt mấy đóa hoa rồi quấn lên chiếc vòng, một chiếc vòng hoa đã làm xong. Cô đội lên đầu, thấy hơi tiếc vì bây giờ không có gương, nếu không cô đã có thể nhìn xem mình đội vòng hoa trông như thế nào rồi.
Cả quãng đường cô vừa đi vừa dừng, lần đầu tiên thưởng thức vẻ đẹp nguyên sơ nhất của quê hương mình, vì núi nhiều cây nhiều nên đã hình thành vẻ quyến rũ tự nhiên đặc biệt. Đây là thứ mà rất nhiều khu du lịch đều không bì nổi. Nhưng mà trước giờ cô chưa từng phát hiện ra những điều này.
Đi được nửa đường, cô nhìn thấy một người quen thuộc ở phía xa xa, không khỏi ngẩn ra.
Lúc nhìn thấy Tống San, Lâm Bình thở phào một hơi rồi vội chạy qua. Sau khi Tống San rời khỏi nhà, Trần Đông Mai bèn tính toán thời gian, cảm thấy con gái hẳn đã về đến nhà từ lâu rồi mới đúng, kết quả là không thấy bóng dáng con gái đâu. Vừa lo lắng, dì liền dễ dàng nghĩ linh tinh. Thói đời bây giờ, mọi người chất phác thành thật, quả thực không dễ xảy ra chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là thật sự không có ai gặp chuyện. Hơn nữa Lâm Tố Mỹ có diện mạo xinh đẹp nên sẽ càng khiến người ta có lý do để lo lắng. Vì thế Trần Đông Mai bảo Lâm Bình ra ngoài đón cô.
“Anh cả, sao anh đến đây? Có chuyện phải đi xử lý ạ?” Tống San thật sự hơi bất ngờ.
“Mẹ thấy em mãi chưa về nhà nên lo cho em lắm, bèn bảo anh đi xem xem thế nào.”
Tống San ngại ngùng gãi đầu, vừa muốn xin lỗi thì đã nghe Lâm Bình nói: “Ơ, thứ trên đầu em trông đẹp ghê nhỉ.”
“Đây là vòng hoa.” Tống San sờ vòng hoa trên đầu mình, chỉnh cho nó chắc hơn một chút. “Anh, anh thật sự cảm thấy vòng hoa này đẹp hả?”
“Ừ, đẹp mà, nhất là khi Tiểu Mỹ đội lại càng đẹp hơn.”
“Thế thì anh cũng làm một chiếc cho chị dâu đi!”
“Hả?”
“Làm quà đó, anh đã từng tặng đồ gì cho chị dâu chưa?”
Lâm Bình gãi đầu, quả thực là anh chưa tặng gì thật. Ở cái thời ăn còn không đủ no này, người ta chỉ nghĩ xem lúc nào mới có thể ăn no, chứ còn việc thứ này thứ kia có đẹp hay không mọi người hoàn toàn không có khái niệm. Có điều bị em gái nói vậy, Lâm Bình nghĩ đến vợ mình, cảm thấy rất áy náy.
“Anh cả, đơn giản lắm, em dạy anh, nhưng anh phải tự làm, thế thì lúc nhận chị dâu mới cảm nhận được tấm lòng của anh.”
Sắc mặt Lâm Bình khẽ đỏ lựng. “Ôi dào, cô ấy… cô ấy không quan tâm mấy thứ này đâu.”
“Chị dâu có quan tâm hay không sao anh biết được?”
……
Cuối cùng dưới sự xúi giục của Tống San, Lâm Bình thật sự đỏ mặt làm một chiếc vòng hoa. Tống San bảo anh bỏ vào trong gùi, đến lúc đó lấy ra, thế thì mới có thể cho chị dâu niềm vui bất ngờ.
Hai người cùng về đội sản xuất số Chín, càng đến gần càng có thể nhìn thấy không ít người của các đội sản xuất khác. Rất nhiều người đều đến đội sản xuất số Chín tham quan, bây giờ họ lục tục chuẩn bị về nhà rồi.
Đến đội sản xuất số Chín, Tống San liếc mắt nhìn. Hình như cô trông thấy La Chí Phàm, nhưng mà La Chí Phàm lẩn đi rất nhanh.
Tống San nhìn Lâm Bình, lẽ nào vì Lâm Bình đang ở đây nên La Chí Phàm phải trốn đi? Thế tức là thực ra hắn ta đang đợi mình?
Tống San mím môi. Cô nhắc đến chuyện của La Chí Phàm với Lâm Hải Yến chính là để sau khi cô giữ khoảng cách với La Chí Phàm, nếu người nhà cảm thấy kì lạ thì phía Lâm Hải Yến sẽ để lộ ra chút tin tức, mọi người sẽ hiểu là vì sao chứ sẽ không phỏng đoán linh tinh rồi dẫn tới những rắc rối khác.
Về đến nhà, không ai trách Tống San về muộn, họ chỉ hỏi cô về tình hình hiện giờ của Lâm Hải Yến. Lâm Hải Yến là cô con gái đầu tiên của nhà họ Lâm, thêm nữa là quan hệ giữa nhà cả và nhà thứ ba vẫn luôn không tệ, thế nên từ khi Lâm Hải Yến còn nhỏ, Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đã vô cùng thương yêu cô cháu gái này, đương nhiên họ cũng rất quan tâm Lâm Hải Yến.
Tống San đưa gùi cho Lâm Bình, nháy mắt với anh, Lâm Bình lập tức trở nên căng thẳng.
Tống San kéo tay Trần Đông Mai. “Mẹ, vòng hoa con tự làm này, đẹp không ạ?”
“Đẹp.” Trần Đông Mai lại không nhịn được mà dùng ngón tay gí trán con gái. “Vì cái món này nên mới về muộn như thế hả?”
Tống San le lưỡi, cười. “Nếu đẹp, hay là mẹ cũng đội thử xem.”
“Mẹ chị ngần này tuổi rồi còn chơi cái thứ này làm gì…”
Tống San mặc kệ, cứ đòi đưa vòng hoa cho Trần Đông Mai đội, còn hỏi Lâm Kiến Nghiệp xem có đẹp không. Hiếm khi Trần Đông Mai để lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, Lâm Kiến Nghiệp cũng cười ha hả gật đầu không ngừng.
Còn Lương Anh nhận được vòng hoa chồng tặng thì kinh ngạc nhìn chồng, mừng rỡ không thôi, cũng không biết nên nói gì mới được. Lâm Bình dứt khoát đội vòng hoa cho chị, rồi cười hì hì. “Đẹp, đẹp lắm.”
Lương Anh xấu hổ gần chết, mặt đỏ bừng như đánh phấn.
Lâm An đứng trước mặt mẹ mình, chọc chọc mẹ và em gái, ý bảo họ mau nhìn anh cả và chị dâu kìa. Kết quả là anh chàng bị Trần Đông Mai véo cho một cái đau điếng, thiếu chút nữa thì hét ầm lên.
Tống San ở một bên cười vui vẻ vì biểu hiện đau đớn khoa trương của Lâm An.
……
Đến tối, sau khi cả nhà ăn cơm xong, Tống San bèn kéo Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp vào phòng mình.
Lâm Kiến Nghiệp và Trần Đông Mai nhìn nhau, không hiểu con gái có ý gì. Nếu là muốn xin tiền tiêu thì cũng không cần trịnh trọng gọi hai vợ chồng ông bà vào như thế. Dẫu sao tiền trong nhà do Trần Đông Mai quản lý, chỉ cần gọi Trần Đông Mai là được.
Tống San lấy tấm phiếu xe đạp Lâm Hải Yến cho ra. “Bố mẹ, hôm nay chị cho con thứ này.”
Trần Đông Mai cầm tờ phiếu qua. Cho dù chưa từng thấy món đồ đó nhưng chỉ cần nhìn hình vẽ trên tấm phiếu, dì đã hiểu đây là thứ gì. Dì và chồng lập tức nhìn nhau, không cảm thấy vui vẻ là bao, ngược lại có hơi bối rối không biết phải làm sao.
Lâm Kiến Nghiệp nhíu mày. “Thứ này… hay là cứ trả lại cho Hải Yến đi.”
Trần Đông Mai cũng gật đầu theo. Nhà bác cả còn không có, nhà họ lại nhận thứ này thì là kiểu gì? Nếu bị người nhà bác cả biết, họ sẽ nghĩ Hải Yến thế nào? Cho dù vợ chồng Lâm Kiến Quốc và Dịch Phương không có suy nghĩ gì, nhưng hai nàng dâu kia không thể không có suy nghĩ gì được. Sau này khi lại đưa đồ cho Lâm Hải Yến, liệu có ầm ĩ lên không? Không thể vì tấm phiếu này mà khiến Hải Yến khó xử về sau.
“Là chị cứ muốn nhét cho con thứ này… Chị nói, là quà kết hôn cho con.”
Kết hôn? Sắc mặt Trần Đông Mai cũng trở nên khó coi, lẽ nào con gái thật sự phải lòng La Chí Phàm đó, muốn lập tức kết hôn rồi?
Dưới ánh mắt khắt khe của họ, Tống San khẽ thở dài một hơi. “Con đã nói với chị rồi, giờ mà con kết hôn thì vẫn còn sớm, chị nói dù sao thứ này cũng chuẩn bị cho con nên bèn giao cho con tự xử lý. Con không nhận, chị nói có phải là chê chị chỉ cho phiếu mà không đưa xe cho con không…”
Trần Đông Mai thở dài, biết Lâm Hải Yến làm vậy tức là khăng khăng muốn đưa tấm phiếu này cho con gái.
“Tiểu Mỹ, chị con đối xử với con thế nào thì khỏi cần phải nói rồi, con phải đối xử thật tốt với chị con đấy.”
Tống San gật đầu.
Trần Đông Mai lại dặn dò: “Chuyện này không được nói cho bất kì ai, chỉ ba người chúng ta biết thôi.”
“Anh cũng không nói ạ?”
Trần Đông Mai do dự một giây, rồi vẫn lắc đầu, những người biết chuyện này càng ít lại càng tốt.
- ---------------------------
Nhà họ Tạ.
Tạ Trường Bình gõ cửa phòng Tạ Trường Du, phát hiện cửa khóa trái thì không khỏi kinh ngạc. “Mày khóa cửa làm gì đấy? Lẽ nào đang lén lút ăn mảnh trong phòng hả?”
“Đây không thể đang thay quần áo hay sao?” Tạ Trường Du nhíu mày đi mở cửa. “Tìm người ta có chuyện gì?”
Tạ Trường Bình bĩu môi. “Gắt gỏng với tao như thế… Với Lâm Tố Mỹ thì đảm bảo không phải là cái bản mặt này chứ gì?”
Tạ Trường Du mím môi, vẻ mặt không muốn nói chuyện với Tạ Trường Bình.
Tạ Trường Bình cười vui vẻ bước vào phòng Tạ Trường Du, sau đó vừa liếc mắt đã thấy hoa biển trúc căn và một đống dâu nhỏ trên bàn. Chị không nhận ra dâu này là loại khác, chủ yếu là ở đây quả thực rất dễ thấy dâu, vì thế chị cũng chẳng có cảm giác gì với thứ đó. Điều khiến chị thấy lạ là hoa biển trúc căn. “Ai tặng mày đấy?”
“Nhìn thấy bên đường, thuận tay hái thôi.”
“Mày có tâm trạng thưởng thức thứ này từ lúc nào thế?”
Tạ Trường Du vươn tay gãi đầu, vẻ mặt không nhẫn nại. “Được rồi được rồi, chị đến tìm đây làm gì, có gì thì mau nói.”
Tạ Trường Bình trừng mắt nhìn anh. “Lần trước không phải mày nói có thể lấy mấy món đồ nhỏ gì đó về cho tao bán à? Rốt cuộc là bao giờ?”
Tạ Trường Bình không đi học, tuổi cũng không nhỏ, dù sao cũng phải làm chút gì đó, nếu không thật sự chỉ có thể đợi đi lấy chồng thôi. Đây là chuyện mà chị không muốn thấy nhất. Nhưng theo chị biết, mẹ chị đã lén thăm dò người ta rồi. Điều này khiến chị càng ngày càng nôn nóng.
“Mấy hôm nữa.” Tạ Trường Du ngẫm nghĩ. “Đợi sau khi tằm kết kén rồi gỡ kén xuống, đây và Quách Chí Cường sẽ mang chỗ kén đó sang thành phố bên cạnh bán, đến lúc ấy có thể lấy đồ về từ bên đó.”
Thành phố này không có nhà máy dệt, nhưng tỉnh bên cạnh có một nhà máy dệt vô cùng lớn, cho nên ở đó những người trồng dâu nuôi tằm cũng nhiều, đương nhiên nơi thu mua kén cũng không ít. Sau khi kén của đội sản xuất số Chín được gỡ xuống thì sẽ đưa đến thành phố bên cạnh, bán kén xong mới trở về. Làm chuyện này phải chạy đi tận mấy ngày mới có thể xử lý ổn thỏa. Mà bên đó phát triển hơn thành phố Vân, những thứ tốt thứ hay cũng nhiều hơn. Mỗi lần chạy sang bên đó, Tạ Trường Du và Quách Chí Cường đều sẽ vét được vài thứ về, buôn bán vặt mấy món đó cũng có thể kiếm được không ít tiền.
Tạ Trường Bình tính toán thời gian kết kén, gật đầu, dù sao cũng chẳng còn mấy ngày nữa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị Trần Tư Tuyết đẩy ra. “Hai chị em chúng mày đang nói gì thế hả, gọi cả buổi cũng chẳng đứa nào đáp một tiếng. Người bên nhà Lâm lão tam đến, muốn đặt mấy con gà rừng, anh xuống nói chuyện với người ta đi.”
Nếu chỉ là thỏ, một mình Tạ Minh có thể xử được. Nhưng gà rừng thì khác. Gà rừng không chỉ chạy nhanh mà còn mọc cánh và biết bay, rất khó bắt. Gà rừng của nhà họ Tạ đều do Tạ Trường Du và Quách Chí Cường cùng nhau bắt. Cho nên có nhận mối này hay không phải xem Tạ Trường Du.
Nhà Lâm lão tam?
Tạ Trường Du ngẩn ra, rồi lập tức xoay người xuống tầng.
Tạ Trường Bình sững sờ một giây, rồi cười “xí” một tiếng. “Đồng chí Trần, đồng chí xem kìa, con trai đồng chí chạy nhanh ghê cơ.”
Trần Tư Tuyết không vui, trừng mắt nhìn con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.