Chương 97: Thật tàn nhẫn
Lục Xu
02/09/2020
Nếu Tạ Trường Du đã muốn học tiếng Anh từ Lâm Tố Mỹ thì không chỉ là nói chơi. Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ thời khóa biểu của mình và của Lâm Tố Mỹ, anh khoanh ra thời gian hai người đều không phải đi học, sau đó lại cảm thấy không thoải mái cho lắm, tiếp tục khoanh ra thời gian Lâm Tố Mỹ phải đi học mà mình không phải lên lớp.
Cho nên thi thoảng khi Lâm Tố Mỹ đi học, cô cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du còn chiếm chỗ hộ cô.
Lâm Tố Mỹ đón lấy ánh mắt mờ ám của Tô Uyển, Thẩm Thanh và Thư Ngôn, chỉ đành chậm chạp bước về phía Tạ Trường Du, ngồi bên cạnh anh. Bởi vì hội Tô Uyển tuyệt đối không thể đến ngồi vị trí này, chỉ có bản thân cô dám ngồi mà thôi.
“Cậu không có chuyện gì cần làm à?” Lâm Tố Mỹ đè thấp giọng hỏi anh.
“Tuy không liên quan đến chuyên ngành của tôi nhưng nghe thêm chút kiến thức cũng chẳng thiệt gì.” Khóe miệng Tạ Trường Du thấp thoáng nụ cười. “Này, nghiêm túc chút đi, đang là thời gian học đấy.”
Lâm Tố Mỹ trừng anh, đây rốt cuộc là tiết học của ai mà anh càn quấy vậy hả.
Tạ Trường Du quả thực biết nghe giảng, có chỗ nghe hiểu được, có chỗ thì không, lúc cảm thấy chán bèn lôi từ vựng tiếng Anh ra học thuộc, cực kì tự do tự tại, khiến Lâm Tố Mỹ nhìn mà thấy ghen tị.
Sau mấy lần Tạ Trường Du xuất hiện như vậy, đương nhiên có người phát hiện ra sự tồn tại của anh. Bây giờ họ đã năm ba rồi, trong lớp xuất hiện một bạn học lạ, đương nhiên rất nổi bật. Có người hóng chuyện muốn nghe ngóng, nhưng sau khi thấy lần nào anh cũng đều ngồi cạnh Lâm Tố Mỹ thì cũng đã có rất nhiều phán đoán.
Lúc này, thân phận của Tạ Trường Du cũng được lan truyền trong chuyên ngành của Lâm Tố Mỹ. Tạ Trường Du cùng quê với Lâm Tố Mỹ, là tân sinh viên năm nay, chỉ là tuổi tác vượt tiêu chuẩn hơi nhiều, hình như từng học Nhất Trung của thành phố này.
Quá khứ của Tạ Trường Du được người ta lật giở như vậy.
Có người cảm thấy cuộc sống trước đây của Tạ Trường Du rất oách, đây là lời tổng kết có được sau khi hỏi thăm mấy quán buôn bán bên ngoài và một vài người trong Nhất Trung. Từ nhỏ Tạ Trường Du đã bắt đầu nghĩ cách cải thiện cuộc sống, sau khi cải cách mở cửa thì trở thành nhóm người nắm bắt cơ hội đầu tiên. Cuộc sống như thế là trải nghiệm mà họ khó lòng tưởng tượng, họ hâm mộ, đồng thời cũng trào dâng mấy phần bội phục.
Đương nhiên, đó là người xem xét Tạ Trường Du từ chính diện.
Luôn có vài người thích dùng phương thức xấu xa để nghĩ về người khác. Chẳng hạn như nói Tạ Trường Du chính là một người khôn lỏi làm đầu cơ trục lợi và sống thủ đoạn, theo đuổi Lâm Tố Mỹ vô hiệu nên mới chạy đi thi đại học, gặp may nên thật sự thi đỗ, bây giờ anh theo đuổi Lâm Tố Mỹ là để cứu vãn lòng tự tôn từng bị đả kích, theo đuổi được Lâm Tố Mỹ thì sẽ đá cô, lấy trò vả mặt như thế giày xéo Lâm Tố Mỹ dưới chân.
Còn Lâm Tố Mỹ cũng bị người ta nói là trước đây cứ một mực chê ghét Tạ Trường Du, bây giờ Tạ Trường Du vừa đỗ đại học, vốn còn có tiền, hiện giờ đến địa vị xã hội cũng có, thế nên Lâm Tố Mỹ cũng chẳng cần mặt mũi nữa mà sấn luôn vào.
……
Dù người ta cảm thấy Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du là tình cảm thanh mai trúc mã khiến mọi người hâm mộ hay là thêm vào những phỏng đoán ác ý, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều chẳng bận tâm, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình. Dẫu sao tin đồn rồi cũng sẽ tiêu tan, nếu thật sự thay đổi tiết tấu sinh hoạt của mình vì những chuyện linh tinh đó thì mới là được một mất mười.
Huống hồ nếu người ta dùng tâm lý ác độc để phỏng đoán về bạn thì dù bạn giải thích và chứng minh bản thân, đối phương cũng sẽ dùng phương thức khác tiếp tục phỏng đoán ác ý về bạn, cho nên hà tất phải giải thích và chứng minh với người như thế?
Bây giờ lúc Lâm Tố Mỹ đi ăn cơm, Tô Uyển đều không đi cùng nữa. Hồi trước cô nàng đi cùng mấy lần, ban đầu Tô Uyển không có cảm giác gì, về sau mới phát hiện hóa ra đều là Tạ Trường Du lấy cơm cho Lâm Tố Mỹ, hơn nữa hai người vẫn luôn trao đổi bằng tiếng Anh, Tô Uyển cũng phải đỏ mặt vì sự thiếu nhạy cảm của mình, kiên quyết không chịu làm phiền họ nữa.
Hôm nay Tô Uyển cùng Thẩm Thanh và Thư Ngôn ăn cơm, Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều cười cô. “Sao không đi ăn cơm cùng Tiểu Mỹ?”
Tô Uyển chỉ vào bóng đèn treo trên trần nhà ăn. “Em không muốn làm cái đó.”
Thư Ngôn không nhịn được mà cười cô. “Chị tưởng em không để ý đến chuyện làm cái đó chứ!”
Tô Uyển ngượng ngùng nhìn Thư Ngôn. “Hai chị cũng xấu thật, chẳng nhắc nhở em gì cả.”
Thẩm Thanh muốn nhìn trời, kết quả vừa ngẩng đầu liền trông thấy trần nhà, bèn cười thu hồi tầm mắt về. “Chuyện này còn cần người nhắc nữa à?”
Tô Uyển thở dài, có trách cũng chỉ trách mình ngu ngơ, hy vọng bạn trẻ Tạ Trường Du đừng có ý kiến với mình. Mà cô đoán chắc người ta cũng chẳng có ý kiến với mình đâu, bởi vì khả năng cao là Tạ Trường Du trực tiếp lờ mình luôn.
Thẩm Thanh ăn cơm trong bát. Những món ăn họ gọi đương nhiên không xa xỉ như Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ gọi, hai người đó còn muốn gọi món thịt đặc biệt nữa. Đến món thịt dùng được phiếu cơm trong nhà ăn họ còn không nỡ gọi, cũng chỉ có Tô Uyển thỉnh thoảng gọi mấy lần mà thôi.
Thẩm Thanh ăn mấy miếng cơm, sau đó ngước mắt nhìn hai cô bạn cùng phòng. “Hai người cảm thấy Tiểu Mỹ và Tạ Trường Du đến với nhau thì có xứng đôi không?”
Tô Uyển bất giác nói: “Xứng mà, hai người trông đều đẹp như thế, bây giờ còn học cùng một trường đại học, cũng có tiếng nói chung rồi, hơn nữa còn là người sinh sống và lớn lên từ cùng một nơi, thanh mai trúc mã đấy, khiến người ta hâm mộ chết đi được, người này đều tham dự vào cuộc đời người kia từ nhỏ đến tận bây giờ, cảm thấy rõ chi là đẹp”.
Thẩm Thanh nhếch khóe môi, sau đó ánh mắt rơi lên người Thư Ngôn.
Thư Ngôn hơi ngẩn người, thực ra vấn đề này không dễ trả lời cho lắm. Nói thế nào đây, con người luôn bất giác cảm thấy phụ nữ có thể dùng dung mạo xinh đẹp đổi lấy một vài thứ, chẳng hạn như cuộc hôn nhân cao xa vời vợi, huống hồ Lâm Tố Mỹ không chỉ đơn giản là có diện mạo xinh đẹp. Vì thế người ta sẽ bất giác cảm thấy người như Lâm Tố Mỹ dù gả vào một vài gia đình có gia thế rất ghê gớm dường như cũng sẽ không khiến người ta thất vọng.
Thư Ngôn cũng vô thức nghĩ như vậy.
Nhưng chị đột nhiên nhớ ra vì sao hồi ấy mình cứ lần lữa mãi không tiến đến bước đó mà cuối cùng vẫn lựa chọn sống chung với chồng con mình?
Điều kiện của bản thân Thư Ngôn không kém, hơn nữa còn đỗ đại học, thực ra cũng có thể lựa chọn người tốt hơn.
Chỉ là mấy người đàn ông “tốt hơn” đó, người khác cũng sẽ nhìn thấy điểm “tốt” của họ, mà họ cũng không ngốc, hiểu rất rõ vốn liếng của mình, vì thế có thể dùng thái độ cao xa khó với tùy ý lựa chọn đối tượng vợ tương lai của mình. Chắc chắn sẽ có một vài người đàn ông tốt không thể sống thiếu bạn, nhưng kiểu người đó có tỉ lệ cao được đến đâu?
Thư Ngôn đã không còn là cô gái nhỏ nữa, chị hiểu rất rõ một vấn đề: khi dùng diện mạo xinh đẹp và tài hoa đổi lấy một cuộc hôn nhân, có lẽ sẽ có được sự hâm mộ của những người đứng xem, nhưng thực ra là không nhận được một đãi ngộ bình đẳng.
Thứ khuyết thiếu ấy là một phần cảm giác an toàn.
Thư Ngôn không biết Lâm Tố Mỹ sẽ lựa chọn thế nào, nhưng nhìn cách làm hiện giờ của Lâm Tố Mỹ, rất rõ ràng, cô không tiếp xúc với một vài thứ mà mọi người cảm thấy tốt một cách đương nhiên.
Nói thực lòng, Thư Ngôn rất bội phục một Lâm Tố Mỹ như thế, nhìn thấy tỏ tường đến vậy mà vẫn từ chối biết bao cám dỗ.
Thư Ngôn cười. “Tụi mình đều là bạn cùng phòng của Tiểu Mỹ, cũng là bạn của con bé, chị nghĩ làm bạn thì nên ủng hộ suy nghĩ và quyết định của con bé, quyết định của con bé tất nhiên sẽ là tốt nhất.”
Thẩm Thanh hơi sững người, sau đó nở nụ cười.
Thư Ngôn khuấy canh miễn phí trong một bát khác. “Sau này Tiểu Mỹ nhất định sẽ có thành tựu khiến tụi mình cảm thấy kinh ngạc.”
Tô Uyển phụ họa: “Đó là chuyện đương nhiên”.
……
Họ đương nhiên không biết, lúc này Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cũng đang nói về họ.
“Mấy cô bạn cùng phòng của cậu sao chạy nhanh thế? Mời họ ăn cơm mà cũng chẳng có cơ hội nữa.” Tạ Trường Du nhìn người đối diện, bất giác nói.
“Chắc là bị cậu dọa bỏ chạy đấy.”
Đây đúng là oan uổng mà…
Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ trân trân một hồi. “Trông tôi đáng sợ lắm hả?”
“Đúng đó, sợ chết người luôn.” Lâm Tố Mỹ vừa mở miệng đã nói nhăng nói cuội.
Tạ Trường Du hít sâu một hơi, mình cùng lắm cũng chỉ đen sạm mà thôi. Bạn cùng phòng của anh đã nói rồi, anh thế này càng có sức hút đàn ông hơn. Được rồi, có lẽ họ theo anh ăn chùa uống chùa nên a dua nịnh bợ, nhưng mà cũng không đến mức dọa người mới phải.
Tạ Trường Du dứt khoát buông đũa. “Đừng ăn nữa, mau nhìn tôi này, nhìn tôi cho kĩ vào.”
Lâm Tố Mỹ rất nghe lời, thật sự buông đũa, chăm chú nhìn anh.
Mái tóc đen nhánh, lông mày đen thẫm như mực, đôi mắt hoa đào lắng sạch mà sáng rõ, ngay cả độ cong mí mắt cũng vừa đủ, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, chỉ là màu môi vô cùng nhạt…
Lâm Tố Mỹ nhìn anh không chớp mắt. “Nhìn rồi đó, cậu muốn biến hình à?”
“Biến hình cái gì?”
“Biến thành yêu quái đến dọa tôi đó.”
Tạ Trường Du trừng cô. “Tôi bảo cậu nhìn mặt tôi cho kĩ, khuôn mặt này của tôi có thể dọa người chỗ nào?”
“Thì ra là mục đích này, là tôi nghĩ chệch đi rồi.”
Lâm Tố Mỹ cười trộm, tiếp tục ăn cơm.
Tạ Trường Du thu tầm mắt về, khẽ cằn nhằn – Đúng là cố ý mà.
“Tôi nói cho cậu biết nhé, chúng ta phải nói chuyện khoa học và đọc sách thật nhiều, yêu với quái cái gì chứ, tất cả đều là mê tín phong kiến hết…”
Lâm Tố Mỹ vẫn tiếp tục ăn cơm, căn bản mặc kệ anh.
Tạ Trường Du gõ gõ khay cơm của mình. “Nói chuyện đi chứ.”
“Nghe cậu dạy bảo, không dám làm phiền.”
Tạ Trường Du bị nghẹn gần tắc thở. “Thế tôi cho phép cậu làm phiền.”
“Nhưng mà tôi cứ không muốn làm phiền đấy, sinh viên tốt thường sẽ không làm phiền người khác khi đối phương đang nói chuyện.”
“Thế bây giờ thầy giáo bắt đầu cho sinh viên tốt trả lời câu hỏi đây… Nào, nói cho thầy biết, khuôn mặt này của thầy đáng sợ lắm à?”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh chằm chặp một lúc, bưng khay cơm lên chuẩn bị đi đến thùng rác. “Sợ chết người luôn.”
Tạ Trường Du: “…”
……
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du bèn đến thư viện. Lâm Tố Mỹ rất chú trọng kí hiệu ngữ âm trong tiếng Anh, cô chỉ đại vài từ, phát hiện có mấy từ Tạ Trường Du vẫn không đọc ra được, nhất thời hơi đau đầu.
Tạ Trường Du còn đau đầu hơn Lâm Tố Mỹ. “Vì sao phải chú trọng thứ này? Tôi thấy rất nhiều giáo viên đều không nhấn mạnh vào mà, hơn nữa nếu thật sự đọc âm của từ vựng theo kí hiệu ngữ âm thì bản thân mình vẫn không quá chắc chắn, vẫn phải hỏi giáo viên xem cụ thể đọc là gì thì mới yên tâm được, thứ này hơi vô bổ.”
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Thứ này tương đương với bính âm Hán ngữ, bây giờ cậu nói chuyện hay viết chữ có cần nghiên cứu bính âm không? Đương nhiên không cần. Nhưng hồi đầu khi cậu học, cậu sẽ không học bính âm chắc, đó là nền tảng của tất cả. Bây giờ chúng ta thậm chí có thể lập tức viết ra được bính âm khi nhìn thấy một chữ, điều này biến thành một bản năng, nhưng điều đó không có nghĩa là bính âm ban đầu không quan trọng.”
Tạ Trường Du giơ tay đầu hàng. “Tôi sai rồi.”
Lâm Tố Mỹ trừng anh, sau đó giảng cho anh về mấy từ đơn. “Đọc mấy từ này xem nào…”
Tạ Trường Du đọc theo cô.
“Có phát hiện ra điều gì không?”
Tạ Trường Du lắc đầu.
Lâm Tố Mỹ bặm môi. “Cậu xem, mấy từ vựng này ‘q’ phát âm thành ‘k’, mấy từ này thì ‘c’ phát âm thành ‘k’. Không phải tôi bắt cậu học thuộc toàn bộ kí hiệu ngữ âm, mà là để cậu có ý thức này, về sau dù nhìn thấy một từ vựng lạ lẫm cậu cũng có thể tự đọc ra nó được, sau đó có thể căn cứ vào ngữ cảnh để phỏng đoán hàm nghĩ của nó.”
Tinh thần Tạ Trường Du chấn động, dường như anh cũng đã cảm nhận được điều gì đó, lúc lại nhìn những từ vựng này, chẳng hiểu sao có cảm giác quen thuộc hơn rất nhiều, đúng là một cảm nhận kì lạ.
Sau đó Tạ Trường Du phát hiện việc dạy học của Lâm Tố Mỹ thực ra quá mức đơn giản.
Lâm Tố Mỹ kết hợp hoàn hảo tiếng Anh và tiếng Hán lại, kí hiệu ngữ âm tương đương với bính âm, các từ tiếng Hán thông dụng tương ứng với các từ tiếng Anh thông dụng, dùng mấy từ thông dụng này là có thể trao đổi với người khác, nhưng muốn trò chuyện sâu thêm thì phải bổ sung từ vựng và những thứ khác.
Từ khởi đầu đơn giản nhất, nắm bắt ổn nền tảng thì nghiên cứu những thứ khó hơn từng chút một.
Không thể vừa bắt đầu đã không theo nguyên tắc, như thế sẽ khiến người ta thấy nản, bất giác cảm thấy quá khó nên dứt khoát bỏ học giữa chừng. Nhưng nếu bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất thì sẽ cảm thấy có một con đường rõ ràng bày rành rành trước mắt, cứ bước từng bước về phía trước là được.
Dùng phương thức này hình như dù ở môn học nào cũng sẽ không cảm thấy quá khó.
Lâm Tố Mỹ nghiêm túc giảng giải, Tạ Trường Du cũng chăm chú lắng nghe. Tạ Trường Du còn hay hỏi cô mấy vấn đề, Lâm Tố Mỹ cũng sẽ giải đáp từng câu một.
Bàn trong thư viện khá tiện để trao đổi, cũng là một chiếc bàn bốn chân không khác gì với chiếc bàn ăn cơm ở nhà, hai người họ một người nghiêm túc giảng giải, một người nghiêm túc lắng nghe, tất cả bàn ghế và từng hàng giá sách sau lưng đều chìm thành bối cảnh.
Cảnh tượng ấy quá đỗi đẹp đẽ, khiến người ta thậm chí muốn tiến lên trước lắng nghe xem rốt cuộc họ đang thảo luận gì mà lại xuất hiện được cảnh tượng đẹp nhường ấy.
Chàng trai anh tuấn có phần biếng nhác; còn cô gái thì trầm tĩnh thanh lịch phóng khoáng, bên trong toát ra chút khí chất của một cô gái nhỏ.
Mạnh Diệu Sinh và Chu Thanh Vũ vừa vào thư viện thì đã bị thu hút bởi đôi nam nữ rõ ràng đang thảo luận ở trong góc mà lại như đang đứng giữa sân khấu kia.
Ánh mắt Mạnh Diệu Sinh nhìn về phía Lâm Tố Mỹ chẳng hề kiêng kị, trong mắt trào lên ánh sáng nóng bỏng.
Chu Thanh Vũ thấy dáng vẻ của bạn trai, tim khẽ run lên, khóe miệng bặm chặt, ánh mắt nhìn Lâm Tố Mỹ thoáng căm hận.
Mới đó, Chu Thanh Vũ còn ngấm ngầm hoặc công khai vặc nhau một trận với một người đẹp của học viện khác chỉ vì đối phương cố ý muốn tiếp cận Mạnh Diệu Sinh. Mạnh Diệu Sinh cũng không nói nhiều, chỉ bảo rằng Chu Thanh Vũ đã hiểu lầm. Chu Thanh Vũ đương nhiên tin bạn trai, còn cô gái kia thì chắn chắn phải dạy dỗ uy hiếp một trận rồi.
Mạnh Diệu Sinh hiển nhiên hưởng thụ cảm giác được người đẹp xoay quanh, nhất là mấy người đẹp nảy sinh tranh chấp vì hắn ta.
Trong trường đã có tin đồn từ lâu rằng Mạnh Diệu Sinh là một thanh niên tài tuấn thực sự, được rất nhiều người đẹp tán tụng, còn Chu Thanh Vũ có tài có đức gì mà có thể được Mạnh Diệu Sinh để mắt đến.
Mạnh Diệu Sinh nghe tin đồn như thế thì thấy vui, Chu Thanh Vũ cũng rất vui, bởi vì cô ta là người độc nhất vô nhị kia.
Mạnh Diệu Sinh khẽ nhếch khóe môi. “Kia hình như là bạn cùng phòng của em, không đến chào hỏi một tiếng à?”
Chu Thanh Vũ níu cánh tay bạn trai. “Anh không thấy họ đang bận đấy sao? Chào hỏi gì chứ, đừng làm phiền người ta.”
Mạnh Diệu Sinh ngẫm nghĩ rồi cười. “Cũng phải.”
Chu Thanh Vũ rất hài lòng với thái độ của bạn trai, kéo Mạnh Diệu Sinh đến chỗ cách Lâm Tố Mỹ hơi xa để tìm sách, vừa đi vừa đè thấp giọng nói chuyện với Mạnh Diệu Sinh: “Anh chàng bên cạnh Lâm Tố Mỹ ấy, trông anh ta trẻ vậy thôi chứ thực ra còn lớn tuổi hơn bọn em, năm nay mới vào trường mình… Trước đây dựa vào việc đầu cơ mà kiếm được chút tiền, có lẽ Lâm Tố Mỹ không vừa mắt, kết quả là anh ta cũng ngốc, không nhìn ra điệu bộ từ chối của Lâm Tố Mỹ, thật sự chạy đi thi đại học… Em nghe nói lúc anh ta đến ngôi trường cấp ba muốn xin học để thi đại học, chẳng có giáo viên nào chịu nhận, ngày ngày phải học trong văn phòng đấy… Phải như thế mới đỗ được vào trường mình, có lẽ Lâm Tố Mỹ thấy ngại nên bây giờ cho anh ta chút trái ngọt!”.
“Làm ăn buôn bán à?” Mạnh Diệu Sinh chau mày. “Cũng có nghĩa là rất giàu?”
“Chắc vậy đấy!” Chu Thanh Vũ đè thấp giọng hơn. “Bây giờ Lâm Tố Mỹ ngày ngày đều cùng ăn cơm với anh ta, bởi vì tên đó gọi thịt cho cậu ta… Thịt bò mà cũng nỡ ăn, thật sự dựa vào việc đầu cơ mà kiếm được không ít tiền, sao không có ai đi tố giác chứ.”
“Đừng nói linh tinh, bây giờ được phép buôn bán rồi, em nói vậy, người khác sẽ cảm thấy em đang đố kị.”
“Em đố kị anh ta làm gì? Bạn trai em còn giỏi hơn anh ta mà.”
Bấy giờ Mạnh Diệu Sinh mới cười. “Em không để ý chuyện anh không thể gọi thịt cho em à?”
“Em là người nông cạn thế à? Vì được ăn chút thịt mà bắt mình phải ấm ức tiếp xúc với loại đàn ông không xứng tầm như thế, cũng không sợ buồn nôn.”
Mạnh Diệu Sinh thấy xung quanh không có ai, hôn chụt lên trán Chu Thanh Vũ, Chu Thanh Vũ lập tức bối rối thẹn thùng.
……
Cảnh tượng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ở cạnh nhau không chỉ bị Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh nhìn thấy mà còn bị Chu Mậu Xuyên đến thư viện bắt gặp.
Chu Mậu Xuyên đứng ở chỗ xa, nhìn cảnh tượng đó một lúc lâu rồi mới cúi đầu cười, không biết đang nghĩ gì.
- ----------------------------
Sau khi học xong một tiết môn chuyên ngành, Tạ Trường Du lập tức thu dọn sách vở chuẩn bị chạy đi đầu tiền. Chuông hết tiết vừa vang lên, anh phi đi như bay.
Kết quả vì chạy quá nhanh, thiếu chút nữa anh không phanh lại được.
Lâm Tố Mỹ cũng ngẩn người vì màn “phanh gấp” của anh, một lúc lâu sau mới phản ứng lại rồi không nhịn được cười.
Tạ Trường Du cũng cảm thấy hơi mất mặt, khó khăn lắm mới đứng vững được, đỡ trán, rồi mới đi về phía cô.
Anh không quên trừng cô một cái, anh chạy nhanh như thế là vì vội đi làm gì hả?
Thế mà cô còn cười nhạo anh.
“Sao cậu lại đến đây?” Tạ Trường Du hậm hực.
“Đến báo cho cậu biết mấy hôm nay có lẽ tôi sẽ hơi bận, không cùng ăn cơm với cậu, không thể dạy cậu tiếng Anh, tự cậu học thuộc thêm nhiều từ vựng nhé, còn lại khi rảnh rỗi tôi sẽ dạy kèm cậu.”
Nụ cười trên mặt Tạ Trường Du cứng đờ, một lúc lâu sau anh mới cười như thường. “Học tỷ nhỏ, cậu đi làm gì đấy?”
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, tự an ủi mình rằng cách xưng hô này vẫn còn hơn “cô giáo nhỏ”, còn hơn “học tỷ đẹp”, nếu không người khác nghe thấy thì không biết sẽ truyền ra mấy lời khó nghe đến mức nào.
“Nhận một công việc, mấy hôm nay sẽ đến bàn bạc yêu cầu cụ thể với ông chủ bên đó…”
Bấy giờ Tạ Trường Du mới gật đầu.
……
Tạ Trường Du không tự đi ăn cơm, anh cầm sách trong tay, đi theo Lâm Tố Mỹ từ một khoảng xa xa. Có thể khiến cô lựa chọn không ăn cơm vào lúc này chắc chắn vì có người đang đợi cô.
Sau đó, Tạ Trường Du lại nhìn thấy chiếc xe đó một lần nữa - chiếc xe anh thấy Lâm Tố Mỹ lên ở cổng lớp gia sư.
Người đó tên là gì?
Chu Mậu Xuyên? Một chủ nhiệm ở nhà máy dệt?
Tạ Trường Du khẽ thở hắt, đá mạnh một cú vào cái cây ở bên cạnh. Sau này anh phải mua một chiếc xe còn tốt hơn chiếc đó, hừ.
……
Lâm Tố Mỹ ngồi trên xe của Chu Mậu Xuyên nhưng không cùng đi ăn cơm với anh ta, bởi vì một vài hành vi của Chu Mậu Xuyên đã khiến Lâm Tố Mỹ không muốn qua lại nhiều hơn với anh ta nữa.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy có lẽ mình thuộc kiểu người nhỏ nhen, cô không thích điệu bộ cao xa vời vợi của đám người Chu Mậu Xuyên. Đồng thời cô cảm thấy có lẽ mình cũng coi như vong ân phụ nghĩa, ban đầu khi cô quen Chu Mậu Xuyên, người ta cũng có thái độ đó, bây giờ mình có chút thành tựu nhỏ thì lập tức có ý kiến ngay.
Người Lâm Tố Mỹ phải đi gặp là một người bạn của Chu Mậu Xuyên, đối phương hy vọng cô có thể dịch một cuốn sách tiếng Trung sang tiếng Anh, sau đó bản dịch tiếng Anh sẽ được xuất bản ở nước khác. Đãi ngộ đối phương trả trọng hậu, Lâm Tố Mỹ cũng hơi có hứng thú với công việc này nên bèn nhận.
Trước đây cô chưa từng tiếp xúc với công việc như thế.
Thử tưởng tượng chút, sách do mình dịch được xuất bản ở nước ngoài, tên của người dịch là mình cũng sẽ được viết trên trang sách, cảm giác này rất tuyệt vời.
Lâm Tố Mỹ mang theo suy nghĩ đó đi gặp mặt anh Tần kia.
Lâm Tố Mỹ coi đối phương thành ông chủ, vì thế cô không bận tâm về thái độ kén chọn mà Tần Tín thể hiện ra.
Đây là bữa cơm khó nuốt nhất mà Lâm Tố Mỹ từng ăn. Cả bữa cơm, Lâm Tố Mỹ đều nghe đủ loại yêu cầu của đối phương, sau đó đối phương nghi ngờ năng lực của cô, ánh mắt đó đầy ngờ vực, ngữ khí thì soi mói đủ kiểu.
Lâm Tố Mỹ không nhịn được nữa.
Sau đó Chu Mậu Xuyên mới lên tiếng, thì ra Tần Tín muốn mời một dịch giả trong ngành, nhưng Chu Mậu Xuyên lại giới thiệu Lâm Tố Mỹ cho Tần Tín, thế nên Tần Tín mới cho cô một cơ hội.
Được rồi, Lâm Tố Mỹ có thể hiểu thái độ của Tần Tín rồi, một sinh viên đại học không học chuyên ngành tiếng Anh quả thực sẽ khiến đối phương hoài nghi.
Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ bị bắt dịch một đoạn theo yêu cầu vừa rồi của Tần Tín, nếu dịch không ổn thì rất xin lỗi.
Lâm Tố Mỹ cũng không so đo mà dứt khoát dịch luôn.
Lâm Tố Mỹ thấy rất may vì trước đây thi thoảng mình có dịch thơ, so với mấy câu thơ đó, cuốn sách này không được coi là quá khó, cô mau chóng dịch xong.
Lúc cầm được một đoạn ngắn Lâm Tố Mỹ đã dịch xong, cuối cùng Tần Tín mới nở nụ cười rạng rỡ đầu tiên sau khi nhìn thấy Lâm Tố Mỹ.
Tiếp theo, Tần Tín và Lâm Tố Mỹ kí hợp đồng.
Lúc rời đi, vẫn là Chu Mậu Xuyên đưa Lâm Tố Mỹ về trường. “Cô đừng để bụng, người bạn đó của tôi có chút suy nghĩ khác với mỹ nữ.”
“Tôi còn tưởng chủ nhiệm Chu cố ý cho tôi làm quen với một ông chủ có tính tình quái gở nữa.”
Chu Mậu Xuyên cười. “Thế này là trách tôi không nói giúp cô à?”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Anh làm thế chắc chắn có lý do của anh.”
“Nếu tôi nói giúp cô, cậu ta sẽ nghi ngờ tôi bị sắc đẹp của cô quyến rũ, đã không tìm được phương hướng…” Chu Mậu Xuyên day trán. “Cảm giác vả mặt thế nào?”
Lâm Tố Mỹ cười hơi thật lòng.
Khi cô dịch xong, nhìn thấy dáng vẻ hài lòng đến không thể hài lòng hơn của Tần Tín thì quả thực có chút hả hê.
Cuốn sách đó hẳn là một cuốn Tần Tín rất thích, có lẽ Tần Tín từng dịch, khả năng là vì cảm thấy dịch không hay nên mới tìm “người chuyên nghiệp” dịch, đâu biết Chu Mậu Xuyên lại giới thiệu một nữ sinh đại học không học chuyên ngành đó, trông còn xinh đẹp như thế nên Tần Tín đương nhiên nghĩ lệch đi.
“Cũng bình thường.”
Chu Mậu Xuyên lắc đầu. “Về sau cô sẽ trải qua chuyện thế này còn nhiều hơn, tập quen trước cũng có lợi cho cô.”
“Anh có ý gì vậy?”
“Không phải cô muốn tự mình phấn đấu sao? Phái nữ, nhất là những cô gái xinh đẹp muốn phấn đấu tự dựa vào bản thân thì luôn phải chịu đủ sự ngờ vực của người khác, đây là chuyện không có cách nào cả.”
Lâm Tố Mỹ bặm chặt môi, nhắm mắt, chẳng hiểu sao lại nở nụ cười.
Người như Chu Mậu Xuyên luôn dùng đủ mọi phương thức khiến cô hiểu ra một vài đạo lý.
Song cô lại không thể phủ nhận lời Chu Mậu Xuyên nói quả thật là sự thực.
Anh ta muốn nói với cô, nếu cô muốn phấn đấu dựa vào bản thân mình, cho dù làm gì thì đều không thể thuận buồm xuôi gió, trừ phi chuyện cô muốn làm chỉ giống như hiện tại – mở một lớp gia sư, tìm một nhóm sinh viên đại học đến làm bán thời gian, không có mục tiêu nào lớn lao hơn.
Nếu cô muốn đi xa hơn thì đâu đâu cũng đều là sự ngờ vực và một vài khó khăn trắc trở, thậm chí vì dung mạo của cô mà sẽ dẫn đến càng nhiều phiền toái.
Đây là chỉ điểm ư?
Đương nhiên không phải. Đây là đang nói cho cô biết, nếu không có chống lưng lớn mạnh, không có một chỗ dựa, con đường của cô sẽ vô cùng gian khổ.
Nếu một nửa còn lại của cô chỉ là một người bình thường giống cô, con đường đó sẽ chỉ càng gian khổ hơn.
Khi cô đi trên con đường gập ghềnh gian nan, liệu cô có hối hận vì đã lựa chọn một người không có bất cứ sự trợ giúp nào với tương lai của mình hay không?
Con người Chu Mậu Xuyên này, thật tàn nhẫn!
Cho nên thi thoảng khi Lâm Tố Mỹ đi học, cô cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du còn chiếm chỗ hộ cô.
Lâm Tố Mỹ đón lấy ánh mắt mờ ám của Tô Uyển, Thẩm Thanh và Thư Ngôn, chỉ đành chậm chạp bước về phía Tạ Trường Du, ngồi bên cạnh anh. Bởi vì hội Tô Uyển tuyệt đối không thể đến ngồi vị trí này, chỉ có bản thân cô dám ngồi mà thôi.
“Cậu không có chuyện gì cần làm à?” Lâm Tố Mỹ đè thấp giọng hỏi anh.
“Tuy không liên quan đến chuyên ngành của tôi nhưng nghe thêm chút kiến thức cũng chẳng thiệt gì.” Khóe miệng Tạ Trường Du thấp thoáng nụ cười. “Này, nghiêm túc chút đi, đang là thời gian học đấy.”
Lâm Tố Mỹ trừng anh, đây rốt cuộc là tiết học của ai mà anh càn quấy vậy hả.
Tạ Trường Du quả thực biết nghe giảng, có chỗ nghe hiểu được, có chỗ thì không, lúc cảm thấy chán bèn lôi từ vựng tiếng Anh ra học thuộc, cực kì tự do tự tại, khiến Lâm Tố Mỹ nhìn mà thấy ghen tị.
Sau mấy lần Tạ Trường Du xuất hiện như vậy, đương nhiên có người phát hiện ra sự tồn tại của anh. Bây giờ họ đã năm ba rồi, trong lớp xuất hiện một bạn học lạ, đương nhiên rất nổi bật. Có người hóng chuyện muốn nghe ngóng, nhưng sau khi thấy lần nào anh cũng đều ngồi cạnh Lâm Tố Mỹ thì cũng đã có rất nhiều phán đoán.
Lúc này, thân phận của Tạ Trường Du cũng được lan truyền trong chuyên ngành của Lâm Tố Mỹ. Tạ Trường Du cùng quê với Lâm Tố Mỹ, là tân sinh viên năm nay, chỉ là tuổi tác vượt tiêu chuẩn hơi nhiều, hình như từng học Nhất Trung của thành phố này.
Quá khứ của Tạ Trường Du được người ta lật giở như vậy.
Có người cảm thấy cuộc sống trước đây của Tạ Trường Du rất oách, đây là lời tổng kết có được sau khi hỏi thăm mấy quán buôn bán bên ngoài và một vài người trong Nhất Trung. Từ nhỏ Tạ Trường Du đã bắt đầu nghĩ cách cải thiện cuộc sống, sau khi cải cách mở cửa thì trở thành nhóm người nắm bắt cơ hội đầu tiên. Cuộc sống như thế là trải nghiệm mà họ khó lòng tưởng tượng, họ hâm mộ, đồng thời cũng trào dâng mấy phần bội phục.
Đương nhiên, đó là người xem xét Tạ Trường Du từ chính diện.
Luôn có vài người thích dùng phương thức xấu xa để nghĩ về người khác. Chẳng hạn như nói Tạ Trường Du chính là một người khôn lỏi làm đầu cơ trục lợi và sống thủ đoạn, theo đuổi Lâm Tố Mỹ vô hiệu nên mới chạy đi thi đại học, gặp may nên thật sự thi đỗ, bây giờ anh theo đuổi Lâm Tố Mỹ là để cứu vãn lòng tự tôn từng bị đả kích, theo đuổi được Lâm Tố Mỹ thì sẽ đá cô, lấy trò vả mặt như thế giày xéo Lâm Tố Mỹ dưới chân.
Còn Lâm Tố Mỹ cũng bị người ta nói là trước đây cứ một mực chê ghét Tạ Trường Du, bây giờ Tạ Trường Du vừa đỗ đại học, vốn còn có tiền, hiện giờ đến địa vị xã hội cũng có, thế nên Lâm Tố Mỹ cũng chẳng cần mặt mũi nữa mà sấn luôn vào.
……
Dù người ta cảm thấy Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du là tình cảm thanh mai trúc mã khiến mọi người hâm mộ hay là thêm vào những phỏng đoán ác ý, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều chẳng bận tâm, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình. Dẫu sao tin đồn rồi cũng sẽ tiêu tan, nếu thật sự thay đổi tiết tấu sinh hoạt của mình vì những chuyện linh tinh đó thì mới là được một mất mười.
Huống hồ nếu người ta dùng tâm lý ác độc để phỏng đoán về bạn thì dù bạn giải thích và chứng minh bản thân, đối phương cũng sẽ dùng phương thức khác tiếp tục phỏng đoán ác ý về bạn, cho nên hà tất phải giải thích và chứng minh với người như thế?
Bây giờ lúc Lâm Tố Mỹ đi ăn cơm, Tô Uyển đều không đi cùng nữa. Hồi trước cô nàng đi cùng mấy lần, ban đầu Tô Uyển không có cảm giác gì, về sau mới phát hiện hóa ra đều là Tạ Trường Du lấy cơm cho Lâm Tố Mỹ, hơn nữa hai người vẫn luôn trao đổi bằng tiếng Anh, Tô Uyển cũng phải đỏ mặt vì sự thiếu nhạy cảm của mình, kiên quyết không chịu làm phiền họ nữa.
Hôm nay Tô Uyển cùng Thẩm Thanh và Thư Ngôn ăn cơm, Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều cười cô. “Sao không đi ăn cơm cùng Tiểu Mỹ?”
Tô Uyển chỉ vào bóng đèn treo trên trần nhà ăn. “Em không muốn làm cái đó.”
Thư Ngôn không nhịn được mà cười cô. “Chị tưởng em không để ý đến chuyện làm cái đó chứ!”
Tô Uyển ngượng ngùng nhìn Thư Ngôn. “Hai chị cũng xấu thật, chẳng nhắc nhở em gì cả.”
Thẩm Thanh muốn nhìn trời, kết quả vừa ngẩng đầu liền trông thấy trần nhà, bèn cười thu hồi tầm mắt về. “Chuyện này còn cần người nhắc nữa à?”
Tô Uyển thở dài, có trách cũng chỉ trách mình ngu ngơ, hy vọng bạn trẻ Tạ Trường Du đừng có ý kiến với mình. Mà cô đoán chắc người ta cũng chẳng có ý kiến với mình đâu, bởi vì khả năng cao là Tạ Trường Du trực tiếp lờ mình luôn.
Thẩm Thanh ăn cơm trong bát. Những món ăn họ gọi đương nhiên không xa xỉ như Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ gọi, hai người đó còn muốn gọi món thịt đặc biệt nữa. Đến món thịt dùng được phiếu cơm trong nhà ăn họ còn không nỡ gọi, cũng chỉ có Tô Uyển thỉnh thoảng gọi mấy lần mà thôi.
Thẩm Thanh ăn mấy miếng cơm, sau đó ngước mắt nhìn hai cô bạn cùng phòng. “Hai người cảm thấy Tiểu Mỹ và Tạ Trường Du đến với nhau thì có xứng đôi không?”
Tô Uyển bất giác nói: “Xứng mà, hai người trông đều đẹp như thế, bây giờ còn học cùng một trường đại học, cũng có tiếng nói chung rồi, hơn nữa còn là người sinh sống và lớn lên từ cùng một nơi, thanh mai trúc mã đấy, khiến người ta hâm mộ chết đi được, người này đều tham dự vào cuộc đời người kia từ nhỏ đến tận bây giờ, cảm thấy rõ chi là đẹp”.
Thẩm Thanh nhếch khóe môi, sau đó ánh mắt rơi lên người Thư Ngôn.
Thư Ngôn hơi ngẩn người, thực ra vấn đề này không dễ trả lời cho lắm. Nói thế nào đây, con người luôn bất giác cảm thấy phụ nữ có thể dùng dung mạo xinh đẹp đổi lấy một vài thứ, chẳng hạn như cuộc hôn nhân cao xa vời vợi, huống hồ Lâm Tố Mỹ không chỉ đơn giản là có diện mạo xinh đẹp. Vì thế người ta sẽ bất giác cảm thấy người như Lâm Tố Mỹ dù gả vào một vài gia đình có gia thế rất ghê gớm dường như cũng sẽ không khiến người ta thất vọng.
Thư Ngôn cũng vô thức nghĩ như vậy.
Nhưng chị đột nhiên nhớ ra vì sao hồi ấy mình cứ lần lữa mãi không tiến đến bước đó mà cuối cùng vẫn lựa chọn sống chung với chồng con mình?
Điều kiện của bản thân Thư Ngôn không kém, hơn nữa còn đỗ đại học, thực ra cũng có thể lựa chọn người tốt hơn.
Chỉ là mấy người đàn ông “tốt hơn” đó, người khác cũng sẽ nhìn thấy điểm “tốt” của họ, mà họ cũng không ngốc, hiểu rất rõ vốn liếng của mình, vì thế có thể dùng thái độ cao xa khó với tùy ý lựa chọn đối tượng vợ tương lai của mình. Chắc chắn sẽ có một vài người đàn ông tốt không thể sống thiếu bạn, nhưng kiểu người đó có tỉ lệ cao được đến đâu?
Thư Ngôn đã không còn là cô gái nhỏ nữa, chị hiểu rất rõ một vấn đề: khi dùng diện mạo xinh đẹp và tài hoa đổi lấy một cuộc hôn nhân, có lẽ sẽ có được sự hâm mộ của những người đứng xem, nhưng thực ra là không nhận được một đãi ngộ bình đẳng.
Thứ khuyết thiếu ấy là một phần cảm giác an toàn.
Thư Ngôn không biết Lâm Tố Mỹ sẽ lựa chọn thế nào, nhưng nhìn cách làm hiện giờ của Lâm Tố Mỹ, rất rõ ràng, cô không tiếp xúc với một vài thứ mà mọi người cảm thấy tốt một cách đương nhiên.
Nói thực lòng, Thư Ngôn rất bội phục một Lâm Tố Mỹ như thế, nhìn thấy tỏ tường đến vậy mà vẫn từ chối biết bao cám dỗ.
Thư Ngôn cười. “Tụi mình đều là bạn cùng phòng của Tiểu Mỹ, cũng là bạn của con bé, chị nghĩ làm bạn thì nên ủng hộ suy nghĩ và quyết định của con bé, quyết định của con bé tất nhiên sẽ là tốt nhất.”
Thẩm Thanh hơi sững người, sau đó nở nụ cười.
Thư Ngôn khuấy canh miễn phí trong một bát khác. “Sau này Tiểu Mỹ nhất định sẽ có thành tựu khiến tụi mình cảm thấy kinh ngạc.”
Tô Uyển phụ họa: “Đó là chuyện đương nhiên”.
……
Họ đương nhiên không biết, lúc này Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cũng đang nói về họ.
“Mấy cô bạn cùng phòng của cậu sao chạy nhanh thế? Mời họ ăn cơm mà cũng chẳng có cơ hội nữa.” Tạ Trường Du nhìn người đối diện, bất giác nói.
“Chắc là bị cậu dọa bỏ chạy đấy.”
Đây đúng là oan uổng mà…
Tạ Trường Du nhìn Lâm Tố Mỹ trân trân một hồi. “Trông tôi đáng sợ lắm hả?”
“Đúng đó, sợ chết người luôn.” Lâm Tố Mỹ vừa mở miệng đã nói nhăng nói cuội.
Tạ Trường Du hít sâu một hơi, mình cùng lắm cũng chỉ đen sạm mà thôi. Bạn cùng phòng của anh đã nói rồi, anh thế này càng có sức hút đàn ông hơn. Được rồi, có lẽ họ theo anh ăn chùa uống chùa nên a dua nịnh bợ, nhưng mà cũng không đến mức dọa người mới phải.
Tạ Trường Du dứt khoát buông đũa. “Đừng ăn nữa, mau nhìn tôi này, nhìn tôi cho kĩ vào.”
Lâm Tố Mỹ rất nghe lời, thật sự buông đũa, chăm chú nhìn anh.
Mái tóc đen nhánh, lông mày đen thẫm như mực, đôi mắt hoa đào lắng sạch mà sáng rõ, ngay cả độ cong mí mắt cũng vừa đủ, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, chỉ là màu môi vô cùng nhạt…
Lâm Tố Mỹ nhìn anh không chớp mắt. “Nhìn rồi đó, cậu muốn biến hình à?”
“Biến hình cái gì?”
“Biến thành yêu quái đến dọa tôi đó.”
Tạ Trường Du trừng cô. “Tôi bảo cậu nhìn mặt tôi cho kĩ, khuôn mặt này của tôi có thể dọa người chỗ nào?”
“Thì ra là mục đích này, là tôi nghĩ chệch đi rồi.”
Lâm Tố Mỹ cười trộm, tiếp tục ăn cơm.
Tạ Trường Du thu tầm mắt về, khẽ cằn nhằn – Đúng là cố ý mà.
“Tôi nói cho cậu biết nhé, chúng ta phải nói chuyện khoa học và đọc sách thật nhiều, yêu với quái cái gì chứ, tất cả đều là mê tín phong kiến hết…”
Lâm Tố Mỹ vẫn tiếp tục ăn cơm, căn bản mặc kệ anh.
Tạ Trường Du gõ gõ khay cơm của mình. “Nói chuyện đi chứ.”
“Nghe cậu dạy bảo, không dám làm phiền.”
Tạ Trường Du bị nghẹn gần tắc thở. “Thế tôi cho phép cậu làm phiền.”
“Nhưng mà tôi cứ không muốn làm phiền đấy, sinh viên tốt thường sẽ không làm phiền người khác khi đối phương đang nói chuyện.”
“Thế bây giờ thầy giáo bắt đầu cho sinh viên tốt trả lời câu hỏi đây… Nào, nói cho thầy biết, khuôn mặt này của thầy đáng sợ lắm à?”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh chằm chặp một lúc, bưng khay cơm lên chuẩn bị đi đến thùng rác. “Sợ chết người luôn.”
Tạ Trường Du: “…”
……
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du bèn đến thư viện. Lâm Tố Mỹ rất chú trọng kí hiệu ngữ âm trong tiếng Anh, cô chỉ đại vài từ, phát hiện có mấy từ Tạ Trường Du vẫn không đọc ra được, nhất thời hơi đau đầu.
Tạ Trường Du còn đau đầu hơn Lâm Tố Mỹ. “Vì sao phải chú trọng thứ này? Tôi thấy rất nhiều giáo viên đều không nhấn mạnh vào mà, hơn nữa nếu thật sự đọc âm của từ vựng theo kí hiệu ngữ âm thì bản thân mình vẫn không quá chắc chắn, vẫn phải hỏi giáo viên xem cụ thể đọc là gì thì mới yên tâm được, thứ này hơi vô bổ.”
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi. “Thứ này tương đương với bính âm Hán ngữ, bây giờ cậu nói chuyện hay viết chữ có cần nghiên cứu bính âm không? Đương nhiên không cần. Nhưng hồi đầu khi cậu học, cậu sẽ không học bính âm chắc, đó là nền tảng của tất cả. Bây giờ chúng ta thậm chí có thể lập tức viết ra được bính âm khi nhìn thấy một chữ, điều này biến thành một bản năng, nhưng điều đó không có nghĩa là bính âm ban đầu không quan trọng.”
Tạ Trường Du giơ tay đầu hàng. “Tôi sai rồi.”
Lâm Tố Mỹ trừng anh, sau đó giảng cho anh về mấy từ đơn. “Đọc mấy từ này xem nào…”
Tạ Trường Du đọc theo cô.
“Có phát hiện ra điều gì không?”
Tạ Trường Du lắc đầu.
Lâm Tố Mỹ bặm môi. “Cậu xem, mấy từ vựng này ‘q’ phát âm thành ‘k’, mấy từ này thì ‘c’ phát âm thành ‘k’. Không phải tôi bắt cậu học thuộc toàn bộ kí hiệu ngữ âm, mà là để cậu có ý thức này, về sau dù nhìn thấy một từ vựng lạ lẫm cậu cũng có thể tự đọc ra nó được, sau đó có thể căn cứ vào ngữ cảnh để phỏng đoán hàm nghĩ của nó.”
Tinh thần Tạ Trường Du chấn động, dường như anh cũng đã cảm nhận được điều gì đó, lúc lại nhìn những từ vựng này, chẳng hiểu sao có cảm giác quen thuộc hơn rất nhiều, đúng là một cảm nhận kì lạ.
Sau đó Tạ Trường Du phát hiện việc dạy học của Lâm Tố Mỹ thực ra quá mức đơn giản.
Lâm Tố Mỹ kết hợp hoàn hảo tiếng Anh và tiếng Hán lại, kí hiệu ngữ âm tương đương với bính âm, các từ tiếng Hán thông dụng tương ứng với các từ tiếng Anh thông dụng, dùng mấy từ thông dụng này là có thể trao đổi với người khác, nhưng muốn trò chuyện sâu thêm thì phải bổ sung từ vựng và những thứ khác.
Từ khởi đầu đơn giản nhất, nắm bắt ổn nền tảng thì nghiên cứu những thứ khó hơn từng chút một.
Không thể vừa bắt đầu đã không theo nguyên tắc, như thế sẽ khiến người ta thấy nản, bất giác cảm thấy quá khó nên dứt khoát bỏ học giữa chừng. Nhưng nếu bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất thì sẽ cảm thấy có một con đường rõ ràng bày rành rành trước mắt, cứ bước từng bước về phía trước là được.
Dùng phương thức này hình như dù ở môn học nào cũng sẽ không cảm thấy quá khó.
Lâm Tố Mỹ nghiêm túc giảng giải, Tạ Trường Du cũng chăm chú lắng nghe. Tạ Trường Du còn hay hỏi cô mấy vấn đề, Lâm Tố Mỹ cũng sẽ giải đáp từng câu một.
Bàn trong thư viện khá tiện để trao đổi, cũng là một chiếc bàn bốn chân không khác gì với chiếc bàn ăn cơm ở nhà, hai người họ một người nghiêm túc giảng giải, một người nghiêm túc lắng nghe, tất cả bàn ghế và từng hàng giá sách sau lưng đều chìm thành bối cảnh.
Cảnh tượng ấy quá đỗi đẹp đẽ, khiến người ta thậm chí muốn tiến lên trước lắng nghe xem rốt cuộc họ đang thảo luận gì mà lại xuất hiện được cảnh tượng đẹp nhường ấy.
Chàng trai anh tuấn có phần biếng nhác; còn cô gái thì trầm tĩnh thanh lịch phóng khoáng, bên trong toát ra chút khí chất của một cô gái nhỏ.
Mạnh Diệu Sinh và Chu Thanh Vũ vừa vào thư viện thì đã bị thu hút bởi đôi nam nữ rõ ràng đang thảo luận ở trong góc mà lại như đang đứng giữa sân khấu kia.
Ánh mắt Mạnh Diệu Sinh nhìn về phía Lâm Tố Mỹ chẳng hề kiêng kị, trong mắt trào lên ánh sáng nóng bỏng.
Chu Thanh Vũ thấy dáng vẻ của bạn trai, tim khẽ run lên, khóe miệng bặm chặt, ánh mắt nhìn Lâm Tố Mỹ thoáng căm hận.
Mới đó, Chu Thanh Vũ còn ngấm ngầm hoặc công khai vặc nhau một trận với một người đẹp của học viện khác chỉ vì đối phương cố ý muốn tiếp cận Mạnh Diệu Sinh. Mạnh Diệu Sinh cũng không nói nhiều, chỉ bảo rằng Chu Thanh Vũ đã hiểu lầm. Chu Thanh Vũ đương nhiên tin bạn trai, còn cô gái kia thì chắn chắn phải dạy dỗ uy hiếp một trận rồi.
Mạnh Diệu Sinh hiển nhiên hưởng thụ cảm giác được người đẹp xoay quanh, nhất là mấy người đẹp nảy sinh tranh chấp vì hắn ta.
Trong trường đã có tin đồn từ lâu rằng Mạnh Diệu Sinh là một thanh niên tài tuấn thực sự, được rất nhiều người đẹp tán tụng, còn Chu Thanh Vũ có tài có đức gì mà có thể được Mạnh Diệu Sinh để mắt đến.
Mạnh Diệu Sinh nghe tin đồn như thế thì thấy vui, Chu Thanh Vũ cũng rất vui, bởi vì cô ta là người độc nhất vô nhị kia.
Mạnh Diệu Sinh khẽ nhếch khóe môi. “Kia hình như là bạn cùng phòng của em, không đến chào hỏi một tiếng à?”
Chu Thanh Vũ níu cánh tay bạn trai. “Anh không thấy họ đang bận đấy sao? Chào hỏi gì chứ, đừng làm phiền người ta.”
Mạnh Diệu Sinh ngẫm nghĩ rồi cười. “Cũng phải.”
Chu Thanh Vũ rất hài lòng với thái độ của bạn trai, kéo Mạnh Diệu Sinh đến chỗ cách Lâm Tố Mỹ hơi xa để tìm sách, vừa đi vừa đè thấp giọng nói chuyện với Mạnh Diệu Sinh: “Anh chàng bên cạnh Lâm Tố Mỹ ấy, trông anh ta trẻ vậy thôi chứ thực ra còn lớn tuổi hơn bọn em, năm nay mới vào trường mình… Trước đây dựa vào việc đầu cơ mà kiếm được chút tiền, có lẽ Lâm Tố Mỹ không vừa mắt, kết quả là anh ta cũng ngốc, không nhìn ra điệu bộ từ chối của Lâm Tố Mỹ, thật sự chạy đi thi đại học… Em nghe nói lúc anh ta đến ngôi trường cấp ba muốn xin học để thi đại học, chẳng có giáo viên nào chịu nhận, ngày ngày phải học trong văn phòng đấy… Phải như thế mới đỗ được vào trường mình, có lẽ Lâm Tố Mỹ thấy ngại nên bây giờ cho anh ta chút trái ngọt!”.
“Làm ăn buôn bán à?” Mạnh Diệu Sinh chau mày. “Cũng có nghĩa là rất giàu?”
“Chắc vậy đấy!” Chu Thanh Vũ đè thấp giọng hơn. “Bây giờ Lâm Tố Mỹ ngày ngày đều cùng ăn cơm với anh ta, bởi vì tên đó gọi thịt cho cậu ta… Thịt bò mà cũng nỡ ăn, thật sự dựa vào việc đầu cơ mà kiếm được không ít tiền, sao không có ai đi tố giác chứ.”
“Đừng nói linh tinh, bây giờ được phép buôn bán rồi, em nói vậy, người khác sẽ cảm thấy em đang đố kị.”
“Em đố kị anh ta làm gì? Bạn trai em còn giỏi hơn anh ta mà.”
Bấy giờ Mạnh Diệu Sinh mới cười. “Em không để ý chuyện anh không thể gọi thịt cho em à?”
“Em là người nông cạn thế à? Vì được ăn chút thịt mà bắt mình phải ấm ức tiếp xúc với loại đàn ông không xứng tầm như thế, cũng không sợ buồn nôn.”
Mạnh Diệu Sinh thấy xung quanh không có ai, hôn chụt lên trán Chu Thanh Vũ, Chu Thanh Vũ lập tức bối rối thẹn thùng.
……
Cảnh tượng Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du ở cạnh nhau không chỉ bị Chu Thanh Vũ và Mạnh Diệu Sinh nhìn thấy mà còn bị Chu Mậu Xuyên đến thư viện bắt gặp.
Chu Mậu Xuyên đứng ở chỗ xa, nhìn cảnh tượng đó một lúc lâu rồi mới cúi đầu cười, không biết đang nghĩ gì.
- ----------------------------
Sau khi học xong một tiết môn chuyên ngành, Tạ Trường Du lập tức thu dọn sách vở chuẩn bị chạy đi đầu tiền. Chuông hết tiết vừa vang lên, anh phi đi như bay.
Kết quả vì chạy quá nhanh, thiếu chút nữa anh không phanh lại được.
Lâm Tố Mỹ cũng ngẩn người vì màn “phanh gấp” của anh, một lúc lâu sau mới phản ứng lại rồi không nhịn được cười.
Tạ Trường Du cũng cảm thấy hơi mất mặt, khó khăn lắm mới đứng vững được, đỡ trán, rồi mới đi về phía cô.
Anh không quên trừng cô một cái, anh chạy nhanh như thế là vì vội đi làm gì hả?
Thế mà cô còn cười nhạo anh.
“Sao cậu lại đến đây?” Tạ Trường Du hậm hực.
“Đến báo cho cậu biết mấy hôm nay có lẽ tôi sẽ hơi bận, không cùng ăn cơm với cậu, không thể dạy cậu tiếng Anh, tự cậu học thuộc thêm nhiều từ vựng nhé, còn lại khi rảnh rỗi tôi sẽ dạy kèm cậu.”
Nụ cười trên mặt Tạ Trường Du cứng đờ, một lúc lâu sau anh mới cười như thường. “Học tỷ nhỏ, cậu đi làm gì đấy?”
Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, tự an ủi mình rằng cách xưng hô này vẫn còn hơn “cô giáo nhỏ”, còn hơn “học tỷ đẹp”, nếu không người khác nghe thấy thì không biết sẽ truyền ra mấy lời khó nghe đến mức nào.
“Nhận một công việc, mấy hôm nay sẽ đến bàn bạc yêu cầu cụ thể với ông chủ bên đó…”
Bấy giờ Tạ Trường Du mới gật đầu.
……
Tạ Trường Du không tự đi ăn cơm, anh cầm sách trong tay, đi theo Lâm Tố Mỹ từ một khoảng xa xa. Có thể khiến cô lựa chọn không ăn cơm vào lúc này chắc chắn vì có người đang đợi cô.
Sau đó, Tạ Trường Du lại nhìn thấy chiếc xe đó một lần nữa - chiếc xe anh thấy Lâm Tố Mỹ lên ở cổng lớp gia sư.
Người đó tên là gì?
Chu Mậu Xuyên? Một chủ nhiệm ở nhà máy dệt?
Tạ Trường Du khẽ thở hắt, đá mạnh một cú vào cái cây ở bên cạnh. Sau này anh phải mua một chiếc xe còn tốt hơn chiếc đó, hừ.
……
Lâm Tố Mỹ ngồi trên xe của Chu Mậu Xuyên nhưng không cùng đi ăn cơm với anh ta, bởi vì một vài hành vi của Chu Mậu Xuyên đã khiến Lâm Tố Mỹ không muốn qua lại nhiều hơn với anh ta nữa.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy có lẽ mình thuộc kiểu người nhỏ nhen, cô không thích điệu bộ cao xa vời vợi của đám người Chu Mậu Xuyên. Đồng thời cô cảm thấy có lẽ mình cũng coi như vong ân phụ nghĩa, ban đầu khi cô quen Chu Mậu Xuyên, người ta cũng có thái độ đó, bây giờ mình có chút thành tựu nhỏ thì lập tức có ý kiến ngay.
Người Lâm Tố Mỹ phải đi gặp là một người bạn của Chu Mậu Xuyên, đối phương hy vọng cô có thể dịch một cuốn sách tiếng Trung sang tiếng Anh, sau đó bản dịch tiếng Anh sẽ được xuất bản ở nước khác. Đãi ngộ đối phương trả trọng hậu, Lâm Tố Mỹ cũng hơi có hứng thú với công việc này nên bèn nhận.
Trước đây cô chưa từng tiếp xúc với công việc như thế.
Thử tưởng tượng chút, sách do mình dịch được xuất bản ở nước ngoài, tên của người dịch là mình cũng sẽ được viết trên trang sách, cảm giác này rất tuyệt vời.
Lâm Tố Mỹ mang theo suy nghĩ đó đi gặp mặt anh Tần kia.
Lâm Tố Mỹ coi đối phương thành ông chủ, vì thế cô không bận tâm về thái độ kén chọn mà Tần Tín thể hiện ra.
Đây là bữa cơm khó nuốt nhất mà Lâm Tố Mỹ từng ăn. Cả bữa cơm, Lâm Tố Mỹ đều nghe đủ loại yêu cầu của đối phương, sau đó đối phương nghi ngờ năng lực của cô, ánh mắt đó đầy ngờ vực, ngữ khí thì soi mói đủ kiểu.
Lâm Tố Mỹ không nhịn được nữa.
Sau đó Chu Mậu Xuyên mới lên tiếng, thì ra Tần Tín muốn mời một dịch giả trong ngành, nhưng Chu Mậu Xuyên lại giới thiệu Lâm Tố Mỹ cho Tần Tín, thế nên Tần Tín mới cho cô một cơ hội.
Được rồi, Lâm Tố Mỹ có thể hiểu thái độ của Tần Tín rồi, một sinh viên đại học không học chuyên ngành tiếng Anh quả thực sẽ khiến đối phương hoài nghi.
Ăn cơm xong, Lâm Tố Mỹ bị bắt dịch một đoạn theo yêu cầu vừa rồi của Tần Tín, nếu dịch không ổn thì rất xin lỗi.
Lâm Tố Mỹ cũng không so đo mà dứt khoát dịch luôn.
Lâm Tố Mỹ thấy rất may vì trước đây thi thoảng mình có dịch thơ, so với mấy câu thơ đó, cuốn sách này không được coi là quá khó, cô mau chóng dịch xong.
Lúc cầm được một đoạn ngắn Lâm Tố Mỹ đã dịch xong, cuối cùng Tần Tín mới nở nụ cười rạng rỡ đầu tiên sau khi nhìn thấy Lâm Tố Mỹ.
Tiếp theo, Tần Tín và Lâm Tố Mỹ kí hợp đồng.
Lúc rời đi, vẫn là Chu Mậu Xuyên đưa Lâm Tố Mỹ về trường. “Cô đừng để bụng, người bạn đó của tôi có chút suy nghĩ khác với mỹ nữ.”
“Tôi còn tưởng chủ nhiệm Chu cố ý cho tôi làm quen với một ông chủ có tính tình quái gở nữa.”
Chu Mậu Xuyên cười. “Thế này là trách tôi không nói giúp cô à?”
Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Anh làm thế chắc chắn có lý do của anh.”
“Nếu tôi nói giúp cô, cậu ta sẽ nghi ngờ tôi bị sắc đẹp của cô quyến rũ, đã không tìm được phương hướng…” Chu Mậu Xuyên day trán. “Cảm giác vả mặt thế nào?”
Lâm Tố Mỹ cười hơi thật lòng.
Khi cô dịch xong, nhìn thấy dáng vẻ hài lòng đến không thể hài lòng hơn của Tần Tín thì quả thực có chút hả hê.
Cuốn sách đó hẳn là một cuốn Tần Tín rất thích, có lẽ Tần Tín từng dịch, khả năng là vì cảm thấy dịch không hay nên mới tìm “người chuyên nghiệp” dịch, đâu biết Chu Mậu Xuyên lại giới thiệu một nữ sinh đại học không học chuyên ngành đó, trông còn xinh đẹp như thế nên Tần Tín đương nhiên nghĩ lệch đi.
“Cũng bình thường.”
Chu Mậu Xuyên lắc đầu. “Về sau cô sẽ trải qua chuyện thế này còn nhiều hơn, tập quen trước cũng có lợi cho cô.”
“Anh có ý gì vậy?”
“Không phải cô muốn tự mình phấn đấu sao? Phái nữ, nhất là những cô gái xinh đẹp muốn phấn đấu tự dựa vào bản thân thì luôn phải chịu đủ sự ngờ vực của người khác, đây là chuyện không có cách nào cả.”
Lâm Tố Mỹ bặm chặt môi, nhắm mắt, chẳng hiểu sao lại nở nụ cười.
Người như Chu Mậu Xuyên luôn dùng đủ mọi phương thức khiến cô hiểu ra một vài đạo lý.
Song cô lại không thể phủ nhận lời Chu Mậu Xuyên nói quả thật là sự thực.
Anh ta muốn nói với cô, nếu cô muốn phấn đấu dựa vào bản thân mình, cho dù làm gì thì đều không thể thuận buồm xuôi gió, trừ phi chuyện cô muốn làm chỉ giống như hiện tại – mở một lớp gia sư, tìm một nhóm sinh viên đại học đến làm bán thời gian, không có mục tiêu nào lớn lao hơn.
Nếu cô muốn đi xa hơn thì đâu đâu cũng đều là sự ngờ vực và một vài khó khăn trắc trở, thậm chí vì dung mạo của cô mà sẽ dẫn đến càng nhiều phiền toái.
Đây là chỉ điểm ư?
Đương nhiên không phải. Đây là đang nói cho cô biết, nếu không có chống lưng lớn mạnh, không có một chỗ dựa, con đường của cô sẽ vô cùng gian khổ.
Nếu một nửa còn lại của cô chỉ là một người bình thường giống cô, con đường đó sẽ chỉ càng gian khổ hơn.
Khi cô đi trên con đường gập ghềnh gian nan, liệu cô có hối hận vì đã lựa chọn một người không có bất cứ sự trợ giúp nào với tương lai của mình hay không?
Con người Chu Mậu Xuyên này, thật tàn nhẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.