Chương 25: Ăn uống
Lãnh Huyết Hắc Dạ
14/01/2020
Trên đường về gia viên, Ân Cửu U mới đi nửa đường đã thấy Mặc trên đường lớn.
Thấy Ân Cửu U đi về hướng gia viên, Mặc vui mừng chạy đến chỗ nàng, trên mặt còn mang theo vẻ lo lắng, "Chủ nhân, ngài đi từ sáng đến giờ, Thập Cửu chủ nhân vẫn chưa từng ăn qua thứ gì, ta khuyên ngài ấy nhưng ngài vẫn không chịu ăn, người quay về khuyên ngài ấy một chút đi."
Ân Cửu U khẽ cau mày, trong lòng lo lắng cho Thập Cửu.
Ca ca chỉ là người bình thường, từ khi nàng đi chính là buổi sáng, nói như vậy là Ân Thập Cửu không những không ăn sáng mà đến cả buổi trưa và buổi tối cũng không có ăn!
Người bình thường bỏ ăn một ngày thì cơ thể sẽ bị suy nhược, huống hồ, Ân Thập Cửu còn đang trong tuổi phát triển, không thể bỏ bữa hay nhịn đói!
Ân Cửu U không nói lời nào, nhanh chóng chạy về gia viên, Mặc ở phía sau không có linh lực không thể chạy nhanh như Ân Cửu U được, đành phải chậm chậm chạy phía sau.
Trong lòng không ngừng nghĩ đến một trăm lẻ một cái chết của mình.
Gia viên sau núi Trúc Linh.
"Cửu ca!" Ân Cửu U chạy vào nhà lớn tiếng gọi.
Ân Thập Cửu đang buồn rầu nằm dài trên bàn khách thì nghe được tiếng Ân Cửu U lập tức vui vẻ sắc mặt chạy đến ôm nàng, miệng hoan hoan, "U Nhi U Nhi, mừng muội quay về."
Thấy Ân Thập Cửu ôm nàng vào lòng với gương mặt tươi cười làm lòng nàng siết chặt lại, trách mắng hắn, "Sao ca lại không ăn cơm, chẳng phải muội đã nói ca ăn cơm trước không cần đợi muội rồi sao?"
Nghe Ân Cửu U trách mắng, Ân Thập Cửu rưng rưng nước mắt, lắp bắp lên tiếng, "Ca... Ca..."
Chưa kịp giải thích gì xong, Ân Cửu U lại hỏi với giọng trách mắng tiếp, "Có phải ca chưa ăn tối hay không?"
Ân Thập Cửu gật gật với vẻ ủy khuất.
Vì cái dáng vẻ ủy khuất và cam chịu này càng khiến lửa giận trong lòng Ân Cửu U nóng lên, "Sao lại không ăn?"
Lần này thì Ân Thập Cửu chính thức rơi lệ lách tách, "Ca không cố ý, muội đừng mắng ca, ca sai rồi, ô ô, ca sẽ ăn, U Nhi đừng giận ca nữa, ca xin lỗi... Ô ô... Ca xin lỗi..."
Từng tiếng nức xin lỗi phát ra làm tâm Cửu U siết lại đau đớn.
Nàng đã quá lời chăng? Đây chỉ là đứa trẻ mười bốn tuổi, còn bị bệnh ngốc... Nàng đã từng khao khát gia đình, vừa trọng sinh, phụ mẫu song vong, nàng chỉ còn có ca ca là người thân duy nhất, vậy mà nàng lại nặng lời trách mắng hắn...
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng, Ân Cửu U lau nước mắt cho Ân Thập Cửu, trấn an hắn, "Muội xin lỗi, muội không giận ca, muội không nên trách mắng ca, ngoan ngoan, trẻ ngoan không khóc, ca ngừng khóc muội sẽ cho ca ăn bánh quế hoa."
Ân Thập Cửu mếu máo nhìn Ân Cửu U, những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống từ đôi lang nhãn, hỏi, "Thật không?"
"Thật." Ân Cửu U khẳng định.
Ân Thập Cửu lập tức lấy tay lau lau nước mắt trên mặt, cố ngừng khóc và troe lên môi nụ cười ngốc nghếch mỗi ngày, "Ca không khóc, ca không khóc, muội cho ca bánh đi, bánh quế hoa, bánh quế hoa a."
Ân Cửu U cười sủng nịch đáp, "Hảo, nhưng phải ăn tối xong muội mới cho ca ăn bánh quế hoa được."
"Ân ân. U Nhi U Nhi, đi ăn tối đi." Ân Thập Cửu lôi kéo tay Ân Cửu U đến bàn ăn, hai người ngồi xuống mới nhớ ra còn chưa có đồ ăn tối...
Mặc ra ngoài tìm Ân Cửu U nên vẫn chưa làm thức ăn, Ân Cửu U chạy quá nhanh hắn hiện tại còn bên ngoài chưa có về kịp...
"Để muội xuống bếp làm cho ca ăn." Nàng bất đắc dĩ nói.
"Ân, ca muốn ăn hamburger." Ân Thập Cửu vui vẻ nói ra.
Ân Cửu U ngạc nhiên vài giây sau đó là ngẩn ra hỏi, "Hamburger là gì?"
Lúc đầu Ân Thập Cửu nói ra còn chưa có phản ứng gì, mãi đến khi Ân Cửu U ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn mới nhớ tới mình nói sai rồi.
"Ca từng nói với muội rồi mà..."
Ân Cửu U chẳng nhớ một chút gì, "Vậy ca nói lại cho muội biết đi."
"Ca không biết..." Hắn lại lần nữa ngốc manh nói.
"..." Ân Cửu U lắc đầu bất lực đi vào nhà bếp nấu ít đồ ăn, trong não hải không ngừng lập lại từ hamburger.
Nàng sở hữu kiến thức của hai kiếp vậy mà một chút cũng không nhớ trên đời này có món ăn gọi hamburger. Lục lọi lại trong ký ức nguyên chủ xem thử nàng từng có ăn qua hay biết gì về hamburger hay không.
"Muội muội, muội tu luyện cả đêm rồi, ca có làm một ít đồ ăn cho muội này."
"Cái này là gì?"
"Hamburger nha, ăn rất ngon, chỉ cần đưa lên miệng và ăn thế này này."
Ân Cửu U giật mình một cái, nàng nhớ được lúc nguyên chủ tỉnh táo nhốt mình trong phòng tu luyện thì Ân Thập Cửu đem thức ăn đến cho nàng, là một loại bánh kẹp thịt, rau củ và có thêm nước sốt kẹp giữa hai miếng bánh nướng rất mềm.
Ký ức về bánh hamburger hiện ra kéo theo từng món ăn quái lạ khác như là tạc thự điều (khục... là khoai tây chiên đấy ạ), bánh kem, bánh trứng bính gì đó (là bánh flan), rồi còn có gì mãn hán toàn tịch... Rất lạ, ca ca làm cho nàng ăn rất nhiều lúc nhỏ, sau dần dần bị Ân gia hất hủi hắn không còn làm cho nàng ăn hằng ngày nữa.
Đổi lại... Hắn càng lúc càng thích tạc bếp.
Hình như nguyên chủ được ăn những món đó thường xuyên là từ năm bảy đến mười tuổi thì phải.
Ân, nàng nhớ ra năm nguyên chủ mười một tuổi Ân Thập Cửu làm cho nàng mỳ trường thọ với mười một bánh bao trường thọ mừng sinh thần. Đó là lần cuối cùng Thập Cửu vào bếp nấu ăn cho nàng.
Bắt đầu từ ba năm trước, lúc mọi người khi dễ, khinh thường hắn nhất, hắn không còn nấu ăn, thay vào đó cứ hở vào phòng bếp là hắn oanh tạc khắp nơi. Từ đó mọi người chỉ biết hắn oanh tạc bếp rất giỏi, mà nấu ăn thì chẳng ra gì.
Nàng nghĩ, có lẽ việc oanh tạc bếp là để giúp hắn giải tỏa tinh thần bị chèn ép...
Xuống bếp tìm kiếm nguyên liệu xem thử đủ nấu hay không, có bột, trứng, mè, thịt nhưng rau củ thì không có, chắc để mai ra chợ mua nguyên liệu về làm. Hiện tại phải ra vườn hái chút dược thế rau ăn đỡ.
Thấy Ân Cửu U đi về hướng gia viên, Mặc vui mừng chạy đến chỗ nàng, trên mặt còn mang theo vẻ lo lắng, "Chủ nhân, ngài đi từ sáng đến giờ, Thập Cửu chủ nhân vẫn chưa từng ăn qua thứ gì, ta khuyên ngài ấy nhưng ngài vẫn không chịu ăn, người quay về khuyên ngài ấy một chút đi."
Ân Cửu U khẽ cau mày, trong lòng lo lắng cho Thập Cửu.
Ca ca chỉ là người bình thường, từ khi nàng đi chính là buổi sáng, nói như vậy là Ân Thập Cửu không những không ăn sáng mà đến cả buổi trưa và buổi tối cũng không có ăn!
Người bình thường bỏ ăn một ngày thì cơ thể sẽ bị suy nhược, huống hồ, Ân Thập Cửu còn đang trong tuổi phát triển, không thể bỏ bữa hay nhịn đói!
Ân Cửu U không nói lời nào, nhanh chóng chạy về gia viên, Mặc ở phía sau không có linh lực không thể chạy nhanh như Ân Cửu U được, đành phải chậm chậm chạy phía sau.
Trong lòng không ngừng nghĩ đến một trăm lẻ một cái chết của mình.
Gia viên sau núi Trúc Linh.
"Cửu ca!" Ân Cửu U chạy vào nhà lớn tiếng gọi.
Ân Thập Cửu đang buồn rầu nằm dài trên bàn khách thì nghe được tiếng Ân Cửu U lập tức vui vẻ sắc mặt chạy đến ôm nàng, miệng hoan hoan, "U Nhi U Nhi, mừng muội quay về."
Thấy Ân Thập Cửu ôm nàng vào lòng với gương mặt tươi cười làm lòng nàng siết chặt lại, trách mắng hắn, "Sao ca lại không ăn cơm, chẳng phải muội đã nói ca ăn cơm trước không cần đợi muội rồi sao?"
Nghe Ân Cửu U trách mắng, Ân Thập Cửu rưng rưng nước mắt, lắp bắp lên tiếng, "Ca... Ca..."
Chưa kịp giải thích gì xong, Ân Cửu U lại hỏi với giọng trách mắng tiếp, "Có phải ca chưa ăn tối hay không?"
Ân Thập Cửu gật gật với vẻ ủy khuất.
Vì cái dáng vẻ ủy khuất và cam chịu này càng khiến lửa giận trong lòng Ân Cửu U nóng lên, "Sao lại không ăn?"
Lần này thì Ân Thập Cửu chính thức rơi lệ lách tách, "Ca không cố ý, muội đừng mắng ca, ca sai rồi, ô ô, ca sẽ ăn, U Nhi đừng giận ca nữa, ca xin lỗi... Ô ô... Ca xin lỗi..."
Từng tiếng nức xin lỗi phát ra làm tâm Cửu U siết lại đau đớn.
Nàng đã quá lời chăng? Đây chỉ là đứa trẻ mười bốn tuổi, còn bị bệnh ngốc... Nàng đã từng khao khát gia đình, vừa trọng sinh, phụ mẫu song vong, nàng chỉ còn có ca ca là người thân duy nhất, vậy mà nàng lại nặng lời trách mắng hắn...
Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng, Ân Cửu U lau nước mắt cho Ân Thập Cửu, trấn an hắn, "Muội xin lỗi, muội không giận ca, muội không nên trách mắng ca, ngoan ngoan, trẻ ngoan không khóc, ca ngừng khóc muội sẽ cho ca ăn bánh quế hoa."
Ân Thập Cửu mếu máo nhìn Ân Cửu U, những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống từ đôi lang nhãn, hỏi, "Thật không?"
"Thật." Ân Cửu U khẳng định.
Ân Thập Cửu lập tức lấy tay lau lau nước mắt trên mặt, cố ngừng khóc và troe lên môi nụ cười ngốc nghếch mỗi ngày, "Ca không khóc, ca không khóc, muội cho ca bánh đi, bánh quế hoa, bánh quế hoa a."
Ân Cửu U cười sủng nịch đáp, "Hảo, nhưng phải ăn tối xong muội mới cho ca ăn bánh quế hoa được."
"Ân ân. U Nhi U Nhi, đi ăn tối đi." Ân Thập Cửu lôi kéo tay Ân Cửu U đến bàn ăn, hai người ngồi xuống mới nhớ ra còn chưa có đồ ăn tối...
Mặc ra ngoài tìm Ân Cửu U nên vẫn chưa làm thức ăn, Ân Cửu U chạy quá nhanh hắn hiện tại còn bên ngoài chưa có về kịp...
"Để muội xuống bếp làm cho ca ăn." Nàng bất đắc dĩ nói.
"Ân, ca muốn ăn hamburger." Ân Thập Cửu vui vẻ nói ra.
Ân Cửu U ngạc nhiên vài giây sau đó là ngẩn ra hỏi, "Hamburger là gì?"
Lúc đầu Ân Thập Cửu nói ra còn chưa có phản ứng gì, mãi đến khi Ân Cửu U ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn mới nhớ tới mình nói sai rồi.
"Ca từng nói với muội rồi mà..."
Ân Cửu U chẳng nhớ một chút gì, "Vậy ca nói lại cho muội biết đi."
"Ca không biết..." Hắn lại lần nữa ngốc manh nói.
"..." Ân Cửu U lắc đầu bất lực đi vào nhà bếp nấu ít đồ ăn, trong não hải không ngừng lập lại từ hamburger.
Nàng sở hữu kiến thức của hai kiếp vậy mà một chút cũng không nhớ trên đời này có món ăn gọi hamburger. Lục lọi lại trong ký ức nguyên chủ xem thử nàng từng có ăn qua hay biết gì về hamburger hay không.
"Muội muội, muội tu luyện cả đêm rồi, ca có làm một ít đồ ăn cho muội này."
"Cái này là gì?"
"Hamburger nha, ăn rất ngon, chỉ cần đưa lên miệng và ăn thế này này."
Ân Cửu U giật mình một cái, nàng nhớ được lúc nguyên chủ tỉnh táo nhốt mình trong phòng tu luyện thì Ân Thập Cửu đem thức ăn đến cho nàng, là một loại bánh kẹp thịt, rau củ và có thêm nước sốt kẹp giữa hai miếng bánh nướng rất mềm.
Ký ức về bánh hamburger hiện ra kéo theo từng món ăn quái lạ khác như là tạc thự điều (khục... là khoai tây chiên đấy ạ), bánh kem, bánh trứng bính gì đó (là bánh flan), rồi còn có gì mãn hán toàn tịch... Rất lạ, ca ca làm cho nàng ăn rất nhiều lúc nhỏ, sau dần dần bị Ân gia hất hủi hắn không còn làm cho nàng ăn hằng ngày nữa.
Đổi lại... Hắn càng lúc càng thích tạc bếp.
Hình như nguyên chủ được ăn những món đó thường xuyên là từ năm bảy đến mười tuổi thì phải.
Ân, nàng nhớ ra năm nguyên chủ mười một tuổi Ân Thập Cửu làm cho nàng mỳ trường thọ với mười một bánh bao trường thọ mừng sinh thần. Đó là lần cuối cùng Thập Cửu vào bếp nấu ăn cho nàng.
Bắt đầu từ ba năm trước, lúc mọi người khi dễ, khinh thường hắn nhất, hắn không còn nấu ăn, thay vào đó cứ hở vào phòng bếp là hắn oanh tạc khắp nơi. Từ đó mọi người chỉ biết hắn oanh tạc bếp rất giỏi, mà nấu ăn thì chẳng ra gì.
Nàng nghĩ, có lẽ việc oanh tạc bếp là để giúp hắn giải tỏa tinh thần bị chèn ép...
Xuống bếp tìm kiếm nguyên liệu xem thử đủ nấu hay không, có bột, trứng, mè, thịt nhưng rau củ thì không có, chắc để mai ra chợ mua nguyên liệu về làm. Hiện tại phải ra vườn hái chút dược thế rau ăn đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.