Chương 42: Ngọc Cương cùng Ngọc Thành âm ngoan mưu tính
Lãnh Huyết Hắc Dạ
14/01/2020
"Tên tiểu tử này là gì vậy chứ?" Tên cai ngục đã đánh Ân Cửu U gần hai canh giờ, vậy mà nàng một tiếng la hay rên cũng không có, da thịt khắp người nhiễm đỏ như vừa tắm từ bồn máu.
Đôi con người nàng khẽ đảo lạnh lùng nhìn hai tên cai ngục.
Tên kia tạt nước muối lên người Ân Cửu U, đau đớn như xé từng miếng thịt khiến nàng cau mày vì đau, Cửu U không hiểu nổi thân thể này, dù đau đớn, đau đớn khiến bản thân muốn ngất đi nhưng mỗi lần như thế lại nghĩ đến Ân Thập Cửu, vừa nhìn thấy nụ cười tủm tỉm trên gương mặt thiên chân đó liền làm nàng thanh tỉnh, tiếp tục chịu đau đớn.
Không rên không la, tựa như mọi thứ chịu đựng đều vì cam nguyện.
Ta cam nguyện? Cam nguyện cái gì? Cam nguyện bản thân là người Đại Ngụy quốc gian tế bị bắt? Cam nguyện bản thân yếu đuối đáng bị bọn chúng đánh sao? Ta cam nguyện vì cái gì?
Nàng nhắm nghiền lại đôi mắt, tên cai ngục khinh thường lên tiếng, "Ném hắn vào địa lao đi."
Tên hành hình Ân Cửu U lập tức cởi trói cho nàng, thân nàng mềm mũm muốn rơi xuống lại một lần kiên cường đứng lên, đi cùng tên cai ngục đến phòng giam.
Tên hành hình nàng chợt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy khắp người, một cổ khí rét run thẩm thấu đến xương tủy khi đứng cạnh Ân Cửu U tựa như... thứ tà ác gì đó muốn phá hủy phong ấn phóng thích ra ngoài.
Nàng càng kiên cường, cổ ma khí càng nồng đậm, hầu như tên đứng ở xa kia cũng cảm nhận được nói chi là kẻ đứng bên cạnh nàng, chỉ có Ân Cửu U không nhận ra được cổ hắc khí quanh quẩn bên người.
Đến phòng giam, chờ hai tên kia đi ăn cơm nước nàng mới vô lực ngã xuống đống rơm, nàng ghét nhà ngục, chúng có mùi hôi thôi của xác chết, mùi của máu tanh, mùi của cặn bã động vật, khắp nơi đều dơ bẩn.
Nó làm nàng nhớ đến nổi nhục nhã mình phải chịu dưới lòng đất Hư Thần Điện.
Vận linh khí điều trị vết thương, chín đường kinh mạch kết hợp Nghịch giúp thương thế trên người nàng mau chóng khép lại, chỉ còn lớp màu dày bên ngoài đã đông cứng.
Kinh mạch... Trong cơ thể người luôn có một đường kinh mạch vô dụng, đường kinh mạch này không thể giúp ích, còn là thứ dư thừa do tổ tiên con người lập ra. Thứ kinh mạch đó có khi là tia kinh mạch thứ mười đi.
Trong bóng đêm, Ân Cửu U suy nghĩ kỹ càng hơn, nàng thử vận chuyển hết chín đường kinh mạch, đánh thử đường kinh mạch thứ mười, tạo ra bách điểm huyệt vị.
Khi tia kinh mạch thứ mười xuất, nàng có thể ẩn đi bách điểm huyệt vị, trong đó có cả tứ đại tử huyệt, nhưng vậy không lo bản thân sẽ mất mạng ở nhà lao này nữa. Chỉ cần chịu đựng, nàng sẽ ra được bên ngoài, sẽ gặp lại Thập Cửu ca ca của nàng.
Trong đêm nay, Ân Cửu đánh thức được đường kinh mạch thứ 10, trở thành Võ Đồ cấp 10, tu vi cũng vì sự xuất hiện bất thường này mà khiến người nhìn vào không thấy được linh lực ba động xung quanh nàng.
Đường kinh mạch thứ 10 vốn được xem là đường kinh mạch dư thừa, không có tác dụng, không thể đánh thức nên chẳng ai biết sự tồn tại của thứ này, có biết cũng sẽ không tốn thời gian đi đánh thức một thứ phế mạch làm hao tổn linh lực.
Nhưng họ lại không biết khi đánh thứ kinh mạch thứ 10 có thể ẩn đi bách điểm huyệt vị, tu vi thật sự nhờ vào "phế mạch" mà bị che giấu toàn bộ.
Nàng dùng cả đêm để củng cố lại tu vi.
Bên Ân Thập Cửu, hắn bị Mặc vây nhốt trong nhà, hắn làm loạn, Mặc liền đem Ân Cửu U ra nói chuyện, nhắc đến Cửu U, Thập Cửu liền ngoan ngoãn nghe lời ở nhà.
Vì buổi sáng Ân Cửu U bị bắt đi, có một người quen biết với Ngọc Thành ở trong công hội Trận Pháp Sư chạy đến tuyệt giao với hắn, Ngọc Thành biết tin mình chạm vào mồi lửa, không chút do dự tìm đến Ngọc Cương hỏi chuyện.
Không rảnh thời gian đi tìm Ân Thập Cửu gây sự nữa.
"Cương Nhi, chúng ta bắt phải chính là trưởng lão công hội Trận Pháp Sư thật đấy, hành động ngày hôm nay của con chính là khiêu chiến với hắn, thắng thì không nói gì, nếu thua thì cả nhà ta có thể sẽ bị diệt vong."
Ngọc Cương vẻ mặt cao ngạo không đổi, nói, "Đã lỡ bắt hắn thì không thể nào đơn giản thả hắn đi như vậy được, cùng lắm ta giết hắn là xong."
Ngọc Thành vừa nghe liền giật mình nhảy lên, "Không được, nếu con giết hắn thì người của công hội Trận Pháp Sư sẽ tìm đến chúng ta, diệt môn chúng ta, ngay cả hoàng thượng bệ hạ cũng không dám can ngăn... Chuyện này, chuyện này thật ra đã bị cao tầng Trận Pháp Sư truyền đến đế đô, nếu Ân Cửu U kia thật sự chết sẽ làm lớn chuyện đó."
Ngọc Cương âm ngoan nói, "Chẳng phải chỉ là khiêu chiến hắn thôi sao, cha, ta hỏi người, có phải người ta khiêu chiến chính là Ân Cửu U kia hay không?"
Ngọc Thành gật nhẹ, "Phải."
"Vậy có phải chỉ cần hắn còn sống thì không thể đổi người?"
"Hình như là vậy." Chuyện này Ngọc Thành cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe người quen kia nói hắn đã khiêu chiến Ân Cửu U, Ân Cửu U sẽ là người đấu với hắn về trận pháp, nếu "hắn" chết Ngọc gia từ trên xuống dưới đều phải cùng "hắn" mai táng theo.
"Vậy ta liền bẻ gãy tay chân hắn, cắt đi thanh quản của hắn, xem hắn làm sao lập trận, làm sao đọc khẩu quyết. Ha ha ha ha ha..."
Ngọc Thành thấy ý này không tệ, ủng hộ nhi tử, "Ý kiến không sai, cứ theo như thế mà làm đi."
"Nhưng trong khoảng thời gian này chúng ta cũng không thể ngồi yên được, chúng ta phải tìm một vị đại nhân Trận Pháp Sư thay Ngọc gia ta xuất đầu."
"Chuyện đó thì đơn giản rồi, kiếm đại một tên Trận Pháp Sư nào đó, dù sao đến lúc đó Ân Cửu U kia cũng không thể lập thế trận gì được." Ngọc Cương hừ lạnh đáp.
"Cương Nhi, tính toán phải tính đến trường hợp bất đắc dĩ khác, tốt nhất vẫn nên tìm đến một vị Trận Pháp Sư Thất Tinh đi." Ngọc Thành lo lắng không yên.
Sau đó hắn lại nhận ra, "Hiện tại công hội Trận Pháp Sư đều không giúp chúng ta, có khi còn hại chết chúng ta, Cương Nhi, con có quen biết vị Trận Pháp Sư đại nhân nào đó không thuộc thế lực của công hội Trận Pháp Sư hay không?"
Ngọc Cương suy nghĩ một hồi lắc đầu, song, đột nhiên hắn trợn to mắt, cười ha hả, "Có, có một người, người này sống ở núi Thiên Hòa, quanh năm bế quan không quản thế sự, một mực tu luyện, công hội Trận Pháp Sư năm lần bảy lượt mời vị cao nhân này giai nhập, hứa sẽ cho hắn một chức hội trưởng ở Đại Uy hắn vẫn từ chối. Cha, người này có thể giúp chúng ta."
Đôi con người nàng khẽ đảo lạnh lùng nhìn hai tên cai ngục.
Tên kia tạt nước muối lên người Ân Cửu U, đau đớn như xé từng miếng thịt khiến nàng cau mày vì đau, Cửu U không hiểu nổi thân thể này, dù đau đớn, đau đớn khiến bản thân muốn ngất đi nhưng mỗi lần như thế lại nghĩ đến Ân Thập Cửu, vừa nhìn thấy nụ cười tủm tỉm trên gương mặt thiên chân đó liền làm nàng thanh tỉnh, tiếp tục chịu đau đớn.
Không rên không la, tựa như mọi thứ chịu đựng đều vì cam nguyện.
Ta cam nguyện? Cam nguyện cái gì? Cam nguyện bản thân là người Đại Ngụy quốc gian tế bị bắt? Cam nguyện bản thân yếu đuối đáng bị bọn chúng đánh sao? Ta cam nguyện vì cái gì?
Nàng nhắm nghiền lại đôi mắt, tên cai ngục khinh thường lên tiếng, "Ném hắn vào địa lao đi."
Tên hành hình Ân Cửu U lập tức cởi trói cho nàng, thân nàng mềm mũm muốn rơi xuống lại một lần kiên cường đứng lên, đi cùng tên cai ngục đến phòng giam.
Tên hành hình nàng chợt cảm thấy mồ hôi lạnh chảy khắp người, một cổ khí rét run thẩm thấu đến xương tủy khi đứng cạnh Ân Cửu U tựa như... thứ tà ác gì đó muốn phá hủy phong ấn phóng thích ra ngoài.
Nàng càng kiên cường, cổ ma khí càng nồng đậm, hầu như tên đứng ở xa kia cũng cảm nhận được nói chi là kẻ đứng bên cạnh nàng, chỉ có Ân Cửu U không nhận ra được cổ hắc khí quanh quẩn bên người.
Đến phòng giam, chờ hai tên kia đi ăn cơm nước nàng mới vô lực ngã xuống đống rơm, nàng ghét nhà ngục, chúng có mùi hôi thôi của xác chết, mùi của máu tanh, mùi của cặn bã động vật, khắp nơi đều dơ bẩn.
Nó làm nàng nhớ đến nổi nhục nhã mình phải chịu dưới lòng đất Hư Thần Điện.
Vận linh khí điều trị vết thương, chín đường kinh mạch kết hợp Nghịch giúp thương thế trên người nàng mau chóng khép lại, chỉ còn lớp màu dày bên ngoài đã đông cứng.
Kinh mạch... Trong cơ thể người luôn có một đường kinh mạch vô dụng, đường kinh mạch này không thể giúp ích, còn là thứ dư thừa do tổ tiên con người lập ra. Thứ kinh mạch đó có khi là tia kinh mạch thứ mười đi.
Trong bóng đêm, Ân Cửu U suy nghĩ kỹ càng hơn, nàng thử vận chuyển hết chín đường kinh mạch, đánh thử đường kinh mạch thứ mười, tạo ra bách điểm huyệt vị.
Khi tia kinh mạch thứ mười xuất, nàng có thể ẩn đi bách điểm huyệt vị, trong đó có cả tứ đại tử huyệt, nhưng vậy không lo bản thân sẽ mất mạng ở nhà lao này nữa. Chỉ cần chịu đựng, nàng sẽ ra được bên ngoài, sẽ gặp lại Thập Cửu ca ca của nàng.
Trong đêm nay, Ân Cửu đánh thức được đường kinh mạch thứ 10, trở thành Võ Đồ cấp 10, tu vi cũng vì sự xuất hiện bất thường này mà khiến người nhìn vào không thấy được linh lực ba động xung quanh nàng.
Đường kinh mạch thứ 10 vốn được xem là đường kinh mạch dư thừa, không có tác dụng, không thể đánh thức nên chẳng ai biết sự tồn tại của thứ này, có biết cũng sẽ không tốn thời gian đi đánh thức một thứ phế mạch làm hao tổn linh lực.
Nhưng họ lại không biết khi đánh thứ kinh mạch thứ 10 có thể ẩn đi bách điểm huyệt vị, tu vi thật sự nhờ vào "phế mạch" mà bị che giấu toàn bộ.
Nàng dùng cả đêm để củng cố lại tu vi.
Bên Ân Thập Cửu, hắn bị Mặc vây nhốt trong nhà, hắn làm loạn, Mặc liền đem Ân Cửu U ra nói chuyện, nhắc đến Cửu U, Thập Cửu liền ngoan ngoãn nghe lời ở nhà.
Vì buổi sáng Ân Cửu U bị bắt đi, có một người quen biết với Ngọc Thành ở trong công hội Trận Pháp Sư chạy đến tuyệt giao với hắn, Ngọc Thành biết tin mình chạm vào mồi lửa, không chút do dự tìm đến Ngọc Cương hỏi chuyện.
Không rảnh thời gian đi tìm Ân Thập Cửu gây sự nữa.
"Cương Nhi, chúng ta bắt phải chính là trưởng lão công hội Trận Pháp Sư thật đấy, hành động ngày hôm nay của con chính là khiêu chiến với hắn, thắng thì không nói gì, nếu thua thì cả nhà ta có thể sẽ bị diệt vong."
Ngọc Cương vẻ mặt cao ngạo không đổi, nói, "Đã lỡ bắt hắn thì không thể nào đơn giản thả hắn đi như vậy được, cùng lắm ta giết hắn là xong."
Ngọc Thành vừa nghe liền giật mình nhảy lên, "Không được, nếu con giết hắn thì người của công hội Trận Pháp Sư sẽ tìm đến chúng ta, diệt môn chúng ta, ngay cả hoàng thượng bệ hạ cũng không dám can ngăn... Chuyện này, chuyện này thật ra đã bị cao tầng Trận Pháp Sư truyền đến đế đô, nếu Ân Cửu U kia thật sự chết sẽ làm lớn chuyện đó."
Ngọc Cương âm ngoan nói, "Chẳng phải chỉ là khiêu chiến hắn thôi sao, cha, ta hỏi người, có phải người ta khiêu chiến chính là Ân Cửu U kia hay không?"
Ngọc Thành gật nhẹ, "Phải."
"Vậy có phải chỉ cần hắn còn sống thì không thể đổi người?"
"Hình như là vậy." Chuyện này Ngọc Thành cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe người quen kia nói hắn đã khiêu chiến Ân Cửu U, Ân Cửu U sẽ là người đấu với hắn về trận pháp, nếu "hắn" chết Ngọc gia từ trên xuống dưới đều phải cùng "hắn" mai táng theo.
"Vậy ta liền bẻ gãy tay chân hắn, cắt đi thanh quản của hắn, xem hắn làm sao lập trận, làm sao đọc khẩu quyết. Ha ha ha ha ha..."
Ngọc Thành thấy ý này không tệ, ủng hộ nhi tử, "Ý kiến không sai, cứ theo như thế mà làm đi."
"Nhưng trong khoảng thời gian này chúng ta cũng không thể ngồi yên được, chúng ta phải tìm một vị đại nhân Trận Pháp Sư thay Ngọc gia ta xuất đầu."
"Chuyện đó thì đơn giản rồi, kiếm đại một tên Trận Pháp Sư nào đó, dù sao đến lúc đó Ân Cửu U kia cũng không thể lập thế trận gì được." Ngọc Cương hừ lạnh đáp.
"Cương Nhi, tính toán phải tính đến trường hợp bất đắc dĩ khác, tốt nhất vẫn nên tìm đến một vị Trận Pháp Sư Thất Tinh đi." Ngọc Thành lo lắng không yên.
Sau đó hắn lại nhận ra, "Hiện tại công hội Trận Pháp Sư đều không giúp chúng ta, có khi còn hại chết chúng ta, Cương Nhi, con có quen biết vị Trận Pháp Sư đại nhân nào đó không thuộc thế lực của công hội Trận Pháp Sư hay không?"
Ngọc Cương suy nghĩ một hồi lắc đầu, song, đột nhiên hắn trợn to mắt, cười ha hả, "Có, có một người, người này sống ở núi Thiên Hòa, quanh năm bế quan không quản thế sự, một mực tu luyện, công hội Trận Pháp Sư năm lần bảy lượt mời vị cao nhân này giai nhập, hứa sẽ cho hắn một chức hội trưởng ở Đại Uy hắn vẫn từ chối. Cha, người này có thể giúp chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.