Chương 35: Thật thật giả giả
Lãnh Huyết Hắc Dạ
14/01/2020
Lời chúc thứ 5 của ta đến AgustD-93 sinh thần vui vẻ, cầu mong cho kết quả thi của nàng tốt đẹp.
Hình như ta thấy nàng mập lên.
_________________
Tiểu U Nhi, phải chi muội cứ luôn như hiện tại, yếu ớt, nhược nhược sống sót... Nhưng đáng tiếc.
"Vương tử đại nhân..." Ân Cửu U nhìn Thập Cửu thất thần trầm tư, khẽ giọng gọi hắn.
"Ân?" Ân Thập Cửu thoát khỏi suy nghĩ hỏi.
"Ca không cảm thấy gì sao?" Nàng hỏi.
"Không, ca thấy rất khỏe nha." Nói rồi hắn chạy quanh dược viên ba vòng quay lại đến trước mặt Cửu U thể hiện bản thân còn rất sung sức.
"Muội thấy ghen tỵ với ca." Nàng cười khổ.
"Hắc hắc, ca ca chỉ qua là dùng biện pháp này trước muội đến mấy năm mà thôi." Hắn cười hì hì đáp.
"Mấy năm?" Ân Cửu U cau mi hỏi.
"Ân..." Hắn nói gì sai sao? Chẳng lẽ muội ấy không biết hắn đã uống độc dược liên tục năm năm?
"Từ khi nào?"
"Năm bảy năm rồi đi..."
"Năm bảy năm?" Nàng cố nhớ lại năm bảy năm trước xảy ra chuyện gì, chuyện liên quan đến Thập Cửu năm bảy tuổi...
Lúc đó hình như hắn sốt cao sau khi tham gia yến tiệc hoàng cung, phụ mẫu hai người phải đến chỗ gia chủ xin thuốc cho hắn, hắn uống xong phải đợi đến bốn ngày sau mới khỏi.
"Sao lại dùng biện pháp này khi đó?"
"Ca vào cung tham dự yến tiệc vô tình uống phải ly rượu của thái tử, ly rượu bị người hạ độc nên ca bị sốt cao mấy ngày, may mà có phụ mẫu cho ca uống thuốc. Sau đó ca ở bên ngoài rong chơi gặp lão khất cái, hắn cho ca biết loại phương pháp này, ca bắt đầu tập luyện để tránh xảy ra tình trạng tương tự."
"Hạ độc trong rượu thái tử?" Ân Cửu U suy ngẫm, sợ rằng còn có ẩn tình đi.
"Ca đi cùng đám người hoàng gia đó từ khi nào?"
"Từ khi muội thích tứ hoàng tử." Hắn không thèm suy nghĩ mà đáp, vì cái này là sự thật quá hiển nhiên trước mặt.
Ân Cửu U nghe đến tứ hoàng tử, "......" Nàng khi đó bị khùng nên mới thích hắn được không?
"Thật ra thì từ năm năm tuổi ca với muội được đưa vào cung học thì bắt đầu theo nhóm hoàng tử, công chúa." Hắn nói tiếp.
"Kể muội nghe một chút về chuyện ca ở cùng đám người đó đi." Ân Cửu U muốn biết trong quá khứ không có sự hiện diện của nàng thì Thập Cửu đã trải qua cuộc sống thế nào.
"Ân... Từ năm năm tuổi thì ca không nhớ rõ lắm, khi đó ca chỉ biết núp sau lưng muội nhìn đám vương hầu kia."
"Đến năm sáu tuổi..."
Nghe Ân Thập Cửu kể về quá khứ, Ân Cửu U mới biết rõ tình trạng nghiêm trọng trong việc này. Tính toán nàng với kiếp trước, không hơn không kém đi.
Năm sáu tuổi Ân Thập Cửu theo nhóm hoàng thất đến đi vào rừng, thái tử vì muốn trứng ma thú bắt Thập Cửu chui vào hang ma thú lấy cắp trứng cho hắn.
Ân Thập Cửu là ngốc tử dĩ nhiên đi vào, hắn chưa kịp lấy trứng đã bị một con Tê Giáp Thú đuổi chạy trối chết, lần đó cũng là lần hắn rơi xuống sông trong lúc chạy trốn mà nằm trên giường bệnh một tháng.
Lần khác, nhóm công chúa, tiểu thư gia tộc lớn phát hiện một gốc dược vương, bắt Thập Cửu leo lên vách đá dựng thẳng lên trời hái xuống gốc dược này.
Ân Thập Cửu như cũ đáp ứng leo lên hái xuống cho đám người kia, giữa đường hắn bị trượt chân ngã xuống, đám tiểu thư, công chúa chỉ biết lo lắng gốc dược, ngay cả cho hắn tiền thuốc cũng không có, một lời cảm tạ càng đừng mơ nghĩ, hại hắn toàn thân bầm dập đi về, về tới Ân gia đã khuya, hắn không có ăn uống nên thành ra bị thương nặng và bệnh dồn dập buộc phải nằm trên giường ba tháng.
Lần khác ở năm mười tuổi vì bao thịt để nhị hoàng tử luyện võ đã chết "đành" phải lấy hắn làm vật thế thân, Ân Thập Cửu bị trọng thương, còn nghe nói kể từ đó hắn không thể tu luyện được nữa.
Sau năm mười tuổi ấy, hắn ra khỏi cửa đều bị người cười nhạo, có người còn bảo hắn leo lên mái nhà lấy tổ chim xuống, hắn còn hí ha bí hửng chạy đi lấy xuống nữa chứ...
Ngốc tử chết cũng chẳng ai thương tiếc là điển hình cho Ân Thập Cửu.
Quá tốt với người khác làm họ nghĩ đó là nghĩa vụ hắn phải làm, còn họ thì chẳng mang trong lòng một tia áy náy nào cả, còn xem đó là điều hiển nhiên.
Nghe từ chuyện hắn chín tuổi đến hiện tại trước khi hai người rời khỏi Đại Ngụy quá sức tưởng tượng của Ân Cửu U.
Hắn một năm bị đám người hoàng thất, vương công quý tử kéo vào rừng săn bắn lấy hắn làm mồi câu, vô số lần kêu hắn đi lấy trước, tiên phong dẫn đường...
Tiểu thư, công chúa còn quá đáng hơn, ép hắn đánh người qua đường rồi làm bộ làm tịch kêu người đến đánh hắn để các nàng có tiếng thơm hiền thục vì dân.
Ầm!
Ân Cửu U tức giận đến nộ khí, hỏi: "Sao ca lại để bọn họ chèn ép bản thân như vậy? Ca, ca có phải ngốc thật đâu mà ép bản thân đến mức tuyệt lộ như vậy? Lỡ như ca chết thì sao?"
Ân Thập Cửu phồng má, quát lại nàng, "Gọi vương tử đại nhân."
Ân Cửu U đang muốn giáo huấn người, "....." Ngươi lớn, ngươi có quyền, ngươi là ca ca... Ta nghe.
"Vương tử đại nhân." nàng thấp giọng gọi.
Ân Thập Cửu gật gật, cười tủm tỉm, "Thế này mới đúng."
Ân Cửu U, "......." Giờ nàng mới biết ca ca nhà nàng còn có bộ mặt này.
Hiện tại Ân Thập Cửu mới tiếp thu những gì Ân Cửu U nói, nàng hình như nói hắn chỉ giả ngốc...
"Sao muội biết ta giả ngốc mà không phải ngốc thật?" Ân Thập Cửu nghi ngờ.
"Từ khi muội cho ca uống thuốc trước đó một ngày." Ân Cửu U đạm bạc đáp.
Uống thuốc trước một ngày... Hắn không nhớ, khi đó hai người mới thuê nhà nha.
"Muội bắt mạch cho vương tử đại nhân sau hỏi ca những gốc dược trong vườn là ai trồng ca trả lời lưu loát, tiếp đến đi hội chợ nô lệ ca nói chuyện vô cùng lưu loát, biết tranh giành, biết nghĩ xa đến chân trời góc biển nào đó, từ đó muội biết được ca giả ngốc. Muội không phải chưa từng gặp qua ngốc tử, nói năng lộn xộn, ngu đần nghe lời, người ta nói gì thì theo lời phía sau đáp lại, ca thì không có, còn có tư duy riêng, dĩ nhiên không phải ngốc tử có thể làm được. Huống hồ... Thuốc muội cho ca uống là để ca không thể giả ngốc nữa, thuốc đó làm cho tâm trí ca thanh minh, giảm tập trung tinh thần nên thành ra muốn giả ngốc ngốc nhưng đầu óc lại cứ luôn thẳng thắn nói chuyện."
Hóa ra nàng đã tính toán hết cả rồi. Hắn còn uổng công đi giả ngốc.
"Nói đi, tại sao ca lại để cho đám người kia chèn ép?" Ân Cửu U trầm giọng.
"Hảo... Ta cũng nói thật với muội, Tiểu U Nhi, thật ra người có lợi là ta, ca dùng một loại thuốc độc, thật ra chuyện ca nói với muội gặp lão khất cái gì đó là giả, thật ra từ năm sáu tuổi ca đã thanh tĩnh, và ngay từ lúc đó ca đã dùng thứ thuốc có thể xem như thuốc độc... Ca có nói muội cũng sẽ không hiểu. Tiểu U Nhi, một ngày nào đó muội sẽ biết thứ ca trải qua cùng thuốc ca đã dùng." Giọng hắn u buồn vang lên.
Nghe tiếng u buồn như bản thân hắn mất mát gì đó này, Ân Cửu U cũng không tiện hỏi thêm cái gì.
Hình như ta thấy nàng mập lên.
_________________
Tiểu U Nhi, phải chi muội cứ luôn như hiện tại, yếu ớt, nhược nhược sống sót... Nhưng đáng tiếc.
"Vương tử đại nhân..." Ân Cửu U nhìn Thập Cửu thất thần trầm tư, khẽ giọng gọi hắn.
"Ân?" Ân Thập Cửu thoát khỏi suy nghĩ hỏi.
"Ca không cảm thấy gì sao?" Nàng hỏi.
"Không, ca thấy rất khỏe nha." Nói rồi hắn chạy quanh dược viên ba vòng quay lại đến trước mặt Cửu U thể hiện bản thân còn rất sung sức.
"Muội thấy ghen tỵ với ca." Nàng cười khổ.
"Hắc hắc, ca ca chỉ qua là dùng biện pháp này trước muội đến mấy năm mà thôi." Hắn cười hì hì đáp.
"Mấy năm?" Ân Cửu U cau mi hỏi.
"Ân..." Hắn nói gì sai sao? Chẳng lẽ muội ấy không biết hắn đã uống độc dược liên tục năm năm?
"Từ khi nào?"
"Năm bảy năm rồi đi..."
"Năm bảy năm?" Nàng cố nhớ lại năm bảy năm trước xảy ra chuyện gì, chuyện liên quan đến Thập Cửu năm bảy tuổi...
Lúc đó hình như hắn sốt cao sau khi tham gia yến tiệc hoàng cung, phụ mẫu hai người phải đến chỗ gia chủ xin thuốc cho hắn, hắn uống xong phải đợi đến bốn ngày sau mới khỏi.
"Sao lại dùng biện pháp này khi đó?"
"Ca vào cung tham dự yến tiệc vô tình uống phải ly rượu của thái tử, ly rượu bị người hạ độc nên ca bị sốt cao mấy ngày, may mà có phụ mẫu cho ca uống thuốc. Sau đó ca ở bên ngoài rong chơi gặp lão khất cái, hắn cho ca biết loại phương pháp này, ca bắt đầu tập luyện để tránh xảy ra tình trạng tương tự."
"Hạ độc trong rượu thái tử?" Ân Cửu U suy ngẫm, sợ rằng còn có ẩn tình đi.
"Ca đi cùng đám người hoàng gia đó từ khi nào?"
"Từ khi muội thích tứ hoàng tử." Hắn không thèm suy nghĩ mà đáp, vì cái này là sự thật quá hiển nhiên trước mặt.
Ân Cửu U nghe đến tứ hoàng tử, "......" Nàng khi đó bị khùng nên mới thích hắn được không?
"Thật ra thì từ năm năm tuổi ca với muội được đưa vào cung học thì bắt đầu theo nhóm hoàng tử, công chúa." Hắn nói tiếp.
"Kể muội nghe một chút về chuyện ca ở cùng đám người đó đi." Ân Cửu U muốn biết trong quá khứ không có sự hiện diện của nàng thì Thập Cửu đã trải qua cuộc sống thế nào.
"Ân... Từ năm năm tuổi thì ca không nhớ rõ lắm, khi đó ca chỉ biết núp sau lưng muội nhìn đám vương hầu kia."
"Đến năm sáu tuổi..."
Nghe Ân Thập Cửu kể về quá khứ, Ân Cửu U mới biết rõ tình trạng nghiêm trọng trong việc này. Tính toán nàng với kiếp trước, không hơn không kém đi.
Năm sáu tuổi Ân Thập Cửu theo nhóm hoàng thất đến đi vào rừng, thái tử vì muốn trứng ma thú bắt Thập Cửu chui vào hang ma thú lấy cắp trứng cho hắn.
Ân Thập Cửu là ngốc tử dĩ nhiên đi vào, hắn chưa kịp lấy trứng đã bị một con Tê Giáp Thú đuổi chạy trối chết, lần đó cũng là lần hắn rơi xuống sông trong lúc chạy trốn mà nằm trên giường bệnh một tháng.
Lần khác, nhóm công chúa, tiểu thư gia tộc lớn phát hiện một gốc dược vương, bắt Thập Cửu leo lên vách đá dựng thẳng lên trời hái xuống gốc dược này.
Ân Thập Cửu như cũ đáp ứng leo lên hái xuống cho đám người kia, giữa đường hắn bị trượt chân ngã xuống, đám tiểu thư, công chúa chỉ biết lo lắng gốc dược, ngay cả cho hắn tiền thuốc cũng không có, một lời cảm tạ càng đừng mơ nghĩ, hại hắn toàn thân bầm dập đi về, về tới Ân gia đã khuya, hắn không có ăn uống nên thành ra bị thương nặng và bệnh dồn dập buộc phải nằm trên giường ba tháng.
Lần khác ở năm mười tuổi vì bao thịt để nhị hoàng tử luyện võ đã chết "đành" phải lấy hắn làm vật thế thân, Ân Thập Cửu bị trọng thương, còn nghe nói kể từ đó hắn không thể tu luyện được nữa.
Sau năm mười tuổi ấy, hắn ra khỏi cửa đều bị người cười nhạo, có người còn bảo hắn leo lên mái nhà lấy tổ chim xuống, hắn còn hí ha bí hửng chạy đi lấy xuống nữa chứ...
Ngốc tử chết cũng chẳng ai thương tiếc là điển hình cho Ân Thập Cửu.
Quá tốt với người khác làm họ nghĩ đó là nghĩa vụ hắn phải làm, còn họ thì chẳng mang trong lòng một tia áy náy nào cả, còn xem đó là điều hiển nhiên.
Nghe từ chuyện hắn chín tuổi đến hiện tại trước khi hai người rời khỏi Đại Ngụy quá sức tưởng tượng của Ân Cửu U.
Hắn một năm bị đám người hoàng thất, vương công quý tử kéo vào rừng săn bắn lấy hắn làm mồi câu, vô số lần kêu hắn đi lấy trước, tiên phong dẫn đường...
Tiểu thư, công chúa còn quá đáng hơn, ép hắn đánh người qua đường rồi làm bộ làm tịch kêu người đến đánh hắn để các nàng có tiếng thơm hiền thục vì dân.
Ầm!
Ân Cửu U tức giận đến nộ khí, hỏi: "Sao ca lại để bọn họ chèn ép bản thân như vậy? Ca, ca có phải ngốc thật đâu mà ép bản thân đến mức tuyệt lộ như vậy? Lỡ như ca chết thì sao?"
Ân Thập Cửu phồng má, quát lại nàng, "Gọi vương tử đại nhân."
Ân Cửu U đang muốn giáo huấn người, "....." Ngươi lớn, ngươi có quyền, ngươi là ca ca... Ta nghe.
"Vương tử đại nhân." nàng thấp giọng gọi.
Ân Thập Cửu gật gật, cười tủm tỉm, "Thế này mới đúng."
Ân Cửu U, "......." Giờ nàng mới biết ca ca nhà nàng còn có bộ mặt này.
Hiện tại Ân Thập Cửu mới tiếp thu những gì Ân Cửu U nói, nàng hình như nói hắn chỉ giả ngốc...
"Sao muội biết ta giả ngốc mà không phải ngốc thật?" Ân Thập Cửu nghi ngờ.
"Từ khi muội cho ca uống thuốc trước đó một ngày." Ân Cửu U đạm bạc đáp.
Uống thuốc trước một ngày... Hắn không nhớ, khi đó hai người mới thuê nhà nha.
"Muội bắt mạch cho vương tử đại nhân sau hỏi ca những gốc dược trong vườn là ai trồng ca trả lời lưu loát, tiếp đến đi hội chợ nô lệ ca nói chuyện vô cùng lưu loát, biết tranh giành, biết nghĩ xa đến chân trời góc biển nào đó, từ đó muội biết được ca giả ngốc. Muội không phải chưa từng gặp qua ngốc tử, nói năng lộn xộn, ngu đần nghe lời, người ta nói gì thì theo lời phía sau đáp lại, ca thì không có, còn có tư duy riêng, dĩ nhiên không phải ngốc tử có thể làm được. Huống hồ... Thuốc muội cho ca uống là để ca không thể giả ngốc nữa, thuốc đó làm cho tâm trí ca thanh minh, giảm tập trung tinh thần nên thành ra muốn giả ngốc ngốc nhưng đầu óc lại cứ luôn thẳng thắn nói chuyện."
Hóa ra nàng đã tính toán hết cả rồi. Hắn còn uổng công đi giả ngốc.
"Nói đi, tại sao ca lại để cho đám người kia chèn ép?" Ân Cửu U trầm giọng.
"Hảo... Ta cũng nói thật với muội, Tiểu U Nhi, thật ra người có lợi là ta, ca dùng một loại thuốc độc, thật ra chuyện ca nói với muội gặp lão khất cái gì đó là giả, thật ra từ năm sáu tuổi ca đã thanh tĩnh, và ngay từ lúc đó ca đã dùng thứ thuốc có thể xem như thuốc độc... Ca có nói muội cũng sẽ không hiểu. Tiểu U Nhi, một ngày nào đó muội sẽ biết thứ ca trải qua cùng thuốc ca đã dùng." Giọng hắn u buồn vang lên.
Nghe tiếng u buồn như bản thân hắn mất mát gì đó này, Ân Cửu U cũng không tiện hỏi thêm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.