Chương 64: Chọc giận
Âu Dương Thế Ninh
15/11/2016
Chim hót sớm bình minh, mây nhẹ lững lờ trôi.
Mỏi quá.
Đó là ý nghĩ đầu tiên lúc Yến Tử mở mắt, trời xem chừng đã chịu sáng. Nàng nhìn nam nhân tuấn tú nằm nghiêng, thân thể trần trụi, chỉ có tấm chăn vắt ngang thân dưới trước mặt nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, tay nhẹ nhàng xoa bóp bên hông nàng.
Còn nàng đang có tư thế vô cùng quỷ dị.
Một chân vắt lên eo Lưu Dĩ, một tay vắt ngang cổ hắn. Lại nhìn đống y phục hỗn độn từ ngoài cửa đến giường vứt bừa bãi, nhăn nhúm khiến nàng nhớ đến cuộc kích tình kịch liệt đêm qua. Cả mặt liền đỏ như gấc.
Đêm qua nàng mới rõ, trước giờ là Lưu Dĩ chiếu cố cho nàng, không dùng sức. Đêm qua lại là đêm đầu sau nửa tháng không thân mật, lại trải qua chuyện sinh tử, chiến tranh lạnh. Lưu Dĩ càng phấn khích âu yếm nàng. Dây dưa đến khi mặt trời ló rạng mới chịu để nàng nghỉ ngơi.
Lưu Dĩ xem chừng biết nàng sẽ bị đau hông. Nên mới không ngủ, xoa bóp cho nàng. Bàn tay tuy có vụng về, lực đạo có hơi mạnh, tuy nhiên lại khiến nàng rất thoải mái.
Ừm, ông chồng này quả không tồi. Trừ vụ giết người không ghê tay ra. Mọi thứ đều ổn.
Lưu Dĩ như phát hiện nàng đã tỉnh giấc, hắn từ từ mở mắt chiếu tầm nhìn vào gương mặt đỏ ửng của nàng đang chăm chú nhìn hắn. Ý cười sâu sắc hiện lên trên tuấn nhãn, giọng hắn khàn khàn cất lên:
“Còn mệt không?”
Yến Tử thẹn thùng cúi mặt không nhìn hắn đáp:
“Thần thiếp đỡ rồi, Quốc Công người thì sao?”
Lưu Dĩ dừng bàn tay đang xoa bóp cho nàng, vươn tay nắm lấy cằm nàng nhấc lên đối mặt với hắn:
“Tiểu Yến Tử! Gọi tên ta.”
Yến Tử bị đôi mắt phượng sâu hoắm của Lưu Dĩ nuốt chửng, cảm giác như dù nàng có làm gì cũng không thể thoát khỏi thiên la địa võng của hắn, nàng mím môi vài lần đáp:
“Lưu...Lưu Dĩ.” Nói rồi liền cảm thấy tim đập liên hồi. Chỉ là gọi tên hắn thôi mà, sao nàng lại thấy khó khăn đến vậy nhỉ.
Khóe môi Lưu Dĩ cong lên, đôi mắt tràn ngập ý cười sâu sắc: “Sau này bổn vương cho phép nàng gọi tên.”
“Vâng.” Yến Tử đáp một tiếng, tính toán xoay người tìm tư thế thoải mái để nằm, nằm nghiêng như vậy, vai nàng đã mỏi nhừ rồi.
Chỉ là nàng vừa xoay, liền cảm giác được vật gì đó đã mềm vẫn còn chôn trong thân thể nàng di chuyển, khiến nàng giật mình nhận ra. Thì ra cả đêm hắn vẫn chưa từng rút ra ngoài. Khiến cho nàng quen thuộc đến mức không nhận ra.
Mặt Yến Tử lập tức như đổ lửa, khói bốc ngùn ngụt, hận không có chỗ nào chui xuống. Lúc này đang là sáng sớm, ánh nắng rọi vào, thân thể trần trụi của nàng phơi bày trước mắt Lưu Dĩ đã khiến nàng xấu hổ muốn chết lắm rồi, lại còn ở tư thế mất mặt này nữa. a a a.
Lưu Dĩ thấy nàng định xoay người nhưng lại cứng đờ bất động, mặt đỏ như gấc, hai má hồng hồng, mắt không rời khỏi bên dưới. Trông nàng vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Hắn vươn tay xoay nàng đổi về phía bên kia. Vật đằng dưới cũng không chịu ra ngoài mà từ tốn xoay theo thân thể nàng. Hắn kéo nàng áp vào ngực hắn, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng nàng, tay còn lại vòng qua đầu nàng vân vê đỉnh đồi trơn tròn đáng yêu.
Yến Tử bị một loạt hành động kia làm cho sôi sục. Có lẽ vì hắn vẫn còn ở trong thân thể nàng nên nàng dễ dàng nhận ra, vật gì đó đang dần to lên.
Không ổn, hôm nay nàng còn rất nhiều việc phải làm. Đã ngủ mất hai ngày sau khi trở về, nàng không thể để hắn khiến nàng không rời giường hôm nay được.
Yến Tử chụp lấy bàn tay đang nghịch trước ngực nàng của Lưu Dĩ, ngẩng đầu chạm vào cằm hắn, giọng nói sóng sánh như nước bật lên:
“Thiếp đã thấy bản di chiếu của tiên đế.”
Lưu Dĩ khẽ cúi đầu, chạm mắt vào đôi con ngươi đen láy trong vắt của nàng, vẻ mặt hắn trầm lạnh u uất, không còn đôi mắt dịu dàng nhìn nàng như lúc nãy. Hắn cất giọng:
“Nàng muốn hỏi tại sao bổn vương không muốn làm đế vương?”
Quả nhiên Lưu Dĩ có tầm nhìn sâu rộng, chỉ một câu nói và ánh mắt, hắn đã nắm được tâm tư của nàng.
Yến Tử khẽ mỉm cười gật đầu.
Lưu Dĩ đặt nàng gối lên tay hắn, vòng tay ôm chặt nàng vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu nàng khẽ đáp:
“Khi nào nàng sinh hài tử cho bổn vương, bổn vương sẽ nói.”
Cái gì???
Yến Tử mặt đần ra như ngỗng. Giữa cái lúc đẹp trời này, không khí có chút ám muội ngọt ngào này. Những tưởng sẽ khiến cho Lưu Dĩ mở rộng trái tim mà tâm sự cùng nàng, không phải theo kịch bản phim truyền hình đều như vậy cả sao? Nào ai có ngờ, Lưu Dĩ sẽ lôi chuyện sinh con ra để thoái thác chứ. Nàng còn chưa có tinh thần làm mẹ a...
Bên trên đỉnh đầu Yến Tử vang lên tiếng cười khẽ của Lưu Dĩ, hôm nay dường như tâm trạng hắn rất tốt, vẻ mặt lại rất sảng khoái, cứ như nỗi niềm phiền muộn đều nhờ một đêm mà trút hết lên người thê tử hắn.
Yến Tử liền phát giác ra Lưu Dĩ đang cười, nàng lập tức xoay người để chiêm ngưỡng cảnh tượng trăm năm khó gặp này. Quả nhiên đập vào mắt nàng là vẻ mặt hơi ửng đỏ của Lưu Dĩ, cả khuôn mặt tràn ngập ý cười hiếm có khiến cho tuấn nhãn đẹp say lòng người.
Ôi chao, đôi mắt phượng sâu dài mà đẹp đẽ như tinh tú kia, rèm mi phủ xuống như liễu kia, cánh mũi cao thẳng tắp tôn nghiêm đó, lại còn đôi mày lưỡi mác dãn thẳng thoải mái tư lự đó hệt như cánh chim xải rộng. Yến Tử đột nhiên cảm thấy ông trời không đối tệ với nàng, ban cho nàng nam nhân đẹp ma mị như vậy, có thể mỗi sáng đều nhìn ngắm mà tăng tuổi thọ, nhưng cũng khiến hormone trong nàng chạy toán loạn, thật sự muốn rũ bỏ mệt mỏi của bản thân mà lao đến cắn hắn một ngụm.
Lưu Dĩ thấy nàng đờ đẫn ngắm hắn, ý cười trên gương mặt càng sâu. Hắn đẩy thân dưới lên một chút, vừa hay chạm vào nơi sâu nhất của nàng, khiến mặt nàng bốc khói chỉ trong chớp mắt.
Ừm, vẻ mặt này rất đáng yêu, rất khó cầm lòng.
Lưu Dĩ gian xảo nắm lấy cằm nàng, tính toán cúi xuống phủ môi lên môi sen của nàng. Chỉ là vừa kịp thực hiện nụ hôn chuồn chuồn đạp nước thì bên ngoài vang lên giọng nói phá đám của Lam Thất.
“Bẩm Quốc Công, đại điện có việc gấp.”
Yến Tử cùng Lưu Dĩ bốn mắt nhìn nhau, có chút mờ ám, chút ngọt ngào, lại có chút tiếc nuối. Bọn họ đã mất hai ngày nghỉ ngơi và một ngày dây dưa. Cả hai đều không phải người thường, không thể tùy ý quấn quýt nhau. Việc quốc gia đại sự đều một tay hai vị lo liệu.
Lưu Dĩ ngừng một chút, vẫn tiếp tục phủ môi xuống môi Yến Tử, tìm lấy lưỡi nàng quấn quýt một hồi. Đợi cho đến khi cả hai đều bị nụ hôn sâu đó khiến cho thở gấp, Lưu Dĩ mới buông nàng ra.
Cũng từ tốn rút thân thể hắn khỏi cơ thể nàng. Lúc đó, mặt Yến Tử nóng ran, xem chừng quá sức xấu hổ, nàng bặm môi không nói.
Lưu Dĩ đứng dậy, phủ chăn kéo lên người nàng, xải bước đến tủ ý phục khoác tiết y lên người. Lại thư thả đi đến giường. Đôi bàn tay to lớn của hắn áp lên má nàng dịu dàng nói:
“Nàng nghỉ ngơi đi.”
Yến Tử gượng dậy, mái tóc rối bù phủ xuống vai trần khẽ nói:
“Để thiếp giúp người thay y phục.”
Lưu Dĩ nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đầu Yến Tử xoa xoa hai cái nói:
“Nghe lời!”
Yến Tử biết rõ Lưu Dĩ không cần nàng giúp, chỉ là lâu lắm rồi nàng vẫn chưa giúp hắn thay y phục, lúc này phu thê hòa thuận, muốn giúp hắn một chút.
Lưu Dĩ nhìn nàng ngoan ngoãn nằm xuống, coi như nàng đã nhu thuận đi không ít. Hắn hài lòng với tay khoác long bào lên người. Chỉnh y lại thân thể.
Vừa đẩy tay bước ra khỏi sương phòng, gương mặt dịu dàng ôn hòa của Lưu Dĩ lập tức thay đổi, chỉ còn đôi con ngươi u lạnh tăm tối, khí thế cường đại cứ như ngàn quân binh âm tào bao vây lấy xung quanh hắn. Cái khí thế này chính là tác phong của hắn. Là một Quốc Công lạnh lẽo vô tình, chúa thượng tài ba vạn người kính phục.
Yến Tử có chút ngây ngốc nhìn hắn rời đi, khóe môi thoảng qua một nụ cười. Ở bên nàng, hắn là Lưu Dĩ dịu dàng, rời khỏi nàng hắn là Quốc Công bạo chúa. Thật hay ho.
----
Nghỉ ngơi được một lát. Yến Tử mới cho gọi Tiểu Phi vào giúp nàng rửa mặt, thay y phục trang điểm. Bây giờ nàng phải đi thăm Triệu Phạm Hoa cùng Hoắc Sinh. Hai người đó từ sau khi ra khỏi mật thất tình trạng rất xấu. Nàng lại ngủ suốt nên không nghe được tin tức từ họ.
Vừa định mở miệng hỏi Tiểu Phi đã bắt gặp vẻ mặt rất xấu của nàng ta.
“Nha đầu, có chuyện gì mà vẻ mặt ngươi như đưa đám vậy?”
Tiểu Phi vừa giúp nàng thay y phục vừa xịu mặt nói:
“Nương nương không biết, hai ngày qua kinh thành, triều đình và tướng phủ náo loạn như thế nào đâu.”
“Náo loạn?” Yến Tử nhíu mày: “Đã có chuyện gì?”
Tiểu Phi có chút không đành lòng nói: “Hoàng cung đang rất hỗn loạn, Chu gia...hợp lực muốn phế người.”
Yến Tử kinh ngạc mở banh mắt: “Phế ta? Tại sao?”
Tiểu Phi thở hắt ra, bắt đầu quá trình tường thuật lại vụ việc Lưu Dĩ hạ sát Tiêu Phi không cần lý do, sau đó Chu gia đổ hết tội lên đầu Yến Tử, cho nàng là hồ ly tinh mê hoặc người. Muốn xử nàng. Bọn họ cho rằng nếu để nàng ở bên cạnh Lưu Dĩ. Nàng sẽ giống như Đát Kỷ, khiến Trụ Vương mất nước.
Yến Tử đập bàn: “Hàm hồ, là bọn chúng bày mưu dụ ta vào bẫy, còn khiến ta suýt chết. Hà cớ gì lại đổ cho ta tội ác tày trời đó. Ta cũng nào có bản lĩnh mê hoặc như Đát Kỷ chứ.”
Tiểu Phi thấy vẻ mặt giận dữ hiếm có của Yến Tử cũng có chút ngạc nhiên. Nàng biết rõ chủ nhân của nàng không phải là kẻ lòng dạ nham hiểm, chỉ có điều tin đồn nàng mê hoặc Quốc Công có lẽ không sai. Tiểu Phi lớn lên trong cung, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nàng biết rõ Quốc Công thiên tuế ghét nữ nhân như thế nào, năm nàng mười tuổi đã nhìn rõ Lưu Dĩ hạ sát đám nữ nhân dám quấn lấy hắn. Vậy mà nữ nhân trước mặt nàng có thể yên vị, được Lưu Dĩ đưa lên ghế vương phi, còn nhất mực yêu thương chiều chuộng nàng, không có nửa lời quở mắng. Nghe nàng bị khi dễ, liền không nương tay hạ sát hoàng thân. Hôm trước trở về còn vô cùng mệt mỏi, sau một đêm mây mưa cùng nữ nhân kia lại trở nên sảng khoái hơn bình thường. Không nói nàng là hồ ly cũng khó.
Tiểu Phi hầu hạ Yến Tử chưa lâu, trong lòng cũng chỉ có nghi hoặc, nhưng nàng ta không dám nói hay làm gì phật ý. Chỉ biết làm tốt công việc của mình, tin tưởng chủ nhân mới là sáng suốt. Nàng không ngần ngại nói tiếp:
“Đám người Chu gia đã quỳ ở cửa cung ba ngày. Chiêu Dương quận chúa xem chừng lần này muốn đối đầu công khai với người.”
Yến Tử biết rõ thế lực của Chu gia, lần này Chu gia hợp lực, có lẽ uy hiếp rất lớn đến Lưu Dĩ, vậy nên hắn mới không có hành động. Chỉ là không làm gì thì thật là không phải tác phong nói là làm của Lưu Dĩ. Có vẻ như có điểm không ổn.
“Vậy còn tướng phủ, có chuyện gì?”
Tiểu Phi giúp Yến Tử chải tóc, hơi ngẩn người một lát, ánh mắt đượm buồn đáp:
“Hoắc tướng quân...đang rất nguy kịch.”
Chiếc gương đồng nhỏ trên tay Yến Tử rơi xuống đất ‘choang’ một tiếng vỡ tan.
“Ngươi nói cái gì. Hoắc tướng quân làm sao?” Yến Tử mất bình tĩnh như hét vào mặt Tiểu Phi khiến nàng ta sợ hãi lùi lại vài bước.
“Bẩm, Hoắc tướng quân sau khi trở về, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Cố đại phu nói nếu hôm nay Hoắc tướng quân không tỉnh, có thể sẽ...sẽ...”
Hai mắt Yến Tử long lên, tròng mắt đảo lộn, nàng túm cổ áo Tiểu Phi lớn giọng: “Sao bây giờ ngươi mới nói.”
“Nô...nô tỳ nào có cơ hội. Người đã ngủ liên tục hai ngày....”
Yến Tử buông Tiểu Phi ra, không buồn ăn uống, cũng không kịp chải tóc. Nàng không nghĩ ngợi liền phóng thẳng một mạch hướng sương phòng Hoắc Sinh mà chạy.
Sa Hỏa, Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên thoáng giật mình rồi lại vội vã đáp gió đuổi theo.
Lúc Tiểu Yến Tử đến trước cửa phòng Hoắc Sinh, chỉ thấy Cố Vệ Bắc từ trong phòng bước ra, trên tay cầm một đoạn vài trắng dính máu, có lẽ hắn vừa thay thuốc. Vừa nhìn thấy Cố Vệ Bắc, Yến Tử vừa thở gấp vừa hỏi:
“Hoắc tướng quân sao rồi?”
Cố Vệ Bắc có chút bất lực nhìn Yến Tử, lắc đầu thở dài:
“Không tốt cho lắm.”
Mặt Yến Tử biến sắc, hôm đó nàng đã dùng đến ba viên dược, vậy mà vẫn không cầm sức được cho Hoắc Sinh.
“Mẫn Mẫn, nếu có chuyện xảy ra, muội tuyệt đối không nên trách bản thân. Mọi sự đều có lão thiên làm chủ, chúng ta...” Cố Vệ Bắc có chút đau lòng khuyên nhủ.
Không chờ Cố Vệ Bắc nói hết, Yến Tử liền chặn họng:
“Cái gì mà có chuyện xảy ra, không trách bản thân. Muội sẽ không để Hoắc Sinh có chuyện không ổn. Nếu không kiếp sau muội sẽ hành hạ huynh ấy.”
Nói rồi Yến Tử liền đẩy cửa vào phòng để lại Cố Vệ Bắc nhìn theo bóng lưng nàng trầm mặc.
Căn phòng lớn nồng nặc mùi thuốc, ánh nắng vàng rực soi tỏ bóng nam nhân cao lớn mặc tiết y trắng nhắm mắt nằm trên giường. Vẻ mặt anh tuấn như ngọc, hàng mi như quạt, mái tóc đen mượt phủ xuống gối êm. Làn da trắng bệch không chút sức sống, môi đào khô khốc. Cứ như rằng vị phong lưu tiêu sái, chuyên đề chinh phục trái tim nữ tử nhà lành rồi bỏ chạy kia chỉ đang ngủ.
Giấc ngủ bình an mà mỏi mệt.
Yến Tử đi đến bên giường, cau mày nhìn Hoắc Sinh yếu ớt thở. Nàng đặt tay xuống bắt mạch cho Hoắc Sinh, kiểm tra vết thương và vô số các điểm mạch trên cơ thể Hoắc Sinh.
Trước kia khi sắp chuẩn bị thi vào ngành y khoa, nàng đã được học qua các lớp đào tạo y khoa cơ bản. Vì vậy mà có đủ kiến thức giúp dân chúng Tô Châu trị dịch bệnh. Chỉ là vết thương của Hoắc Sinh quá nghiêm trọng, nàng chỉ biết sau quá trình chẩn mạch, tình trạng Hoắc Sinh vô cùng xấu. Vì mất quá nhiều máu, cánh tay trái bị liệt, thân thể suy yếu không có đủ dưỡng chất nuôi cơ thể. Nếu cứ duy trì tình trạng này, ở thời hiện đại có thể dùng công cụ y tế hiện đại giúp duy trì trạng thái người thực vật. Nhưng ở thời đại này, thêm vài canh giờ nữa Hoắc Sinh mà không tỉnh lại sẽ lâm vào tình trạng suy yếu mà chết.
Yến Tử siết chặt tay cắn môi. Hoắc Sinh là vì nàng mà rơi vào tình cảnh này, không lẽ nàng chỉ còn cách để mặc hắn ra đi. Theo như tình trạng cơ thể của Hoắc Sinh, hắn có thể còn trụ được ba canh giờ nữa.
Nàng chăm chú nhìn Hoắc Sinh nghĩ ngợi. Đầu hắn không bị thương, không sợ có tình trạng chết não. Nếu như nàng có thể đả kích được tinh thần Hoắc Sinh, không chừng hắn sẽ có phản ứng mà ép buộc thân thể tỉnh lại. Nhưng bằng cách nào nàng mới có thể đả kích được Hoắc Sinh đây?
Trong lúc đang chống cằm nhìn Hoắc Sinh suy nghĩ, bên ngoài liền vang lên tiếng Hoắc Kỳ Thư:
“Ta vào thăm nhị ca ta, các ngươi còn không mau tránh ra.”
Không nói cũng biết, đám người Sa Hỏa đang ở bên ngoài canh giữ, chỉ là từ sau lần ở mật thất, họ trở nên vô cùng cảnh giác, ngay cả Hoắc Kỳ Thư cũng không khỏi kiêng dè.
Yến Tử ngồi bên trong phòng nói với ra:
“Cứ để Hoắc tiểu thư vào.”
Hoắc Kỳ Thư đẩy cửa ung dung đi vào, trên tay cầm bát thuốc còn đang nóng, nàng ta không thèm liếc Yến Tử một mạch đi đến trước giường Hoắc Sinh, đau lòng trầm mặc.
Yến Tử quan sát vẻ mặt, thái độ khác thường của Hoắc Kỳ Thư. Bình thường Hoắc Kỳ Thư khá thân thiết với nàng. Đừng nói là người trong phủ quen biết nàng lâu, Hoắc Kỳ Thư kể từ sau khi biết rõ thân phận của nàng luôn rảnh rỗi tìm nàng đàm đạo. Lúc này lại không buồn chào hỏi nàng. Ánh mắt có vẻ giận dữ. Dường như là oán hận...
Yến Tử lại liếc mắt đến Hoắc Sinh, nhớ đến câu nói của hắn khi còn ở trong mật thất: ‘Ngay cả nữ nhân ta yêu thương cũng không thể bảo vệ, vậy ta làm tướng quân để làm gì chứ’.
Hai mắt Yến Tử lập tức sáng lên, trong con ngươi lộ ra chút gian xảo. Nàng đảo bước rời ra bên ngoài gặp đám người Sa Hỏa cẩn thận dặn dò:
“Mấy người đứng bên ngoài này không cho bất cứ ai vào đây, lát nữa dù ta có la hét kêu gào đến mức nào cũng không được xông vào. Bất cứ ai cố tình nhảy vào thì cứ chờ mà lên núi trồng khoai đi.”
Không chờ cho đám người Sa Hỏa hết ngu mặt, Yến Tử đã đóng sập cửa đi vào đứng ngay sau lưng Hoắc Kỳ Thư thấp giọng:
“Kỳ Thư, tất cả là lỗi của ta. Lúc đó Hoắc tướng quân vì cứu ta nên mới bị thương nghiêm trọng như vậy. Tất cả là vì ta.”
Thân thể Hoắc Kỳ Thư khẽ rung động, nàng đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng xoay lưng đối mặt với Yến Tử, đôi mắt hạnh xinh đẹp nảy lên tia oán hận.
Yến Tử xịu mặt, trong lòng đánh giá lời nói kia chưa đủ để khiến nữ tử hiền lành như Hoắc Kỳ Thư có thể ra tay, nàng liền bồi thêm một câu:
“Nếu như lúc đó ta tự mình rời đi, huynh ấy cũng không đến nông nỗi này. Ta thật ích kỉ, vì sợ chết một mình cô đơn mới kéo huynh ấy đi.”
“....” Mắt Hoắc Kỳ Thư bắt đầu tóe lửa.
“Mặc dù lúc đó huynh ấy không thật sự muốn đi, nếu không phải ta dùng danh vương phi uy hiếp thì huynh ấy đã được an toàn.”
Hoắc Kỳ Thư siết chặt tay, mím môi, thở phì phì.
Yến Tử liếc Hoắc Kỳ Thư, giả bộ không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, loáng thoáng nghe tiếng Cố Vệ Bắc ngoài kia. Như sực nhớ ra điều gì. Nàng khẽ ôm bộ mặt bất lực nói:
“Hôm đó Cố đại ca còn nhất quyết muốn thay Hoắc tướng quân đi với ta. Ta biết huynh ấy là thanh mai trúc mã, từng có tình với ta, nhưng huynh ấy không biết võ công, đi theo lại mất công vướng tay vướng chân, thành ra mới quyết định chọn Hoắc tướng quân, nào có ngờ lại ra cớ sự này....”
Lúc này cơn giận dữ của Hoắc Kỳ Thư đã lên đến đỉnh điểm, nàng ta rút cây trâm bạc xinh xắn trên tóc xuống nắm chặt trong tay lăm lăm hướng Yến Tử hét lớn:
“Triệu Mẫn!!! Ta liều mạng với ngươi!!!”
Mỏi quá.
Đó là ý nghĩ đầu tiên lúc Yến Tử mở mắt, trời xem chừng đã chịu sáng. Nàng nhìn nam nhân tuấn tú nằm nghiêng, thân thể trần trụi, chỉ có tấm chăn vắt ngang thân dưới trước mặt nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, tay nhẹ nhàng xoa bóp bên hông nàng.
Còn nàng đang có tư thế vô cùng quỷ dị.
Một chân vắt lên eo Lưu Dĩ, một tay vắt ngang cổ hắn. Lại nhìn đống y phục hỗn độn từ ngoài cửa đến giường vứt bừa bãi, nhăn nhúm khiến nàng nhớ đến cuộc kích tình kịch liệt đêm qua. Cả mặt liền đỏ như gấc.
Đêm qua nàng mới rõ, trước giờ là Lưu Dĩ chiếu cố cho nàng, không dùng sức. Đêm qua lại là đêm đầu sau nửa tháng không thân mật, lại trải qua chuyện sinh tử, chiến tranh lạnh. Lưu Dĩ càng phấn khích âu yếm nàng. Dây dưa đến khi mặt trời ló rạng mới chịu để nàng nghỉ ngơi.
Lưu Dĩ xem chừng biết nàng sẽ bị đau hông. Nên mới không ngủ, xoa bóp cho nàng. Bàn tay tuy có vụng về, lực đạo có hơi mạnh, tuy nhiên lại khiến nàng rất thoải mái.
Ừm, ông chồng này quả không tồi. Trừ vụ giết người không ghê tay ra. Mọi thứ đều ổn.
Lưu Dĩ như phát hiện nàng đã tỉnh giấc, hắn từ từ mở mắt chiếu tầm nhìn vào gương mặt đỏ ửng của nàng đang chăm chú nhìn hắn. Ý cười sâu sắc hiện lên trên tuấn nhãn, giọng hắn khàn khàn cất lên:
“Còn mệt không?”
Yến Tử thẹn thùng cúi mặt không nhìn hắn đáp:
“Thần thiếp đỡ rồi, Quốc Công người thì sao?”
Lưu Dĩ dừng bàn tay đang xoa bóp cho nàng, vươn tay nắm lấy cằm nàng nhấc lên đối mặt với hắn:
“Tiểu Yến Tử! Gọi tên ta.”
Yến Tử bị đôi mắt phượng sâu hoắm của Lưu Dĩ nuốt chửng, cảm giác như dù nàng có làm gì cũng không thể thoát khỏi thiên la địa võng của hắn, nàng mím môi vài lần đáp:
“Lưu...Lưu Dĩ.” Nói rồi liền cảm thấy tim đập liên hồi. Chỉ là gọi tên hắn thôi mà, sao nàng lại thấy khó khăn đến vậy nhỉ.
Khóe môi Lưu Dĩ cong lên, đôi mắt tràn ngập ý cười sâu sắc: “Sau này bổn vương cho phép nàng gọi tên.”
“Vâng.” Yến Tử đáp một tiếng, tính toán xoay người tìm tư thế thoải mái để nằm, nằm nghiêng như vậy, vai nàng đã mỏi nhừ rồi.
Chỉ là nàng vừa xoay, liền cảm giác được vật gì đó đã mềm vẫn còn chôn trong thân thể nàng di chuyển, khiến nàng giật mình nhận ra. Thì ra cả đêm hắn vẫn chưa từng rút ra ngoài. Khiến cho nàng quen thuộc đến mức không nhận ra.
Mặt Yến Tử lập tức như đổ lửa, khói bốc ngùn ngụt, hận không có chỗ nào chui xuống. Lúc này đang là sáng sớm, ánh nắng rọi vào, thân thể trần trụi của nàng phơi bày trước mắt Lưu Dĩ đã khiến nàng xấu hổ muốn chết lắm rồi, lại còn ở tư thế mất mặt này nữa. a a a.
Lưu Dĩ thấy nàng định xoay người nhưng lại cứng đờ bất động, mặt đỏ như gấc, hai má hồng hồng, mắt không rời khỏi bên dưới. Trông nàng vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Hắn vươn tay xoay nàng đổi về phía bên kia. Vật đằng dưới cũng không chịu ra ngoài mà từ tốn xoay theo thân thể nàng. Hắn kéo nàng áp vào ngực hắn, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng nàng, tay còn lại vòng qua đầu nàng vân vê đỉnh đồi trơn tròn đáng yêu.
Yến Tử bị một loạt hành động kia làm cho sôi sục. Có lẽ vì hắn vẫn còn ở trong thân thể nàng nên nàng dễ dàng nhận ra, vật gì đó đang dần to lên.
Không ổn, hôm nay nàng còn rất nhiều việc phải làm. Đã ngủ mất hai ngày sau khi trở về, nàng không thể để hắn khiến nàng không rời giường hôm nay được.
Yến Tử chụp lấy bàn tay đang nghịch trước ngực nàng của Lưu Dĩ, ngẩng đầu chạm vào cằm hắn, giọng nói sóng sánh như nước bật lên:
“Thiếp đã thấy bản di chiếu của tiên đế.”
Lưu Dĩ khẽ cúi đầu, chạm mắt vào đôi con ngươi đen láy trong vắt của nàng, vẻ mặt hắn trầm lạnh u uất, không còn đôi mắt dịu dàng nhìn nàng như lúc nãy. Hắn cất giọng:
“Nàng muốn hỏi tại sao bổn vương không muốn làm đế vương?”
Quả nhiên Lưu Dĩ có tầm nhìn sâu rộng, chỉ một câu nói và ánh mắt, hắn đã nắm được tâm tư của nàng.
Yến Tử khẽ mỉm cười gật đầu.
Lưu Dĩ đặt nàng gối lên tay hắn, vòng tay ôm chặt nàng vào lòng, cằm gác lên đỉnh đầu nàng khẽ đáp:
“Khi nào nàng sinh hài tử cho bổn vương, bổn vương sẽ nói.”
Cái gì???
Yến Tử mặt đần ra như ngỗng. Giữa cái lúc đẹp trời này, không khí có chút ám muội ngọt ngào này. Những tưởng sẽ khiến cho Lưu Dĩ mở rộng trái tim mà tâm sự cùng nàng, không phải theo kịch bản phim truyền hình đều như vậy cả sao? Nào ai có ngờ, Lưu Dĩ sẽ lôi chuyện sinh con ra để thoái thác chứ. Nàng còn chưa có tinh thần làm mẹ a...
Bên trên đỉnh đầu Yến Tử vang lên tiếng cười khẽ của Lưu Dĩ, hôm nay dường như tâm trạng hắn rất tốt, vẻ mặt lại rất sảng khoái, cứ như nỗi niềm phiền muộn đều nhờ một đêm mà trút hết lên người thê tử hắn.
Yến Tử liền phát giác ra Lưu Dĩ đang cười, nàng lập tức xoay người để chiêm ngưỡng cảnh tượng trăm năm khó gặp này. Quả nhiên đập vào mắt nàng là vẻ mặt hơi ửng đỏ của Lưu Dĩ, cả khuôn mặt tràn ngập ý cười hiếm có khiến cho tuấn nhãn đẹp say lòng người.
Ôi chao, đôi mắt phượng sâu dài mà đẹp đẽ như tinh tú kia, rèm mi phủ xuống như liễu kia, cánh mũi cao thẳng tắp tôn nghiêm đó, lại còn đôi mày lưỡi mác dãn thẳng thoải mái tư lự đó hệt như cánh chim xải rộng. Yến Tử đột nhiên cảm thấy ông trời không đối tệ với nàng, ban cho nàng nam nhân đẹp ma mị như vậy, có thể mỗi sáng đều nhìn ngắm mà tăng tuổi thọ, nhưng cũng khiến hormone trong nàng chạy toán loạn, thật sự muốn rũ bỏ mệt mỏi của bản thân mà lao đến cắn hắn một ngụm.
Lưu Dĩ thấy nàng đờ đẫn ngắm hắn, ý cười trên gương mặt càng sâu. Hắn đẩy thân dưới lên một chút, vừa hay chạm vào nơi sâu nhất của nàng, khiến mặt nàng bốc khói chỉ trong chớp mắt.
Ừm, vẻ mặt này rất đáng yêu, rất khó cầm lòng.
Lưu Dĩ gian xảo nắm lấy cằm nàng, tính toán cúi xuống phủ môi lên môi sen của nàng. Chỉ là vừa kịp thực hiện nụ hôn chuồn chuồn đạp nước thì bên ngoài vang lên giọng nói phá đám của Lam Thất.
“Bẩm Quốc Công, đại điện có việc gấp.”
Yến Tử cùng Lưu Dĩ bốn mắt nhìn nhau, có chút mờ ám, chút ngọt ngào, lại có chút tiếc nuối. Bọn họ đã mất hai ngày nghỉ ngơi và một ngày dây dưa. Cả hai đều không phải người thường, không thể tùy ý quấn quýt nhau. Việc quốc gia đại sự đều một tay hai vị lo liệu.
Lưu Dĩ ngừng một chút, vẫn tiếp tục phủ môi xuống môi Yến Tử, tìm lấy lưỡi nàng quấn quýt một hồi. Đợi cho đến khi cả hai đều bị nụ hôn sâu đó khiến cho thở gấp, Lưu Dĩ mới buông nàng ra.
Cũng từ tốn rút thân thể hắn khỏi cơ thể nàng. Lúc đó, mặt Yến Tử nóng ran, xem chừng quá sức xấu hổ, nàng bặm môi không nói.
Lưu Dĩ đứng dậy, phủ chăn kéo lên người nàng, xải bước đến tủ ý phục khoác tiết y lên người. Lại thư thả đi đến giường. Đôi bàn tay to lớn của hắn áp lên má nàng dịu dàng nói:
“Nàng nghỉ ngơi đi.”
Yến Tử gượng dậy, mái tóc rối bù phủ xuống vai trần khẽ nói:
“Để thiếp giúp người thay y phục.”
Lưu Dĩ nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đầu Yến Tử xoa xoa hai cái nói:
“Nghe lời!”
Yến Tử biết rõ Lưu Dĩ không cần nàng giúp, chỉ là lâu lắm rồi nàng vẫn chưa giúp hắn thay y phục, lúc này phu thê hòa thuận, muốn giúp hắn một chút.
Lưu Dĩ nhìn nàng ngoan ngoãn nằm xuống, coi như nàng đã nhu thuận đi không ít. Hắn hài lòng với tay khoác long bào lên người. Chỉnh y lại thân thể.
Vừa đẩy tay bước ra khỏi sương phòng, gương mặt dịu dàng ôn hòa của Lưu Dĩ lập tức thay đổi, chỉ còn đôi con ngươi u lạnh tăm tối, khí thế cường đại cứ như ngàn quân binh âm tào bao vây lấy xung quanh hắn. Cái khí thế này chính là tác phong của hắn. Là một Quốc Công lạnh lẽo vô tình, chúa thượng tài ba vạn người kính phục.
Yến Tử có chút ngây ngốc nhìn hắn rời đi, khóe môi thoảng qua một nụ cười. Ở bên nàng, hắn là Lưu Dĩ dịu dàng, rời khỏi nàng hắn là Quốc Công bạo chúa. Thật hay ho.
----
Nghỉ ngơi được một lát. Yến Tử mới cho gọi Tiểu Phi vào giúp nàng rửa mặt, thay y phục trang điểm. Bây giờ nàng phải đi thăm Triệu Phạm Hoa cùng Hoắc Sinh. Hai người đó từ sau khi ra khỏi mật thất tình trạng rất xấu. Nàng lại ngủ suốt nên không nghe được tin tức từ họ.
Vừa định mở miệng hỏi Tiểu Phi đã bắt gặp vẻ mặt rất xấu của nàng ta.
“Nha đầu, có chuyện gì mà vẻ mặt ngươi như đưa đám vậy?”
Tiểu Phi vừa giúp nàng thay y phục vừa xịu mặt nói:
“Nương nương không biết, hai ngày qua kinh thành, triều đình và tướng phủ náo loạn như thế nào đâu.”
“Náo loạn?” Yến Tử nhíu mày: “Đã có chuyện gì?”
Tiểu Phi có chút không đành lòng nói: “Hoàng cung đang rất hỗn loạn, Chu gia...hợp lực muốn phế người.”
Yến Tử kinh ngạc mở banh mắt: “Phế ta? Tại sao?”
Tiểu Phi thở hắt ra, bắt đầu quá trình tường thuật lại vụ việc Lưu Dĩ hạ sát Tiêu Phi không cần lý do, sau đó Chu gia đổ hết tội lên đầu Yến Tử, cho nàng là hồ ly tinh mê hoặc người. Muốn xử nàng. Bọn họ cho rằng nếu để nàng ở bên cạnh Lưu Dĩ. Nàng sẽ giống như Đát Kỷ, khiến Trụ Vương mất nước.
Yến Tử đập bàn: “Hàm hồ, là bọn chúng bày mưu dụ ta vào bẫy, còn khiến ta suýt chết. Hà cớ gì lại đổ cho ta tội ác tày trời đó. Ta cũng nào có bản lĩnh mê hoặc như Đát Kỷ chứ.”
Tiểu Phi thấy vẻ mặt giận dữ hiếm có của Yến Tử cũng có chút ngạc nhiên. Nàng biết rõ chủ nhân của nàng không phải là kẻ lòng dạ nham hiểm, chỉ có điều tin đồn nàng mê hoặc Quốc Công có lẽ không sai. Tiểu Phi lớn lên trong cung, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nàng biết rõ Quốc Công thiên tuế ghét nữ nhân như thế nào, năm nàng mười tuổi đã nhìn rõ Lưu Dĩ hạ sát đám nữ nhân dám quấn lấy hắn. Vậy mà nữ nhân trước mặt nàng có thể yên vị, được Lưu Dĩ đưa lên ghế vương phi, còn nhất mực yêu thương chiều chuộng nàng, không có nửa lời quở mắng. Nghe nàng bị khi dễ, liền không nương tay hạ sát hoàng thân. Hôm trước trở về còn vô cùng mệt mỏi, sau một đêm mây mưa cùng nữ nhân kia lại trở nên sảng khoái hơn bình thường. Không nói nàng là hồ ly cũng khó.
Tiểu Phi hầu hạ Yến Tử chưa lâu, trong lòng cũng chỉ có nghi hoặc, nhưng nàng ta không dám nói hay làm gì phật ý. Chỉ biết làm tốt công việc của mình, tin tưởng chủ nhân mới là sáng suốt. Nàng không ngần ngại nói tiếp:
“Đám người Chu gia đã quỳ ở cửa cung ba ngày. Chiêu Dương quận chúa xem chừng lần này muốn đối đầu công khai với người.”
Yến Tử biết rõ thế lực của Chu gia, lần này Chu gia hợp lực, có lẽ uy hiếp rất lớn đến Lưu Dĩ, vậy nên hắn mới không có hành động. Chỉ là không làm gì thì thật là không phải tác phong nói là làm của Lưu Dĩ. Có vẻ như có điểm không ổn.
“Vậy còn tướng phủ, có chuyện gì?”
Tiểu Phi giúp Yến Tử chải tóc, hơi ngẩn người một lát, ánh mắt đượm buồn đáp:
“Hoắc tướng quân...đang rất nguy kịch.”
Chiếc gương đồng nhỏ trên tay Yến Tử rơi xuống đất ‘choang’ một tiếng vỡ tan.
“Ngươi nói cái gì. Hoắc tướng quân làm sao?” Yến Tử mất bình tĩnh như hét vào mặt Tiểu Phi khiến nàng ta sợ hãi lùi lại vài bước.
“Bẩm, Hoắc tướng quân sau khi trở về, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Cố đại phu nói nếu hôm nay Hoắc tướng quân không tỉnh, có thể sẽ...sẽ...”
Hai mắt Yến Tử long lên, tròng mắt đảo lộn, nàng túm cổ áo Tiểu Phi lớn giọng: “Sao bây giờ ngươi mới nói.”
“Nô...nô tỳ nào có cơ hội. Người đã ngủ liên tục hai ngày....”
Yến Tử buông Tiểu Phi ra, không buồn ăn uống, cũng không kịp chải tóc. Nàng không nghĩ ngợi liền phóng thẳng một mạch hướng sương phòng Hoắc Sinh mà chạy.
Sa Hỏa, Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên thoáng giật mình rồi lại vội vã đáp gió đuổi theo.
Lúc Tiểu Yến Tử đến trước cửa phòng Hoắc Sinh, chỉ thấy Cố Vệ Bắc từ trong phòng bước ra, trên tay cầm một đoạn vài trắng dính máu, có lẽ hắn vừa thay thuốc. Vừa nhìn thấy Cố Vệ Bắc, Yến Tử vừa thở gấp vừa hỏi:
“Hoắc tướng quân sao rồi?”
Cố Vệ Bắc có chút bất lực nhìn Yến Tử, lắc đầu thở dài:
“Không tốt cho lắm.”
Mặt Yến Tử biến sắc, hôm đó nàng đã dùng đến ba viên dược, vậy mà vẫn không cầm sức được cho Hoắc Sinh.
“Mẫn Mẫn, nếu có chuyện xảy ra, muội tuyệt đối không nên trách bản thân. Mọi sự đều có lão thiên làm chủ, chúng ta...” Cố Vệ Bắc có chút đau lòng khuyên nhủ.
Không chờ Cố Vệ Bắc nói hết, Yến Tử liền chặn họng:
“Cái gì mà có chuyện xảy ra, không trách bản thân. Muội sẽ không để Hoắc Sinh có chuyện không ổn. Nếu không kiếp sau muội sẽ hành hạ huynh ấy.”
Nói rồi Yến Tử liền đẩy cửa vào phòng để lại Cố Vệ Bắc nhìn theo bóng lưng nàng trầm mặc.
Căn phòng lớn nồng nặc mùi thuốc, ánh nắng vàng rực soi tỏ bóng nam nhân cao lớn mặc tiết y trắng nhắm mắt nằm trên giường. Vẻ mặt anh tuấn như ngọc, hàng mi như quạt, mái tóc đen mượt phủ xuống gối êm. Làn da trắng bệch không chút sức sống, môi đào khô khốc. Cứ như rằng vị phong lưu tiêu sái, chuyên đề chinh phục trái tim nữ tử nhà lành rồi bỏ chạy kia chỉ đang ngủ.
Giấc ngủ bình an mà mỏi mệt.
Yến Tử đi đến bên giường, cau mày nhìn Hoắc Sinh yếu ớt thở. Nàng đặt tay xuống bắt mạch cho Hoắc Sinh, kiểm tra vết thương và vô số các điểm mạch trên cơ thể Hoắc Sinh.
Trước kia khi sắp chuẩn bị thi vào ngành y khoa, nàng đã được học qua các lớp đào tạo y khoa cơ bản. Vì vậy mà có đủ kiến thức giúp dân chúng Tô Châu trị dịch bệnh. Chỉ là vết thương của Hoắc Sinh quá nghiêm trọng, nàng chỉ biết sau quá trình chẩn mạch, tình trạng Hoắc Sinh vô cùng xấu. Vì mất quá nhiều máu, cánh tay trái bị liệt, thân thể suy yếu không có đủ dưỡng chất nuôi cơ thể. Nếu cứ duy trì tình trạng này, ở thời hiện đại có thể dùng công cụ y tế hiện đại giúp duy trì trạng thái người thực vật. Nhưng ở thời đại này, thêm vài canh giờ nữa Hoắc Sinh mà không tỉnh lại sẽ lâm vào tình trạng suy yếu mà chết.
Yến Tử siết chặt tay cắn môi. Hoắc Sinh là vì nàng mà rơi vào tình cảnh này, không lẽ nàng chỉ còn cách để mặc hắn ra đi. Theo như tình trạng cơ thể của Hoắc Sinh, hắn có thể còn trụ được ba canh giờ nữa.
Nàng chăm chú nhìn Hoắc Sinh nghĩ ngợi. Đầu hắn không bị thương, không sợ có tình trạng chết não. Nếu như nàng có thể đả kích được tinh thần Hoắc Sinh, không chừng hắn sẽ có phản ứng mà ép buộc thân thể tỉnh lại. Nhưng bằng cách nào nàng mới có thể đả kích được Hoắc Sinh đây?
Trong lúc đang chống cằm nhìn Hoắc Sinh suy nghĩ, bên ngoài liền vang lên tiếng Hoắc Kỳ Thư:
“Ta vào thăm nhị ca ta, các ngươi còn không mau tránh ra.”
Không nói cũng biết, đám người Sa Hỏa đang ở bên ngoài canh giữ, chỉ là từ sau lần ở mật thất, họ trở nên vô cùng cảnh giác, ngay cả Hoắc Kỳ Thư cũng không khỏi kiêng dè.
Yến Tử ngồi bên trong phòng nói với ra:
“Cứ để Hoắc tiểu thư vào.”
Hoắc Kỳ Thư đẩy cửa ung dung đi vào, trên tay cầm bát thuốc còn đang nóng, nàng ta không thèm liếc Yến Tử một mạch đi đến trước giường Hoắc Sinh, đau lòng trầm mặc.
Yến Tử quan sát vẻ mặt, thái độ khác thường của Hoắc Kỳ Thư. Bình thường Hoắc Kỳ Thư khá thân thiết với nàng. Đừng nói là người trong phủ quen biết nàng lâu, Hoắc Kỳ Thư kể từ sau khi biết rõ thân phận của nàng luôn rảnh rỗi tìm nàng đàm đạo. Lúc này lại không buồn chào hỏi nàng. Ánh mắt có vẻ giận dữ. Dường như là oán hận...
Yến Tử lại liếc mắt đến Hoắc Sinh, nhớ đến câu nói của hắn khi còn ở trong mật thất: ‘Ngay cả nữ nhân ta yêu thương cũng không thể bảo vệ, vậy ta làm tướng quân để làm gì chứ’.
Hai mắt Yến Tử lập tức sáng lên, trong con ngươi lộ ra chút gian xảo. Nàng đảo bước rời ra bên ngoài gặp đám người Sa Hỏa cẩn thận dặn dò:
“Mấy người đứng bên ngoài này không cho bất cứ ai vào đây, lát nữa dù ta có la hét kêu gào đến mức nào cũng không được xông vào. Bất cứ ai cố tình nhảy vào thì cứ chờ mà lên núi trồng khoai đi.”
Không chờ cho đám người Sa Hỏa hết ngu mặt, Yến Tử đã đóng sập cửa đi vào đứng ngay sau lưng Hoắc Kỳ Thư thấp giọng:
“Kỳ Thư, tất cả là lỗi của ta. Lúc đó Hoắc tướng quân vì cứu ta nên mới bị thương nghiêm trọng như vậy. Tất cả là vì ta.”
Thân thể Hoắc Kỳ Thư khẽ rung động, nàng đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng xoay lưng đối mặt với Yến Tử, đôi mắt hạnh xinh đẹp nảy lên tia oán hận.
Yến Tử xịu mặt, trong lòng đánh giá lời nói kia chưa đủ để khiến nữ tử hiền lành như Hoắc Kỳ Thư có thể ra tay, nàng liền bồi thêm một câu:
“Nếu như lúc đó ta tự mình rời đi, huynh ấy cũng không đến nông nỗi này. Ta thật ích kỉ, vì sợ chết một mình cô đơn mới kéo huynh ấy đi.”
“....” Mắt Hoắc Kỳ Thư bắt đầu tóe lửa.
“Mặc dù lúc đó huynh ấy không thật sự muốn đi, nếu không phải ta dùng danh vương phi uy hiếp thì huynh ấy đã được an toàn.”
Hoắc Kỳ Thư siết chặt tay, mím môi, thở phì phì.
Yến Tử liếc Hoắc Kỳ Thư, giả bộ không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, loáng thoáng nghe tiếng Cố Vệ Bắc ngoài kia. Như sực nhớ ra điều gì. Nàng khẽ ôm bộ mặt bất lực nói:
“Hôm đó Cố đại ca còn nhất quyết muốn thay Hoắc tướng quân đi với ta. Ta biết huynh ấy là thanh mai trúc mã, từng có tình với ta, nhưng huynh ấy không biết võ công, đi theo lại mất công vướng tay vướng chân, thành ra mới quyết định chọn Hoắc tướng quân, nào có ngờ lại ra cớ sự này....”
Lúc này cơn giận dữ của Hoắc Kỳ Thư đã lên đến đỉnh điểm, nàng ta rút cây trâm bạc xinh xắn trên tóc xuống nắm chặt trong tay lăm lăm hướng Yến Tử hét lớn:
“Triệu Mẫn!!! Ta liều mạng với ngươi!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.