Chương 81: Dĩ - Tử Tương Phùng
Âu Dương Thế Ninh
21/12/2016
Tiếng gió heo hút đâu đó vang vọng, nhạn rừng kêu tiếng thê lương.
Đã là giờ Tí nửa đêm.
Tiểu Yến Tử mệt mỏi mở mắt, chỉ thấy đầu óc choáng váng, thân thể yếu ớt, ngay cả động tác mở mi cũng thực khó khăn.
Lúc này nàng mới phát hiện ra, cả thân thể đẫm máu không được chữa trị nằm trên một sàn nhà gỗ mục. Xung quanh là màn đen tối như mực, chỉ có ánh nến le lói bên kia cửa sổ như vì sao duy nhất giữa bầu trời.
Cảnh vật yên tĩnh ảm đạm.
Nàng khó khăn thở từng hơi, cổ khô khốc, mồ hôi và máu dính lấy nhau khiến nàng không thể phân biệt. Bàn tay ôm lấy vết thương chỉ ngập ngụa trong máu. Cho đến khi hồi phục được thần trí, nàng mới đưa mắt tìm kiếm Chiêu Dương.
Quả nhiên nàng ta đứng ngay sau lưng nàng.
Tiểu Yến Tử dương mắt nhìn Chiêu Dương tay cầm ngọn nến, tay còn lại giữ một cây pháo nhỏ quen thuộc.
Không sai, là pháo hoa nàng tự tay làm ra. Nhưng nàng ta đã lấy nó khi nào, tại sao lại muốn sử dụng nó, rốt cuộc là đang làm gì?
Chiêu Dương mặc kệ xung quanh, chỉ chậm rãi đặt pháo hoa xuống châm ngòi.
Thanh pháo cháy lên tiếng lửa vài tiếng tí tách.
“Bùm”
Quả pháo bật lên bầu trời rồi nổ tung như một đóa hoa, lấp lánh sắc màu, sặc sỡ trên bầu trời đen kịt. Mùi thuốc phủ đầy trời, làn khói trắng theo gió cuốn về phương xa.
“Quả nhiên rất đẹp. Ngươi khá lắm Triệu Mẫn!” Chiêu Dương hếch mắt hừ lạnh.
“Ngươi...muốn làm gì...khụ!” Tiểu Yến Tử khó khăn chống tay ngồi dậy, lại không cầm cự được ho ra một búng máu.
Đầu óc nàng càng ngày càng mơ hồ, tay chân run rẩy không chút sức sống.
Nàng không rõ, rốt cuộc Chiêu Dương đã hạ độc gì, có thể khiến nàng không chết ngay tức thì, mà dày vò nàng đau đớn như vậy?
“Ta ư?” Chiêu Dương nhìn về phía xa xăm, thấy từng đốm lửa chạy dọc ngọn núi, tiếng vó ngựa gấp gáp chạy về, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: “Ta muốn Lưu Dĩ tận mắt nhìn thấy ngươi chết!”
Chiêu Dương kéo thân thể lả đi của Yến Tử đến một cây cột nhỏ trước căn nhà hoang. Nàng ta dùng roi da giữ chặt Yến Tử lên thân cột rồi quấn chặt từng vòng từng vòng. Chặt đến mức phải dùng đao lớn mới có thể chặt đứt.
Trong lúc trói, Chiêu Dương còn không quên siết mạnh dây trói vào nơi vết thương của Yến Tử, khiến nàng đau đến mức chết đi sống lại, đau tận tâm can.
“Bốp!!!”
Chiêu Dương thấy Yến Tử gần như lịm đi, lại đưa tay giáng một bạt tai vào mặt nàng ép nàng phải tỉnh lại.
“Ai cho phép ngươi ngủ, ngươi phải tỉnh táo cho ta, phải chịu đau đớn cho ta!!!”
Tiểu Yến Tử vì vết thương ở bụng đã nứt toác, rỉ máu điên dại, đến mức cái tát trời giáng kia không còn khả năng khiến nàng đau đớn.
Nàng chỉ mệt mỏi lim dim, đưa đôi mắt còn ít ỏi tia sáng nhìn Chiêu Dương.
“Ngươi....hận ta như...vậy, chỉ vì...không có được...khụ...tình yêu của...chàng sao?”
Mắt Chiêu Dương tối sầm lại, cắn chặt môi. Gầm gừ:
“Hoang đường!! Tiện nhân! Ngươi thì biết cái gì. Lưu Dĩ yêu ta, chàng luôn yêu ta, chỉ vì tiện nhân ngươi bỏ bùa mê thuốc lú, khiến chàng quên mất ta!!!”
“Ngươi nghĩ...chàng yêu ngươi?” Tiểu Yến Tử liếc tia mắt sắc bén đầy tơ máu: “Chỉ vì chàng...không truy cứu...khụ...chuyện đêm động...phòng?”
Chiêu Dương cao ngạo bật cười. Nụ cười tà ác, đầy oán khí, đầy tà độc. Khiến cho nhạn rừng hoảng hồn kinh hãi, tu hú tắt tiếng chạy đi. Bầu trời đen tối vây lấy thêm âm khí xám xịt. Gió lạnh quất mạnh khiến nến kia trở nên cuồng loạn.
Bóng hai người như hư như ảo, phiêu dật trong đêm khuya. Tiếng cười xa xăm như quỷ dữ vang vọng:
“Chàng vì yêu ta mới không truy cứu. Theo tính cách của chàng, mười phần là tử.”
Tiểu Yến Tử hừ lạnh: “Ngươi không nghĩ đến....nhờ phụ thân ngươi, ngươi mới có đường sống?”
Mặt Chiêu Dương đanh lại, siết chặt tay đầy giận dữ: “Không phải phụ thân, là vì ta, chàng vì ta. Ngươi có nghe rõ hay không???”
“Vậy...sao?” Tiểu Yến Tử cố dãn ra một nụ cười ngạo mạn: “Chàng có...bao giờ...nói...yêu ngươi hay chưa? Có bao...giờ ôm ngươi ngủ.... bồi ngươi ăn...nuốt nước mắt của ngươi... xoa đầu ngươi hay chưa?”
Vẻ mặt Chiêu Dương trở nên trắng bệch, tựa như kinh ngạc. Nàng ta mơ hồ bước thụt về sau một bước, tròng mắt trắng dã.
“Không lẽ...Chàng làm tất cả điều đó cho ngươi? Không thể nào, ngươi nói dối. Chàng là thiên tuế, là thần trời. Cho dù ngươi là thê tử thì cũng chỉ là cung phụng chàng, hầu hạ chàng. Đời nào người như chàng lại yêu chiều ngươi, nuốt nước mắt của ngươi. Chàng rất thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm vậy. Thứ bẩn thỉu như ngươi sao có thể được chàng để vào mắt. Muốn khích bác ta ư? Đừng có mơ!” Chiêu Dương càng nói, càng trở nên hoảng loạn. Nàng ta quay cuồng trong câu nói của Yến Tử. Tựa hồ tìm mọi cách phủ nhận.
“Chiêu Dương ngươi....thật đáng thương....” Tiểu Yến Tử ngậm một tiếng cười ngạo mạn: “Ngươi...rõ ràng biết...chàng yêu ta...Mới muốn chàng chứng kiến...ta chết. Lại không chịu...thừa nhận!”
“Im miệng!!!”
Chiêu Dương gầm lên như một con thú. Nàng ta vung tay lần nữa giáng một bạt tai xuống đôi má đầy máu của Yến Tử.
Phụt!!
Cái tát đầy nội lực và lửa hận, khiến cho Yến Tử phun ra một bụng máu đen. Màn máu phủ khắp nơi, khiến cho nàng mơ hồ không biết. Rốt cuộc nàng đã mất bao nhiêu máu rồi. Có phải sắp cạn khô rồi không.
Chiêu Dương vẫn không chịu tha cho Tiểu Yến Tử, nàng ta lấy từ đâu ra một cái roi da khác, đứng lùi ba bước. Lăm lăm nhìn Yến Tử bị trói chặt trên cây cột.
Tay vung lên một cái, roi da trượt xuống, tàn nhẫn quất mạnh trên thân thể yếu ớt ngập ngụa trong máu.
“Chết đi! Chết đi! Yêu nghiệt, tiện nhân. Lưu Dĩ là của ta! Chàng là của ta!! Ta mới là Giám Quốc Vương Phi, ta mới là Giám Quốc Vương Phi!”
Mỗi câu nói, Chiêu Dương lại quất mạnh roi da xuống thân Yến Tử, khiến cho làn da trơn mượt bị xé toạt, máu tươi tuôn ra như suối.
Cơn đau dày xéo tâm can, từ bụng, từ thân thể.
Đau quá! Đau quá! Đừng đánh nữa, hãy để ta chết đi. Ta chịu không nổi nữa.
Nỗi đau dày vò Yến Tử, khiến cho nàng không chịu được mà bật khóc.
“Đau...đừng đánh...” Tiểu Yến Tử nức nở, yếu ớt van xin.
Nhưng Chiêu Dương lại càng tăng lên lực đánh, gắng sức hành hạ nàng.
Bỗng nhiên ánh sáng từ chiếc đồng hồ trên cổ Yến tử lần nữa lóe lên, hơi nóng từ chiếc vòng cổ khiến nàng bỏng rát.
Nhưng thật kì lạ. Chiêu Dương dường như không nhìn thấy ánh sáng đó, nàng ta vẫn tiếp tục ra tay tra tấn nàng. Không một chút ngơi nghỉ.
Tiểu Yến Tử lả đi, dần dà cơn đau tột độ biến thành hư không. Ngũ giác trở nên tê liệt, dường như không còn cảm thấy đau nữa.
Mặc kệ Chiêu Dương tàn nhẫn hành hạ, nàng không một tiếng kêu than, chỉ hé mở đôi mắt mờ đục, nhìn đốm lửa dưới chân núi dần dần đến gần.
Chiêu Dương cuối cùng cũng chịu dừng đánh. Nàng ta hừ lạnh nhìn Yến Tử như một cái xác chết, toàn thân rách nát rướm máu, từ đầu đến chân không có chỗ nào lành lặn mới thỏa mãn.
Nàng ta đưa mắt nhìn đoàn quân từ xa cầm đuốc vội vã tiến tới, khóe miệng chầm chậm giãn ra một nụ cười. Vội vàng bật ra cửa, vẻ mặt sáng lạng reo lên.
“Đến rồi, chàng đến rồi!”
Tiểu Yến Tử mơ hồ nghe tiếng vó ngựa. Trong gió thoảng đưa mùi cổ hương quen thuộc đến với nàng.
Chàng đến rồi sao?
Từ giữa cánh rừng bạc. Mảng đen tách ra, đưa lối dẫn một bóng bạch kim cao lớn uy nghiêm xải bước đến trước ngôi nhà hoang.
Khí thế cường đại, dáng vẻ cao ngạo, chính khí ngút ngàn. Đôi mắt thanh u, vạn lần bất hãi.
“Quốc Công thúc, người đã đến rồi!”
Chiêu Dương đang mừng rỡ nhìn Lưu Dĩ, bỗng nhiên mắt nàng ta lóe lên hướng về phía đằng sau nhà hoang.
Tiếng bước chân dồn dập vội vàng, đám lửa vây quanh nhanh chóng bao vây ngôi nhà hoang.
Từ trong bóng tối, một thân trường phục ngạo nghễ bước ra, khí khái đế vương, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén.
“Doanh Tắc!!!” Chiêu Dương cau mày, lại đưa mắt nhìn Tiểu Yến Tử đã bị bóng tối che khuất, chỉ có nàng ta mới nhìn thấy nàng. “Ngươi cũng thật tốt số.”
Lưu Dĩ cau mày nhìn vào ngôi nhà tối đen như mực không chút sinh khí. ở giữa ngôi nhà trên tầng hai, xuất hiện bóng người không rõ mặt, chỉ nghe giọng nói vang lên.
“Chiêu Dương?” Lưu Dĩ lạnh lùng cất giọng.
Chiêu Dương châm một ngọn đuốc sáng rực cầm trên tay vừa hay thắp sáng khuôn mặt nàng ta, vẫn là vẻ mặt cao ngạo nhưng không che dấu niềm vui mừng.
“Vâng! Là Chiêu Dương, tiểu Dương của thúc đây!”
Lúc này từ đằng sau Hoắc Sinh cùng đám binh linh tất bật chạy đến nơi.
“Sao lại là Chiêu Dương quận chúa? Vương Phi đâu?” Lam Thất nhíu mày nghi hoặc, lại như cảm nhận được xung quanh nhà hoang có người. Chỉ là màn đêm tối đen như mực, một chút ánh sáng trong ngôi nhà cũng không có, khiến cho tầm nhìn hạn chế trên gương mặt điên dại của Chiêu Dương.
Chiêu Dương cảnh giác đưa mắt về đám người đằng sau ngôi nhà, lại chuyển hướng đến Lưu Dĩ, xem chừng có vẻ gấp gáp.
Nàng ta đưa ngọn đuốc đi đến cây cột. Vừa hay chiếu sáng cho cả ngôi nhà, soi tỏ rõ ràng thân ảnh nhầy nhụa máu lả đi, bị trói chặt trên cây cột.
“Quốc Công thúc đang tìm nàng ta có phải không?”
Lưu Dĩ theo ánh sáng soi tỏ, đưa mắt theo ánh sáng mới nhìn thấy thân thể yếu ớt bị buộc chặt trên cây cột. Từng giọt máu vương vãi nhỏ giọt ứa ra từ thân thể người đó.
Tim hắn thít lại.
Là khuôn mặt đó, là dung nhan ngày đêm hắn nhớ nhung.
“Tiểu....”
Đầu não hắn ong lên một tiếng. Trái tim như bị ngàn mũi đao cứa chặt, lòng hắn lạnh đi.
Hắn nhìn rõ, hoàn toàn nhìn rõ Tiểu Yến Tử bị một vết thương lớn ở bụng, máu ứa ra như suối, trên gương mặt trắng nõn vương máu tươi, khắp thân thể chỉ có mảnh y phục rách nát lộ ra da thịt trầy xước nghiêm trọng. Đôi mắt tinh anh nghịch ngợm chỉ còn một mảng u tối, con ngươi đục ngầu nhìn hắn đầy hạnh phúc.
“Tiểu Yến Tử!” Lưu Dĩ nhẹ cất giọng. Chất giọng đầy yêu thương lại không kém phần xót xa.
Quanh thân hắn, khí lạnh cùng bóng đen mờ ảo vụt lên hệt như ma quỷ, đôi con ngươi u lạnh đầy giận dữ. Bàn tay to lớn tuốt Thượng Phương ra khỏi vỏ, lập tức điểm mũi chân bật người lao về phía nàng.
Nữ nhân hắn hết lòng che chở, tận tâm chăm sóc. Ngay cả nửa câu quở mắng cũng không nỡ. Cớ sao kẻ khác lại dám đả thương nàng.
Lưu Dĩ liếc đôi mắt sắc lạnh đến Chiêu Dương. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Giết ả!!!
Chiêu Dương bị ánh mắt nộ khí của Lưu Dĩ dọa xanh mặt, vội đưa tay bóp cổ Tiểu Yến Tử đe dọa:
“Người muốn tiểu Dương tiễn nàng ta sớm một đoạn?”
“Mẫn Mẫn!!!”
Hoắc Sinh bị thương kêu lên một tiếng, mắt đào đầy tơ máu. Tựa như không trụ nổi khi nhìn thấy nàng như vậy.
Từ đằng sau ngôi nhà hoang, có tiếng ai đó đầy oán trách. Đôi mắt Lục Tiểu Phụng như tê tái đi.
Trời ơi! Nàng chỉ vừa xa rời hắn mấy canh giờ, là kẻ tàn nhẫn nào khiến nàng như vậy???
Lưu Dĩ khựng lại giữa không trung, mày lưỡi mác nhíu chặt nhìn nàng.
Tiểu Yến Tử ngay từ đầu đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Dĩ. Nàng chưa từng rời khỏi hắn lấy nửa phân. Nhìn thấy hắn đau đớn nhìn nàng. Lòng nàng quặn đau.
Tiểu Yến Tử khó khăn thở, nàng thực muốn gọi tên hắn, nhưng ngay cả cử động một ngón tay cũng không thể. Chỉ bất lực để Chiêu Dương nắm cổ nàng.
Lưu Dĩ sau nửa giây bất động. Lập tức mắt phượng lóe lên sát khí. Bàn tay nổi đầy gân, siết chặt lộ từng đốt xương trắng. Hắn gầm lên như quỷ dữ.
“Chiêu Dương!!! Hôm nay bổn vương bắt ngươi phải đền tội!!!”
Lưu Dĩ như hóa thành quỷ Diêm La, bóng bạch kim phiêu dật giận dữ điểm mũi chân bay lên.
Hoắc Sinh cùng đám vệ binh lập tức kẻ dương cung, người thi triển khinh công. Ai nấy mặt mày nghiêm trọng, bừng bừng lửa giận.
Phía đằng sau ngôi nhà vang lến tiếng sột soạt. Tựa như người của Lục Tiểu Phụng sẵn sàng đâm chết Chiêu Dương bất kỳ lúc nào.
Nhưng Chiêu Dương lại nhanh hơn một bước giữ chặt Tiểu Yến Tử, lôi trong ngực ra một quả thuốc nổ to bằng lòng bàn tay đe dọa:
“Người tiến lên một bước. Thuốc nổ này sẽ tiễn nàng ta về tây thiên!!!”
Lưu Dĩ lập tức ngưng cước, dương mắt nhìn quả thuốc nổ trong tay Chiêu Dương.
Tiểu Yến Tử cũng thoảng qua tia giật mình.
Đây không phải thuốc nổ loại thường. Là phát minh mới của nàng. Bom siêu tốc. Một quả này phá được một ngôi biệt thự đấy!!!
Trong phạm vi ngôi nhà này, nếu quả bom kia phát nổ sẽ thịt nát xương tan. Mười chết một sống đấy. Không thể dùng quả bom này làm đồ chơi được đâu.
Tiểu Yến Tử là người chế tạo ra nó, nàng biết rõ quả bom trên tay Chiêu Dương có sức công phá như thế nào.
Lúc này Chiêu Dương lại gần như phát điên. Nếu như nàng ta làm thật thì kiếp này coi như chấm hết.
Đã là giờ Tí nửa đêm.
Tiểu Yến Tử mệt mỏi mở mắt, chỉ thấy đầu óc choáng váng, thân thể yếu ớt, ngay cả động tác mở mi cũng thực khó khăn.
Lúc này nàng mới phát hiện ra, cả thân thể đẫm máu không được chữa trị nằm trên một sàn nhà gỗ mục. Xung quanh là màn đen tối như mực, chỉ có ánh nến le lói bên kia cửa sổ như vì sao duy nhất giữa bầu trời.
Cảnh vật yên tĩnh ảm đạm.
Nàng khó khăn thở từng hơi, cổ khô khốc, mồ hôi và máu dính lấy nhau khiến nàng không thể phân biệt. Bàn tay ôm lấy vết thương chỉ ngập ngụa trong máu. Cho đến khi hồi phục được thần trí, nàng mới đưa mắt tìm kiếm Chiêu Dương.
Quả nhiên nàng ta đứng ngay sau lưng nàng.
Tiểu Yến Tử dương mắt nhìn Chiêu Dương tay cầm ngọn nến, tay còn lại giữ một cây pháo nhỏ quen thuộc.
Không sai, là pháo hoa nàng tự tay làm ra. Nhưng nàng ta đã lấy nó khi nào, tại sao lại muốn sử dụng nó, rốt cuộc là đang làm gì?
Chiêu Dương mặc kệ xung quanh, chỉ chậm rãi đặt pháo hoa xuống châm ngòi.
Thanh pháo cháy lên tiếng lửa vài tiếng tí tách.
“Bùm”
Quả pháo bật lên bầu trời rồi nổ tung như một đóa hoa, lấp lánh sắc màu, sặc sỡ trên bầu trời đen kịt. Mùi thuốc phủ đầy trời, làn khói trắng theo gió cuốn về phương xa.
“Quả nhiên rất đẹp. Ngươi khá lắm Triệu Mẫn!” Chiêu Dương hếch mắt hừ lạnh.
“Ngươi...muốn làm gì...khụ!” Tiểu Yến Tử khó khăn chống tay ngồi dậy, lại không cầm cự được ho ra một búng máu.
Đầu óc nàng càng ngày càng mơ hồ, tay chân run rẩy không chút sức sống.
Nàng không rõ, rốt cuộc Chiêu Dương đã hạ độc gì, có thể khiến nàng không chết ngay tức thì, mà dày vò nàng đau đớn như vậy?
“Ta ư?” Chiêu Dương nhìn về phía xa xăm, thấy từng đốm lửa chạy dọc ngọn núi, tiếng vó ngựa gấp gáp chạy về, khóe môi cũng khẽ nhếch lên: “Ta muốn Lưu Dĩ tận mắt nhìn thấy ngươi chết!”
Chiêu Dương kéo thân thể lả đi của Yến Tử đến một cây cột nhỏ trước căn nhà hoang. Nàng ta dùng roi da giữ chặt Yến Tử lên thân cột rồi quấn chặt từng vòng từng vòng. Chặt đến mức phải dùng đao lớn mới có thể chặt đứt.
Trong lúc trói, Chiêu Dương còn không quên siết mạnh dây trói vào nơi vết thương của Yến Tử, khiến nàng đau đến mức chết đi sống lại, đau tận tâm can.
“Bốp!!!”
Chiêu Dương thấy Yến Tử gần như lịm đi, lại đưa tay giáng một bạt tai vào mặt nàng ép nàng phải tỉnh lại.
“Ai cho phép ngươi ngủ, ngươi phải tỉnh táo cho ta, phải chịu đau đớn cho ta!!!”
Tiểu Yến Tử vì vết thương ở bụng đã nứt toác, rỉ máu điên dại, đến mức cái tát trời giáng kia không còn khả năng khiến nàng đau đớn.
Nàng chỉ mệt mỏi lim dim, đưa đôi mắt còn ít ỏi tia sáng nhìn Chiêu Dương.
“Ngươi....hận ta như...vậy, chỉ vì...không có được...khụ...tình yêu của...chàng sao?”
Mắt Chiêu Dương tối sầm lại, cắn chặt môi. Gầm gừ:
“Hoang đường!! Tiện nhân! Ngươi thì biết cái gì. Lưu Dĩ yêu ta, chàng luôn yêu ta, chỉ vì tiện nhân ngươi bỏ bùa mê thuốc lú, khiến chàng quên mất ta!!!”
“Ngươi nghĩ...chàng yêu ngươi?” Tiểu Yến Tử liếc tia mắt sắc bén đầy tơ máu: “Chỉ vì chàng...không truy cứu...khụ...chuyện đêm động...phòng?”
Chiêu Dương cao ngạo bật cười. Nụ cười tà ác, đầy oán khí, đầy tà độc. Khiến cho nhạn rừng hoảng hồn kinh hãi, tu hú tắt tiếng chạy đi. Bầu trời đen tối vây lấy thêm âm khí xám xịt. Gió lạnh quất mạnh khiến nến kia trở nên cuồng loạn.
Bóng hai người như hư như ảo, phiêu dật trong đêm khuya. Tiếng cười xa xăm như quỷ dữ vang vọng:
“Chàng vì yêu ta mới không truy cứu. Theo tính cách của chàng, mười phần là tử.”
Tiểu Yến Tử hừ lạnh: “Ngươi không nghĩ đến....nhờ phụ thân ngươi, ngươi mới có đường sống?”
Mặt Chiêu Dương đanh lại, siết chặt tay đầy giận dữ: “Không phải phụ thân, là vì ta, chàng vì ta. Ngươi có nghe rõ hay không???”
“Vậy...sao?” Tiểu Yến Tử cố dãn ra một nụ cười ngạo mạn: “Chàng có...bao giờ...nói...yêu ngươi hay chưa? Có bao...giờ ôm ngươi ngủ.... bồi ngươi ăn...nuốt nước mắt của ngươi... xoa đầu ngươi hay chưa?”
Vẻ mặt Chiêu Dương trở nên trắng bệch, tựa như kinh ngạc. Nàng ta mơ hồ bước thụt về sau một bước, tròng mắt trắng dã.
“Không lẽ...Chàng làm tất cả điều đó cho ngươi? Không thể nào, ngươi nói dối. Chàng là thiên tuế, là thần trời. Cho dù ngươi là thê tử thì cũng chỉ là cung phụng chàng, hầu hạ chàng. Đời nào người như chàng lại yêu chiều ngươi, nuốt nước mắt của ngươi. Chàng rất thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm vậy. Thứ bẩn thỉu như ngươi sao có thể được chàng để vào mắt. Muốn khích bác ta ư? Đừng có mơ!” Chiêu Dương càng nói, càng trở nên hoảng loạn. Nàng ta quay cuồng trong câu nói của Yến Tử. Tựa hồ tìm mọi cách phủ nhận.
“Chiêu Dương ngươi....thật đáng thương....” Tiểu Yến Tử ngậm một tiếng cười ngạo mạn: “Ngươi...rõ ràng biết...chàng yêu ta...Mới muốn chàng chứng kiến...ta chết. Lại không chịu...thừa nhận!”
“Im miệng!!!”
Chiêu Dương gầm lên như một con thú. Nàng ta vung tay lần nữa giáng một bạt tai xuống đôi má đầy máu của Yến Tử.
Phụt!!
Cái tát đầy nội lực và lửa hận, khiến cho Yến Tử phun ra một bụng máu đen. Màn máu phủ khắp nơi, khiến cho nàng mơ hồ không biết. Rốt cuộc nàng đã mất bao nhiêu máu rồi. Có phải sắp cạn khô rồi không.
Chiêu Dương vẫn không chịu tha cho Tiểu Yến Tử, nàng ta lấy từ đâu ra một cái roi da khác, đứng lùi ba bước. Lăm lăm nhìn Yến Tử bị trói chặt trên cây cột.
Tay vung lên một cái, roi da trượt xuống, tàn nhẫn quất mạnh trên thân thể yếu ớt ngập ngụa trong máu.
“Chết đi! Chết đi! Yêu nghiệt, tiện nhân. Lưu Dĩ là của ta! Chàng là của ta!! Ta mới là Giám Quốc Vương Phi, ta mới là Giám Quốc Vương Phi!”
Mỗi câu nói, Chiêu Dương lại quất mạnh roi da xuống thân Yến Tử, khiến cho làn da trơn mượt bị xé toạt, máu tươi tuôn ra như suối.
Cơn đau dày xéo tâm can, từ bụng, từ thân thể.
Đau quá! Đau quá! Đừng đánh nữa, hãy để ta chết đi. Ta chịu không nổi nữa.
Nỗi đau dày vò Yến Tử, khiến cho nàng không chịu được mà bật khóc.
“Đau...đừng đánh...” Tiểu Yến Tử nức nở, yếu ớt van xin.
Nhưng Chiêu Dương lại càng tăng lên lực đánh, gắng sức hành hạ nàng.
Bỗng nhiên ánh sáng từ chiếc đồng hồ trên cổ Yến tử lần nữa lóe lên, hơi nóng từ chiếc vòng cổ khiến nàng bỏng rát.
Nhưng thật kì lạ. Chiêu Dương dường như không nhìn thấy ánh sáng đó, nàng ta vẫn tiếp tục ra tay tra tấn nàng. Không một chút ngơi nghỉ.
Tiểu Yến Tử lả đi, dần dà cơn đau tột độ biến thành hư không. Ngũ giác trở nên tê liệt, dường như không còn cảm thấy đau nữa.
Mặc kệ Chiêu Dương tàn nhẫn hành hạ, nàng không một tiếng kêu than, chỉ hé mở đôi mắt mờ đục, nhìn đốm lửa dưới chân núi dần dần đến gần.
Chiêu Dương cuối cùng cũng chịu dừng đánh. Nàng ta hừ lạnh nhìn Yến Tử như một cái xác chết, toàn thân rách nát rướm máu, từ đầu đến chân không có chỗ nào lành lặn mới thỏa mãn.
Nàng ta đưa mắt nhìn đoàn quân từ xa cầm đuốc vội vã tiến tới, khóe miệng chầm chậm giãn ra một nụ cười. Vội vàng bật ra cửa, vẻ mặt sáng lạng reo lên.
“Đến rồi, chàng đến rồi!”
Tiểu Yến Tử mơ hồ nghe tiếng vó ngựa. Trong gió thoảng đưa mùi cổ hương quen thuộc đến với nàng.
Chàng đến rồi sao?
Từ giữa cánh rừng bạc. Mảng đen tách ra, đưa lối dẫn một bóng bạch kim cao lớn uy nghiêm xải bước đến trước ngôi nhà hoang.
Khí thế cường đại, dáng vẻ cao ngạo, chính khí ngút ngàn. Đôi mắt thanh u, vạn lần bất hãi.
“Quốc Công thúc, người đã đến rồi!”
Chiêu Dương đang mừng rỡ nhìn Lưu Dĩ, bỗng nhiên mắt nàng ta lóe lên hướng về phía đằng sau nhà hoang.
Tiếng bước chân dồn dập vội vàng, đám lửa vây quanh nhanh chóng bao vây ngôi nhà hoang.
Từ trong bóng tối, một thân trường phục ngạo nghễ bước ra, khí khái đế vương, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén.
“Doanh Tắc!!!” Chiêu Dương cau mày, lại đưa mắt nhìn Tiểu Yến Tử đã bị bóng tối che khuất, chỉ có nàng ta mới nhìn thấy nàng. “Ngươi cũng thật tốt số.”
Lưu Dĩ cau mày nhìn vào ngôi nhà tối đen như mực không chút sinh khí. ở giữa ngôi nhà trên tầng hai, xuất hiện bóng người không rõ mặt, chỉ nghe giọng nói vang lên.
“Chiêu Dương?” Lưu Dĩ lạnh lùng cất giọng.
Chiêu Dương châm một ngọn đuốc sáng rực cầm trên tay vừa hay thắp sáng khuôn mặt nàng ta, vẫn là vẻ mặt cao ngạo nhưng không che dấu niềm vui mừng.
“Vâng! Là Chiêu Dương, tiểu Dương của thúc đây!”
Lúc này từ đằng sau Hoắc Sinh cùng đám binh linh tất bật chạy đến nơi.
“Sao lại là Chiêu Dương quận chúa? Vương Phi đâu?” Lam Thất nhíu mày nghi hoặc, lại như cảm nhận được xung quanh nhà hoang có người. Chỉ là màn đêm tối đen như mực, một chút ánh sáng trong ngôi nhà cũng không có, khiến cho tầm nhìn hạn chế trên gương mặt điên dại của Chiêu Dương.
Chiêu Dương cảnh giác đưa mắt về đám người đằng sau ngôi nhà, lại chuyển hướng đến Lưu Dĩ, xem chừng có vẻ gấp gáp.
Nàng ta đưa ngọn đuốc đi đến cây cột. Vừa hay chiếu sáng cho cả ngôi nhà, soi tỏ rõ ràng thân ảnh nhầy nhụa máu lả đi, bị trói chặt trên cây cột.
“Quốc Công thúc đang tìm nàng ta có phải không?”
Lưu Dĩ theo ánh sáng soi tỏ, đưa mắt theo ánh sáng mới nhìn thấy thân thể yếu ớt bị buộc chặt trên cây cột. Từng giọt máu vương vãi nhỏ giọt ứa ra từ thân thể người đó.
Tim hắn thít lại.
Là khuôn mặt đó, là dung nhan ngày đêm hắn nhớ nhung.
“Tiểu....”
Đầu não hắn ong lên một tiếng. Trái tim như bị ngàn mũi đao cứa chặt, lòng hắn lạnh đi.
Hắn nhìn rõ, hoàn toàn nhìn rõ Tiểu Yến Tử bị một vết thương lớn ở bụng, máu ứa ra như suối, trên gương mặt trắng nõn vương máu tươi, khắp thân thể chỉ có mảnh y phục rách nát lộ ra da thịt trầy xước nghiêm trọng. Đôi mắt tinh anh nghịch ngợm chỉ còn một mảng u tối, con ngươi đục ngầu nhìn hắn đầy hạnh phúc.
“Tiểu Yến Tử!” Lưu Dĩ nhẹ cất giọng. Chất giọng đầy yêu thương lại không kém phần xót xa.
Quanh thân hắn, khí lạnh cùng bóng đen mờ ảo vụt lên hệt như ma quỷ, đôi con ngươi u lạnh đầy giận dữ. Bàn tay to lớn tuốt Thượng Phương ra khỏi vỏ, lập tức điểm mũi chân bật người lao về phía nàng.
Nữ nhân hắn hết lòng che chở, tận tâm chăm sóc. Ngay cả nửa câu quở mắng cũng không nỡ. Cớ sao kẻ khác lại dám đả thương nàng.
Lưu Dĩ liếc đôi mắt sắc lạnh đến Chiêu Dương. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Giết ả!!!
Chiêu Dương bị ánh mắt nộ khí của Lưu Dĩ dọa xanh mặt, vội đưa tay bóp cổ Tiểu Yến Tử đe dọa:
“Người muốn tiểu Dương tiễn nàng ta sớm một đoạn?”
“Mẫn Mẫn!!!”
Hoắc Sinh bị thương kêu lên một tiếng, mắt đào đầy tơ máu. Tựa như không trụ nổi khi nhìn thấy nàng như vậy.
Từ đằng sau ngôi nhà hoang, có tiếng ai đó đầy oán trách. Đôi mắt Lục Tiểu Phụng như tê tái đi.
Trời ơi! Nàng chỉ vừa xa rời hắn mấy canh giờ, là kẻ tàn nhẫn nào khiến nàng như vậy???
Lưu Dĩ khựng lại giữa không trung, mày lưỡi mác nhíu chặt nhìn nàng.
Tiểu Yến Tử ngay từ đầu đã nhìn thấy bóng dáng Lưu Dĩ. Nàng chưa từng rời khỏi hắn lấy nửa phân. Nhìn thấy hắn đau đớn nhìn nàng. Lòng nàng quặn đau.
Tiểu Yến Tử khó khăn thở, nàng thực muốn gọi tên hắn, nhưng ngay cả cử động một ngón tay cũng không thể. Chỉ bất lực để Chiêu Dương nắm cổ nàng.
Lưu Dĩ sau nửa giây bất động. Lập tức mắt phượng lóe lên sát khí. Bàn tay nổi đầy gân, siết chặt lộ từng đốt xương trắng. Hắn gầm lên như quỷ dữ.
“Chiêu Dương!!! Hôm nay bổn vương bắt ngươi phải đền tội!!!”
Lưu Dĩ như hóa thành quỷ Diêm La, bóng bạch kim phiêu dật giận dữ điểm mũi chân bay lên.
Hoắc Sinh cùng đám vệ binh lập tức kẻ dương cung, người thi triển khinh công. Ai nấy mặt mày nghiêm trọng, bừng bừng lửa giận.
Phía đằng sau ngôi nhà vang lến tiếng sột soạt. Tựa như người của Lục Tiểu Phụng sẵn sàng đâm chết Chiêu Dương bất kỳ lúc nào.
Nhưng Chiêu Dương lại nhanh hơn một bước giữ chặt Tiểu Yến Tử, lôi trong ngực ra một quả thuốc nổ to bằng lòng bàn tay đe dọa:
“Người tiến lên một bước. Thuốc nổ này sẽ tiễn nàng ta về tây thiên!!!”
Lưu Dĩ lập tức ngưng cước, dương mắt nhìn quả thuốc nổ trong tay Chiêu Dương.
Tiểu Yến Tử cũng thoảng qua tia giật mình.
Đây không phải thuốc nổ loại thường. Là phát minh mới của nàng. Bom siêu tốc. Một quả này phá được một ngôi biệt thự đấy!!!
Trong phạm vi ngôi nhà này, nếu quả bom kia phát nổ sẽ thịt nát xương tan. Mười chết một sống đấy. Không thể dùng quả bom này làm đồ chơi được đâu.
Tiểu Yến Tử là người chế tạo ra nó, nàng biết rõ quả bom trên tay Chiêu Dương có sức công phá như thế nào.
Lúc này Chiêu Dương lại gần như phát điên. Nếu như nàng ta làm thật thì kiếp này coi như chấm hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.