Chương 53: Họa Vô Đơn Chí
Âu Dương Thế Ninh
29/10/2016
Tiểu Yến Tử về đến phủ tướng
trời đã nhá nhem tối. Lưu Dĩ vẫn còn bận rộn ở trại doanh chưa thấy mặt
đâu. Chiến sự bận rộn, ngay cả thở hắn còn không có. Yến Tử nhìn trượng
phu mệt mỏi như vậy cũng đau lòng cho hắn.
Lúc này là giờ nàng đến Tây viện thăm Triệu Phạm Hoa cùng đại tẩu và chất tử tính toán chơi đùa một lát mới về ngủ.
Vừa vào đến phòng chỉ thấy Triệu Phạm Hoa cùng Hoắc Thiện đang ngồi trên bàn trà, vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch. Nhìn thấy Yến Tử một mình bước vào hai mắt lập tức sáng lên. Hoắc Thiện không chậm trễ liền bật người dậy gấp giọng:
“Vương phi nương nương, chuyện Chiêu Dương quận chúa bị hạ độc là như thế nào?”
Hoăc Thiện cùng Yến Tử sớm đã trở thành bằng hữu, lễ nghi không cần thiết khi không có người ngoài đều trực tiếp bỏ qua xông xáo hỏi sự tình.
Yến Tử đơ mặt một lúc, hôm nay gặp toàn chuyện đâu đâu, nàng cũng quên mất chuyện Chiêu Dương, không biết nàng ta sao rồi:
“Lúc đàm đạo, nàng ta tự dưng bị trúng độc rồi ngất. Sau đó còn vu cho ta tiếng ác!” Mặt Yến Tử thoáng xanh: “Không lẽ nàng ta đã chết!”
Vô lý, có ai tự hạ độc mình lại hạ đến chết như vậy.
Hoắc Thiện hai mắt trắng dã, mặt đã chuyển từ trắng sang đen, lắc đầu thở dài:
“Quận chúa vẫn đang hôn mê sâu. Ngự y nói sự tình rất nghiêm trọng. Người trong cung đang loạn hết cả lên. Tiêu Phi quỳ trước đại điện, đang khóc lóc van xin Thái Hậu làm rõ sự tình, còn không ngại ngần chỉ đích danh nương nương xuống tay.”
Yến Tử đã lường chuyện này không thể dấu diếm, nhưng nàng không làm. Lưu Dĩ tin nàng. Hắn còn ngồi đó, không truy cứu thì thôi đi. Thiên hạ này ai dám bắt bẻ hắn đây? Loạn thì loạn, nàng có hắn, sợ gì chứ.
Triệu Phạm Hoa xanh mặt thở dài nói: “ Mẫn Mẫn, lần này muội đắc tội với người của Thân vương, thật sự là khó sống rồi!”
“Đại ca, muội không làm việc bỉ ổi đó. Là nàng ta dùng khổ nhục kế!” Yến Tử nhảy dựng lên. Người hiểu nàng nhất chỉ có thể là Triệu Phạm Hoa, không lẽ ngay cả hắn cũng không tin nàng.
“Ta tin, đương nhiên là ta tin muội muội ta không làm chuyện bất nhân bất nghĩa đó. Thế nhưng người khác có thể giống như ta mà tin muội sao?” Triệu Phạm Hoa ngưng trọng đáp.
Hoắc Thiện cũng bồi thêm: “Nương nương à, hạ quan biết rõ người sẽ không làm, nhưng chuyện này đã đến tai Thái Hậu cùng Tiêu Phi, cả hai vị đó đều đang rất tức giận, liệu họ có nghĩ ra nương nương là người như thế nào mà không truy cứu hay không?”
Tiểu Yến Tử hơi hoảng, nàng đã quên mất bà mẹ chồng quyền lực không ưa nàng. Lúc này lại mọc ra Tiêu Phi. Tiêu Phi là chính thê của Thân vương, cũng chính làm mẫu thân của Chiêu Dương. Là vương phi của Đại Hoàng Tử so ra cũng có thể ngang hàng với nàng, chỉ là giám quốc Vương Phi vẫn là cao hơn một bậc. Nhưng Thân vương đã chết, bà ta lý nào lại lớn gan dám cùng Chiêu Dương vu hại nàng như vậy.
Hoắc Thiện hiểu ý tứ trong mắt Yến Tử, chậm rãi giải thích: “Thân vương năm xưa cùng tiên đế oai phong lẫm liệt, hai cha con dẫn vạn quân đánh nhau với hơn mấy chục nước chư hầu mở rộng giang san lập nên đại Sở. Thân vương năm đó một lòng vì giang sơn đại Sở, không mưu sự, không cưỡng cầu. Đối với tiên đế mà nói, Thân vương là hài tử mà ông yêu thương nhất, vì vậy mà trao cho Thân vương rất nhiều quyền lực. Chính thê của ngài là Tiêu Phi, là đích nữ họ nhà Chu, uy thế dòng tộc này lấn át cả hoàng thất. Nếu không phải uy của tiên đế trị được thì có lẽ đã bị bọn họ ngồi lên đầu. Cũng vì quyền thế đầy mình, nếu không phải thân vương đã sớm tử trận thì ngày hôm nay Quốc Công sẽ phải đối mặt với một Thân vương không thể đánh bại. Chiêu Dương quận chúa lại là đích nữ của ông ta, lần này gặp chuyện, Tiêu Phi dựa vào quyền lực của Thân vương đê lại cùng thế lực Chu gia mà ép nương nương!”
Tiểu Yến Tử ồ lên một tiếng: “Chẳng trách Chiêu Dương ngạo mạn với bổn cung đến như vậy!”
Hoắc Thiện ảo não thở một tiếng:
"Nương nương à, lần này hoạ thực sự đến rồi. Thái Hậu thấy người gặp biến, lại đụng đến con cháu hoàng thất sẽ chỉ có thể làm ra hai cách, hoặc là tiếp tay hoặc là đứng nhìn. Lại xem thái độ của Thái Hậu đối với nương nương, rõ ràng việc tiếp tay là hoàn toàn có thể!"
Tiểu Yến Tử coi như tường tận. Người mẹ chồng này từ sau lần Lệ Y hạ thủ với nàng đã nhìn nàng như cái gai trong mắt, rất muốn phế bỏ nhưng lại không thể động thủ vì Lưu Dĩ bảo bọc quá cẩn thận. Lúc này lại lòi ra cái uy của Thân Vương.
Nàng trở thành người hoàng thất cũng chưa lâu. Khác với hiểu biết về Tần Quốc. Đối với Sở quốc nàng hầu như không có bất kì kiến thức nào. Quyền thế ngút trời của gia quyến nhà Chiêu Dương nàng bây giờ mới tường tận. Chẳng trách nàng ta liều lĩnh như vậy. Thì ra là muốn mượn cớ khuấy động Chu gia áp chế vinh sủng của nàng. Thái Hậu cũng dựa vào đó mà mượn thêm quyền thế ép nàng.
"Hoắc thị lang. Chuyện bổn cung không làm, sao có thể bừa bãi đổ oan như vậy. Người của hoàng thất thì càng phải hiểu rõ điều này mà điều tra rõ sự tình. Mặc kệ quyền thế của bên nhà Thân vương, nhưng cũng không thể tuỳ ý giáng tội một giám quốc vương phi được!" Tiểu Yến Tử mặc dù bên ngoài từ tốn nhưng trong mắt cũng thoảng lo lắng. Đời này chuyện nàng sợ nhất là đối địch với quý tộc. Ở hiện đại, đối đầu với con ông cháu cha không khác gì tìm chỗ chết. Nàng đã lường tỏ không ít, người cổ đại ra tay lại rất tàn nhẫn, kiếp này vì vậy mà không dấu nổi kinh sợ.
"Chiêu Dương quận chúa nếu đã an bài khổ nhục kế, nàng ta cũng sẽ sớm bày ra cái bẫy để nương nương lọt tròng, khiến cho nàng ta đủ chứng cứ buộc tội người!" Hoắc Thiện nghiêm trọng đáp
Tiểu Yến Tử khẽ thở dài. Đúng vậy, nếu đã tạo ra kế hiểm để nàng rơi vào bẫy cũng sẽ sớm nguỵ tạo những chứng cứ giả để ép chết nàng.
"Nói vậy, tại sao ta thong dong cả ngày hôm nay vẫn không thấy người bên Chiêu Dương động tĩnh. Nếu nàng ta sớm bày kế thì phải an bài người mà bắt ta chứ!"
Hoắc Thiện xoa xoa cằm đáp:
"Có lẽ việc bắt người nằm giai đoạn hai. Trước tiên nàng ta sẽ nhử xem Quốc Công sẽ phạt nương nương như thế nào mới áp dụng bước hai. Thật không may Quốc Công lại không có động tĩnh, ngược lại còn tăng vinh sủng cho người khiến cho quận chúa chỉ biết yên lặng chờ Chu gia lên tiếng!"
Trong mắt Yến Tử lập tức loé sáng. Lòng nàng dâng lên tình cảm ấm áp ngọt ngào. Lưu Dĩ quả nhiên bao bọc nàng đến cả quyền thế Thân vương cũng không dám chạm vào. Đó là phúc nhưng cũng là họa, chính vinh sủng này đã mang họa sát thân vào người nàng.
"Nếu đã có Quốc Công chống lưng, ta sao còn phải e sợ đám người kia gây khó dễ!"
Hoắc Thiện lắc đầu khó khăn đáp:
"Nêu chỉ có một mình Chu gia, Quốc Công vẫn có thể chống đỡ được nhưng lúc này, có thể hai thế lực đương triều tuyệt đối không nên đụng vào đang cùng Chu gia mưu đồ phế người!"
"Là ai?" Tiểu Yến Tử bất an hỏi.
Triệu Phạm Hoa dự cảm không lành cũng dỏng tai nghe.
"Người còn nhớ cây đàn cổ cầm của người bị đánh vỡ đêm yến tiệc là do ai làm không?" Hoắc Thiện là một trong những người tham gia yến tiệc đêm đó. Chuyện như thế nào hắn có lẽ còn rõ hơn cả nàng.
"Ba tên công tử nhà nào đó!" Đến lúc này Yến Tử mới nhớ ra, nàng đã sớm quên ba tên kia, cũng không tìm hiểu thân phận của bọn chúng. Lúc này là Hoắc Thiện khui ra, không lẽ ba bọn chúng là mấu chốt vấn đề.
Hoắc Thiện thở dài ngồi xuống ghế đáp.
"Ba kẻ đó một người là hài tử của Hạ thừa tướng, hai người còn lại là hài tử của Đô thống đại nguyên soái!"
Tiểu Yến Tử có chút bất ngờ. Ba kẻ mặt mày vô vị, thân thể nồng nặc phấn hương, ăn nói xấc xược kia thì ra là con ông cháu cha, chỗ chống lưng lớn như vậy, chẳng trách ngay trong yến tiệc dám phá đám nàng.
"Thì sao?" Yến Tử thật tình không hiểu ba kẻ đó liên quan gì đến nàng.
Hoắc Thiện cũng đã lường trước việc làm của Quốc Công không đến tai nàng mới chậm rãi giải thích:
"Đêm đó, sau khi nương nương rời đi Quốc Công rất tức giận, đem ba người đó kẻ thì chặt tay kẻ thì cắt gân chân khiến cho bọn họ sống không bằng chết, nguyên nhân chính yếu chỉ có thể là vì nương nương. Hạ thừa tướng cùng Đô Thống lúc đó không lường được lý do chỉ đành cắn răn mà chịu. Sau khi nương nương cùng quốc Công thành thân bọn họ mới phát hiện ra người chính là nguyên do khiến Quốc Công xuống tay, liền ném căm tức vào người chờ ngày rửa hận. Hôm nay lại xảy ra biến cố. Đương nhiên hai người bọn họ sẽ thừa nước đục thả câu mà tìm cách hại người!"
Tiểu Yến Tử nghe xong kinh hãi không thôi. Nàng ngàn vạn lần không ngờ đến hành vi đêm đó khiến Lưu Dĩ tức giận xuống tay tàn nhẫn như vậy. Đáng lẽ ra nàng nên vui mừng vì nhận được vinh sủng, nhưng ai có thể sung sướng khi bản thân không làm gì, chỉ là đánh vỡ một cây đàn mà phải rước họa vào thân như vậy chứ. Nàng chỉ muốn bình bình an an cùng Lưu Dĩ sống vui vẻ, nhưng xem ra cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thời gian về sau sẽ đầy biến cố rồi.
Hoắc Thiện, Triệu Phạm Hoa cùng Yến Tử trần ngâm hồi lâu không khí trở nên ảm đạm, ngoài kia trời mây âm u, như đang bày tỏ nỗi niềm của họ.
Nghẫm nghĩ hồi lâu, Yến Tử bỗng nghe thấy tiếng khóc của chất tử phòng bên cạnh. Tiếng khóc đó như đánh thức nàng ra khỏi mộng, đầu óc quay một vòng rồi hai mắt Yến Tử lập tức lóe sáng, nàng quay sang Triệu Phạm Hoa hỏi:
“Đại ca, trước đây Triệu gia chúng ta có phải uy vũ nhất thành Tây An hay không?”
Hoắc Thiện nghe một câu nói này, tinh quang trong mắt lập tức phát sáng cũng hướng Triệu Phạm Hoa chờ đợi:
“Đúng vậy!” Trong lúc này lại hỏi chuyện Triệu gia, Triệu Phạm Hoa cũng đoán ra nàng là có ý gì nhiệt tình trình bày: “Triệu gia ba đời quý tộc. Năm xưa tổ gia là quan tam phẩm, được hoàng đế rất mực chiếu cố ban cho ba thành Tây An trấn giữ. Còn có các vị khác người đỗ trạng nguyên làm khâm sai đại thần, người cùng Thân vương bày binh khiển tướng. Tóm lại gia thế hiển hách của Triệu gia không thể một lời mà nói hết. Lúc Triệu gia suy xụp, đáng ra chúng ta không thể giữ được phủ Triệu, nhưng phủ Triệu là do thánh thượng ngự ban, lại được hết đời này sang đời khác gìn giữ, người ngoài không thể động vào chúng ta mới có thể giữ được Triệu phủ đến ngày hôm nay!”
Mắt Yến Tử lập tức sáng như đèn pha, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Triệu Mẫn. Sao nàng ta lại may mắn như vậy, sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, chiến công hiển hách, uy vũ một vùng, phụ thân lại là một viên ngoại giàu có. Sao kiếp trước của nàng không giống nàng chút nào hết vậy. Đã là cô nhi còn nghèo mạt xác, xuyên về đây lại đúng lúc Triệu Mẫn nghèo đến mồng tơi không có mà rớt. Ông trời quá vô vị. May mắn lúc nàng cầu xin Ngọc Hoàng Đại Đế lưu tình cho nàng sau này sống giàu sang, Ngọc Hoàng hôm đó không nghỉ phép nên để cho nàng lấy Lưu Dĩ, bằng không cả đời này chắc nàng phải trở thành lưu manh mà làm con ma cờ bạc, kiếm tiền đến vàng mắt rồi chết mất.
“Nói như vậy, nếu như muội muốn điều động uy thế Triệu gia, lúc này vẫn còn có thể chứ?”
“Nếu là trước đây thì không, nhưng sau khi muội thành thân. Đám người thân thích Triệu gia cũng đã tự động tìm đến. Phủ chúng ta cũng được đám người đó tân trang lại. Muội nói xem có được hay không?” Triệu Phạm Hoa trong mắt lộ chút khinh bỉ khi nhắc đến đám người vô tình vô nghĩa. Thấy người sang vắt quàng làm họ kia.
Hoắc Thiện hơi nhíu mày, ái ngại nói: “Vương phi, Triệu gia tuy gia thế hiển hách, uy vũ một vùng nhưng cũng chỉ vừa khôi phục chưa lâu, nếu người định dùng Triệu gia để đối đầu với người của Tiêu Phi, có chăng là không đủ? Chu gia là gia tộc lớn, ngàn vạn lần không thể xem thường.”
Yến Tử đã lường đến bước này, vẻ mặt tràn đầy tự tin đáp:
“Hoắc thị lang học rộng tài cao, có lẽ đã nghe đến kế ‘Vô trung sinh hữu’ là từ không mà tạo thành có. Cổ nhân có câu ‘gian hùng thời bình sẽ trở thành anh hùng thời loạn’. Kế này được hiểu đơn giản thiên hạ không loạn, trật tự không rối thì làm gì có anh hào xuất lộ. Bởi lẽ đó, những anh hùng hào kiệt thường được gọi là kẻ "chọc trời khuấy nước". Mục đích của khuấy nước là làm rối beng sự việc lên để dễ bề thao túng. Thủ đoạn của khuấy nước là gây tiếng tăm, tung tiếng đồn, gây xáo trộn rồi dựa vào đó mà thủ lợi. Áp dụng vào sự vụ của ta, dựa vào chút ít quyền uy của Triệu gia xa xôi, căn bản không đủ để người ở kinh thành để vào mắt. Nhưng nếu có thể trong vài ngày khiến danh tiếng Triệu gia vượt xa lãnh thổ. Ngươi nói xem, lúc đó có phải ta sẽ giống như Tiêu Phi, có một Chu gia sau lưng hậu thuẫn. Khiến kẻ khác kiêng dè chạm vào hay không?”
Hoắc Thiện hai mắt sáng loáng, kinh ngạc đến không ngậm được miệng. Nữ tử viên ngoại tài giỏi đến mức này hay sao?
Triệu Phạm Hoa nhìn Yến Tử không chớp mắt. Bỗng dưng hắn cảm thấy, người này rõ ràng không phải tiểu muội Mẫn Mẫn ngờ nghệch nhu mì của hắn, dường như là một người khác. Một loại người thâm sâu mà cả đời hắn kiêng dè.
Hoắc Thiện trầm ngâm hồi lâu, cũng coi như hiểu rõ nguyên do nữ tử này có thể ẩn nấp dưới vỏ bọc nam nhân trong phủ lâu như vậy, còn có thể nghiễm nhiên ngồi lên ghế vương phi.
Bản lĩnh.
Hoắc Thiện nuốt khan nhấp một ngụm trà lấy lại trấn tĩnh đáp:
“Kế này có dụng được hay không còn phụ thuộc vào việc, làm cách nào để khiến Triệu gia chớp mắt thành phượng hoàng, khiến cho tiếng tăm uy hiếp được đến kinh thành là rất khó. Thêm nữa bên biên cương vừa chuyển tấu về, tình hình bên đó rất căng thẳng cần đến sự trợ giúp của Quốc Công. Hạ thừa tướng cùng Đô thống xem ra đã lường đến bước này. Chỉ cần chờ ngày Quốc Công rời đi, sẽ ngang nhiên dùng quyền lực Tiêu Phi và Thái Hậu mà làm khó người!”
Hoắc Thiện là người nhìn xa trông rộng. Chỉ một hành vi cũng có thể khiến hắn nhìn ra được bước đi xa của kẻ khác. Những lời nói thâm thúy của hắn có thể khiến người ta bất giác cảm thấy thất bại, cũng có thể khiến người khác được đả thông tư tưởng mà không bước sai chân. Lời này của Hoắc Thiện chính nhằm giúp cho Yến Tử liệu được đường lui cho mình.
“Hoắc thị lang. Bổn cung cảm tạ ngươi đã có lời nhắc nhở. Chuyện ngày hôm nay, hi vọng ngươi không để Quốc Công phải lưu tâm. Người rất bận rộn chớ để người vì chuyện này mà phiền não, cứ để ta tự giải quyết.” Yến Tử nhìn sắc trời tối như mực nói: “Đến giờ bổn cung cần nghỉ ngơi. Đi trước!”
Nói rồi chào từ biệt Triệu Phạm Hoa rồi nhanh chóng cùng bốn ảnh vệ hướng Tam Thái viện mà đi.
Hoắc Thiện cùng Triệu Phạm Hoa nhìn bóng lưng mảnh mai phiêu dật tan trong bóng tối đi khuất, trong lòng ngậm một tiếng thở dài. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, có thể đối đầu với thế lực đó trong bao lâu. Nàng cũng không phải thánh nhân, không thể hô phong hoán vũ, chỉ trong thời gian ngắn khiến một gia trang xa xôi uy hiếp được Chu gia lừng lẫy kinh thành. Điều đó là hoàn toàn không thể xảy ra. Nhưng nàng là nữ nhân mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra hành vì cho kẻ khác nhìn ra nàng yếu đuối.
Lúc Yến Tử về đến phòng, vẫn mang vẻ mặt ung dung lãnh đạm, phất tay cho đám hạ nhân lùi ra, nàng đóng sập cửa, một mạch bước thẳng đến tủ đựng y phục cao lớn thẳng tắp. Căn phòng của Tam Thái Viện có hai tủ y phục. Một tủ gỗ lớn đựng long bào và y phục của Lưu Dĩ, tủ còn lại đựng y phục Yến Tử.
Nàng đảo mắt nhìn tủ y phục mình một vòng, không hài lòng đóng sập lại. Xoay gót sang tủ y phục của Lưu Dĩ, vừa mở cánh cửa ra, mùi cổ hương quen thuộc áp vào mũi khiến lòng nàng nhẹ bẫng, mày liễu khẽ giãn ra. Nàng cởi giày nhanh nhẹn leo vào bên trong rồi đóng sập cửa lại.
Lúc Lưu Dĩ rời trại doanh tắm rửa sạch sẽ về đến sương phòng, không thấy bóng dáng tiểu thê tử đâu. Mày lưỡi mác khẽ nhíu. Giờ này mà còn không chịu về ngủ, không biết là đang đánh bạc ở đâu rồi.
“Ôn gia!” Lưu Dĩ ngồi trong sương phòng gọi lớn.
Ôn gia từ bên ngoài hớt hải chạy vào: “Quốc Công có gì phân phó!”
“Vương Phi ở đâu? Sao bây giờ còn chưa về?”
Ôn gia mờ mịt đáp: “Bẩm Vương Phi đã về từ lúc nãy....” Ôn gia đảo mắt một vòng không thấy người đâu, khuôn mặt già nua trắng xanh run rẩy: “..Đâu, đâu rồi...rõ ràng lúc nãy chính mắt lão nô nhìn thấy người đi vào phòng!”
Mắt Lưu Dĩ lập tức lóe lên hàn quang, khí lạnh bốc lên ngùn ngụt, đèn cầy xiên vẹo nhảy nhót. Cả khuôn mặt nghiêm nghị phát ra uy vũ rung trời lớn giọng: “Người đâu!!”
Sa Hỏa, Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên vừa đi báo danh về cùng cung nhân xung quanh nghe thấy tiếng gọi dọa người lập tức hớt hải chạy vào. Vừa nhìn thấy bóng dáng Lưu Dĩ đã như nhìn thấy quỷ dữ, chân thoáng run rẩy mà quỳ rạp xuống đất.
“Các người không phải luôn ở bên cạnh vương phi sao. Nàng đâu? Ở đâu???” Lưu Dĩ đã hoàn toàn mất bình tĩnh, nhanh như chớp tuốt Thượng Phương đang nằm trên kệ ra kề vào cổ Sa Hỏa gầm giọng: “Nói!!!”
Sa Hỏa quá bất ngờ đến mức đứng hình, hắn liếc một vòng quanh phòng. Không thấy người. Ở đâu rồi, lúc nãy rõ ràng đã đi vào phòng, tứ phía cũng được canh giữ cẩn mật, sao có thể nói biến mất liền biến mất. Sa Thủy run rẩy giữ lấy bảo kiếm đang kề cổ Sa Hỏa gấp giọng:
“Quốc Công, chúng thần tận mắt nhìn thấy Vương phi đi vào đây, nội trong một canh giờ không có ai ra vào. Chắc chắn nương nương đang ở đâu đó trong này. Xin người tĩnh tâm tìm kiếm!”
Một lời này như con đuốc nhỏ sáng lên giữa màn đêm tăm tối. Lưu Dĩ vốn tâm tư mẫn tiệp, mọi sự xảy ra đều bình chân như vại, ngay cả Thái Sơn có sụp đổ cũng không mảy may đổi sắc. Vậy mà chỉ vừa nghe Yến Tử biến mất, cả người liền xung lên nộ khí, không kiềm được bình tĩnh mà nghĩ đến chuyện đi kiểm tra xung quanh.
Là tâm tư say mê đến mức hồ đồ rồi.
Lưu Dĩ vứt bảo kiếm sang một bên, lướt mắt đến tủ y phục Yến Tử, lập tức bật tung cửa ra.
Không có.
Đằng sau bình phong.
Vẫn không có.
Trong tủ đựng cổ cầm.
Không thấy.
Khí lạnh ngày càng tăng, Lưu Dĩ ngày càng điên cuồng. Ánh mắt hắn hằn lên những tia đỏ, bàn tay gằn lên đốt gân chằng chịt. Trong đầu hắn là ánh mắt ngây ngô của nàng lúc sáng. Càng nghĩ hắn càng như phát điên.
Cho đến khi hắn phát hiện trước tủ y phục mình có một đôi dày nhỏ quen thuộc. Hắn vội vã bật tung cửa. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn trắng trẻo ngày đêm nhớ mong đang nằm trên y phục của hắn, lấy y phục của hắn đắp lên người, hai mắt nhắm tịt. Hơi thở đều đặn. Là nàng đang ngủ.
Khí lạnh nhanh chóng lui đi, khuôn mặt xám xịt của Lưu Dĩ đã từ từ hồi phục sắc khí, đôi mắt mờ đục đã tinh anh hơn rất nhiều. Hơi thở từ từ bình lại. Hắn siết chặt lấy cảnh cửa. Nếu thật sự không tìm thấy nàng. Hắn sẽ phát điên mất.
Sa Hỏa, Sa Thủy cùng đám cung nhân nhìn thấy cái vị thích gây chuyện kia đang ngủ ngon lành trong tủ đồ thì thở phào nhẹ nhõm. Sa Hỏa, Sa Thủy cắn môi siết chặt tay. Hừ hừ, chủ nhân cái con khỉ, giường lớn không nằm lại chui vào tủ, hại họ suýt thì mất mạng. Ta hận, ta hận.
“Lui ra đi!” Lưu Dĩ nghiêm giọng hạ lệnh. Xem chất giọng coi như đã hoàn toàn bình tâm rồi.
Cung nhân cùng ảnh vệ lượm nhặt lại tim gan nhanh chóng lùi ra ngoài. Làm hạ nhân của hai cái vị này quả không dễ. Không bị chém chết cũng vì tổn thọ mà chết a. (Ta cũng hết sức quan ngại cho các ngươi =)) ).
Trong sương phòng chỉ còn lại phu thê Lưu Dĩ. Hắn như vừa đi trên đống lửa về, coi như càng hiểu rõ, suốt phần đời này hắn có thể không cần ai nhưng không thể không có Yến Tử. Hắn buông một tiếng cười khổ. Cúi xuống chỉ tay lên trán Yến Tử như quở trách.
Giỏi lắm, dám khiến ta trở thành nam nhân mềm yếu như vậy. Thiên hạ này cũng chỉ có nàng mà thôi.
Lưu Dĩ không có ý định đánh thức nàng. Cũng lặng lẽ cởi dày bò vào tủ nằm xuống bên cạnh nàng. Tủ y phục của hắn rất rộng, có thể vô tư để hai người nằm ngủ, thân thể cao lớn của hắn vẫn có thể an vị mà nằm yên. Ở trong này rất êm ái và ấm áp. Yến Tử cũng thật giỏi, có thể tìm được chỗ ngủ hay ho như vậy.
Lưu Dĩ nhẹ nhàng đặt đầu Yến Tử lên cánh tay hắn, để cả cơ thể nhỏ bé vùi trong lòng ngực, dịu dàng vỗ về thê tử suốt ngày khiến hắn không an lòng.
Bỗng nhiên mày khẽ nhíu. Lưu Dĩ dường như nhận ra điều gì đó.
Yến Tử bình thường đều ngủ trên giường, trước nay chưa từng có tiền lệ ngủ trong tủ đồ. Hôm nay nghe nói nàng bị tập kích. Không lẽ vì chuyện đó khiến nàng sợ hãi, như một tiểu hài tử tìm nơi ẩn nấp. Chui vào đây mới cảm thấy an toàn mà ngủ.
Lưu Dĩ cả giận siết chặt tay. Đã khiến nàng sợ hãi đến mức này, bất kể có là ai cũng không thể tha thứ.
Lúc này là giờ nàng đến Tây viện thăm Triệu Phạm Hoa cùng đại tẩu và chất tử tính toán chơi đùa một lát mới về ngủ.
Vừa vào đến phòng chỉ thấy Triệu Phạm Hoa cùng Hoắc Thiện đang ngồi trên bàn trà, vẻ mặt ngưng trọng như lâm đại địch. Nhìn thấy Yến Tử một mình bước vào hai mắt lập tức sáng lên. Hoắc Thiện không chậm trễ liền bật người dậy gấp giọng:
“Vương phi nương nương, chuyện Chiêu Dương quận chúa bị hạ độc là như thế nào?”
Hoăc Thiện cùng Yến Tử sớm đã trở thành bằng hữu, lễ nghi không cần thiết khi không có người ngoài đều trực tiếp bỏ qua xông xáo hỏi sự tình.
Yến Tử đơ mặt một lúc, hôm nay gặp toàn chuyện đâu đâu, nàng cũng quên mất chuyện Chiêu Dương, không biết nàng ta sao rồi:
“Lúc đàm đạo, nàng ta tự dưng bị trúng độc rồi ngất. Sau đó còn vu cho ta tiếng ác!” Mặt Yến Tử thoáng xanh: “Không lẽ nàng ta đã chết!”
Vô lý, có ai tự hạ độc mình lại hạ đến chết như vậy.
Hoắc Thiện hai mắt trắng dã, mặt đã chuyển từ trắng sang đen, lắc đầu thở dài:
“Quận chúa vẫn đang hôn mê sâu. Ngự y nói sự tình rất nghiêm trọng. Người trong cung đang loạn hết cả lên. Tiêu Phi quỳ trước đại điện, đang khóc lóc van xin Thái Hậu làm rõ sự tình, còn không ngại ngần chỉ đích danh nương nương xuống tay.”
Yến Tử đã lường chuyện này không thể dấu diếm, nhưng nàng không làm. Lưu Dĩ tin nàng. Hắn còn ngồi đó, không truy cứu thì thôi đi. Thiên hạ này ai dám bắt bẻ hắn đây? Loạn thì loạn, nàng có hắn, sợ gì chứ.
Triệu Phạm Hoa xanh mặt thở dài nói: “ Mẫn Mẫn, lần này muội đắc tội với người của Thân vương, thật sự là khó sống rồi!”
“Đại ca, muội không làm việc bỉ ổi đó. Là nàng ta dùng khổ nhục kế!” Yến Tử nhảy dựng lên. Người hiểu nàng nhất chỉ có thể là Triệu Phạm Hoa, không lẽ ngay cả hắn cũng không tin nàng.
“Ta tin, đương nhiên là ta tin muội muội ta không làm chuyện bất nhân bất nghĩa đó. Thế nhưng người khác có thể giống như ta mà tin muội sao?” Triệu Phạm Hoa ngưng trọng đáp.
Hoắc Thiện cũng bồi thêm: “Nương nương à, hạ quan biết rõ người sẽ không làm, nhưng chuyện này đã đến tai Thái Hậu cùng Tiêu Phi, cả hai vị đó đều đang rất tức giận, liệu họ có nghĩ ra nương nương là người như thế nào mà không truy cứu hay không?”
Tiểu Yến Tử hơi hoảng, nàng đã quên mất bà mẹ chồng quyền lực không ưa nàng. Lúc này lại mọc ra Tiêu Phi. Tiêu Phi là chính thê của Thân vương, cũng chính làm mẫu thân của Chiêu Dương. Là vương phi của Đại Hoàng Tử so ra cũng có thể ngang hàng với nàng, chỉ là giám quốc Vương Phi vẫn là cao hơn một bậc. Nhưng Thân vương đã chết, bà ta lý nào lại lớn gan dám cùng Chiêu Dương vu hại nàng như vậy.
Hoắc Thiện hiểu ý tứ trong mắt Yến Tử, chậm rãi giải thích: “Thân vương năm xưa cùng tiên đế oai phong lẫm liệt, hai cha con dẫn vạn quân đánh nhau với hơn mấy chục nước chư hầu mở rộng giang san lập nên đại Sở. Thân vương năm đó một lòng vì giang sơn đại Sở, không mưu sự, không cưỡng cầu. Đối với tiên đế mà nói, Thân vương là hài tử mà ông yêu thương nhất, vì vậy mà trao cho Thân vương rất nhiều quyền lực. Chính thê của ngài là Tiêu Phi, là đích nữ họ nhà Chu, uy thế dòng tộc này lấn át cả hoàng thất. Nếu không phải uy của tiên đế trị được thì có lẽ đã bị bọn họ ngồi lên đầu. Cũng vì quyền thế đầy mình, nếu không phải thân vương đã sớm tử trận thì ngày hôm nay Quốc Công sẽ phải đối mặt với một Thân vương không thể đánh bại. Chiêu Dương quận chúa lại là đích nữ của ông ta, lần này gặp chuyện, Tiêu Phi dựa vào quyền lực của Thân vương đê lại cùng thế lực Chu gia mà ép nương nương!”
Tiểu Yến Tử ồ lên một tiếng: “Chẳng trách Chiêu Dương ngạo mạn với bổn cung đến như vậy!”
Hoắc Thiện ảo não thở một tiếng:
"Nương nương à, lần này hoạ thực sự đến rồi. Thái Hậu thấy người gặp biến, lại đụng đến con cháu hoàng thất sẽ chỉ có thể làm ra hai cách, hoặc là tiếp tay hoặc là đứng nhìn. Lại xem thái độ của Thái Hậu đối với nương nương, rõ ràng việc tiếp tay là hoàn toàn có thể!"
Tiểu Yến Tử coi như tường tận. Người mẹ chồng này từ sau lần Lệ Y hạ thủ với nàng đã nhìn nàng như cái gai trong mắt, rất muốn phế bỏ nhưng lại không thể động thủ vì Lưu Dĩ bảo bọc quá cẩn thận. Lúc này lại lòi ra cái uy của Thân Vương.
Nàng trở thành người hoàng thất cũng chưa lâu. Khác với hiểu biết về Tần Quốc. Đối với Sở quốc nàng hầu như không có bất kì kiến thức nào. Quyền thế ngút trời của gia quyến nhà Chiêu Dương nàng bây giờ mới tường tận. Chẳng trách nàng ta liều lĩnh như vậy. Thì ra là muốn mượn cớ khuấy động Chu gia áp chế vinh sủng của nàng. Thái Hậu cũng dựa vào đó mà mượn thêm quyền thế ép nàng.
"Hoắc thị lang. Chuyện bổn cung không làm, sao có thể bừa bãi đổ oan như vậy. Người của hoàng thất thì càng phải hiểu rõ điều này mà điều tra rõ sự tình. Mặc kệ quyền thế của bên nhà Thân vương, nhưng cũng không thể tuỳ ý giáng tội một giám quốc vương phi được!" Tiểu Yến Tử mặc dù bên ngoài từ tốn nhưng trong mắt cũng thoảng lo lắng. Đời này chuyện nàng sợ nhất là đối địch với quý tộc. Ở hiện đại, đối đầu với con ông cháu cha không khác gì tìm chỗ chết. Nàng đã lường tỏ không ít, người cổ đại ra tay lại rất tàn nhẫn, kiếp này vì vậy mà không dấu nổi kinh sợ.
"Chiêu Dương quận chúa nếu đã an bài khổ nhục kế, nàng ta cũng sẽ sớm bày ra cái bẫy để nương nương lọt tròng, khiến cho nàng ta đủ chứng cứ buộc tội người!" Hoắc Thiện nghiêm trọng đáp
Tiểu Yến Tử khẽ thở dài. Đúng vậy, nếu đã tạo ra kế hiểm để nàng rơi vào bẫy cũng sẽ sớm nguỵ tạo những chứng cứ giả để ép chết nàng.
"Nói vậy, tại sao ta thong dong cả ngày hôm nay vẫn không thấy người bên Chiêu Dương động tĩnh. Nếu nàng ta sớm bày kế thì phải an bài người mà bắt ta chứ!"
Hoắc Thiện xoa xoa cằm đáp:
"Có lẽ việc bắt người nằm giai đoạn hai. Trước tiên nàng ta sẽ nhử xem Quốc Công sẽ phạt nương nương như thế nào mới áp dụng bước hai. Thật không may Quốc Công lại không có động tĩnh, ngược lại còn tăng vinh sủng cho người khiến cho quận chúa chỉ biết yên lặng chờ Chu gia lên tiếng!"
Trong mắt Yến Tử lập tức loé sáng. Lòng nàng dâng lên tình cảm ấm áp ngọt ngào. Lưu Dĩ quả nhiên bao bọc nàng đến cả quyền thế Thân vương cũng không dám chạm vào. Đó là phúc nhưng cũng là họa, chính vinh sủng này đã mang họa sát thân vào người nàng.
"Nếu đã có Quốc Công chống lưng, ta sao còn phải e sợ đám người kia gây khó dễ!"
Hoắc Thiện lắc đầu khó khăn đáp:
"Nêu chỉ có một mình Chu gia, Quốc Công vẫn có thể chống đỡ được nhưng lúc này, có thể hai thế lực đương triều tuyệt đối không nên đụng vào đang cùng Chu gia mưu đồ phế người!"
"Là ai?" Tiểu Yến Tử bất an hỏi.
Triệu Phạm Hoa dự cảm không lành cũng dỏng tai nghe.
"Người còn nhớ cây đàn cổ cầm của người bị đánh vỡ đêm yến tiệc là do ai làm không?" Hoắc Thiện là một trong những người tham gia yến tiệc đêm đó. Chuyện như thế nào hắn có lẽ còn rõ hơn cả nàng.
"Ba tên công tử nhà nào đó!" Đến lúc này Yến Tử mới nhớ ra, nàng đã sớm quên ba tên kia, cũng không tìm hiểu thân phận của bọn chúng. Lúc này là Hoắc Thiện khui ra, không lẽ ba bọn chúng là mấu chốt vấn đề.
Hoắc Thiện thở dài ngồi xuống ghế đáp.
"Ba kẻ đó một người là hài tử của Hạ thừa tướng, hai người còn lại là hài tử của Đô thống đại nguyên soái!"
Tiểu Yến Tử có chút bất ngờ. Ba kẻ mặt mày vô vị, thân thể nồng nặc phấn hương, ăn nói xấc xược kia thì ra là con ông cháu cha, chỗ chống lưng lớn như vậy, chẳng trách ngay trong yến tiệc dám phá đám nàng.
"Thì sao?" Yến Tử thật tình không hiểu ba kẻ đó liên quan gì đến nàng.
Hoắc Thiện cũng đã lường trước việc làm của Quốc Công không đến tai nàng mới chậm rãi giải thích:
"Đêm đó, sau khi nương nương rời đi Quốc Công rất tức giận, đem ba người đó kẻ thì chặt tay kẻ thì cắt gân chân khiến cho bọn họ sống không bằng chết, nguyên nhân chính yếu chỉ có thể là vì nương nương. Hạ thừa tướng cùng Đô Thống lúc đó không lường được lý do chỉ đành cắn răn mà chịu. Sau khi nương nương cùng quốc Công thành thân bọn họ mới phát hiện ra người chính là nguyên do khiến Quốc Công xuống tay, liền ném căm tức vào người chờ ngày rửa hận. Hôm nay lại xảy ra biến cố. Đương nhiên hai người bọn họ sẽ thừa nước đục thả câu mà tìm cách hại người!"
Tiểu Yến Tử nghe xong kinh hãi không thôi. Nàng ngàn vạn lần không ngờ đến hành vi đêm đó khiến Lưu Dĩ tức giận xuống tay tàn nhẫn như vậy. Đáng lẽ ra nàng nên vui mừng vì nhận được vinh sủng, nhưng ai có thể sung sướng khi bản thân không làm gì, chỉ là đánh vỡ một cây đàn mà phải rước họa vào thân như vậy chứ. Nàng chỉ muốn bình bình an an cùng Lưu Dĩ sống vui vẻ, nhưng xem ra cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thời gian về sau sẽ đầy biến cố rồi.
Hoắc Thiện, Triệu Phạm Hoa cùng Yến Tử trần ngâm hồi lâu không khí trở nên ảm đạm, ngoài kia trời mây âm u, như đang bày tỏ nỗi niềm của họ.
Nghẫm nghĩ hồi lâu, Yến Tử bỗng nghe thấy tiếng khóc của chất tử phòng bên cạnh. Tiếng khóc đó như đánh thức nàng ra khỏi mộng, đầu óc quay một vòng rồi hai mắt Yến Tử lập tức lóe sáng, nàng quay sang Triệu Phạm Hoa hỏi:
“Đại ca, trước đây Triệu gia chúng ta có phải uy vũ nhất thành Tây An hay không?”
Hoắc Thiện nghe một câu nói này, tinh quang trong mắt lập tức phát sáng cũng hướng Triệu Phạm Hoa chờ đợi:
“Đúng vậy!” Trong lúc này lại hỏi chuyện Triệu gia, Triệu Phạm Hoa cũng đoán ra nàng là có ý gì nhiệt tình trình bày: “Triệu gia ba đời quý tộc. Năm xưa tổ gia là quan tam phẩm, được hoàng đế rất mực chiếu cố ban cho ba thành Tây An trấn giữ. Còn có các vị khác người đỗ trạng nguyên làm khâm sai đại thần, người cùng Thân vương bày binh khiển tướng. Tóm lại gia thế hiển hách của Triệu gia không thể một lời mà nói hết. Lúc Triệu gia suy xụp, đáng ra chúng ta không thể giữ được phủ Triệu, nhưng phủ Triệu là do thánh thượng ngự ban, lại được hết đời này sang đời khác gìn giữ, người ngoài không thể động vào chúng ta mới có thể giữ được Triệu phủ đến ngày hôm nay!”
Mắt Yến Tử lập tức sáng như đèn pha, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ Triệu Mẫn. Sao nàng ta lại may mắn như vậy, sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, chiến công hiển hách, uy vũ một vùng, phụ thân lại là một viên ngoại giàu có. Sao kiếp trước của nàng không giống nàng chút nào hết vậy. Đã là cô nhi còn nghèo mạt xác, xuyên về đây lại đúng lúc Triệu Mẫn nghèo đến mồng tơi không có mà rớt. Ông trời quá vô vị. May mắn lúc nàng cầu xin Ngọc Hoàng Đại Đế lưu tình cho nàng sau này sống giàu sang, Ngọc Hoàng hôm đó không nghỉ phép nên để cho nàng lấy Lưu Dĩ, bằng không cả đời này chắc nàng phải trở thành lưu manh mà làm con ma cờ bạc, kiếm tiền đến vàng mắt rồi chết mất.
“Nói như vậy, nếu như muội muốn điều động uy thế Triệu gia, lúc này vẫn còn có thể chứ?”
“Nếu là trước đây thì không, nhưng sau khi muội thành thân. Đám người thân thích Triệu gia cũng đã tự động tìm đến. Phủ chúng ta cũng được đám người đó tân trang lại. Muội nói xem có được hay không?” Triệu Phạm Hoa trong mắt lộ chút khinh bỉ khi nhắc đến đám người vô tình vô nghĩa. Thấy người sang vắt quàng làm họ kia.
Hoắc Thiện hơi nhíu mày, ái ngại nói: “Vương phi, Triệu gia tuy gia thế hiển hách, uy vũ một vùng nhưng cũng chỉ vừa khôi phục chưa lâu, nếu người định dùng Triệu gia để đối đầu với người của Tiêu Phi, có chăng là không đủ? Chu gia là gia tộc lớn, ngàn vạn lần không thể xem thường.”
Yến Tử đã lường đến bước này, vẻ mặt tràn đầy tự tin đáp:
“Hoắc thị lang học rộng tài cao, có lẽ đã nghe đến kế ‘Vô trung sinh hữu’ là từ không mà tạo thành có. Cổ nhân có câu ‘gian hùng thời bình sẽ trở thành anh hùng thời loạn’. Kế này được hiểu đơn giản thiên hạ không loạn, trật tự không rối thì làm gì có anh hào xuất lộ. Bởi lẽ đó, những anh hùng hào kiệt thường được gọi là kẻ "chọc trời khuấy nước". Mục đích của khuấy nước là làm rối beng sự việc lên để dễ bề thao túng. Thủ đoạn của khuấy nước là gây tiếng tăm, tung tiếng đồn, gây xáo trộn rồi dựa vào đó mà thủ lợi. Áp dụng vào sự vụ của ta, dựa vào chút ít quyền uy của Triệu gia xa xôi, căn bản không đủ để người ở kinh thành để vào mắt. Nhưng nếu có thể trong vài ngày khiến danh tiếng Triệu gia vượt xa lãnh thổ. Ngươi nói xem, lúc đó có phải ta sẽ giống như Tiêu Phi, có một Chu gia sau lưng hậu thuẫn. Khiến kẻ khác kiêng dè chạm vào hay không?”
Hoắc Thiện hai mắt sáng loáng, kinh ngạc đến không ngậm được miệng. Nữ tử viên ngoại tài giỏi đến mức này hay sao?
Triệu Phạm Hoa nhìn Yến Tử không chớp mắt. Bỗng dưng hắn cảm thấy, người này rõ ràng không phải tiểu muội Mẫn Mẫn ngờ nghệch nhu mì của hắn, dường như là một người khác. Một loại người thâm sâu mà cả đời hắn kiêng dè.
Hoắc Thiện trầm ngâm hồi lâu, cũng coi như hiểu rõ nguyên do nữ tử này có thể ẩn nấp dưới vỏ bọc nam nhân trong phủ lâu như vậy, còn có thể nghiễm nhiên ngồi lên ghế vương phi.
Bản lĩnh.
Hoắc Thiện nuốt khan nhấp một ngụm trà lấy lại trấn tĩnh đáp:
“Kế này có dụng được hay không còn phụ thuộc vào việc, làm cách nào để khiến Triệu gia chớp mắt thành phượng hoàng, khiến cho tiếng tăm uy hiếp được đến kinh thành là rất khó. Thêm nữa bên biên cương vừa chuyển tấu về, tình hình bên đó rất căng thẳng cần đến sự trợ giúp của Quốc Công. Hạ thừa tướng cùng Đô thống xem ra đã lường đến bước này. Chỉ cần chờ ngày Quốc Công rời đi, sẽ ngang nhiên dùng quyền lực Tiêu Phi và Thái Hậu mà làm khó người!”
Hoắc Thiện là người nhìn xa trông rộng. Chỉ một hành vi cũng có thể khiến hắn nhìn ra được bước đi xa của kẻ khác. Những lời nói thâm thúy của hắn có thể khiến người ta bất giác cảm thấy thất bại, cũng có thể khiến người khác được đả thông tư tưởng mà không bước sai chân. Lời này của Hoắc Thiện chính nhằm giúp cho Yến Tử liệu được đường lui cho mình.
“Hoắc thị lang. Bổn cung cảm tạ ngươi đã có lời nhắc nhở. Chuyện ngày hôm nay, hi vọng ngươi không để Quốc Công phải lưu tâm. Người rất bận rộn chớ để người vì chuyện này mà phiền não, cứ để ta tự giải quyết.” Yến Tử nhìn sắc trời tối như mực nói: “Đến giờ bổn cung cần nghỉ ngơi. Đi trước!”
Nói rồi chào từ biệt Triệu Phạm Hoa rồi nhanh chóng cùng bốn ảnh vệ hướng Tam Thái viện mà đi.
Hoắc Thiện cùng Triệu Phạm Hoa nhìn bóng lưng mảnh mai phiêu dật tan trong bóng tối đi khuất, trong lòng ngậm một tiếng thở dài. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử, có thể đối đầu với thế lực đó trong bao lâu. Nàng cũng không phải thánh nhân, không thể hô phong hoán vũ, chỉ trong thời gian ngắn khiến một gia trang xa xôi uy hiếp được Chu gia lừng lẫy kinh thành. Điều đó là hoàn toàn không thể xảy ra. Nhưng nàng là nữ nhân mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra hành vì cho kẻ khác nhìn ra nàng yếu đuối.
Lúc Yến Tử về đến phòng, vẫn mang vẻ mặt ung dung lãnh đạm, phất tay cho đám hạ nhân lùi ra, nàng đóng sập cửa, một mạch bước thẳng đến tủ đựng y phục cao lớn thẳng tắp. Căn phòng của Tam Thái Viện có hai tủ y phục. Một tủ gỗ lớn đựng long bào và y phục của Lưu Dĩ, tủ còn lại đựng y phục Yến Tử.
Nàng đảo mắt nhìn tủ y phục mình một vòng, không hài lòng đóng sập lại. Xoay gót sang tủ y phục của Lưu Dĩ, vừa mở cánh cửa ra, mùi cổ hương quen thuộc áp vào mũi khiến lòng nàng nhẹ bẫng, mày liễu khẽ giãn ra. Nàng cởi giày nhanh nhẹn leo vào bên trong rồi đóng sập cửa lại.
Lúc Lưu Dĩ rời trại doanh tắm rửa sạch sẽ về đến sương phòng, không thấy bóng dáng tiểu thê tử đâu. Mày lưỡi mác khẽ nhíu. Giờ này mà còn không chịu về ngủ, không biết là đang đánh bạc ở đâu rồi.
“Ôn gia!” Lưu Dĩ ngồi trong sương phòng gọi lớn.
Ôn gia từ bên ngoài hớt hải chạy vào: “Quốc Công có gì phân phó!”
“Vương Phi ở đâu? Sao bây giờ còn chưa về?”
Ôn gia mờ mịt đáp: “Bẩm Vương Phi đã về từ lúc nãy....” Ôn gia đảo mắt một vòng không thấy người đâu, khuôn mặt già nua trắng xanh run rẩy: “..Đâu, đâu rồi...rõ ràng lúc nãy chính mắt lão nô nhìn thấy người đi vào phòng!”
Mắt Lưu Dĩ lập tức lóe lên hàn quang, khí lạnh bốc lên ngùn ngụt, đèn cầy xiên vẹo nhảy nhót. Cả khuôn mặt nghiêm nghị phát ra uy vũ rung trời lớn giọng: “Người đâu!!”
Sa Hỏa, Sa Thủy, Chỉ Nam, Chỉ Thiên vừa đi báo danh về cùng cung nhân xung quanh nghe thấy tiếng gọi dọa người lập tức hớt hải chạy vào. Vừa nhìn thấy bóng dáng Lưu Dĩ đã như nhìn thấy quỷ dữ, chân thoáng run rẩy mà quỳ rạp xuống đất.
“Các người không phải luôn ở bên cạnh vương phi sao. Nàng đâu? Ở đâu???” Lưu Dĩ đã hoàn toàn mất bình tĩnh, nhanh như chớp tuốt Thượng Phương đang nằm trên kệ ra kề vào cổ Sa Hỏa gầm giọng: “Nói!!!”
Sa Hỏa quá bất ngờ đến mức đứng hình, hắn liếc một vòng quanh phòng. Không thấy người. Ở đâu rồi, lúc nãy rõ ràng đã đi vào phòng, tứ phía cũng được canh giữ cẩn mật, sao có thể nói biến mất liền biến mất. Sa Thủy run rẩy giữ lấy bảo kiếm đang kề cổ Sa Hỏa gấp giọng:
“Quốc Công, chúng thần tận mắt nhìn thấy Vương phi đi vào đây, nội trong một canh giờ không có ai ra vào. Chắc chắn nương nương đang ở đâu đó trong này. Xin người tĩnh tâm tìm kiếm!”
Một lời này như con đuốc nhỏ sáng lên giữa màn đêm tăm tối. Lưu Dĩ vốn tâm tư mẫn tiệp, mọi sự xảy ra đều bình chân như vại, ngay cả Thái Sơn có sụp đổ cũng không mảy may đổi sắc. Vậy mà chỉ vừa nghe Yến Tử biến mất, cả người liền xung lên nộ khí, không kiềm được bình tĩnh mà nghĩ đến chuyện đi kiểm tra xung quanh.
Là tâm tư say mê đến mức hồ đồ rồi.
Lưu Dĩ vứt bảo kiếm sang một bên, lướt mắt đến tủ y phục Yến Tử, lập tức bật tung cửa ra.
Không có.
Đằng sau bình phong.
Vẫn không có.
Trong tủ đựng cổ cầm.
Không thấy.
Khí lạnh ngày càng tăng, Lưu Dĩ ngày càng điên cuồng. Ánh mắt hắn hằn lên những tia đỏ, bàn tay gằn lên đốt gân chằng chịt. Trong đầu hắn là ánh mắt ngây ngô của nàng lúc sáng. Càng nghĩ hắn càng như phát điên.
Cho đến khi hắn phát hiện trước tủ y phục mình có một đôi dày nhỏ quen thuộc. Hắn vội vã bật tung cửa. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn trắng trẻo ngày đêm nhớ mong đang nằm trên y phục của hắn, lấy y phục của hắn đắp lên người, hai mắt nhắm tịt. Hơi thở đều đặn. Là nàng đang ngủ.
Khí lạnh nhanh chóng lui đi, khuôn mặt xám xịt của Lưu Dĩ đã từ từ hồi phục sắc khí, đôi mắt mờ đục đã tinh anh hơn rất nhiều. Hơi thở từ từ bình lại. Hắn siết chặt lấy cảnh cửa. Nếu thật sự không tìm thấy nàng. Hắn sẽ phát điên mất.
Sa Hỏa, Sa Thủy cùng đám cung nhân nhìn thấy cái vị thích gây chuyện kia đang ngủ ngon lành trong tủ đồ thì thở phào nhẹ nhõm. Sa Hỏa, Sa Thủy cắn môi siết chặt tay. Hừ hừ, chủ nhân cái con khỉ, giường lớn không nằm lại chui vào tủ, hại họ suýt thì mất mạng. Ta hận, ta hận.
“Lui ra đi!” Lưu Dĩ nghiêm giọng hạ lệnh. Xem chất giọng coi như đã hoàn toàn bình tâm rồi.
Cung nhân cùng ảnh vệ lượm nhặt lại tim gan nhanh chóng lùi ra ngoài. Làm hạ nhân của hai cái vị này quả không dễ. Không bị chém chết cũng vì tổn thọ mà chết a. (Ta cũng hết sức quan ngại cho các ngươi =)) ).
Trong sương phòng chỉ còn lại phu thê Lưu Dĩ. Hắn như vừa đi trên đống lửa về, coi như càng hiểu rõ, suốt phần đời này hắn có thể không cần ai nhưng không thể không có Yến Tử. Hắn buông một tiếng cười khổ. Cúi xuống chỉ tay lên trán Yến Tử như quở trách.
Giỏi lắm, dám khiến ta trở thành nam nhân mềm yếu như vậy. Thiên hạ này cũng chỉ có nàng mà thôi.
Lưu Dĩ không có ý định đánh thức nàng. Cũng lặng lẽ cởi dày bò vào tủ nằm xuống bên cạnh nàng. Tủ y phục của hắn rất rộng, có thể vô tư để hai người nằm ngủ, thân thể cao lớn của hắn vẫn có thể an vị mà nằm yên. Ở trong này rất êm ái và ấm áp. Yến Tử cũng thật giỏi, có thể tìm được chỗ ngủ hay ho như vậy.
Lưu Dĩ nhẹ nhàng đặt đầu Yến Tử lên cánh tay hắn, để cả cơ thể nhỏ bé vùi trong lòng ngực, dịu dàng vỗ về thê tử suốt ngày khiến hắn không an lòng.
Bỗng nhiên mày khẽ nhíu. Lưu Dĩ dường như nhận ra điều gì đó.
Yến Tử bình thường đều ngủ trên giường, trước nay chưa từng có tiền lệ ngủ trong tủ đồ. Hôm nay nghe nói nàng bị tập kích. Không lẽ vì chuyện đó khiến nàng sợ hãi, như một tiểu hài tử tìm nơi ẩn nấp. Chui vào đây mới cảm thấy an toàn mà ngủ.
Lưu Dĩ cả giận siết chặt tay. Đã khiến nàng sợ hãi đến mức này, bất kể có là ai cũng không thể tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.