Chương 11
Vu Sơn Khúc
29/08/2024
Bà ta lạnh lùng nói: "Tuy rằng chúng ta đều là những gia đình rộng lượng, nhưng đối với kẻ bất hiếu, bất nghĩa như vậy, ta khuyên phu nhân nên dùng một dải lụa trắng kết liễu, để bảo toàn thanh danh cho các cô nương nhà họ Lư!"
Mẹ vốn cảm thấy có lỗi với Tạ phu nhân, cho dù bà ta có vô lễ, cũng không để tâm.
Nhưng vừa nghe Tạ phu nhân nói vậy, mẹ gần như lập tức biến sắc.
"Tạ phu nhân cẩn thận ngôn từ! Chuyện nhà họ Lư chúng ta không cần Tạ phu nhân xen vào!"
Tạ phu nhân hừ lạnh một tiếng.
"Nếu đã như vậy thì mau cầm lấy hưu thư này rời đi đi!"
"Không được!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một là của mẹ còn một là của Tạ Hoài Lăng đã vội vã trở về.
Mẹ nói: "Sao có thể là hưu thư?"
Tạ Hoài Lăng nói: "Ta không đồng ý hòa ly!"
Tạ phu nhân tức giận đến mặt mày tái mét: "Nghịch tử! Nữ nhân không biết giữ gìn trinh tiết như vậy, sao có thể làm con dâu Tạ gia ta!?"
Tạ Hoài Lăng muốn nắm tay ta, bị ta tránh né.
Hắn nhìn ta chằm chằm, rồi quỳ xuống đất. "Nếu Huy Âm không xứng làm con dâu Tạ gia, vậy thì hãy đuổi con ra khỏi Tạ gia đi. Nàng ấy chỉ cần làm vợ của con thôi."
Tạ phu nhân tức giận đến ngã ngửa: "Ngươi! Ngươi muốn chọc tức ta đến c.h.ế.t đấy à! Lư Huy Âm này cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến ngươi vì nàng ta bất hiếu với cha mẹ vậy!"
Tạ Hoài Lăng cúi đầu. "Con bất hiếu."
Thần sắc của mẹ ta dịu lại đôi chút.
"Hoài Lăng, con đừng nói với mẹ con như vậy. Nếu con không có ý định hòa ly với Huy Âm..."
Lời còn chưa dứt.
Một giọng nữ cao vút vang lên từ ngoài cửa: "Vậy thì không tùy hắn được!"
.......
Triệu Lan Nhược được các cung nữ vây quanh bước vào.
Nàng ta châu ngọc lấp lánh, tay cầm lụa đỏ, khí thế bức người.
"Bệ hạ đã hạ chỉ, lệnh cho Tạ Hoài Lăng và Lư Huy Âm hòa ly, ban cho Tạ Hoài Lăng thành thân với Thanh Hà công chúa, làm Phò mã Đô úy."
Lời vừa dứt, ngoại trừ ta, những người còn lại đều nhìn nhau biến sắc.
Mẹ theo bản năng nắm lấy tay ta, sắc mặt trắng bệch, trong mắt thoáng qua một tia giận dữ.
Tạ phu nhân nghe thấy Bệ hạ ban cho ta và Tạ Hoài Lăng hòa ly, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng nụ cười nhỏ này nhanh chóng biến mất khi nghe thấy Tạ Hoài Lăng được ban hôn với công chúa.
Triều đại này tuy không cấm Phò mã làm quan, nhưng Triệu Lan Nhược tính tình ngang ngược, Hoàng hậu không sinh hạ được hoàng tử, lại thất sủng, công chúa như vậy sao có thể là nàng dâu mà bà ta vừa ý?
Huống chi trong dân gian đã có lời đồn, Thanh Hà công chúa tuy chưa xuất giá, nhưng trong phủ đã nuôi mấy tên tình nhân.
Người có phản ứng mạnh nhất, vẫn là Tạ Hoài Lăng.
Hắn nhìn chằm chằm Triệu Lan Nhược, trong mắt là hận ý cuồn cuộn không hề che giấu.
Triệu Lan Nhược lại không nhận ra.
Nàng ta bước đến bên cạnh ta, cười nói vui vẻ.
"Huy Âm à, ngươi xem, ta là công chúa, những gì ta muốn, đều dễ dàng có được." Nàng ta từng chữ từng chữ nói: "Giang Tuyết Hạc là vậy, Tạ Hoài Lăng cũng là vậy, ngươi vĩnh viễn đừng hòng tranh với ta."
Mẹ nghe thấy lời này, tức giận đến mức môi run lên.
Ta an ủi bóp nhẹ lòng bàn tay mẹ, liếc nhìn Tạ phu nhân: "Đúng vậy, dù sao thì công chúa cũng là người trong lòng Tạ Hoài Lăng, khi ta và công chúa cùng bị bắt đi, Tạ Hoài Lăng đến cứu người, nhưng lại không chút do dự cứu công chúa."
Khi nói đến "bắt đi", ta cố ý kéo dài giọng.
Triệu Lan Nhược sắc mặt hơi thay đổi: "Làm sao mà ta và ngươi có thể giống nhau được! Ta chỉ bị bắt đi có nửa ngày!"
Nói ra rồi, nàng ta mới nhận ra không ổn.
Sắc mặt Tạ phu nhân đã u ám như mây đen kéo đến.
Tiễn đi một nàng dâu không trinh tiết, lại rước về một nàng dâu không trinh tiết khác.
Tạ gia rồi sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Nhưng việc này thì có liên quan gì đến ta.
Khi mẹ đưa ta rời đi, Tạ Hoài Lăng quỳ trước mặt bà, xin bà cho chúng ta nói lời từ biệt.
"Đại lễ của Tạ Đô úy, ta không dám nhận!" Mẹ ta lạnh lùng nói.
Từ khi biết Tạ Hoài Lăng đã từng bỏ rơi ta trước mặt quân phản loạn, mẹ ta đã không còn chút thiện cảm nào với hắn.
Nhưng mẹ vẫn nhìn về phía ta.
Ta gật đầu.
Bởi vì ngay khoảnh khắc này, trong lòng ta dâng lên một ý nghĩ độc ác.
"Lang quân."
Trên hành lang, chỉ có ta và Tạ Hoài Lăng.
Ta nhìn hắn, mỉm cười: "Công chúa đã chia rẽ chúng ta, lang quân còn muốn đối xử với nàng ta như khách quý sao?"
Tạ Hoài Lăng nhìn ta chằm chằm.
Làm sao hắn có thể không nhìn thấu tâm tư của ta, không nhận ra ta muốn lợi dụng hắn, cũng như Triệu Lan Nhược ngày xưa đã lợi dụng hắn để chà đạp lên tấm chân tình của ta.
Tạ Hoài Lăng im lặng hồi lâu, cuối cùng cười khổ một tiếng.
"Huy Âm, ta sẽ làm như nàng mong muốn."
"Tạ lang quân, từ biệt tại đây."
Ta nhấc tà váy, chạy đến bên mẹ.
Mẹ trìu mến nắm lấy tay ta, chúng ta cùng nhau bước ra khỏi cổng lớn Tạ gia.
Ánh nắng mùa thu rải trên người ta, ta không ngoảnh đầu lại dù chỉ một khắc.
Thật tốt, ta không còn là thê tử của hắn nữa.
Mẹ vốn cảm thấy có lỗi với Tạ phu nhân, cho dù bà ta có vô lễ, cũng không để tâm.
Nhưng vừa nghe Tạ phu nhân nói vậy, mẹ gần như lập tức biến sắc.
"Tạ phu nhân cẩn thận ngôn từ! Chuyện nhà họ Lư chúng ta không cần Tạ phu nhân xen vào!"
Tạ phu nhân hừ lạnh một tiếng.
"Nếu đã như vậy thì mau cầm lấy hưu thư này rời đi đi!"
"Không được!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một là của mẹ còn một là của Tạ Hoài Lăng đã vội vã trở về.
Mẹ nói: "Sao có thể là hưu thư?"
Tạ Hoài Lăng nói: "Ta không đồng ý hòa ly!"
Tạ phu nhân tức giận đến mặt mày tái mét: "Nghịch tử! Nữ nhân không biết giữ gìn trinh tiết như vậy, sao có thể làm con dâu Tạ gia ta!?"
Tạ Hoài Lăng muốn nắm tay ta, bị ta tránh né.
Hắn nhìn ta chằm chằm, rồi quỳ xuống đất. "Nếu Huy Âm không xứng làm con dâu Tạ gia, vậy thì hãy đuổi con ra khỏi Tạ gia đi. Nàng ấy chỉ cần làm vợ của con thôi."
Tạ phu nhân tức giận đến ngã ngửa: "Ngươi! Ngươi muốn chọc tức ta đến c.h.ế.t đấy à! Lư Huy Âm này cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến ngươi vì nàng ta bất hiếu với cha mẹ vậy!"
Tạ Hoài Lăng cúi đầu. "Con bất hiếu."
Thần sắc của mẹ ta dịu lại đôi chút.
"Hoài Lăng, con đừng nói với mẹ con như vậy. Nếu con không có ý định hòa ly với Huy Âm..."
Lời còn chưa dứt.
Một giọng nữ cao vút vang lên từ ngoài cửa: "Vậy thì không tùy hắn được!"
.......
Triệu Lan Nhược được các cung nữ vây quanh bước vào.
Nàng ta châu ngọc lấp lánh, tay cầm lụa đỏ, khí thế bức người.
"Bệ hạ đã hạ chỉ, lệnh cho Tạ Hoài Lăng và Lư Huy Âm hòa ly, ban cho Tạ Hoài Lăng thành thân với Thanh Hà công chúa, làm Phò mã Đô úy."
Lời vừa dứt, ngoại trừ ta, những người còn lại đều nhìn nhau biến sắc.
Mẹ theo bản năng nắm lấy tay ta, sắc mặt trắng bệch, trong mắt thoáng qua một tia giận dữ.
Tạ phu nhân nghe thấy Bệ hạ ban cho ta và Tạ Hoài Lăng hòa ly, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng nụ cười nhỏ này nhanh chóng biến mất khi nghe thấy Tạ Hoài Lăng được ban hôn với công chúa.
Triều đại này tuy không cấm Phò mã làm quan, nhưng Triệu Lan Nhược tính tình ngang ngược, Hoàng hậu không sinh hạ được hoàng tử, lại thất sủng, công chúa như vậy sao có thể là nàng dâu mà bà ta vừa ý?
Huống chi trong dân gian đã có lời đồn, Thanh Hà công chúa tuy chưa xuất giá, nhưng trong phủ đã nuôi mấy tên tình nhân.
Người có phản ứng mạnh nhất, vẫn là Tạ Hoài Lăng.
Hắn nhìn chằm chằm Triệu Lan Nhược, trong mắt là hận ý cuồn cuộn không hề che giấu.
Triệu Lan Nhược lại không nhận ra.
Nàng ta bước đến bên cạnh ta, cười nói vui vẻ.
"Huy Âm à, ngươi xem, ta là công chúa, những gì ta muốn, đều dễ dàng có được." Nàng ta từng chữ từng chữ nói: "Giang Tuyết Hạc là vậy, Tạ Hoài Lăng cũng là vậy, ngươi vĩnh viễn đừng hòng tranh với ta."
Mẹ nghe thấy lời này, tức giận đến mức môi run lên.
Ta an ủi bóp nhẹ lòng bàn tay mẹ, liếc nhìn Tạ phu nhân: "Đúng vậy, dù sao thì công chúa cũng là người trong lòng Tạ Hoài Lăng, khi ta và công chúa cùng bị bắt đi, Tạ Hoài Lăng đến cứu người, nhưng lại không chút do dự cứu công chúa."
Khi nói đến "bắt đi", ta cố ý kéo dài giọng.
Triệu Lan Nhược sắc mặt hơi thay đổi: "Làm sao mà ta và ngươi có thể giống nhau được! Ta chỉ bị bắt đi có nửa ngày!"
Nói ra rồi, nàng ta mới nhận ra không ổn.
Sắc mặt Tạ phu nhân đã u ám như mây đen kéo đến.
Tiễn đi một nàng dâu không trinh tiết, lại rước về một nàng dâu không trinh tiết khác.
Tạ gia rồi sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Nhưng việc này thì có liên quan gì đến ta.
Khi mẹ đưa ta rời đi, Tạ Hoài Lăng quỳ trước mặt bà, xin bà cho chúng ta nói lời từ biệt.
"Đại lễ của Tạ Đô úy, ta không dám nhận!" Mẹ ta lạnh lùng nói.
Từ khi biết Tạ Hoài Lăng đã từng bỏ rơi ta trước mặt quân phản loạn, mẹ ta đã không còn chút thiện cảm nào với hắn.
Nhưng mẹ vẫn nhìn về phía ta.
Ta gật đầu.
Bởi vì ngay khoảnh khắc này, trong lòng ta dâng lên một ý nghĩ độc ác.
"Lang quân."
Trên hành lang, chỉ có ta và Tạ Hoài Lăng.
Ta nhìn hắn, mỉm cười: "Công chúa đã chia rẽ chúng ta, lang quân còn muốn đối xử với nàng ta như khách quý sao?"
Tạ Hoài Lăng nhìn ta chằm chằm.
Làm sao hắn có thể không nhìn thấu tâm tư của ta, không nhận ra ta muốn lợi dụng hắn, cũng như Triệu Lan Nhược ngày xưa đã lợi dụng hắn để chà đạp lên tấm chân tình của ta.
Tạ Hoài Lăng im lặng hồi lâu, cuối cùng cười khổ một tiếng.
"Huy Âm, ta sẽ làm như nàng mong muốn."
"Tạ lang quân, từ biệt tại đây."
Ta nhấc tà váy, chạy đến bên mẹ.
Mẹ trìu mến nắm lấy tay ta, chúng ta cùng nhau bước ra khỏi cổng lớn Tạ gia.
Ánh nắng mùa thu rải trên người ta, ta không ngoảnh đầu lại dù chỉ một khắc.
Thật tốt, ta không còn là thê tử của hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.