Chương 42: Vì Sao Không Thể
Thiên Hoa Tẫn Lạc
05/09/2024
Trần Quang Diệu nghe vậy, lập tức đưa người đi lên phía trước, cao giọng hỏi: “Ai đang làm loạn ở ngõ Tích An!”
Bách tính không dám đắc tội quan, vội nhường đường…
Tạ Vân Sơ đang thi lễ liền đứng dậy, nhìn Trần Quang Diệu một thân quan phục tuần tra kinh thành.
“Chính là ngươi đang làm loạn ở ngõ Tích An?!” Trần Quang Diệu một tay giữ thanh kiếm ở thắt lưng, một tay chỉ vào Tạ Vân Sơ, “Người đâu, bắt hắn lại!”
Hộ vệ Tạ gia lập tức tiến lên, vây quanh bảo vệ Tạ Vân Sơ, ngăn cản bước chân của nha dịch.
Tạ Vân Sơ khách khí thi lễ với Trần Quang Diệu: “Không biết vì sao đại nhân lại muốn bắt người?”
Trần Quang Diệu đánh giá Tạ Vân Sơ, nói: “Ngươi có công danh không?”
“Không có…” Tạ Vân Sơ đáp.
“Nếu không có công danh, vì sao lại không thể bắt ngươi?” Trần Quang Diệu liếc nhìn hộ vệ Tạ gia ở phía trước, nghiêm giọng: “Sao, không lẽ ngươi còn muốn chống cự!”
Mấy lang quân đến xem náo nhiệt nhận ra Trần Quang Diệu, không sợ hãi gào lên: “Ha! Đây không phải là cháu ngoại của Vĩnh Ninh Bá phu nhân Tô phủ Trần Quang Diệu sao! Các ngươi là đội tuần tra tây thành… sao lại chạy đến nam thành bắt người thế?”
“Còn phải hỏi! Tất nhiên là lo tiểu lang quân Tạ gia đi đòi của hồi môn thay a tỷ, sợ bại lộ chuyện cả nhà cô mẫu hắn trộm của hồi môn của con dâu nên vội vàng đến bắt người!”
Nhóm công tử đang nhàn rỗi lập tức cười phá lên.
Trần Quang Diệu cáu không nổi, mấy tên kia đều là mấy công tử bột nổi tiếng ở thành Biện Kinh, không dây vào được.
Hắn nghiến răng nghiến lợi siết chặt thanh kiếm ở thắt lưng… có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn như này… hắn không thể bắt người đi được.
Công tử của Hoài Hóa Trung Lang gia là một người sáng suốt, hắn biết trận ầm ĩ hôm nay, Tô gia coi như xong.
Tạ Lục Lang này là chất tử của Lễ bộ thị lang Tạ đại nhân, không đắc tội được, liền đi lên trước, nói với Trần Quang Diệu: “Trần đại nhân, ở đây không có ai làm loạn, chỉ có tiểu lang quân Tạ gia thay a tỷ đến đòi của hồi môn, phủ chúng ta cũng đã hoàn trả rồi!”
“Nếu đã vậy thì giải tán đi, đừng có tụ tập lại như thế!” Trần Quang Diệu liếc nhìn bách tính, trong lời nói mang sự cảnh cáo: “Nếu còn có ai làm loạn trong hoàng thành thì ta cho hắn đến phủ tuần tra chơi luôn! Giải tán!”
Tạ Vân Sơ nhìn Trần Quang Diệu mỉm cười, lật sổ sách trên tay, nói với hộ vệ bên cạnh: “Đi… đến phủ Lễ bộ thị lang Tào đại nhân ở ngõ Song Kiệt.”
Nàng nói cho bách tính nghe, nếu Trần Quang Diệu đã muốn đuổi bách tính ở ngõ Tích An đi, vậy thì cho họ đến ngõ Song Kiệt xem kịch hay.
Tạ Vân Sơ vừa nói xong, bách tính liền tự giác đi ra khỏi ngõ Tích An, ngay cả mấy công tử đến xem náo nhiệt cũng vội đến ngõ Song Kiệt.
Tạ Vân Sơ bước xuống bậc thềm Hoài Hóa Trung Lang phủ, ra hiệu cho hộ vệ Tạ gia cất đao đi, nhìn Trần Quang Diệu đang cản đường, nói: “Đại nhân… làm phiền ngài dời bước.”
Trần Quang Diệu lạnh lùng nhìn Tạ Vân Sơ, nghĩ đến những lời nô bộc Tô gia vừa nói… cô mẫu sẽ bảo biểu muội nói mấy lời tốt đẹp cho hắn trước mặt Đại hoàng tử, liền nói: “Tiểu lang quân lần đầu đến Biện Kinh, vẫn nên đừng chạy lung tung, mau quay về đi!”
“Đa tạ đại nhân nhắc nhở!” Tạ Vân Sơ vẫn giữ bộ dáng lễ phép, “Làm phiền đại nhân dời bước.”
Tạ Vân Sơ không muốn lãng phí thời gian ở đây với Trần Quang Diệu, bây giờ đã không còn sớm nữa, còn chậm trễ nữa sợ là những nhà khác đều đã ngủ hết rồi, nàng phải làm xong trước khi Ngự sử đi nghỉ, làm ầm chuyện này thêm chút nữa… sau đó đem sổ sách của Tô Minh Hàng đưa cho Ngự sử.
Bách tính không dám đắc tội quan, vội nhường đường…
Tạ Vân Sơ đang thi lễ liền đứng dậy, nhìn Trần Quang Diệu một thân quan phục tuần tra kinh thành.
“Chính là ngươi đang làm loạn ở ngõ Tích An?!” Trần Quang Diệu một tay giữ thanh kiếm ở thắt lưng, một tay chỉ vào Tạ Vân Sơ, “Người đâu, bắt hắn lại!”
Hộ vệ Tạ gia lập tức tiến lên, vây quanh bảo vệ Tạ Vân Sơ, ngăn cản bước chân của nha dịch.
Tạ Vân Sơ khách khí thi lễ với Trần Quang Diệu: “Không biết vì sao đại nhân lại muốn bắt người?”
Trần Quang Diệu đánh giá Tạ Vân Sơ, nói: “Ngươi có công danh không?”
“Không có…” Tạ Vân Sơ đáp.
“Nếu không có công danh, vì sao lại không thể bắt ngươi?” Trần Quang Diệu liếc nhìn hộ vệ Tạ gia ở phía trước, nghiêm giọng: “Sao, không lẽ ngươi còn muốn chống cự!”
Mấy lang quân đến xem náo nhiệt nhận ra Trần Quang Diệu, không sợ hãi gào lên: “Ha! Đây không phải là cháu ngoại của Vĩnh Ninh Bá phu nhân Tô phủ Trần Quang Diệu sao! Các ngươi là đội tuần tra tây thành… sao lại chạy đến nam thành bắt người thế?”
“Còn phải hỏi! Tất nhiên là lo tiểu lang quân Tạ gia đi đòi của hồi môn thay a tỷ, sợ bại lộ chuyện cả nhà cô mẫu hắn trộm của hồi môn của con dâu nên vội vàng đến bắt người!”
Nhóm công tử đang nhàn rỗi lập tức cười phá lên.
Trần Quang Diệu cáu không nổi, mấy tên kia đều là mấy công tử bột nổi tiếng ở thành Biện Kinh, không dây vào được.
Hắn nghiến răng nghiến lợi siết chặt thanh kiếm ở thắt lưng… có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn như này… hắn không thể bắt người đi được.
Công tử của Hoài Hóa Trung Lang gia là một người sáng suốt, hắn biết trận ầm ĩ hôm nay, Tô gia coi như xong.
Tạ Lục Lang này là chất tử của Lễ bộ thị lang Tạ đại nhân, không đắc tội được, liền đi lên trước, nói với Trần Quang Diệu: “Trần đại nhân, ở đây không có ai làm loạn, chỉ có tiểu lang quân Tạ gia thay a tỷ đến đòi của hồi môn, phủ chúng ta cũng đã hoàn trả rồi!”
“Nếu đã vậy thì giải tán đi, đừng có tụ tập lại như thế!” Trần Quang Diệu liếc nhìn bách tính, trong lời nói mang sự cảnh cáo: “Nếu còn có ai làm loạn trong hoàng thành thì ta cho hắn đến phủ tuần tra chơi luôn! Giải tán!”
Tạ Vân Sơ nhìn Trần Quang Diệu mỉm cười, lật sổ sách trên tay, nói với hộ vệ bên cạnh: “Đi… đến phủ Lễ bộ thị lang Tào đại nhân ở ngõ Song Kiệt.”
Nàng nói cho bách tính nghe, nếu Trần Quang Diệu đã muốn đuổi bách tính ở ngõ Tích An đi, vậy thì cho họ đến ngõ Song Kiệt xem kịch hay.
Tạ Vân Sơ vừa nói xong, bách tính liền tự giác đi ra khỏi ngõ Tích An, ngay cả mấy công tử đến xem náo nhiệt cũng vội đến ngõ Song Kiệt.
Tạ Vân Sơ bước xuống bậc thềm Hoài Hóa Trung Lang phủ, ra hiệu cho hộ vệ Tạ gia cất đao đi, nhìn Trần Quang Diệu đang cản đường, nói: “Đại nhân… làm phiền ngài dời bước.”
Trần Quang Diệu lạnh lùng nhìn Tạ Vân Sơ, nghĩ đến những lời nô bộc Tô gia vừa nói… cô mẫu sẽ bảo biểu muội nói mấy lời tốt đẹp cho hắn trước mặt Đại hoàng tử, liền nói: “Tiểu lang quân lần đầu đến Biện Kinh, vẫn nên đừng chạy lung tung, mau quay về đi!”
“Đa tạ đại nhân nhắc nhở!” Tạ Vân Sơ vẫn giữ bộ dáng lễ phép, “Làm phiền đại nhân dời bước.”
Tạ Vân Sơ không muốn lãng phí thời gian ở đây với Trần Quang Diệu, bây giờ đã không còn sớm nữa, còn chậm trễ nữa sợ là những nhà khác đều đã ngủ hết rồi, nàng phải làm xong trước khi Ngự sử đi nghỉ, làm ầm chuyện này thêm chút nữa… sau đó đem sổ sách của Tô Minh Hàng đưa cho Ngự sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.