Chương 22: Chương 22: Có Còn Hơn Không
Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử
22/10/2018
Là mẹ ruột của lục hoàng tửTriệu Hoằng Chiêu, lời nói của Ô Quý Tần đương nhiên có tác dụng hơn số phi tần kia nhiều, cho dù mấy vị phi tần ấy cũng là mẹ ruột của vị công chúa hay hoàng tử nào đó.
Sự việc đến mức này thì thiên tử Đại Ngụy bắt đầu có hơi đau đầu rồi.
Nói thật thì, nếu chỉ là một vị phi tử nào đó trách móc tội lỗi của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận thì thiên tử Đại Ngụy hoàn toàn có thể bịt tai làm ngơ, cùng lắm thì mấy ngày này sẽ không đến tẩm cung của phi tử đó nữa chẳng phải sẽ ổn sao? Nhưng vấn đề là, hiện giờ đại đa số phi tử trong cung đều đua nhau kể tội tên nghịch tử ấy, chuyện này khiến thiên tử Đại Ngụy có chút đau đầu.
Cho dù có muốn đôi tai được yên tĩnh đi nữa thì ông cũng đâu thể nào ngủ ở Thùy Củng điện?
“Tên nghịch tử ấy… lòng dạ quả thực độc ác!”
Tại Thùy Củng điện, thiên tử Đại Ngụy trước mặt ba vị trung thư đại thần không kiềm được tức giận mà thốt lên lời ấy.
“Độc ác… sao?”
Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thật dở khóc dở cười.
Ngoại trừ nạn nhân đầu tiên là Trần Thục Viện tự làm tự chịu thì không nói, nhưng mấy vị phi tần kia thì lại vô tình bị liên lụy, bị bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận lần lượt đạp cửa xông vào gây gổ một trận, chuyện này ban đầu khiến họ cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng giờ nghe thiên tử nói như thế thì họ lập tức hiểu ra ngay.
“Người làm cha thì quyết tâm cắt nguồn tiền của con cái, kế này gọi là rút củi khỏi lò; còn người làm con thì lại đi chọc giận mấy người phụ nữ đầu ấp tay gối của cha mình, khiến người cha suốt ngày phải nghe lời than vãn, kế này gọi là đập nồi phá thuyền… So sánh hai kế với nhau thật sự khó nói rốt cuộc kế nào cao hơn kế nào.”
Dù gì sự việc không liên quan đến mình nên ba vị trung thư đại thần trong lòng cảm thấy khá buồn cười, bởi vì trước nay chưa có vị hoàng tử nào lại dùng thủ đoạn này để chơi khăm phụ hoàng của mình, quả thực là “táng tận lương tâm.”
“Các khanh nói xem trẫm phải làm sao đây?”
Thiên tử Đại Ngụy rõ ràng lại đang rất lo lắng, bởi vì cứ tiếp tục thế này thì có thể sau này ông sẽ không được yên ổn một đêm nào nữa.
Không lẽ phải thật sự ngủ ở Thùy Củng điện sao?
Tuy Ngưng Hương cung của Thẩm Thục Phi là một nơi tốt, nhưng vấn đề ở chỗ tình trạng sức khỏe của Thẩm Thục Phi không đủ để đáp ứng chuyện phòng the, không lẽ mỗi đêm chỉ gặp để bàn về chuyện của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận xong sau đó mạnh ai nấy ngủ sao?
Hoàng đế cũng có nhu cầu sinh lí mà!
“Hay là gọi bát điện hạ đến dạy dỗ một trận?” Lận Ngọc Dương cố nhịn cười, vờ như đang lập mưu hiến kế cho thiên tử.
Nhưng thực tế, câu nói này của ông chỉ là muốn thăm dò tâm trạng hiện giờ của thiên tử và thái độ của thiên tử với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà thôi.
“Không được.” Thiên tử lắc đầu nguầy nguậy rồi giận dữ nói: “Lúc này mà gọi nó đến mắng một trận thì khác nào cho thấy là trẫm đã thua? Đáng giận ở chỗ tên nghịch tử ấy hành sự đúng là rất sạch sẽ, giả mượn danh nghĩa của Trần Thục Viện, khiến trẫm không thể bắt thóp được, nếu không thì hành vi này chắc chắn sẽ có thể khiến nó bị bắt vào tông phủ úp mặt suy nghĩ.”
“Thế Ô Quý Tần thì sao ạ?”
Lận Ngọc Dương hiện giờ vẫn không hiểu, tại sao ngay cả mẹ ruột của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cũng chỉ trích bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận? Theo lí mà nói thì vị quý tần này có địa vị không thua kém hoàng hậu, bát hoàng tử sẽ không ngốc đến mức chạy đến đó đắc tội mới phải.
“Thái độ của Ô Quý Tần…”
Nhớ lại thái độ của Ô Quý Tần, thật ra thiên tử Đại Ngụy cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, bởi vì vị Ô Quý Tần ấy cứ liên tục nói: “Cho dù Trần Thục Viện có làm sai thế nào thì bát hoàng tử cũng không nên dĩ hạ phạm thượng, đập phá U Chỉ cung.”
Bề ngoài thì có vẻ đang chỉ trích Triệu Hoằng Nhuận, nhưng vấn đề ở chỗ việc ấy đã kết thúc rồi, thiên tử cũng đã quyết định không trách cả hai, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Ô Quý Tần đột nhiên lúc này lại nhắc lại chuyện cũ, tuy khiến thiên tử nghe thấy cảm thấy không vui, nhưng cũng không thể nắm thóp Triệu Hoằng Nhuận được.
“Là trẫm đã tưởng tượng sao? Cứ luôn cảm thấy đêm qua Ô Quý Tần có vẻ cố tình muốn trẫm phải bực mình mà bỏ đi… Chắc không phải như thế chứ?”
Thiên tử Đại Ngụy lẩm bẩm trong bụng.
Thấy dáng vẻ nhăn nhó khó coi của ông, đại thái giám Đổng Hiến ở bên cạnh thật sự rất muốn nhắc ông: Hôm qua bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã đến Nhã Phong các gặp lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, và ngay trong đêm đó thì mẹ ruột của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu lập tức bắt đầu kể tội bát hoàng tử.
Nếu nói trong chuyện này không có ẩn tình gì thì Đổng Hiến có chết cũng không tin.
Nhưng cho dù thế thì Đổng Hiến vẫn chọn cách giữ im lặng. Bởi vì khi tiếp xúc với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, ông đã nhận ra đây là một vị hoàng tử rất có chính kiến, rất có tâm kế, có sự quyết tâm khi chưa đạt mục đích thì sẽ không dừng lại.
Nếu chưa đạt được mục đích thì tin chắc rằng vị bát hoàng tử này tuyệt đối sẽ không dễ bỏ cuộc, cho dù việc này được xử lí thì nói không chừng sẽ lại nảy sinh việc khác.
Như thế thì chi bằng giúp cho cậu sớm đạt được ước nguyện, cũng sẽ giúp trong cung được bình yên trở lại.
Nghĩ đến đây, Đổng Hiến lần đầu to gan nói chen vào: “Bệ hạ, chi bằng chấp nhận lời khẩn cầu của bát điện hạ được không?”
“Cái gì?” Thiên tử có hơi kinh ngạc khi thấy Đổng Hiến lại mở miệng vào đúng lúc này, lạnh lùng hừ một tiếng rồi hỏi: “Ông cảm thấy trẫm thua rồi sao?”
“Lão nô không dám, lão nô chỉ cảm thấy, bát điện hạ tính tình quật cường, không chịu thỏa hiệp. Hôm qua người cố ý đắc tội Ô phi, ngày mai sẽ lại cố tình đi chọc giận hoàng hậu, đến lúc ấy thì e hoàng cung sẽ bị người làm cho rối tung lên…”
“Nó dám?” Thiên tử Đại Ngụy nổi giận hét vang.
“Nhưng nếu điện hạ thật sự làm như thế thì sao?” Đổng Hiến to gan nói tiếp: “Hôm ấy ở U Chỉ cung của Trần Thục Viện, bát điện hạ đã nói với tất cả mọi người trong điện rằng…”
“Tên nghịch tử ấy đã nói gì?”
“Điện hạ nói, theo tổ chế của Đại Ngụy ta, chỉ cần điện hạ không gây ra tội ác bất dung như mưu đồ tạo phản thì cho dù có làm gì đi nữa, kết cục tệ nhất cũng chỉ là bị tông phủ hạ lệnh bắt giam… Cho dù thiên tử không thích điện hạ, giáng điện hạ xuống làm thứ dân thì điện hạ vẫn có thể làm một phú ông giàu có, người của tông phủ sẽ không ngồi yên để huyết mạch của Cơ thị họ Triệu phải lưu lạc đầu đường xó chợ, chết đói nơi đất khách. Cho dù đến cuối cùng điện hạ chết đi rồi thì tông phủ vẫn sẽ phái người đến tiếp nhận di cốt của điện hạ, táng nhập hoàng lăng… Dòng máu đang chảy trong huyết mạch của điện hạ là dòng máu của Cơ thị họ Triệu!”
“…” Thiên tử trầm ngâm một lúc.
Nếu như là trước đây, khi chưa hiểu rõ tính cách của đứa con này thì có lẽ thiên tử đã nổi giận, trách mắng đứa con này ỷ mình là huyết mạch của Cơ Triệu Đại Ngụy mà xem thường tất cả. Nhưng hiện giờ, sau khi đã rõ tính cách của Triệu Hoằng Nhuận rồi thì thiên tử lại cảm thấy, những lời này không đơn giản chỉ là vì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận ỷ mình là huyết mạch của Cơ Triệu mà hỗn xược, ngược lại cho thấy cậu không hề sợ mất tất cả những gì mình đang có, hoàn toàn không quan tâm có được quân phụ xem trọng hay không, cũng không quan tâm ngôi vị hoàng đế.
“Một phú ông giàu có… Có lẽ đây mới chính là khát vọng của tên nghịch tử ấy.”
Thiên tử Đại Ngụy cảm khái thở dài.
Ai có thể ngờ được, hai vị hoàng tử tài năng xuất sắc trong số các hoàng tử là lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu và bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đều không chút hứng thú nào với việc tranh giành hoàng vị.
“Nếu thế thì nó cũng sẽ bất chấp việc đắc tội hoàng hậu, cũng bất chấp việc trẫm sẽ vì chuyện này mà ghét nó…”
Thiên tử đột nhiên cảm thấy có một sự lạc lõng. Ông luôn muốn có thể trở nên thân thiết hơn với Triệu Hoằng Nhuận, đứa con mà trước nay ông rất ít tiếp xúc, nhưng điều đáng tiếc là việc bồi dưỡng tình cảm gia đình này có vẻ không phải là chuyện một sớm một chiều. Hiện giờ Triệu Hoằng Nhuận dường như không hề quan tâm đến cảm nhận của phụ thân mình.
Đối với một người cha mà nói thì đây thật sự là một cảm giác thất bại đáng buồn.
Lúc này, Ngu Tử Khởi thức thời khuyên một câu: “Bệ hạ, có câu chọn cách mà dạy, chọn thế mà bày thì mới giúp luyện ngọc thành khí. Tuy bệ hạ lo lắng cho sự trưởng thành của bát điện hạ, nhưng nếu cứ như thế này thì theo vi thần thấy e sẽ không thể tăng được tình cảm phụ tử, ngược lại còn khiến bát điện hạ thêm oán giận…”
“Lời này của Ngu đại nhân sai rồi.” Lận Ngọc Dương phản bác: “Bát điện hạ tuy thông tuệ khác thường, nhưng tính cách lại rất cứng đầu, nếu không quản giáo e sẽ phóng túng, khiến Đại Ngụy ta mất đi một tòa kình thiên ngọc trụ!”
“Nếu đã dạy không được thì chi bằng không dạy.”
“Sao ông có thể bỏ mặc không dạy chứ?”
“Lẽ nào Lận đại nhân tự tin có thể dạy được bát điện hạ sao?”
“Ta… Bổn quan tự hổ thẹn không thông tuệ bằng điện hạ, nhưng đã sống lâu hơn mấy chục tuổi, dù gì cũng sẽ có chút kiến thức.”
“Này!”
Thấy hai vị trung thư đại thần liên tục tranh luận, thiên tử lại càng thêm bực bội.
Nói thật lòng, ông không hề muốn để Triệu Hoằng Nhuận xuất các chút nào, không phải vì ông muốn phải quản giáo cậu, mà là vị thiên tử Đại Ngụy này càng ngày càng thấy yêu thích vị hoàng tử thông minh này.
Ông hiểu rất rõ, một khi để cho Triệu Hoằng Nhuận xuất các thì tiểu tử này chắc chắn sẽ đi ngao du khắp thiên hạ, đến lúc ấy muốn gặp mặt một lần cũng sẽ là một việc cực kỳ khó khăn.
Đúng lúc hoàng đế đang khổ não thì đột nhiên đại thám giám Đổng Hiến lại e dè nói: “Bệ hạ, có một chuyện lão nô trước nay có chút không hiểu…”
“Chuyện gì?” Thiên tử đang hết sức sầu muộn, tâm trạng cực kỳ không vui.
Đổng Hiến chợt cười ngượng ngùng rồi khẽ nói: “Lão nô luôn cảm thấy kỳ lạ, nếu bệ hạ chỉ là không nỡ để bát điện hạ rời khỏi hoàng cung, thế thì tại sao không ban cho điện hạ một lệnh bài thông hành? Lão nô cho rằng bát điện hạ chỉ một lòng mong muốn được ra ngoài cung ngắm cảnh dạo chơi, bệ hạ nếu ban lệnh bài cho người, rồi hạ lệnh bát điện hạ mỗi ngày phải về hoàng cung trước hoàng hôn thì tin chắc bát điện hạ sẽ không thể oán trách có phải không?”
“…”
Lời nói này của đại thái giám Đổng Hiến khiến cho cả Thùy Củng điện đột nhiên im phăng phắc.
Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương và trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi đều ngây người nhìn nhau há hốc mồm, không tiếp tục tranh luận nữa, còn đôi mắt híp của trung thư lệnh Hà Tương Tự lúc này cũng mở to ra.
Còn về thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư thì đã trợn tròn mắt, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Đổng Hiến, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ôi… Ngự Hoa Viên của trẫm, Quan Ngư trì của trẫm, Kim Lân Trinh Vĩ của trẫm, Tử Trúc của trẫm, Lệ Trúc của trẫm, còn khoản ngân khố trẫm phải chi ra để tu sửa tiền điện U Chỉ cung nữa…”
Thiên tử Đại Ngụy đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực đau nhói.
Thiên tử cảm thấy, nếu như lúc đầu Đổng Hiến sớm đưa ra đề nghị này thì mấy thứ đồ trang trí mà ông trân trọng đâu có bị đứa con ngỗ ngược ấy đập nát, cũng không xảy ra chuyện ngày hôm sau Triệu Hoằng Nhuận đến làm loạn ở Thùy Củng điện, thậm chí cũng không có chuyện khiến các hậu phi trong cung cằn nhằn vào lỗ tai ông.
“Đổng Hiến à.”
“Bệ hạ có gì dặn dò?”
“Trẫm có câu này ông nghe rõ nhé, từ nay về sau, nếu ông có kiến nghị gì hay ho thì…” Nói đến đây, thiên tử Đại Ngụy đập mạnh tay xuống bàn rồi gằn giọng: “Phải! Nói! Sớm!”
Trong Thùy Củng Điện vang lên tiếng gầm giận dữ của thiên tử.
Hôm ấy, thiên tử Đại Ngụy truyền khẩu dụ, lại một lần nữa từ chối thẳng thừng yêu cầu xuất các của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng lại ban cho lệnh bài thông hành hoàng cung, cho phép cậu xuất cung, cũng cho phép cậu ra ngoài thành, với điều kiện mỗi ngày phải về hoàng cung trước lúc hoàng hôn.
Cuộc chiến cha con hiệp hai, con thắng!
Tạm thời.
Sự việc đến mức này thì thiên tử Đại Ngụy bắt đầu có hơi đau đầu rồi.
Nói thật thì, nếu chỉ là một vị phi tử nào đó trách móc tội lỗi của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận thì thiên tử Đại Ngụy hoàn toàn có thể bịt tai làm ngơ, cùng lắm thì mấy ngày này sẽ không đến tẩm cung của phi tử đó nữa chẳng phải sẽ ổn sao? Nhưng vấn đề là, hiện giờ đại đa số phi tử trong cung đều đua nhau kể tội tên nghịch tử ấy, chuyện này khiến thiên tử Đại Ngụy có chút đau đầu.
Cho dù có muốn đôi tai được yên tĩnh đi nữa thì ông cũng đâu thể nào ngủ ở Thùy Củng điện?
“Tên nghịch tử ấy… lòng dạ quả thực độc ác!”
Tại Thùy Củng điện, thiên tử Đại Ngụy trước mặt ba vị trung thư đại thần không kiềm được tức giận mà thốt lên lời ấy.
“Độc ác… sao?”
Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy thật dở khóc dở cười.
Ngoại trừ nạn nhân đầu tiên là Trần Thục Viện tự làm tự chịu thì không nói, nhưng mấy vị phi tần kia thì lại vô tình bị liên lụy, bị bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận lần lượt đạp cửa xông vào gây gổ một trận, chuyện này ban đầu khiến họ cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng giờ nghe thiên tử nói như thế thì họ lập tức hiểu ra ngay.
“Người làm cha thì quyết tâm cắt nguồn tiền của con cái, kế này gọi là rút củi khỏi lò; còn người làm con thì lại đi chọc giận mấy người phụ nữ đầu ấp tay gối của cha mình, khiến người cha suốt ngày phải nghe lời than vãn, kế này gọi là đập nồi phá thuyền… So sánh hai kế với nhau thật sự khó nói rốt cuộc kế nào cao hơn kế nào.”
Dù gì sự việc không liên quan đến mình nên ba vị trung thư đại thần trong lòng cảm thấy khá buồn cười, bởi vì trước nay chưa có vị hoàng tử nào lại dùng thủ đoạn này để chơi khăm phụ hoàng của mình, quả thực là “táng tận lương tâm.”
“Các khanh nói xem trẫm phải làm sao đây?”
Thiên tử Đại Ngụy rõ ràng lại đang rất lo lắng, bởi vì cứ tiếp tục thế này thì có thể sau này ông sẽ không được yên ổn một đêm nào nữa.
Không lẽ phải thật sự ngủ ở Thùy Củng điện sao?
Tuy Ngưng Hương cung của Thẩm Thục Phi là một nơi tốt, nhưng vấn đề ở chỗ tình trạng sức khỏe của Thẩm Thục Phi không đủ để đáp ứng chuyện phòng the, không lẽ mỗi đêm chỉ gặp để bàn về chuyện của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận xong sau đó mạnh ai nấy ngủ sao?
Hoàng đế cũng có nhu cầu sinh lí mà!
“Hay là gọi bát điện hạ đến dạy dỗ một trận?” Lận Ngọc Dương cố nhịn cười, vờ như đang lập mưu hiến kế cho thiên tử.
Nhưng thực tế, câu nói này của ông chỉ là muốn thăm dò tâm trạng hiện giờ của thiên tử và thái độ của thiên tử với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà thôi.
“Không được.” Thiên tử lắc đầu nguầy nguậy rồi giận dữ nói: “Lúc này mà gọi nó đến mắng một trận thì khác nào cho thấy là trẫm đã thua? Đáng giận ở chỗ tên nghịch tử ấy hành sự đúng là rất sạch sẽ, giả mượn danh nghĩa của Trần Thục Viện, khiến trẫm không thể bắt thóp được, nếu không thì hành vi này chắc chắn sẽ có thể khiến nó bị bắt vào tông phủ úp mặt suy nghĩ.”
“Thế Ô Quý Tần thì sao ạ?”
Lận Ngọc Dương hiện giờ vẫn không hiểu, tại sao ngay cả mẹ ruột của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cũng chỉ trích bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận? Theo lí mà nói thì vị quý tần này có địa vị không thua kém hoàng hậu, bát hoàng tử sẽ không ngốc đến mức chạy đến đó đắc tội mới phải.
“Thái độ của Ô Quý Tần…”
Nhớ lại thái độ của Ô Quý Tần, thật ra thiên tử Đại Ngụy cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ, bởi vì vị Ô Quý Tần ấy cứ liên tục nói: “Cho dù Trần Thục Viện có làm sai thế nào thì bát hoàng tử cũng không nên dĩ hạ phạm thượng, đập phá U Chỉ cung.”
Bề ngoài thì có vẻ đang chỉ trích Triệu Hoằng Nhuận, nhưng vấn đề ở chỗ việc ấy đã kết thúc rồi, thiên tử cũng đã quyết định không trách cả hai, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Ô Quý Tần đột nhiên lúc này lại nhắc lại chuyện cũ, tuy khiến thiên tử nghe thấy cảm thấy không vui, nhưng cũng không thể nắm thóp Triệu Hoằng Nhuận được.
“Là trẫm đã tưởng tượng sao? Cứ luôn cảm thấy đêm qua Ô Quý Tần có vẻ cố tình muốn trẫm phải bực mình mà bỏ đi… Chắc không phải như thế chứ?”
Thiên tử Đại Ngụy lẩm bẩm trong bụng.
Thấy dáng vẻ nhăn nhó khó coi của ông, đại thái giám Đổng Hiến ở bên cạnh thật sự rất muốn nhắc ông: Hôm qua bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã đến Nhã Phong các gặp lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu, và ngay trong đêm đó thì mẹ ruột của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu lập tức bắt đầu kể tội bát hoàng tử.
Nếu nói trong chuyện này không có ẩn tình gì thì Đổng Hiến có chết cũng không tin.
Nhưng cho dù thế thì Đổng Hiến vẫn chọn cách giữ im lặng. Bởi vì khi tiếp xúc với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, ông đã nhận ra đây là một vị hoàng tử rất có chính kiến, rất có tâm kế, có sự quyết tâm khi chưa đạt mục đích thì sẽ không dừng lại.
Nếu chưa đạt được mục đích thì tin chắc rằng vị bát hoàng tử này tuyệt đối sẽ không dễ bỏ cuộc, cho dù việc này được xử lí thì nói không chừng sẽ lại nảy sinh việc khác.
Như thế thì chi bằng giúp cho cậu sớm đạt được ước nguyện, cũng sẽ giúp trong cung được bình yên trở lại.
Nghĩ đến đây, Đổng Hiến lần đầu to gan nói chen vào: “Bệ hạ, chi bằng chấp nhận lời khẩn cầu của bát điện hạ được không?”
“Cái gì?” Thiên tử có hơi kinh ngạc khi thấy Đổng Hiến lại mở miệng vào đúng lúc này, lạnh lùng hừ một tiếng rồi hỏi: “Ông cảm thấy trẫm thua rồi sao?”
“Lão nô không dám, lão nô chỉ cảm thấy, bát điện hạ tính tình quật cường, không chịu thỏa hiệp. Hôm qua người cố ý đắc tội Ô phi, ngày mai sẽ lại cố tình đi chọc giận hoàng hậu, đến lúc ấy thì e hoàng cung sẽ bị người làm cho rối tung lên…”
“Nó dám?” Thiên tử Đại Ngụy nổi giận hét vang.
“Nhưng nếu điện hạ thật sự làm như thế thì sao?” Đổng Hiến to gan nói tiếp: “Hôm ấy ở U Chỉ cung của Trần Thục Viện, bát điện hạ đã nói với tất cả mọi người trong điện rằng…”
“Tên nghịch tử ấy đã nói gì?”
“Điện hạ nói, theo tổ chế của Đại Ngụy ta, chỉ cần điện hạ không gây ra tội ác bất dung như mưu đồ tạo phản thì cho dù có làm gì đi nữa, kết cục tệ nhất cũng chỉ là bị tông phủ hạ lệnh bắt giam… Cho dù thiên tử không thích điện hạ, giáng điện hạ xuống làm thứ dân thì điện hạ vẫn có thể làm một phú ông giàu có, người của tông phủ sẽ không ngồi yên để huyết mạch của Cơ thị họ Triệu phải lưu lạc đầu đường xó chợ, chết đói nơi đất khách. Cho dù đến cuối cùng điện hạ chết đi rồi thì tông phủ vẫn sẽ phái người đến tiếp nhận di cốt của điện hạ, táng nhập hoàng lăng… Dòng máu đang chảy trong huyết mạch của điện hạ là dòng máu của Cơ thị họ Triệu!”
“…” Thiên tử trầm ngâm một lúc.
Nếu như là trước đây, khi chưa hiểu rõ tính cách của đứa con này thì có lẽ thiên tử đã nổi giận, trách mắng đứa con này ỷ mình là huyết mạch của Cơ Triệu Đại Ngụy mà xem thường tất cả. Nhưng hiện giờ, sau khi đã rõ tính cách của Triệu Hoằng Nhuận rồi thì thiên tử lại cảm thấy, những lời này không đơn giản chỉ là vì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận ỷ mình là huyết mạch của Cơ Triệu mà hỗn xược, ngược lại cho thấy cậu không hề sợ mất tất cả những gì mình đang có, hoàn toàn không quan tâm có được quân phụ xem trọng hay không, cũng không quan tâm ngôi vị hoàng đế.
“Một phú ông giàu có… Có lẽ đây mới chính là khát vọng của tên nghịch tử ấy.”
Thiên tử Đại Ngụy cảm khái thở dài.
Ai có thể ngờ được, hai vị hoàng tử tài năng xuất sắc trong số các hoàng tử là lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu và bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đều không chút hứng thú nào với việc tranh giành hoàng vị.
“Nếu thế thì nó cũng sẽ bất chấp việc đắc tội hoàng hậu, cũng bất chấp việc trẫm sẽ vì chuyện này mà ghét nó…”
Thiên tử đột nhiên cảm thấy có một sự lạc lõng. Ông luôn muốn có thể trở nên thân thiết hơn với Triệu Hoằng Nhuận, đứa con mà trước nay ông rất ít tiếp xúc, nhưng điều đáng tiếc là việc bồi dưỡng tình cảm gia đình này có vẻ không phải là chuyện một sớm một chiều. Hiện giờ Triệu Hoằng Nhuận dường như không hề quan tâm đến cảm nhận của phụ thân mình.
Đối với một người cha mà nói thì đây thật sự là một cảm giác thất bại đáng buồn.
Lúc này, Ngu Tử Khởi thức thời khuyên một câu: “Bệ hạ, có câu chọn cách mà dạy, chọn thế mà bày thì mới giúp luyện ngọc thành khí. Tuy bệ hạ lo lắng cho sự trưởng thành của bát điện hạ, nhưng nếu cứ như thế này thì theo vi thần thấy e sẽ không thể tăng được tình cảm phụ tử, ngược lại còn khiến bát điện hạ thêm oán giận…”
“Lời này của Ngu đại nhân sai rồi.” Lận Ngọc Dương phản bác: “Bát điện hạ tuy thông tuệ khác thường, nhưng tính cách lại rất cứng đầu, nếu không quản giáo e sẽ phóng túng, khiến Đại Ngụy ta mất đi một tòa kình thiên ngọc trụ!”
“Nếu đã dạy không được thì chi bằng không dạy.”
“Sao ông có thể bỏ mặc không dạy chứ?”
“Lẽ nào Lận đại nhân tự tin có thể dạy được bát điện hạ sao?”
“Ta… Bổn quan tự hổ thẹn không thông tuệ bằng điện hạ, nhưng đã sống lâu hơn mấy chục tuổi, dù gì cũng sẽ có chút kiến thức.”
“Này!”
Thấy hai vị trung thư đại thần liên tục tranh luận, thiên tử lại càng thêm bực bội.
Nói thật lòng, ông không hề muốn để Triệu Hoằng Nhuận xuất các chút nào, không phải vì ông muốn phải quản giáo cậu, mà là vị thiên tử Đại Ngụy này càng ngày càng thấy yêu thích vị hoàng tử thông minh này.
Ông hiểu rất rõ, một khi để cho Triệu Hoằng Nhuận xuất các thì tiểu tử này chắc chắn sẽ đi ngao du khắp thiên hạ, đến lúc ấy muốn gặp mặt một lần cũng sẽ là một việc cực kỳ khó khăn.
Đúng lúc hoàng đế đang khổ não thì đột nhiên đại thám giám Đổng Hiến lại e dè nói: “Bệ hạ, có một chuyện lão nô trước nay có chút không hiểu…”
“Chuyện gì?” Thiên tử đang hết sức sầu muộn, tâm trạng cực kỳ không vui.
Đổng Hiến chợt cười ngượng ngùng rồi khẽ nói: “Lão nô luôn cảm thấy kỳ lạ, nếu bệ hạ chỉ là không nỡ để bát điện hạ rời khỏi hoàng cung, thế thì tại sao không ban cho điện hạ một lệnh bài thông hành? Lão nô cho rằng bát điện hạ chỉ một lòng mong muốn được ra ngoài cung ngắm cảnh dạo chơi, bệ hạ nếu ban lệnh bài cho người, rồi hạ lệnh bát điện hạ mỗi ngày phải về hoàng cung trước hoàng hôn thì tin chắc bát điện hạ sẽ không thể oán trách có phải không?”
“…”
Lời nói này của đại thái giám Đổng Hiến khiến cho cả Thùy Củng điện đột nhiên im phăng phắc.
Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương và trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi đều ngây người nhìn nhau há hốc mồm, không tiếp tục tranh luận nữa, còn đôi mắt híp của trung thư lệnh Hà Tương Tự lúc này cũng mở to ra.
Còn về thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư thì đã trợn tròn mắt, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Đổng Hiến, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Ôi… Ngự Hoa Viên của trẫm, Quan Ngư trì của trẫm, Kim Lân Trinh Vĩ của trẫm, Tử Trúc của trẫm, Lệ Trúc của trẫm, còn khoản ngân khố trẫm phải chi ra để tu sửa tiền điện U Chỉ cung nữa…”
Thiên tử Đại Ngụy đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực đau nhói.
Thiên tử cảm thấy, nếu như lúc đầu Đổng Hiến sớm đưa ra đề nghị này thì mấy thứ đồ trang trí mà ông trân trọng đâu có bị đứa con ngỗ ngược ấy đập nát, cũng không xảy ra chuyện ngày hôm sau Triệu Hoằng Nhuận đến làm loạn ở Thùy Củng điện, thậm chí cũng không có chuyện khiến các hậu phi trong cung cằn nhằn vào lỗ tai ông.
“Đổng Hiến à.”
“Bệ hạ có gì dặn dò?”
“Trẫm có câu này ông nghe rõ nhé, từ nay về sau, nếu ông có kiến nghị gì hay ho thì…” Nói đến đây, thiên tử Đại Ngụy đập mạnh tay xuống bàn rồi gằn giọng: “Phải! Nói! Sớm!”
Trong Thùy Củng Điện vang lên tiếng gầm giận dữ của thiên tử.
Hôm ấy, thiên tử Đại Ngụy truyền khẩu dụ, lại một lần nữa từ chối thẳng thừng yêu cầu xuất các của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng lại ban cho lệnh bài thông hành hoàng cung, cho phép cậu xuất cung, cũng cho phép cậu ra ngoài thành, với điều kiện mỗi ngày phải về hoàng cung trước lúc hoàng hôn.
Cuộc chiến cha con hiệp hai, con thắng!
Tạm thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.