Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
Chương 27: Chu Tú Tài Nói Về Nho Gia (3)
KK Cố Hương
25/05/2024
Nhác thấy Hứa Thanh Tiêu nói mình là quan sai, bà ta hơi ngạc nhiên, nhưng nghe nốt nửa câu sau, lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng nói.
“Ông ấy đang ở trong nhà đọc sách, đại nhân mau vào phòng nghỉ chân.”
Người phụ nữ trung niên mở miệng, mời Hứa Thanh Tiêu đi vào trong nghỉ chân.
Vương triều Đại Ngụy, bất luận là Cựu triều hay Tân triều, đối với quan sai, bách tính vẫn giữ thái đội tương đối kính nể, cho dù chỉ là một tên nha dịch, cũng phải gọi một tiếng đại nhân, nhất là loại nha dịch như Hứa Thanh Tiêu.
Có câu Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó xơi.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu đến tận đây đưa đồ, đương nhiên phải tỏ ra khách khí hơn một chút.
“Đúng lúc cũng có chút việc muốn tìm Chu tiên sinh hỏi thăm một chút, hy vọng lượng thứ:
Hứa Thanh Tiêu đi theo người phụ nữ trung niên vào trong.
Sao lại nói như vậy được, đại nhân đúng là khách sáo quá.”
Nhận thuốc xong, người phụ nữ đưa Hứa Thanh Tiêu vào trong nhà, đúng lúc này có một người đàn ông tầm tuổi trung niên, trên tay căm một quyển sách, đang ngồi đọc chăm chú ở trong sân nhà.
Người đàn ông này cũng tầm khoảng bốn mươi, hơi gầy, mặc một cái áo xanh, có vẻ rất mộc mạc, dùng một sợi dây vải màu xanh để buộc tóc, ngồi dưới tán cây đọc sách, xung quanh tràn ngập loại khí chất văn nhân.
“Có khách đến này Chu Lăng.”
Người phụ nữ gọi một tiếng, Chu Lăng đang ngồi đọc sách dưới tán cây lập tức lấy lại tỉnh thần.
“Khách à?”
Chu Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống người Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mặt ngập tràn vẻ hiếu kì nhưng ngay lập tức đứng dậy tỏ vẻ tôn trọng.
“Đây là quan sai đại nhân của huyện chúng ta, tên là...”
Người phụ nữ mở miệng nói, nhưng ngay lập tức quên mất Hứa Thanh Tiêu tên là gì.
“Hứa Thanh Tiêu.”
Hứa Thanh Tiêu nhắc một câu, người kia cười một tiếng xấu hổ, sau đó tiếp tục nói: “Là lão Triệu bảo cậu ấy mang thuốc đến cho chúng ta.”
Vị phu nhân kia nói.
Vừa nghe thấy thế, Chu Lăng thoáng chốc đã hiểu ra, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu cười ôn hòa nói: “Hóa ra là người của quan phủ, mau vào đây, mời vào bên trong nghỉ chân”
Chu Lăng rất mềm mỏng, nhưng không vì thân phận quan sai kia, ông là tú tài của Đại Ngụy, mở một trường tư dạy học ở huyện Bình An, địa vị không thấp, ngày thường đến cả bộ khoái gặp ông cũng phải gọi một tiếng Chu tiên sinh.
Hứa Thanh Tiêu cũng không dám khinh thường.
“Tiên sinh khách khí rồi, chỉ là một tên nha dịch nhỏ mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu nói.
Chu Lăng chỉ cười, đưa Hứa Thanh Tiêu đi vào trong phòng khách.
Sau đó nói thẳng.
“Thanh Tiêu tiểu hữu, đến đây tìm ta chắc là có chuyện khác nhỉ?”
Chu Lăng là người đọc sách, nhưng không phải một tên mọt sách, nhìn ra Hứa Thanh Tiêu đến đây tìm ông là còn có chuyện khác.
“Cũng không phải chuyện gì lớn cả, ta chỉ muốn đến xin tiên sinh giải đáp vài câu hỏi thôi.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười nói.
“Ừ, ngươi nói đi.”
Đi vào trong phòng khách, Chu Lãng tự tay châm trà cho Hứa Thanh Tiêu.
“Bây giờ là Tân Triều của Đại Ngụy, nữ đế đăng cơ, càng ngày càng thắt chặt khống chế các quan viên, hơn nữa còn coi trọng người đọc sách, mặc dù ta chỉ là một nha dịch nhỏ, nhưng cũng có một ít mộng tưởng, nếu tương lai có thể lên chức bộ khoái, nhưng không có chút văn hóa nào hết, chẳng phải có vẻ quá tầm thường rồi sao”
Hứa Thanh Tiêu lộ ra một nụ cười khổ, khiến người ta cảm thấy rất thật thà.
Vừa nói thế thôi, Chu Lăng đã cười ngay.
“Không sai, đúng lắm”
“Ngươi nghĩ rất đúng, bây giờ nữ đế đăng cơ, coi trọng người đọc sách, mặc dù ngươi chỉ là một tên nha dịch mới tòng sự, nhưng việc ngươi nghĩ không sai chút nào, tương lai muốn được thăng quan, trong bụng phải có tài khí.”
Hứa Thanh Tiêu nói một trận khen ngợi xong, khiến Chu Lăng rất thoải mái.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng thuận thế hỏi.
“Vậy dám hỏi tiên sinh, Nho đạo nhất mạch, phân chia như thế nào?”
Hắn hỏi thẳng.
“Nho đạo nhất mạch?”
Chu Lăng chậm rãi nói.
“Nho đạo nhất mạch, giống như võ giả vậy, chia thành thập phẩm, nhưng Nho đạo muốn tăng phẩm. cấp lên, không dựa vào việc đả tọa tu luyện, cũng không phải luyện cường thân kiện xương, mà luyện tài khí”
(Tài khí ở đây có thể hiểu là tài văn chương.)
Chu Lăng trả lời
“Tài khí?”
“Ông ấy đang ở trong nhà đọc sách, đại nhân mau vào phòng nghỉ chân.”
Người phụ nữ trung niên mở miệng, mời Hứa Thanh Tiêu đi vào trong nghỉ chân.
Vương triều Đại Ngụy, bất luận là Cựu triều hay Tân triều, đối với quan sai, bách tính vẫn giữ thái đội tương đối kính nể, cho dù chỉ là một tên nha dịch, cũng phải gọi một tiếng đại nhân, nhất là loại nha dịch như Hứa Thanh Tiêu.
Có câu Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó xơi.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu đến tận đây đưa đồ, đương nhiên phải tỏ ra khách khí hơn một chút.
“Đúng lúc cũng có chút việc muốn tìm Chu tiên sinh hỏi thăm một chút, hy vọng lượng thứ:
Hứa Thanh Tiêu đi theo người phụ nữ trung niên vào trong.
Sao lại nói như vậy được, đại nhân đúng là khách sáo quá.”
Nhận thuốc xong, người phụ nữ đưa Hứa Thanh Tiêu vào trong nhà, đúng lúc này có một người đàn ông tầm tuổi trung niên, trên tay căm một quyển sách, đang ngồi đọc chăm chú ở trong sân nhà.
Người đàn ông này cũng tầm khoảng bốn mươi, hơi gầy, mặc một cái áo xanh, có vẻ rất mộc mạc, dùng một sợi dây vải màu xanh để buộc tóc, ngồi dưới tán cây đọc sách, xung quanh tràn ngập loại khí chất văn nhân.
“Có khách đến này Chu Lăng.”
Người phụ nữ gọi một tiếng, Chu Lăng đang ngồi đọc sách dưới tán cây lập tức lấy lại tỉnh thần.
“Khách à?”
Chu Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi xuống người Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mặt ngập tràn vẻ hiếu kì nhưng ngay lập tức đứng dậy tỏ vẻ tôn trọng.
“Đây là quan sai đại nhân của huyện chúng ta, tên là...”
Người phụ nữ mở miệng nói, nhưng ngay lập tức quên mất Hứa Thanh Tiêu tên là gì.
“Hứa Thanh Tiêu.”
Hứa Thanh Tiêu nhắc một câu, người kia cười một tiếng xấu hổ, sau đó tiếp tục nói: “Là lão Triệu bảo cậu ấy mang thuốc đến cho chúng ta.”
Vị phu nhân kia nói.
Vừa nghe thấy thế, Chu Lăng thoáng chốc đã hiểu ra, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu cười ôn hòa nói: “Hóa ra là người của quan phủ, mau vào đây, mời vào bên trong nghỉ chân”
Chu Lăng rất mềm mỏng, nhưng không vì thân phận quan sai kia, ông là tú tài của Đại Ngụy, mở một trường tư dạy học ở huyện Bình An, địa vị không thấp, ngày thường đến cả bộ khoái gặp ông cũng phải gọi một tiếng Chu tiên sinh.
Hứa Thanh Tiêu cũng không dám khinh thường.
“Tiên sinh khách khí rồi, chỉ là một tên nha dịch nhỏ mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu nói.
Chu Lăng chỉ cười, đưa Hứa Thanh Tiêu đi vào trong phòng khách.
Sau đó nói thẳng.
“Thanh Tiêu tiểu hữu, đến đây tìm ta chắc là có chuyện khác nhỉ?”
Chu Lăng là người đọc sách, nhưng không phải một tên mọt sách, nhìn ra Hứa Thanh Tiêu đến đây tìm ông là còn có chuyện khác.
“Cũng không phải chuyện gì lớn cả, ta chỉ muốn đến xin tiên sinh giải đáp vài câu hỏi thôi.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười nói.
“Ừ, ngươi nói đi.”
Đi vào trong phòng khách, Chu Lãng tự tay châm trà cho Hứa Thanh Tiêu.
“Bây giờ là Tân Triều của Đại Ngụy, nữ đế đăng cơ, càng ngày càng thắt chặt khống chế các quan viên, hơn nữa còn coi trọng người đọc sách, mặc dù ta chỉ là một nha dịch nhỏ, nhưng cũng có một ít mộng tưởng, nếu tương lai có thể lên chức bộ khoái, nhưng không có chút văn hóa nào hết, chẳng phải có vẻ quá tầm thường rồi sao”
Hứa Thanh Tiêu lộ ra một nụ cười khổ, khiến người ta cảm thấy rất thật thà.
Vừa nói thế thôi, Chu Lăng đã cười ngay.
“Không sai, đúng lắm”
“Ngươi nghĩ rất đúng, bây giờ nữ đế đăng cơ, coi trọng người đọc sách, mặc dù ngươi chỉ là một tên nha dịch mới tòng sự, nhưng việc ngươi nghĩ không sai chút nào, tương lai muốn được thăng quan, trong bụng phải có tài khí.”
Hứa Thanh Tiêu nói một trận khen ngợi xong, khiến Chu Lăng rất thoải mái.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng thuận thế hỏi.
“Vậy dám hỏi tiên sinh, Nho đạo nhất mạch, phân chia như thế nào?”
Hắn hỏi thẳng.
“Nho đạo nhất mạch?”
Chu Lăng chậm rãi nói.
“Nho đạo nhất mạch, giống như võ giả vậy, chia thành thập phẩm, nhưng Nho đạo muốn tăng phẩm. cấp lên, không dựa vào việc đả tọa tu luyện, cũng không phải luyện cường thân kiện xương, mà luyện tài khí”
(Tài khí ở đây có thể hiểu là tài văn chương.)
Chu Lăng trả lời
“Tài khí?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.