Đại Ngụy Vương Triều Song Thánh Giáng Phàm
Chương 81: Đại Tài Hiện Thế, Nam Dự Rung Chuyển (1)
KK Cố Hương
26/05/2024
“Chỉ là, có phải tiền bối đã nhớ lại chút tin tức gì rồi chưa, cũng tiện cho vấn bối trong việc tìm kiếm thông tin.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn dự định đợi khi trời vừa sáng thì hẳn sẽ đến Bách Lư thư viện ngay, đọc thêm ít sách. ` Thuận tiện có thể đi tra tìm một ít tin tức, xem có thể giúp hắn không phục lại ký ức hay không.
“Được, làm phiền Thanh Tiêu huynh đệ.”
“Chẳng qua kí ức của ta vẫn chưa khôi phục được gì nhiều, nhưng mà chuyện có mối liên hệ với Đại thánh nhân thì đã có thể xác định rồi, những chuyện còn lại thì ta không biết.”
Nam tử tuấn mỹ trả lời. Ký ức của hẳn bị mất đi đến bây giờ vẫn chưa được khôi phục, đến giờ cũng chỉ biết được một chút như vậy.
“Đã rõ, tiền bối cũng đừng quá nôn nóng, đợi sau khi vấn bối tra sách kĩ càng xong sẽ nhanh chóng báo cho tiền bối.”
Sau khi Hứa Thanh Tiêu xác định xong mấy việc này thì làm lễ cáo lui.
“Làm phiền rồi.”
Nam tử tuấn mỹ có chút cảm kích.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều gì thêm liền rời khỏi Văn Cung.
Trong phòng khách.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu mở đôi mắt ra.
Toàn thân hắn cảm nhận được một loại thoải mái, nhất là chỗ đại não, nơi đó càng rõ ràng hơn nhiều, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể phun trào ra vừa áp chế ma tính vừa uẩn dưỡng cơ thể.
“Cửu phẩm khai khiếu, bát phẩm Tu thân.”
Nho đạo nhất mạch, thập phẩm là dưỡng khí, uẩn dưỡng Hạo Nhiên chính khí.
Cửu phẩm khai khiếu, khai mở trí tuệ chỉ khiếu, đã gặp qua rồi thì sẽ không quên, thông minh nhanh nhẹn.
Bát phẩm thì chính là tu thân. Dù sao thì mạch này cũng không có năng lực công kích thực chất gì, không làm được mấy chuyện hủy thiên diệt địa như võ giả nhưng mà có thể tu dưỡng thân thể.
Mà tu thân này không chỉ là tu dưỡng thân thể mà còn là tu dưỡng tính tình.
Dù sao thì một Nho giả, hễ động một chút lại nổi giận, hễ người khác nói một câu liền khó chịu, nhìn thấy người khác tốt hơn mình thì lại ghen ghét, như vậy thì sao có thể làm một Nho giả được?
Tu dưỡng thân thể, tấm lòng rộng mở, đây chính là cảnh giới bát phẩm.
Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể có nhiệm vụ uẩn dưỡng thân thể. Nếu như bước vào bát phẩm thì chính là bước vào một cảnh giới khác, không nóng không vội, lương thiện như nước, từ đó phù hợp với quy luật tự nhiên trong trời đất.
Mà bất luận là Võ đạo, Tiên đạo hay là Nho đạo thì ở giai đoạn đầu đều khá bình thường, chứ không phải là loại sẽ tăng nhanh một cách kinh khủng.
Mặc dù có cách nói một phẩm cách nhau một tầng trời nhưng mà đây là cách nói so sánh với nhau.
Nhưng từ sau thất phẩm thì sẽ không giống nữa, mỗi một phẩm đều là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Những tin tức cơ bản này thì Hứa Thanh Tiêu vẫn biết.
Nhìn lướt qua sắc trời.
Đã hơi sáng lên, là giờ Dần rồi.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luyện công như trước.
Một canh giờ sau, toàn thân Hứa Thanh Tiêu nóng hổi, sau khi dùng Hạo Nhiên chính khí áp chế Kim Ô chỉ lực xong thì hắn đứng dậy rời đi.
Hắn muốn đi đến Bách Lư thư viện xem sao.
Đẩy cửa phòng ra, lúc đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy sư huynh Trần Tinh Hà, còn có cả Vương Nho.
Chẳng qua Trần Tinh Hà hình như có vẻ hồn vía lên mây, hai mắt vô thần, đi về phía cầu thang.
“Sư đệ kính chào sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu làm lễ.
Nhưng mà Trần Tỉnh Hà lại như mất hồn, trực tiếp đi qua, sửng sốt không trả lời lại.
Điều này làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi nghi hoặc.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Vương Nho.
Người này cũng đầy xấu hổ, kéo Hứa Thanh Tiêu đi qua nói:
“Thanh Tiêu hiền đệ, mấy ngày nay ngươi đừng có quấy rầy sư huynh của ngươi, hãy cho hắn có chút thời gian tiêu hóa.”
Vương nho lên tiếng.
Trên mặt hắn mang đầy vẻ xấu hổ.
“Xảy ra chuyện gì? Sư huynh hắn làm sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò nhíu mày.
“Cũng không có gì, chính là hôm qua sau khi ngươi đi, vừa đúng lúc ta gặp được sư huynh ngươi, Trần huynh, mà sư huynh của ngươi cũng đúng lúc có làm một bài từ, vì vậy ta liền kéo hẳn đến yến hội.
“Ta nghĩ là các ngươi là người cùng một sư môn, Thanh Tiêu hiền đệ làm một bài Mãn Giang Hồng làm toàn trường kinh ngạc như vậy thì ắt hẳn là Trần huynh cũng sẽ không kém được, không nghĩ tới, kết quả lại là...”
Sau khi Vương Nho nói đến đây thì không nói nữa.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu sơ sơ tiền căn hậu quả.
Ồ...chuyện này.
Không phải là Hứa Thanh Tiêu xem thường Trần Tinh Hà mà Mãn Giang Hồng chính là bài thơ lấy của Nhạc Phi tướng quân ở đời trước, kết hợp với bối cảnh thời đại nên mới sáng tác ra được bài thiên cổ danh từ.
Có thể được hậu thế sùng kính như vậy thì cũng đủ để chứng minh bản thân bài từ này hay đến mức nào rồi.
Trân Tinh Hà không tệ, nhưng mà so với Nhạc Phi tướng quân thì, thật đúng là... không thể sánh băng.
Tưởng tượng một chút về cảnh tượng lúc ấy.
Tình cảnh còn có thể xấu hổ đến mức nào chứ.
Dương dương đắc ý đọc tác phẩm của mình ra, nhưng kết quả lại bị vả thẳng vào mặt, ai mà chịu được?
Nhất là hắn chỉ vừa mới nhập học không đến một tháng.
Đây chẳng phải là đang đả kích người ta hay sao.
Khụ khụ.
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Thanh Tiêu có chút xấu hố, mà Vương Nho thì mở miệng nói.
“Thanh Tiêu hiền đệ, đệ đang chuẩn bị đi đâu đó?” Hắn hỏi.
“Ta định đi thư viện Bách Lư đọc sách.”
Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn trả lời.
“Đọc sách? Hiền đệ quả nhiên là đại tài, tài hoa đã rõ rành rành như thế mà còn muốn đi đọc sách. Chúng ta thật sự xấu hổ quá, nếu như hiền đệ không chê vậy thì ngu huynh xin được dẫn đường, dù sao thì ngươi cũng vừa mới tới phủ Nam Dự, không quen đường xá."
Vương Nho vội vàng mở miệng, muốn dẫn Hứa Thanh Tiêu đi thư viện Bách Lư.
“Làm phiền rồi.”
“Không làm phiền, không làm phiền, thanh tiêu hiền đệ.”
Vương Nho nào cảm thấy phiền phức gì đâu, hắn chỉ hận không thể luôn luôn đi theo Hứa Thanh Tiêu, nhiễm ít tài hoa cũng là kiếm được món hời mà.
Sau khi hai người rời đi.
Lúc này, từng bóng người cũng đi xuyên qua các đường lớn hẻm nhỏ của phủ Nam Dự.
Trong một tửu lâu nào đó.
Một nho sinh cầm trang giấy trắng, ngay trước mắt hơn mười người trước mặt chậm rãi viết ra bài Mãn Giang Hồng Nộ Phát Xung Quan.
Sau khi hắn viết xong thì đã dẫn tới từng trận sợ hãi thán phục.
“Thơ hay! Thơ hay!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn dự định đợi khi trời vừa sáng thì hẳn sẽ đến Bách Lư thư viện ngay, đọc thêm ít sách. ` Thuận tiện có thể đi tra tìm một ít tin tức, xem có thể giúp hắn không phục lại ký ức hay không.
“Được, làm phiền Thanh Tiêu huynh đệ.”
“Chẳng qua kí ức của ta vẫn chưa khôi phục được gì nhiều, nhưng mà chuyện có mối liên hệ với Đại thánh nhân thì đã có thể xác định rồi, những chuyện còn lại thì ta không biết.”
Nam tử tuấn mỹ trả lời. Ký ức của hẳn bị mất đi đến bây giờ vẫn chưa được khôi phục, đến giờ cũng chỉ biết được một chút như vậy.
“Đã rõ, tiền bối cũng đừng quá nôn nóng, đợi sau khi vấn bối tra sách kĩ càng xong sẽ nhanh chóng báo cho tiền bối.”
Sau khi Hứa Thanh Tiêu xác định xong mấy việc này thì làm lễ cáo lui.
“Làm phiền rồi.”
Nam tử tuấn mỹ có chút cảm kích.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều gì thêm liền rời khỏi Văn Cung.
Trong phòng khách.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu mở đôi mắt ra.
Toàn thân hắn cảm nhận được một loại thoải mái, nhất là chỗ đại não, nơi đó càng rõ ràng hơn nhiều, Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể phun trào ra vừa áp chế ma tính vừa uẩn dưỡng cơ thể.
“Cửu phẩm khai khiếu, bát phẩm Tu thân.”
Nho đạo nhất mạch, thập phẩm là dưỡng khí, uẩn dưỡng Hạo Nhiên chính khí.
Cửu phẩm khai khiếu, khai mở trí tuệ chỉ khiếu, đã gặp qua rồi thì sẽ không quên, thông minh nhanh nhẹn.
Bát phẩm thì chính là tu thân. Dù sao thì mạch này cũng không có năng lực công kích thực chất gì, không làm được mấy chuyện hủy thiên diệt địa như võ giả nhưng mà có thể tu dưỡng thân thể.
Mà tu thân này không chỉ là tu dưỡng thân thể mà còn là tu dưỡng tính tình.
Dù sao thì một Nho giả, hễ động một chút lại nổi giận, hễ người khác nói một câu liền khó chịu, nhìn thấy người khác tốt hơn mình thì lại ghen ghét, như vậy thì sao có thể làm một Nho giả được?
Tu dưỡng thân thể, tấm lòng rộng mở, đây chính là cảnh giới bát phẩm.
Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể có nhiệm vụ uẩn dưỡng thân thể. Nếu như bước vào bát phẩm thì chính là bước vào một cảnh giới khác, không nóng không vội, lương thiện như nước, từ đó phù hợp với quy luật tự nhiên trong trời đất.
Mà bất luận là Võ đạo, Tiên đạo hay là Nho đạo thì ở giai đoạn đầu đều khá bình thường, chứ không phải là loại sẽ tăng nhanh một cách kinh khủng.
Mặc dù có cách nói một phẩm cách nhau một tầng trời nhưng mà đây là cách nói so sánh với nhau.
Nhưng từ sau thất phẩm thì sẽ không giống nữa, mỗi một phẩm đều là biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Những tin tức cơ bản này thì Hứa Thanh Tiêu vẫn biết.
Nhìn lướt qua sắc trời.
Đã hơi sáng lên, là giờ Dần rồi.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luyện công như trước.
Một canh giờ sau, toàn thân Hứa Thanh Tiêu nóng hổi, sau khi dùng Hạo Nhiên chính khí áp chế Kim Ô chỉ lực xong thì hắn đứng dậy rời đi.
Hắn muốn đi đến Bách Lư thư viện xem sao.
Đẩy cửa phòng ra, lúc đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy sư huynh Trần Tinh Hà, còn có cả Vương Nho.
Chẳng qua Trần Tinh Hà hình như có vẻ hồn vía lên mây, hai mắt vô thần, đi về phía cầu thang.
“Sư đệ kính chào sư huynh.”
Hứa Thanh Tiêu làm lễ.
Nhưng mà Trần Tỉnh Hà lại như mất hồn, trực tiếp đi qua, sửng sốt không trả lời lại.
Điều này làm cho Hứa Thanh Tiêu hơi nghi hoặc.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Vương Nho.
Người này cũng đầy xấu hổ, kéo Hứa Thanh Tiêu đi qua nói:
“Thanh Tiêu hiền đệ, mấy ngày nay ngươi đừng có quấy rầy sư huynh của ngươi, hãy cho hắn có chút thời gian tiêu hóa.”
Vương nho lên tiếng.
Trên mặt hắn mang đầy vẻ xấu hổ.
“Xảy ra chuyện gì? Sư huynh hắn làm sao vậy?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò nhíu mày.
“Cũng không có gì, chính là hôm qua sau khi ngươi đi, vừa đúng lúc ta gặp được sư huynh ngươi, Trần huynh, mà sư huynh của ngươi cũng đúng lúc có làm một bài từ, vì vậy ta liền kéo hẳn đến yến hội.
“Ta nghĩ là các ngươi là người cùng một sư môn, Thanh Tiêu hiền đệ làm một bài Mãn Giang Hồng làm toàn trường kinh ngạc như vậy thì ắt hẳn là Trần huynh cũng sẽ không kém được, không nghĩ tới, kết quả lại là...”
Sau khi Vương Nho nói đến đây thì không nói nữa.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu sơ sơ tiền căn hậu quả.
Ồ...chuyện này.
Không phải là Hứa Thanh Tiêu xem thường Trần Tinh Hà mà Mãn Giang Hồng chính là bài thơ lấy của Nhạc Phi tướng quân ở đời trước, kết hợp với bối cảnh thời đại nên mới sáng tác ra được bài thiên cổ danh từ.
Có thể được hậu thế sùng kính như vậy thì cũng đủ để chứng minh bản thân bài từ này hay đến mức nào rồi.
Trân Tinh Hà không tệ, nhưng mà so với Nhạc Phi tướng quân thì, thật đúng là... không thể sánh băng.
Tưởng tượng một chút về cảnh tượng lúc ấy.
Tình cảnh còn có thể xấu hổ đến mức nào chứ.
Dương dương đắc ý đọc tác phẩm của mình ra, nhưng kết quả lại bị vả thẳng vào mặt, ai mà chịu được?
Nhất là hắn chỉ vừa mới nhập học không đến một tháng.
Đây chẳng phải là đang đả kích người ta hay sao.
Khụ khụ.
Ho nhẹ một tiếng, Hứa Thanh Tiêu có chút xấu hố, mà Vương Nho thì mở miệng nói.
“Thanh Tiêu hiền đệ, đệ đang chuẩn bị đi đâu đó?” Hắn hỏi.
“Ta định đi thư viện Bách Lư đọc sách.”
Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn trả lời.
“Đọc sách? Hiền đệ quả nhiên là đại tài, tài hoa đã rõ rành rành như thế mà còn muốn đi đọc sách. Chúng ta thật sự xấu hổ quá, nếu như hiền đệ không chê vậy thì ngu huynh xin được dẫn đường, dù sao thì ngươi cũng vừa mới tới phủ Nam Dự, không quen đường xá."
Vương Nho vội vàng mở miệng, muốn dẫn Hứa Thanh Tiêu đi thư viện Bách Lư.
“Làm phiền rồi.”
“Không làm phiền, không làm phiền, thanh tiêu hiền đệ.”
Vương Nho nào cảm thấy phiền phức gì đâu, hắn chỉ hận không thể luôn luôn đi theo Hứa Thanh Tiêu, nhiễm ít tài hoa cũng là kiếm được món hời mà.
Sau khi hai người rời đi.
Lúc này, từng bóng người cũng đi xuyên qua các đường lớn hẻm nhỏ của phủ Nam Dự.
Trong một tửu lâu nào đó.
Một nho sinh cầm trang giấy trắng, ngay trước mắt hơn mười người trước mặt chậm rãi viết ra bài Mãn Giang Hồng Nộ Phát Xung Quan.
Sau khi hắn viết xong thì đã dẫn tới từng trận sợ hãi thán phục.
“Thơ hay! Thơ hay!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.