Chương 1: MỞ ĐẦU
Tuyết Tâm
23/01/2017
Tiếng hắt xì lần thứ mười mấy vang dội cất lên, người thanh niên đành bỏ
xuống quân cờ trên tay, liếc một vòng quanh vườn hoa rộng tỏ ý dò hỏi.
Anh ta có vóc người cao gầy, khoác một bộ lễ phục đỏ thẫm của quan cao trong triều. Làn da trắng trẻo, ánh mắt thâm thúy, thế nhưng khuôn mặt anh tuấn lại không vương chút nét cười.
Ngồi trên chiếc ghế đá đối diện anh ta là một ông lão gần sáu mươi tuổi mặc hoa phục, thân hình hơi tròn trịa. Vì ông lão mải ngắm bàn cờ nên không để ý tới người thanh niên trước mặt, tỳ nữ áo xanh đứng hầu gần nhất vội thay chủ nhân trả lời: “Bẩm đại nhân, là tiểu thư của phủ chúng tôi đấy ạ. Cô ấy bị dị ứng với hoa sữa đang nở rộ trong vườn …” Tỳ nữ vừa nói vừa để lộ khuôn mặt khó xử, xem ra cũng không tán thành hành động phá hoại yên tĩnh của tiểu thư nhà cô ta.
Hiện tại là cuối buổi chiều, ánh sáng đỏ thưa thớt chiếu chênh chếch qua tàn cây, thích hợp tản bộ. Cô gái mảnh mai đang thoải mái vặn người bên núi giả đột ngột dừng động tác, nhìn về phía bên kia.
Hóa ra, bên đó có người ngồi à…
Cô gái uể oải xoay người định lẳng lặng rời đi, thế nhưng vị cha đáng kính bên kia vốn mải mê chơi cờ bỗng chọn đúng lúc này mà hoàn hồn, cất giọng hùng hậu gọi: “A, Thanh Ngọc đó à? Mau mau, mau mau qua đây bái kiến Trịnh thừa tướng đi nào…”
Trịnh… Trịnh thừa tướng?
Tạ Thanh Ngọc nhe răng mắng thầm, sau đó vội vàng điều chỉnh gương mặt đoan chính, ưỡn ngực bước chậm qua phía bên kia núi giả. Thoạt đầu Trịnh Hoài Sơn chỉ thấy một tà áo trắng, phần dưới dính chút bùn đất. Sau đó một cô gái chừng mười bảy tuổi bước ra. Trịnh Hoài Sơn nhìn lướt qua khuôn mặt cô gái, bản thân giữ nguyên trạng thái nghiêm nghị không có chút cảm xúc nào.
Tạ thượng thư ngẩng mặt từ bàn cờ lên nhìn qua con gái, sau đó nhảy dựng: “Thanh Ngọc, trên mặt con dính cái gì thế hả?!!” Tạ Thanh Ngọc ngơ ngác giơ tay quẹt quẹt vết bùn đen thui trên mặt, không hề có vẻ đã nhận ra sự quái dị của mình. Cô quay ra sau hỏi hai tỳ nữ đi cùng: “Mặt ta có gì sao?”
Cô không hỏi thì thôi, Tạ thượng thư vừa đặt sự chú ý lên hai tỳ nữ một gầy một béo phía bên kia đã suýt nữa hộc máu. Thế nhưng ông thầm nghĩ vẫn còn phải vớt vát chút thể diện trước mặt Trịnh thừa tướng, đành mở miệng định đuổi nhanh bọn họ về phòng.
Ai ngờ, miệng ông vừa mở được một nửa, giọng đực rựa ồm ồm cửa “tỳ nữ” gầy như que củi đã vang lên: “A, mặt tiểu thư bị dính bùn rồi…” Thanh Ngọc liền ngơ ngác “ồ” lên: “A, thế sao…” Tỳ nữ mập mạp vội cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ, vừa chạy lại nhét khăn vào tay Thanh Ngọc vừa ân cần giảng giải như gà mẹ đang chăm lo cho gà con: “Tiểu thư nhớ lúc nãy sơ ý trượt té chứ? Khi té tay sẽ chống xuống đất, lúc đó tay sẽ bị bẩn… tiểu thư dùng tay đó quệt lên mặt, sẽ dính bùn đấy…”
Thanh Ngọc dùng ánh mắt vừa ngây thơ vừa sùng bái nhìn lại tỳ nữ mập mạp, gật gù nói: “Đúng là như vậy rồi! Khả Ngân, chị thật giỏi nha!” Sau đó dường như cô nhận ra có hai “quan lớn” còn ở đây, vội e dè rũ mắt, biểu cảm trên mặt có chút không tự nhiên.
Trịnh Hoài Sơn không biểu cảm nói: “Tiểu thư có thể về rửa mặt, bổn quan không trách.”
Ba chủ tớ vội hí hửng chuồn đi.
Tạ thượng thư hé mắt trông theo bóng lưng của con gái độc nhất, cái đầu tròn trịa chỉ hận không thể nhập luôn vào ngực. Ruột gan ông rối bời, trong lòng thầm gào thét tại sao con bé lựa ngay lúc này mà phát bệnh. Không biết ngày mai lên triều sẽ sẽ xấu mặt tới mức nào đây.
Thế nhưng ông chợt nhớ ra Trịnh thừa tướng tuổi trẻ tài cao trước mắt vốn không phải người thích buôn chuyện, nhuệ khí được vực dậy ngay tức thì. Vừa ngẩng mặt, ông thấy khóe miệng người thanh niên kia đang chầm chậm giương ra một nụ cười.
Mấy tỳ nữ trẻ tuổi trái tim rạo rực xung quanh âm thầm cảm thán, sắc hoa trong vườn cũng không chói sáng như nụ cười của thừa tướng điển trai đương triều đâu…
Còn Tạ thượng thư của chúng ta nuốt “ực” một ngụm nước miếng đau khổ, mẹ ơi, ai nói thằng cha Trịnh thừa tướng này không phải người nhiều chuyện…
Trịnh Hoài Sơn nhận ra mình vừa để lộ cảm xúc ra ngoài, vội vàng điều chỉnh lại nét mặt nghiêm nghị, bâng quơ ngửa mặt nhìn lên trời.
Phía trên cao, mấy tàn hoa sữa đang khoe sắc trắng, thỉnh thoảng cơn gió thổi nhẹ khiến vài cánh hoa lác đác rơi. Đại khái làm anh ta liên tưởng tới tình cảnh mấy ngày trước, trên đầu xuất hiện một cái bóng trắng…
Tạ thượng thư thấy chàng thanh niên mải nhìn ngắm bầu trời thì cũng cố ngửa cổ nhìn, nhìn không ra thứ gì đặc biệt lại tiếp tục nheo mắt nhìn.
Đáp lại là một tràng mấy tiếng hắc xì kinh thiên động địa, đến nỗi cả bàn cờ cũng rung rinh theo.
Anh ta có vóc người cao gầy, khoác một bộ lễ phục đỏ thẫm của quan cao trong triều. Làn da trắng trẻo, ánh mắt thâm thúy, thế nhưng khuôn mặt anh tuấn lại không vương chút nét cười.
Ngồi trên chiếc ghế đá đối diện anh ta là một ông lão gần sáu mươi tuổi mặc hoa phục, thân hình hơi tròn trịa. Vì ông lão mải ngắm bàn cờ nên không để ý tới người thanh niên trước mặt, tỳ nữ áo xanh đứng hầu gần nhất vội thay chủ nhân trả lời: “Bẩm đại nhân, là tiểu thư của phủ chúng tôi đấy ạ. Cô ấy bị dị ứng với hoa sữa đang nở rộ trong vườn …” Tỳ nữ vừa nói vừa để lộ khuôn mặt khó xử, xem ra cũng không tán thành hành động phá hoại yên tĩnh của tiểu thư nhà cô ta.
Hiện tại là cuối buổi chiều, ánh sáng đỏ thưa thớt chiếu chênh chếch qua tàn cây, thích hợp tản bộ. Cô gái mảnh mai đang thoải mái vặn người bên núi giả đột ngột dừng động tác, nhìn về phía bên kia.
Hóa ra, bên đó có người ngồi à…
Cô gái uể oải xoay người định lẳng lặng rời đi, thế nhưng vị cha đáng kính bên kia vốn mải mê chơi cờ bỗng chọn đúng lúc này mà hoàn hồn, cất giọng hùng hậu gọi: “A, Thanh Ngọc đó à? Mau mau, mau mau qua đây bái kiến Trịnh thừa tướng đi nào…”
Trịnh… Trịnh thừa tướng?
Tạ Thanh Ngọc nhe răng mắng thầm, sau đó vội vàng điều chỉnh gương mặt đoan chính, ưỡn ngực bước chậm qua phía bên kia núi giả. Thoạt đầu Trịnh Hoài Sơn chỉ thấy một tà áo trắng, phần dưới dính chút bùn đất. Sau đó một cô gái chừng mười bảy tuổi bước ra. Trịnh Hoài Sơn nhìn lướt qua khuôn mặt cô gái, bản thân giữ nguyên trạng thái nghiêm nghị không có chút cảm xúc nào.
Tạ thượng thư ngẩng mặt từ bàn cờ lên nhìn qua con gái, sau đó nhảy dựng: “Thanh Ngọc, trên mặt con dính cái gì thế hả?!!” Tạ Thanh Ngọc ngơ ngác giơ tay quẹt quẹt vết bùn đen thui trên mặt, không hề có vẻ đã nhận ra sự quái dị của mình. Cô quay ra sau hỏi hai tỳ nữ đi cùng: “Mặt ta có gì sao?”
Cô không hỏi thì thôi, Tạ thượng thư vừa đặt sự chú ý lên hai tỳ nữ một gầy một béo phía bên kia đã suýt nữa hộc máu. Thế nhưng ông thầm nghĩ vẫn còn phải vớt vát chút thể diện trước mặt Trịnh thừa tướng, đành mở miệng định đuổi nhanh bọn họ về phòng.
Ai ngờ, miệng ông vừa mở được một nửa, giọng đực rựa ồm ồm cửa “tỳ nữ” gầy như que củi đã vang lên: “A, mặt tiểu thư bị dính bùn rồi…” Thanh Ngọc liền ngơ ngác “ồ” lên: “A, thế sao…” Tỳ nữ mập mạp vội cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ, vừa chạy lại nhét khăn vào tay Thanh Ngọc vừa ân cần giảng giải như gà mẹ đang chăm lo cho gà con: “Tiểu thư nhớ lúc nãy sơ ý trượt té chứ? Khi té tay sẽ chống xuống đất, lúc đó tay sẽ bị bẩn… tiểu thư dùng tay đó quệt lên mặt, sẽ dính bùn đấy…”
Thanh Ngọc dùng ánh mắt vừa ngây thơ vừa sùng bái nhìn lại tỳ nữ mập mạp, gật gù nói: “Đúng là như vậy rồi! Khả Ngân, chị thật giỏi nha!” Sau đó dường như cô nhận ra có hai “quan lớn” còn ở đây, vội e dè rũ mắt, biểu cảm trên mặt có chút không tự nhiên.
Trịnh Hoài Sơn không biểu cảm nói: “Tiểu thư có thể về rửa mặt, bổn quan không trách.”
Ba chủ tớ vội hí hửng chuồn đi.
Tạ thượng thư hé mắt trông theo bóng lưng của con gái độc nhất, cái đầu tròn trịa chỉ hận không thể nhập luôn vào ngực. Ruột gan ông rối bời, trong lòng thầm gào thét tại sao con bé lựa ngay lúc này mà phát bệnh. Không biết ngày mai lên triều sẽ sẽ xấu mặt tới mức nào đây.
Thế nhưng ông chợt nhớ ra Trịnh thừa tướng tuổi trẻ tài cao trước mắt vốn không phải người thích buôn chuyện, nhuệ khí được vực dậy ngay tức thì. Vừa ngẩng mặt, ông thấy khóe miệng người thanh niên kia đang chầm chậm giương ra một nụ cười.
Mấy tỳ nữ trẻ tuổi trái tim rạo rực xung quanh âm thầm cảm thán, sắc hoa trong vườn cũng không chói sáng như nụ cười của thừa tướng điển trai đương triều đâu…
Còn Tạ thượng thư của chúng ta nuốt “ực” một ngụm nước miếng đau khổ, mẹ ơi, ai nói thằng cha Trịnh thừa tướng này không phải người nhiều chuyện…
Trịnh Hoài Sơn nhận ra mình vừa để lộ cảm xúc ra ngoài, vội vàng điều chỉnh lại nét mặt nghiêm nghị, bâng quơ ngửa mặt nhìn lên trời.
Phía trên cao, mấy tàn hoa sữa đang khoe sắc trắng, thỉnh thoảng cơn gió thổi nhẹ khiến vài cánh hoa lác đác rơi. Đại khái làm anh ta liên tưởng tới tình cảnh mấy ngày trước, trên đầu xuất hiện một cái bóng trắng…
Tạ thượng thư thấy chàng thanh niên mải nhìn ngắm bầu trời thì cũng cố ngửa cổ nhìn, nhìn không ra thứ gì đặc biệt lại tiếp tục nheo mắt nhìn.
Đáp lại là một tràng mấy tiếng hắc xì kinh thiên động địa, đến nỗi cả bàn cờ cũng rung rinh theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.