Quyển 6 - Chương 207: Chim di trú quay về.
Khảo Ngư
24/09/2015
Nghe khẩu khí của Lâm Lạc Nhiên ngày hôm đó, sau khi làm xong thủ tục ở Bắc Kinh là sẽ đi ngay, cô gái này hành động luôn nằm ngoài lẽ thường, làm thế không có gì lạ.
Tô Xán thậm chí không biết rằng khi cuộc điện thoại lần sau gọi cho Lâm Lạc Nhiên, có còn ai nhấc máy không, có lẽ cô gái ấy đã lên máy bay đi nước ngoài rồi. Sau cuộc nói chuyện đó, Tô Xán nhớ tới hồi mới gặp Lâm Lạc Nhiên, phát hiện ánh mắt cô luôn hướng về phương trời xa không rõ tên.
Khi đó Tô Xán cho rằng nha đầu này thuộc loài chim di trú, theo thời tiết mà bay đi, không ở lại nơi nào mãi mãi, cho nên khi Lâm Lạc Nhiên nói muốn đi, Tô Xán tin con chim ấy sắp vỗ cánh bay mất rồi.
Cho nên lúc này đây nhìn thấy cô gái này đứng trước mặt mình, Tô Xán cảm thấy có chút hốt hoảng.
Lâm Lạc Nhiên đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ lên vai y, cười hì hì:
- Cũng có phải lâu ngày chưa gặp đâu, sao thấy tôi đã chảy nước dãi ra thế này, thu lại đi, để người ta nhìn thấy lại tưởng là bạn gái tới thăm.
Tô Xán nhướng mày lên, có chút tức giận:
- Chưa đi sao? Chẳng lẽ ở Bắc Kinh là lời nói đùa, muốn chết à?
Nghĩ tới khả năng Lâm Lạc Nhiên và Vương Uy Uy ở lại cùng một chỗ, thực sự có khả năng lấy mình ra đùa.
Lâm Lạc Nhiên làm bộ mặt tủi thân nói:
- Trường tôi có hạn ngạch ra nước ngoài du học, cho nên tôi cũng suy nghĩ một chút, có điều phiền nhiễu lắm, hơn nữa nghĩ tôi đi rồi, đám người các cậu sẽ nhớ lắm, biết sao được, sức hút lớn quá mà, vì nghĩ tới tâm tình của mọi người, cho nên không đi nữa.
Cô gái đứng trước mắt mày, chẳng hề nhìn ra vừa mới vội vàng vừa vội vàng ở Bắc Kinh về.
- Thật đúng là, lần sau nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói …
Tô Xán thiếu chút nữa không kìm được chửi tục, lúc đó trái tim Tô Xán như mất đi cái gì đó, không phải đau, nhưng cảm giác sau này cuộc sống của mình sẽ không còn được như trước nữa, giờ đây nha đầu này đứng đây tỉnh bơ nói không đi nữa, không biết phải nói gì:
- Thực sự không đi nữa chứ?
Vừa rồi nói chuyện với Vương Tiểu Ất, Tô Xán bỗng thèm thuốc, bây giờ cảm thấy càng thèm, đối phó nha đầu khó lường này, lắm lúc khiến người ta thấy thực sự bất lực:
- Ừ.
Lâm Lạc Nhiên ngoẹo đầu nhìn Tô Xán, cười hì hì:
- Nhìn cậu kìa, đang mừng thầm phải không, Uy Uy nói tôi về nói với cậu câu này, nhất định bề ngoài cậu tỏa ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vui sướng vô cùng.
Thấy Tô Xán vừa chùng xuống là được nước lấn tới:
- Ngược lại cậu mới làm người ta không yên tâm đấy, tôi đã rất có tầm nhìn cảnh cáo Đường Vũ về con yêu tinh Tống Chân đó rồi, cô ta không đơn thuần đâu, giờ cậu bị cô ta kéo vào rồi đó. Vừa về trường nghe kể chuyện này, tôi vội chạy tới ngay, cậu không bị đuổi học chứ?
- Không may, trước khi bạn tới thì mình đã nói chuyện với hiệu trưởng trường rồi ..
Tô Xán kể lại cuộc nói chuyện khó tin vừa qua:
- 99% sẽ không bị đuổi học.
Lâm Lạc Nhiên không phải thính giả tốt, cứ liên tục cắt ngang xác nhật, nghe xong mắt tròn ra vì ngạc nhiên:
- Hiệu trưởng trường cậu thú vị thật đấy, trước kia tôi dự tiệc của cha tôi đã gặp ông già này rồi, có điều không nhìn ra ông ấy có phong cốt như thế.
Tô Xán đứng dậy, giãn mày thở nhẹ một hơi:
- Thực ra trước đó mình cũng suy nghĩ rồi, thời gian tiếp theo đây sẽ rất bận, vài chuyện cần phải làm, cho dù không bị đuổi học thì thời gian mình ở trường không dư dả thế này nữa, nếu thời gian không đủ dùng, mình phải nghỉ học, còn hơn để hai đằng dang dở.
- À, giống như mấy người đi học đại học để lấy tiếng vậy.
Lâm Lạc Nhiên cười vui vẻ, miệng tía lia:
- Có điều chỉ cần cậu rất rất thành công, ĐH Thượng Hải sao có thể không cho cậu cái bằng tốt nghiệp, thừa nhận thân phận sinh viên của cậu, lúc đó chẳng cần cậu lên tiếng, trường tự có giáo viên đứng ra nói đỡ cho cậu đủ điểm học phần. Chuyện này chẳng có gì mà lạ, chẳng lẽ cậu nói ra để toàn thể chúng tôi cổ vũ ủng hộ cậu, được, tôi tỏ thái độ, tôi phê chuẩn rồi, vô điều kiện tán đồng.
- Cậu dọa tôi sợ bóng sợ gió một phen, không có chuyện gì là được, may mà không thấy bộ dạng ủ ê sa sút của cậu, vì cậu không làm tôi thất vọng, tôi chiêu đãi cậu một bữa ở nhà tôi, đích thân xuống bếp luôn.
- Hả?
Tô Xán ngạc nhiên:
- Nhà bạn sao?
- Ba năm trước mẹ tôi có mua nhà ở Thượng Hải, đó là sản vật từ năm 99, toàn gọi điện bảo tôi rảnh rỗi tới quét dọn, bà ấy chẳng tới bao giờ, tôi thì toàn ở trường, lười chạy đi chạy lại. Xong nhé, tôi phải đi đây, không biết bao nhiêu người ở trường đang đợi.
Thế là nha đầu điên đó vèo cái lại chạy mất, cứ như cơn gió cuốn qua không để lại chút vết tích nào, nhưng vẫn có hơi ấm trong lòng Tô Xán.
.........
Kết quả cuối cùng xử trí sự kiện làm loạn diễn đàn kinh tế không chân mà đi, ĐH Thượng Hải yêu cầu tập đoàn Cảng Hồng sau lưng Tạ Tư Kiền phải công khai xin lỗi, nhưng vẫn giữ quyết định truy cứu trách nhiệm pháp luật hành vi phá hoại hoạt động trường ngày hôm đó.
Còn đối với Tô Xán vốn đang ở trong bao dư luận chẳng ai nhắc tới cả, làm thế lực bên ngoài trước đó dùng đủ cách truyền đạt ý hướng của mình vào trường cũng tập thể câm lặng.
Chuyện Vương Tiểu Ất hôm đó nói chuyện với Tô Xán bị người hiếu sự bới ra, chỉ trong một ngày gây bàn tán xôn xao.
Mặc dù không ai biết cuộc đối thoại đó như thế nào, nhưng không nghi ngờ gì kết quả này hợp "ý đảng lòng dân", có người nói trường có hiệu trưởng như thế đúng là may mắn của sinh viên, người thì bảo Tô Xán là sinh viên may mắn nhất trường, những sinh viên vinh dự nhất cũng chỉ được hiệu trưởng tặng giấy khen bắt tay là hết, Tô xán trong lúc dầu sôi lửa bỏng được hiệu trưởng đích thân ra mặt giải trừ, cơ hội như vậy không nhiều.
Tức thì tiếng bàn luận náo nhiệt khắp nơi, không khí sôi động cứ tưởng lễ hội trở lại trường còn kéo dài.
Phòng 602 tôi ngày hôm đó mở ba két bia Thanh Đảo, nửa thùng lạc, năm bao thuốc lá, anh em từ tầng 1 tới tầng 8 luôn phiên qua chúc mừng tới rất khuya. Tiêu Húc và đám Vương Đông Kiện chạy xuống căng tin phía dưới lấy thêm bia rất tích cực, làm người ngồi căng tin nhìn thấy nói:
- Đảm bảo là nhóm người phòng 602 đấy,
Lý Hàn xách chai bia gặp ai cũng chạm cốc, còn vui hơn cả Tô Xán, cuối cùng say khướt xòe bàn tay to như cái bát chai sần vỗ vai Tô Xán:
- Thiếu chút nữa tưởng cậu bị đuổi học rồi, thật tốt, thật tốt.
Nói xong lăn quay ra đất.
Đến khi Quách Minh Duệ mặt mày tím tái như gan lợn đi tuần đêm thì mọi người mới chịu ai về phòng nấy, phòng ốc dọn dẹp qua loa, Lý Hàn đã được khiêng lên giường ngủ tít. Tô Xán đẩy cửa ra ngoài ban công, Trương Tiểu Kiều cũng ra đứng cùng, cảm thụ gió mát buổi tối vờn quanh.
Trương Tiểu Kiều quan sát rất tốt, nhìn hôm nay Tô Xán chỉ vui được một nửa có dự cảm, tu một ngụm bia nói:
- Cho dù trường không đuổi học, sau này cậu cũng không thường xuyên ở cùng phòng với chúng tôi nữa đúng không?
Nếu bảo một người nắm trong tay Truyền thông Ba La, Âm nhạc Thượng Mạch, Facebook TQ, suốt ngày cùng bọn họ lượn lờ quanh trường, mỗi tối chơi game đến khuya, sáng sớm vội vàng chạy tới lớp báo danh, sát kỳ thi bắt đầu nước tới chân mới nhảy túi bụi lục sách học tập thì chuyện kinh doanh nghe cũng có vẻ dễ dàng quá.
- Ừ, khả năng sẽ bận rộn một chút, chắc là phải chạy khắp nơi. Nhưng tôn chỉ của tôi vẫn là hưởng thụ cuộc sống, tôi không định bận rộn tới kiệt sức.
Trương Tiểu Kiều gật đầu:
- Các anh em sẽ chú ý bước chân của cậu, trường này rất nhiều người nhìn theo cậu, nói nhiều vô ích, bọn này giúp cậu trông coi Đường Vũ cho, rảnh rỗi thì về trường, phòng 602 luôn có cái giường của cậu.
- Người anh em, cám ơn.
Tô Xán cầm chai bia lên cụng với hắn, đằng sau lưng là căn phòng ngủ bừa bộn, hình ảnh quen thuộc trong rất nhiều căn phòng KTX nam ở trường đại học.
***
Xác nhận Lâm Lạc Nhiên ko đi du học, Trần Linh San cũng ko máu trắng nhé, troll tí chơi
Tô Xán thậm chí không biết rằng khi cuộc điện thoại lần sau gọi cho Lâm Lạc Nhiên, có còn ai nhấc máy không, có lẽ cô gái ấy đã lên máy bay đi nước ngoài rồi. Sau cuộc nói chuyện đó, Tô Xán nhớ tới hồi mới gặp Lâm Lạc Nhiên, phát hiện ánh mắt cô luôn hướng về phương trời xa không rõ tên.
Khi đó Tô Xán cho rằng nha đầu này thuộc loài chim di trú, theo thời tiết mà bay đi, không ở lại nơi nào mãi mãi, cho nên khi Lâm Lạc Nhiên nói muốn đi, Tô Xán tin con chim ấy sắp vỗ cánh bay mất rồi.
Cho nên lúc này đây nhìn thấy cô gái này đứng trước mặt mình, Tô Xán cảm thấy có chút hốt hoảng.
Lâm Lạc Nhiên đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ lên vai y, cười hì hì:
- Cũng có phải lâu ngày chưa gặp đâu, sao thấy tôi đã chảy nước dãi ra thế này, thu lại đi, để người ta nhìn thấy lại tưởng là bạn gái tới thăm.
Tô Xán nhướng mày lên, có chút tức giận:
- Chưa đi sao? Chẳng lẽ ở Bắc Kinh là lời nói đùa, muốn chết à?
Nghĩ tới khả năng Lâm Lạc Nhiên và Vương Uy Uy ở lại cùng một chỗ, thực sự có khả năng lấy mình ra đùa.
Lâm Lạc Nhiên làm bộ mặt tủi thân nói:
- Trường tôi có hạn ngạch ra nước ngoài du học, cho nên tôi cũng suy nghĩ một chút, có điều phiền nhiễu lắm, hơn nữa nghĩ tôi đi rồi, đám người các cậu sẽ nhớ lắm, biết sao được, sức hút lớn quá mà, vì nghĩ tới tâm tình của mọi người, cho nên không đi nữa.
Cô gái đứng trước mắt mày, chẳng hề nhìn ra vừa mới vội vàng vừa vội vàng ở Bắc Kinh về.
- Thật đúng là, lần sau nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói …
Tô Xán thiếu chút nữa không kìm được chửi tục, lúc đó trái tim Tô Xán như mất đi cái gì đó, không phải đau, nhưng cảm giác sau này cuộc sống của mình sẽ không còn được như trước nữa, giờ đây nha đầu này đứng đây tỉnh bơ nói không đi nữa, không biết phải nói gì:
- Thực sự không đi nữa chứ?
Vừa rồi nói chuyện với Vương Tiểu Ất, Tô Xán bỗng thèm thuốc, bây giờ cảm thấy càng thèm, đối phó nha đầu khó lường này, lắm lúc khiến người ta thấy thực sự bất lực:
- Ừ.
Lâm Lạc Nhiên ngoẹo đầu nhìn Tô Xán, cười hì hì:
- Nhìn cậu kìa, đang mừng thầm phải không, Uy Uy nói tôi về nói với cậu câu này, nhất định bề ngoài cậu tỏa ra bình tĩnh, nhưng trong lòng vui sướng vô cùng.
Thấy Tô Xán vừa chùng xuống là được nước lấn tới:
- Ngược lại cậu mới làm người ta không yên tâm đấy, tôi đã rất có tầm nhìn cảnh cáo Đường Vũ về con yêu tinh Tống Chân đó rồi, cô ta không đơn thuần đâu, giờ cậu bị cô ta kéo vào rồi đó. Vừa về trường nghe kể chuyện này, tôi vội chạy tới ngay, cậu không bị đuổi học chứ?
- Không may, trước khi bạn tới thì mình đã nói chuyện với hiệu trưởng trường rồi ..
Tô Xán kể lại cuộc nói chuyện khó tin vừa qua:
- 99% sẽ không bị đuổi học.
Lâm Lạc Nhiên không phải thính giả tốt, cứ liên tục cắt ngang xác nhật, nghe xong mắt tròn ra vì ngạc nhiên:
- Hiệu trưởng trường cậu thú vị thật đấy, trước kia tôi dự tiệc của cha tôi đã gặp ông già này rồi, có điều không nhìn ra ông ấy có phong cốt như thế.
Tô Xán đứng dậy, giãn mày thở nhẹ một hơi:
- Thực ra trước đó mình cũng suy nghĩ rồi, thời gian tiếp theo đây sẽ rất bận, vài chuyện cần phải làm, cho dù không bị đuổi học thì thời gian mình ở trường không dư dả thế này nữa, nếu thời gian không đủ dùng, mình phải nghỉ học, còn hơn để hai đằng dang dở.
- À, giống như mấy người đi học đại học để lấy tiếng vậy.
Lâm Lạc Nhiên cười vui vẻ, miệng tía lia:
- Có điều chỉ cần cậu rất rất thành công, ĐH Thượng Hải sao có thể không cho cậu cái bằng tốt nghiệp, thừa nhận thân phận sinh viên của cậu, lúc đó chẳng cần cậu lên tiếng, trường tự có giáo viên đứng ra nói đỡ cho cậu đủ điểm học phần. Chuyện này chẳng có gì mà lạ, chẳng lẽ cậu nói ra để toàn thể chúng tôi cổ vũ ủng hộ cậu, được, tôi tỏ thái độ, tôi phê chuẩn rồi, vô điều kiện tán đồng.
- Cậu dọa tôi sợ bóng sợ gió một phen, không có chuyện gì là được, may mà không thấy bộ dạng ủ ê sa sút của cậu, vì cậu không làm tôi thất vọng, tôi chiêu đãi cậu một bữa ở nhà tôi, đích thân xuống bếp luôn.
- Hả?
Tô Xán ngạc nhiên:
- Nhà bạn sao?
- Ba năm trước mẹ tôi có mua nhà ở Thượng Hải, đó là sản vật từ năm 99, toàn gọi điện bảo tôi rảnh rỗi tới quét dọn, bà ấy chẳng tới bao giờ, tôi thì toàn ở trường, lười chạy đi chạy lại. Xong nhé, tôi phải đi đây, không biết bao nhiêu người ở trường đang đợi.
Thế là nha đầu điên đó vèo cái lại chạy mất, cứ như cơn gió cuốn qua không để lại chút vết tích nào, nhưng vẫn có hơi ấm trong lòng Tô Xán.
.........
Kết quả cuối cùng xử trí sự kiện làm loạn diễn đàn kinh tế không chân mà đi, ĐH Thượng Hải yêu cầu tập đoàn Cảng Hồng sau lưng Tạ Tư Kiền phải công khai xin lỗi, nhưng vẫn giữ quyết định truy cứu trách nhiệm pháp luật hành vi phá hoại hoạt động trường ngày hôm đó.
Còn đối với Tô Xán vốn đang ở trong bao dư luận chẳng ai nhắc tới cả, làm thế lực bên ngoài trước đó dùng đủ cách truyền đạt ý hướng của mình vào trường cũng tập thể câm lặng.
Chuyện Vương Tiểu Ất hôm đó nói chuyện với Tô Xán bị người hiếu sự bới ra, chỉ trong một ngày gây bàn tán xôn xao.
Mặc dù không ai biết cuộc đối thoại đó như thế nào, nhưng không nghi ngờ gì kết quả này hợp "ý đảng lòng dân", có người nói trường có hiệu trưởng như thế đúng là may mắn của sinh viên, người thì bảo Tô Xán là sinh viên may mắn nhất trường, những sinh viên vinh dự nhất cũng chỉ được hiệu trưởng tặng giấy khen bắt tay là hết, Tô xán trong lúc dầu sôi lửa bỏng được hiệu trưởng đích thân ra mặt giải trừ, cơ hội như vậy không nhiều.
Tức thì tiếng bàn luận náo nhiệt khắp nơi, không khí sôi động cứ tưởng lễ hội trở lại trường còn kéo dài.
Phòng 602 tôi ngày hôm đó mở ba két bia Thanh Đảo, nửa thùng lạc, năm bao thuốc lá, anh em từ tầng 1 tới tầng 8 luôn phiên qua chúc mừng tới rất khuya. Tiêu Húc và đám Vương Đông Kiện chạy xuống căng tin phía dưới lấy thêm bia rất tích cực, làm người ngồi căng tin nhìn thấy nói:
- Đảm bảo là nhóm người phòng 602 đấy,
Lý Hàn xách chai bia gặp ai cũng chạm cốc, còn vui hơn cả Tô Xán, cuối cùng say khướt xòe bàn tay to như cái bát chai sần vỗ vai Tô Xán:
- Thiếu chút nữa tưởng cậu bị đuổi học rồi, thật tốt, thật tốt.
Nói xong lăn quay ra đất.
Đến khi Quách Minh Duệ mặt mày tím tái như gan lợn đi tuần đêm thì mọi người mới chịu ai về phòng nấy, phòng ốc dọn dẹp qua loa, Lý Hàn đã được khiêng lên giường ngủ tít. Tô Xán đẩy cửa ra ngoài ban công, Trương Tiểu Kiều cũng ra đứng cùng, cảm thụ gió mát buổi tối vờn quanh.
Trương Tiểu Kiều quan sát rất tốt, nhìn hôm nay Tô Xán chỉ vui được một nửa có dự cảm, tu một ngụm bia nói:
- Cho dù trường không đuổi học, sau này cậu cũng không thường xuyên ở cùng phòng với chúng tôi nữa đúng không?
Nếu bảo một người nắm trong tay Truyền thông Ba La, Âm nhạc Thượng Mạch, Facebook TQ, suốt ngày cùng bọn họ lượn lờ quanh trường, mỗi tối chơi game đến khuya, sáng sớm vội vàng chạy tới lớp báo danh, sát kỳ thi bắt đầu nước tới chân mới nhảy túi bụi lục sách học tập thì chuyện kinh doanh nghe cũng có vẻ dễ dàng quá.
- Ừ, khả năng sẽ bận rộn một chút, chắc là phải chạy khắp nơi. Nhưng tôn chỉ của tôi vẫn là hưởng thụ cuộc sống, tôi không định bận rộn tới kiệt sức.
Trương Tiểu Kiều gật đầu:
- Các anh em sẽ chú ý bước chân của cậu, trường này rất nhiều người nhìn theo cậu, nói nhiều vô ích, bọn này giúp cậu trông coi Đường Vũ cho, rảnh rỗi thì về trường, phòng 602 luôn có cái giường của cậu.
- Người anh em, cám ơn.
Tô Xán cầm chai bia lên cụng với hắn, đằng sau lưng là căn phòng ngủ bừa bộn, hình ảnh quen thuộc trong rất nhiều căn phòng KTX nam ở trường đại học.
***
Xác nhận Lâm Lạc Nhiên ko đi du học, Trần Linh San cũng ko máu trắng nhé, troll tí chơi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.