Quyển 1 - Chương 33: Công chúa Trần Linh San
Khảo Ngư
04/02/2015
Đường quanh hồ phong cảnh
cực đẹp, từng khoảnh ruộng xanh mươn mướt, gió pha trộn mùi hơi tanh
tanh của hồ nội địa và hương thơm của cỏ, dễ chịu khó tả.
Những cảnh đẹp quanh hồ còn chưa được tiến hành cải tạo, có điều thế đã đủ làm người ta cực kỳ hoài niệm rồi, sau bao năm công tác bôn ba, dù có cơ hội dừng lại ngắm cảnh quê hương, cũng chẳng có được tâm tình nhẹ nhõm không chút gánh nặng nào thế này.
Tô Xán cảm thụ được tuổi trẻ của mình, cũng thấy thể năng hữu hạn của cơ thể này, đã định ra kế hoạch rèn luyện thân thể, 1000 đồng mà cậu cả cho được dùng vào phương diện này, mười sáu tuổi là tuổi phát triển đỉnh cao của mình, y không muốn vẫn thấp như trước kia, ít nhất không muốn thấp hơn hai thằng bạn trời đánh.
Đi nửa vòng quanh hồ, tới bờ bên kia, nơi này phồn vinh ở chỗ có nhiều thôn cá và nhà nghỉ nông gia, có quảng trường giải trí "Nguyệt Loan Giác" do chính phủ đầu tư xây dựng, một số khách sạn nhỏ xinh xắn bên hồ, biến nơi này thành chỗ giải trí của người Hạ Hải, nhiều người vùng ngoài tới không thích ở trong thành phố, mà thích ở bên hồ hơn.
Chính giữa quảng trường Nguyệt Loan Giác có một hồ phun, tản ra bốn phía là không ít nhà nghỉ nông gia, khách sạn lớn nhất bên hồ nghe nói có quan hệ với cao tầng thành phố, nổi tiếng vì đồ nướng, sau thành một trong số thương hiệu lớn của hạ Hải.
Ba người hộ đạp xe tới đây là vì món đồ nướng này, đạp xe nửa ngày trời, vừa mệt vừa đói, được đánh chén một bữa cá nướng với đồ gia vị cay đặc trưng, thực sự rất đáng.
Cũng phải nói Tô Xán đã lâu rồi không được ăn món nướng đặc sản quê hương, thèm đến chảy nước dãi.
Đi vào sân "Hoàng Thất Cư", Tiết Dịch Dương hơi ngẩn người, Hoàng Thất Cư kinh doanh khách sạn ven hồ, xây tòa nhà năm tầng là kiến trúc chủ thể, bên cạnh toàn bộ lắp bằng ván gỗ kinh doanh đồ nướng, mỗi cái bàn cắm một cái ô.
Lúc này chỗ bán đồ nướng cực kỳ náo nhiệt, có không ít nam nữ tuổi tác tương đồng với bọn họ, ăn mặc rất thời thượng, đồ thể thao, giày Lý Ninh hoặc Nike, Adidas. Bàn đánh bài, bàn ăn uống, nhà xe chật kín xe đạp, xem ra giống ba người bọn họ, đều đạp xe tới tụ hội.
- Ồ, ai vậy kia, chẳng phải Tiết Dịch Dương sao?
Có ba cái bàn ghép vào nhau, xếp quanh là mười mấy cái ghế, một trong số đó đứng dậy đi về phía ba bọn họ, cố ý nói lớn lên:
Sắc mặt Tiết Dịch Dương biến đổi, đám người này đều tới từ Nhất Trung, có điều ở các khối, lớp khác nhau. Nhất Trung vòng tròn lớn, có người lớn lên cùng nhau từ nhà trẻ, rồi sơ trung, cao trung, cùng ở trong một vòng tròn, mối quan hệ cứ thể mở rộng ra, thành vòng tròn lớn.
Người nói chuyện với Tiết Dịch Dương là Lý Ngải, một tên có tiếng, khá ngang ngược bá đạo, năm thứ hai sơ trung Tiết Dịch Dương và hắn có mâu thuẫn, từ đó chướng mắt nhau. Lý Ngải hôm nay chơi bài rất thuận, thêm vào uống không ít bia, được gió mát lồng lồng thổi vào, người trở nên lâng lâng, thấy ba người Tiết Dịch Dương, tức thì có trò mới.
Tô Xán mẫn cảm nhận ra ánh mắt khác thường của Tiết Dịch Dương, lại nhìn Lý Ngải mặc mày đắc ý nhìn họ như gặp được thứ gì vui mừng, lòng đã hiểu đại khái.
Học sinh Nhất Trung ở đây ít nhất có hai ba chục đứa, bằng nhân số nửa lớp, Lý Ngải vừa lớn tiếng nói, người ở cái bàn lớn nhìn cả sang, hiển nhiên không ít người cũng nhận ra Tiết Dịch Dương, có người thân thiện lên tiếng chào. Còn đám trong nhóm Lý Ngải dù mặt tươi cười, nhưng ánh mắt rất bất thiện.
Tiết Dịch Dương không tiện từ chối, có mấy người trong đó thường ngày quan hệ với hắn không tệ, kéo cả Tô Xán và Lưu Duệ tới chỗ đó.
- Tiết Dịch Dương?
Bên bàn nữ sinh có người đứng lên gọi:
Tô Xán quay sang nhìn, trong lòng chả hiểu sao có cảm giác là lạ, cô gái bắt mắt nhất trong đám nữ sinh mặc chiếc áo váy màu trắng cộc tay, mũ rộng vành cũng màu trắng nốt , tóc chẻ hai bên được uốn cong cầu kỳ, một bên xõa trước ngực một bên để sau vai, khuôn mặt tinh nghịch tươi vui, xinh đẹp như công chúa. Đáng chú ý nhất là nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, chẳng những không ảnh hưởng tới dung mạo, lại khiến cô càng thêm hoạt bát duyên dáng khiến mọi người cảm thấy một sự rung động sâu sắc.
Nhìn thấy cái nốt ruồi đó, Tô Xán lờ mờ đoán ra được thân phận cô gái này, thời gian làm nhiều thứ trở nên mơ hồ, dù sao đó là ký ức rất xa xôi, nhưng giờ nhớ tới đều thấy mỹ hảo, làm trái tim y không khỏi xao xuyến bồi hồi.
- A, Linh San, bạn cũng ở đây à?
Tiết Dịch Dương kiếm được lý do tránh cái bàn Lý Ngải, cùng đám Tô Xán tới bàn cạnh họ ngồi xuống, có hơi xấu hổ gãi đầu.
Cô gái trước mắt quả nhiên chính là Trần Linh San, Tô Xán cười khổ, là mối tình thầm kín suốt sáu năm tiểu học của y, ngay cả sau này cũng luôn làm y lưu luyến.
Cũng chính là người khiến Tiết Dịch Dương hiểu lầm rằng Tô Xán tình cũ khó phai theo đuổi vào Nhất Trung, đúng là trùng hợp, ngày từ bé Trần Linh San đã là cái mầm mỹ nhân, Tô Xán tin người thầm mến cô không đếm xuể, y chẳng qua chỉ là một hạt cát trong sa mạc, căn bản chẳng đáng chú ý. Về sau cũng biết Trình Linh San ở Nhất Trung rất được hoan nghênh, đặc biệt ở các buổi hội diễn văn nghệ, xinh đẹp giỏi ca vũ khiến cho ở Nhị Trung, Tam Trung cũng biết tiếng Trần Linh San, rồi thi vào Bắc Ngoại, không biết sau nữa làm người mẫu hay ngôi sao, Tô Xán có lần thấy tên, có điều thuộc loại chẳng nổi tiếng mấy.
Trần Linh San gật đầu với Tiết Dịch Dương, cô gái bên cạnh cũng trêu ghẹo hắn.
Xem ra Tiết Dịch Dương không định giới thiệu Tô Xán và Lưu Duệ với bọn họ, Tô Xán mong còn chả được, không hiểu sai y không muốn Trần Linh San nhận ra mình, Lưu Duệ thì đánh mắt liên tục tỏ vẻ nôn nóng, Tiết Dịch Dương vờ không thấy, nhìn bàn nướng:
- Mọi người muốn ăn gì, mình đi gọi.
Một cô gái lắc đầu:
- Không cần đâu, chỗ này bọn mình thống nhất góp tiền, các bạn ăn gì tự nướng đi, bọn mình cũng tự đi lấy.
Thiếu niên nhạy cảm, Tô Xán thấy đây là lời rất hợp lý, Tiết Dịch Dương lại không vui, cảm thấy như bị gạt ra ngoài bọn họ. Bên cạnh có người vỗ vai hắn, là lớp trưởng lớp hắn, người tổ chực buổi tụ hội này, Vương Học Binh đi ra nói:
- Tiết Dịch Dương, cậu cũng mang bạn tới đây tụ hội à, hay là gia nhập với bọn này đi, mọi người đã bỏ ra một phần tiền trước rồi, đến cuối tình bình quân thiếu bao nhiêu bù vào, nói chung là xem các cậu thôi, thế nào cũng được.
Lý Ngải không vừa lòng, vốn hắn và nhóm bạn không thích Tiết Dịch Dương, nên ghét luôn cả Tô Xán và Lưu Duệ, muốn gây chuyện, không ngờ người quen biết Tiết Dịch Dương cũng không biết, đặc biệt là hoa khôi Trần Linh San và Tiết Dịch Dương có vẻ quan hệ không tệ, Vương Học Binh thường ngày cũng rất hợp với Tiết Dịch Dương.
Cái vòng tròn Nhất Trung này rất hiện thực, muốn được người khác tán đồng và tôn trọng, vậy nhà phải có quyền, không thì phải có tiền, ít nhất cũng phải có thành tích xuất sắc. Hiện giờ Tiết Dịch Dương có hai chỗ dựa là Trần Linh San và Vương Học Binh, hắn muốn chọc vào Tiết Dịch Dương không cẩn thận cuốn cả bản thân vào.
Mặc dù không thể công khai kiếm chuyện, Lý Ngải vẫn ở bên cười nhạt:
- Học Binh, cậu quá không trượng nghĩa rồi, chúng ta đã ăn uống được một nửa còn bắt ba bọn họ chia tiền, tưởng cha mẹ người ta đều giàu như Trương Tích à, ít nhất phải trừ cho họ hai ba chục đồng chứ, không đủ thì bọn này bù vào! Chuyện vặt.
Những cảnh đẹp quanh hồ còn chưa được tiến hành cải tạo, có điều thế đã đủ làm người ta cực kỳ hoài niệm rồi, sau bao năm công tác bôn ba, dù có cơ hội dừng lại ngắm cảnh quê hương, cũng chẳng có được tâm tình nhẹ nhõm không chút gánh nặng nào thế này.
Tô Xán cảm thụ được tuổi trẻ của mình, cũng thấy thể năng hữu hạn của cơ thể này, đã định ra kế hoạch rèn luyện thân thể, 1000 đồng mà cậu cả cho được dùng vào phương diện này, mười sáu tuổi là tuổi phát triển đỉnh cao của mình, y không muốn vẫn thấp như trước kia, ít nhất không muốn thấp hơn hai thằng bạn trời đánh.
Đi nửa vòng quanh hồ, tới bờ bên kia, nơi này phồn vinh ở chỗ có nhiều thôn cá và nhà nghỉ nông gia, có quảng trường giải trí "Nguyệt Loan Giác" do chính phủ đầu tư xây dựng, một số khách sạn nhỏ xinh xắn bên hồ, biến nơi này thành chỗ giải trí của người Hạ Hải, nhiều người vùng ngoài tới không thích ở trong thành phố, mà thích ở bên hồ hơn.
Chính giữa quảng trường Nguyệt Loan Giác có một hồ phun, tản ra bốn phía là không ít nhà nghỉ nông gia, khách sạn lớn nhất bên hồ nghe nói có quan hệ với cao tầng thành phố, nổi tiếng vì đồ nướng, sau thành một trong số thương hiệu lớn của hạ Hải.
Ba người hộ đạp xe tới đây là vì món đồ nướng này, đạp xe nửa ngày trời, vừa mệt vừa đói, được đánh chén một bữa cá nướng với đồ gia vị cay đặc trưng, thực sự rất đáng.
Cũng phải nói Tô Xán đã lâu rồi không được ăn món nướng đặc sản quê hương, thèm đến chảy nước dãi.
Đi vào sân "Hoàng Thất Cư", Tiết Dịch Dương hơi ngẩn người, Hoàng Thất Cư kinh doanh khách sạn ven hồ, xây tòa nhà năm tầng là kiến trúc chủ thể, bên cạnh toàn bộ lắp bằng ván gỗ kinh doanh đồ nướng, mỗi cái bàn cắm một cái ô.
Lúc này chỗ bán đồ nướng cực kỳ náo nhiệt, có không ít nam nữ tuổi tác tương đồng với bọn họ, ăn mặc rất thời thượng, đồ thể thao, giày Lý Ninh hoặc Nike, Adidas. Bàn đánh bài, bàn ăn uống, nhà xe chật kín xe đạp, xem ra giống ba người bọn họ, đều đạp xe tới tụ hội.
- Ồ, ai vậy kia, chẳng phải Tiết Dịch Dương sao?
Có ba cái bàn ghép vào nhau, xếp quanh là mười mấy cái ghế, một trong số đó đứng dậy đi về phía ba bọn họ, cố ý nói lớn lên:
Sắc mặt Tiết Dịch Dương biến đổi, đám người này đều tới từ Nhất Trung, có điều ở các khối, lớp khác nhau. Nhất Trung vòng tròn lớn, có người lớn lên cùng nhau từ nhà trẻ, rồi sơ trung, cao trung, cùng ở trong một vòng tròn, mối quan hệ cứ thể mở rộng ra, thành vòng tròn lớn.
Người nói chuyện với Tiết Dịch Dương là Lý Ngải, một tên có tiếng, khá ngang ngược bá đạo, năm thứ hai sơ trung Tiết Dịch Dương và hắn có mâu thuẫn, từ đó chướng mắt nhau. Lý Ngải hôm nay chơi bài rất thuận, thêm vào uống không ít bia, được gió mát lồng lồng thổi vào, người trở nên lâng lâng, thấy ba người Tiết Dịch Dương, tức thì có trò mới.
Tô Xán mẫn cảm nhận ra ánh mắt khác thường của Tiết Dịch Dương, lại nhìn Lý Ngải mặc mày đắc ý nhìn họ như gặp được thứ gì vui mừng, lòng đã hiểu đại khái.
Học sinh Nhất Trung ở đây ít nhất có hai ba chục đứa, bằng nhân số nửa lớp, Lý Ngải vừa lớn tiếng nói, người ở cái bàn lớn nhìn cả sang, hiển nhiên không ít người cũng nhận ra Tiết Dịch Dương, có người thân thiện lên tiếng chào. Còn đám trong nhóm Lý Ngải dù mặt tươi cười, nhưng ánh mắt rất bất thiện.
Tiết Dịch Dương không tiện từ chối, có mấy người trong đó thường ngày quan hệ với hắn không tệ, kéo cả Tô Xán và Lưu Duệ tới chỗ đó.
- Tiết Dịch Dương?
Bên bàn nữ sinh có người đứng lên gọi:
Tô Xán quay sang nhìn, trong lòng chả hiểu sao có cảm giác là lạ, cô gái bắt mắt nhất trong đám nữ sinh mặc chiếc áo váy màu trắng cộc tay, mũ rộng vành cũng màu trắng nốt , tóc chẻ hai bên được uốn cong cầu kỳ, một bên xõa trước ngực một bên để sau vai, khuôn mặt tinh nghịch tươi vui, xinh đẹp như công chúa. Đáng chú ý nhất là nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, chẳng những không ảnh hưởng tới dung mạo, lại khiến cô càng thêm hoạt bát duyên dáng khiến mọi người cảm thấy một sự rung động sâu sắc.
Nhìn thấy cái nốt ruồi đó, Tô Xán lờ mờ đoán ra được thân phận cô gái này, thời gian làm nhiều thứ trở nên mơ hồ, dù sao đó là ký ức rất xa xôi, nhưng giờ nhớ tới đều thấy mỹ hảo, làm trái tim y không khỏi xao xuyến bồi hồi.
- A, Linh San, bạn cũng ở đây à?
Tiết Dịch Dương kiếm được lý do tránh cái bàn Lý Ngải, cùng đám Tô Xán tới bàn cạnh họ ngồi xuống, có hơi xấu hổ gãi đầu.
Cô gái trước mắt quả nhiên chính là Trần Linh San, Tô Xán cười khổ, là mối tình thầm kín suốt sáu năm tiểu học của y, ngay cả sau này cũng luôn làm y lưu luyến.
Cũng chính là người khiến Tiết Dịch Dương hiểu lầm rằng Tô Xán tình cũ khó phai theo đuổi vào Nhất Trung, đúng là trùng hợp, ngày từ bé Trần Linh San đã là cái mầm mỹ nhân, Tô Xán tin người thầm mến cô không đếm xuể, y chẳng qua chỉ là một hạt cát trong sa mạc, căn bản chẳng đáng chú ý. Về sau cũng biết Trình Linh San ở Nhất Trung rất được hoan nghênh, đặc biệt ở các buổi hội diễn văn nghệ, xinh đẹp giỏi ca vũ khiến cho ở Nhị Trung, Tam Trung cũng biết tiếng Trần Linh San, rồi thi vào Bắc Ngoại, không biết sau nữa làm người mẫu hay ngôi sao, Tô Xán có lần thấy tên, có điều thuộc loại chẳng nổi tiếng mấy.
Trần Linh San gật đầu với Tiết Dịch Dương, cô gái bên cạnh cũng trêu ghẹo hắn.
Xem ra Tiết Dịch Dương không định giới thiệu Tô Xán và Lưu Duệ với bọn họ, Tô Xán mong còn chả được, không hiểu sai y không muốn Trần Linh San nhận ra mình, Lưu Duệ thì đánh mắt liên tục tỏ vẻ nôn nóng, Tiết Dịch Dương vờ không thấy, nhìn bàn nướng:
- Mọi người muốn ăn gì, mình đi gọi.
Một cô gái lắc đầu:
- Không cần đâu, chỗ này bọn mình thống nhất góp tiền, các bạn ăn gì tự nướng đi, bọn mình cũng tự đi lấy.
Thiếu niên nhạy cảm, Tô Xán thấy đây là lời rất hợp lý, Tiết Dịch Dương lại không vui, cảm thấy như bị gạt ra ngoài bọn họ. Bên cạnh có người vỗ vai hắn, là lớp trưởng lớp hắn, người tổ chực buổi tụ hội này, Vương Học Binh đi ra nói:
- Tiết Dịch Dương, cậu cũng mang bạn tới đây tụ hội à, hay là gia nhập với bọn này đi, mọi người đã bỏ ra một phần tiền trước rồi, đến cuối tình bình quân thiếu bao nhiêu bù vào, nói chung là xem các cậu thôi, thế nào cũng được.
Lý Ngải không vừa lòng, vốn hắn và nhóm bạn không thích Tiết Dịch Dương, nên ghét luôn cả Tô Xán và Lưu Duệ, muốn gây chuyện, không ngờ người quen biết Tiết Dịch Dương cũng không biết, đặc biệt là hoa khôi Trần Linh San và Tiết Dịch Dương có vẻ quan hệ không tệ, Vương Học Binh thường ngày cũng rất hợp với Tiết Dịch Dương.
Cái vòng tròn Nhất Trung này rất hiện thực, muốn được người khác tán đồng và tôn trọng, vậy nhà phải có quyền, không thì phải có tiền, ít nhất cũng phải có thành tích xuất sắc. Hiện giờ Tiết Dịch Dương có hai chỗ dựa là Trần Linh San và Vương Học Binh, hắn muốn chọc vào Tiết Dịch Dương không cẩn thận cuốn cả bản thân vào.
Mặc dù không thể công khai kiếm chuyện, Lý Ngải vẫn ở bên cười nhạt:
- Học Binh, cậu quá không trượng nghĩa rồi, chúng ta đã ăn uống được một nửa còn bắt ba bọn họ chia tiền, tưởng cha mẹ người ta đều giàu như Trương Tích à, ít nhất phải trừ cho họ hai ba chục đồng chứ, không đủ thì bọn này bù vào! Chuyện vặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.