Quyển 4 - Chương 121: Cuộc đời chó má.
Khảo Ngư
05/05/2015
Tô Xán không chỉ học, y còn nhiều việc phải làm, ba tháng bỏ bê chuyện Đôn Hoàng và Truyền thông Ba La rồi, y ngập đầu trong đống tài liệu báo cáo.
Hôm nay Lâm Quang Đống tới trường học, tới tạp chí Triêu Hoa nơi hắn từng công tác chiến đấu, thành viên tạp chí thấy hắn hết sức kích động, nhiệt liệt chào:
- Thầy Lâm! Thầy Lâm.
- Thầy Lâm, em nhớ thầy, sao thầy không trở về trường.
Cô nữ sinh Trần Thần đa sầu đa cảm còn bật khóc.
Lâm Quang Đống đã không còn là giáo viên nữa rồi, mà là tổng biên tập kiêm tổng giám đốc của truyền thông Ba La, hiện giờ sức ảnh hưởng của truyền thông Ba La đã mở rộng, được chính phủ thành phố nâng dỡ hạng mục, lại có tập đoàn bào tỉnh chống lưng phía sau, Truyền thông Ba La thừa thế bắt đầu mở rộng sang thị trường ngoại tỉnh.
Đồng thời chuẩn bị bỏ tiền đầu tư thành lập tạp chí văn học thanh thiếu niên, Lâm Quang Đống quay trở về trường cũng là để xem xét mấy tác giả thiếu niên ưu tú trong trường, mời gia nhập liên minh, làm tiên phong của tạp chí.
Từ xưa tới nay sản nghiệp giải trí của tỉnh Tây Xuyên đều rất yếu kém, nhân tài Tây Xuyên không ít, bất kể là trên lịch sử hay hiện giờ, Tây Xuyên luôn là chốn ngọa hổ tàng long.
Thế nhưng những nhân vật từ đất Tây Xuyên này đi ra, chỉ có thể tỏa sáng ở địa phương khác, rất khó đem sức ảnh hưởng từ bản địa phát triển ra, hướng tới bên ngoài.
Điểm này Tô Xán có thể lấy kiếp trước là bằng chứng, bất kể là đối diện với cuộc thi hoa hậu nào thì người đẹp tới từ Dung Thành đều có thể lạnh lùng xem thường. Sau này khi chương trình Siêu cấp nữ thanh của ĐTH Hồ Nam mô phỏng cuộc thi thần tượng Mỹ nổi lên, thực lực cô gái từ Dung Thành đi ra được khắp cả nước ca ngợi.
Khi mọi người vì chuyện này mà bàn tán say sưa thì Tô Xán lại thấy đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.
Sơn thủy đất Thục sinh ra vô vàn mỹ nữ, nền tảng văn hóa lịch sử thai nghén không ít kỳ nhân, nhưng tài nguyên nhân lực này lại luôn bị mai một ở Dung Thành, ngược lại đi ra nơi khác đều thu được thành công, điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ vì sao một nơi được trời cao ưu đãi như vậy mà không tạo dựng nên được một đế quốc giải trí.
Bắc Kinh được tán dương là đại thành, Thượng Hải được sưng là thời thượng, Quang Châu nổi tiếng phú quý, Dung Thành là nơi để sống.
Đất Thục là kinh đô trứ danh của mỹ nữ, giải trí được chứng minh là sản vật phổ biến nhất, đối với người tâm tư u ám mà nói, đây là con đường ngắn nhất đi tới cuồng hoan và hưởng thụ.
Người Dung Thành thích giải trí, kinh tế quả bar phát triển tới mức sinh ra văn hóa quán bar, quán bar nổi danh của Dung Thanh không ít, chuyện này gắn kết chặt chẽ với sở thích thành phố, sản nghiệp văn hóa nghệ thuật tương quan chính vì thế mà quật khởi.
Quá trình quật khởi phồn vinh này lại không có lực lượng thúc đẩy nó đi vào quỹ đạo có trình tự, làm lãng phí tài nguyên.
Tư tưởng "tiểu phú tức an" làm cái thành phố này dễ dàng thỏa mãn, làm cuộc sống nơi này dễ chịu, không quá nhiều áp lực bon chen, nhưng cũng hạn chế sự phát triển của nó, ít nhất phát triển ngành giải trí, cần nhiều sang tạo khai phát tài nguyên ẩn sâu bên trong.
Tô Xán không có năng lực đem hết tất cả điều này thể hiện ra, y chỉ tận lực để truyền thông Ba La thu hoạch được nguồn lực tốt nhất, thanh thủ mở rộng sản nghiệp.
Một người có năng lực thỏa mãn nhu cầu vật chất ăn ở, nên tiến hành thỏa mãn về tinh thần, đọc sách là phương thức cao cấp giá rẻ, song không cải biến được bất kỳ hiện thực nào.
Lâm Quang Đống hôm nay tới đây, cũng là do Tô Xán chỉ thị, cho nên Tô Xán biệt tăm nửa năm trời ở CLB Văn học, suýt nữa bị khai trừ, cùng Lâm Quang Đống gặp mặt, thảo luận chiến lược của Truyền thông Ba La.
Khi Lâm Quang Đống sắp đi, có hai người đứng trong bãi đỗ xe.
Lâm Quang Đống nhìn thấy nam nhân cướp mất người yêu của mình khi hắn còn là giáo viên, chú của Triệu Thừa Ngôn, tên trưởng phòng nắm thực quyền ở sở giao thông tỉnh, là kẻ trước kia quát vào mặt lãnh đạo trường :" Không đuổi tên giáo viên này thì các người cũng cuốn xéo đi."
Chiếc Audi láng bóng của Lâm Quang Đống đỗ ngoài bãi đỗ xe lộ thiên, xe của đối phương là chiếc Accord, nam tử kia đang sờ chiếc Audi, lòng mơ ước khi nào mình cũng lái chiếc xe như thế.
Lâm Quang Đống còn nhìn thấy cô gái mình yêu thương năm nào đã trở thành vợ người, không còn tiều tụy như thời sống với mình, thể hiện toàn bộ nét đẹp thanh xuân của cô, riêng chiếc túi xách da cá sấu màu đen kia, là thứ mà trước đây hắn tuyệt đối không thể mua được.
Cô gái kia không ngờ gặp được Lâm Quang Đống ở đây, kệ chồng mặt âm trầm, ngần ngừ cười với hắn:
- Quang Đống, về trường dạy học à? Hiện giờ anh sống có tốt không?
Sau khi kết hôn cơ sở vật chất của cô rất tốt, nhưng chồng suốt ngày ở ngoài rượu chè lu bù, vật chất phong phú song tinh thần trống rỗng, thi thoảng nửa đêm một mình ôm chăn nhớ tới Lâm Quang Đống, chàng trai cùng cô tốt nghiệp đại học xong phân phối tới Dung Thành, sống trong căn phòng nhỏ hẹp dùng chung nhà vệ sinh với mười mấy nhà khác, nam nhân đã khiến cô lãng phí mất bao năm tuổi xuân.
Thi thoảng cũng nhớ tới mộng tưởng quá khứ, khi đó cả hai mơ ước được trường học phân phối cho gian phòng mới, rồi kết hôn sinh con đẻ cái, đó là hạnh phúc mỹ hảo nhất trên đời.
Cuộc sống bây giờ của cô là thứ mà trước kia nắm mơ không dám nghĩ tới, hồi ức lại mang theo cơn đau nhói lòng.
- Cũng tạm ổn.
Lâm Quang Đống gượng cười, nhìn thấy nam tử kia đứng bên cạnh xe mình, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Nam tử kia ngớ ra:
- Liên quan gì tới mày?
Lo lắng hai người xảy ra xung đột, cô gái đi tới kéo tay chồng mình, cô quá hiểu tính cách Lâm Quang Đống, hiểu hơn cả người đang cùng cô chia sẽ một mái nhà.
Lâm Quang Đông hít sâu một hơi, thấy Tô Xán đang nhìn mình, mỉm cười vẫy tay với y, mở cửa vào xe, kệ xe của mình bị đối phương làm xước một vệt, hắn không muốn truy cứu, không muốn trả thù gì cả, tiếc nuối cũng là vô nghĩa, nổ máy phóng vút đi.
Tô Xán vẫn đứng đó nhìn thấy hết, nam nhân trung niên kia mặt tối xầm, còn nữ nhân kia có vẻ chưa định thần lại được, mắt dõi theo hướng người mình yêu thương cứ thế biến mất khỏi tầm nhìn.
Lâm Quang Đống có đủ khả năng cho cô thứ mà cô ao ước, thì hắn không phải của cô nữa.
Cuộc đời đôi khi nó chó má như thế đấy.
Nhưng dù có cảm khái thế nào nó vẫn đều đặn diễn ra, cảm thụ rõ nhất là trong phòng học thi thoảng ngửi thấy mùi mì tôm, mùi trà, sau lưng bốc khói nghi ngút cứ như đang đun nước, lớp học tối dần dần từ quy củ trở thành trại tỵ nạn, đám học sinh bày đủ cách vượt qua thời gian gian khó này, giáo viên cũng mặc kệ.
Khai giảng học kỳ mới đã hai tuần, tổng thể mà nói thì khá tốt, hiện tượng trốn học không nghiêm trọng nói, tuy học sinh tới nửa cuối năm thứ ba thì trốn học thành kỹ năng thông thạo, nhưng nhìn tình hình hiện giờ thì nề nếp trường học khá tốt, dưới tình huống không có ai mở đầu thì vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được.
Thông thường mà nói tình hình này tới giữa học kỳ sẽ trở nên tràn lan, sau đó tới tháng cuối cùng thì đám học sinh năm ba sẽ vào trạng thái vô chính phủ.
Bây giờ vẫn còn có chút ước thúc, vẫn bị học tập xiềng xích.
Tô Xán và Đường Vũ ra ngoài trường ăn tối, nắm tay nhau trở về trường, tới gần cổng trưởng tự nhiên buông tay nhau ra, rất hiểu ngầm, cho dù quan hệ bọn họ đã công khai, nếu vẫn thân mật cùng nhau đi vào trường, e có hậu quả khó tưởng tượng. Cả hai đang ở dưới sự giám thị chặt chẽ của Mục Tuyền, hành động ấy không khác gì một lời khiêu khích.
Đi qua cổng trường, Tô Xán nhìn đám nữ sinh mặc đồng phục Tứ Trung, trong đó có hai cô gái cực kỳ bắt mắt:
- Là nữ sinh của Tứ Trung, tới trường mình làm gì thế nhỉ, đâu nghe thấy hai trường có hoạt động giao lưu nào.
Đường Vũ cũng nhìn qua, sau đó kéo Tô Xán bước đi nhanh hơn:
- Kệ họ dù sao cũng không liên quan gì tới chúng ta.
Đường Vũ bắt đầu thực thi một số quyền hạn của bạn gái rồi, không cho Tô Xán nhìn ngắm cô gái khác, cô biết Tô Xán giống bao đứa con trai khác thích ngắm nhìn cô gái xinh đẹp, chỉ khác một chút là người thích ngắm khuôn mặt, người thích nhìn vùng nhạy cảm như mông ngực, Tô Xán biến thái hơn thích ngắm chân, đặc biệt là đùi, chính vì thế khi cùng Tô Xán hẹn hò, cô đều mặc váy để thỏa mãn sự biến thái nho nhỏ của y. Đường Vũ không ghen, song sở thích này của Tô Xán cần hạn chế lại.
Tô Xán thì sẵn lòng tham gia vào sự ràng buộc ngọt ngào này, dù phát hiện ra không chỉ có một nhóm học sinh ngoài trường, song y không quan tâm nữa, Đường Vũ nói cũng đúng, không liên quan gì tới họ.
Nhưng thực sự không có liên quan sao?
Hôm nay Lâm Quang Đống tới trường học, tới tạp chí Triêu Hoa nơi hắn từng công tác chiến đấu, thành viên tạp chí thấy hắn hết sức kích động, nhiệt liệt chào:
- Thầy Lâm! Thầy Lâm.
- Thầy Lâm, em nhớ thầy, sao thầy không trở về trường.
Cô nữ sinh Trần Thần đa sầu đa cảm còn bật khóc.
Lâm Quang Đống đã không còn là giáo viên nữa rồi, mà là tổng biên tập kiêm tổng giám đốc của truyền thông Ba La, hiện giờ sức ảnh hưởng của truyền thông Ba La đã mở rộng, được chính phủ thành phố nâng dỡ hạng mục, lại có tập đoàn bào tỉnh chống lưng phía sau, Truyền thông Ba La thừa thế bắt đầu mở rộng sang thị trường ngoại tỉnh.
Đồng thời chuẩn bị bỏ tiền đầu tư thành lập tạp chí văn học thanh thiếu niên, Lâm Quang Đống quay trở về trường cũng là để xem xét mấy tác giả thiếu niên ưu tú trong trường, mời gia nhập liên minh, làm tiên phong của tạp chí.
Từ xưa tới nay sản nghiệp giải trí của tỉnh Tây Xuyên đều rất yếu kém, nhân tài Tây Xuyên không ít, bất kể là trên lịch sử hay hiện giờ, Tây Xuyên luôn là chốn ngọa hổ tàng long.
Thế nhưng những nhân vật từ đất Tây Xuyên này đi ra, chỉ có thể tỏa sáng ở địa phương khác, rất khó đem sức ảnh hưởng từ bản địa phát triển ra, hướng tới bên ngoài.
Điểm này Tô Xán có thể lấy kiếp trước là bằng chứng, bất kể là đối diện với cuộc thi hoa hậu nào thì người đẹp tới từ Dung Thành đều có thể lạnh lùng xem thường. Sau này khi chương trình Siêu cấp nữ thanh của ĐTH Hồ Nam mô phỏng cuộc thi thần tượng Mỹ nổi lên, thực lực cô gái từ Dung Thành đi ra được khắp cả nước ca ngợi.
Khi mọi người vì chuyện này mà bàn tán say sưa thì Tô Xán lại thấy đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.
Sơn thủy đất Thục sinh ra vô vàn mỹ nữ, nền tảng văn hóa lịch sử thai nghén không ít kỳ nhân, nhưng tài nguyên nhân lực này lại luôn bị mai một ở Dung Thành, ngược lại đi ra nơi khác đều thu được thành công, điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ vì sao một nơi được trời cao ưu đãi như vậy mà không tạo dựng nên được một đế quốc giải trí.
Bắc Kinh được tán dương là đại thành, Thượng Hải được sưng là thời thượng, Quang Châu nổi tiếng phú quý, Dung Thành là nơi để sống.
Đất Thục là kinh đô trứ danh của mỹ nữ, giải trí được chứng minh là sản vật phổ biến nhất, đối với người tâm tư u ám mà nói, đây là con đường ngắn nhất đi tới cuồng hoan và hưởng thụ.
Người Dung Thành thích giải trí, kinh tế quả bar phát triển tới mức sinh ra văn hóa quán bar, quán bar nổi danh của Dung Thanh không ít, chuyện này gắn kết chặt chẽ với sở thích thành phố, sản nghiệp văn hóa nghệ thuật tương quan chính vì thế mà quật khởi.
Quá trình quật khởi phồn vinh này lại không có lực lượng thúc đẩy nó đi vào quỹ đạo có trình tự, làm lãng phí tài nguyên.
Tư tưởng "tiểu phú tức an" làm cái thành phố này dễ dàng thỏa mãn, làm cuộc sống nơi này dễ chịu, không quá nhiều áp lực bon chen, nhưng cũng hạn chế sự phát triển của nó, ít nhất phát triển ngành giải trí, cần nhiều sang tạo khai phát tài nguyên ẩn sâu bên trong.
Tô Xán không có năng lực đem hết tất cả điều này thể hiện ra, y chỉ tận lực để truyền thông Ba La thu hoạch được nguồn lực tốt nhất, thanh thủ mở rộng sản nghiệp.
Một người có năng lực thỏa mãn nhu cầu vật chất ăn ở, nên tiến hành thỏa mãn về tinh thần, đọc sách là phương thức cao cấp giá rẻ, song không cải biến được bất kỳ hiện thực nào.
Lâm Quang Đống hôm nay tới đây, cũng là do Tô Xán chỉ thị, cho nên Tô Xán biệt tăm nửa năm trời ở CLB Văn học, suýt nữa bị khai trừ, cùng Lâm Quang Đống gặp mặt, thảo luận chiến lược của Truyền thông Ba La.
Khi Lâm Quang Đống sắp đi, có hai người đứng trong bãi đỗ xe.
Lâm Quang Đống nhìn thấy nam nhân cướp mất người yêu của mình khi hắn còn là giáo viên, chú của Triệu Thừa Ngôn, tên trưởng phòng nắm thực quyền ở sở giao thông tỉnh, là kẻ trước kia quát vào mặt lãnh đạo trường :" Không đuổi tên giáo viên này thì các người cũng cuốn xéo đi."
Chiếc Audi láng bóng của Lâm Quang Đống đỗ ngoài bãi đỗ xe lộ thiên, xe của đối phương là chiếc Accord, nam tử kia đang sờ chiếc Audi, lòng mơ ước khi nào mình cũng lái chiếc xe như thế.
Lâm Quang Đống còn nhìn thấy cô gái mình yêu thương năm nào đã trở thành vợ người, không còn tiều tụy như thời sống với mình, thể hiện toàn bộ nét đẹp thanh xuân của cô, riêng chiếc túi xách da cá sấu màu đen kia, là thứ mà trước đây hắn tuyệt đối không thể mua được.
Cô gái kia không ngờ gặp được Lâm Quang Đống ở đây, kệ chồng mặt âm trầm, ngần ngừ cười với hắn:
- Quang Đống, về trường dạy học à? Hiện giờ anh sống có tốt không?
Sau khi kết hôn cơ sở vật chất của cô rất tốt, nhưng chồng suốt ngày ở ngoài rượu chè lu bù, vật chất phong phú song tinh thần trống rỗng, thi thoảng nửa đêm một mình ôm chăn nhớ tới Lâm Quang Đống, chàng trai cùng cô tốt nghiệp đại học xong phân phối tới Dung Thành, sống trong căn phòng nhỏ hẹp dùng chung nhà vệ sinh với mười mấy nhà khác, nam nhân đã khiến cô lãng phí mất bao năm tuổi xuân.
Thi thoảng cũng nhớ tới mộng tưởng quá khứ, khi đó cả hai mơ ước được trường học phân phối cho gian phòng mới, rồi kết hôn sinh con đẻ cái, đó là hạnh phúc mỹ hảo nhất trên đời.
Cuộc sống bây giờ của cô là thứ mà trước kia nắm mơ không dám nghĩ tới, hồi ức lại mang theo cơn đau nhói lòng.
- Cũng tạm ổn.
Lâm Quang Đống gượng cười, nhìn thấy nam tử kia đứng bên cạnh xe mình, trầm giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Nam tử kia ngớ ra:
- Liên quan gì tới mày?
Lo lắng hai người xảy ra xung đột, cô gái đi tới kéo tay chồng mình, cô quá hiểu tính cách Lâm Quang Đống, hiểu hơn cả người đang cùng cô chia sẽ một mái nhà.
Lâm Quang Đông hít sâu một hơi, thấy Tô Xán đang nhìn mình, mỉm cười vẫy tay với y, mở cửa vào xe, kệ xe của mình bị đối phương làm xước một vệt, hắn không muốn truy cứu, không muốn trả thù gì cả, tiếc nuối cũng là vô nghĩa, nổ máy phóng vút đi.
Tô Xán vẫn đứng đó nhìn thấy hết, nam nhân trung niên kia mặt tối xầm, còn nữ nhân kia có vẻ chưa định thần lại được, mắt dõi theo hướng người mình yêu thương cứ thế biến mất khỏi tầm nhìn.
Lâm Quang Đống có đủ khả năng cho cô thứ mà cô ao ước, thì hắn không phải của cô nữa.
Cuộc đời đôi khi nó chó má như thế đấy.
Nhưng dù có cảm khái thế nào nó vẫn đều đặn diễn ra, cảm thụ rõ nhất là trong phòng học thi thoảng ngửi thấy mùi mì tôm, mùi trà, sau lưng bốc khói nghi ngút cứ như đang đun nước, lớp học tối dần dần từ quy củ trở thành trại tỵ nạn, đám học sinh bày đủ cách vượt qua thời gian gian khó này, giáo viên cũng mặc kệ.
Khai giảng học kỳ mới đã hai tuần, tổng thể mà nói thì khá tốt, hiện tượng trốn học không nghiêm trọng nói, tuy học sinh tới nửa cuối năm thứ ba thì trốn học thành kỹ năng thông thạo, nhưng nhìn tình hình hiện giờ thì nề nếp trường học khá tốt, dưới tình huống không có ai mở đầu thì vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được.
Thông thường mà nói tình hình này tới giữa học kỳ sẽ trở nên tràn lan, sau đó tới tháng cuối cùng thì đám học sinh năm ba sẽ vào trạng thái vô chính phủ.
Bây giờ vẫn còn có chút ước thúc, vẫn bị học tập xiềng xích.
Tô Xán và Đường Vũ ra ngoài trường ăn tối, nắm tay nhau trở về trường, tới gần cổng trưởng tự nhiên buông tay nhau ra, rất hiểu ngầm, cho dù quan hệ bọn họ đã công khai, nếu vẫn thân mật cùng nhau đi vào trường, e có hậu quả khó tưởng tượng. Cả hai đang ở dưới sự giám thị chặt chẽ của Mục Tuyền, hành động ấy không khác gì một lời khiêu khích.
Đi qua cổng trường, Tô Xán nhìn đám nữ sinh mặc đồng phục Tứ Trung, trong đó có hai cô gái cực kỳ bắt mắt:
- Là nữ sinh của Tứ Trung, tới trường mình làm gì thế nhỉ, đâu nghe thấy hai trường có hoạt động giao lưu nào.
Đường Vũ cũng nhìn qua, sau đó kéo Tô Xán bước đi nhanh hơn:
- Kệ họ dù sao cũng không liên quan gì tới chúng ta.
Đường Vũ bắt đầu thực thi một số quyền hạn của bạn gái rồi, không cho Tô Xán nhìn ngắm cô gái khác, cô biết Tô Xán giống bao đứa con trai khác thích ngắm nhìn cô gái xinh đẹp, chỉ khác một chút là người thích ngắm khuôn mặt, người thích nhìn vùng nhạy cảm như mông ngực, Tô Xán biến thái hơn thích ngắm chân, đặc biệt là đùi, chính vì thế khi cùng Tô Xán hẹn hò, cô đều mặc váy để thỏa mãn sự biến thái nho nhỏ của y. Đường Vũ không ghen, song sở thích này của Tô Xán cần hạn chế lại.
Tô Xán thì sẵn lòng tham gia vào sự ràng buộc ngọt ngào này, dù phát hiện ra không chỉ có một nhóm học sinh ngoài trường, song y không quan tâm nữa, Đường Vũ nói cũng đúng, không liên quan gì tới họ.
Nhưng thực sự không có liên quan sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.