Quyển 2 - Chương 15: Đấu thầu (2).
Khảo Ngư
20/02/2015
Hội đấu thầu sẽ do chuyên
gia bình thẩm và tổ giám sát, hội ủy viên đấu thầu tổ thành, trải qua cả một sáng bận rộn, đại bộ phận hồ sơ dự thầu đã được tiến hành thẩm hạch tư cách, còn lại là thống nhất vấn đáp rồi quyết định.
Thế nhưng trong lúc hoạt động diễn ra, tâm tình Hồng Tiểu Thiên càng lúc càng tệ, những nhà doanh nghiệp Hạ Hải và hương trấn tụ tập ở khách sạn toàn là hạng nịnh nọt, nhìn cái là biết đám thương nhân gian xảo đầu trâu mặt ngựa, đám người đó liên tục kiếm cơ hội xuất hiện trước mặt ông ta, vừa khoe khoang vừa ám thị.
Cũng có người ngạo mạn, đó là cán bộ già bảo thủ ở xí nghiệp quốc hữu lâu năm, mở miệng ra là "phù xa không chảy ruộng ngoài", "không để tài sản quốc gia rơi vào tay đám thương nhân đầu cơ trục lợi".
Còn có kẻ dựa vào mối quen biết rộng lớn, thông qua đủ mọi con đường gây áp lực với ông ta, một vị thị trưởng tới từ vùng ngoài, phân lượng thường ủy khá yếu.
Tất nhiên là Hồng Tiểu Thiên không để cho người ngoài biết được suy nghĩ thực sự của mình, ứng phó đắc thế với đám người siểm nịnh, theo gió trở cờ. Tỏ thiện chí với các cán bộ đứng đầu biên chế hành chính quốc xĩ, khiến đám người này càng thêm vênh váo, trong đó ngạo mạn nhất là các cán bộ cấp chính xử ở quốc sĩ, lại công khai tỏ thái độ bất mãn vì Hồng Tiểu Thiên tổ chức cái hội đấu thầu thừa thãi này, cứ giao cho các xí nghiệp quốc doanh họ là xong.
Mà Hồng Tiểu Thiên lại vờ như không hề nhìn thấy những điều ấy, làm người ta càng nghĩ tin đồn vị thị trưởng hồng mềm theo đuôi thường ủy, không phải là phóng đại.
Một đám thương nhân có sức ảnh hưởng ở Hạ Hải thì tụ tập vào một chỗ, chủ đề họ thảo luận không phải yêu cầu và ngưỡng đấu thầu, mà là nghe ngóng lai lịch bối cảnh của người nào đó, kết giao chia sẻ các mối quan hệ với nhau. Với bọn họ mà nói, hội đấu thầu lần này cũng giống như mọi khi thôi, bằng với mối quan hệ của mình, kết quả được định đoạt rồi, chỉ cung cấp một cái bình đài cho mọi người giao lưu, đây vốn là xã hội nhân tình qua lại mà.
Tằng Toàn Minh đã chính thức thăng lên làm cục trưởng cục kiến thiết, đối diện với Giang Triêu Dương giám độc Bách hóa Hạ Hải tỏ ra có chút câu nệ, Giang Triêu Dương là người cầm đầu đám cán bộ quốc xí, là cái đinh trong mắt Hồng Tiêu Thiên, nghe nói nếu ông ta không đặt chí vào kinh doanh thì hiện tại đã là phó thị trưởng Hạ Hải rồi, cho nên rất là ngạo mạn.
Nhưng ông ta cũng rất có sức hút cá nhân, xung quanh tụ tập không ít giám đốc xí nghiệp quốc hữu vừa và nhỏ, cùng cả cán bộ hành chính cấp khoa, tự tạo thành một cái vòng tròn, bình phẩm với người xuất chúng hôm nay, một số mặc đồ Trung Sơn màu lam, trông khí chất nổi bật, bối cảnh bất phàm trở thành tiêu điểm.
Nói chung là người tham gia buổi tụ hội này đa phần là có quan hệ và chỗ dựa, những nhân vật tiêu điểm đó đều tới chào hỏi Giang Triêu Dương, làm địa vị ông ta tất nhiên nước lên theo thuyền.
Nhưng ở trong mắt Hồng Tiểu Thiên, ông ta chỉ thấy lực cản, khó giải quyết.
Tằng Toàn Minh trong lúc giao lưu đàm thoại có vẻ không chú tâm cho lắm, vừa rồi ông ra đại sảnh một chuyến, thuận tiện tới phòng tụ hội nhỏ, vẫn không thấy bóng dáng Tô Lý Thành và Tằng Kha đâu, ông vốn định họ va chạm tiếp xúc với trường hợp thế này, nâng cao kiến thức, ai ngờ cả dũng khí tới cũng không có.
Thôi bỏ đi, trong lòng Tằng Toàn Minh thoáng giận, đúng là thứ A Đẩu muốn nâng đỡ cũng chẳng được.
Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, cắt ngang khó chịu trong lòng ông.
Tiếp đó là sự náo động nhỏ, đám đông châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán:
- Này, ai thế kia, mọi người có nhận ra không?
- Nam nhân đó trong quen mặt quá, hình như là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy Vương phải không, sao hôm nay hắn lại tới đây?
- Nữ nhân kia là vợ hắn, chậc chậc, thật hấp dẫn, sao trông giống người chủ trì trương trình gì ở ĐTH tỉnh? Hình như cũng mở một công ty ..
Người bên cạnh Tằng Toàn Minh ngừng tảo luận, kéo nhau ra cửa, mắt sáng lên.
Có người hỏi Giang Triêu Dương:
- Giám đốc Giang, chẳng lẽ là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy thật sao, mối quan hệ của thị trưởng Hồng cũng rộng thật đấy.
Giang Triêu Dương nhíu mày trầm tư, ông ta cũng không nhận ra, mối quan hệ của ông ta chỉ giới hạn ở Hạ Hải, không tới được tầng cao như tỉnh ủy.
Hiện giờ đã là buổi chiều, ánh mặt trời chói mắt, tấm kính lắp tường khách sạn phản chiếu ánh sáng, làm mặt đất nóng cháy, một nam một nữ cùng với một thiếu niên cao tới gầy đi vào, Tằng Toàn Minh nhìn không được rõ lắm, tới khi ba người họ đi vào đại sảnh, Tằng Toàn Minh mới gật đầu, đúng là khí chất tốt.
Nam nhân mặc âu phục thẳng tắp, không thấy có chút nếp nhăn nào, kiểu dáng nhìn là biết giá không rẻ, giày da sáng bóng, mặt vuông vức, tuấn lãng, tuy tuổi trung niên, nhưng vẫn rất khí thế.
Người vợ bên cạnh mặc bộ váy dài màu đen, phóng khoáng mà không mất sự điển nhã, tóc vấn cao, tay khoác một cái túi sách thẫm màu, riêng cách ăn mặc này, nhìn là biết người trên tỉnh.
Ấy ... Sao nữ nhân đó trông giống em gái mình thế?
Tằng Toàn Minh lấy kính xuống, đeo lên, định nhìn cho kỹ.
Tô Xán mặc chiếc gi-lê, bên trong là sơ mi xám, quần tây nhàn nhã, trang phục công tử ca điển hình, khuôn mặt bình tĩnh, nhéo cánh tay cha mẹ, để bọn họ giữ nụ cười tự nhiên như y dặn trước đó.
Lạch cạch! Tằng Toàn Minh run tay, cái kính rơi xuống đất ..
Khí chất, nói cho cùng là nhân tố trong lòng người, ở hoàn cảnh đặc biệt, địa điểm đặc biệt, cùng với một không khí đắc biệt, cùng với tâm tình của con người, cái nhìn của họ với sự vật sẽ theo đó mà mà t hay đổi.
Tô Xán không chỉ từng tham gia vô số yến tiệc, còn phụ trách tổ chức các loại yến tiệc cho các loại tình huống ở công ty, tâm lý mọi người khi tụ hội, trừ tư cách ra, còn có một nhân tố quan trọng nhất là ... Đóng gói.
Giống như buổi tụ hội này, đại đa số mọi người dù có quan hệ, chưa tiếp xúc giao lưu thị tuyệt đối không nhìn ra được, huống hồ người nước ta chú trọng cái ấn tượng đầu tiên, ấn tượng đầu tiên luôn mang lại hảo cảm và mê hoặc nhất định, hơn nữa tâm lý con người luôn mang theo vài phần tôn kính và chú ý tới những thứ mới mẻ.
Ở hội đấu thầu này, cậu cả không có tiếng nói mấy, nhà mình không thể tác động vào ủy ban thẩm định, lại không thể mạo hiểm, vậy cách tốt nhất là thu hút ánh mắt người khác, làm người ta thân cận.
Giống như nhân vật lớn xuất hiện dùng ánh đèn chiếu vào chấn nhiếp toàn bộ, đóng gói và quảng cáo đã được chứng minh là mắt xích quan trọng nhất của marketing.
Cho nên Tô Xán uốn hết ba tấc lưỡi của mình sau đó đùn đẩy cha mẹ tới cửa hiệu trang phục, tây phục tất nhiên là lựa chọn hàng đầu, có điều kiểu dáng phải đạt được hiệu quả đoạt ánh mắt của người khác, đó là thứ nhiều thương hiệu trong nước thiếu xót, thế là Tô Xán chọn cho cha bộ tây phục thu đông của "Kim Lợi Lai", một thương hiệu của Hong Kong, mô phỏng phong cách của Hugo Boss, rất thích hợp với nam nhân mạnh mẽ, nổi bật khí chất của cha.
Cô bán hàng mắt sáng lên, luôn mồm khen "nhãn quan con trai các vị thật tốt .."
Mẹ thì được Tô Xán lựa chọn cho bộ lễ phục màu thẫm, không quá đắt, có điều không dể phối hợp, kiểu dáng hơi đi trước thời đại, có điều Tô Xán chọn một cái túi xách, một cái khăn lụa, một đôi giày xong, tới cha y cũng phải nhìn tới ngẩn ngơ.
Bị Tô Xán nói cho chóng cả mặt, Tô Lý Thành và Tằng Kha mơ mơ màng màng tiêu mất 2.500 đồng, về nhà rồi vẫn ngây ra nhìn số quần áo đã mua rất lâu, cả đời này bọn họ chưa bao giờ mặc y phục đắt như vậy, nếu là trước kia cả nhà phải không ăn không uống ba tháng mới mua được.
Thế nhưng trong lúc hoạt động diễn ra, tâm tình Hồng Tiểu Thiên càng lúc càng tệ, những nhà doanh nghiệp Hạ Hải và hương trấn tụ tập ở khách sạn toàn là hạng nịnh nọt, nhìn cái là biết đám thương nhân gian xảo đầu trâu mặt ngựa, đám người đó liên tục kiếm cơ hội xuất hiện trước mặt ông ta, vừa khoe khoang vừa ám thị.
Cũng có người ngạo mạn, đó là cán bộ già bảo thủ ở xí nghiệp quốc hữu lâu năm, mở miệng ra là "phù xa không chảy ruộng ngoài", "không để tài sản quốc gia rơi vào tay đám thương nhân đầu cơ trục lợi".
Còn có kẻ dựa vào mối quen biết rộng lớn, thông qua đủ mọi con đường gây áp lực với ông ta, một vị thị trưởng tới từ vùng ngoài, phân lượng thường ủy khá yếu.
Tất nhiên là Hồng Tiểu Thiên không để cho người ngoài biết được suy nghĩ thực sự của mình, ứng phó đắc thế với đám người siểm nịnh, theo gió trở cờ. Tỏ thiện chí với các cán bộ đứng đầu biên chế hành chính quốc xĩ, khiến đám người này càng thêm vênh váo, trong đó ngạo mạn nhất là các cán bộ cấp chính xử ở quốc sĩ, lại công khai tỏ thái độ bất mãn vì Hồng Tiểu Thiên tổ chức cái hội đấu thầu thừa thãi này, cứ giao cho các xí nghiệp quốc doanh họ là xong.
Mà Hồng Tiểu Thiên lại vờ như không hề nhìn thấy những điều ấy, làm người ta càng nghĩ tin đồn vị thị trưởng hồng mềm theo đuôi thường ủy, không phải là phóng đại.
Một đám thương nhân có sức ảnh hưởng ở Hạ Hải thì tụ tập vào một chỗ, chủ đề họ thảo luận không phải yêu cầu và ngưỡng đấu thầu, mà là nghe ngóng lai lịch bối cảnh của người nào đó, kết giao chia sẻ các mối quan hệ với nhau. Với bọn họ mà nói, hội đấu thầu lần này cũng giống như mọi khi thôi, bằng với mối quan hệ của mình, kết quả được định đoạt rồi, chỉ cung cấp một cái bình đài cho mọi người giao lưu, đây vốn là xã hội nhân tình qua lại mà.
Tằng Toàn Minh đã chính thức thăng lên làm cục trưởng cục kiến thiết, đối diện với Giang Triêu Dương giám độc Bách hóa Hạ Hải tỏ ra có chút câu nệ, Giang Triêu Dương là người cầm đầu đám cán bộ quốc xí, là cái đinh trong mắt Hồng Tiêu Thiên, nghe nói nếu ông ta không đặt chí vào kinh doanh thì hiện tại đã là phó thị trưởng Hạ Hải rồi, cho nên rất là ngạo mạn.
Nhưng ông ta cũng rất có sức hút cá nhân, xung quanh tụ tập không ít giám đốc xí nghiệp quốc hữu vừa và nhỏ, cùng cả cán bộ hành chính cấp khoa, tự tạo thành một cái vòng tròn, bình phẩm với người xuất chúng hôm nay, một số mặc đồ Trung Sơn màu lam, trông khí chất nổi bật, bối cảnh bất phàm trở thành tiêu điểm.
Nói chung là người tham gia buổi tụ hội này đa phần là có quan hệ và chỗ dựa, những nhân vật tiêu điểm đó đều tới chào hỏi Giang Triêu Dương, làm địa vị ông ta tất nhiên nước lên theo thuyền.
Nhưng ở trong mắt Hồng Tiểu Thiên, ông ta chỉ thấy lực cản, khó giải quyết.
Tằng Toàn Minh trong lúc giao lưu đàm thoại có vẻ không chú tâm cho lắm, vừa rồi ông ra đại sảnh một chuyến, thuận tiện tới phòng tụ hội nhỏ, vẫn không thấy bóng dáng Tô Lý Thành và Tằng Kha đâu, ông vốn định họ va chạm tiếp xúc với trường hợp thế này, nâng cao kiến thức, ai ngờ cả dũng khí tới cũng không có.
Thôi bỏ đi, trong lòng Tằng Toàn Minh thoáng giận, đúng là thứ A Đẩu muốn nâng đỡ cũng chẳng được.
Đại sảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, cắt ngang khó chịu trong lòng ông.
Tiếp đó là sự náo động nhỏ, đám đông châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán:
- Này, ai thế kia, mọi người có nhận ra không?
- Nam nhân đó trong quen mặt quá, hình như là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy Vương phải không, sao hôm nay hắn lại tới đây?
- Nữ nhân kia là vợ hắn, chậc chậc, thật hấp dẫn, sao trông giống người chủ trì trương trình gì ở ĐTH tỉnh? Hình như cũng mở một công ty ..
Người bên cạnh Tằng Toàn Minh ngừng tảo luận, kéo nhau ra cửa, mắt sáng lên.
Có người hỏi Giang Triêu Dương:
- Giám đốc Giang, chẳng lẽ là thư ký của phó bí thư tỉnh ủy thật sao, mối quan hệ của thị trưởng Hồng cũng rộng thật đấy.
Giang Triêu Dương nhíu mày trầm tư, ông ta cũng không nhận ra, mối quan hệ của ông ta chỉ giới hạn ở Hạ Hải, không tới được tầng cao như tỉnh ủy.
Hiện giờ đã là buổi chiều, ánh mặt trời chói mắt, tấm kính lắp tường khách sạn phản chiếu ánh sáng, làm mặt đất nóng cháy, một nam một nữ cùng với một thiếu niên cao tới gầy đi vào, Tằng Toàn Minh nhìn không được rõ lắm, tới khi ba người họ đi vào đại sảnh, Tằng Toàn Minh mới gật đầu, đúng là khí chất tốt.
Nam nhân mặc âu phục thẳng tắp, không thấy có chút nếp nhăn nào, kiểu dáng nhìn là biết giá không rẻ, giày da sáng bóng, mặt vuông vức, tuấn lãng, tuy tuổi trung niên, nhưng vẫn rất khí thế.
Người vợ bên cạnh mặc bộ váy dài màu đen, phóng khoáng mà không mất sự điển nhã, tóc vấn cao, tay khoác một cái túi sách thẫm màu, riêng cách ăn mặc này, nhìn là biết người trên tỉnh.
Ấy ... Sao nữ nhân đó trông giống em gái mình thế?
Tằng Toàn Minh lấy kính xuống, đeo lên, định nhìn cho kỹ.
Tô Xán mặc chiếc gi-lê, bên trong là sơ mi xám, quần tây nhàn nhã, trang phục công tử ca điển hình, khuôn mặt bình tĩnh, nhéo cánh tay cha mẹ, để bọn họ giữ nụ cười tự nhiên như y dặn trước đó.
Lạch cạch! Tằng Toàn Minh run tay, cái kính rơi xuống đất ..
Khí chất, nói cho cùng là nhân tố trong lòng người, ở hoàn cảnh đặc biệt, địa điểm đặc biệt, cùng với một không khí đắc biệt, cùng với tâm tình của con người, cái nhìn của họ với sự vật sẽ theo đó mà mà t hay đổi.
Tô Xán không chỉ từng tham gia vô số yến tiệc, còn phụ trách tổ chức các loại yến tiệc cho các loại tình huống ở công ty, tâm lý mọi người khi tụ hội, trừ tư cách ra, còn có một nhân tố quan trọng nhất là ... Đóng gói.
Giống như buổi tụ hội này, đại đa số mọi người dù có quan hệ, chưa tiếp xúc giao lưu thị tuyệt đối không nhìn ra được, huống hồ người nước ta chú trọng cái ấn tượng đầu tiên, ấn tượng đầu tiên luôn mang lại hảo cảm và mê hoặc nhất định, hơn nữa tâm lý con người luôn mang theo vài phần tôn kính và chú ý tới những thứ mới mẻ.
Ở hội đấu thầu này, cậu cả không có tiếng nói mấy, nhà mình không thể tác động vào ủy ban thẩm định, lại không thể mạo hiểm, vậy cách tốt nhất là thu hút ánh mắt người khác, làm người ta thân cận.
Giống như nhân vật lớn xuất hiện dùng ánh đèn chiếu vào chấn nhiếp toàn bộ, đóng gói và quảng cáo đã được chứng minh là mắt xích quan trọng nhất của marketing.
Cho nên Tô Xán uốn hết ba tấc lưỡi của mình sau đó đùn đẩy cha mẹ tới cửa hiệu trang phục, tây phục tất nhiên là lựa chọn hàng đầu, có điều kiểu dáng phải đạt được hiệu quả đoạt ánh mắt của người khác, đó là thứ nhiều thương hiệu trong nước thiếu xót, thế là Tô Xán chọn cho cha bộ tây phục thu đông của "Kim Lợi Lai", một thương hiệu của Hong Kong, mô phỏng phong cách của Hugo Boss, rất thích hợp với nam nhân mạnh mẽ, nổi bật khí chất của cha.
Cô bán hàng mắt sáng lên, luôn mồm khen "nhãn quan con trai các vị thật tốt .."
Mẹ thì được Tô Xán lựa chọn cho bộ lễ phục màu thẫm, không quá đắt, có điều không dể phối hợp, kiểu dáng hơi đi trước thời đại, có điều Tô Xán chọn một cái túi xách, một cái khăn lụa, một đôi giày xong, tới cha y cũng phải nhìn tới ngẩn ngơ.
Bị Tô Xán nói cho chóng cả mặt, Tô Lý Thành và Tằng Kha mơ mơ màng màng tiêu mất 2.500 đồng, về nhà rồi vẫn ngây ra nhìn số quần áo đã mua rất lâu, cả đời này bọn họ chưa bao giờ mặc y phục đắt như vậy, nếu là trước kia cả nhà phải không ăn không uống ba tháng mới mua được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.