Quyển 6 - Chương 81: Gắn kết lợi ích
Khảo Ngư
21/08/2015
Thế là Tô Xán đành làm dẫn đường, đưa ba tên lính lạc đường tới quân khu Dung Thành, trên đường tán gẫu biết Lý Bằng Vũ và Lỗ Nam Nam đều là bộ đội phục dịch ở địa phương.
Lỗ Nam Nam ở quân khu Nam Kinh có lẽ không ai không biết, quen Lâm Trứu Vũ từ nhỏ. Tô Xán thấy Lỗ Nam Nam nói chuyện làm việc có phong cách rất phiêu, đoán chừng từ nhỏ tới lớn luôn thuận buồm xuôi gió, đối xử với người khác rất hăng hái nhiệt tình, hẳn là do giáo dục gia đình. Thân ở trong quân đội mà xử sự khéo léo hơn bình thường, lại không có cảm giác giả tạo, khiến người ta sinh thiện cảm.
Còn Lý Bằng Vũ là con trai một đại tư lệnh tập đoàn quân, ông nội thời chiến tranh làm cảnh vệ cho Lâm lão gia tử, cả nhà ba đời cùng Lâm gia có gắn bó mật thiết, tuy có vẻ chất phác, lỗ mãng, nhưng trong thô có tinh tế, cảm giác luôn chiếu cố Lâm Trứu Vũ, hắn cũng là người lớn tuổi nhất trong ba người.
- Tô Xán, cậu không biết, Trụ Vương phét lác cậu rất huyền ảo, cái gì mà mở công ty internet, có cả mấy trăm triệu, đúng không?
Lỗ Nam Nam hỏi, vì Lâm Trứu Vũ rất hay bốc phét nên chuyện gì cũng phải giảm độ đáng tin đi một nửa, như hôm nay làm cả ba bị lạc đường là một ví dụ:
- Đó là mạng Kiếm Phổ, ở Mỹ gọi là Facebook, tôi ở trường học cũng vào rồi, nhưng mà tốc độ chậm, lại là bản tiếng Anh, chả quen, khi nào có bản tiếng Trung thế?
Lâm Trứu Vũ than phiền:
- Đúng là có chuyện đó, hiện đang ở giai đoạn sáng nghiệp thôi, còn nhiều thứ không hoàn mỹ.
Tô Xán trả lời Lỗ Nam Nam xong nhìn Lâm Trứu Vũ:
- Còn bản tiếng Trung thì cậu lạc hậu quá rồi, đầu tháng 7 tôi lập công ty ở Thượng Hải, hiện đang tích cực chuẩn bị, chưa nói chắc được thời gian đưa ra, có điều hẳn là sắp rồi.
- Làm cho tốt nhé, tôi thấy cái đó hay lắm, tiếc là tiếng Anh không dùng hết chức năng của nó, chơi mấy game phiền phức.
Lâm Trứu Vũ không hiểu sao hôm nay rất có hứng thú:
- Nói thêm về cái Facebook TQ của cậu đi, tình hình bây giờ như thế nào? Nghe nói cậu còn đầu tư vào một công ty nhạc số gì đó nữa, tiền đồ tốt không? Côn Bằng và Tiểu Nam Nam có chút tiền dư, không muốn gửi ngân hàng mà muốn chỗ đầu tư đáng tin cậy để ném tiền vào.
Tô Xán hiểu ngay, Lâm Trứu Vũ đã kéo hai người này đi suốt ba ngày từ Hà Nam tới đây, chắc chắn không chỉ vì muốn chơi đùa, hắn giống Vương Uy Uy muốn kết chặt mạng lưới xung quanh họ, còn sự gắn kết nào tốt hơn có chung lợi ích?
Ví thế mà đầu óc Tô Xán tự nhiên tiến vào trạng thái công tác, không cùng đám Lâm Trứu Vũ cười đùa nữa, ngay khi Tô Xán rời Đh Thượng Hải thì Triệu Hạo cũng tới Bắc Kinh, bước tiếp theo dùng tài quyên nhân mạch trong tay, ký bản quyền lĩnh vực kỹ thuật cao với giới ca sĩ, tháng sau sẽ sang Hong Kong ký với một số ca sĩ có tiếng.
Còn Tông Quang sẽ có một trận đánh lớn ở Dung Thành, lượng tiêu thụ ước chừng tới 134 triệu vì mục tiêu lợi nhuận 15 triệu.
Lâm Quang Đống thì chưa thể kháng cự lại tạp chí lâu năm ở khu tam giác Trường Giang, địa vị ngày một củng cố, lợi nhuận ước đạt 6 triệu.
Chuỗi cửa hiệu Thục Sơn dự đoán tới cuối năm có tổng cộng 20.000 cửa hiệu tham gia liên minh, nắm địa vị của xí nghiệp đếm trên đầu ngón tay trong nghề, lợi nhuận 30 triệu đã nắm trong túi.
Số tiền này tập hợp lại, cho dù đầu tư vào Facebook TQ tới gần 20 triệu, Tô Xán vẫn sống dư dả.
Tất nhiên khi nói với đám Lý Bằng Vũ, Lỗ Nam Nam thì không cần chi tiết đến thế, sau khi trình bày vắn tắt trọng điểm kế hoạch của Facebook TQ và Thượng Mạch, Tô Xán nói:
- Vừa vặn, phía công ty của tôi thời gian gần đây cũng thiếu ít tiền, nếu các cậu dư dả, có thể đầu tư vào chỗ tôi, nhập cổ phần.
- Ha ha ha, người anh em, tôi không khoác lác chứ, tôi kể về cậu ấy còn là nói bớt chán rồi, đây là thời cơ tốt, năng lực của Tô Xán không cần tôi nói nữa chứ, đây là miếng bánh thơm đấy.
Lỗ Nam Nam nhìn Lý Bằng Vũ một cái trao đổi ý kiến, khẽ gật đầu, thực ra trước đó bọn họ cũng đã tìm hiểu sơ qua thông tin về Tô Xán, thở dài:
- Năm nay tôi tròn 25 rồi, cậu cũng biết gia giáo nhà tôi đấy, trước kia cha tối nói, từ lúc vào quân đội, ăn uống ở không cần tốn tiền, nhưng tất cả chi tiêu bên ngoài, kể cả cưới vợ, mỗi đồng phải do tôi kiếm. Trong tay tôi cũng có ít tiền, toàn là mẹ tôi giấu cha tôi lén cho, cũng có một phần là bộ đội chu cấp, tôi tích góp được. Từng có một cô bạn gái đấy, nhưng lo không có tiền cho cô ấy cuộc sống tử tế, kéo dài mãi . Mẹ nó, Trụ Vương còn bảo tôi là tiểu nhân chơi đùa phụ nữ, hắn thì tử tế chắc, biết vì sao được gọi là Trụ Vương không, hắn mới là thằng không tới một trăm thì cũng tám mươi cô bé bị hủy trong tay thì có, Tô Xán có biết vì sao hắn có biệt danh là Trụ Vương không?
- Lạc đề, lạc đề.
Lâm Trứu Vũ rối rít xua tay:
- Chuyện nào ra chuyện nấy, quay về chủ đề chính, đang bàn chuyện nghiêm túc đấy.
Lỗ Nam Nam hừ một tiếng:
- Tô Xán, nếu cậu nắm chắc, tôi giao tiền cho cậu, đây là tiền lấy vợ của tôi.
Lý Bằng Vũ cũng gật đầu:
- Trụ Vương đã nói cậu có thể tin, vậy tôi tin cậu, tôi cũng có 200.000, có điều không cần cậu đảm bảo, lỗ lãi tôi tự chịu. Tô Xán, hạng mục của cậu thế nào, cứ thực sự mà nói, không cần thổi phồng nó lên, lãi chúng ta chia hoa hồng, lỗ, tôi không trách cậu.
Tô Xán gật đầu, hai người này đúng là đáng kết giao, với thân phận của hai người này, chỉ cần lên tiếng, ắt hẳn bên cạnh người giúp bọn họ quản lý tiền bạc tuyệt đối không ít. Nhiều chuyện người thân phận như bọn họ không tiện làm, để người có thể tin tưởng làm thay.
Chỉ là một số người chức cao quyền lớn giao vốn vào tay người đặc biệt nào đó, không phải là đầu tư, lỗ lại tự chịu rồi, mà là chỉ được thắng, không được thua, thậm chí còn luôn phải tăng trưởng theo con số nào đó, thực tế dù không được cũng phải bỏ tiền ra bù vào.
Tô Xán tự tin nói:
- Tôi sẽ tận lực, mục tiêu không chỉ là để các anh cưới được vợ, còn cười một cách phong quang nhất.
Lý Bằng Vũ và Lỗ Nam Nam hôm đó ở lại quân khu Dung Thành mời cơm Tô Xán, cũng là để thảo luận kỹ hơn về chuyện đầu tư, cơ bản với tài hùng biện của Tô Xán thì nếu muốn y có thể thuyết phục hai tên này cởi cả quần giao cho mình.
Buổi tối ba người rủ Tô Xán ra ngoài uống rượu coi như ăn mừng “ký kết hợp đồng”, Tô Xán liền gọi cả Quách Tiểu Chung theo, hắn mới là ma xó của Dung Thành, người đông cũng náo nhiệt. Vốn Tô Xán muốn gọi điện thoại cho Đường Vũ, chỉ là Mục Tuyền ở nhà, buổi tối mình rủ Đường Vũ đi chơi không được hay.
Quách Tiểu Chung đề nghị ra quán bar trên con phố gần sông sau ĐH Khoa kỹ, nói bạn mình cũng ở đó, quen chủ quán bar, có thể được giảm giá, thế là cả đám kéo tái quán bar tên "Ái Nhạc".
Đây là cả con phố quán bar, đủ phong cách kim cổ đông tây, rất là phồn vinh, dòng người bên ngoài liên miên không dứt, những bóng hồng thấp thoáng khắp nơi, tiếng cười như chuông bạc làm khung cảnh tăng thêm sức sống. Ái Nhạc dùng lan can gỗ quây quanh, trồng một số trúc, từng khóm trĩu xuống, trông rất cổ kính trang nhã.
Cách Ái Nhạc không xa là quán Băng Oa Đầu, một năm trước khoảng thời gian này, Tô Xán và ba người Vương Uy Uy uống rượu chia tay chuẩn bị vào trường đại học.
Vì vị trí đắc địa cho nên khách khứa ở nơi này không phải chỉ có học sinh sinh viên, mà nhân viên văn phòng cũng không phải ít, nguyên một nhóm nam nữ mặc véc công sở trông rất có vẻ nhân sĩ thành đạt ngồi ở ghế ngoài hè, cầm chai bia trò chuyện rôm rả.
Lỗ Nam Nam ở quân khu Nam Kinh có lẽ không ai không biết, quen Lâm Trứu Vũ từ nhỏ. Tô Xán thấy Lỗ Nam Nam nói chuyện làm việc có phong cách rất phiêu, đoán chừng từ nhỏ tới lớn luôn thuận buồm xuôi gió, đối xử với người khác rất hăng hái nhiệt tình, hẳn là do giáo dục gia đình. Thân ở trong quân đội mà xử sự khéo léo hơn bình thường, lại không có cảm giác giả tạo, khiến người ta sinh thiện cảm.
Còn Lý Bằng Vũ là con trai một đại tư lệnh tập đoàn quân, ông nội thời chiến tranh làm cảnh vệ cho Lâm lão gia tử, cả nhà ba đời cùng Lâm gia có gắn bó mật thiết, tuy có vẻ chất phác, lỗ mãng, nhưng trong thô có tinh tế, cảm giác luôn chiếu cố Lâm Trứu Vũ, hắn cũng là người lớn tuổi nhất trong ba người.
- Tô Xán, cậu không biết, Trụ Vương phét lác cậu rất huyền ảo, cái gì mà mở công ty internet, có cả mấy trăm triệu, đúng không?
Lỗ Nam Nam hỏi, vì Lâm Trứu Vũ rất hay bốc phét nên chuyện gì cũng phải giảm độ đáng tin đi một nửa, như hôm nay làm cả ba bị lạc đường là một ví dụ:
- Đó là mạng Kiếm Phổ, ở Mỹ gọi là Facebook, tôi ở trường học cũng vào rồi, nhưng mà tốc độ chậm, lại là bản tiếng Anh, chả quen, khi nào có bản tiếng Trung thế?
Lâm Trứu Vũ than phiền:
- Đúng là có chuyện đó, hiện đang ở giai đoạn sáng nghiệp thôi, còn nhiều thứ không hoàn mỹ.
Tô Xán trả lời Lỗ Nam Nam xong nhìn Lâm Trứu Vũ:
- Còn bản tiếng Trung thì cậu lạc hậu quá rồi, đầu tháng 7 tôi lập công ty ở Thượng Hải, hiện đang tích cực chuẩn bị, chưa nói chắc được thời gian đưa ra, có điều hẳn là sắp rồi.
- Làm cho tốt nhé, tôi thấy cái đó hay lắm, tiếc là tiếng Anh không dùng hết chức năng của nó, chơi mấy game phiền phức.
Lâm Trứu Vũ không hiểu sao hôm nay rất có hứng thú:
- Nói thêm về cái Facebook TQ của cậu đi, tình hình bây giờ như thế nào? Nghe nói cậu còn đầu tư vào một công ty nhạc số gì đó nữa, tiền đồ tốt không? Côn Bằng và Tiểu Nam Nam có chút tiền dư, không muốn gửi ngân hàng mà muốn chỗ đầu tư đáng tin cậy để ném tiền vào.
Tô Xán hiểu ngay, Lâm Trứu Vũ đã kéo hai người này đi suốt ba ngày từ Hà Nam tới đây, chắc chắn không chỉ vì muốn chơi đùa, hắn giống Vương Uy Uy muốn kết chặt mạng lưới xung quanh họ, còn sự gắn kết nào tốt hơn có chung lợi ích?
Ví thế mà đầu óc Tô Xán tự nhiên tiến vào trạng thái công tác, không cùng đám Lâm Trứu Vũ cười đùa nữa, ngay khi Tô Xán rời Đh Thượng Hải thì Triệu Hạo cũng tới Bắc Kinh, bước tiếp theo dùng tài quyên nhân mạch trong tay, ký bản quyền lĩnh vực kỹ thuật cao với giới ca sĩ, tháng sau sẽ sang Hong Kong ký với một số ca sĩ có tiếng.
Còn Tông Quang sẽ có một trận đánh lớn ở Dung Thành, lượng tiêu thụ ước chừng tới 134 triệu vì mục tiêu lợi nhuận 15 triệu.
Lâm Quang Đống thì chưa thể kháng cự lại tạp chí lâu năm ở khu tam giác Trường Giang, địa vị ngày một củng cố, lợi nhuận ước đạt 6 triệu.
Chuỗi cửa hiệu Thục Sơn dự đoán tới cuối năm có tổng cộng 20.000 cửa hiệu tham gia liên minh, nắm địa vị của xí nghiệp đếm trên đầu ngón tay trong nghề, lợi nhuận 30 triệu đã nắm trong túi.
Số tiền này tập hợp lại, cho dù đầu tư vào Facebook TQ tới gần 20 triệu, Tô Xán vẫn sống dư dả.
Tất nhiên khi nói với đám Lý Bằng Vũ, Lỗ Nam Nam thì không cần chi tiết đến thế, sau khi trình bày vắn tắt trọng điểm kế hoạch của Facebook TQ và Thượng Mạch, Tô Xán nói:
- Vừa vặn, phía công ty của tôi thời gian gần đây cũng thiếu ít tiền, nếu các cậu dư dả, có thể đầu tư vào chỗ tôi, nhập cổ phần.
- Ha ha ha, người anh em, tôi không khoác lác chứ, tôi kể về cậu ấy còn là nói bớt chán rồi, đây là thời cơ tốt, năng lực của Tô Xán không cần tôi nói nữa chứ, đây là miếng bánh thơm đấy.
Lỗ Nam Nam nhìn Lý Bằng Vũ một cái trao đổi ý kiến, khẽ gật đầu, thực ra trước đó bọn họ cũng đã tìm hiểu sơ qua thông tin về Tô Xán, thở dài:
- Năm nay tôi tròn 25 rồi, cậu cũng biết gia giáo nhà tôi đấy, trước kia cha tối nói, từ lúc vào quân đội, ăn uống ở không cần tốn tiền, nhưng tất cả chi tiêu bên ngoài, kể cả cưới vợ, mỗi đồng phải do tôi kiếm. Trong tay tôi cũng có ít tiền, toàn là mẹ tôi giấu cha tôi lén cho, cũng có một phần là bộ đội chu cấp, tôi tích góp được. Từng có một cô bạn gái đấy, nhưng lo không có tiền cho cô ấy cuộc sống tử tế, kéo dài mãi . Mẹ nó, Trụ Vương còn bảo tôi là tiểu nhân chơi đùa phụ nữ, hắn thì tử tế chắc, biết vì sao được gọi là Trụ Vương không, hắn mới là thằng không tới một trăm thì cũng tám mươi cô bé bị hủy trong tay thì có, Tô Xán có biết vì sao hắn có biệt danh là Trụ Vương không?
- Lạc đề, lạc đề.
Lâm Trứu Vũ rối rít xua tay:
- Chuyện nào ra chuyện nấy, quay về chủ đề chính, đang bàn chuyện nghiêm túc đấy.
Lỗ Nam Nam hừ một tiếng:
- Tô Xán, nếu cậu nắm chắc, tôi giao tiền cho cậu, đây là tiền lấy vợ của tôi.
Lý Bằng Vũ cũng gật đầu:
- Trụ Vương đã nói cậu có thể tin, vậy tôi tin cậu, tôi cũng có 200.000, có điều không cần cậu đảm bảo, lỗ lãi tôi tự chịu. Tô Xán, hạng mục của cậu thế nào, cứ thực sự mà nói, không cần thổi phồng nó lên, lãi chúng ta chia hoa hồng, lỗ, tôi không trách cậu.
Tô Xán gật đầu, hai người này đúng là đáng kết giao, với thân phận của hai người này, chỉ cần lên tiếng, ắt hẳn bên cạnh người giúp bọn họ quản lý tiền bạc tuyệt đối không ít. Nhiều chuyện người thân phận như bọn họ không tiện làm, để người có thể tin tưởng làm thay.
Chỉ là một số người chức cao quyền lớn giao vốn vào tay người đặc biệt nào đó, không phải là đầu tư, lỗ lại tự chịu rồi, mà là chỉ được thắng, không được thua, thậm chí còn luôn phải tăng trưởng theo con số nào đó, thực tế dù không được cũng phải bỏ tiền ra bù vào.
Tô Xán tự tin nói:
- Tôi sẽ tận lực, mục tiêu không chỉ là để các anh cưới được vợ, còn cười một cách phong quang nhất.
Lý Bằng Vũ và Lỗ Nam Nam hôm đó ở lại quân khu Dung Thành mời cơm Tô Xán, cũng là để thảo luận kỹ hơn về chuyện đầu tư, cơ bản với tài hùng biện của Tô Xán thì nếu muốn y có thể thuyết phục hai tên này cởi cả quần giao cho mình.
Buổi tối ba người rủ Tô Xán ra ngoài uống rượu coi như ăn mừng “ký kết hợp đồng”, Tô Xán liền gọi cả Quách Tiểu Chung theo, hắn mới là ma xó của Dung Thành, người đông cũng náo nhiệt. Vốn Tô Xán muốn gọi điện thoại cho Đường Vũ, chỉ là Mục Tuyền ở nhà, buổi tối mình rủ Đường Vũ đi chơi không được hay.
Quách Tiểu Chung đề nghị ra quán bar trên con phố gần sông sau ĐH Khoa kỹ, nói bạn mình cũng ở đó, quen chủ quán bar, có thể được giảm giá, thế là cả đám kéo tái quán bar tên "Ái Nhạc".
Đây là cả con phố quán bar, đủ phong cách kim cổ đông tây, rất là phồn vinh, dòng người bên ngoài liên miên không dứt, những bóng hồng thấp thoáng khắp nơi, tiếng cười như chuông bạc làm khung cảnh tăng thêm sức sống. Ái Nhạc dùng lan can gỗ quây quanh, trồng một số trúc, từng khóm trĩu xuống, trông rất cổ kính trang nhã.
Cách Ái Nhạc không xa là quán Băng Oa Đầu, một năm trước khoảng thời gian này, Tô Xán và ba người Vương Uy Uy uống rượu chia tay chuẩn bị vào trường đại học.
Vì vị trí đắc địa cho nên khách khứa ở nơi này không phải chỉ có học sinh sinh viên, mà nhân viên văn phòng cũng không phải ít, nguyên một nhóm nam nữ mặc véc công sở trông rất có vẻ nhân sĩ thành đạt ngồi ở ghế ngoài hè, cầm chai bia trò chuyện rôm rả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.