Quyển 6 - Chương 272: Oan gia hẹp lộ (2).
Khảo Ngư
12/10/2015
Trương Cảnh cũng nhìn thấy cả nhà Tằng Toàn Minh, trước kia hắn từng nhiều lần tới nhà Tằng Na rồi, rất quen thuộc, theo lý cũng phải tới chào "chú Tằng" một tiếng, nhưng chạm ánh mắt Tằng Na, nhưng lúc này đây chỉ có thể xoay đầu đi, vờ như không quen biết.
Tằng Na siết chặt nắm đấm, cô không phải là người sống lụy tình, với Trương Cảnh tình xưa chưa dứt vẻn vẹn vì không có câu trả lời thỏa đáng mà thôi. Nhớ lại lúc bọn họ chia tay nhau, Trương Cảnh chỉ nói hai người không hợp nhau, rồi im lặng không giải thích gì thêm, làm Tằng Na tới giờ vẫn vương vấn trong lòng.
Tằng Triệu Đinh giơ cốc rượu lên mời mọi người, dù sao là người trưởng thành cả, có chuyện biết đã qua nên cho qua, song ngay tiếp đó trưởng bối nhà Trương Cảnh đi vào, trước kia hai nhà đều gặp nhau rồi, nhận ra nhau làm nỗ lực của Tằng Triệu Đinh đổ sông đổ biển.
Không khí khựng lại.
Trương Cảnh mời trưởng bối ngồi xuống, bạn gái hắn là Liêu Hân ghé sát vào bên tai nói nhỏ:
- Sao không tới chào nhà Tằng Na một câu?
Trương Cảnh cười khổ lắc đầu:
- Có gì hay mà chào hỏi, gặp nhau chỉ thêm ngại ngùng.
Liêu Hân nhìn kỹ nét mặt hắn như muốn phân biệt lời này có thật lòng không:
- Dù sao anh cũng đừng có ý nghĩ đừng núi này trông núi nọ, nếu không chết với em.
Sau đó bĩu môi nhìn Tằng Na:
- Người ta cũng có bạn trai rồi, có điều trông bộ dạng chẳng ra làm sao.
Cô gái như Liêu Hân, gia cảnh tốt, được chiều chuộng, nếu không phải tố dưỡng cực cao, thì rất dễ sinh ra tâm tình ngạo mạn. Liêu Hân và Trương Cảnh là bạn học, theo đuổi Trương Cảnh rất lâu, nhưng Trương Cảnh từ chối, làm đại tiểu thư cao ngạo như Liêu Hân không chấp nhận được, cuối cùng cũng có cơ hội.
Cha Trương Cảnh là giám đốc chi nhánh ngân hàng, gần đây vì vấn đề kinh tế không rõ ràng, bị người ta tố cáo, nguyên nhân đi sâu hơn có thể đụng chạm một số người, phải dựa vào mối quan hệ nhà Liêu Hân để dẹp bỏ.
Liêu gia có quan hệ với ủy ban giám sát, ngân hàng tỉnh, nhà Trương Cảnh có qua được hay không, nhà Liêu Hân tỏ thái độ rất quan trọng, lúc này đây sự việc còn chưa giải quyết rốt ráo.
Liêu Hân nhìn thấy hết thái độ bên phía Tằng Na, bạn trai mới của Tằng Na hiển nhiên là không thể nào so sánh được với Trương Cảnh, nếu không vẻ mặt bọn họ đã không trầm xuống như thế, rõ ràng sự xuất hiện của mình chọc vào nỗi đau của một số người.
Điều này làm Liêu Hân có chút khoái cảm, khinh khỉnh nhìn về phía nhà Tằng Na một cái nữa, sau đó quay sang dặn Trương Cảnh:
- Lát nữa chú út em sẽ tới, chú út ấy tuy chỉ quản hạng mục hậu cần ở quân khu, nhưng rất thân thiết với giám đốc Triệu của ngân hàng tỉnh, thường xuyên rủ nhau đi câu cá. Chú em chẳng có sở thích gì nhiều, chỉ có rượu là chung tình, nếu không phải Mao Đài thì không uống. Hôm nay anh phải uống làm sao cho chú ấy vui. Tiếp đó là chú hai em, chú ấy bận rộn lắm, vì em nên mới nhận lời gặp anh vào ngày mai đấy. Chú hai thương em nhất, nên chỉ cần thêm chú ấy nữa là cơ bản xong chuyện rồi.
Trương Cảnh cố gắng mỉm cười, ở trước mặt cha mẹ mình, hắn phải tỏ ra vui vẻ hạnh phúc:
- Yên tâm anh nhờ mà, em dặn mấy lần rồi còn gì.
Một lúc sau có người trung niên da rám nắng, trông khá có khí độ đi vào, chính là Liêu Quân làm việc ở quân khu tỉnh, cả nhà Trương Cảnh đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
Vốn chuyện nhà nào vào nhà chuyện nhà nấy rồi, không bên nào liên quan tới bên nào nữa, khi bên nhà Tô Xán sắp ăn xong thì đột nhiên Liêu Quân đang nói cười bên kia nhìn sang phía nhà Tô Xán, sau đó ngạc nhiên gọi:
- Tiểu Đặng, có phải Tiểu Đặng không?
Đặng Tùng Kỳ giật mình một cái, không biết có nên đứng lên không, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy, cười gượng gạo nói:
- Chú Liêu, chú cũng tới đây ạ, trùng hợp quá.
Rồi giới thiệu gia đình Tằng Na.
- Thật là trùng hợp quá, anh Tằng, chị Tằng, tôi mời anh chị một chén.
Liêu Quân là người nhiệt tình, ôm cả bình Mao Đài rời bàn sang rót cho Tằng Toàn Minh, Tằng Triệu Đinh, giới thiệu mình từng là lính của cha Đặng Tùng Kỳ, trung tướng Đặng, tham mưu trưởng của bọn họ:
- Anh chị đừng trách tôi lắm lời chứ, thằng bé này hồi nhỏ nghịch ngợm lắm, nhưng lớn lên rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để cha nó phải lo lắng, từ đi học, tới tốt nghiệp đại học, không cần phải nhờ tới quan hệ cha mình, tính cách thành thực, tuyệt đối sẽ đối xử với Tằng Na thật tốt.
Tằng Toàn Minh sửng sốt nhìn lại Đặng Tùng Kỳ, ngay cả Tằng Na cũng ngây ra.
Tô Xán hứng thú hẳn lên, ngày hôm nay thật thú vị, không ngờ ông anh rể tương lai này lại có lai lịch lớn.
Đặng Tùng Kỳ xấu hổ lắm vì Tằng Kha mấy lần ở bên cạnh ném cho hắn ánh mắt ác liệt, trong khi Liêu Quân vẫn không hay biết cứ thao thao bất tuyệt, làm Đặng Tùng Kỳ thực sự chỉ muốn đá ông ta một cái.
Cuối cùng Liêu Quân uống ba chén rượu với Tằng Toàn Minh rồi mới nói với Liêu Quân:
- Lần sau về nhà thì gọi chú đi cùng với, Tết này không về thăm lão gia tử được, thật áy náy.
Đến lúc này mọi người đoán được cha Đặng Tùng Kỳ là ai rồi, đều là người Hạ Hải, không khó đoán, trung tướng Đặng Khải Trung, một trong số nhân vật có tiếng ít ỏi của thành phố nhỏ Hạ Hải. Đến như Tô Xán còn biết tới Trung tướng Đặng, tuy không rõ sự tích ông ta lắm. Nhưng chắc chắn người trong thể chế, lại ở thế hệ trước như cậu cả mình thì chắc chắn rõ hơn nhiều.
Tô Xán bất giác đánh giá Đằng Tùng Kỳ cao hơn mấy bậc, không phải vì gia thế của hắn, mà vì có cha như vậy, nhưng mọi việc tự tay mình phấn đấu giành lấy, xứng đáng để tôn trọng. Nếu hôm nay không gặp Liêu Quân ở đây, chẳng biết hắn che giấu bao lâu nữa.
Tằng Toàn Minh nghiêm mặt hỏi:
- Cha cháu là trung tướng Đặng Khải Trung?
- Vâng ạ.
Tằng Toàn Minh không nói gì thêm, hừ một tiếng, sắc mặt biến đổi không chừng.
Tằng Kha thì vì Đặng Tùng Kỳ dấu giấm mình thì vừa hận vừa giận, dỗi không thèm để ý tới hắn nữa, làm Đặng Tùng Kỳ ở bên cạnh không biết làm sao?
Tô Xán thì nhìn mà vui vẻ, bây giờ y cứ thấy ai ở hoàn cảnh giống mình mà gặp khó khăn là y vui, Đặng Tùng Kỳ đừng có tưởng chuyện này khiến công cuộc chinh phục Tằng Na của hắn dễ dàng hơn, cậu cả y là người tính cách kỳ quái mười nghìn chọn một, trước kia đến ngay nhà em gái mình đi lên còn làm ông mất cân bằng một thời gian nữa là.
Mợ cả Doãn Thục Anh thì cười không khép miệng lại được, xem ra rất tán thưởng nhãn quan con gái.
Nhưng mà Tô Xán lại nghi ngờ tình cảm của chị mình, đã dẫn bạn trai về nhà rồi mà còn không biết rõ lai lịch của bạn trai?
Phía đầu kia, Liêu Quân trở về bàn, giọng Liêu Quân ông ổng, bọn họ đều nghe rất rõ, bàn tán với nhau.
- Vị quân khu trưởng kia nghỉ hưu rồi đúng không, tham mưu trưởng hiện giờ là Ngả Long Sinh mà.
- Nghỉ hưu cũng có chính sách mà, tham mưu trưởng quân khu lớn chỉ có hơn mười người, quân hàm trung tướng đâu phải vừa, có cả bảo mẫu, y tá chăm sóc sức khỏe, được nhà nước nuôi cả đời rồi. Chậc chậc, không ngờ chàng trai đó trông bình thường như vậy lại là con trai một vị trung tướng.
Trương Cảnh chỉ cúi đầu xuống, vốn đã trầm mặc lại càng ít nói hơn, Lý Hân rất tức, bĩu môi nói:
- Đãi ngộ gì cũng nghỉ hưu rồi, người đi trà lạnh, ai mà quan tâm.
Thấy chú mình đi sang bên kia nói chuyện thì cảm thấy mất mặt lắm, có điều chẳng thể làm được gì.
Ăn cơm xong, thấy Đặng Tùng Kỳ không có cách nào lấy lòng Tằng Na, Tô Xán nói nhỏ với hắn:
- Chị tôi từ nhỏ rất thích ăn bánh sơn trà ..
Tô Xán cũng chỉ có thể giúp được tới đó, tương lai thế nào phải xem tạo hóa của Đặng Tùng Kỳ.
Cuộc sống phải thế này mới đúng, chuyện đấu đá ở Hoàng Thành làm Tô Xán mệt mỏi, về tới Dung Thành, lòng đột nhiên thấy khoan khoái hẳn lên.
Tằng Na siết chặt nắm đấm, cô không phải là người sống lụy tình, với Trương Cảnh tình xưa chưa dứt vẻn vẹn vì không có câu trả lời thỏa đáng mà thôi. Nhớ lại lúc bọn họ chia tay nhau, Trương Cảnh chỉ nói hai người không hợp nhau, rồi im lặng không giải thích gì thêm, làm Tằng Na tới giờ vẫn vương vấn trong lòng.
Tằng Triệu Đinh giơ cốc rượu lên mời mọi người, dù sao là người trưởng thành cả, có chuyện biết đã qua nên cho qua, song ngay tiếp đó trưởng bối nhà Trương Cảnh đi vào, trước kia hai nhà đều gặp nhau rồi, nhận ra nhau làm nỗ lực của Tằng Triệu Đinh đổ sông đổ biển.
Không khí khựng lại.
Trương Cảnh mời trưởng bối ngồi xuống, bạn gái hắn là Liêu Hân ghé sát vào bên tai nói nhỏ:
- Sao không tới chào nhà Tằng Na một câu?
Trương Cảnh cười khổ lắc đầu:
- Có gì hay mà chào hỏi, gặp nhau chỉ thêm ngại ngùng.
Liêu Hân nhìn kỹ nét mặt hắn như muốn phân biệt lời này có thật lòng không:
- Dù sao anh cũng đừng có ý nghĩ đừng núi này trông núi nọ, nếu không chết với em.
Sau đó bĩu môi nhìn Tằng Na:
- Người ta cũng có bạn trai rồi, có điều trông bộ dạng chẳng ra làm sao.
Cô gái như Liêu Hân, gia cảnh tốt, được chiều chuộng, nếu không phải tố dưỡng cực cao, thì rất dễ sinh ra tâm tình ngạo mạn. Liêu Hân và Trương Cảnh là bạn học, theo đuổi Trương Cảnh rất lâu, nhưng Trương Cảnh từ chối, làm đại tiểu thư cao ngạo như Liêu Hân không chấp nhận được, cuối cùng cũng có cơ hội.
Cha Trương Cảnh là giám đốc chi nhánh ngân hàng, gần đây vì vấn đề kinh tế không rõ ràng, bị người ta tố cáo, nguyên nhân đi sâu hơn có thể đụng chạm một số người, phải dựa vào mối quan hệ nhà Liêu Hân để dẹp bỏ.
Liêu gia có quan hệ với ủy ban giám sát, ngân hàng tỉnh, nhà Trương Cảnh có qua được hay không, nhà Liêu Hân tỏ thái độ rất quan trọng, lúc này đây sự việc còn chưa giải quyết rốt ráo.
Liêu Hân nhìn thấy hết thái độ bên phía Tằng Na, bạn trai mới của Tằng Na hiển nhiên là không thể nào so sánh được với Trương Cảnh, nếu không vẻ mặt bọn họ đã không trầm xuống như thế, rõ ràng sự xuất hiện của mình chọc vào nỗi đau của một số người.
Điều này làm Liêu Hân có chút khoái cảm, khinh khỉnh nhìn về phía nhà Tằng Na một cái nữa, sau đó quay sang dặn Trương Cảnh:
- Lát nữa chú út em sẽ tới, chú út ấy tuy chỉ quản hạng mục hậu cần ở quân khu, nhưng rất thân thiết với giám đốc Triệu của ngân hàng tỉnh, thường xuyên rủ nhau đi câu cá. Chú em chẳng có sở thích gì nhiều, chỉ có rượu là chung tình, nếu không phải Mao Đài thì không uống. Hôm nay anh phải uống làm sao cho chú ấy vui. Tiếp đó là chú hai em, chú ấy bận rộn lắm, vì em nên mới nhận lời gặp anh vào ngày mai đấy. Chú hai thương em nhất, nên chỉ cần thêm chú ấy nữa là cơ bản xong chuyện rồi.
Trương Cảnh cố gắng mỉm cười, ở trước mặt cha mẹ mình, hắn phải tỏ ra vui vẻ hạnh phúc:
- Yên tâm anh nhờ mà, em dặn mấy lần rồi còn gì.
Một lúc sau có người trung niên da rám nắng, trông khá có khí độ đi vào, chính là Liêu Quân làm việc ở quân khu tỉnh, cả nhà Trương Cảnh đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
Vốn chuyện nhà nào vào nhà chuyện nhà nấy rồi, không bên nào liên quan tới bên nào nữa, khi bên nhà Tô Xán sắp ăn xong thì đột nhiên Liêu Quân đang nói cười bên kia nhìn sang phía nhà Tô Xán, sau đó ngạc nhiên gọi:
- Tiểu Đặng, có phải Tiểu Đặng không?
Đặng Tùng Kỳ giật mình một cái, không biết có nên đứng lên không, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy, cười gượng gạo nói:
- Chú Liêu, chú cũng tới đây ạ, trùng hợp quá.
Rồi giới thiệu gia đình Tằng Na.
- Thật là trùng hợp quá, anh Tằng, chị Tằng, tôi mời anh chị một chén.
Liêu Quân là người nhiệt tình, ôm cả bình Mao Đài rời bàn sang rót cho Tằng Toàn Minh, Tằng Triệu Đinh, giới thiệu mình từng là lính của cha Đặng Tùng Kỳ, trung tướng Đặng, tham mưu trưởng của bọn họ:
- Anh chị đừng trách tôi lắm lời chứ, thằng bé này hồi nhỏ nghịch ngợm lắm, nhưng lớn lên rất hiểu chuyện, chưa bao giờ để cha nó phải lo lắng, từ đi học, tới tốt nghiệp đại học, không cần phải nhờ tới quan hệ cha mình, tính cách thành thực, tuyệt đối sẽ đối xử với Tằng Na thật tốt.
Tằng Toàn Minh sửng sốt nhìn lại Đặng Tùng Kỳ, ngay cả Tằng Na cũng ngây ra.
Tô Xán hứng thú hẳn lên, ngày hôm nay thật thú vị, không ngờ ông anh rể tương lai này lại có lai lịch lớn.
Đặng Tùng Kỳ xấu hổ lắm vì Tằng Kha mấy lần ở bên cạnh ném cho hắn ánh mắt ác liệt, trong khi Liêu Quân vẫn không hay biết cứ thao thao bất tuyệt, làm Đặng Tùng Kỳ thực sự chỉ muốn đá ông ta một cái.
Cuối cùng Liêu Quân uống ba chén rượu với Tằng Toàn Minh rồi mới nói với Liêu Quân:
- Lần sau về nhà thì gọi chú đi cùng với, Tết này không về thăm lão gia tử được, thật áy náy.
Đến lúc này mọi người đoán được cha Đặng Tùng Kỳ là ai rồi, đều là người Hạ Hải, không khó đoán, trung tướng Đặng Khải Trung, một trong số nhân vật có tiếng ít ỏi của thành phố nhỏ Hạ Hải. Đến như Tô Xán còn biết tới Trung tướng Đặng, tuy không rõ sự tích ông ta lắm. Nhưng chắc chắn người trong thể chế, lại ở thế hệ trước như cậu cả mình thì chắc chắn rõ hơn nhiều.
Tô Xán bất giác đánh giá Đằng Tùng Kỳ cao hơn mấy bậc, không phải vì gia thế của hắn, mà vì có cha như vậy, nhưng mọi việc tự tay mình phấn đấu giành lấy, xứng đáng để tôn trọng. Nếu hôm nay không gặp Liêu Quân ở đây, chẳng biết hắn che giấu bao lâu nữa.
Tằng Toàn Minh nghiêm mặt hỏi:
- Cha cháu là trung tướng Đặng Khải Trung?
- Vâng ạ.
Tằng Toàn Minh không nói gì thêm, hừ một tiếng, sắc mặt biến đổi không chừng.
Tằng Kha thì vì Đặng Tùng Kỳ dấu giấm mình thì vừa hận vừa giận, dỗi không thèm để ý tới hắn nữa, làm Đặng Tùng Kỳ ở bên cạnh không biết làm sao?
Tô Xán thì nhìn mà vui vẻ, bây giờ y cứ thấy ai ở hoàn cảnh giống mình mà gặp khó khăn là y vui, Đặng Tùng Kỳ đừng có tưởng chuyện này khiến công cuộc chinh phục Tằng Na của hắn dễ dàng hơn, cậu cả y là người tính cách kỳ quái mười nghìn chọn một, trước kia đến ngay nhà em gái mình đi lên còn làm ông mất cân bằng một thời gian nữa là.
Mợ cả Doãn Thục Anh thì cười không khép miệng lại được, xem ra rất tán thưởng nhãn quan con gái.
Nhưng mà Tô Xán lại nghi ngờ tình cảm của chị mình, đã dẫn bạn trai về nhà rồi mà còn không biết rõ lai lịch của bạn trai?
Phía đầu kia, Liêu Quân trở về bàn, giọng Liêu Quân ông ổng, bọn họ đều nghe rất rõ, bàn tán với nhau.
- Vị quân khu trưởng kia nghỉ hưu rồi đúng không, tham mưu trưởng hiện giờ là Ngả Long Sinh mà.
- Nghỉ hưu cũng có chính sách mà, tham mưu trưởng quân khu lớn chỉ có hơn mười người, quân hàm trung tướng đâu phải vừa, có cả bảo mẫu, y tá chăm sóc sức khỏe, được nhà nước nuôi cả đời rồi. Chậc chậc, không ngờ chàng trai đó trông bình thường như vậy lại là con trai một vị trung tướng.
Trương Cảnh chỉ cúi đầu xuống, vốn đã trầm mặc lại càng ít nói hơn, Lý Hân rất tức, bĩu môi nói:
- Đãi ngộ gì cũng nghỉ hưu rồi, người đi trà lạnh, ai mà quan tâm.
Thấy chú mình đi sang bên kia nói chuyện thì cảm thấy mất mặt lắm, có điều chẳng thể làm được gì.
Ăn cơm xong, thấy Đặng Tùng Kỳ không có cách nào lấy lòng Tằng Na, Tô Xán nói nhỏ với hắn:
- Chị tôi từ nhỏ rất thích ăn bánh sơn trà ..
Tô Xán cũng chỉ có thể giúp được tới đó, tương lai thế nào phải xem tạo hóa của Đặng Tùng Kỳ.
Cuộc sống phải thế này mới đúng, chuyện đấu đá ở Hoàng Thành làm Tô Xán mệt mỏi, về tới Dung Thành, lòng đột nhiên thấy khoan khoái hẳn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.