Quyển 5 - Chương 123: Tiền tài và lý tưởng (1).
Khảo Ngư
15/06/2015
- Mỗi tuần tôi có 20 tiết, tôi phải cố gắng kịp tiến độ cuối kỳ, nhưng sinh viên của tôi lại không hề cảm thấy lửa đã cháy ngang mày, thích thì học, không thích thì bỏ ... Chuyện này kỳ thực tôi không hề bi ai ...
Lý Xương Long bất thình lình nói:
- Biết vì sao không, vì đó chỉ có thể là bi ai của một sinh viên, bi ai của cuộc đợi một con người, bi ai của trường học tiếp nhận loại sinh viên đó.
Trong đám đông có tiếng "ồ" khe khẽ, câu này nói quá nặng, xem ra Lý Xương Long đã thực sự nổi giận, hai người này có mâu thuẫn ư?
Tô Xán mặt đỏ rát, có hơi bối rối, chuyện này đúng là y đuối lý, vả lại thật không may trong những tiết mà y trốn gần đây có cả tiết của Lý Xương Long, nên chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà có nguyên nhân lịch sử.
Cho dù mặt rất dày lúc này Tô Xán thấy bẽ mặt, suy nghĩ phải xin lỗi ra sao, nói rõ mình thực sự có việc, không thể không đi.
Lý Xương Long đặt sách lên mặt bàn, phủi tay, thực tình là tay hắn không có bụi phấn, vì trong tiết giảng của mình, hắn viết rất ít.
- Cậu có biết đây là một trường đại học thế nào không? Có biết toàn quốc mỗi năm tham gia cao khảo có bao nhiêu người không? Tôi cho cậu biết, năm nay có 4.6 triệu học sinh tham gia cao khảo, con số này mỗi năm đang tăng lên, cậu có biết 4.6 triệu là khái niệm gì không?
Lý Xương Long nhìn chằm chằm Tô Xán:
- Tôi nghĩ một người không hứng thú với xác suất là người phản ứng chậm chạp với những con số, vậy tôi nói cho cậu biết. Tôi từng tới dải Tấn Thành Sơn Tây, chính là di chỉ trận chiến Trường Bình năm xưa, Bạch Khởi giết 400.000 người ở đó, tây tới Khô Lâu Sơn, đông tới Hồng Gia Câu, bắc tới Đan Chu Lĩnh, nam tới trấn Mễ Sơn, một dài dài ba mươi km hai bờ Đan Hà, vẫn phát hiện vô số hài cốt năm xưa, có thể nói biến lũng sông thành một ngôi mộ tập thể.
- Tức là số học sinh thi cao khảo gấp mười lần số người Bạch Khởi đồ sát, trong 4.6 triệu người này có 1.5 triệu sẽ thi trượt, rơi vào hố chôn tập thể, có gần 2 triệu vào trường đại học hạng hai hạng ba, còn đối với những sinh viên vào được đại học hàng đầu cũng đủ làm Hoàng Hà thây chất chặn kín dòng.Rồi trong số rất ít vào được ĐH Thượng Hải, các em là số học sinh đáng tự hào đó, phải hiểu thế giới này tàn khóc ra sao, bên ngoài chất đống thi thể người muốn vào trường này, máu bọn họ có thể làm ngập trường, vì thế các em phải biết trân trọng.
- Có lẽ các em còn chưa hiểu mình đang ở một vị trí như thế nào, bạn đại học của tôi tụ hội, người chểnh màng học hành thì mở cửa hàng nhỏ, kiếm sống qua ngày. Còn người năm xưa ở trường này vì có được thành tích mà ngày đêm dùi mài sách vở hiện giờ rất cám ơn trường học, vì sao? Vì trường cho bọn họ cơ hội thi triển trên sân khấu cuộc đời, tri thức học được cho bọn họ tiền đồ tươi sáng, có người sống cuộc đời thượng lưu ở nước ngoài, được các công ty tranh giành, nắm thực quyền trong cơ cấu quốc gia, có người mở công ty thanh danh hiển hách, bọn họ vươn lên đỉnh cao kim tự tháp. Còn những người không biết trân trọng trở thành quần thể thậm chí ngẩng đầu nhìn bạn học cũng không dám. Tô Xán, sau này cậu muốn đứng ở vị trí nào?
Lý Xương Long lắc đầu, cười nhạt:
- À phải, tôi không nên hỏi mà, cậu có chuyện gấp, đi đi. Hãy lấy tư thái mà cậu cho rằng rất oai phong rời khỏi phòng học này, vì ngoài đó là hố chân người tập thể.
Tô Xán trong lòng uất nghẹn, hít hơi nói:
- Thầy Lý, em không hề có ý coi thường thầy, cũng không xem nhẹ môn thầy dạy ...
Lý Xương Long xua tay, điệu bộ cậu mau mau đi đi, giờ nói những câu này là vô nghĩa rồi, who care?
Thế nhưng Tô Xán vẫn tiếp tục, giọng hết sức nghiêm túc:
- .. Nhưng lời thầy nói, em không tán đồng, ví như thầy nói các bạn họ của thầy cám ơn trường cho bọn họ tri thức, nhưng bọn họ cám ơn không phải trường học bồi dưỡng họ tư tưởng và nhân cách thăng hoa, mà là tương lai tươi sáng, là một công việc lương cao, là vị trí có thể vênh mặt với bạn bè khi tụ hội.
Cả lớp vì những lời này mà im phăng phắc, nghe rõ lời cuối của Tô Xán "Quyền lực và tài phú, đó mới là thứ bọn họ cám ơn."
Nụ cười của Lý Xương cứng lại, mặt chuyển sang âm trầm:
- Cậu nghĩ rằng mình hiểu cuộc sống hơn tôi? Đừng nghĩ đọc được vài thứ từ tiểu thuyết đã cho rằng mình có hiểu biết về cuộc đời, kinh nghiêm là thứ chính bản thân phải thể nghiệm đúc rút thành, còn không nó chỉ là thứ lý thuyết xuông. Nếu như không có tri thức khiến cuộc sống bọn họ thăng hoa, làm sao họ có được tầm cao như hiện giờ? Dùng tri thức lấy được hồi báo của xã hội, đó không phải chuyện xỉ nhục! Nếu không cậu cho rằng cha mẹ cậu thắt lưng buộc bụng, nuôi dưỡng cậu học hành, là để cậu học thành tài ôm đống tri thức học Gia Cát Lượng làm ruộng ở Nam Dương? Không có Lưu Bị, không có gia sản của ông ta, Gia Cát Lượng chẳng là cái gì, chẳng qua là một nông phu thôi. Một sinh viên 19 tuổi, còn chưa đi học được một năm mà cũng đòi dạy tôi theo đuổi nhân sinh thế nào? Vậy bây giờ trước mặt cả lớp, cậu cho chúng tôi xem cao kiến của cậu đi, mời!
Người thông minh đều có sự cố chấp của mình, Lý Xương Long cũng vậy, bây giờ không phải là chuyện Tô Xán trốn học, hay là vì Đường Vũ nữa, mà là bảo vệ quan điểm.
Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng quay sang nhìn Đường Vũ, cảm thấy ái ngại cho cô, Trình Thông Thông hứng thú chống cằm nhìn hai người, cười khẽ:
- Thầy Lý nói quá nhiều rồi.
- Ừ.
Đường Vũ gật đầu, vẻ mặt chuyển từ lo âu ban đầu sang bình thản chờ đợi, chỉ cần cho Tô Xán cơ hội lên tiếng thì y dứt khoát sẽ xoay chuyển tình thế. Vẻ mặt này của Đường Vũ làm hai cô bạn kia không hiểu ra sao.
- Em không có ý đó, thầy Lý, em chỉ có kiểu giáo dục thi cử, bản thân nó là vấn đề. Vì xã hội chúng ta, cơ cấu giáo dục của chúng ta xem trọng điểm số lạnh lùng ...
Tô Xán xem đồng hồ, chắc lúc này Lâm Quang Đống sắp tới.
Lý Xương Long không nghe y giải thích, tay trải ra chỉ hướng toàn lớp, điệu bộ mời mọi người cùng nghe.
Tô Xán thở ra một hơi, chỉnh lại cổ áo, tranh luận tới mức này thì y không sợ gì nữa rồi, một người muốn đem tư tưởng của mình gieo mầm cho thế hệ tương lai làm sao có chuyện lùi bước ở đề tài này, đàng hoàng đi lên bục giảng, cầm lấy micro nói:
- Không biết ở đây có bạn nào trả lời tôi được câu này, mỗi ngày các bạn học bao nhiêu tiết? Ở cái trường hàng đầu này, cuộc sống trong trường của các bạn thế nào?
Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu thấy Đường Vũ lập tức giơ cao tay, ánh mắt Trình Thông Thông lúc này chuyển từ Lý Xương Long sang Tô Xán, còn chỉnh một tư thế thoải mái để lắng nghe.
- Ặc ... Bạn kia, mời nói.
Mặc dù có không ít sinh viên khác giơ tay, nhưng tình huống này Tô Xán có lựa chọn nào khác sao?
Dưới ánh mắt vô số con sói, mặt Lý Xương Long cũng hơi tái đi, Đường Vũ đứng lên, vóc dáng thanh thanh yêu kiều đó nổi bật giữa giảng đường, môi khẽ mở, giọng không lớn nhưng truyền tới tai mỗi người:
- Sáng có 5 tiết, chiều 3 tiết, tối 3 tiết, số môn học bình quân, đại khái một tuần 9 môn. Mỗi ngày kết thúc giờ học buổi sáng, tôi về phòng ngủ 1-2 tiếng, sau đó chiều tiếp tục đi học, nếu tối có tiết, phải ăn trước 6 giờ mới có thể không tới lớp muộn.
Tiếng ồ đầy hào hứng vang lên xung quanh, đây là kế hoạch học tập nghỉ ngơi của Đường Vũ, nhiều tên ngốc ngong ngóng nhìn Tô Xán, mong đợi Tô Xán nhân cơ hội hiếm có này đào sâu hơn một chút, ví như trưa ngủ ở phòng nào, tối học ở giảng đường nào ...
Lý Xương Long bất thình lình nói:
- Biết vì sao không, vì đó chỉ có thể là bi ai của một sinh viên, bi ai của cuộc đợi một con người, bi ai của trường học tiếp nhận loại sinh viên đó.
Trong đám đông có tiếng "ồ" khe khẽ, câu này nói quá nặng, xem ra Lý Xương Long đã thực sự nổi giận, hai người này có mâu thuẫn ư?
Tô Xán mặt đỏ rát, có hơi bối rối, chuyện này đúng là y đuối lý, vả lại thật không may trong những tiết mà y trốn gần đây có cả tiết của Lý Xương Long, nên chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà có nguyên nhân lịch sử.
Cho dù mặt rất dày lúc này Tô Xán thấy bẽ mặt, suy nghĩ phải xin lỗi ra sao, nói rõ mình thực sự có việc, không thể không đi.
Lý Xương Long đặt sách lên mặt bàn, phủi tay, thực tình là tay hắn không có bụi phấn, vì trong tiết giảng của mình, hắn viết rất ít.
- Cậu có biết đây là một trường đại học thế nào không? Có biết toàn quốc mỗi năm tham gia cao khảo có bao nhiêu người không? Tôi cho cậu biết, năm nay có 4.6 triệu học sinh tham gia cao khảo, con số này mỗi năm đang tăng lên, cậu có biết 4.6 triệu là khái niệm gì không?
Lý Xương Long nhìn chằm chằm Tô Xán:
- Tôi nghĩ một người không hứng thú với xác suất là người phản ứng chậm chạp với những con số, vậy tôi nói cho cậu biết. Tôi từng tới dải Tấn Thành Sơn Tây, chính là di chỉ trận chiến Trường Bình năm xưa, Bạch Khởi giết 400.000 người ở đó, tây tới Khô Lâu Sơn, đông tới Hồng Gia Câu, bắc tới Đan Chu Lĩnh, nam tới trấn Mễ Sơn, một dài dài ba mươi km hai bờ Đan Hà, vẫn phát hiện vô số hài cốt năm xưa, có thể nói biến lũng sông thành một ngôi mộ tập thể.
- Tức là số học sinh thi cao khảo gấp mười lần số người Bạch Khởi đồ sát, trong 4.6 triệu người này có 1.5 triệu sẽ thi trượt, rơi vào hố chôn tập thể, có gần 2 triệu vào trường đại học hạng hai hạng ba, còn đối với những sinh viên vào được đại học hàng đầu cũng đủ làm Hoàng Hà thây chất chặn kín dòng.Rồi trong số rất ít vào được ĐH Thượng Hải, các em là số học sinh đáng tự hào đó, phải hiểu thế giới này tàn khóc ra sao, bên ngoài chất đống thi thể người muốn vào trường này, máu bọn họ có thể làm ngập trường, vì thế các em phải biết trân trọng.
- Có lẽ các em còn chưa hiểu mình đang ở một vị trí như thế nào, bạn đại học của tôi tụ hội, người chểnh màng học hành thì mở cửa hàng nhỏ, kiếm sống qua ngày. Còn người năm xưa ở trường này vì có được thành tích mà ngày đêm dùi mài sách vở hiện giờ rất cám ơn trường học, vì sao? Vì trường cho bọn họ cơ hội thi triển trên sân khấu cuộc đời, tri thức học được cho bọn họ tiền đồ tươi sáng, có người sống cuộc đời thượng lưu ở nước ngoài, được các công ty tranh giành, nắm thực quyền trong cơ cấu quốc gia, có người mở công ty thanh danh hiển hách, bọn họ vươn lên đỉnh cao kim tự tháp. Còn những người không biết trân trọng trở thành quần thể thậm chí ngẩng đầu nhìn bạn học cũng không dám. Tô Xán, sau này cậu muốn đứng ở vị trí nào?
Lý Xương Long lắc đầu, cười nhạt:
- À phải, tôi không nên hỏi mà, cậu có chuyện gấp, đi đi. Hãy lấy tư thái mà cậu cho rằng rất oai phong rời khỏi phòng học này, vì ngoài đó là hố chân người tập thể.
Tô Xán trong lòng uất nghẹn, hít hơi nói:
- Thầy Lý, em không hề có ý coi thường thầy, cũng không xem nhẹ môn thầy dạy ...
Lý Xương Long xua tay, điệu bộ cậu mau mau đi đi, giờ nói những câu này là vô nghĩa rồi, who care?
Thế nhưng Tô Xán vẫn tiếp tục, giọng hết sức nghiêm túc:
- .. Nhưng lời thầy nói, em không tán đồng, ví như thầy nói các bạn họ của thầy cám ơn trường cho bọn họ tri thức, nhưng bọn họ cám ơn không phải trường học bồi dưỡng họ tư tưởng và nhân cách thăng hoa, mà là tương lai tươi sáng, là một công việc lương cao, là vị trí có thể vênh mặt với bạn bè khi tụ hội.
Cả lớp vì những lời này mà im phăng phắc, nghe rõ lời cuối của Tô Xán "Quyền lực và tài phú, đó mới là thứ bọn họ cám ơn."
Nụ cười của Lý Xương cứng lại, mặt chuyển sang âm trầm:
- Cậu nghĩ rằng mình hiểu cuộc sống hơn tôi? Đừng nghĩ đọc được vài thứ từ tiểu thuyết đã cho rằng mình có hiểu biết về cuộc đời, kinh nghiêm là thứ chính bản thân phải thể nghiệm đúc rút thành, còn không nó chỉ là thứ lý thuyết xuông. Nếu như không có tri thức khiến cuộc sống bọn họ thăng hoa, làm sao họ có được tầm cao như hiện giờ? Dùng tri thức lấy được hồi báo của xã hội, đó không phải chuyện xỉ nhục! Nếu không cậu cho rằng cha mẹ cậu thắt lưng buộc bụng, nuôi dưỡng cậu học hành, là để cậu học thành tài ôm đống tri thức học Gia Cát Lượng làm ruộng ở Nam Dương? Không có Lưu Bị, không có gia sản của ông ta, Gia Cát Lượng chẳng là cái gì, chẳng qua là một nông phu thôi. Một sinh viên 19 tuổi, còn chưa đi học được một năm mà cũng đòi dạy tôi theo đuổi nhân sinh thế nào? Vậy bây giờ trước mặt cả lớp, cậu cho chúng tôi xem cao kiến của cậu đi, mời!
Người thông minh đều có sự cố chấp của mình, Lý Xương Long cũng vậy, bây giờ không phải là chuyện Tô Xán trốn học, hay là vì Đường Vũ nữa, mà là bảo vệ quan điểm.
Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng quay sang nhìn Đường Vũ, cảm thấy ái ngại cho cô, Trình Thông Thông hứng thú chống cằm nhìn hai người, cười khẽ:
- Thầy Lý nói quá nhiều rồi.
- Ừ.
Đường Vũ gật đầu, vẻ mặt chuyển từ lo âu ban đầu sang bình thản chờ đợi, chỉ cần cho Tô Xán cơ hội lên tiếng thì y dứt khoát sẽ xoay chuyển tình thế. Vẻ mặt này của Đường Vũ làm hai cô bạn kia không hiểu ra sao.
- Em không có ý đó, thầy Lý, em chỉ có kiểu giáo dục thi cử, bản thân nó là vấn đề. Vì xã hội chúng ta, cơ cấu giáo dục của chúng ta xem trọng điểm số lạnh lùng ...
Tô Xán xem đồng hồ, chắc lúc này Lâm Quang Đống sắp tới.
Lý Xương Long không nghe y giải thích, tay trải ra chỉ hướng toàn lớp, điệu bộ mời mọi người cùng nghe.
Tô Xán thở ra một hơi, chỉnh lại cổ áo, tranh luận tới mức này thì y không sợ gì nữa rồi, một người muốn đem tư tưởng của mình gieo mầm cho thế hệ tương lai làm sao có chuyện lùi bước ở đề tài này, đàng hoàng đi lên bục giảng, cầm lấy micro nói:
- Không biết ở đây có bạn nào trả lời tôi được câu này, mỗi ngày các bạn học bao nhiêu tiết? Ở cái trường hàng đầu này, cuộc sống trong trường của các bạn thế nào?
Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu thấy Đường Vũ lập tức giơ cao tay, ánh mắt Trình Thông Thông lúc này chuyển từ Lý Xương Long sang Tô Xán, còn chỉnh một tư thế thoải mái để lắng nghe.
- Ặc ... Bạn kia, mời nói.
Mặc dù có không ít sinh viên khác giơ tay, nhưng tình huống này Tô Xán có lựa chọn nào khác sao?
Dưới ánh mắt vô số con sói, mặt Lý Xương Long cũng hơi tái đi, Đường Vũ đứng lên, vóc dáng thanh thanh yêu kiều đó nổi bật giữa giảng đường, môi khẽ mở, giọng không lớn nhưng truyền tới tai mỗi người:
- Sáng có 5 tiết, chiều 3 tiết, tối 3 tiết, số môn học bình quân, đại khái một tuần 9 môn. Mỗi ngày kết thúc giờ học buổi sáng, tôi về phòng ngủ 1-2 tiếng, sau đó chiều tiếp tục đi học, nếu tối có tiết, phải ăn trước 6 giờ mới có thể không tới lớp muộn.
Tiếng ồ đầy hào hứng vang lên xung quanh, đây là kế hoạch học tập nghỉ ngơi của Đường Vũ, nhiều tên ngốc ngong ngóng nhìn Tô Xán, mong đợi Tô Xán nhân cơ hội hiếm có này đào sâu hơn một chút, ví như trưa ngủ ở phòng nào, tối học ở giảng đường nào ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.