Quyển 6 - Chương 238: Tiểu tình lữ (2).
Khảo Ngư
02/10/2015
- Tiểu tình lữ ...
Tô Xán rất tự nhiên nghĩ tới mình, vẫn chưa tới tuổi kết hôn pháp định, muốn bế Đường Vũ đi luật pháp không cho phép.
( Tuổi kết hôn ở TQ, nam 22 nữ 20 nhớ các bác)
- Hai người đó khả năng sẽ kết hôn trong vòng một hai năm nữa, đó nhất định sẽ thành tiêu điểm của cả thành phố. Nghe đồn Hứa Trường Thành nói với Điền Cương, nhất định kết hôn sẽ không bạc đãi con ông ta, có câu này nói trước, chắc chắn sẽ có một hôn lễ linh đình.
Trương Thân không uổng xưng Hoàng Thành là địa bàn của mình, biết rất nhiều chuyện:
Xe đi tới ngọn núi Tô Xán không rõ tên, Trương Thân nói đưa bọn họ đi ngắm thắng cảnh lịch sử thực sự của Hoàng Thành.
Chắc là thành phố đang tập trung khai thác du lịch, đường núi mà còn rộng hơn cả đường trong thành phố, biển hiệu chỉ đường làm bằng đèn led rất mới, dọc đường đi thấy rất nhiều khu đất khai phát dùng làm nhà ở, xây dựng rất nhiều phong cách khác nhau, thấp thoáng trong cảnh núi non và cây cối, trông còn đẹp hơn cả khu biệt thự ở Dung Thành, nhưng vấn đề cũng rõ ràng, chênh lệch giàu nghèo quá lớn, nền tảng kinh tế không vững, tình trạng kinh tế Hoàng Thành không cải thiện, chỗ này chỉ e chẳng bao lâu biến thành tình hình giống khu biệt thự ở Hạ Hải thôi.
Vỗ đầu một cái xua đi suy nghĩ không cần thiết này, đã đi chơi rồi mà còn không để đầu óc thư giãn, Tô Xán quyết định gọi điện thoại cho mẹ, báo trước không về ăn cơm, như thế có thể thoải mái đi chơi.
Xe dần dần đi lên cao, đã có thể nhìn thấy bao quát khung cảnh thành phố phía dưới rồi, toàn bộ bao phủ trong một màu xám, nhìn xa xa một chút ở khu công nghiệp mọc chi chít xung quanh, những cột khói đen bốc lên như hàng trăm cái bếp than đang đốt một lúc, chẳng trách Hoàng Thành như có sương mù bao phủ, nhưng khủng cảnh đó tuyệt đối không có chút lãng mạn nào.
Xe càng đi lên cao, không khí càng tươi mát, ném hết sự ô nhiễm lại phía sau, tầm nhìn thoáng hơn, quảng cảnh độc đáo, một cái hồ nước lớn hiện ra trước mắt.
Trương Thân giới thiệu:
- Nơi này gọi là công viên Yển Tắc Hồ, trước khi giải phóng là chỗ ở của giai tầng quan viên tư bản, về sau được thành phố cải tạo, thành khu văn vật và dưỡng lão của cán bộ nghỉ hưu. Vừa nãy cậu nhìn thấy không ít biệt thự đắt tiền hả, chưa là gì đâu, đi vài km nữa sẽ thấy cả trăm biệt thự cổ, so với chúng mấy cái biệt thự kia chỉ như đồ nhựa lòe loẹt rẻ tiền thôi, đều có lai lịch cả.
- Tôi chả ham, sống ở đây chỉ tổ nuôi muỗi thôi.
Lý Bằng Vũ rất thực tế nói:
Quả nhiên là thế thật khu vực ven hồ đan xen giữa cảnh sông nước núi non cây cối, những biệt thự lớn xuất hiện, có cái không khác gì tòa lâu đài, đường xá được làm rất tốt, xe đi êm ru. Có điều trong những chiếc xe bus chạy trên đường, dù là cuối tuần Tô Xán không thấy mấy người, ngược lại xe tư đi thành dòng, phù hợp với suy đoàn trước đó của y.
Trương Thân đỗ xe lại ở cửa hội sở tên là "Thánh Roland", nhân viên tiếp khách tỏ ra rất niềm nở, xem ra Trương Thân là khách quen ở nơi này, đặt trước một gian phòng riêng gần hồ ở tầng hai. Bôn người đi tới gian phòng trang trí rất phong cách, trông không quá xa hoa bắt mắt.
Bên ngoài hồ nước lớn xanh biếc, ven hồ không ít vết tích ô nhiễm, nhưng phóng mắt ra xa bỏ đi chi tiết nhỏ đó phải thừa nhận là khung cảnh đẹp, nhất là cách nội thành ô nhiễm không xa, nơi này càng trở nên giá trị. Phía dưới là bải cỏ gần hồ của hội sở, khả năng phải rộng tới bảy tám trăm mét vuông, bày không ít bàn ghế sơn trắng, nếu là ban đêm đèn màu thắp lên sẽ khá mỹ diệu.
Tô Xán lật xem menu, giá cả khiến người quen chi phí đắt đỏ ở Thượng Hải như y cũng phải lè lưỡi:
- Hội sở kiểu thế này có nhiều không?
- Nhiều lắm, bao quanh hồ luôn, mấy năm trước chỗ tiêu là những vũ trường trong thành phố, còn bây giờ đây là nơi giải trí cao cấp nhất, vì đủ biệt lập, đường lên núi chỉ có một, chỉ cần cắm chốt ở đó thì coi như trên này an toàn tuyệt đối.
Trương Thân háy mắt:
- Nên ở đây chỉ cần cậu nghĩ ra trò gì thì bọn họ dám làm trò đó.
Diêu Minh làm ở cơ quan nhà nước nên có thông tin ở mặt khác:
- Thường vụ phó thị trưởng Chu Chiêu Phong và phó thị trưởng Hứa Trường Thành trong quy hoạch thành phố đặt nơi này là khu thương mại, tạo nguồn thu tài chính mới.
- Xây dựng công trình công cộng quanh hồ là chuyện tốt, nhưng nhìn chi phí thế này, người dân làm sao mà tới nổi, chẳng phải là muốn cách tuyệt người không có tiền nằm ngoài hưởng thụ tài nguyên công cụ à, khác gì lấy tiền nhà nước đi phục vụ người giàu?
Tô Xán chỉ mấy tòa biệt thự cách đó không xa, trông không phải là hội sở, cũng chẳng phải là nhà tư, bãi cỏ ngoài biệt thự đang tổ chức party:
- Bên kia có việc gì thế? Hội chợ?
- Đó là công ty tư nhân, dùng làm nơi làm việc, thi thoảng cũng để tiếp khách.
Lý Bằng Vũ ngạc nhiên:
- Trông có vẻ không phải chỉ ba bốn cái nhỉ? Nghe anh nói thì đây là di sản văn hóa trước giải phóng mà, chính phủ cho dùng thế này sao?
- Di sản văn hóa thì quý thật, nhưng tiền còn quý hơn, ở nơi này lập công ty tiếp khách, đẳng cấp đương nhiên cao hơn ở khách sạn bình thường.
Trương Thân hạ thấp giọng cẩn thận nói:
- Có mấy tòa biệt thự còn được gọi là nơi làm việc thứ hai của lãnh đạo thành phố, đó là chuyện không công khai. Còn công khai người ta cũng chẳng sợ, có văn kiện dấu đỏ đàng hoàng, năm ngoái mười mấy biệt thự được Hứa Trường Thành chỉ thị thư ký trưởng Quách Hoài chuyển nhượng, giá tham khảo giá bình quân biệt thự bán ở Yển Tắc Hồ vào năm 93, danh nghĩa là kết hợp kinh doanh và bảo tồn gì gì đó, đại khái là cũng chính quy. Địa ốc Thanh Sơn nuốt hết, sau đó lại chuyển nhượng cho đám phú hào đang muốn trốn khỏi nội thành ôm nhiễm, qua tay hai lần, tôi ước tính phải kiếm được trăm triệu.
Tô Xán chỉ im lặng lắng nghe, Lý Bằng Vũ thốt lên:
- Cả trăm triệu, không ai giám sát sao?
Diêu Minh cười khẩy:
- Hứa Trường Thành có chỗ dựa là một vị đại lão thường ủy tỉnh, còn Chu Chiêu Phong còn ghê hơn, bối cảnh tới từ Cao gia, nghe đâu quan hệ thân thiết với Cao Thương Hải. Địa ốc Thanh Sơn chính là người trung gian của hai vị thị trưởng này, thậm chí có phần của Cao Thương Hải, ai giám sát nổi chứ. Hđnd thành phố từng phản đối chuyện khai phát địa ốc nơi này, nhưng vị phó bí thư tỉnh ủy kia từng phê bình " đây là mô hình tốt, nhiều nơi đã áp dụng, không thể để thành phố gành hết phí bảo tồn, lịch sử quan trọng, nhưng đầu tư cho hiện tại cũng quan trọng."
- Không biết mấy năm qua bọn họ bỏ túi bao nhiêu rồi, vất vả kinh doanh quanh năm chẳng bằng họ ký giấy đánh roẹt một cái, bảo sao người ta đâm đầu vào quan trường.
Lý Bằng Vũ cảm thán:
- Người anh em, đừng vơ đũa cả nắm, phần đông chúng tôi đói mốc mồm, tôi có ký nát giấy ra cũng chỉ tốn tiền mực với giấy thôi, chả có xu nào đâu.
Diêu Minh oan ức kêu lên, mọi người bỏ qua chuyện này, tán gẫu trên tời dưới biển.
Nhưng Tô Xán thì ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía thắng cảnh phù hoa xung quanh Yển Tắc Hồ, lòng nghĩ về nội thành Hoàng Thành bao phủ trong sương mù, tự thuyết phục mình :" Không tới đây thì thôi, đã tới đây rồi nên làm gì đó."
Tô Xán vốn chỉ coi mình là người khách qua đường ở Hoàn Thành, y có sự nghiệp riêng, có cuộc sống riêng rồi, thậm chí Dung Thành với y còn thân thiết hơn ở đây nhiều, chỉ mai thôi là y sẽ phủi đít về Dung Thành, cùng đám bạn bè ở chân trời góc biển tụ họp, sau đó lặng lẽ đợi khai trường, nơi này có công bằng hay không liên quan gì tới y.
Nếu như y không có khả năng thì thôi, Tô Xán chẳng cố thậm chí chẳng muốn nghĩ, nhưng rõ ràng y có năng lượng làm một số việc, Tô Xán không thuyết phục mình sống một cách vô cảm như thế.
Y không có ý định thay đổi thế giới, y chỉ muốn thay đổi thứ làm mình ngứa mắt.
Quyết định xong, Tô Xán đứng dậy làm ba người kia bất ngờ, không giải thích gì, nói đơn giản:
- Chúng ta về thôi.
Tô Xán rất tự nhiên nghĩ tới mình, vẫn chưa tới tuổi kết hôn pháp định, muốn bế Đường Vũ đi luật pháp không cho phép.
( Tuổi kết hôn ở TQ, nam 22 nữ 20 nhớ các bác)
- Hai người đó khả năng sẽ kết hôn trong vòng một hai năm nữa, đó nhất định sẽ thành tiêu điểm của cả thành phố. Nghe đồn Hứa Trường Thành nói với Điền Cương, nhất định kết hôn sẽ không bạc đãi con ông ta, có câu này nói trước, chắc chắn sẽ có một hôn lễ linh đình.
Trương Thân không uổng xưng Hoàng Thành là địa bàn của mình, biết rất nhiều chuyện:
Xe đi tới ngọn núi Tô Xán không rõ tên, Trương Thân nói đưa bọn họ đi ngắm thắng cảnh lịch sử thực sự của Hoàng Thành.
Chắc là thành phố đang tập trung khai thác du lịch, đường núi mà còn rộng hơn cả đường trong thành phố, biển hiệu chỉ đường làm bằng đèn led rất mới, dọc đường đi thấy rất nhiều khu đất khai phát dùng làm nhà ở, xây dựng rất nhiều phong cách khác nhau, thấp thoáng trong cảnh núi non và cây cối, trông còn đẹp hơn cả khu biệt thự ở Dung Thành, nhưng vấn đề cũng rõ ràng, chênh lệch giàu nghèo quá lớn, nền tảng kinh tế không vững, tình trạng kinh tế Hoàng Thành không cải thiện, chỗ này chỉ e chẳng bao lâu biến thành tình hình giống khu biệt thự ở Hạ Hải thôi.
Vỗ đầu một cái xua đi suy nghĩ không cần thiết này, đã đi chơi rồi mà còn không để đầu óc thư giãn, Tô Xán quyết định gọi điện thoại cho mẹ, báo trước không về ăn cơm, như thế có thể thoải mái đi chơi.
Xe dần dần đi lên cao, đã có thể nhìn thấy bao quát khung cảnh thành phố phía dưới rồi, toàn bộ bao phủ trong một màu xám, nhìn xa xa một chút ở khu công nghiệp mọc chi chít xung quanh, những cột khói đen bốc lên như hàng trăm cái bếp than đang đốt một lúc, chẳng trách Hoàng Thành như có sương mù bao phủ, nhưng khủng cảnh đó tuyệt đối không có chút lãng mạn nào.
Xe càng đi lên cao, không khí càng tươi mát, ném hết sự ô nhiễm lại phía sau, tầm nhìn thoáng hơn, quảng cảnh độc đáo, một cái hồ nước lớn hiện ra trước mắt.
Trương Thân giới thiệu:
- Nơi này gọi là công viên Yển Tắc Hồ, trước khi giải phóng là chỗ ở của giai tầng quan viên tư bản, về sau được thành phố cải tạo, thành khu văn vật và dưỡng lão của cán bộ nghỉ hưu. Vừa nãy cậu nhìn thấy không ít biệt thự đắt tiền hả, chưa là gì đâu, đi vài km nữa sẽ thấy cả trăm biệt thự cổ, so với chúng mấy cái biệt thự kia chỉ như đồ nhựa lòe loẹt rẻ tiền thôi, đều có lai lịch cả.
- Tôi chả ham, sống ở đây chỉ tổ nuôi muỗi thôi.
Lý Bằng Vũ rất thực tế nói:
Quả nhiên là thế thật khu vực ven hồ đan xen giữa cảnh sông nước núi non cây cối, những biệt thự lớn xuất hiện, có cái không khác gì tòa lâu đài, đường xá được làm rất tốt, xe đi êm ru. Có điều trong những chiếc xe bus chạy trên đường, dù là cuối tuần Tô Xán không thấy mấy người, ngược lại xe tư đi thành dòng, phù hợp với suy đoàn trước đó của y.
Trương Thân đỗ xe lại ở cửa hội sở tên là "Thánh Roland", nhân viên tiếp khách tỏ ra rất niềm nở, xem ra Trương Thân là khách quen ở nơi này, đặt trước một gian phòng riêng gần hồ ở tầng hai. Bôn người đi tới gian phòng trang trí rất phong cách, trông không quá xa hoa bắt mắt.
Bên ngoài hồ nước lớn xanh biếc, ven hồ không ít vết tích ô nhiễm, nhưng phóng mắt ra xa bỏ đi chi tiết nhỏ đó phải thừa nhận là khung cảnh đẹp, nhất là cách nội thành ô nhiễm không xa, nơi này càng trở nên giá trị. Phía dưới là bải cỏ gần hồ của hội sở, khả năng phải rộng tới bảy tám trăm mét vuông, bày không ít bàn ghế sơn trắng, nếu là ban đêm đèn màu thắp lên sẽ khá mỹ diệu.
Tô Xán lật xem menu, giá cả khiến người quen chi phí đắt đỏ ở Thượng Hải như y cũng phải lè lưỡi:
- Hội sở kiểu thế này có nhiều không?
- Nhiều lắm, bao quanh hồ luôn, mấy năm trước chỗ tiêu là những vũ trường trong thành phố, còn bây giờ đây là nơi giải trí cao cấp nhất, vì đủ biệt lập, đường lên núi chỉ có một, chỉ cần cắm chốt ở đó thì coi như trên này an toàn tuyệt đối.
Trương Thân háy mắt:
- Nên ở đây chỉ cần cậu nghĩ ra trò gì thì bọn họ dám làm trò đó.
Diêu Minh làm ở cơ quan nhà nước nên có thông tin ở mặt khác:
- Thường vụ phó thị trưởng Chu Chiêu Phong và phó thị trưởng Hứa Trường Thành trong quy hoạch thành phố đặt nơi này là khu thương mại, tạo nguồn thu tài chính mới.
- Xây dựng công trình công cộng quanh hồ là chuyện tốt, nhưng nhìn chi phí thế này, người dân làm sao mà tới nổi, chẳng phải là muốn cách tuyệt người không có tiền nằm ngoài hưởng thụ tài nguyên công cụ à, khác gì lấy tiền nhà nước đi phục vụ người giàu?
Tô Xán chỉ mấy tòa biệt thự cách đó không xa, trông không phải là hội sở, cũng chẳng phải là nhà tư, bãi cỏ ngoài biệt thự đang tổ chức party:
- Bên kia có việc gì thế? Hội chợ?
- Đó là công ty tư nhân, dùng làm nơi làm việc, thi thoảng cũng để tiếp khách.
Lý Bằng Vũ ngạc nhiên:
- Trông có vẻ không phải chỉ ba bốn cái nhỉ? Nghe anh nói thì đây là di sản văn hóa trước giải phóng mà, chính phủ cho dùng thế này sao?
- Di sản văn hóa thì quý thật, nhưng tiền còn quý hơn, ở nơi này lập công ty tiếp khách, đẳng cấp đương nhiên cao hơn ở khách sạn bình thường.
Trương Thân hạ thấp giọng cẩn thận nói:
- Có mấy tòa biệt thự còn được gọi là nơi làm việc thứ hai của lãnh đạo thành phố, đó là chuyện không công khai. Còn công khai người ta cũng chẳng sợ, có văn kiện dấu đỏ đàng hoàng, năm ngoái mười mấy biệt thự được Hứa Trường Thành chỉ thị thư ký trưởng Quách Hoài chuyển nhượng, giá tham khảo giá bình quân biệt thự bán ở Yển Tắc Hồ vào năm 93, danh nghĩa là kết hợp kinh doanh và bảo tồn gì gì đó, đại khái là cũng chính quy. Địa ốc Thanh Sơn nuốt hết, sau đó lại chuyển nhượng cho đám phú hào đang muốn trốn khỏi nội thành ôm nhiễm, qua tay hai lần, tôi ước tính phải kiếm được trăm triệu.
Tô Xán chỉ im lặng lắng nghe, Lý Bằng Vũ thốt lên:
- Cả trăm triệu, không ai giám sát sao?
Diêu Minh cười khẩy:
- Hứa Trường Thành có chỗ dựa là một vị đại lão thường ủy tỉnh, còn Chu Chiêu Phong còn ghê hơn, bối cảnh tới từ Cao gia, nghe đâu quan hệ thân thiết với Cao Thương Hải. Địa ốc Thanh Sơn chính là người trung gian của hai vị thị trưởng này, thậm chí có phần của Cao Thương Hải, ai giám sát nổi chứ. Hđnd thành phố từng phản đối chuyện khai phát địa ốc nơi này, nhưng vị phó bí thư tỉnh ủy kia từng phê bình " đây là mô hình tốt, nhiều nơi đã áp dụng, không thể để thành phố gành hết phí bảo tồn, lịch sử quan trọng, nhưng đầu tư cho hiện tại cũng quan trọng."
- Không biết mấy năm qua bọn họ bỏ túi bao nhiêu rồi, vất vả kinh doanh quanh năm chẳng bằng họ ký giấy đánh roẹt một cái, bảo sao người ta đâm đầu vào quan trường.
Lý Bằng Vũ cảm thán:
- Người anh em, đừng vơ đũa cả nắm, phần đông chúng tôi đói mốc mồm, tôi có ký nát giấy ra cũng chỉ tốn tiền mực với giấy thôi, chả có xu nào đâu.
Diêu Minh oan ức kêu lên, mọi người bỏ qua chuyện này, tán gẫu trên tời dưới biển.
Nhưng Tô Xán thì ánh mắt thi thoảng lại nhìn về phía thắng cảnh phù hoa xung quanh Yển Tắc Hồ, lòng nghĩ về nội thành Hoàng Thành bao phủ trong sương mù, tự thuyết phục mình :" Không tới đây thì thôi, đã tới đây rồi nên làm gì đó."
Tô Xán vốn chỉ coi mình là người khách qua đường ở Hoàn Thành, y có sự nghiệp riêng, có cuộc sống riêng rồi, thậm chí Dung Thành với y còn thân thiết hơn ở đây nhiều, chỉ mai thôi là y sẽ phủi đít về Dung Thành, cùng đám bạn bè ở chân trời góc biển tụ họp, sau đó lặng lẽ đợi khai trường, nơi này có công bằng hay không liên quan gì tới y.
Nếu như y không có khả năng thì thôi, Tô Xán chẳng cố thậm chí chẳng muốn nghĩ, nhưng rõ ràng y có năng lượng làm một số việc, Tô Xán không thuyết phục mình sống một cách vô cảm như thế.
Y không có ý định thay đổi thế giới, y chỉ muốn thay đổi thứ làm mình ngứa mắt.
Quyết định xong, Tô Xán đứng dậy làm ba người kia bất ngờ, không giải thích gì, nói đơn giản:
- Chúng ta về thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.