Chương 75: Quyển 2 - Chương 6: Phân hưởng thiên hạ
Vạn Diệt Chi Thương
01/01/2017
Kim quốc nằm ở giữa Thiên quốc và Bắc Thần quốc, tuy bị kiềm chế giữa hai cường quốc không dễ chịu, nhưng vì vị trí địa lý đặc thù như vậy nên việc giao lưu mậu dịch của Kim quốc vô cùng tốt, trong thời gian quốc khố sung túc Kim quốc còn từng có ý đồ hướng Bắc Thần quốc giơ móng vuốt.
Sự tình này về sau không cần phải nhiều lời, nếu như Bắc Thần hoàng đế là một tên ngu ngốc thì thôi, đằng này mỗi thế hệ quân vương Bắc Thần quốc đều ham thích khuếch trương quân sự, ngay lần đầu tiên Kim quốc đã bị quân đội Bắc Thần quốc chà đạp thê thảm, sau đó lại bị Bắc Thần Diêu Quang trêu chọc dùng chút thủ đoạn từ kinh tế chủ chốt biến thành khởi nghĩa nội bộ.
Dạ Vị Ương nguyên bản nghĩ rằng, mối quan hệ giữa Kim quốc và Bắc Thần quốc không phải đối nghịch cũng không phải hòa hợp, nhưng hiện tại nghe Kim quốc hoàng đế cùng Bắc Thần Diêu Quang nói chuyện, hắn phát hiện hoàn toàn không hẳn như vậy.
“Tịch Thiên Thương cũng thông minh, chủ động cùng Bắc Thần quốc thành lập hôn ước, hôn sự kia ta vốn không tính toán tiếp thu.”
Bắc Thần Diêu Quang ghé vào bên cạnh dục trì, làm cho tiểu hồ ly tựa vào ngực và đùi hắn, một bên cùng Kim quốc hoàng để ở gian ngoài nói chuyện, một bên ngẫu nhiên lấy bồ đào đã được rửa sạch uy tiểu hồ ly.
Bộ dáng nhàn nhã thích ý này, ngược lại giống như Bắc Thần Diêu Quang mới là chủ nhân của Kim quốc.
Dạ Vị Ương nghe thấy hai người nhắc tới Tịch Thiên Thương, lỗ tai không khỏi dựng lên, xem ra làm hồ ly cũng có chỗ tốt, có thể quang minh chính đại “nghe lén”.
Chân bị thương không thể chạm vào nước, Bắc Thần Diêu Quang cẩn thận để tiểu hồ ly nằm sấp trên ngực hắn, nâng chân đặt ở bả vai sẽ không đụng tới nước, lúc này Dạ Vị Ương dứt khoát đem đầu dựa hẳn trên vai Bắc Thần Diêu Quang, cố gắng dùng lực miễn cưỡng tựa vào.
Vừa ăn nho ngọt, vừa nghe hai đại nhân vật đàm luận bí mật quốc gia, rất thích ý.
“Từ khi Tịch Thiên Thương trở thành hoàng đế Thiên quốc, cùng Lưu Bá Hề hai người âm thầm diệt trừ đối lập, mấy năm nay nghe nói cựu thần tiền triều đã bị đuổi đi không ít, hoặc là tước quyền lực trong tay bọn họ, nếu như hiện tại lại đối với bè cánh thái hậu khai đao, ta xem Tịch Thiên Thương lòng muông dạ thú kia, sẽ không quá an phận.”
Kim quốc hoàng đế dẫn theo vài phần cẩn thận thăm dò: “Chẳng hay điện hạ có cao kiến gì?”
“A! Phụ thân ta trái lại nhớ rõ tình xưa với Tịch Thiên Lâu, nên đã đáp ứng hôn ước của Tịch Thiên Thương. Nếu đã như vậy, thì ít nhất trong nửa năm tới Bắc Thần quốc sẽ không xuống tay quá rõ ràng với Thiên quốc.” Bắc Thần Diêu Quang dễ dàng tránh khỏi sự thăm dò của Kim quốc hoàng đế.
Mặc kệ là hôn sự cùng Kiến An công chúa, hay cục diện hắn phải đối mặt khi hồi quốc, trong khoảng thời gian này Bắc Thần Diêu Quang sẽ không chủ động đi trêu chọc bất luận quốc gia nào.
Chẳng qua hắn tuy không tự mình đi trêu chọc, nhưng cũng biết lợi dụng những quốc khác đối phó Thiên quốc.
“Nửa năm tới, Kim quốc có thể thăm dò Thiên quốc một chút, ngươi cứ yên tâm, đợi ta ổn định thế cục trong Bắc Thần quốc sau đó sẽ trợ lực cho ngươi.” Trong ngữ khí lộ ra tràn đầy tự tin, Bắc Thần Diêu Quang hừ nhẹ, “A, nhưng đừng làm quá mức, cấp cho Tịch Thiên Thương chút phiền toái, làm cho hắn tâm không được tĩnh là tốt nhất.”
“Điện hạ nói rất đúng, người Kim quốc trong nội bộ Thiên quốc còn một ít, sang năm tuyệt đối không để cho Tịch Thiên Thương an an ổn ổn mở rộng thêm nữa.”
Dạ Vị Ương nghe ra điểm trọng yếu, bất quá không nghe được hai người kia nói chính xác danh tự những gián điệp trong Thiên quốc nhất thời có chút sốt ruột, chân nhỏ giẫm lên cái đùi trơn nhẵn của Bắc Thần Diêu Quang không cẩn thận rơi trúng địa phương kia của nam nhân.
Bất quá Dạ Vị Ương còn đang tập trung tinh thần nghe lén không mảy may chú ý, đang muốn trèo lên, móng vuốt mềm mại đạp vài cái, chợt cảm giác được thứ gì đó dưới chân từ nhuyễn biến thành cứng rắn.
“Ngao ngô.” Tiểu hồ ly nghi hoặc ô một tiếng, kỳ quái hắn không phải giẫm lên khăn tắm, càng kỳ quái Bắc Thần Diêu Quang vì sao không nói tiếp? (=]])
Kim quốc hoàng đế ở ngoài đồng dạng nghi hoặc, đợi hồi lâu không nghe thanh âm Bắc Thần Diêu Quang, lại nghe thấy tiếng kêu giống như tiểu cẩu, nhịn không được hỏi: “Điện hạ?”
“Những chuyện khác thảo luận sau, ta nghỉ ngơi một chút.” Bên trong truyền đến thanh âm Bắc Thần Diêu Quang, Kim quốc ứng thanh sau đó ly khai, không thể nghe được đối thoại hoàn chỉnh Dạ Vị Ương không khỏi có chút tang khí, muốn biết hai người này như thế nào mới nói một nửa liền ngưng?
Tiểu hồ ly nghi hoặc thoáng nhìn qua Bắc Thần Diêu Quang, này không nhìn còn khá, vừa nhìn liền dọa tiểu hồ ly nhảy dựng, mục quang thâm thúy trong mắt nam nhân kia tiểu hồ ly vô cùng quen thuộc, cũng ánh mắt đó hắn đã từng thấy qua ở trên người Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề.
Dạ Vị Ương biết đây là có ý nghĩa gì, nhưng, nhưng mà hắn hiện tại là tiểu hồ ly a!
“Ngao ngô!” Tiểu hồ ly cọ cọ cọ đi lên phía trên, dứt khoát ở địa phương nào đó của Bắc Thần Diêu Quang giẫm thêm mấy cước.
Bắc Thần Diêu Quang bắt lấy tiểu hồ ly đang muốn chạy trốn, trên mông Dạ Vị Ương nhẹ nhàng đánh ba cái: “Vật nhỏ, đừng giẫm.”
Dạ Vị Ương đâu có ngốc, chính là sau khi biến thành hồ ly đối với nhận thức một số việc không được linh mẫn như trước đây, hiện tại bị Bắc Thần Diêu Quang nhắc tỉnh, Dạ Vị Ương nhất thời hiểu được thứ hắn vừa giẫm đã cứng là vật gì.
Đều là nam nhân, Dạ Vị Ương biết lúc này hắn nên an phận thủ thường không nên động đậy, miễn cho lửa cháy đổ thêm dầu.
Chỉ là Bắc Thần Diêu Quang cũng quá khoa trương đi, đã bao lâu rồi chưa làm cái kia cái kia, bị hắn đạp hai cước liền phản ứng như vậy.
Bất quá sự tình phát sinh tiếp theo làm cho não Dạ Vị Ương teo đi một nửa, Bắc Thần Diêu Quang một tay ôm chặt hắn, hai má cùng môi dán lên cổ và đầu hắn, bạc thần (môi mỏng) trong lúc ấy ngẫu nhiên phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén.
Cho dù ở trong nước không nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng thở dốc của Bắc Thần Diêu Quang cùng màn nước dập dờn, thân là nam nhân Dạ Vị Ương có thể nào không biết Bắc Thần Diêu Quang đang làm cái gì.
Tên! Đại! Biến! Thái! Này!
Ôm! Hắn! Tự! An ủi!
Trước kia hắn cho rằng lời đồn đãi về Bắc Thần Diêu Quang quá khoa trương, hiện tại Dạ Vị Ương lại cảm thấy một chút cũng không khoa trương, căn bản là quá bảo thủ. Bản nhân Bắc Thần Diêu Quang so với lời đồn còn điên khùng hơn, còn biến thái hơn, bây giờ hắn đã lĩnh hội được toàn bộ điểm này rồi.
Từ ngày đó, sau khi đem hắn ném vào đại lang cẩu, Bắc Thần Diêu Quang tựa hồ không còn tra tấn hắn nữa, bình thường bất luận là đi nơi nào cũng đều mang hắn theo, mặc kệ là tắm rửa, đi ngủ hay ăn cơm.
Không quan tâm người khác thấy thế nào, mỗi ngày đều ôm hắn trong ngực, hầu hạ sơn trân hải vị, vết thương trên chân cũng được thái y tùy thời chăm sóc, càng miễn bàn mỗi ngày tắm rửa còn có tự tay nữ tì mát xa.
Dạ Vị Ương rốt cục cũng hưởng thụ một phen cảm giác làm sủng vật, hơn nữa là sủng vật quyền quý, gần đây thời tiết trở lạnh, Bắc Thần Diêu Quang không đơn giản thích đem hắn ôm vào ngực, cư nhiên còn sai người làm cho hắn một kiện quần áo.
Mỗi khi hắn muốn ra sân tản bộ, Bắc Thần Diêu Quang cũng sẽ cho người chuyên môn đi theo, đến lúc mệt mỏi muốn nằm sấp nghỉ ngơi, lập tức có người tiến lên cầm tấm thảm mềm mại trải trên mặt tuyết.
Dạ Vị Ương cảm thấy Bắc Thần Diêu Quang quả thực muốn đem hắn giống như tâm can bảo bối mà sủng tới trời, nhưng ai có thể nói trước ngay sau đó người này có đem hắn ném vào địa ngục hay không, đối với Bắc Thần Diêu Quang mà nói, không gì là không có khả năng.
Thời gian bọn họ ở lại Kim quốc không quá ba ngày, trong đó mỗi ngày Bắc Thần Diêu Quang chỉ dành một giờ ngắn ngủi để gặp Kim quốc hoàng đế hoặc công chúa, nhưng không còn nhắc đến Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề.
Dạ Vị Ương lại ngồi vào trong cỗ xe thoạt nhìn có chút đáng sợ kia, bên trong xe ngựa hắc sắc phá lệ xa hoa, cùng Bắc Thần Diêu Quang xuất phát đi đến quốc gia cường đại nhất lục địa – Bắc Thần quốc.
Cũng có nghĩa là, hắn cách Thiên quốc, cách Đại tướng tướng càng lúc càng xa.
Tiểu hồ ly giẫm lên băng ghế ghé đầu trên cửa sổ xe ngựa nhìn về phía Nam dần dần đi xa, hắn chẳng biết bản thân có ngày biến lại thành người hay không, hay vẫn duy trì như vậy, làm một con hồ ly.
Cổ đập lên cửa sổ xe ngựa, một tiếng thanh thúy giống như đụng phải thứ gì đó, Dạ Vị Ương nghi hoặc vươn móng vuốt sờ soạng trên cổ, dưới tầng tầng lớp lớp bạch mao dày rậm có một khối nhỏ nhỏ ngạnh ngạnh.
Đây là…
Dạ Vị Ương lập tức từ trên băng ghế nhảy xuống chạy đến trước gương nhỏ, từ sau khi biến thành hồ ly hắn chỉ ở trước gương vội vã nhìn qua cũng không để ý nhiều, hiện tại vừa soi gương vừa bới lớp lông, rất nhanh liền nhìn thấy mảnh ngọc bội lớn bằng ngón tay cái đang treo trên cổ hắn.
Dây tơ hồng, ngọc bội, Lưu Bá Hề.
Dạ Vị Ương nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ hắn không phải xuyên qua người hồ ly, mà là giống như trong giấc mơ ngày đó, biến thành hồ ly?
Bạn đang ?
Cửa xe ngựa bị người từ bên ngoài mở ra, Dạ Vị Ương giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng chạy trốn khỏi tấm gương, khập khiễng phóng vào ổ chăn trên giường, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn.
Bắc Thần Diêu Quang lập tức lướt qua bình phong tìm thấy tiểu hồ ly, cởi hài sau đó an vị ngồi bên giường, đưa tay kéo tiểu hồ ly ra khỏi chăn ôm vào trong ngực.
“Ngươi lúc nãy ghé ra cửa sổ nhìn cái gì, ở phía Nam, có người ngươi tưởng niệm sao?” Bắc Thần Diêu Quang lẩm bẩm cùng tiểu hồ ly nói chuyện, thấp giọng cười yếu ớt, hắn vuốt lông tiểu hồ ly: “Mặc kệ ngươi nghĩ đến ai, liền quên hắn đi, từ hôm nay ngươi là của ta, chỉ có thể tưởng niệm một mình ta.”
“Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, bất luận phát sinh chuyện gì cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta, tiểu hồ ly.” Gặp tiểu hồ ly không phản ứng, trong nhãn mâu Bắc Thần Diêu Quang lóe lên một tia sáng, hắn cười cúi đầu, nhẹ nhàng ở trên đầu nhỏ tiểu hồ ly hôn một cái.
“Ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời ta, tuy rằng không biết ngươi thật sự là hồ ly hay là yêu tinh, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về ta.” Bắc Thần Diêu Quang thỏa mãn đem tiểu hồ ly siết vào ngực, bỗng dưng nỉ non một câu: “Ngươi có thể biến thành người không? Nếu ngươi có thể, ta sẽ cho ngươi cùng ta phân hưởng thiên hạ này.”
_____________________________
Sự tình này về sau không cần phải nhiều lời, nếu như Bắc Thần hoàng đế là một tên ngu ngốc thì thôi, đằng này mỗi thế hệ quân vương Bắc Thần quốc đều ham thích khuếch trương quân sự, ngay lần đầu tiên Kim quốc đã bị quân đội Bắc Thần quốc chà đạp thê thảm, sau đó lại bị Bắc Thần Diêu Quang trêu chọc dùng chút thủ đoạn từ kinh tế chủ chốt biến thành khởi nghĩa nội bộ.
Dạ Vị Ương nguyên bản nghĩ rằng, mối quan hệ giữa Kim quốc và Bắc Thần quốc không phải đối nghịch cũng không phải hòa hợp, nhưng hiện tại nghe Kim quốc hoàng đế cùng Bắc Thần Diêu Quang nói chuyện, hắn phát hiện hoàn toàn không hẳn như vậy.
“Tịch Thiên Thương cũng thông minh, chủ động cùng Bắc Thần quốc thành lập hôn ước, hôn sự kia ta vốn không tính toán tiếp thu.”
Bắc Thần Diêu Quang ghé vào bên cạnh dục trì, làm cho tiểu hồ ly tựa vào ngực và đùi hắn, một bên cùng Kim quốc hoàng để ở gian ngoài nói chuyện, một bên ngẫu nhiên lấy bồ đào đã được rửa sạch uy tiểu hồ ly.
Bộ dáng nhàn nhã thích ý này, ngược lại giống như Bắc Thần Diêu Quang mới là chủ nhân của Kim quốc.
Dạ Vị Ương nghe thấy hai người nhắc tới Tịch Thiên Thương, lỗ tai không khỏi dựng lên, xem ra làm hồ ly cũng có chỗ tốt, có thể quang minh chính đại “nghe lén”.
Chân bị thương không thể chạm vào nước, Bắc Thần Diêu Quang cẩn thận để tiểu hồ ly nằm sấp trên ngực hắn, nâng chân đặt ở bả vai sẽ không đụng tới nước, lúc này Dạ Vị Ương dứt khoát đem đầu dựa hẳn trên vai Bắc Thần Diêu Quang, cố gắng dùng lực miễn cưỡng tựa vào.
Vừa ăn nho ngọt, vừa nghe hai đại nhân vật đàm luận bí mật quốc gia, rất thích ý.
“Từ khi Tịch Thiên Thương trở thành hoàng đế Thiên quốc, cùng Lưu Bá Hề hai người âm thầm diệt trừ đối lập, mấy năm nay nghe nói cựu thần tiền triều đã bị đuổi đi không ít, hoặc là tước quyền lực trong tay bọn họ, nếu như hiện tại lại đối với bè cánh thái hậu khai đao, ta xem Tịch Thiên Thương lòng muông dạ thú kia, sẽ không quá an phận.”
Kim quốc hoàng đế dẫn theo vài phần cẩn thận thăm dò: “Chẳng hay điện hạ có cao kiến gì?”
“A! Phụ thân ta trái lại nhớ rõ tình xưa với Tịch Thiên Lâu, nên đã đáp ứng hôn ước của Tịch Thiên Thương. Nếu đã như vậy, thì ít nhất trong nửa năm tới Bắc Thần quốc sẽ không xuống tay quá rõ ràng với Thiên quốc.” Bắc Thần Diêu Quang dễ dàng tránh khỏi sự thăm dò của Kim quốc hoàng đế.
Mặc kệ là hôn sự cùng Kiến An công chúa, hay cục diện hắn phải đối mặt khi hồi quốc, trong khoảng thời gian này Bắc Thần Diêu Quang sẽ không chủ động đi trêu chọc bất luận quốc gia nào.
Chẳng qua hắn tuy không tự mình đi trêu chọc, nhưng cũng biết lợi dụng những quốc khác đối phó Thiên quốc.
“Nửa năm tới, Kim quốc có thể thăm dò Thiên quốc một chút, ngươi cứ yên tâm, đợi ta ổn định thế cục trong Bắc Thần quốc sau đó sẽ trợ lực cho ngươi.” Trong ngữ khí lộ ra tràn đầy tự tin, Bắc Thần Diêu Quang hừ nhẹ, “A, nhưng đừng làm quá mức, cấp cho Tịch Thiên Thương chút phiền toái, làm cho hắn tâm không được tĩnh là tốt nhất.”
“Điện hạ nói rất đúng, người Kim quốc trong nội bộ Thiên quốc còn một ít, sang năm tuyệt đối không để cho Tịch Thiên Thương an an ổn ổn mở rộng thêm nữa.”
Dạ Vị Ương nghe ra điểm trọng yếu, bất quá không nghe được hai người kia nói chính xác danh tự những gián điệp trong Thiên quốc nhất thời có chút sốt ruột, chân nhỏ giẫm lên cái đùi trơn nhẵn của Bắc Thần Diêu Quang không cẩn thận rơi trúng địa phương kia của nam nhân.
Bất quá Dạ Vị Ương còn đang tập trung tinh thần nghe lén không mảy may chú ý, đang muốn trèo lên, móng vuốt mềm mại đạp vài cái, chợt cảm giác được thứ gì đó dưới chân từ nhuyễn biến thành cứng rắn.
“Ngao ngô.” Tiểu hồ ly nghi hoặc ô một tiếng, kỳ quái hắn không phải giẫm lên khăn tắm, càng kỳ quái Bắc Thần Diêu Quang vì sao không nói tiếp? (=]])
Kim quốc hoàng đế ở ngoài đồng dạng nghi hoặc, đợi hồi lâu không nghe thanh âm Bắc Thần Diêu Quang, lại nghe thấy tiếng kêu giống như tiểu cẩu, nhịn không được hỏi: “Điện hạ?”
“Những chuyện khác thảo luận sau, ta nghỉ ngơi một chút.” Bên trong truyền đến thanh âm Bắc Thần Diêu Quang, Kim quốc ứng thanh sau đó ly khai, không thể nghe được đối thoại hoàn chỉnh Dạ Vị Ương không khỏi có chút tang khí, muốn biết hai người này như thế nào mới nói một nửa liền ngưng?
Tiểu hồ ly nghi hoặc thoáng nhìn qua Bắc Thần Diêu Quang, này không nhìn còn khá, vừa nhìn liền dọa tiểu hồ ly nhảy dựng, mục quang thâm thúy trong mắt nam nhân kia tiểu hồ ly vô cùng quen thuộc, cũng ánh mắt đó hắn đã từng thấy qua ở trên người Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề.
Dạ Vị Ương biết đây là có ý nghĩa gì, nhưng, nhưng mà hắn hiện tại là tiểu hồ ly a!
“Ngao ngô!” Tiểu hồ ly cọ cọ cọ đi lên phía trên, dứt khoát ở địa phương nào đó của Bắc Thần Diêu Quang giẫm thêm mấy cước.
Bắc Thần Diêu Quang bắt lấy tiểu hồ ly đang muốn chạy trốn, trên mông Dạ Vị Ương nhẹ nhàng đánh ba cái: “Vật nhỏ, đừng giẫm.”
Dạ Vị Ương đâu có ngốc, chính là sau khi biến thành hồ ly đối với nhận thức một số việc không được linh mẫn như trước đây, hiện tại bị Bắc Thần Diêu Quang nhắc tỉnh, Dạ Vị Ương nhất thời hiểu được thứ hắn vừa giẫm đã cứng là vật gì.
Đều là nam nhân, Dạ Vị Ương biết lúc này hắn nên an phận thủ thường không nên động đậy, miễn cho lửa cháy đổ thêm dầu.
Chỉ là Bắc Thần Diêu Quang cũng quá khoa trương đi, đã bao lâu rồi chưa làm cái kia cái kia, bị hắn đạp hai cước liền phản ứng như vậy.
Bất quá sự tình phát sinh tiếp theo làm cho não Dạ Vị Ương teo đi một nửa, Bắc Thần Diêu Quang một tay ôm chặt hắn, hai má cùng môi dán lên cổ và đầu hắn, bạc thần (môi mỏng) trong lúc ấy ngẫu nhiên phát ra tiếng rên rỉ kiềm nén.
Cho dù ở trong nước không nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng thở dốc của Bắc Thần Diêu Quang cùng màn nước dập dờn, thân là nam nhân Dạ Vị Ương có thể nào không biết Bắc Thần Diêu Quang đang làm cái gì.
Tên! Đại! Biến! Thái! Này!
Ôm! Hắn! Tự! An ủi!
Trước kia hắn cho rằng lời đồn đãi về Bắc Thần Diêu Quang quá khoa trương, hiện tại Dạ Vị Ương lại cảm thấy một chút cũng không khoa trương, căn bản là quá bảo thủ. Bản nhân Bắc Thần Diêu Quang so với lời đồn còn điên khùng hơn, còn biến thái hơn, bây giờ hắn đã lĩnh hội được toàn bộ điểm này rồi.
Từ ngày đó, sau khi đem hắn ném vào đại lang cẩu, Bắc Thần Diêu Quang tựa hồ không còn tra tấn hắn nữa, bình thường bất luận là đi nơi nào cũng đều mang hắn theo, mặc kệ là tắm rửa, đi ngủ hay ăn cơm.
Không quan tâm người khác thấy thế nào, mỗi ngày đều ôm hắn trong ngực, hầu hạ sơn trân hải vị, vết thương trên chân cũng được thái y tùy thời chăm sóc, càng miễn bàn mỗi ngày tắm rửa còn có tự tay nữ tì mát xa.
Dạ Vị Ương rốt cục cũng hưởng thụ một phen cảm giác làm sủng vật, hơn nữa là sủng vật quyền quý, gần đây thời tiết trở lạnh, Bắc Thần Diêu Quang không đơn giản thích đem hắn ôm vào ngực, cư nhiên còn sai người làm cho hắn một kiện quần áo.
Mỗi khi hắn muốn ra sân tản bộ, Bắc Thần Diêu Quang cũng sẽ cho người chuyên môn đi theo, đến lúc mệt mỏi muốn nằm sấp nghỉ ngơi, lập tức có người tiến lên cầm tấm thảm mềm mại trải trên mặt tuyết.
Dạ Vị Ương cảm thấy Bắc Thần Diêu Quang quả thực muốn đem hắn giống như tâm can bảo bối mà sủng tới trời, nhưng ai có thể nói trước ngay sau đó người này có đem hắn ném vào địa ngục hay không, đối với Bắc Thần Diêu Quang mà nói, không gì là không có khả năng.
Thời gian bọn họ ở lại Kim quốc không quá ba ngày, trong đó mỗi ngày Bắc Thần Diêu Quang chỉ dành một giờ ngắn ngủi để gặp Kim quốc hoàng đế hoặc công chúa, nhưng không còn nhắc đến Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề.
Dạ Vị Ương lại ngồi vào trong cỗ xe thoạt nhìn có chút đáng sợ kia, bên trong xe ngựa hắc sắc phá lệ xa hoa, cùng Bắc Thần Diêu Quang xuất phát đi đến quốc gia cường đại nhất lục địa – Bắc Thần quốc.
Cũng có nghĩa là, hắn cách Thiên quốc, cách Đại tướng tướng càng lúc càng xa.
Tiểu hồ ly giẫm lên băng ghế ghé đầu trên cửa sổ xe ngựa nhìn về phía Nam dần dần đi xa, hắn chẳng biết bản thân có ngày biến lại thành người hay không, hay vẫn duy trì như vậy, làm một con hồ ly.
Cổ đập lên cửa sổ xe ngựa, một tiếng thanh thúy giống như đụng phải thứ gì đó, Dạ Vị Ương nghi hoặc vươn móng vuốt sờ soạng trên cổ, dưới tầng tầng lớp lớp bạch mao dày rậm có một khối nhỏ nhỏ ngạnh ngạnh.
Đây là…
Dạ Vị Ương lập tức từ trên băng ghế nhảy xuống chạy đến trước gương nhỏ, từ sau khi biến thành hồ ly hắn chỉ ở trước gương vội vã nhìn qua cũng không để ý nhiều, hiện tại vừa soi gương vừa bới lớp lông, rất nhanh liền nhìn thấy mảnh ngọc bội lớn bằng ngón tay cái đang treo trên cổ hắn.
Dây tơ hồng, ngọc bội, Lưu Bá Hề.
Dạ Vị Ương nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ hắn không phải xuyên qua người hồ ly, mà là giống như trong giấc mơ ngày đó, biến thành hồ ly?
Bạn đang ?
Cửa xe ngựa bị người từ bên ngoài mở ra, Dạ Vị Ương giật mình tỉnh lại, hắn vội vàng chạy trốn khỏi tấm gương, khập khiễng phóng vào ổ chăn trên giường, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn.
Bắc Thần Diêu Quang lập tức lướt qua bình phong tìm thấy tiểu hồ ly, cởi hài sau đó an vị ngồi bên giường, đưa tay kéo tiểu hồ ly ra khỏi chăn ôm vào trong ngực.
“Ngươi lúc nãy ghé ra cửa sổ nhìn cái gì, ở phía Nam, có người ngươi tưởng niệm sao?” Bắc Thần Diêu Quang lẩm bẩm cùng tiểu hồ ly nói chuyện, thấp giọng cười yếu ớt, hắn vuốt lông tiểu hồ ly: “Mặc kệ ngươi nghĩ đến ai, liền quên hắn đi, từ hôm nay ngươi là của ta, chỉ có thể tưởng niệm một mình ta.”
“Ta sẽ đối xử tốt với ngươi, bất luận phát sinh chuyện gì cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta, tiểu hồ ly.” Gặp tiểu hồ ly không phản ứng, trong nhãn mâu Bắc Thần Diêu Quang lóe lên một tia sáng, hắn cười cúi đầu, nhẹ nhàng ở trên đầu nhỏ tiểu hồ ly hôn một cái.
“Ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời ta, tuy rằng không biết ngươi thật sự là hồ ly hay là yêu tinh, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về ta.” Bắc Thần Diêu Quang thỏa mãn đem tiểu hồ ly siết vào ngực, bỗng dưng nỉ non một câu: “Ngươi có thể biến thành người không? Nếu ngươi có thể, ta sẽ cho ngươi cùng ta phân hưởng thiên hạ này.”
_____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.