Chương 154: Quyển 3 - Chương 29: Tiểu hồ ly ra đời (thượng)
Vạn Diệt Chi Thương
01/01/2017
Chương thứ hai mươi chín – Tiểu hồ ly ra đời (thượng)
…
[#team_Tịch_Thiên_Thương =)))]
Cơn sóng sẽ không chỉ có một, mà thường cơn sóng thứ nhất cách cơn sóng thứ hai từ mười đến hai mươi phút, lúc này đoàn người bọn họ đang ở phụ cận ngọn núi tìm kiếm cứu giúp những người không may mắn, không có cách đi đến địa phương xa hơn.
Mấy binh lính có ý muốn đi tìm Lý phu nhân cùng đứa nhỏ, Dạ Vị Ương cũng đi theo cùng, Chước Hoa thấy thế nghĩ đem nam nhân ngăn lại.
“Đại nhân, ngươi không thể đi, sẽ rất nguy hiểm!”
“Ta là cửu vĩ hồ, sẽ không dễ dàng chết như vậy, huống chi chẳng lẽ ngươi đã quên, ta có thể khiến cho thú điểu báo tin nếu có tình huống xảy ra, trước khi sóng thần đến ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Gặp Chước Hoa vẻ mặt ngưng trọng, Dạ Vị Ương trầm giọng nói: “Đại tướng quân muốn bảo hộ mỗi một người dân, ta cũng vậy, hơn nữa bên cạnh Lý phu nhân còn có đứa nhỏ.”
Hắn cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình giấu dưới lớp quần áo, tiểu hồ ly còn chưa đi ra hắn đã yêu thương không chịu nổi, hài tử đối với mẫu thân có bao nhiêu trọng yếu, hắn có thể hiểu được.
“Một người bất luận là mất đi mẫu thân hay hài tử, cũng đều là chuyện cực kỳ đau lòng, ta không thể nhìn việc như vậy phát sinh trước mắt ta, mà ta lại nhẫn tâm thờ ơ.”
Nếu hắn có năng lực đi cứu người khác, lại bởi vì sợ chết mà không dám vươn tay, thì so với giết người có khác gì nhau?
“Ta đi với ngươi.” Nếu không thể khuyên can Dạ Vị Ương, Chước Hoa chỉ có thể cùng đi.
Thời gian không nhiều lắm, Dạ Vị Ương, Chước Hoa cùng hai binh lính nhanh chóng hướng đến nóc căn nhà liêu xiêu vừa rồi, nước biển còn chưa hoàn toàn rút đi cao tới đầu gối bọn họ, bờ biển nguyên bản sạch sẽ bây giờ chỉ còn một mảnh xơ xác tiêu điều, trên mặt đất khắp nơi đều là nhánh cây gãy rụng cùng nhà cửa bị phá vỡ, cảnh tượng hoang tàn đổ nát, thậm chí còn có xác người chết trên mặt vẫn nguyên thần tình hoảng sợ.
Dạ Vị Ương không dám xem nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn phi điểu vần vũ trên không trung, chỉ về một hướng nói: “Bên kia có người sống.”
Vài người nhanh chóng chạy qua, quả nhiên phát hiện một nam tử bị gãy chân, hai binh lính vội vàng nâng người lên, Dạ Vị Ương nhìn gốc đại thụ bên cạnh, nói: “Các ngươi trước để người ở đây, chúng ta bây giờ trở về khẳng định không kịp.”
Chước Hoa cùng Dạ Vị Ương tiếp tục đi về phía trước, chợt lớn tiếng hô: “Lý phu nhân!”
Rất nhanh, bọn họ nghe được cách đó không xa truyền đến giọng nói nữ nhân suy yếu: “Ta… Ta ở đây!”
“Lý phu nhân!”
Chước Hoa cùng Dạ Vị Ương vội chạy qua, quả nhiên phát hiện phía sau căn nhà rách nát Lý phu nhân bởi vì mất máu quá nhiều mà nằm bất động, bên cạnh là đứa nhỏ đang khóc nỉ non.
Thấy được Dạ Vị Ương cùng Chước Hoa, trong mắt Lý phu nhân nhất thời tràn ngập cảm kích và xấu hổ, trước đó không lâu nàng còn hoài nghi lời nói Dạ Vị Ương, hiện tại lại là người này đến cứu nàng.
“Cứu hài tử của ta.” Rõ ràng đứa nhỏ được bảo hộ rất tốt chẳng chút thương tổn, nhưng Lý phu nhân vẫn nhớ kĩ hài tử của nàng, đều không quan tâm đến trên người mình đầy những vết thương đáng sợ.
Nhìn Lý phu nhân không chút nề hà khẩn thiết cầu xin, Dạ Vị Ương nhất thời cảm động, tiểu hồ ly trong bụng giống như cảm nhận thấy tình cảm mẫu tử đơn thuần này mà khẽ động đậy.
“Chước Hoa, ngươi cõng Lý phu nhân, ta ôm đứa nhỏ, nhanh đến gốc cây bên kia.”
Dạ Vị Ương cũng không trì hoãn, loan thắt lưng ôm lấy đứa nhỏ, Chước Hoa cũng nhanh đem Lý phu nhân không còn khả năng cử động vác lên lưng, bốn người hướng đến gốc đại thụ chạy đi.
“Nhanh, nhanh lên!” Ngẩng đầu nhìn phi điểu xoay vòng trên không, Dạ Vị Ương liên tục đốc thúc.
Trận sóng thần tiếp theo, đã sắp đến gần.
So với cơn sóng lần trước, trận sóng lần này còn cao hơn gấp mấy lần từ xa xa đánh tới, càng ngày càng tiếp cận nhóm người Dạ Vị Ương.
Chước Hoa cõng Lý phu nhân chạy nhanh đến khỏa đại thụ, dưới sự giúp đỡ của đám người trên cây đem Lý phu nhân kéo lên, sau đó Chước Hoa quay lại tìm Dạ Vị Ương.
“Đại nhân, ngươi lên đi!”
“Mang đứa nhỏ lên trước.”
Sóng biển lao nhanh đã muốn gần ngay trước mắt, Dạ Vị Ương hướng sóng biển thoáng nhìn qua, đã cách không quá trăm thước, hắn cắn chặt răng đẩy hài tử lên cây, trên thân cây đã có bốn đại nhân cùng đứa nhỏ, không còn chỗ để nhét thêm người, nếu chứa thêm người e rằng nhánh cây sẽ chịu không nổi mà gãy xuống.
Chước Hoa không có nghĩ nhiều như vậy, một phen vươn tay ôm lấy Dạ Vị Ương, chân vào đạp vào nước chính là lúc sóng biển đánh tới.
“Ôm lấy cây!”
Tường sóng lần này cao hơn lần trước rất nhiều, Dạ Vị Ương hô to một tiếng, mọi người đều nhắm mắt ôm lấy thân cây, sóng biển hung mãnh từ trên người bọn họ phát qua, đứa nhỏ khóc lớn đảo mắt bị sóng biển cuốn trôi đi.
Lý phu nhân tê tâm liệt phế khóc thành tiếng, nước biển đã sớm biến tóc tai nàng tán loạn, nếu không phải binh lính bên cạnh nắm chặt nàng, chỉ sợ nàng đã nhảy theo.
“Đại nhân!” Đột nhiên phát hiện người bên cạnh không thấy đâu, Chước Hoa quay đầu liền thấy Dạ Vị Ương nhảy vào trong nước.
Nam nhân trong cơn sóng xuất ra mấy cái đuôi, một cái quấn lấy thân cây, còn hai cái khác bao lấy đứa nhỏ thiếu chút nữa bị nước biển cuốn đi.
Nước biển cuồn cuộn không ngừng trùng kích phía sau, thân cây bị nước biển liên tục đánh vào văng ra vài mảnh vỡ, nam nhân hô hấp có chút khó khăn, Dạ Vị Ương không gặp được vật thể nào có thể quơ lấy, chỉ có thể gắt gao bám vào thân cây kéo đứa nhỏ về phía mình.
“Chiếu cố hài tử của phu nhân.”
Đuôi đau đến lợi hại, Dạ Vị Ương đem đứa nhỏ đưa cho Chước Hoa trên cây, Chước Hoa một tay ôm lấy, vừa nhấc mắt, liền thấy nhánh cây gãy theo nước biển vọt tới đây.
“Đại nhân!”
Thình lình xảy ra va chạm mãnh liệt lập tức khiến Dạ Vị Ương đập vào trong nước, tiếng hét của Chước Hoa trên mặt nước rơi vào lỗ tai Dạ Vị Ương như thực như huyễn.
Dạ Vị Ương theo bản năng cúi đầu ôm lấy bụng mình, đuôi trên người bò lên mặt nước đụng phải nhánh cây, hắn ghé vào nhánh cây thở phì phò, giãy dụa một hồi nhánh cây hiện ra vết nứt, hắn quay đầu nhìn đám người Chước Hoa, trong nháy mắt ngắn ngủi cơ hồ nhìn thấy Lý phu nhân bọn họ.
,,,,,,,,,,
,,,,,,,,,,
“Ân…”
Rõ ràng trên bầu trời là ánh dương xán lạn, nhưng dưới mặt đất lại là tai họa to lớn.
Dạ Vị Ương ngọ ngoạy từ trên mặt đất hỗn độn đứng lên, đau quá!
Hắn cúi đầu nhìn, cái đuôi bị rách không ngừng chảy máu, hắn nhắm mắt chịu đựng cơn đau thu đuôi trở về.
Hoàn hảo, không phải rất đau.
Hắn thoáng thở nhẹ một hơi, may mắn bản thân chính là cửu vĩ hồ cơ thể đặc biệt, nếu đổi lại là người khác chỉ e lành ít dữ nhiều.
Sau khi đứng lên Dạ Vị Ương khẩn trương ôm bụng, hoàn hảo, tiểu hồ ly vẫn còn, hắn có thể cảm giác được hơi thở của tiểu hồ ly.
Trong lòng tối vướng bận chính là tiểu hồ ly, không có việc gì khiến Dạ Vị Ương thoáng an tâm, hắn nhìn quanh bốn phía, không biết chính mình bị sóng biển đánh dạt vào đâu, xung quanh hoang tàn đổ nát không một bóng người.
Cũng chẳng biết sóng thần còn có thể tới hay không, Dạ Vị Ương không vội trở về tìm đám người Chước Hoa, theo phi điểu trên không dẫn dắt hắn tìm được một sơn động nhỏ có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Trong sơn động có một cỗ hương vị chẳng mấy dễ chịu thuộc về phân động vật, Dạ Vị Ương đại khái đoán được sơn động này hẳn là “nhà” của động vật nào đó.
Quả nhiên, thời điểm bước vào Dạ Vị Ương thấy được một đôi mắt màu xanh lục phát ra trong bóng đêm, rất nhanh Dạ Vị Ương liền nhìn rõ động vật trong động là dạng gì.
Một lão hổ.
“Ngao ngô” lão hổ hướng Dạ Vị Ương khẽ gầm một tiếng, có chút khẩn trương ở trước mặt Dạ Vị Ương đi tới đi lui.
“Đừng sợ, chúng ta ở trong này không có việc gì, sóng thần sẽ không đánh tới đây.” Dạ Vị Ương đi đến vươn tay sờ đầu lão hổ, đại lão hổ hung mãnh rất nhanh ngay tại trong lòng bàn tay Dạ Vị Ương biến thành đại miêu nhu thuận.
Vừa rồi tinh thần bị buộc chặt Dạ Vị Ương không cảm thấy mệt mỏi, hiện tại bình yên vô sự, bản thân thả lỏng liền có chút hư thoát vô lực, hắn dựa vào thân thể mềm mại của lão hổ ngồi xuống.
“Tiểu hồ ly, thực xin lỗi, ta lại khiến ngươi chịu khổ.” Cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng, Dạ Vị Ương áy náy thì thầm, “Ta không đủ tư cách làm một phụ thân, đúng không?”
“Không nên trách phụ thân không đem ngươi trở về, phụ thân rất thương ngươi, chẳng qua… phụ thân không có biện pháp nhìn thấy những thân nhân khác mất đi hài tử.”
Như vậy thực khổ, Dạ Vị Ương đã từng trải qua.
Nguyên nhân chính là đã trải qua, mới biết được loại khổ sở này không phải người bình thường có thể tiếp nhận được, hắn không muốn nhìn thấy có người chết trước mặt hắn, nhất là khi hắn có thể vươn tay cứu.
Dạ Vị Ương yên lặng cầu nguyện, nếu lão thiên gia nghe thấy lời hắn, hắn hy vọng ngài sẽ phù hộ cho Lưu Bá Hề đang không rõ nơi nào, còn có Tịch Thiên Thương trên biển, những người gặp nạn trong thảm họa lần này, cùng với đứa nhỏ trong bụng hắn.
“Thực xin lỗi, tiểu hồ ly, thực xin lỗi!”
Bụng đột nhiên nhói lên, Dạ Vị Ương tưởng tiểu hồ ly đáp lại hắn, chính là bình thường tiểu hồ ly đáp lại hắn cũng không đau như vậy, cơn đau vẫn chưa chịu lắng xuống.
Chẳng lẽ tiểu hồ ly xảy ra vấn đề!
?
Dạ Vị Ương không dám nghĩ nhiều, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, Dạ Vị Ương loan thắt lưng không ngừng vỗ về bụng muốn cho tiểu hồ ly chút ấm áp, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đừng dọa phụ thân, tiểu hồ ly.
Ngươi sẽ không có việc gì, vật nhỏ.
Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, trừ bỏ lão hổ làm bạn bên người hắn thì không có ai cả, Dạ Vị Ương nhất thời cảm thấy một trận mất mác cùng sợ hãi.
Bất luận là ai, hắn đều hy vọng hiện tại có người bên cạnh bồi hắn.
“Đau quá!”
Một hôi lạnh trên trán từng giọt chảy xuống, Dạ Vị Ương cắn môi ngã xuống trên người lão hổ, lão hổ có chút nôn nóng khẽ kêu một tiếng, rồi lại không biết làm thế nào trợ giúp nam nhân này.
Cái đuôi đỡ lấy thắt lưng hơi phiếm đau, Dạ Vị Ương quay đầu nhìn cái đuôi đột nhiên xuất ra, vừa rồi còn chảy máu đầm đìa hiện tại đã khôi phục hoàn hảo như ban đầu, nhưng hắn chưa có muốn xuất đuôi ra, Dạ Vị Ương chậm rãi phát hiện chính mình đã biến trở lại nguyên thể cửu vĩ hồ.
Đầu tiên là đuôi, sau đó là từ chi, chỉ chốc lát sau Dạ Vị Ương vừa rồi còn là con người liền biến thành đại hồ ly chín đuôi.
Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn bụng mình, thời điểm làm người bụng nhô lên cũng không rõ ràng, sau khi biến thành cửu vĩ hồ liền to tròn thấy rõ, không ngừng phát ra từng trận đau đớn.
Chẳng lẽ…
Không thể nào?!
Dạ Vị Ương nhất thời kinh hãi, hắn không phải là… sắp sinh đi?!
Hết chương thứ hai mươi chín
…
[#team_Tịch_Thiên_Thương =)))]
Cơn sóng sẽ không chỉ có một, mà thường cơn sóng thứ nhất cách cơn sóng thứ hai từ mười đến hai mươi phút, lúc này đoàn người bọn họ đang ở phụ cận ngọn núi tìm kiếm cứu giúp những người không may mắn, không có cách đi đến địa phương xa hơn.
Mấy binh lính có ý muốn đi tìm Lý phu nhân cùng đứa nhỏ, Dạ Vị Ương cũng đi theo cùng, Chước Hoa thấy thế nghĩ đem nam nhân ngăn lại.
“Đại nhân, ngươi không thể đi, sẽ rất nguy hiểm!”
“Ta là cửu vĩ hồ, sẽ không dễ dàng chết như vậy, huống chi chẳng lẽ ngươi đã quên, ta có thể khiến cho thú điểu báo tin nếu có tình huống xảy ra, trước khi sóng thần đến ta sẽ nhanh chóng quay về.”
Gặp Chước Hoa vẻ mặt ngưng trọng, Dạ Vị Ương trầm giọng nói: “Đại tướng quân muốn bảo hộ mỗi một người dân, ta cũng vậy, hơn nữa bên cạnh Lý phu nhân còn có đứa nhỏ.”
Hắn cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình giấu dưới lớp quần áo, tiểu hồ ly còn chưa đi ra hắn đã yêu thương không chịu nổi, hài tử đối với mẫu thân có bao nhiêu trọng yếu, hắn có thể hiểu được.
“Một người bất luận là mất đi mẫu thân hay hài tử, cũng đều là chuyện cực kỳ đau lòng, ta không thể nhìn việc như vậy phát sinh trước mắt ta, mà ta lại nhẫn tâm thờ ơ.”
Nếu hắn có năng lực đi cứu người khác, lại bởi vì sợ chết mà không dám vươn tay, thì so với giết người có khác gì nhau?
“Ta đi với ngươi.” Nếu không thể khuyên can Dạ Vị Ương, Chước Hoa chỉ có thể cùng đi.
Thời gian không nhiều lắm, Dạ Vị Ương, Chước Hoa cùng hai binh lính nhanh chóng hướng đến nóc căn nhà liêu xiêu vừa rồi, nước biển còn chưa hoàn toàn rút đi cao tới đầu gối bọn họ, bờ biển nguyên bản sạch sẽ bây giờ chỉ còn một mảnh xơ xác tiêu điều, trên mặt đất khắp nơi đều là nhánh cây gãy rụng cùng nhà cửa bị phá vỡ, cảnh tượng hoang tàn đổ nát, thậm chí còn có xác người chết trên mặt vẫn nguyên thần tình hoảng sợ.
Dạ Vị Ương không dám xem nhiều, hắn ngẩng đầu nhìn phi điểu vần vũ trên không trung, chỉ về một hướng nói: “Bên kia có người sống.”
Vài người nhanh chóng chạy qua, quả nhiên phát hiện một nam tử bị gãy chân, hai binh lính vội vàng nâng người lên, Dạ Vị Ương nhìn gốc đại thụ bên cạnh, nói: “Các ngươi trước để người ở đây, chúng ta bây giờ trở về khẳng định không kịp.”
Chước Hoa cùng Dạ Vị Ương tiếp tục đi về phía trước, chợt lớn tiếng hô: “Lý phu nhân!”
Rất nhanh, bọn họ nghe được cách đó không xa truyền đến giọng nói nữ nhân suy yếu: “Ta… Ta ở đây!”
“Lý phu nhân!”
Chước Hoa cùng Dạ Vị Ương vội chạy qua, quả nhiên phát hiện phía sau căn nhà rách nát Lý phu nhân bởi vì mất máu quá nhiều mà nằm bất động, bên cạnh là đứa nhỏ đang khóc nỉ non.
Thấy được Dạ Vị Ương cùng Chước Hoa, trong mắt Lý phu nhân nhất thời tràn ngập cảm kích và xấu hổ, trước đó không lâu nàng còn hoài nghi lời nói Dạ Vị Ương, hiện tại lại là người này đến cứu nàng.
“Cứu hài tử của ta.” Rõ ràng đứa nhỏ được bảo hộ rất tốt chẳng chút thương tổn, nhưng Lý phu nhân vẫn nhớ kĩ hài tử của nàng, đều không quan tâm đến trên người mình đầy những vết thương đáng sợ.
Nhìn Lý phu nhân không chút nề hà khẩn thiết cầu xin, Dạ Vị Ương nhất thời cảm động, tiểu hồ ly trong bụng giống như cảm nhận thấy tình cảm mẫu tử đơn thuần này mà khẽ động đậy.
“Chước Hoa, ngươi cõng Lý phu nhân, ta ôm đứa nhỏ, nhanh đến gốc cây bên kia.”
Dạ Vị Ương cũng không trì hoãn, loan thắt lưng ôm lấy đứa nhỏ, Chước Hoa cũng nhanh đem Lý phu nhân không còn khả năng cử động vác lên lưng, bốn người hướng đến gốc đại thụ chạy đi.
“Nhanh, nhanh lên!” Ngẩng đầu nhìn phi điểu xoay vòng trên không, Dạ Vị Ương liên tục đốc thúc.
Trận sóng thần tiếp theo, đã sắp đến gần.
So với cơn sóng lần trước, trận sóng lần này còn cao hơn gấp mấy lần từ xa xa đánh tới, càng ngày càng tiếp cận nhóm người Dạ Vị Ương.
Chước Hoa cõng Lý phu nhân chạy nhanh đến khỏa đại thụ, dưới sự giúp đỡ của đám người trên cây đem Lý phu nhân kéo lên, sau đó Chước Hoa quay lại tìm Dạ Vị Ương.
“Đại nhân, ngươi lên đi!”
“Mang đứa nhỏ lên trước.”
Sóng biển lao nhanh đã muốn gần ngay trước mắt, Dạ Vị Ương hướng sóng biển thoáng nhìn qua, đã cách không quá trăm thước, hắn cắn chặt răng đẩy hài tử lên cây, trên thân cây đã có bốn đại nhân cùng đứa nhỏ, không còn chỗ để nhét thêm người, nếu chứa thêm người e rằng nhánh cây sẽ chịu không nổi mà gãy xuống.
Chước Hoa không có nghĩ nhiều như vậy, một phen vươn tay ôm lấy Dạ Vị Ương, chân vào đạp vào nước chính là lúc sóng biển đánh tới.
“Ôm lấy cây!”
Tường sóng lần này cao hơn lần trước rất nhiều, Dạ Vị Ương hô to một tiếng, mọi người đều nhắm mắt ôm lấy thân cây, sóng biển hung mãnh từ trên người bọn họ phát qua, đứa nhỏ khóc lớn đảo mắt bị sóng biển cuốn trôi đi.
Lý phu nhân tê tâm liệt phế khóc thành tiếng, nước biển đã sớm biến tóc tai nàng tán loạn, nếu không phải binh lính bên cạnh nắm chặt nàng, chỉ sợ nàng đã nhảy theo.
“Đại nhân!” Đột nhiên phát hiện người bên cạnh không thấy đâu, Chước Hoa quay đầu liền thấy Dạ Vị Ương nhảy vào trong nước.
Nam nhân trong cơn sóng xuất ra mấy cái đuôi, một cái quấn lấy thân cây, còn hai cái khác bao lấy đứa nhỏ thiếu chút nữa bị nước biển cuốn đi.
Nước biển cuồn cuộn không ngừng trùng kích phía sau, thân cây bị nước biển liên tục đánh vào văng ra vài mảnh vỡ, nam nhân hô hấp có chút khó khăn, Dạ Vị Ương không gặp được vật thể nào có thể quơ lấy, chỉ có thể gắt gao bám vào thân cây kéo đứa nhỏ về phía mình.
“Chiếu cố hài tử của phu nhân.”
Đuôi đau đến lợi hại, Dạ Vị Ương đem đứa nhỏ đưa cho Chước Hoa trên cây, Chước Hoa một tay ôm lấy, vừa nhấc mắt, liền thấy nhánh cây gãy theo nước biển vọt tới đây.
“Đại nhân!”
Thình lình xảy ra va chạm mãnh liệt lập tức khiến Dạ Vị Ương đập vào trong nước, tiếng hét của Chước Hoa trên mặt nước rơi vào lỗ tai Dạ Vị Ương như thực như huyễn.
Dạ Vị Ương theo bản năng cúi đầu ôm lấy bụng mình, đuôi trên người bò lên mặt nước đụng phải nhánh cây, hắn ghé vào nhánh cây thở phì phò, giãy dụa một hồi nhánh cây hiện ra vết nứt, hắn quay đầu nhìn đám người Chước Hoa, trong nháy mắt ngắn ngủi cơ hồ nhìn thấy Lý phu nhân bọn họ.
,,,,,,,,,,
,,,,,,,,,,
“Ân…”
Rõ ràng trên bầu trời là ánh dương xán lạn, nhưng dưới mặt đất lại là tai họa to lớn.
Dạ Vị Ương ngọ ngoạy từ trên mặt đất hỗn độn đứng lên, đau quá!
Hắn cúi đầu nhìn, cái đuôi bị rách không ngừng chảy máu, hắn nhắm mắt chịu đựng cơn đau thu đuôi trở về.
Hoàn hảo, không phải rất đau.
Hắn thoáng thở nhẹ một hơi, may mắn bản thân chính là cửu vĩ hồ cơ thể đặc biệt, nếu đổi lại là người khác chỉ e lành ít dữ nhiều.
Sau khi đứng lên Dạ Vị Ương khẩn trương ôm bụng, hoàn hảo, tiểu hồ ly vẫn còn, hắn có thể cảm giác được hơi thở của tiểu hồ ly.
Trong lòng tối vướng bận chính là tiểu hồ ly, không có việc gì khiến Dạ Vị Ương thoáng an tâm, hắn nhìn quanh bốn phía, không biết chính mình bị sóng biển đánh dạt vào đâu, xung quanh hoang tàn đổ nát không một bóng người.
Cũng chẳng biết sóng thần còn có thể tới hay không, Dạ Vị Ương không vội trở về tìm đám người Chước Hoa, theo phi điểu trên không dẫn dắt hắn tìm được một sơn động nhỏ có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Trong sơn động có một cỗ hương vị chẳng mấy dễ chịu thuộc về phân động vật, Dạ Vị Ương đại khái đoán được sơn động này hẳn là “nhà” của động vật nào đó.
Quả nhiên, thời điểm bước vào Dạ Vị Ương thấy được một đôi mắt màu xanh lục phát ra trong bóng đêm, rất nhanh Dạ Vị Ương liền nhìn rõ động vật trong động là dạng gì.
Một lão hổ.
“Ngao ngô” lão hổ hướng Dạ Vị Ương khẽ gầm một tiếng, có chút khẩn trương ở trước mặt Dạ Vị Ương đi tới đi lui.
“Đừng sợ, chúng ta ở trong này không có việc gì, sóng thần sẽ không đánh tới đây.” Dạ Vị Ương đi đến vươn tay sờ đầu lão hổ, đại lão hổ hung mãnh rất nhanh ngay tại trong lòng bàn tay Dạ Vị Ương biến thành đại miêu nhu thuận.
Vừa rồi tinh thần bị buộc chặt Dạ Vị Ương không cảm thấy mệt mỏi, hiện tại bình yên vô sự, bản thân thả lỏng liền có chút hư thoát vô lực, hắn dựa vào thân thể mềm mại của lão hổ ngồi xuống.
“Tiểu hồ ly, thực xin lỗi, ta lại khiến ngươi chịu khổ.” Cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng, Dạ Vị Ương áy náy thì thầm, “Ta không đủ tư cách làm một phụ thân, đúng không?”
“Không nên trách phụ thân không đem ngươi trở về, phụ thân rất thương ngươi, chẳng qua… phụ thân không có biện pháp nhìn thấy những thân nhân khác mất đi hài tử.”
Như vậy thực khổ, Dạ Vị Ương đã từng trải qua.
Nguyên nhân chính là đã trải qua, mới biết được loại khổ sở này không phải người bình thường có thể tiếp nhận được, hắn không muốn nhìn thấy có người chết trước mặt hắn, nhất là khi hắn có thể vươn tay cứu.
Dạ Vị Ương yên lặng cầu nguyện, nếu lão thiên gia nghe thấy lời hắn, hắn hy vọng ngài sẽ phù hộ cho Lưu Bá Hề đang không rõ nơi nào, còn có Tịch Thiên Thương trên biển, những người gặp nạn trong thảm họa lần này, cùng với đứa nhỏ trong bụng hắn.
“Thực xin lỗi, tiểu hồ ly, thực xin lỗi!”
Bụng đột nhiên nhói lên, Dạ Vị Ương tưởng tiểu hồ ly đáp lại hắn, chính là bình thường tiểu hồ ly đáp lại hắn cũng không đau như vậy, cơn đau vẫn chưa chịu lắng xuống.
Chẳng lẽ tiểu hồ ly xảy ra vấn đề!
?
Dạ Vị Ương không dám nghĩ nhiều, trong lòng một mảnh lạnh lẽo, Dạ Vị Ương loan thắt lưng không ngừng vỗ về bụng muốn cho tiểu hồ ly chút ấm áp, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đừng dọa phụ thân, tiểu hồ ly.
Ngươi sẽ không có việc gì, vật nhỏ.
Dạ Vị Ương ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, trừ bỏ lão hổ làm bạn bên người hắn thì không có ai cả, Dạ Vị Ương nhất thời cảm thấy một trận mất mác cùng sợ hãi.
Bất luận là ai, hắn đều hy vọng hiện tại có người bên cạnh bồi hắn.
“Đau quá!”
Một hôi lạnh trên trán từng giọt chảy xuống, Dạ Vị Ương cắn môi ngã xuống trên người lão hổ, lão hổ có chút nôn nóng khẽ kêu một tiếng, rồi lại không biết làm thế nào trợ giúp nam nhân này.
Cái đuôi đỡ lấy thắt lưng hơi phiếm đau, Dạ Vị Ương quay đầu nhìn cái đuôi đột nhiên xuất ra, vừa rồi còn chảy máu đầm đìa hiện tại đã khôi phục hoàn hảo như ban đầu, nhưng hắn chưa có muốn xuất đuôi ra, Dạ Vị Ương chậm rãi phát hiện chính mình đã biến trở lại nguyên thể cửu vĩ hồ.
Đầu tiên là đuôi, sau đó là từ chi, chỉ chốc lát sau Dạ Vị Ương vừa rồi còn là con người liền biến thành đại hồ ly chín đuôi.
Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn bụng mình, thời điểm làm người bụng nhô lên cũng không rõ ràng, sau khi biến thành cửu vĩ hồ liền to tròn thấy rõ, không ngừng phát ra từng trận đau đớn.
Chẳng lẽ…
Không thể nào?!
Dạ Vị Ương nhất thời kinh hãi, hắn không phải là… sắp sinh đi?!
Hết chương thứ hai mươi chín
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.