Chương 26
Trần Tiểu Thái
17/10/2020
Mấy ngày qua, tấu chương phê phán Hạ Mẫn Chi tấp nập như tuyết rơi, chất đầy trên bàn Văn Đế.
Các châu ở Giang Nam và đất phong Lâm Tương dân chúng sục sôi đã đành, ngay cả bá tính thành Tĩnh Phong cũng lan truyền lời đồn Thái tử lập mưu hãm hại, Duệ vương hàm oan chịu khuất, với Hạ đại nhân kết án bừa bãi càng ô ngôn uế ngữ, thóa mạ trăm bề.
———
Nhưng chưa ngã xuống nền đá cứng rắn.
Thấy Hạ Mẫn Chi lảo đảo, thân hình Niếp Thập Tam đã sớm di chuyển, đưa tay đỡ lấy thắt lưng hắn, Đàn Khinh Trần chậm một bước, hai tay rút lại, thoát khỏi xiềng xích, đỡ vai hắn.
Nhãn thần hai người chạm trán, Đàn Khinh Trần mỉm cười, Niếp Thập Tam diện vô biểu tình, nhưng đều không buông tay.
Hạ Mẫn Chi nhắm mắt lại định thần, điều hòa khí tức, bất giác nhích lại gần Niếp Thập Tam, né tránh bàn tay Đàn Khinh Trần.
Đàn Khinh Trần thấp giọng thở dài, lặng lẽ thoái lui mấy bước.
Hạ Mẫn Chi ngồi xuống, đầu vẫn còn choáng váng đến cơ hồ ngồi không vững, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Thái tử trong mắt lộ vẻ vui mừng, lập tức ra lệnh thay một cặp cùm sắt khác mỗi bên nặng mười ba cân cho Đàn Khinh Trần.
Hạ Mẫn Chi tim thình thịch đập loạn, hận đến nghiến răng, cau mày, đã nghĩ ra đối sách, chỉ là vẫn còn chút lưỡng lự.
Mệnh trời khó cãi, lòng vua khó dò, nghịch vẩy rồng, có được bao nhiêu hoàng ân sủng ái cũng nhất định tránh không khỏi lôi đình đại nộ.
Dưới thiên uy, liệu mình có thịt nát xương tan?
Ngẩng đầu nhìn Niếp Thập Tam đang đứng nghiêng bên cạnh, lại thấy nhãn thần hắn thuần túy kiên định cực kỳ lãnh tĩnh, không hề có vẻ do dự.
Tựa hồ biết chuyện trong lòng hắn muốn hỏi, Niếp Thập Tam nhẹ giọng nói thẳng: “Phàm mọi việc đều phải tin vào chính mình, đừng để áp lực bên ngoài làm hoang mang lay động.”
Chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, vừa yêu thương vừa kiêu ngạo, quả quyết nói: “Ngươi cứ hành động. Vạn nhất hoàng đế giáng tội, ta vẫn có thể bảo hộ ngươi chu toàn.”
Hạ Mẫn Chi trong lòng quyết đoán, mục quang sáng ngời, cao giọng nói: “Thánh chỉ đã hạ, nếu đã do Đại Lý Tự kết án, các phạm nhân cũng nên theo bổn quan về Đại Lý Tự hầu quyết.” Đảo mắt nhìn Thái tử: “Thái tử điện hạ có ý kiến gì không?”
Thái tử thấy thế cục nháy mắt vãn hồi, trong lòng mừng rỡ, cười nói: “Vất vả cho Hạ đại nhân. Hạ đại nhân xưa nay phán đoán sáng suốt, hy vọng ngươi mau chóng trở về Tĩnh Phong, phụ hoàng đang chờ văn thư kết án của vụ trọng án mưu nghịch này.”
Hạ Mẫn Chi thản nhiên nói: “Vi thần không dám chậm trễ.”
Hai mắt Phó Lâm Ý vốn luôn khép hờ đột nhiên mở to, lớn tiếng nói: “Thái tử hiền chất, Thập tứ hoàng thúc mưu nghịch của ngươi hiện tại lòng bàn chân bị bỏng nặng, ngón tay cũng bị cắt sống, thương tích đầy mình, Thập nhất thúc xin ngươi chút ân điển, để Thập tứ thúc ngươi ở trên xe ta tịnh dưỡng vài ngày, về đến Tĩnh Phong rồi hãy tống hắn vào trọng ngục Đại Lý Tự thẳng tay hành hạ!”
Lời này nói đến vừa gian vừa xảo, một mạch “hiền chất”, “hoàng thúc ngươi”, rõ ràng đang giở trò ăn vạ vô lại.
Thái tử giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng không chỗ phát tiết.
Phó Lâm Ý xem như không nhìn thấy hắn, đứng lên quỳ bên cạnh Đàn Khinh Trần, ngấn lệ cười nói: “Lão Thập tứ, Thập nhất ca vô dụng, chỉ có thể làm được chừng này.”
Cùm sắt vô cùng thô cứng, mép cùm sắc bén đã cứa vào cổ tay chảy máu, nhưng Đàn Khinh Trần lại cười to nói: “Ân tình của Thập nhất ca, Khinh Trần ghi tạc trong lòng, cả đời không quên.”
Cho dù đang cười lớn, nhưng một chút cũng không thấy khoa trường hống hách, chỉ thấy khoan khoái ung dung.
Đoạn quay về phía Hạ Mẫn Chi, ôm quyền cười nói: “Cũng đa tạ Mẫn Chi đã nhọc lòng.”
Hạ Mẫn Chi nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí, vương gia cũng đừng cảm thấy quá oan uổng, có ngôi miếu nào không có ma chết oan đâu? Nghĩ thoáng một chút.”
Đàn Khinh Trần nghe xong, mục quang lóe sáng, cuối cùng ngưng đọng thành nhãn thần ấm áp hoàn toàn tin cậy.
Đoàn người ngày đi đêm nghỉ, mười hôm sau về tới Tĩnh Phong.
Hạ Mẫn Chi ngay hôm hồi kinh liền hoàn thành văn thư kết án, sao chép ra gửi cho lục bộ, công bố các phủ.
Áng văn thư vừa phát, nhất thời cả thành xôn xao, kinh động triều thần. Đầu đường cuối ngõ, triều đình quan phủ gần như đều bàn tán về chuyện này.
Hạ Mẫn Chi trong văn thư Đại Lý Tự phê rằng: Án mưu nghịch của Đàn Khinh Trần nghi vấn cùng sơ hở quá nhiều, không thể định tội. Về phần cưỡng gian dân nữ nạp làm thiếp, bức tử chính thê chứng cớ xác thực, theo luật có thể xử chém đầu.
Văn thư chẳng ra sao đến không thể tưởng tượng được, trọng án mưu nghịch bị phủi sạch sẽ, ngang ngạnh phán thành án bức hôn sát thê.
Văn Đế nhìn chằm chằm văn thư suốt nửa canh giờ, tức giận đến phát run, hồi lâu mới đập bàn cả giận nói: “Giỏi cho Hạ Mẫn Chi! Hay cho một chiêu phủ để trừu tân (*)!”
Ho đến mấy đêm liền đều không thể chợp mắt, ngự y xem ba bốn hồi, kê đơn, đêm nay rốt cuộc cũng ngủ được một lát, sáng sớm thượng triều.
Lâm triều, Giám sát Ngự sử quả nhiên đồng loạt công kích.
Đàn Khinh Trần hùng tài đại lược, an bang tế thế, chỉ riêng điểm này, đã khiến trọng thần trong triều có vài phần tôn sùng, lại thêm đức tính khiêm hòa, một lòng vì dân, vốn luôn rất được nhân tâm.
Vụ án này người sáng suốt vừa nhìn liền biết do Thái tử một tay mưu hại, quần thần trong triều đã dằn xuống bao nhiêu bất mãn cùng không phục, hiện tại nhìn lại, còn bị Đại Lý Tự phán xét qua loa càn quấy như thế, lập tức một bụng bi phẫn đều bùng nổ.
Ngự Sử cả đêm đó viết tấu chương, chê trách Đại Lý Tự thừa Hạ Mẫn Chi đi ngược lại lý lẽ, hồ đồ mê muội, còn xin chọn ra người khác phúc thẩm án này.
Văn Đế bởi vì gần đây thường cảm thấy tinh thần thể xác đều mệt mỏi, toàn ho ra máu, trong lòng biết bệnh tình đã thành, lo ngại vạn nhất bệnh nặng, Thái tử vô pháp khống chế Đàn Khinh Trần, bèn thay đổi chủ ý tha hắn một mạng, toan tính lệnh Hạ Mẫn Chi mau chóng kết án, trước khi chưa bị dân oán thán quá nhiều giết chết Đàn Khinh Trần.
Nào ngờ Hạ Mẫn Chi một thiên văn thư kết án, chẳng những không dẫn nước dập lửa, mà còn đổ thêm một gáo dầu sôi vào ngọn lửa, cư nhiên liều mạng bị ngàn người chỉ trích, cũng phải phán cho án này khiến nhân thần đều phẫn nộ, bi tráng đến ai ai cũng biết, khơi dậy sóng gió động trời, nhất định phải tra ra ngọn nguồn thanh thiên bạch nhật.
Hiện tại thái bình thịnh thế, dân dám nói thẳng, thần dám can gián, vụ trọng án này, rốt cuộc đã bị làm ầm ĩ tới mức không thể vãn hồi.
Mấy ngày qua, tấu chương phê phán Hạ Mẫn Chi tấp nập như tuyết rơi, chất đầy trên bàn Văn Đế.
Các châu ở Giang Nam và đất phong Lâm Tương dân chúng sục sôi đã đành, ngay cả bá tính thành Tĩnh Phong cũng lan truyền lời đồn Thái tử lập mưu hãm hại, Duệ vương hàm oan chịu khuất, với Hạ đại nhân kết án bừa bãi càng ô ngôn uế ngữ, thóa mạ trăm bề.
Hôm nay vạn dân biểu của bá tính Giang Nam minh oan cho Đàn Khinh Trần đã đưa đến Tĩnh Phong, Văn Đế vừa nhìn, ngay cả danh tính của tri phủ các châu cũng đều xuất hiện trên đó, không sót một ai.
Không khỏi thở dài một tiếng, bưng chén ngọc đầy nước thuốc đen đặc, uống cạn một hơi, chỉ cảm thấy trong miệng trong lòng đều chua xót khôn kể, đang định ăn chút mứt quả, lại thấy Thục Hoa phu nhân dẫn theo tiểu hoàng tử Phó Toán Thao đến, tiểu hoàng tử chỉ mới bốn tuổi, cực kỳ thông minh đáng yêu, rất được Văn Đế sủng ái, vừa thấy phụ hoàng thì câu đầu tiên chính là: “Thập tứ thúc oan uổng, Thái tử ca ca là người xấu.”
Văn Đế mỉm cười nhìn Thục Hoa phu nhân, cũng không nói gì.
Thục Hoa phu nhân có chút mất tự nhiên.
Nhất thời Từ Diên tiến vào bẩm cáo: “Phương thượng thư và Cung thị lang ở ngoài cung cầu kiến Hoàng thượng…” Nhìn sắc mặt Văn Đế, do dự nói: “Xem chừng cũng là vì vụ án của Duệ vương mà đến.”
Văn Đế thần sắc khẽ biến, nhắm mắt lại: “Bảo họ về đi, nói là trẫm đã có chủ ý.”
Hôm sau Văn Đế hạ chỉ, thiếu khanh Đại Lý Tự Dương Lục phúc thẩm án này.
Hôm nay Hạ Mẫn Chi theo thường lệ đi bộ tới Đại Lý Tự, suốt dọc đường cũng theo thường lệ nghe tam cô lục bà phiến phu tẩu tốt vô cùng đông đủ thay phiên nhau mắng cẩu quan Hạ Mẫn Chi.
Tiếng mắng của Trịnh đại thúc mỗ heo đặc biệt lớn, nghe như sét đánh bên tai, cứ mắng một câu lại treo một khối thịt heo lên, tư thế mỹ diệu có thể so với Giang Hà kiếm đỉnh thiên lập địa mà Niếp Thập Tam luyện; tiếng mắng của Vương đại nương bán giày thêu hoa lại phá lệ phấn khích, mắng đến đôi mắt mờ già nua cũng lóe sáng lên, tinh quang bắn khắp bốn bề, rủa đến hai má phấn hồng thoạt nhìn không kém gì thiếu nữ mười sáu.
Hạ Mẫn Chi nghe đến hứng thú, thấp giọng lẩm bẩm: “May là bọn họ không biết ta.”
Niếp Thập Tam như thường lệ luôn giữ khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không nói không rằng.
Tới Đại Lý Tự, Hạ Mẫn Chi trực tiếp đi tìm Dương Lục, giao cho hắn toàn bộ ghi chép khi mình thẩm án ở Lâm Châu cùng với ghi chép của ngỗ tác nghiệm thi, cười nói: “Coi như vứt được củ khoai lang nóng bỏng tay này, chỉ là phải vất vả cho Dương đại nhân.”
Dương Lục tiếp nhận quyển tông, nói: “Ngươi cần gì phải gạt ta? Không nhờ ngươi đánh đổi thanh danh liều mạng đưa ra phán xét hồ đồ này, Duệ vương e rằng đã bị tống vào nhà lao tử tù, làm sao còn đến phiên ta phúc thẩm?”
Lật vài trang xem thử, nhíu mày nói: “Nhét bình vào bụng chính là vị này?”
Hạ Mẫn Chi nói: “Có lẽ là văn thư Lâm Châu phủ Ân Tinh, kẻ này chuyên nghĩ ra và thử nghiệm các loại cực hình.”
Dương Lục cười lạnh: “Loại người này dễ xử nhất, dùng cách thức mà hắn nghĩ ra tận tâm áp dụng lên người hắn, tự nhiên chuyện gì cũng khai.”
Hạ Mẫn Chi gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ở Lâm Châu ta đã thẩm vấn rõ ràng Tề Vân Vĩnh và Yên Dạ Lai, không biết khẩu cung của Duệ vương phi ngươi đã xem qua chưa?”
Dương Lục nói: “Xem thì xem rồi, cứ cảm thấy có chỗ không đúng, cổ quái không nói nên lời.”
Hạ Mẫn Chi biết Dương Lục xưa nay luôn thiên về dụng hình tra khảo, cũng không nhiều lời, lật đến khẩu cung của Duệ Vương phi và Đàn Khinh Trần, nói: “Dấu tay trên mười bốn trang lời khai, đều không phải do người sống ấn xuống.”
“Bảy trang lời khai của Duệ vương phi, dấu tay có ngang có dọc, hỗn loạn không quy luật, Thái tử chỉ biết lấy dấu tay người chết, nhưng không biết con người sau khi chết đi vân tay không còn giống với lúc sinh tiền.”
“Năm trước ta từng xem một lượt tất cả quyển tông án cũ của hai mươi năm qua, trong đó, một trang kết án về án oan ở Nam Cương có nhắc tới biến hóa của thi thể sau khi chết đi. Đại khái là sau nửa canh giờ sẽ xuất hiện hiện tượng thi cương, sau hai canh giờ sẽ toàn thân cương cứng, sau mười hai canh giờ độ cương bắt đầu giảm, da thịt dần dần mềm rục, nếu không thu liệm, sẽ bắt đầu thối rữa.”
Đem khẩu cung soi dưới ánh nắng, nói: “Ngươi xem hình trạng cùng đường vân của dấu tay này, có lẽ bọn chúng chép từng trang lời khai mất mấy canh giờ, trang thứ bảy dấu tay rõ ràng cho thấy sự biến hóa từ mềm thành cứng, từ thưa thành khít.”
Dương Lục cầm lấy khẩu cung của Đàn Khinh Trần quan sát, thập phần bội phục: “Quả nhiên! Trang thứ bảy của Duệ vương gia cũng vậy.” Tâm niệm chợt động, cả giận nói: “Thảo nào ngón cái bên tay phải của Duệ vương gia bị cắt mất.”
Hạ Mẫn Chi trầm ngâm nói: “Nhưng án này vẫn còn có điểm khó xử… chính là Thái tử.”
Dương Lục im lặng, nửa ngày mới nói: “Đêm qua Từ công công ghé thăm.”
Vẻ mặt do dự, cười khổ: “Vụ án này cho dù được đưa ra ánh sáng, e rằng thủ phạm cũng là một kẻ chịu tội thay.”
“Mạc Thái Vi?”
Dương Lục gật đầu.
Hạ Mẫn Chi nhất thời trầm mặc, lúc này kết án, kẻ chết chính là Đàn Khinh Trần, phúc thẩm lại, kẻ chết chính là Mạc Thái Vi —— chung quy vẫn phải chết oan một người.
Thấy Dương Lục thần tình ảm đạm, nghĩ nghĩ, an ủi: “Mạc Thái Vi kia tuy có khả năng bị Thái tử bức bách, nhưng cũng là tòng phạm, không tính là oan.”
Dương Lục lắc đầu, thở dài: “Hôm nào mời ngươi uống rượu vậy.”
Hạ Mẫn Chi đáp ứng, cáo từ lui ra, mới đi tới khoảnh sân, chợt nghe thấy tiếng cước bộ dồn dập, Dương Lục đuổi theo sau, gọi: “Hạ đại nhân dừng bước.”
Trong khoảnh sân của Đại Lý Tự, rải đầy đá đen, vài gốc đại thụ tuy không còn xanh, nhưng vẫn cao lớn khuất trời, đường bệ kiêu ngạo trong gió rét.
Thiếu khanh Dương Lục chỉnh chu lại quan phục, bình tâm tĩnh khí, phất áo, cúi người, khom lưng, cung kính hành lễ, thật lâu sau mới đứng dậy rời đi.
Trọng ngục Đại Lý Tự.
Niếp Thập Tam nhìn Đàn Khinh Trần, đột nhiên mở miệng: “Đàn sư huynh, ngươi luôn tính kế rất hay.”
———
(*) Phủ để trừu tân: (Bớt lửa dưới nồi) là kế sách thứ 27 trong Tam thập lục kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.
Các châu ở Giang Nam và đất phong Lâm Tương dân chúng sục sôi đã đành, ngay cả bá tính thành Tĩnh Phong cũng lan truyền lời đồn Thái tử lập mưu hãm hại, Duệ vương hàm oan chịu khuất, với Hạ đại nhân kết án bừa bãi càng ô ngôn uế ngữ, thóa mạ trăm bề.
———
Nhưng chưa ngã xuống nền đá cứng rắn.
Thấy Hạ Mẫn Chi lảo đảo, thân hình Niếp Thập Tam đã sớm di chuyển, đưa tay đỡ lấy thắt lưng hắn, Đàn Khinh Trần chậm một bước, hai tay rút lại, thoát khỏi xiềng xích, đỡ vai hắn.
Nhãn thần hai người chạm trán, Đàn Khinh Trần mỉm cười, Niếp Thập Tam diện vô biểu tình, nhưng đều không buông tay.
Hạ Mẫn Chi nhắm mắt lại định thần, điều hòa khí tức, bất giác nhích lại gần Niếp Thập Tam, né tránh bàn tay Đàn Khinh Trần.
Đàn Khinh Trần thấp giọng thở dài, lặng lẽ thoái lui mấy bước.
Hạ Mẫn Chi ngồi xuống, đầu vẫn còn choáng váng đến cơ hồ ngồi không vững, sắc mặt trắng bệch như giấy.
Thái tử trong mắt lộ vẻ vui mừng, lập tức ra lệnh thay một cặp cùm sắt khác mỗi bên nặng mười ba cân cho Đàn Khinh Trần.
Hạ Mẫn Chi tim thình thịch đập loạn, hận đến nghiến răng, cau mày, đã nghĩ ra đối sách, chỉ là vẫn còn chút lưỡng lự.
Mệnh trời khó cãi, lòng vua khó dò, nghịch vẩy rồng, có được bao nhiêu hoàng ân sủng ái cũng nhất định tránh không khỏi lôi đình đại nộ.
Dưới thiên uy, liệu mình có thịt nát xương tan?
Ngẩng đầu nhìn Niếp Thập Tam đang đứng nghiêng bên cạnh, lại thấy nhãn thần hắn thuần túy kiên định cực kỳ lãnh tĩnh, không hề có vẻ do dự.
Tựa hồ biết chuyện trong lòng hắn muốn hỏi, Niếp Thập Tam nhẹ giọng nói thẳng: “Phàm mọi việc đều phải tin vào chính mình, đừng để áp lực bên ngoài làm hoang mang lay động.”
Chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, vừa yêu thương vừa kiêu ngạo, quả quyết nói: “Ngươi cứ hành động. Vạn nhất hoàng đế giáng tội, ta vẫn có thể bảo hộ ngươi chu toàn.”
Hạ Mẫn Chi trong lòng quyết đoán, mục quang sáng ngời, cao giọng nói: “Thánh chỉ đã hạ, nếu đã do Đại Lý Tự kết án, các phạm nhân cũng nên theo bổn quan về Đại Lý Tự hầu quyết.” Đảo mắt nhìn Thái tử: “Thái tử điện hạ có ý kiến gì không?”
Thái tử thấy thế cục nháy mắt vãn hồi, trong lòng mừng rỡ, cười nói: “Vất vả cho Hạ đại nhân. Hạ đại nhân xưa nay phán đoán sáng suốt, hy vọng ngươi mau chóng trở về Tĩnh Phong, phụ hoàng đang chờ văn thư kết án của vụ trọng án mưu nghịch này.”
Hạ Mẫn Chi thản nhiên nói: “Vi thần không dám chậm trễ.”
Hai mắt Phó Lâm Ý vốn luôn khép hờ đột nhiên mở to, lớn tiếng nói: “Thái tử hiền chất, Thập tứ hoàng thúc mưu nghịch của ngươi hiện tại lòng bàn chân bị bỏng nặng, ngón tay cũng bị cắt sống, thương tích đầy mình, Thập nhất thúc xin ngươi chút ân điển, để Thập tứ thúc ngươi ở trên xe ta tịnh dưỡng vài ngày, về đến Tĩnh Phong rồi hãy tống hắn vào trọng ngục Đại Lý Tự thẳng tay hành hạ!”
Lời này nói đến vừa gian vừa xảo, một mạch “hiền chất”, “hoàng thúc ngươi”, rõ ràng đang giở trò ăn vạ vô lại.
Thái tử giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng không chỗ phát tiết.
Phó Lâm Ý xem như không nhìn thấy hắn, đứng lên quỳ bên cạnh Đàn Khinh Trần, ngấn lệ cười nói: “Lão Thập tứ, Thập nhất ca vô dụng, chỉ có thể làm được chừng này.”
Cùm sắt vô cùng thô cứng, mép cùm sắc bén đã cứa vào cổ tay chảy máu, nhưng Đàn Khinh Trần lại cười to nói: “Ân tình của Thập nhất ca, Khinh Trần ghi tạc trong lòng, cả đời không quên.”
Cho dù đang cười lớn, nhưng một chút cũng không thấy khoa trường hống hách, chỉ thấy khoan khoái ung dung.
Đoạn quay về phía Hạ Mẫn Chi, ôm quyền cười nói: “Cũng đa tạ Mẫn Chi đã nhọc lòng.”
Hạ Mẫn Chi nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí, vương gia cũng đừng cảm thấy quá oan uổng, có ngôi miếu nào không có ma chết oan đâu? Nghĩ thoáng một chút.”
Đàn Khinh Trần nghe xong, mục quang lóe sáng, cuối cùng ngưng đọng thành nhãn thần ấm áp hoàn toàn tin cậy.
Đoàn người ngày đi đêm nghỉ, mười hôm sau về tới Tĩnh Phong.
Hạ Mẫn Chi ngay hôm hồi kinh liền hoàn thành văn thư kết án, sao chép ra gửi cho lục bộ, công bố các phủ.
Áng văn thư vừa phát, nhất thời cả thành xôn xao, kinh động triều thần. Đầu đường cuối ngõ, triều đình quan phủ gần như đều bàn tán về chuyện này.
Hạ Mẫn Chi trong văn thư Đại Lý Tự phê rằng: Án mưu nghịch của Đàn Khinh Trần nghi vấn cùng sơ hở quá nhiều, không thể định tội. Về phần cưỡng gian dân nữ nạp làm thiếp, bức tử chính thê chứng cớ xác thực, theo luật có thể xử chém đầu.
Văn thư chẳng ra sao đến không thể tưởng tượng được, trọng án mưu nghịch bị phủi sạch sẽ, ngang ngạnh phán thành án bức hôn sát thê.
Văn Đế nhìn chằm chằm văn thư suốt nửa canh giờ, tức giận đến phát run, hồi lâu mới đập bàn cả giận nói: “Giỏi cho Hạ Mẫn Chi! Hay cho một chiêu phủ để trừu tân (*)!”
Ho đến mấy đêm liền đều không thể chợp mắt, ngự y xem ba bốn hồi, kê đơn, đêm nay rốt cuộc cũng ngủ được một lát, sáng sớm thượng triều.
Lâm triều, Giám sát Ngự sử quả nhiên đồng loạt công kích.
Đàn Khinh Trần hùng tài đại lược, an bang tế thế, chỉ riêng điểm này, đã khiến trọng thần trong triều có vài phần tôn sùng, lại thêm đức tính khiêm hòa, một lòng vì dân, vốn luôn rất được nhân tâm.
Vụ án này người sáng suốt vừa nhìn liền biết do Thái tử một tay mưu hại, quần thần trong triều đã dằn xuống bao nhiêu bất mãn cùng không phục, hiện tại nhìn lại, còn bị Đại Lý Tự phán xét qua loa càn quấy như thế, lập tức một bụng bi phẫn đều bùng nổ.
Ngự Sử cả đêm đó viết tấu chương, chê trách Đại Lý Tự thừa Hạ Mẫn Chi đi ngược lại lý lẽ, hồ đồ mê muội, còn xin chọn ra người khác phúc thẩm án này.
Văn Đế bởi vì gần đây thường cảm thấy tinh thần thể xác đều mệt mỏi, toàn ho ra máu, trong lòng biết bệnh tình đã thành, lo ngại vạn nhất bệnh nặng, Thái tử vô pháp khống chế Đàn Khinh Trần, bèn thay đổi chủ ý tha hắn một mạng, toan tính lệnh Hạ Mẫn Chi mau chóng kết án, trước khi chưa bị dân oán thán quá nhiều giết chết Đàn Khinh Trần.
Nào ngờ Hạ Mẫn Chi một thiên văn thư kết án, chẳng những không dẫn nước dập lửa, mà còn đổ thêm một gáo dầu sôi vào ngọn lửa, cư nhiên liều mạng bị ngàn người chỉ trích, cũng phải phán cho án này khiến nhân thần đều phẫn nộ, bi tráng đến ai ai cũng biết, khơi dậy sóng gió động trời, nhất định phải tra ra ngọn nguồn thanh thiên bạch nhật.
Hiện tại thái bình thịnh thế, dân dám nói thẳng, thần dám can gián, vụ trọng án này, rốt cuộc đã bị làm ầm ĩ tới mức không thể vãn hồi.
Mấy ngày qua, tấu chương phê phán Hạ Mẫn Chi tấp nập như tuyết rơi, chất đầy trên bàn Văn Đế.
Các châu ở Giang Nam và đất phong Lâm Tương dân chúng sục sôi đã đành, ngay cả bá tính thành Tĩnh Phong cũng lan truyền lời đồn Thái tử lập mưu hãm hại, Duệ vương hàm oan chịu khuất, với Hạ đại nhân kết án bừa bãi càng ô ngôn uế ngữ, thóa mạ trăm bề.
Hôm nay vạn dân biểu của bá tính Giang Nam minh oan cho Đàn Khinh Trần đã đưa đến Tĩnh Phong, Văn Đế vừa nhìn, ngay cả danh tính của tri phủ các châu cũng đều xuất hiện trên đó, không sót một ai.
Không khỏi thở dài một tiếng, bưng chén ngọc đầy nước thuốc đen đặc, uống cạn một hơi, chỉ cảm thấy trong miệng trong lòng đều chua xót khôn kể, đang định ăn chút mứt quả, lại thấy Thục Hoa phu nhân dẫn theo tiểu hoàng tử Phó Toán Thao đến, tiểu hoàng tử chỉ mới bốn tuổi, cực kỳ thông minh đáng yêu, rất được Văn Đế sủng ái, vừa thấy phụ hoàng thì câu đầu tiên chính là: “Thập tứ thúc oan uổng, Thái tử ca ca là người xấu.”
Văn Đế mỉm cười nhìn Thục Hoa phu nhân, cũng không nói gì.
Thục Hoa phu nhân có chút mất tự nhiên.
Nhất thời Từ Diên tiến vào bẩm cáo: “Phương thượng thư và Cung thị lang ở ngoài cung cầu kiến Hoàng thượng…” Nhìn sắc mặt Văn Đế, do dự nói: “Xem chừng cũng là vì vụ án của Duệ vương mà đến.”
Văn Đế thần sắc khẽ biến, nhắm mắt lại: “Bảo họ về đi, nói là trẫm đã có chủ ý.”
Hôm sau Văn Đế hạ chỉ, thiếu khanh Đại Lý Tự Dương Lục phúc thẩm án này.
Hôm nay Hạ Mẫn Chi theo thường lệ đi bộ tới Đại Lý Tự, suốt dọc đường cũng theo thường lệ nghe tam cô lục bà phiến phu tẩu tốt vô cùng đông đủ thay phiên nhau mắng cẩu quan Hạ Mẫn Chi.
Tiếng mắng của Trịnh đại thúc mỗ heo đặc biệt lớn, nghe như sét đánh bên tai, cứ mắng một câu lại treo một khối thịt heo lên, tư thế mỹ diệu có thể so với Giang Hà kiếm đỉnh thiên lập địa mà Niếp Thập Tam luyện; tiếng mắng của Vương đại nương bán giày thêu hoa lại phá lệ phấn khích, mắng đến đôi mắt mờ già nua cũng lóe sáng lên, tinh quang bắn khắp bốn bề, rủa đến hai má phấn hồng thoạt nhìn không kém gì thiếu nữ mười sáu.
Hạ Mẫn Chi nghe đến hứng thú, thấp giọng lẩm bẩm: “May là bọn họ không biết ta.”
Niếp Thập Tam như thường lệ luôn giữ khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng không nói không rằng.
Tới Đại Lý Tự, Hạ Mẫn Chi trực tiếp đi tìm Dương Lục, giao cho hắn toàn bộ ghi chép khi mình thẩm án ở Lâm Châu cùng với ghi chép của ngỗ tác nghiệm thi, cười nói: “Coi như vứt được củ khoai lang nóng bỏng tay này, chỉ là phải vất vả cho Dương đại nhân.”
Dương Lục tiếp nhận quyển tông, nói: “Ngươi cần gì phải gạt ta? Không nhờ ngươi đánh đổi thanh danh liều mạng đưa ra phán xét hồ đồ này, Duệ vương e rằng đã bị tống vào nhà lao tử tù, làm sao còn đến phiên ta phúc thẩm?”
Lật vài trang xem thử, nhíu mày nói: “Nhét bình vào bụng chính là vị này?”
Hạ Mẫn Chi nói: “Có lẽ là văn thư Lâm Châu phủ Ân Tinh, kẻ này chuyên nghĩ ra và thử nghiệm các loại cực hình.”
Dương Lục cười lạnh: “Loại người này dễ xử nhất, dùng cách thức mà hắn nghĩ ra tận tâm áp dụng lên người hắn, tự nhiên chuyện gì cũng khai.”
Hạ Mẫn Chi gật đầu, nghiêm mặt nói: “Ở Lâm Châu ta đã thẩm vấn rõ ràng Tề Vân Vĩnh và Yên Dạ Lai, không biết khẩu cung của Duệ vương phi ngươi đã xem qua chưa?”
Dương Lục nói: “Xem thì xem rồi, cứ cảm thấy có chỗ không đúng, cổ quái không nói nên lời.”
Hạ Mẫn Chi biết Dương Lục xưa nay luôn thiên về dụng hình tra khảo, cũng không nhiều lời, lật đến khẩu cung của Duệ Vương phi và Đàn Khinh Trần, nói: “Dấu tay trên mười bốn trang lời khai, đều không phải do người sống ấn xuống.”
“Bảy trang lời khai của Duệ vương phi, dấu tay có ngang có dọc, hỗn loạn không quy luật, Thái tử chỉ biết lấy dấu tay người chết, nhưng không biết con người sau khi chết đi vân tay không còn giống với lúc sinh tiền.”
“Năm trước ta từng xem một lượt tất cả quyển tông án cũ của hai mươi năm qua, trong đó, một trang kết án về án oan ở Nam Cương có nhắc tới biến hóa của thi thể sau khi chết đi. Đại khái là sau nửa canh giờ sẽ xuất hiện hiện tượng thi cương, sau hai canh giờ sẽ toàn thân cương cứng, sau mười hai canh giờ độ cương bắt đầu giảm, da thịt dần dần mềm rục, nếu không thu liệm, sẽ bắt đầu thối rữa.”
Đem khẩu cung soi dưới ánh nắng, nói: “Ngươi xem hình trạng cùng đường vân của dấu tay này, có lẽ bọn chúng chép từng trang lời khai mất mấy canh giờ, trang thứ bảy dấu tay rõ ràng cho thấy sự biến hóa từ mềm thành cứng, từ thưa thành khít.”
Dương Lục cầm lấy khẩu cung của Đàn Khinh Trần quan sát, thập phần bội phục: “Quả nhiên! Trang thứ bảy của Duệ vương gia cũng vậy.” Tâm niệm chợt động, cả giận nói: “Thảo nào ngón cái bên tay phải của Duệ vương gia bị cắt mất.”
Hạ Mẫn Chi trầm ngâm nói: “Nhưng án này vẫn còn có điểm khó xử… chính là Thái tử.”
Dương Lục im lặng, nửa ngày mới nói: “Đêm qua Từ công công ghé thăm.”
Vẻ mặt do dự, cười khổ: “Vụ án này cho dù được đưa ra ánh sáng, e rằng thủ phạm cũng là một kẻ chịu tội thay.”
“Mạc Thái Vi?”
Dương Lục gật đầu.
Hạ Mẫn Chi nhất thời trầm mặc, lúc này kết án, kẻ chết chính là Đàn Khinh Trần, phúc thẩm lại, kẻ chết chính là Mạc Thái Vi —— chung quy vẫn phải chết oan một người.
Thấy Dương Lục thần tình ảm đạm, nghĩ nghĩ, an ủi: “Mạc Thái Vi kia tuy có khả năng bị Thái tử bức bách, nhưng cũng là tòng phạm, không tính là oan.”
Dương Lục lắc đầu, thở dài: “Hôm nào mời ngươi uống rượu vậy.”
Hạ Mẫn Chi đáp ứng, cáo từ lui ra, mới đi tới khoảnh sân, chợt nghe thấy tiếng cước bộ dồn dập, Dương Lục đuổi theo sau, gọi: “Hạ đại nhân dừng bước.”
Trong khoảnh sân của Đại Lý Tự, rải đầy đá đen, vài gốc đại thụ tuy không còn xanh, nhưng vẫn cao lớn khuất trời, đường bệ kiêu ngạo trong gió rét.
Thiếu khanh Dương Lục chỉnh chu lại quan phục, bình tâm tĩnh khí, phất áo, cúi người, khom lưng, cung kính hành lễ, thật lâu sau mới đứng dậy rời đi.
Trọng ngục Đại Lý Tự.
Niếp Thập Tam nhìn Đàn Khinh Trần, đột nhiên mở miệng: “Đàn sư huynh, ngươi luôn tính kế rất hay.”
———
(*) Phủ để trừu tân: (Bớt lửa dưới nồi) là kế sách thứ 27 trong Tam thập lục kế. Nôm na là khi tình hình đang nước sôi, lửa bỏng thì phải làm cho dịu đi bằng cách biến to thành nhỏ, nhỏ thành không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.