Chương 9: Giang Trung Bạch
Thiên Sách Giáo Úy
20/01/2020
Chu Bình Nguyệt nghe vậy, giọng dịu dàng không thuận theo nói: "Sư đệ thật quá bất công, chỉ nhớ tới Lý sư tỷ, quên mất luôn Chu sư tỷ của ngươi rồi sao?"
Lý Quân Ninh nhăn lại cặp mày đẹp, tựa hồ rất khó chịu đối với lời đùa giỡn của Chu Bình Nguyệt.
Nàng xưa nay không có tạp niệm đối với nam tử, một lòng chỉ muốn tu hành, chỉ là hôm nay nhìn thấy Tần Đình chỉ cần một chiêu nhẹ nhàng liền phá vỡ phòng ngự thần thông của Trương trưởng lão mới có chút nóng lòng không đợi được mà thôi.
Tần Đình nhìn dáng vẻ kiều mị của Chu Bình Nguyệt, lại nhìn dáng vẻ thanh lãnh của Lý Quân Ninh, chỉ cảm thấy hai người này cùng một chỗ, quả nhiên là mỹ mạo như tiên, chỉ có điều một người thì nhiệt tình như lửa, một người lại thanh lãnh như băng, thật không hổ là Huyền Thiên nhị thù!
(*) thù: mỹ nhân
Tần Đình mỉm cười: "Chu sư tỷ nói đùa."
Lạc Viễn ở bên cạnh xem vừa hâm mộ vừa bội phục, Chu Bình Nguyệt tuy có chút ngạo mạn với những gì bản thân vốn có, nhưng thân cận với nam tử như thế vẫn là lần đầu tiên.
Lý Quân Ninh càng không cần nói, băng sơn mỹ nhân, là một vị võ si. Trong mắt chỉ có tu hành không có cái khác, không ít nam đệ tử có lòng ái mộ thấy được đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng của nàng bèn thẹn thùng xấu hổ nhượng bộ, thế mà nàng cũng có hứng thú với Tần Đình!
Tuy chỉ là hứng thú với bản lĩnh cao cường của Tần Đình nhưng hứng thú với tài nghệ nói rõ hứng thú đối với người cũng không xa mà!
Lạc Viễn bội phục nhìn Tần Đình, Tần sư đệ, thật là phi phàm!
Tần Đình nói giỡn với mọi người một lúc, ước định thời gian liền cáo từ, hóa thành một đạo hồng quang bay về phía Linh Phong của mình.
Vừa mới hạ xuống đất, Nhiếp U chờ đã lâu bèn cười khanh khách tiến lên quỳ gối, khom người nói: "Chúc mừng công tử thần uy vô biên, uy chấn Huyền Thiên!"
Chung quanh thị vệ thị nữ cũng quỳ gối, khom người nói: "Chúc mừng công tử thần uy vô biên, uy chấn Huyền Thiên!"
Tần Đình mỉm cười "Chẳng qua là hai sâu kiến thôi, nhưng ta cũng tra ra kẻ đứng sau."
Đôi mắt Nhiếp U ngưng tụ: "Chẳng lẽ là. . . ."
Tần Đình gật đầu nói: "Không sai."
Giọng Nhiếp U lạnh lùng nói: "Vốn cho rằng vị này đã lặng lẽ chấm dứt, thành thành thật thật từ bỏ, không nghĩ tới vẫn không an phận!"
Tần Đình mỉm cười: "Ha ha, vị trí Thánh Tử vốn chắc trong tay lại bị đoạt, làm sao có thể yên lòng. Không cần để ý, đã tự mình xuất hiện, vậy càng dễ xử lý."
Nhiếp U gật đầu nói phải, công tử nhà mình không thèm để ý, vậy cũng không cần để ý, hắn có lòng tin mù quáng cuồng nhiệt đối với Tần Đình!
Nhiếp U nghiêm mặt nghiêm chỉnh, nói: "Còn có một chuyện, công tử, Diệp Thu đã xuất hiện."
Lông mày Tần Đình nhướng lên: "Ồ?"
Huyền Thiên Tông, một chốn Linh Phong không biết tên.
Một vị nam tử áo trắng nhắm mắt nằm phơi nắng trên ghế mây tại cửa ra vào một ngôi nhà tranh. Khuôn mặt hắn phong phạm cổ xưa, tự có một phen hương vị. Xem ra rất nhàn nhã! Nếu là bị người ngoài nhìn thấy, lại có ai sẽ tin tưởng người này là đại sư huynh của Huyền Thiên Tông - Giang Trung Bạch đâu!
Giang Trung Bạch năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, lấy sinh mệnh dài dằng dặc của người tu chân thì vẫn tính là thanh niên, hắn cũng đã là cường giả Thần Đài Cảnh. Người này chẳng những cảnh giới tiến bộ cực nhanh, càng đáng sợ chính là đạo pháp thần thông vừa học liền biết, một hồi liền tinh.
Từng được một vị lão tổ Huyền Thiên Tông tự mình nhận xét là thiếu niên Tông Sư, năm đó danh tiếng vô lượng, gần như được dự định là Thánh Tử.
Đáng tiếc về sau Tần Đình nhất phi trùng thiên, mười sáu tuổi nhập Thần Luân, mười tám tuổi Thần Luân đỉnh phong! Quang mang cũng che kín Giang Trung Bạch, mà Giang Trung Bạch cũng tránh né mũi nhọn, không tranh chấp với Tần Đình, thậm chí hiện tại đệ tử mới nhập môn của Huyền Thiên Tông chỉ biết có Tần không biết có Giang!
Thần sắc Giang Trung Bạch hơi động, khẽ nang bàn tay, một khối ngọc phù xuất hiện giữa lòng bàn tay. Hắn quan sát ngọc phù, ngọc phù sáng lên hiện ra một tin tức.
"Tần Đình bước vào Thần Thông cảnh, Tống Trường Ca bị phế, Trương trưởng lão bị một kích trọng thương."
Sắc mặt Giang Trung Bạch không thay đổi xem hết tin tức này, sắc mặt hơi có chút âm trầm. Hắn vẫn còn có chút gấp, pháp bảo cấp cho Tống Trường Ca kia chẳng những không trợ giúp hắn chèn ép Tần Đình, ngược lại khiến cho mình cũng sớm bị lộ.
Mà Tần Đình tiến bộ nhanh chóng cũng làm cho hắn sợ hãi, mười sáu tuổi nhập Thần Luân Cảnh, mười tám tuổi bước vào Thần Thông cảnh. Tu vi cảnh giới nhanh chóng khiến hắn cũng không nhịn được khó mà tưởng tượng nổi, cũng ảnh hưởng đến lòng hắn càng lúc càng lớn.
Tần Đình mặc dù cực kì xuất sắc, nhưng Giang Trung Bạch cũng có lòng tin đấu với hắn một trận, thế nhưng đáng sợ nhất vẫn là người sau lưng Tần Đình, cha của Tần Đình, tộc trưởng của Tần thị nhất tộc, Tần Đế!
Người này không chỉ có tu vi là đại năng Hư Thần, nhân vật cấp cao của toàn bộ Đông Hoang, càng là thủ đoạn Thông Thiên, đa mưu túc trí, có thể xưng nhất đại kiêu hùng! Những năm này, trong Tông càng ngày càng nhiều trưởng lão cũng hoặc sáng hoặc tối đầu nhập vào Tần thị nhất tộc của hắn, Huyền Thiên Tông này gần như sắp có một nửa họ Tần rồi!
Mà Giang Trung Bạch hắn thì sao?
Tại thời điểm sư tôn Huyền Đạo Tôn của hắn tại thế còn có thể cùng Tần thị đấu một trận, Huyền Đạo Tôn cũng là một vị đại năng Hư Thần, môn sinh lại trải rộng khắp Huyền Thiên Tông.
Cũng từ khi sư tôn nhà mình thọ nguyên tướng tận, vì bảo vệ Giang Trung Bạch leo lên vị trí Thánh Tử mà xung kích Hóa Thần Cảnh rồi bất hạnh ngã xuống,lực lượng để hắn có khả năng vận dụng càng ngày càng ít. Những giao tình mà sư tôn lưu lại cũng là dùng một lần thiếu một lần.
Tựa như lần này mình vận dụng chấp pháp viện thực quyền Trương trưởng lão, cao tầng Chấp Pháp viện liền chấp nhận.
Thế nhưng Giang Trung Bạch biết rõ, việc này qua đi, Chấp Pháp viện sẽ trở về phía trung lập, ân tình nợ Huyền Đạo Tôn đã trả sạch. Ha ha, nói vậy chắc hẳn qua không bao lâu, kẻ đáng thương như Trương trưởng lão sẽ bị trục xuất khỏi Chấp Pháp viện đi?
Giang Trung Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, tự nhủ: "Xem ra chính mình cũng phải sớm chuẩn bị. . ."
Lý Quân Ninh nhăn lại cặp mày đẹp, tựa hồ rất khó chịu đối với lời đùa giỡn của Chu Bình Nguyệt.
Nàng xưa nay không có tạp niệm đối với nam tử, một lòng chỉ muốn tu hành, chỉ là hôm nay nhìn thấy Tần Đình chỉ cần một chiêu nhẹ nhàng liền phá vỡ phòng ngự thần thông của Trương trưởng lão mới có chút nóng lòng không đợi được mà thôi.
Tần Đình nhìn dáng vẻ kiều mị của Chu Bình Nguyệt, lại nhìn dáng vẻ thanh lãnh của Lý Quân Ninh, chỉ cảm thấy hai người này cùng một chỗ, quả nhiên là mỹ mạo như tiên, chỉ có điều một người thì nhiệt tình như lửa, một người lại thanh lãnh như băng, thật không hổ là Huyền Thiên nhị thù!
(*) thù: mỹ nhân
Tần Đình mỉm cười: "Chu sư tỷ nói đùa."
Lạc Viễn ở bên cạnh xem vừa hâm mộ vừa bội phục, Chu Bình Nguyệt tuy có chút ngạo mạn với những gì bản thân vốn có, nhưng thân cận với nam tử như thế vẫn là lần đầu tiên.
Lý Quân Ninh càng không cần nói, băng sơn mỹ nhân, là một vị võ si. Trong mắt chỉ có tu hành không có cái khác, không ít nam đệ tử có lòng ái mộ thấy được đôi mắt thanh lãnh không gợn sóng của nàng bèn thẹn thùng xấu hổ nhượng bộ, thế mà nàng cũng có hứng thú với Tần Đình!
Tuy chỉ là hứng thú với bản lĩnh cao cường của Tần Đình nhưng hứng thú với tài nghệ nói rõ hứng thú đối với người cũng không xa mà!
Lạc Viễn bội phục nhìn Tần Đình, Tần sư đệ, thật là phi phàm!
Tần Đình nói giỡn với mọi người một lúc, ước định thời gian liền cáo từ, hóa thành một đạo hồng quang bay về phía Linh Phong của mình.
Vừa mới hạ xuống đất, Nhiếp U chờ đã lâu bèn cười khanh khách tiến lên quỳ gối, khom người nói: "Chúc mừng công tử thần uy vô biên, uy chấn Huyền Thiên!"
Chung quanh thị vệ thị nữ cũng quỳ gối, khom người nói: "Chúc mừng công tử thần uy vô biên, uy chấn Huyền Thiên!"
Tần Đình mỉm cười "Chẳng qua là hai sâu kiến thôi, nhưng ta cũng tra ra kẻ đứng sau."
Đôi mắt Nhiếp U ngưng tụ: "Chẳng lẽ là. . . ."
Tần Đình gật đầu nói: "Không sai."
Giọng Nhiếp U lạnh lùng nói: "Vốn cho rằng vị này đã lặng lẽ chấm dứt, thành thành thật thật từ bỏ, không nghĩ tới vẫn không an phận!"
Tần Đình mỉm cười: "Ha ha, vị trí Thánh Tử vốn chắc trong tay lại bị đoạt, làm sao có thể yên lòng. Không cần để ý, đã tự mình xuất hiện, vậy càng dễ xử lý."
Nhiếp U gật đầu nói phải, công tử nhà mình không thèm để ý, vậy cũng không cần để ý, hắn có lòng tin mù quáng cuồng nhiệt đối với Tần Đình!
Nhiếp U nghiêm mặt nghiêm chỉnh, nói: "Còn có một chuyện, công tử, Diệp Thu đã xuất hiện."
Lông mày Tần Đình nhướng lên: "Ồ?"
Huyền Thiên Tông, một chốn Linh Phong không biết tên.
Một vị nam tử áo trắng nhắm mắt nằm phơi nắng trên ghế mây tại cửa ra vào một ngôi nhà tranh. Khuôn mặt hắn phong phạm cổ xưa, tự có một phen hương vị. Xem ra rất nhàn nhã! Nếu là bị người ngoài nhìn thấy, lại có ai sẽ tin tưởng người này là đại sư huynh của Huyền Thiên Tông - Giang Trung Bạch đâu!
Giang Trung Bạch năm nay mới hơn bốn mươi tuổi, lấy sinh mệnh dài dằng dặc của người tu chân thì vẫn tính là thanh niên, hắn cũng đã là cường giả Thần Đài Cảnh. Người này chẳng những cảnh giới tiến bộ cực nhanh, càng đáng sợ chính là đạo pháp thần thông vừa học liền biết, một hồi liền tinh.
Từng được một vị lão tổ Huyền Thiên Tông tự mình nhận xét là thiếu niên Tông Sư, năm đó danh tiếng vô lượng, gần như được dự định là Thánh Tử.
Đáng tiếc về sau Tần Đình nhất phi trùng thiên, mười sáu tuổi nhập Thần Luân, mười tám tuổi Thần Luân đỉnh phong! Quang mang cũng che kín Giang Trung Bạch, mà Giang Trung Bạch cũng tránh né mũi nhọn, không tranh chấp với Tần Đình, thậm chí hiện tại đệ tử mới nhập môn của Huyền Thiên Tông chỉ biết có Tần không biết có Giang!
Thần sắc Giang Trung Bạch hơi động, khẽ nang bàn tay, một khối ngọc phù xuất hiện giữa lòng bàn tay. Hắn quan sát ngọc phù, ngọc phù sáng lên hiện ra một tin tức.
"Tần Đình bước vào Thần Thông cảnh, Tống Trường Ca bị phế, Trương trưởng lão bị một kích trọng thương."
Sắc mặt Giang Trung Bạch không thay đổi xem hết tin tức này, sắc mặt hơi có chút âm trầm. Hắn vẫn còn có chút gấp, pháp bảo cấp cho Tống Trường Ca kia chẳng những không trợ giúp hắn chèn ép Tần Đình, ngược lại khiến cho mình cũng sớm bị lộ.
Mà Tần Đình tiến bộ nhanh chóng cũng làm cho hắn sợ hãi, mười sáu tuổi nhập Thần Luân Cảnh, mười tám tuổi bước vào Thần Thông cảnh. Tu vi cảnh giới nhanh chóng khiến hắn cũng không nhịn được khó mà tưởng tượng nổi, cũng ảnh hưởng đến lòng hắn càng lúc càng lớn.
Tần Đình mặc dù cực kì xuất sắc, nhưng Giang Trung Bạch cũng có lòng tin đấu với hắn một trận, thế nhưng đáng sợ nhất vẫn là người sau lưng Tần Đình, cha của Tần Đình, tộc trưởng của Tần thị nhất tộc, Tần Đế!
Người này không chỉ có tu vi là đại năng Hư Thần, nhân vật cấp cao của toàn bộ Đông Hoang, càng là thủ đoạn Thông Thiên, đa mưu túc trí, có thể xưng nhất đại kiêu hùng! Những năm này, trong Tông càng ngày càng nhiều trưởng lão cũng hoặc sáng hoặc tối đầu nhập vào Tần thị nhất tộc của hắn, Huyền Thiên Tông này gần như sắp có một nửa họ Tần rồi!
Mà Giang Trung Bạch hắn thì sao?
Tại thời điểm sư tôn Huyền Đạo Tôn của hắn tại thế còn có thể cùng Tần thị đấu một trận, Huyền Đạo Tôn cũng là một vị đại năng Hư Thần, môn sinh lại trải rộng khắp Huyền Thiên Tông.
Cũng từ khi sư tôn nhà mình thọ nguyên tướng tận, vì bảo vệ Giang Trung Bạch leo lên vị trí Thánh Tử mà xung kích Hóa Thần Cảnh rồi bất hạnh ngã xuống,lực lượng để hắn có khả năng vận dụng càng ngày càng ít. Những giao tình mà sư tôn lưu lại cũng là dùng một lần thiếu một lần.
Tựa như lần này mình vận dụng chấp pháp viện thực quyền Trương trưởng lão, cao tầng Chấp Pháp viện liền chấp nhận.
Thế nhưng Giang Trung Bạch biết rõ, việc này qua đi, Chấp Pháp viện sẽ trở về phía trung lập, ân tình nợ Huyền Đạo Tôn đã trả sạch. Ha ha, nói vậy chắc hẳn qua không bao lâu, kẻ đáng thương như Trương trưởng lão sẽ bị trục xuất khỏi Chấp Pháp viện đi?
Giang Trung Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi, tự nhủ: "Xem ra chính mình cũng phải sớm chuẩn bị. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.