Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 88: Bẫy Rập
Dạ Kiêu
22/08/2022
“Ngươi... Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt kì quái của Trác Phàm, Tống Thiến nhẹ giọng lẩm bẩm hỏi.
Trác Phàm do dự một lúc, bất đắc dĩ gãi đầu, nói ngập ngừng: “Ây... Cái đó... Cái đó, ta không giúp ngươi bức độc ra được, phải dùng miệng hút...”
Trác Phàm chưa nói hết, nhưng Tống Thiến đã rõ ràng. Gương mặt trắng xám, không khỏi ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu.
“Vậy... Vậy làm phiền...” Giọng của Tống Thiến nhỏ như con muỗi, thậm chí còn có âm run. Dáng vẻ thẹn thùng, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc một phen.
Trác Phàm liếm liếm bờ môi khô khốc, chậm rãi đưa tay đến trước vết thương của nàng ta, cắn răng, xoẹt một tiếng xé mở y phục nàng ta, lộ ra da thịt nõn nà trơn mịn.
Thân thể không tự giác mà run lên, Tống Thiến nhắm chặt hai mắt, gương mặt vốn tái nhợt lúc này đã đỏ bừng. Mặc dù nàng biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng vào khoảnh khắc y phục bị xé mở, vẫn không nhịn được ngâm khẽ lên tiếng, khiến trong lòng Trác Phàm cũng ngăn không được rung động.
“Ah, Tống cô nương, đắc tội.”
Trác Phàm lúng túng há miệng, chậm rãi áp môi lên miệng vết thuơng kia, lập tức vận dụng nguyên lực, hút máu độc vào trong miệng, sau đó lại nhổ ra bên ngoài.
Một lần, hai lần, ba lần...
Trác Phàm càng hút càng cảm thấy nghi hoặc. Bình thường máu độc vào miệng đều sẽ có vị chua cay, tại sao máu độc của Tống Thiến giống với máu bình thường, dường như không có dấu hiệu trúng độc gì cả?
Nhưng vì lý do an toàn, Trác Phàm vẫn hút ra từng ngụm cho đến khi màu máu chuyển sang đỏ tươi mới thôi.
“Được rồi, phần lớn chất độc đã được hút ra rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trác Phàm ngẩng đầu lên, thở ra một hơi, nhưng nghi hoặc trong mắt không hề giảm đi.
Nhưng đúng lúc này, một thân thể nóng bỏng mềm mại bất ngờ chui vào trong ngực hắn, hai cánh tay tinh tế kèm theo mùi thơm cơ thể đặc thù của thiếu nữ tù từ quàng qua cổ hắn.
Trác Phàm giật mình, khó hiểu nói: “Tống cô nương, ngươi...”
“Xuỵt!”
Tống Thiến ghé vào lỗ tai hắn thổi nhẹ, giống như hương lan, âm thanh phát ra tràn ngập mị hoặc: “Trác Phàm, ngươi biết không, lần đầu tiên ta gặp ngươi, thì đã thích ngươi.”
Đôi mắt Trác Phàm nhìn quanh, thản nhiên nói: “Tống cô nương, đệ đệ ngươi sắp quay lại...”
“Không cần để ý đến đệ ấy,” Tống Thiến chậm rãi vươn đầu liếm nhẹ lên một bên mặt của Trác Phàm, hắn run lên như bị điện giật: “Hôm nay, ta chỉ muốn một mình ngươi theo ta!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm chưa kịp phản ứng, Tống Thiến đã ôm chặt lấy đầu hắn, môi thơm hôn lên môi hắn.
Tròng mắt Trác Phàm khẽ co lại, trong lòng căng thẳng, não bộ lập tức bị chập mạch.
Tuy hắn đã từng tu luyện tới lão ma đầu Ma Hoàng, nhưng hắn vẫn luôn một lòng đặt lên việc tu luyện, phương pháp tu luyện cũng đều từng bước từng bước làm gì chắc đó, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với chuyện nam nữ.
Lần trước bị Lạc Vân Thường và Lôi Vũ Đình cưỡng hôn đã khiến hắn mất cảnh giác, nhưng lần này thế mà còn ác hơn.
Mẹ hắn, lão tử hai đời đều là tiểu xử nam, nơi nào gặp qua loại chiến trận này?
Đột nhiên, tròng mắt Trác Phàm đông cứng lại, chợt lóe lên vẻ phẫn nộ, hắn chợt đẩy Tống Thiến ra, quát to: “Ngươi nhét vào miệng ta cái quái gì vậy?”
Trong lúc Trác Phàm đang mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm giác được có dị vật đẩy vào miệng. Mà vật kia vừa vào trong miệng liền tan ra chắc chắn có gì đó quái lạ.
Tống Thiến hô to rồi ngã trên mặt đất, không nói gì. Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Cho ngươi ăn đương nhiên là đồ tốt.”
Tiếp đó, nghe tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh từ không trung xẹt qua. Đồng thời, trong tay bóng đen kia vung ra một cái chuông lớn trong suốt, ầm vang một tiếng nhốt Trác Phàm vào trong.
Trác Phàm nhìn thấy nó thì sửng sốt: “Linh binh phòng ngự cấp bốn?”
“Ha ha ha... Không sai, đây là Linh binh tứ phẩm của Tề gia ta, tử kim Lưu Ly Trản! Có thể phòng ngự, cũng có thể bắt người!”
Bóng đen kia rơi vào trước mặt Trác Phàm, chậm rãi qoay người lại, lộ ra một khuôn mặt già nua. Nhưng trong hai mắt nhìn Trác Phàm vừa đầy hưng phấn, vừa đau đớn căm hận.
“Ngươi chính là cường giả Thiên Huyền tọa trấn Tề gia?”
Trác Phàm nheo mắt lại, muốn đứng dậy, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, lại bị ngã quỳ xuống.
“Chuyện gì vậy, ta trúng độc sao?”
“Ha ha ha, không sai, ngươi trúng phải kịch độc độc môn của Tề gia, Phệ Thần tán!” Lão giả cười lạnh, thản nhiên nói: “Phệ Thần tán chuyên để công kích nguyên thần, cường giả ở dưới Thần Chiếu cảnh, trong vòng một canh giờ tất nhiên nguyên thần tán mà chết. Cho dù là cường giả Thần Chiếu, nếu không có giải dược của chúng ta, cũng không chịu tới ba ngày!”
Trác Phàm nhìn lão giả kia đang cười lạnh lẽo, khẽ cau mày.
Lão giả đó như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười to nói: “Có phả ngươi đang thấy kỳ quái vì sao bản thân lại bị trúng độc? Hắc hắc hắc... Hiện tại nói cho ngươi biết cũng không sao, thực ra trên dao găm bắn về phía Thiến nhi căn bản không có độc, chỉ bôi chút dược vật có thể làm máu đổi màu thôi. Mà độc dược chân chính, là trên bờ vai đó của Thiến nhi, vừa rồi ngươi chắc chắn hút rất vui vẻ nhỉ.”
Nói xong, lão giả kia cười to một tràng.
Đồng thời, có hai bóng người từ đằng xa đi tới, chính là Tống Ngọc và Tề Thiên Lỗi. Hai người đi đến bên cạnh Tống Thiến, đỡ nàng ta dậy. Tống Ngọc và Tống Thiến như cũng hổ thẹn trong lòng, không dám đối mặt với Trác Phàm. Nhưng Tề Thiên Lỗi thì lạnh lùng nhìn về Trác Phàm bên trong Lưu Ly Trản, trong mắt hện rõ cừu hận khắc cốt ghi tâm.
“Chính là ngươi đã giết chết cha ta. Ta nhất định phải ngũ mã phanh thây ngươi để báo thù cho cha ta.”
“Hừ, người vô sỉ trong thiên hạ lão tử gặp nhiều, nhưng kẻ không biết xấu hổ như Tề gia các ngươi, vẫn là lần đầu lão tử nhìn thấy.” Trác Phàm cười lạnh, bĩu môi khinh thường: “Nếu ta không đoán sai, thì ngay từ đầu, Tề Cương Liệt đã được dùng làm bia đỡ đạn để dẫn ta mắc câu, hắn chết các ngươi đã sớm liệu tới, vạy mà còn nói lão tử giết hắn, vốn là các ngươi vứt bỏ hắn trước nhé.”
Vừa nói xong, Tề Thiên Lỗi nhìn Trác Phàm, gương mặt co rúm kịch liệt, nhưng không phản bác được.
Mặc dù đây là chuyện rõ ràng, nhưng cũng không thể nói ra như thế chớ. Nếu không nhi tử dùng phụ thân làm bia đỡ đạn sau đó cầm thủ cấp của kẻ thù đi lĩnh công, nếu chuyện bất hiếu này truyền ra ngoài thì sẽ bị người trong thiên hạ khinh bỉ.
“Hừ, đạo đức giả!”
Trác Phàm xùy cười một tiếng, nhìn lão đầu kia nói: “Lấy gia chủ và chín vị trưởng lão làm bia đỡ đạn, nét bút của ngài cũng đủ lớn đấy.”
Ánh mắt lão giả kia khẽ híp lại, không hề thừa nhận bản thân ngang ngược, cười to lên: “Ha ha ha... Thì sao chứ, lão phu bỏ nhi tử, còn có cháu trai. Chỉ cần lấy được đầu ngươi, thì Tề gia có thể trở thành gia tộc phụ thuộc số một của U Minh Cốc. Dưới một gia tộc, Trên vạn gia tộc. Về sau muốn có bao nhiêu trưởng lão, thì sẽ có bao nhiêu trưởng lão, Tề gia càng ngày càng lớn mạnh. So với tương lai vinh quang của gia tộc, một chút tổn thất của bây giờ tính là gì?”
“Ha ha ha... Quả nhiên có phong phạm của kẻ một đời kiêu hùng đấy, đủ vô tình.”
Trác Phàm hơi gật đầu, biểu thị khen ngợi, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, khinh bỉ nói: “Có điều lão nhân ngươi ánh mắt quá nhỏ hẹp, phí sức cả buổi, chỉ vì làm con chó gữu nhà số một của U Minh Cốc, mẹ hắn thật không có tiền đồ. Nếu đổi lại là ta, đã bỏ ra nhiều như vậy thì tối thiểu cũng phải xưng bá toàn bộ đại lục mới được!”
Câu nói vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị sốc nặng.
Xưng bá đại lục, tiểu tử này điên rồi sao? Đừng nói toàn bộ đại lục, ngươi biết Thiên Vũ Đế Quốc lớn bao nhiêu không?
Đúng là mồm còn hôi sữa, ăn nói lung tung!
Lão giả kia nhìn Trác Phàm thật sâu, rồi cười chế nhạo: “Hiện tại Lão phu đã biết vì sao ngươi dám coi trời bằng vung, đắc tội với U Minh Cốc. Người điên, cmn ngươi cũng là người điên! Nhất thống đại lục, người bình thường có thể làm được sao?”
“Hừ, chim sẻ sao biết chí của thiên nga?”
Trác Phàm lắc đầu từ chối cho ý kiến, khoan thai hỏi: “Đúng rồi, ta vẫn biết khá nhiều về đan dược. Nếu trên vai nàng ta có độc, hẳn ta có thể phát giác ra được.”
“Hắc hắc hắc... Lão phu nghe nói ngươi giết U Quỷ Thất, liền biết ngươi hẳn là người cẩn thận, nếu không sẽ không địch lại lão đầu kia. Cho nên đối phó với ngươi, làm sao có thể dùng độc dược bình thường được?”
Lão giả kia nhếch miệng cười, hơi tự đắc nói: “ Phệ Thần tán này, lão phu chia làm hai loại dược đặt chung một chỗ. Bản thân Dược vật trên vai Thiến nhi không có độc, nhưng một khi kết hợp với dược vật trong miệng nó, thì sẽ trở thành kịch độc. Loại bỏ không được, xâm nhập vào nguyên thần.”
“Chính đồ nàng ta thừa cơ nhét vào trong miệng lão tử lúc hôn lão tử ư,?”
“Không sai! Đây cũng là vì sự an toàn của con bé, nếu không dược vật tiến vào trong miệng nó, ngươi chưa bị trúng độc, thì nó đã phải mất mạng.”
Lão giả kia cười tà dị: “Vì đối phó với ngươi, lão phu đã sớm tra ra hết thảy nội tình của ngươi, nhất là khi biết ngươi vì một tiểu nha đầu mới ra mặt, chọc tới U Minh Cốc. Lão phu biết ngay, cmn ngươi trời sinh đã đa tình, cho nên mới an bài mỹ nhân kế. Tiểu tử, ngươi thật sự rất cẩn thận, thế nhưng ngươi nên biết, trên đầu chữ sắc có cây đao nha.”
Trác Phàm nghe được lời này, không khỏi bật cười ra tiếng, không nghĩ tới đánh với U Quỷ Thất một trận, lời đồn truyền đi lại biến thành hắn ra mặt vì mỹ nhân.
Có điều nói vậy cũng đúng. Nhớ laị từ lúc hắn trọng sinh đến bây giờ, có lần nào xuất thủ mà không phải vì nữ nhân?
Trác Phàm lắc đầu, bản thân cũng sắp cảm thấy mình cũng là một tên sắc lang: “Này, lão đầu, tâm kế của ngươi khá thâm sâu, không kém hơn U Quỷ Thất kia đâu.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Nghe Trác Phàm khen mình, lão giả kia hất đầu, lộ ra vẻ mặt tự hào: “U Quỷ Thất chỉ là xuất thân tốt hơn lão phu thôi, nếu lão phu có thể xuất thân từ bảy thế gia, thành tựu bây giờ tất nhiên sẽ không kém hắn. Tiểu tử, ngươi biết danh hiệu của lão phu không, thiết tỏa hoành giang*, Tề Uy Lâm, hắc hắc hắc...”
Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm nhếch miệng cười nói: “Thiết tỏa hoành giang, không trên không dưới, muốn sống không được, muốn chết không xong!”
*Thiết tỏa hoành giang: tình trạng khóa sắt qua sông, không thể lên xuống. ngụ ý cách đối nhân xử thế rất xảo quyệt và độc ác.
“Tốt!”
Tề Uy Lâm trong mắt lóe lên tia sáng, cười to, như gặp được tri âm: “Không hổ là nhân vật làm thịt U Quỷ Thất, khá lắm, ngươi là người đầu tiên vừa nghe đến danh hào của lão phu là đã biết hàm nghĩa bên trong đây. Nếu không phải đầu ngươi quá đáng tiền,thì lão phu thật sự không nỡ giết ngươi.”
“Giết ta, ngươi xứng sao?”
Đột nhiên, Trác Phàm cười lạnh, nhẹ nhàng gõ lên trán.
Phực!
Một ngọn lửa màu xanh đột nhiên phát lên, và ngay sau đó một chút khí tức màu đen toát ra từ trong ngọn lửa rồi biến mất trong nháy mắt.
Độc của Phệ Thần tán, đã bị ngọn lửa màu xanh này đốt cháy hoàn toàn hóa thành hư vô.
Trác Phàm chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, lộ ra sát ý lạnh băng: “Lúc Lão tử giết U Quỷ Thất đã tặng cho lão ta một câu, hiện tại cũng có thể tặng nguyên câu cho ngươi. Đối mặt với thực lực tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn nào, cũng đều không làm nên chuyện gì!”
Trác Phàm do dự một lúc, bất đắc dĩ gãi đầu, nói ngập ngừng: “Ây... Cái đó... Cái đó, ta không giúp ngươi bức độc ra được, phải dùng miệng hút...”
Trác Phàm chưa nói hết, nhưng Tống Thiến đã rõ ràng. Gương mặt trắng xám, không khỏi ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu.
“Vậy... Vậy làm phiền...” Giọng của Tống Thiến nhỏ như con muỗi, thậm chí còn có âm run. Dáng vẻ thẹn thùng, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc một phen.
Trác Phàm liếm liếm bờ môi khô khốc, chậm rãi đưa tay đến trước vết thương của nàng ta, cắn răng, xoẹt một tiếng xé mở y phục nàng ta, lộ ra da thịt nõn nà trơn mịn.
Thân thể không tự giác mà run lên, Tống Thiến nhắm chặt hai mắt, gương mặt vốn tái nhợt lúc này đã đỏ bừng. Mặc dù nàng biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng vào khoảnh khắc y phục bị xé mở, vẫn không nhịn được ngâm khẽ lên tiếng, khiến trong lòng Trác Phàm cũng ngăn không được rung động.
“Ah, Tống cô nương, đắc tội.”
Trác Phàm lúng túng há miệng, chậm rãi áp môi lên miệng vết thuơng kia, lập tức vận dụng nguyên lực, hút máu độc vào trong miệng, sau đó lại nhổ ra bên ngoài.
Một lần, hai lần, ba lần...
Trác Phàm càng hút càng cảm thấy nghi hoặc. Bình thường máu độc vào miệng đều sẽ có vị chua cay, tại sao máu độc của Tống Thiến giống với máu bình thường, dường như không có dấu hiệu trúng độc gì cả?
Nhưng vì lý do an toàn, Trác Phàm vẫn hút ra từng ngụm cho đến khi màu máu chuyển sang đỏ tươi mới thôi.
“Được rồi, phần lớn chất độc đã được hút ra rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trác Phàm ngẩng đầu lên, thở ra một hơi, nhưng nghi hoặc trong mắt không hề giảm đi.
Nhưng đúng lúc này, một thân thể nóng bỏng mềm mại bất ngờ chui vào trong ngực hắn, hai cánh tay tinh tế kèm theo mùi thơm cơ thể đặc thù của thiếu nữ tù từ quàng qua cổ hắn.
Trác Phàm giật mình, khó hiểu nói: “Tống cô nương, ngươi...”
“Xuỵt!”
Tống Thiến ghé vào lỗ tai hắn thổi nhẹ, giống như hương lan, âm thanh phát ra tràn ngập mị hoặc: “Trác Phàm, ngươi biết không, lần đầu tiên ta gặp ngươi, thì đã thích ngươi.”
Đôi mắt Trác Phàm nhìn quanh, thản nhiên nói: “Tống cô nương, đệ đệ ngươi sắp quay lại...”
“Không cần để ý đến đệ ấy,” Tống Thiến chậm rãi vươn đầu liếm nhẹ lên một bên mặt của Trác Phàm, hắn run lên như bị điện giật: “Hôm nay, ta chỉ muốn một mình ngươi theo ta!”
Vừa dứt lời, Trác Phàm chưa kịp phản ứng, Tống Thiến đã ôm chặt lấy đầu hắn, môi thơm hôn lên môi hắn.
Tròng mắt Trác Phàm khẽ co lại, trong lòng căng thẳng, não bộ lập tức bị chập mạch.
Tuy hắn đã từng tu luyện tới lão ma đầu Ma Hoàng, nhưng hắn vẫn luôn một lòng đặt lên việc tu luyện, phương pháp tu luyện cũng đều từng bước từng bước làm gì chắc đó, cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc với chuyện nam nữ.
Lần trước bị Lạc Vân Thường và Lôi Vũ Đình cưỡng hôn đã khiến hắn mất cảnh giác, nhưng lần này thế mà còn ác hơn.
Mẹ hắn, lão tử hai đời đều là tiểu xử nam, nơi nào gặp qua loại chiến trận này?
Đột nhiên, tròng mắt Trác Phàm đông cứng lại, chợt lóe lên vẻ phẫn nộ, hắn chợt đẩy Tống Thiến ra, quát to: “Ngươi nhét vào miệng ta cái quái gì vậy?”
Trong lúc Trác Phàm đang mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể cảm giác được có dị vật đẩy vào miệng. Mà vật kia vừa vào trong miệng liền tan ra chắc chắn có gì đó quái lạ.
Tống Thiến hô to rồi ngã trên mặt đất, không nói gì. Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười to đột nhiên vang lên: “Ha ha ha... Cho ngươi ăn đương nhiên là đồ tốt.”
Tiếp đó, nghe tiếng xé gió vang lên, một hắc ảnh từ không trung xẹt qua. Đồng thời, trong tay bóng đen kia vung ra một cái chuông lớn trong suốt, ầm vang một tiếng nhốt Trác Phàm vào trong.
Trác Phàm nhìn thấy nó thì sửng sốt: “Linh binh phòng ngự cấp bốn?”
“Ha ha ha... Không sai, đây là Linh binh tứ phẩm của Tề gia ta, tử kim Lưu Ly Trản! Có thể phòng ngự, cũng có thể bắt người!”
Bóng đen kia rơi vào trước mặt Trác Phàm, chậm rãi qoay người lại, lộ ra một khuôn mặt già nua. Nhưng trong hai mắt nhìn Trác Phàm vừa đầy hưng phấn, vừa đau đớn căm hận.
“Ngươi chính là cường giả Thiên Huyền tọa trấn Tề gia?”
Trác Phàm nheo mắt lại, muốn đứng dậy, nhưng đầu đột nhiên choáng váng, lại bị ngã quỳ xuống.
“Chuyện gì vậy, ta trúng độc sao?”
“Ha ha ha, không sai, ngươi trúng phải kịch độc độc môn của Tề gia, Phệ Thần tán!” Lão giả cười lạnh, thản nhiên nói: “Phệ Thần tán chuyên để công kích nguyên thần, cường giả ở dưới Thần Chiếu cảnh, trong vòng một canh giờ tất nhiên nguyên thần tán mà chết. Cho dù là cường giả Thần Chiếu, nếu không có giải dược của chúng ta, cũng không chịu tới ba ngày!”
Trác Phàm nhìn lão giả kia đang cười lạnh lẽo, khẽ cau mày.
Lão giả đó như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười to nói: “Có phả ngươi đang thấy kỳ quái vì sao bản thân lại bị trúng độc? Hắc hắc hắc... Hiện tại nói cho ngươi biết cũng không sao, thực ra trên dao găm bắn về phía Thiến nhi căn bản không có độc, chỉ bôi chút dược vật có thể làm máu đổi màu thôi. Mà độc dược chân chính, là trên bờ vai đó của Thiến nhi, vừa rồi ngươi chắc chắn hút rất vui vẻ nhỉ.”
Nói xong, lão giả kia cười to một tràng.
Đồng thời, có hai bóng người từ đằng xa đi tới, chính là Tống Ngọc và Tề Thiên Lỗi. Hai người đi đến bên cạnh Tống Thiến, đỡ nàng ta dậy. Tống Ngọc và Tống Thiến như cũng hổ thẹn trong lòng, không dám đối mặt với Trác Phàm. Nhưng Tề Thiên Lỗi thì lạnh lùng nhìn về Trác Phàm bên trong Lưu Ly Trản, trong mắt hện rõ cừu hận khắc cốt ghi tâm.
“Chính là ngươi đã giết chết cha ta. Ta nhất định phải ngũ mã phanh thây ngươi để báo thù cho cha ta.”
“Hừ, người vô sỉ trong thiên hạ lão tử gặp nhiều, nhưng kẻ không biết xấu hổ như Tề gia các ngươi, vẫn là lần đầu lão tử nhìn thấy.” Trác Phàm cười lạnh, bĩu môi khinh thường: “Nếu ta không đoán sai, thì ngay từ đầu, Tề Cương Liệt đã được dùng làm bia đỡ đạn để dẫn ta mắc câu, hắn chết các ngươi đã sớm liệu tới, vạy mà còn nói lão tử giết hắn, vốn là các ngươi vứt bỏ hắn trước nhé.”
Vừa nói xong, Tề Thiên Lỗi nhìn Trác Phàm, gương mặt co rúm kịch liệt, nhưng không phản bác được.
Mặc dù đây là chuyện rõ ràng, nhưng cũng không thể nói ra như thế chớ. Nếu không nhi tử dùng phụ thân làm bia đỡ đạn sau đó cầm thủ cấp của kẻ thù đi lĩnh công, nếu chuyện bất hiếu này truyền ra ngoài thì sẽ bị người trong thiên hạ khinh bỉ.
“Hừ, đạo đức giả!”
Trác Phàm xùy cười một tiếng, nhìn lão đầu kia nói: “Lấy gia chủ và chín vị trưởng lão làm bia đỡ đạn, nét bút của ngài cũng đủ lớn đấy.”
Ánh mắt lão giả kia khẽ híp lại, không hề thừa nhận bản thân ngang ngược, cười to lên: “Ha ha ha... Thì sao chứ, lão phu bỏ nhi tử, còn có cháu trai. Chỉ cần lấy được đầu ngươi, thì Tề gia có thể trở thành gia tộc phụ thuộc số một của U Minh Cốc. Dưới một gia tộc, Trên vạn gia tộc. Về sau muốn có bao nhiêu trưởng lão, thì sẽ có bao nhiêu trưởng lão, Tề gia càng ngày càng lớn mạnh. So với tương lai vinh quang của gia tộc, một chút tổn thất của bây giờ tính là gì?”
“Ha ha ha... Quả nhiên có phong phạm của kẻ một đời kiêu hùng đấy, đủ vô tình.”
Trác Phàm hơi gật đầu, biểu thị khen ngợi, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, khinh bỉ nói: “Có điều lão nhân ngươi ánh mắt quá nhỏ hẹp, phí sức cả buổi, chỉ vì làm con chó gữu nhà số một của U Minh Cốc, mẹ hắn thật không có tiền đồ. Nếu đổi lại là ta, đã bỏ ra nhiều như vậy thì tối thiểu cũng phải xưng bá toàn bộ đại lục mới được!”
Câu nói vừa nói ra, tất cả mọi người đều bị sốc nặng.
Xưng bá đại lục, tiểu tử này điên rồi sao? Đừng nói toàn bộ đại lục, ngươi biết Thiên Vũ Đế Quốc lớn bao nhiêu không?
Đúng là mồm còn hôi sữa, ăn nói lung tung!
Lão giả kia nhìn Trác Phàm thật sâu, rồi cười chế nhạo: “Hiện tại Lão phu đã biết vì sao ngươi dám coi trời bằng vung, đắc tội với U Minh Cốc. Người điên, cmn ngươi cũng là người điên! Nhất thống đại lục, người bình thường có thể làm được sao?”
“Hừ, chim sẻ sao biết chí của thiên nga?”
Trác Phàm lắc đầu từ chối cho ý kiến, khoan thai hỏi: “Đúng rồi, ta vẫn biết khá nhiều về đan dược. Nếu trên vai nàng ta có độc, hẳn ta có thể phát giác ra được.”
“Hắc hắc hắc... Lão phu nghe nói ngươi giết U Quỷ Thất, liền biết ngươi hẳn là người cẩn thận, nếu không sẽ không địch lại lão đầu kia. Cho nên đối phó với ngươi, làm sao có thể dùng độc dược bình thường được?”
Lão giả kia nhếch miệng cười, hơi tự đắc nói: “ Phệ Thần tán này, lão phu chia làm hai loại dược đặt chung một chỗ. Bản thân Dược vật trên vai Thiến nhi không có độc, nhưng một khi kết hợp với dược vật trong miệng nó, thì sẽ trở thành kịch độc. Loại bỏ không được, xâm nhập vào nguyên thần.”
“Chính đồ nàng ta thừa cơ nhét vào trong miệng lão tử lúc hôn lão tử ư,?”
“Không sai! Đây cũng là vì sự an toàn của con bé, nếu không dược vật tiến vào trong miệng nó, ngươi chưa bị trúng độc, thì nó đã phải mất mạng.”
Lão giả kia cười tà dị: “Vì đối phó với ngươi, lão phu đã sớm tra ra hết thảy nội tình của ngươi, nhất là khi biết ngươi vì một tiểu nha đầu mới ra mặt, chọc tới U Minh Cốc. Lão phu biết ngay, cmn ngươi trời sinh đã đa tình, cho nên mới an bài mỹ nhân kế. Tiểu tử, ngươi thật sự rất cẩn thận, thế nhưng ngươi nên biết, trên đầu chữ sắc có cây đao nha.”
Trác Phàm nghe được lời này, không khỏi bật cười ra tiếng, không nghĩ tới đánh với U Quỷ Thất một trận, lời đồn truyền đi lại biến thành hắn ra mặt vì mỹ nhân.
Có điều nói vậy cũng đúng. Nhớ laị từ lúc hắn trọng sinh đến bây giờ, có lần nào xuất thủ mà không phải vì nữ nhân?
Trác Phàm lắc đầu, bản thân cũng sắp cảm thấy mình cũng là một tên sắc lang: “Này, lão đầu, tâm kế của ngươi khá thâm sâu, không kém hơn U Quỷ Thất kia đâu.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Nghe Trác Phàm khen mình, lão giả kia hất đầu, lộ ra vẻ mặt tự hào: “U Quỷ Thất chỉ là xuất thân tốt hơn lão phu thôi, nếu lão phu có thể xuất thân từ bảy thế gia, thành tựu bây giờ tất nhiên sẽ không kém hắn. Tiểu tử, ngươi biết danh hiệu của lão phu không, thiết tỏa hoành giang*, Tề Uy Lâm, hắc hắc hắc...”
Ánh mắt khẽ híp lại, Trác Phàm nhếch miệng cười nói: “Thiết tỏa hoành giang, không trên không dưới, muốn sống không được, muốn chết không xong!”
*Thiết tỏa hoành giang: tình trạng khóa sắt qua sông, không thể lên xuống. ngụ ý cách đối nhân xử thế rất xảo quyệt và độc ác.
“Tốt!”
Tề Uy Lâm trong mắt lóe lên tia sáng, cười to, như gặp được tri âm: “Không hổ là nhân vật làm thịt U Quỷ Thất, khá lắm, ngươi là người đầu tiên vừa nghe đến danh hào của lão phu là đã biết hàm nghĩa bên trong đây. Nếu không phải đầu ngươi quá đáng tiền,thì lão phu thật sự không nỡ giết ngươi.”
“Giết ta, ngươi xứng sao?”
Đột nhiên, Trác Phàm cười lạnh, nhẹ nhàng gõ lên trán.
Phực!
Một ngọn lửa màu xanh đột nhiên phát lên, và ngay sau đó một chút khí tức màu đen toát ra từ trong ngọn lửa rồi biến mất trong nháy mắt.
Độc của Phệ Thần tán, đã bị ngọn lửa màu xanh này đốt cháy hoàn toàn hóa thành hư vô.
Trác Phàm chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, lộ ra sát ý lạnh băng: “Lúc Lão tử giết U Quỷ Thất đã tặng cho lão ta một câu, hiện tại cũng có thể tặng nguyên câu cho ngươi. Đối mặt với thực lực tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn nào, cũng đều không làm nên chuyện gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.