Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 133: Bị Âm Một Chiêu
Dạ Kiêu
22/08/2022
Ầm!
Ghế khách quý phía tây, Hoàng Phủ Thanh Vân đánh một chưởng lên bàn đá bên cạnh, bàn đá tương đương nhất phẩm Linh binh, đột nhiên rạn nứt lan tràn giống như mạng nhện.
Ánh mắt âm độc nhìn Trác Phàm phía dưới, Hoàng Phủ Thanh Vân tức giận, lạnh lùng nói: "Người nào nói cho bổn công tử nghe một chút, tiểu tử này có lai lịch gì? Vì sao ngay cả Nghiêm lão cũng bị hắn áp chế trong luyện đan thuật?"
Trong lòng mọi người run rẩy, liếc nhìn nhau, không ai muốn tiếp xúc với nhị công tử lúc này.
Ngược lại ngũ trưởng lão U Minh Cốc lại nhìn quanh, cười nói: "Nhị công tử cứ yên tâm, với bản lĩnh của Nghiêm trưởng lão sao có thể để tiểu tử kia hung hăng càn quấy? Chắc trong lòng Nghiêm lão đã có biện pháp, có thể sau trận chiến này, hắn sẽ không để mầm tai họa như vậy lưu ở nhân gian, chỉ sợ đến lúc đó động thủ càng nóng vội hơn chúng ta ấy chứ, ha ha ha. . ."
Hít thật sâu một hơi, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Nghiêm Tùng.
Quả nhiên lúc này Nghiêm Tùng đã không còn kinh ngạc, trong mắt bộc phát sát ý, nhìn thấy vậy hắn mới gật đầu, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Liếc mắt nhìn ngũ trưởng lão, Lâm Tử Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thổn thức.
Con bà nó, nơi này thật sự không có một người nào tốt. Vừa rồi ngũ trưởng lão giải sầu thay Hoàng Phủ Thanh Vân nhưng lại đem trách nhiệm giải quyết Trác Phàm đều giao cho Độc Thủ Dược Vương.
Nếu Độc Thủ Dược Vương làm thịt tiểu tử kia, chắc chắn là báo thù riêng, Hoàng Phủ Thanh Vân cũng sẽ không quá tán thưởng, nhưng nếu thất bại thì vị nhị công tử này sẽ phát tiết trên người Độc Thủ Dược Vương.
Nhưng Nghiêm Tùng không biết nơi này phát sinh chuyện gì.
Tâm kế ác độc, xen lẫn trong đám người bọn họ, hắn nhất định phải lưu tâm mới được, nếu không bị người ta bán còn vui vẻ.
Thở dài một hơi, Lâm Tử Thiên nhìn hai người Hoàng Phủ Thanh Vân cười khổ lắc đầu.
Phía trên trận cạnh tranh đan, Trác Phàm âm thầm tán thưởng khi nhìn thấy Độc Thủ Dược Vương bình tĩnh trở lại, không hổ là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, tâm cảnh quả nhiên trầm ổn.
Thế nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục khiêu khích nói: "Ngươi luyện hóa dược tài tốc độ chậm như vậy, không bằng chờ ngươi luyện hóa còn thời gian ba hơi thở ta sẽ luyện, thế nào?"
Thời gian ba hơi thở, đối với người bình thường chớp mắt liền qua, nhưng đối Luyện Đan Sư, trong ba hơi chỉ sợ sẽ là mấu chốt thắng bại.
Nhưng ngay thời khắc tranh thủ thời gian, Trác Phàm vẫn khoan thai tự đắc khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương, đúng là làm nhục trần trụi.
Nếu lúc trước hắn nói ra, chỉ sợ tất cả mọi người nơi này đều khinh bỉ chế giễu hắn, thế nhưng từ lúc Trác Phàm lộ tuyệt kỹ luyện đan, không ai còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Mà sự cuồng ngạo của Trác Phàm trong mắt của mọi người, cũng nhanh chóng trở nên bình thường, ai bảo người ta là Luyện Đan Sư có kỹ năng chứ? Ngươi có được bản lĩnh như người ta đi rồi cũng có thể cuồng.
Độc Thủ Dược Vương không nói gì, vẫn luyện hóa đan dược của chính mình, bỗng nhiên tốc độ luyện hóa của hắn chậm lại, mà Đào Đan Nương lại có chút gấp, nhìn về phía Trác Phàm thúc giục nói: "Tiểu tử, ngươi đã dẫn trước thì tranh thủ thời gian luyện đan dược cho tốt đi, chiếm lấy chức vô địch, miễn đêm dài lắm mộng."
"Đúng vậy, Tống công tử, à không, Tống đại sư!"
Nhìn đến bản lĩnh của Trác Phàm, giám khảo Tiểu Nhã cũng thay đổi cách xưng hô với hắn, nàng trở nên cực kỳ cung kính, hảo tâm khuyên nhủ: "Trận cạnh tranh đan thay đổi trong nháy mắt, mong ngài nắm chặt cơ hội."
Trác Phàm nhíu mày liếc mắt nhìn về phía Tiểu Nhã, cười nói: "Giám khảo tiểu thư, ngươi biết đan này của ta là đan gì không?"
"Đại sư muốn kiểm tra ta sao?" Hơi sững sờ, Tiểu Nhã cười xinh đẹp nói. "Nhìn dược tài đại sư vừa mới luyện hóa, phần lớn là dược tài dương tính ôn hòa, theo đan phương, hẳn là Ôn Dương Đan. Tác dụng chủ yếu là loại trừ tà khí trong cơ thể, ôn nhuận gân mạch, tu giả Tu Khí cảnh có thể tăng một cấp tu vi."
"Ha ha ha, quả nhiên kiến thức của giám khảo tiểu thư rộng rãi, nhưng ngươi biết viên đan dược kia luyện ra là muốn đưa cho ai không?"
Tiểu Nhã giật mình, lắc đầu không hiểu. Ngươi muốn đưa cho ai thì có quan hệ gì với ta?
"Là tặng cho ngươi!" Đột nhiên, Trác Phàm nhạt cười một tiếng, nhìn về phía Tiểu Nhã.
Mặt Tiểu Nhã nhanh chóng đỏ ửng, nàng không dám đối mặt với Trác Phàm, nhăn nhó cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ là một đệ tử bình thường của Hoa Vũ Lâu, sớm đã qua Tụ Khí cảnh, không biết đại sư đưa cho ta viên đan dược này là có ý gì?"
Trác Phàm xùy cười một tiếng nói: "Bởi vì ngươi miệng quá nhỏ, chắc trong cơ thể có nhiều tà khí cho nên ta giúp ngươi điều trị một chút."
Lời vừa nói ra khiến Tiểu Nhã đang ngượng ngùng đến ngây người, còn mọi người thì cười lớn.
Mọi người đều biết, Tiểu Nhã châm chọc khinh thường Trác Phàm, Trác Phàm mượn chuyện này nhục nhã lại nàng.
Nghe những tiếng cười nhạo kia, Tiểu Nhã vô cùng ủy khuất, trong mắt lệ quang chớp động, ngẩng đầu hung hăng liếc nhìn Trác Phàm.
Nhưng Trác Phàm không quan tâm, khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười tà dị.
"Tiểu tử này, sao không lại làm nhục một tiểu cô nương chứ?" Dù sao cũng là tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, nhìn tỷ muội của mình bị Trác Phàm trêu đùa, Sở Khuynh Thành không khỏi oán giận nói.
Tạ Thiên Dương nghe vậy cũng tán thành gật đầu: "Sở lâu chủ nói phải, tiểu tử này tâm nhãn xác thực không lớn, cho nên tốt nhất chúng ta không chọc hắn, coi chừng bị hắn trả thù."
Tiếu Đan Đan đã trải nghiệm qua, vội vã nhìn về phía mọi người gật đầu, nhưng trên mặt lại không có chút ảo não, ngược lại vẫn kiêu ngạo không giải thích được.
"Hắn dám?" Sở Khuynh Thành ngẩng đầu, cực giống một người vợ quản chồng nghiêm khắc, nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, gương mặt nàng đỏ ửng, lúng túng cúi thấp đầu.
Mọi người ngầm hiểu liếc nhìn nhau, đồng loạt cười lớn. Chỉ có Sở Khuynh Thành, gương mặt càng ngày càng đỏ.
Vèo!
Đột nhiên, ngay khi ánh mắt mọi người đặt sự chú ý trên người Trác Phàm, Trác Phàm cũng vì trêu đùa Tiểu Nhã mà có chút sơ sẩy. Một đạo chất lỏng màu xanh biếc trong nháy mắt bay vào trong gió lốc hỏa diễm trên tay hắn, hòa cùng một thể với dược dịch của hắn.
Tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng Trác Phàm kinh hãi, nhìn phương hướng dược dịch bay tới, chính là từ chỗ của Nghiêm Tùng. Không biết lúc nào, dược dịch trong tay hắn đã luyện hóa hoàn thành.
Thì ra vừa rồi hẳn thả chậm tốc độ luyện hóa nhằm để Trác Phàm buông lỏng cảnh giác.
Liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng Độc Thủ Dược Vương nhếch lên nụ cười âm tà: "Tống đại sư, lão phu đã luyện hóa dược dịch, rất nhanh có thể thành đan, thời gian ba hơi thở kia cũng không cần ngươi để lại, ngươi vẫn nên làm tốt chuyện của mình đi thôi, ha ha ha. . ."
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Mí mắt run rẩy, sắc mặt Trác Phàm âm trầm, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ngươi ném gì vào trong đan dược của ta?"
"Ném?"Độc Thủ Dược Vương nhíu mày, lắc đầu nói: "Lão phu sẽ không làm loại chuyện phá hỏng người khác luyện đan, có điều trong lúc luyện hóa dược tài, không cẩn thận khiến dược dịch tràn ra ngoài, ngoài ý muốn rơi vào trong dược của ngươi, mong Tống đại sư không nên quá để ý."
Ngoài ý muốn?
Lúc Luyện Đan Sư luyện hóa dược tài, nếu tâm thần bất an, nguyên lực hỏa bất ổn mới khiến dược dịch vẩy ra ngoài, nhưng điều đó chỉ xuất hiện ở người mới luyện đan mà thôi, cho dù nhất phẩm Luyện Đan Sư, cũng sẽ không xảy ra sai lầm này.
Độc Thủ Dược Vương thân là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, đường đường là thất phẩm Luyện Đan Sư, làm sao có thể phát sinh sai lầm chứ?
Đây rõ ràng là cố ý.
Điều này trong lòng tất cả mọi người đều hiểu nhưng lại không có cách nào. Hắn cũng đã nói mình không cẩn thận, người khác cũng không có cách nào chứng minh là hắn cố ý.
Trác Phàm cắn môi không thèm quan tâm, vội vàng xem biến hóa bên trong dược dịch, thế nhưng không tra thì thôi, tra ra càng làm cho hắn sợ hãi.
"Thanh Mãng lân dịch?" Trác Phàm kêu lớn.
Lời vừa nói ra, mọi người cùng nhau kinh hãi.
Hiện tại ai cũng biết, Trác Phàm luyện chế là Ôn Dương Đan, tất cả dược tài luyện hóa đều là dược vật dương tính ôn hòa. Nhưng là Thanh Mãng lân dịch lại là Linh thú cấp hai, luyện hóa lân giáp Thanh Thiên Độc Mãng mà thành.
Bản thân mãng xà chính là vật âm hàn, bản tính hung dữ, bao hàm sát khí bên trong.
Độc vật tương xung với dược tài Ôn Dương Đan, một khi thành đan, đan dược bởi vì âm dương tương khắc khiến dược lực giảm mạnh.
Đừng nói tam phẩm đan, cho dù là nhị phẩm đan cũng không giữ được, có lẽ chỉ có thể luyện thành nhất phẩm đan.
Tất cả mọi người cũng không có cách nào, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Chiêu luyện đan thuật này của Trác Phàm, luyện hóa đan dược cực nhanh, hiếm thấy trên đời. Nhưng cũng tiếc, dược tài của hắn đã hết hiệu lực, cho dù có luyện chế lại lần nữa, dưới tốc độ của Độc Thủ Dược Vương đã cách hắn một khoảng lớn, không bao giờ còn có thể có thể đuổi kịp.
Vốn vô địch vòng thứ hai nằm trong tay, cũng vì Trác Phàm cuồng vọng tự đại mà mọi hy vọng đều tiêu tan.
Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, nhìn vẻ mặt của Trác Phàm, cười tà dị nói: "Tiểu tử, còn nhớ lời thề vừa rồi của ngươi không, một khi ngươi rời khỏi vị trí này thì đầu phải giao ra, lão phu ở chỗ này chờ ngươi, ha ha ha. . ."
Độc Thủ Dược Vương cười vang vọng trong Hoa Vũ đường.
Mọi người thở dài lắc đầu, tiếc cho một kỳ tài luyện đan hoành không xuất thế đã bị Độc Thủ Dược Vương đường hoàng lấy đi tánh mạng.
Đào Đan Nương thở dài, thất vọng nhìn Trác Phàm, tiếp tục luyện chế đan dược của chính mình.
Tiểu tử này, có một thân tuyệt kỹ luyện đan nhưng tâm tính bất ổn, đáng tiếc. . .
Lưu Nhất Chân kinh ngạc nhìn Trác Phàm, cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Hàng ghế khách quý phía tây, Hoàng Phủ Thanh Vân cười lớn, mừng rỡ như điên: "Nghiêm trưởng lão quả nhiên cao tay." Mọi người bên cạnh gật đầu tán thành.
Lầu lầu chính, ba người Hoa Vũ Lâu tức giận đến giậm chân.
"Tiểu tử này, thật sự không muốn khen mà, vừa rồi còn khen hắn có thể gánh vác gánh nặng của Hoa Vũ Lâu, lập tức liền bị Nghiêm Tùng âm chết." Mẫu Đơn lâu chủ tức giận mắng to: "Tên cuồng vọng tự đại này, thật vất vả mới tạo dựng được ưu thế, lại mất cả rồi!"
"Đúng vậy, tiểu tử này làm việc thật khiến người ta không yên lòng." Thanh Hoa lâu chủ cũng thở dài nói, "Cứ như vậy, đừng nói để hắn cứu Hoa Vũ Lâu, không biết chút nữa chúng ta phải cứu hắn không chừng.
Chỉ có Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm, không có bất kỳ oán trách gì, chỉ lẩm bẩm nói: "Hắn thay Khuynh Thiên đến, chẳng lẽ cuồng vọng một chút cũng không được sao? Nếu như Khuynh Thiên còn sống, chắc cũng giống như hắn."
"Sư phụ, ngài mau cứu phu quân đi." Lúc này, Tiếu Đan Đan cầu cứu Mẫu Đơn lâu chủ.
Mẫu Đơn lâu chủ bất đắc dĩ nhìn mấy người Long Cửu, thử dò xét nói: "Các vị, thấy các ngươi dường như có quen biết với Tống Ngọc, không biết các ngươi cảm thấy việc này như thế nào?"
Tuy tính tình nàng cục cằn nhưng vô cùng tỉ mỉ, nàng hiểu rõ nếu cứu Trác Phàm chỉ dựa vào thực lực Hoa Vũ Lâu không thì không đủ, nhất định phải liên hợp với Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu phủ.
Nhưng nghe nàng nói, mọi người lại không có phản ứng gì, vô cùng bình tĩnh.
"Cứu? Cứu cái gì? Tiểu tử kia cần chúng ta đi cứu sao?" Tạ Thiên Dương nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta đoán chừng hiện tại tiểu tử kia tức giận đến muốn nổ phổi, một người khôn khéo như hắn, lần này lại bị người ta âm một chiêu, hắn nhịn được mới lạ."
Mày Mẫu Đơn lâu chủ nhíu lại, không rõ ràng cho lắm.
Đột nhiên, huynh muội Đổng Thiên Bá bỗng nhiên một cái lảo đảo, té ngã trên đất, trên mặt đều là mang theo vẻ hoảng sợ.
Không đợi bọn hắn tra hỏi rõ ràng, Đổng Thiên Bá đã kinh hoảng nói: "Người kia. . . Người kia không phải là Tống Ngọc huynh đệ, hắn. . . hắn là ai?"
Mọi người giật mình, trong lòng không hiểu, cùng nhau nhìn xuống dưới. Nhưng không nhìn còn đỡ, nhìn qua khiến tim bọn họ đập loạn xạ.
Bởi vì lúc này trong mắt Trác Phàm đã ngưng tụ sát ý. Cỗ sát ý này giống như tu la địa phủ, khiến mọi người nhìn hắn đều cảm giác như có một thanh đao treo lơ lửng ở cổ.
Chỉ cần một khắc sau, liền có thể tuỳ tiện kết thúc tính mạng bọn họ!
Lần này Trác Phàm thật sự tức giận.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Ghế khách quý phía tây, Hoàng Phủ Thanh Vân đánh một chưởng lên bàn đá bên cạnh, bàn đá tương đương nhất phẩm Linh binh, đột nhiên rạn nứt lan tràn giống như mạng nhện.
Ánh mắt âm độc nhìn Trác Phàm phía dưới, Hoàng Phủ Thanh Vân tức giận, lạnh lùng nói: "Người nào nói cho bổn công tử nghe một chút, tiểu tử này có lai lịch gì? Vì sao ngay cả Nghiêm lão cũng bị hắn áp chế trong luyện đan thuật?"
Trong lòng mọi người run rẩy, liếc nhìn nhau, không ai muốn tiếp xúc với nhị công tử lúc này.
Ngược lại ngũ trưởng lão U Minh Cốc lại nhìn quanh, cười nói: "Nhị công tử cứ yên tâm, với bản lĩnh của Nghiêm trưởng lão sao có thể để tiểu tử kia hung hăng càn quấy? Chắc trong lòng Nghiêm lão đã có biện pháp, có thể sau trận chiến này, hắn sẽ không để mầm tai họa như vậy lưu ở nhân gian, chỉ sợ đến lúc đó động thủ càng nóng vội hơn chúng ta ấy chứ, ha ha ha. . ."
Hít thật sâu một hơi, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Nghiêm Tùng.
Quả nhiên lúc này Nghiêm Tùng đã không còn kinh ngạc, trong mắt bộc phát sát ý, nhìn thấy vậy hắn mới gật đầu, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Liếc mắt nhìn ngũ trưởng lão, Lâm Tử Thiên lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thổn thức.
Con bà nó, nơi này thật sự không có một người nào tốt. Vừa rồi ngũ trưởng lão giải sầu thay Hoàng Phủ Thanh Vân nhưng lại đem trách nhiệm giải quyết Trác Phàm đều giao cho Độc Thủ Dược Vương.
Nếu Độc Thủ Dược Vương làm thịt tiểu tử kia, chắc chắn là báo thù riêng, Hoàng Phủ Thanh Vân cũng sẽ không quá tán thưởng, nhưng nếu thất bại thì vị nhị công tử này sẽ phát tiết trên người Độc Thủ Dược Vương.
Nhưng Nghiêm Tùng không biết nơi này phát sinh chuyện gì.
Tâm kế ác độc, xen lẫn trong đám người bọn họ, hắn nhất định phải lưu tâm mới được, nếu không bị người ta bán còn vui vẻ.
Thở dài một hơi, Lâm Tử Thiên nhìn hai người Hoàng Phủ Thanh Vân cười khổ lắc đầu.
Phía trên trận cạnh tranh đan, Trác Phàm âm thầm tán thưởng khi nhìn thấy Độc Thủ Dược Vương bình tĩnh trở lại, không hổ là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, tâm cảnh quả nhiên trầm ổn.
Thế nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục khiêu khích nói: "Ngươi luyện hóa dược tài tốc độ chậm như vậy, không bằng chờ ngươi luyện hóa còn thời gian ba hơi thở ta sẽ luyện, thế nào?"
Thời gian ba hơi thở, đối với người bình thường chớp mắt liền qua, nhưng đối Luyện Đan Sư, trong ba hơi chỉ sợ sẽ là mấu chốt thắng bại.
Nhưng ngay thời khắc tranh thủ thời gian, Trác Phàm vẫn khoan thai tự đắc khiêu chiến với Độc Thủ Dược Vương, đúng là làm nhục trần trụi.
Nếu lúc trước hắn nói ra, chỉ sợ tất cả mọi người nơi này đều khinh bỉ chế giễu hắn, thế nhưng từ lúc Trác Phàm lộ tuyệt kỹ luyện đan, không ai còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Mà sự cuồng ngạo của Trác Phàm trong mắt của mọi người, cũng nhanh chóng trở nên bình thường, ai bảo người ta là Luyện Đan Sư có kỹ năng chứ? Ngươi có được bản lĩnh như người ta đi rồi cũng có thể cuồng.
Độc Thủ Dược Vương không nói gì, vẫn luyện hóa đan dược của chính mình, bỗng nhiên tốc độ luyện hóa của hắn chậm lại, mà Đào Đan Nương lại có chút gấp, nhìn về phía Trác Phàm thúc giục nói: "Tiểu tử, ngươi đã dẫn trước thì tranh thủ thời gian luyện đan dược cho tốt đi, chiếm lấy chức vô địch, miễn đêm dài lắm mộng."
"Đúng vậy, Tống công tử, à không, Tống đại sư!"
Nhìn đến bản lĩnh của Trác Phàm, giám khảo Tiểu Nhã cũng thay đổi cách xưng hô với hắn, nàng trở nên cực kỳ cung kính, hảo tâm khuyên nhủ: "Trận cạnh tranh đan thay đổi trong nháy mắt, mong ngài nắm chặt cơ hội."
Trác Phàm nhíu mày liếc mắt nhìn về phía Tiểu Nhã, cười nói: "Giám khảo tiểu thư, ngươi biết đan này của ta là đan gì không?"
"Đại sư muốn kiểm tra ta sao?" Hơi sững sờ, Tiểu Nhã cười xinh đẹp nói. "Nhìn dược tài đại sư vừa mới luyện hóa, phần lớn là dược tài dương tính ôn hòa, theo đan phương, hẳn là Ôn Dương Đan. Tác dụng chủ yếu là loại trừ tà khí trong cơ thể, ôn nhuận gân mạch, tu giả Tu Khí cảnh có thể tăng một cấp tu vi."
"Ha ha ha, quả nhiên kiến thức của giám khảo tiểu thư rộng rãi, nhưng ngươi biết viên đan dược kia luyện ra là muốn đưa cho ai không?"
Tiểu Nhã giật mình, lắc đầu không hiểu. Ngươi muốn đưa cho ai thì có quan hệ gì với ta?
"Là tặng cho ngươi!" Đột nhiên, Trác Phàm nhạt cười một tiếng, nhìn về phía Tiểu Nhã.
Mặt Tiểu Nhã nhanh chóng đỏ ửng, nàng không dám đối mặt với Trác Phàm, nhăn nhó cúi thấp đầu, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ là một đệ tử bình thường của Hoa Vũ Lâu, sớm đã qua Tụ Khí cảnh, không biết đại sư đưa cho ta viên đan dược này là có ý gì?"
Trác Phàm xùy cười một tiếng nói: "Bởi vì ngươi miệng quá nhỏ, chắc trong cơ thể có nhiều tà khí cho nên ta giúp ngươi điều trị một chút."
Lời vừa nói ra khiến Tiểu Nhã đang ngượng ngùng đến ngây người, còn mọi người thì cười lớn.
Mọi người đều biết, Tiểu Nhã châm chọc khinh thường Trác Phàm, Trác Phàm mượn chuyện này nhục nhã lại nàng.
Nghe những tiếng cười nhạo kia, Tiểu Nhã vô cùng ủy khuất, trong mắt lệ quang chớp động, ngẩng đầu hung hăng liếc nhìn Trác Phàm.
Nhưng Trác Phàm không quan tâm, khóe miệng hắn vẫn nở nụ cười tà dị.
"Tiểu tử này, sao không lại làm nhục một tiểu cô nương chứ?" Dù sao cũng là tổng lâu chủ Hoa Vũ Lâu, nhìn tỷ muội của mình bị Trác Phàm trêu đùa, Sở Khuynh Thành không khỏi oán giận nói.
Tạ Thiên Dương nghe vậy cũng tán thành gật đầu: "Sở lâu chủ nói phải, tiểu tử này tâm nhãn xác thực không lớn, cho nên tốt nhất chúng ta không chọc hắn, coi chừng bị hắn trả thù."
Tiếu Đan Đan đã trải nghiệm qua, vội vã nhìn về phía mọi người gật đầu, nhưng trên mặt lại không có chút ảo não, ngược lại vẫn kiêu ngạo không giải thích được.
"Hắn dám?" Sở Khuynh Thành ngẩng đầu, cực giống một người vợ quản chồng nghiêm khắc, nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, gương mặt nàng đỏ ửng, lúng túng cúi thấp đầu.
Mọi người ngầm hiểu liếc nhìn nhau, đồng loạt cười lớn. Chỉ có Sở Khuynh Thành, gương mặt càng ngày càng đỏ.
Vèo!
Đột nhiên, ngay khi ánh mắt mọi người đặt sự chú ý trên người Trác Phàm, Trác Phàm cũng vì trêu đùa Tiểu Nhã mà có chút sơ sẩy. Một đạo chất lỏng màu xanh biếc trong nháy mắt bay vào trong gió lốc hỏa diễm trên tay hắn, hòa cùng một thể với dược dịch của hắn.
Tròng mắt bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng Trác Phàm kinh hãi, nhìn phương hướng dược dịch bay tới, chính là từ chỗ của Nghiêm Tùng. Không biết lúc nào, dược dịch trong tay hắn đã luyện hóa hoàn thành.
Thì ra vừa rồi hẳn thả chậm tốc độ luyện hóa nhằm để Trác Phàm buông lỏng cảnh giác.
Liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng Độc Thủ Dược Vương nhếch lên nụ cười âm tà: "Tống đại sư, lão phu đã luyện hóa dược dịch, rất nhanh có thể thành đan, thời gian ba hơi thở kia cũng không cần ngươi để lại, ngươi vẫn nên làm tốt chuyện của mình đi thôi, ha ha ha. . ."
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Mí mắt run rẩy, sắc mặt Trác Phàm âm trầm, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ngươi ném gì vào trong đan dược của ta?"
"Ném?"Độc Thủ Dược Vương nhíu mày, lắc đầu nói: "Lão phu sẽ không làm loại chuyện phá hỏng người khác luyện đan, có điều trong lúc luyện hóa dược tài, không cẩn thận khiến dược dịch tràn ra ngoài, ngoài ý muốn rơi vào trong dược của ngươi, mong Tống đại sư không nên quá để ý."
Ngoài ý muốn?
Lúc Luyện Đan Sư luyện hóa dược tài, nếu tâm thần bất an, nguyên lực hỏa bất ổn mới khiến dược dịch vẩy ra ngoài, nhưng điều đó chỉ xuất hiện ở người mới luyện đan mà thôi, cho dù nhất phẩm Luyện Đan Sư, cũng sẽ không xảy ra sai lầm này.
Độc Thủ Dược Vương thân là Luyện Đan Sư đệ nhất Thiên Vũ, đường đường là thất phẩm Luyện Đan Sư, làm sao có thể phát sinh sai lầm chứ?
Đây rõ ràng là cố ý.
Điều này trong lòng tất cả mọi người đều hiểu nhưng lại không có cách nào. Hắn cũng đã nói mình không cẩn thận, người khác cũng không có cách nào chứng minh là hắn cố ý.
Trác Phàm cắn môi không thèm quan tâm, vội vàng xem biến hóa bên trong dược dịch, thế nhưng không tra thì thôi, tra ra càng làm cho hắn sợ hãi.
"Thanh Mãng lân dịch?" Trác Phàm kêu lớn.
Lời vừa nói ra, mọi người cùng nhau kinh hãi.
Hiện tại ai cũng biết, Trác Phàm luyện chế là Ôn Dương Đan, tất cả dược tài luyện hóa đều là dược vật dương tính ôn hòa. Nhưng là Thanh Mãng lân dịch lại là Linh thú cấp hai, luyện hóa lân giáp Thanh Thiên Độc Mãng mà thành.
Bản thân mãng xà chính là vật âm hàn, bản tính hung dữ, bao hàm sát khí bên trong.
Độc vật tương xung với dược tài Ôn Dương Đan, một khi thành đan, đan dược bởi vì âm dương tương khắc khiến dược lực giảm mạnh.
Đừng nói tam phẩm đan, cho dù là nhị phẩm đan cũng không giữ được, có lẽ chỉ có thể luyện thành nhất phẩm đan.
Tất cả mọi người cũng không có cách nào, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Chiêu luyện đan thuật này của Trác Phàm, luyện hóa đan dược cực nhanh, hiếm thấy trên đời. Nhưng cũng tiếc, dược tài của hắn đã hết hiệu lực, cho dù có luyện chế lại lần nữa, dưới tốc độ của Độc Thủ Dược Vương đã cách hắn một khoảng lớn, không bao giờ còn có thể có thể đuổi kịp.
Vốn vô địch vòng thứ hai nằm trong tay, cũng vì Trác Phàm cuồng vọng tự đại mà mọi hy vọng đều tiêu tan.
Độc Thủ Dược Vương cười lạnh, nhìn vẻ mặt của Trác Phàm, cười tà dị nói: "Tiểu tử, còn nhớ lời thề vừa rồi của ngươi không, một khi ngươi rời khỏi vị trí này thì đầu phải giao ra, lão phu ở chỗ này chờ ngươi, ha ha ha. . ."
Độc Thủ Dược Vương cười vang vọng trong Hoa Vũ đường.
Mọi người thở dài lắc đầu, tiếc cho một kỳ tài luyện đan hoành không xuất thế đã bị Độc Thủ Dược Vương đường hoàng lấy đi tánh mạng.
Đào Đan Nương thở dài, thất vọng nhìn Trác Phàm, tiếp tục luyện chế đan dược của chính mình.
Tiểu tử này, có một thân tuyệt kỹ luyện đan nhưng tâm tính bất ổn, đáng tiếc. . .
Lưu Nhất Chân kinh ngạc nhìn Trác Phàm, cuối cùng lắc đầu, vẻ mặt vô cùng buồn bã.
Hàng ghế khách quý phía tây, Hoàng Phủ Thanh Vân cười lớn, mừng rỡ như điên: "Nghiêm trưởng lão quả nhiên cao tay." Mọi người bên cạnh gật đầu tán thành.
Lầu lầu chính, ba người Hoa Vũ Lâu tức giận đến giậm chân.
"Tiểu tử này, thật sự không muốn khen mà, vừa rồi còn khen hắn có thể gánh vác gánh nặng của Hoa Vũ Lâu, lập tức liền bị Nghiêm Tùng âm chết." Mẫu Đơn lâu chủ tức giận mắng to: "Tên cuồng vọng tự đại này, thật vất vả mới tạo dựng được ưu thế, lại mất cả rồi!"
"Đúng vậy, tiểu tử này làm việc thật khiến người ta không yên lòng." Thanh Hoa lâu chủ cũng thở dài nói, "Cứ như vậy, đừng nói để hắn cứu Hoa Vũ Lâu, không biết chút nữa chúng ta phải cứu hắn không chừng.
Chỉ có Sở Khuynh Thành nhìn Trác Phàm, không có bất kỳ oán trách gì, chỉ lẩm bẩm nói: "Hắn thay Khuynh Thiên đến, chẳng lẽ cuồng vọng một chút cũng không được sao? Nếu như Khuynh Thiên còn sống, chắc cũng giống như hắn."
"Sư phụ, ngài mau cứu phu quân đi." Lúc này, Tiếu Đan Đan cầu cứu Mẫu Đơn lâu chủ.
Mẫu Đơn lâu chủ bất đắc dĩ nhìn mấy người Long Cửu, thử dò xét nói: "Các vị, thấy các ngươi dường như có quen biết với Tống Ngọc, không biết các ngươi cảm thấy việc này như thế nào?"
Tuy tính tình nàng cục cằn nhưng vô cùng tỉ mỉ, nàng hiểu rõ nếu cứu Trác Phàm chỉ dựa vào thực lực Hoa Vũ Lâu không thì không đủ, nhất định phải liên hợp với Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu phủ.
Nhưng nghe nàng nói, mọi người lại không có phản ứng gì, vô cùng bình tĩnh.
"Cứu? Cứu cái gì? Tiểu tử kia cần chúng ta đi cứu sao?" Tạ Thiên Dương nhíu mày, thản nhiên nói: "Ta đoán chừng hiện tại tiểu tử kia tức giận đến muốn nổ phổi, một người khôn khéo như hắn, lần này lại bị người ta âm một chiêu, hắn nhịn được mới lạ."
Mày Mẫu Đơn lâu chủ nhíu lại, không rõ ràng cho lắm.
Đột nhiên, huynh muội Đổng Thiên Bá bỗng nhiên một cái lảo đảo, té ngã trên đất, trên mặt đều là mang theo vẻ hoảng sợ.
Không đợi bọn hắn tra hỏi rõ ràng, Đổng Thiên Bá đã kinh hoảng nói: "Người kia. . . Người kia không phải là Tống Ngọc huynh đệ, hắn. . . hắn là ai?"
Mọi người giật mình, trong lòng không hiểu, cùng nhau nhìn xuống dưới. Nhưng không nhìn còn đỡ, nhìn qua khiến tim bọn họ đập loạn xạ.
Bởi vì lúc này trong mắt Trác Phàm đã ngưng tụ sát ý. Cỗ sát ý này giống như tu la địa phủ, khiến mọi người nhìn hắn đều cảm giác như có một thanh đao treo lơ lửng ở cổ.
Chỉ cần một khắc sau, liền có thể tuỳ tiện kết thúc tính mạng bọn họ!
Lần này Trác Phàm thật sự tức giận.
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài (fb.com/teambattai) Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.