Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Chương 127: Cao Thủ Tề Tụ.

Dạ Kiêu

22/08/2022

Cương 127: Cao thủ tề tụ.

Mở đầu của bách đan thịnh hội dần dần diễn ra, đại biểu cạnh tranh đan của các nhà cũng tiến vào sân đấu đan. Trên đài của lầu hai và lầu ba lục tục ngồi đầy người.

Đế Vương Môn, U Minh Cốc, Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm được sắp xếp ngồi ở ghế khách quý sườn Tây, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn đài trưng bày kia ở bên dưới, nở nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mà hai người Tiềm Long Các, Kiếm Hầu Phủ đã từng trong thế chân vạc, giúp đỡ thế gia Hoa Vũ Lâu, thì được an bài ở ghế khách quý sườn đông. Long Cửu và Tạ Thiên Dương trông mong nhìn dòng người đông đúc ở dưới, duy chỉ không thấy bóng người Trác Phàm, không khỏi nhíu mày thật sâu.

Nếu tiểu tử này không đến, thì lấy ai đến đối phó Độc Thủ Dược Vương đây?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ở phía dưới, các đại biểu tiến vào sân đấu đan càng ngày càng nhiều...

“Ơ, đây không phải Hoàng sư phụ à, ngươi cũng tới tham gia bách đan thịnh hội sao!”

“Đương nhiên rồi, người thường hướng đến chỗ cao, bách đan thịnh hội do ngự hạ bảy thế gia Hoa Vũ Lâu tổ chức, mấy chục năm cũng khó gặp được một lần a, ta há có thể không tới?”

“Ha ha ha... Cũng vậy, tại hạ chỉ hi vọng có thể nhờ vào đó mà nhất cử thành danh. Coi như không vào được Hoa Vũ Lâu, cũng có thể được một số thế gia nhất lưu nhìn trúng. A, đây không phải là Trương sư phụ sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”

“Hà, Trần sư phụ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”

Giữa sân thi đấu, cạnh tranh đan còn chưa bắt đầu, khắp nơi đã vang lên âm thanh hàn huyên của các luyện đan sư đang từ xa bái phỏng lẫn nhau. Đột nhiên, một vị lão giả tiên phong đạo cốt chậm rãi đi vào sân thi đấu, vuốt hai cọng ria mép nơi khóe miệng rồi lộ ra nụ cười tự tin.

Mà khi thấy người này, tất cả mọi người đều chợt dừng lại.

“Ngài... Ngài không phải thủ tịch luyện đan sư của Tây Môn gia ở Xương Bình thành, Lưu Nhất Chân, Lưu sư phụ sao. Tây Môn gia là nhất lưu thế gia, ngài cũng đã được tôn làm thủ tịch luyện đan sư, sao cũng tới đến?”

“Đúng vậy, ai không biết khả năng của ngài chứ? Một năm trước trong trận thi đấu đan ở đế đô, vinh dự lấy được vị trí thứ hai, chỉ vì thời gian hoàn thành đan dược muộn mất mấy giây, nên mới thua vị đệ tử thiên tài Nghiêm Phục kia của Dược Vương Điện. Với uy danh của ngài, sao còn đến tranh những thứ hư danh này cùng với thứ tiểu bối vô danh như chúng ta chứ?”

“Không sai, ngài cũng đã thành danh đại sư, đường đường luyện đan sư ngũ phẩm, không cần lại cùng những người như chúng ta cạnh tranh đâu, cho chúng ta một chút đường sống đi.”

...

Cả đám người mang khuôn mặt oán trách chờ đợi nhìn về phía Lưu Nhất thật. Nhưng ông ta lại cười nhẹ lắc đầu, một mặt lạnh nhạt, thậm chí như có chút hưởng thụ ai oán của mọi người: “Ha ha ha... Mặc dù lưu mỗ có chút danh tiếng trong giới luyện đan, nhưng sự học vô bờ bến. Lần này Lưu mỗ đến đây, chẳng qua là luận bàn một phen cùng chư vị đồng nghiệp, tuyệt đối không quan hệ đến chuyện danh lợi.”

Thôi đi, ngươi đang làm ra vẻ cho ta xem đấy phỏng, rõ ràng hướng về Hoa Vũ Lâu mà tới. Ai mà không biết, gia tộc Tây Môn dù tốt hơn nữa, cũng so ra kém với ngự hạ bảy thế gia cây to có thể dựa vào.

Tất cả mọi người liếc mắt khinh bỉ nhìn về phía ông ta, nhưng mà sâu trong lòng vẫn dè chừng kiêng kị.

Luyện đan thuật của Lưu Nhất Chân đặt ở toàn bộ Thiên Vũ, thì đó cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Có lão ở đó, tương đương với khả năng đoạt hạng nhất của bọn họ lại nhỏ đi rồi.

Nhất thời, tất cả ánh mắt cừu oán đều tập trung hết lên người ông ta, còn ông ta thì đắc ý ngễnh đầu, được dịp bày ra khí thế lão tử là đệ nhất thiên hạ!

“Các vị, mời yên lặng một chút!”

Lúc này, một giọng nói ngọt ngào vang vọng bên tại mọi người, tiểu cô nương mặc y phục màu tím từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước đài trưng bày ở chính giữa sân, và nhìn về phía tất cả mọi người.



Chỉ một lát, giữa sân lập tức không còn một tiếng đông, tiếng ồn ào vừa rồi giống như huyễn ảnh tan biến vô ảnh vô tung.

Tiểu cô nương hài lòng gật đầu, thản nhiên nói: “Chào mọi người, hoan nghênh chư vị đại biểu của các thế gia tới tham gia bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu chúng ta, ta là bình phán* của thịnh hội cạnh đan lần này, Tiểu Nhã.”

*bình phán= trọng tài+chấm điểm+công bố= giám khảo

Bốp bốp bốp!

Vừa dứt lời, Tiểu Nhã vỗ tay cái cái. Theo tiếng vỗ tay rơi xuống, một hàng dài thiếu nữ thướt tha trong ánh mắt kỳ kị của mội người, nối đuôi nhau mà bước ra, sau đó mỗi một người đứng ở trên mấy ngàn đài luyện đan kia.

“Lần này cạnh tranh đan, mỗi vị cạnh đan giả đều sẽ do một vị đệ tử của Hoa Vũ Lâu chúng ta đi cùng, giám thị nhất cử nhất động toàn bộ hành trình của luyện đan giả, tuyệt sẽ không xuất hiện bất kỳ hành động gian lận nào.”

“Tốt, Hoa Vũ Lâu không hổ là ngự hạ thất gia, làm việc thật sự đại khí!” Tiểu Nhã lời còn chưa nói hết, Lưu Nhất Chân đã dẫn đầu dựng thẳng ngón tay cái lên, khen ngợi.

“Không sai, có mỹ làm bạn, luyện đan không mệt, bổn công tử ưa thích, ha ha ha...”

Đám người còn lại, cũng nhao nhao bày tỏ tán thưởng. Số lượng lớn như thế, bên người mấy ngàn luyện đan sư, có mấy ngàn đệ tử đi cùng, cái này cũng chỉ có ngự hạ thất gia mới có thể xuất ra đại trận giống vậy.

Tiểu Nhã khẽ gật đầu, đưa tay chỉ hai mươi cái đài ở phía trước khác hẳn mấy ngàn đài luyện đan khác, hai mươi đài này lớn hơn nhiều, nàng nói tiếp: “Người có đủ loại khác biệt, luyện đan sư càng như vậy. Hai mươi cái đài này chuẩn bị cho hai mươi luyện đan sư ưu tú nhất. Từ phải đến trái, là vị trí đứng đầu đến thứ hai mươi. Nếu ai có lòng tin đối với chính mình, mời đứng trên đài tương ứng.”

Nháy mắt, mọi người đều sửng sờ.

Trận đấu này lên đến mấy ngàn luyện đan sư, phần lớn đều có năng lực ngang nhau, ai biết ai mạnh hơn ai? Trừ số ít mấy người dị loại hạc giữa bầy gà, người nào có thể biết, bản thân xếp hàng thứ mấy trong những người này chứ?

Chỉ có Lưu Nhất Chân, vuốt hàng ria mép, trên mặt mang ý cười tự đắc: “Ha ha ha... Luyện đan sư bên ngoài là luyện đan, nhưng cuối cùng luyện chính là tâm tính. Nếu ngay đến một chút tự tin cũng không có, còn có thể luyện ra đan dược gì tốt?”

“Lưu đại sư nói đúng, mấy người chúng ta tạm thời không biết xếp thứ mấy, nhưng Lưu đại sư nhất định đứng đầu!” Có người tức thời ôm quyền, hướng Lưu Nhất thật cung kính nói.

Lưu Nhất Chân ngửa mặt lên trời im lặng cười cười, hiên ngang ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Không phải lão phu tự đại, chỉ là lão phu cũng đã nói, luyện đan cũng là luyện tâm tính. Muốn luyện tốt đan dược, phải có sư tự tin của luyện đan sư đệ nhất thiên hạ.”

“Vậy, lão phu ta việc đáng làm thì phải làm!” Ông ta cười lớn, nhẹ bước cước bộ, hướng đến bục luyện đan cho đệ nhất luyện đan sư.

Thế mà, không đợi ông ta đi được hai, ba bước gì đó, một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên từ bên khác của sân thi đấu: “Lăn đi, chớ cản đường của bổn công tử!”

Nghiêm Phục nghênh ngang bước ra từ trong đám người, đi về phía bục luyện đan trước mặt hắn.

Cước bộ Lưu Nhất Chân dừng lại, khuôn mặt hung hăng co giật, trong lòng thầm mắng không ngừng: “Đáng chết, tiểu tử thúi này sao cũng tới, hắn không phải người Dược Vương Điện à, đến bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu là có ý gì?”

“Ồ, người này không phải thiên tài luyện đan sư đoạt được danh hiệu đệ nhất trong lần đấu đan ở đế đô à, Nghiêm Phục của Dược Vương Điện, sao hắn cũng tới tham gia bách đan thịnh hội của Hoa Vũ Lâu?”

Lúc này, lập tức có người nhận ra hắn ta, sau đó lại cẩn thận len lén nhìn về phía Lưu Nhất Chân đã cứng đơ thân thể, sâu xa nói: “Lưu đại sư, đối thủ cũ của ngài đến rồi, không biết ngài nên...”

“Ha ha ha... tiểu tử Nghiêm Phục này thật sự là kỳ tài luyện đan trăm năm hiếm có, lần trước cũng coi như thắng lão phu một bậc. Vị trí số một này, nhường cho hắn cũng vậy thôi, lão phu đi thứ hai!”

“Lưu đại sư quả nhiên khiêm tốn, bội phục bội phục!”

Mọi người thấy Lưu Nhất Chân vân đạm phong kinh như thế, không khỏi ôm quyền kính cẩn, đây mới là phong phạm đại sư này. Thế nhưng bọn họ làm sao mà biết, hiện tại trong lòng Lưu Nhất Chân đã đem tên Nghiêm Phục mắng cho máu chó đầy đầu.



Tiểu tạp chủng nhà ngươi, ở Đan Hội đế đô cướp đầu danh của ta cũng coi như thôi, thế mà còn chạy đến bách đan thịnh hội quyết sống mái với ta, ngươi cố tình nhằm vào lão tử đúng không?

Ấy thế mà ông ta chưa mắng thầm trong bụng cho đã đời xong, thì lại có một giọng nói già nua vang lên bên cạnh.

“Ngươi có lên hay không, không đi thì tránh đường!”

Một bà lão cao tuổi hung hăng đẩy ông ta ra, chậm rãi di qua bên cạnh ông ta, sắc mặt người kia màu xanh đen, thình lình dọa mọi người sợ run người, Lưu Nhất Chân thấy được khuôn mặt đó thì càng hoảng sợ.

“Bà lão này là ai, khuôn mặt thật đáng sợ, chẳng lẽ bà ấy cũng là luyện đan sư ư?” Mọi người cúi đầu rỉ tai, rì rà rì rầm.

Lưu Nhất Chân thì ngây người ngơ ngác nhìn bóng lưng lão phụ kia, kinh ngạc cực kỳ, lẩm bẩm nói: “Bà ấy sao lại đến?”

“Sao vậy, Lưu đại sư ngài biết bà ta?”

Lưu Nhất Chân nghe vậy cũng muốn khóc: “Sao có thể không biết? Ba mươi năm trước, lão phu vẫn là tên luyện đan sư nhị phẩm, lúc đó Thánh Thủ đan Đào Đan nương, đã dựa vào thân phận luyện đan sư ngũ phẩm, trứ danh toàn bộ Thiên Vũ Đế Quốc, cùng nổi danh với Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, hai người có danh xưng Nam đan Bắc độc. Nhưng mà, bà không phải đã trở thành thủ tịch luyện đan sư của Hoa Vũ Lâu rồi ư, sao còn sẽ tới tham gia Đan Hội gia tộc mình tổ chức?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người bất giác quá sợ hãi, không ngờ bà lão này lại có địa vị lớn vậy, thậm chí còn cùng nổi danh với Độc Thủ Dược Vương.

Chỉ một lúc mà trong lòng mọi người đầy lo sợ, chẳng ai ngờ rằng bách đan thịnh hội lại tụ tập nhiều cường thủ. Bất quá, nhìn về phía bóng người hiu quạnh của Lưu Nhất Chân, trong lòng bọn họ liền thăng bằng hẳn.

“Hắc hắc hắc... Lưu đại sư, ngài chớ khổ sở. Đệ nhất đệ nhị không còn, thì vẫn còn có thứ ba. Thịnh hội năm nay luyện đan sư đứng thứ ba, nếu không phải Lưu đại sư thì chắc chắn không còn ai khác.”

Thật sâu hít một hơi, Lưu Nhất Chân dồn sức thẳng tắp sống lưng, trong mắt hừng hực lửa giận: “Không sai, lão phu coi như không phải đệ nhất đệ nhị, nhưng trên đời có câu nói tam giáp đấy, cho dù đứng thứ ba, vẫn là tồn tại hàng đầu, cùng gần sát với đệ nhất đệ nhị, không kém hơn bọn họ.”

Chậc, Lưu đại sư, ngài thật sự biết cách tự an ủi mình!

Mọi người nhìn nhau, đột nhiên phát hiện, lời an ủi của bọn họ vừa nãy tựa hồ cũng dư thừa, Lưu đại sư thật sự là co được dãn được.

“Lăn đi, đừng cản đường của lão phu!”

Thế mà, đúng lúc này, lại một giọng nói già nua hét lớn lên, một bóng người màu xanh lục, chậm rãi đi qua trước mặt tất cả mọi người. Cặp mắt màu xanh lục đảo qua chỗ nào, người đang đứng chỗ đó không khỏi rét run toàn thân, run rẩy tránh đi.

Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng!

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, bọn họ vạn vạn lần đều không nghĩ đến, ngay cả thủ tịch luyện đan sư của Dược Vương Điện, Độc Thủ Dược Vương cũng tới tham gia bách đan thịnh hội lần này, khốn nạn lão còn ngụy trang thành cạnh đan giả để tham gia đấy.

Kính nhờ, ngài đã là đệ nhất Thiên Vũ, đây không phải ăn hiếp người ta sao!

“Lưu đại sư, hạng ba của ngài, có vẻ như cũng không giữ được!” Có người kinh ngạc nhìn nhìn về phía Lưu Nhất Chân, hơi có chút đồng tình vỗ vỗ bả vai ông ta.

Khóe miệng Lưu Nhất Chân bất giác méo xẹo, nhìn ba người dần dần lên sân khấu, cố nén ủy khuất trong lòng, đột nhiên ông ta cởi ngoại bào hung ném mạnh xuống đất, khí chất tiên phong đạo cốt khoan thai lúc trước mất sạch, tức miệng mắng to: “Đều nương hắn đã là nhân vật thành danh, còn nương hắn chạy đến đây đoạt bát cơm với lão tử, thật sự là nương hắn quá khi dễ người!”

Nghe được lời này, sắc mặt mọi người cứng đờ, đồng loạt co giật cơ mặt, một bên nhìn ông ta với ánh mắt khinh bỉ, một bên thầm mắng trong bụng.

Nhà ngươi không phải cũng cùng một dạng à...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook