Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Chương 146: Cướp Bóc Vô Sỉ

Dạ Kiêu

23/08/2022

“Tống đại sư, ngài… Ngài đây là…”

Tiểu Nhã khẽ mấp máy môi hồng nhìn về phía Trác Phàm. Tuy rằng biến rõ hắn muốn làm gì lại không thể nói thẳng. Dù sao qua ba vòng cạnh trah đan, Trác Phàm đã từ một người không có tiếng tăm gì biến thành luyện đan địa sư đệ nhất được nơi này công nhận nên cũng cần cho hắn chút thể diện.

Thế nhưng mà coi như ngươi có là luyện đan sư đệ nhất thiên hạ thì tại Bách Đan thịnh hội cũng phải tuân thủ quy tắc, không thể ngang nhiên làm trái được.

Tiểu Nhã cực kỳ lúng túng nhìn Trác Phàm, cảm giác đối mặt với vị đại sư kỳ hoa này làm cũng không được mà không làm cũng không được. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Trác Phàm hơi dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhã, nhíu mày hỏi: “Không phải ngươi nói những dược liệu này cho chúng ta à, lại làm sao?”

“Tống đại sư, nhất định là lúc nãy ngài chưa nghe rõ những gì ta vừa nói, có một chút hiểu lần.” Tiểu Nhã vội vàng mỉm cười, giải thích nói: “Ta vừa mới nói là những dược liệu này là để bù cho những đại sư thiếu khuyết dược tài trong tay…”

“Đúng rồi, ta thiếu tất cả nha!”

Thế mà Tiểu Nha còn chưa nói xong, Trác Phàm đã mạnh mẽ ngắt lời, tiếp tục lấy thêm một tủ dược tài cho vào trong nhẫn giới chỉ.

Mọi người thấy tình cảnh này đều ngây ngốc, cái này mà cũng được sao. Lúc này mấy luyện đan sư kia cũng có chút rục rịch, biết vậy lúc nãy lấy nhiều thêm một chút.

“A, chủ trì! Nếu như Tống đại sư nói những lời như vậy cũng được thì có phải lão phu cũng có thể lại đi lấy…” Lưu Nhất Chân liếm bờ môi khô khốc, lo lắng nhìn Trác Phàm, sau đó lại liếc nhìn về phía Tiểu Nhã nói.

Nếu mà không tranh thủ thời gian thì tiểu tử này sẽ đem dược tài lấy con mẹ nó sạch.

Tuy hắn là luyện đan sư của một thế gia nhất lưu nhưng bàn về số lượng và chất lượng dược tài Trung phẩm trong tay cũng không có nhiều.

Tiểu Nhã mạnh mẽ lườm nguýt hắn một cái, hơi giận nói: “Lưu đại sư ngươi cũng không cần lại thêm phiền. Chẳng lẽ những dược liệu này ngươi đều có thể luyện hết tại trận này sao?”

Lưu Nhất Chân vừa muốn xuông lên phía trước, thân thể không khỏi trì trệ cười xòa một tiếng, lại bất đắc dĩ lắc đầu lui về.

Những dược liệu này nhiều như vậy, ai có thể một lần luyện hết? Mẫu chốt nhất là hắn không đắc tội nổi với Hoa Vũ Lâu!

Nếu không phải vậy thì lấy thêm một chút cũng không sao.

Nghĩ đến đây, Lưu Nhất Chân bày ra vè mặt sùng bái nhìn Trác Phàm đang thu thập từng tủ dược tài giống như dọn nhà vào nhẫn giới chỉ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Thật không biết thiếu niên này ở tông môn nào hoặc là công tử ở đại gia tộc nào. Làm gì có chỗ nào giống với tiểu tử thế gia tam lưu. Nếu không cũng không có khả năng ăn cướp của Hoa Vũ Lâu trắng trợn như vậy.

“Tống đại sư, ngươi cần hiểu rõ, chỗ dược liệu ngươi cầm này đều cần phâỉ luyện chế hoàn thành tại chỗ. Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!” Lần này Tiểu Nhã thật sự có chút phẫn nộ, khẩu khí cũng trở nên mạnh mẽ.

Động tác lấy thuốc của Trác Phàm không khỏi dừng lại chút, nhìn về phía những dược liệu này trong lòng cười thầm.

Những dược liệu này theo phẩm chất từ nhất phẩm đến bát phẩm nhiều như thế làm sao có thể luyện chế hết trong một lần? Muốn luyện xong tối thiểu cung phải mấy ngàn khỏa đan dược. Nhưng mà vậy thì sao?

Đợt này là chung kết Đan Vương, hắn chiếm lấy vô địch. Sau khi cầm về Bồ Đề Tu Căn phủi mông liền đi. Hoa Vũ Lâu này làm sao có thể quản bắt được hắn?

Cho nên đối với hắn mà nói, hiện tại bảo bối ở ngay trước mặt có bao nhiêu hắn muốn lấy bấy nhiêu. ù sao về sau cũng sẽ vạch mặt, ngu gì không cầm!

Trác Phàm chậm rãi quay đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng, thản nhiên nói: “Làm sao ngươi biết ta sẽ không thể luyện hết? Một lát nữa ta nhất định sẽ luyện xong toàn bộ.”

Trác Phàm nói xong lại tiếp tục không biết xấu hổ cướp bóc dược tài ở trên đài.



Tiểu Nhã nhìn tình hình này dường như sắp khóc. Từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa từng thấy đại sư mất mặt mũi như thế.

Tại chỗ luyện chế mấy chục ngàn khỏa đan dược làm sao có thể? Đây rõ ràng là ăn cướp trắng trợn!

Mọi người dưới đài nhìn đến vị có luyện đan thuật che lại cả Độc Thủ Dược Vương luyện đan đại sư này đang ở trên đài lấy từng tủ dược tài đã sớm cả kinh không nói nên lời.

Vị đại sư này thật có gan, đến cả Hoa Vũ Lâu cũng dám chiếm tiện nghi.

Thế nhưng cho dù là vậy, hiện tại không thể nói hắn một chút nào. Ai bảo Hoa Vũ Lâu tự mình nói có thể cho bọn họ tự do lựa chọn dược tài. Người ta có thể luyện chế 10 ngàn khỏa đan, ngươi có thể làm thế nào?

Tuy điều đó không có khả năng nhưng ngươi cũng chỉ có thể thu được về tính sổ sau.

Hiện tại Trác Phàm vẫn lấy như cũ nhưng cũng không ai xen vào hắn.

Tiểu Nhã và những nguời khác chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ chờ Trác Phàm đem vô số dược tài trân quý cất vào trong giới chỉ.

Bỗng nhiên Trác Phàm dừng động tác. Tiễu Nhã thấy vậy không kìm được vui mừng, tiến về phía trước cười nói: “Tống đại sư, ngài chuẩn bị xong rồi sao? Vậy thì nhanh trở lại ghế ngồi, bắt đầu cạnh tranh đan. Tất cả mọi người đang chờ ngươi đấy.”

Trác Phàm quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhã, đầu mi hơi nhăn, đem nhẫn giới chỉ trên tay lắc lắc trước mặt Tiểu Nhã nói: “Nhẫn giới chỉ của ta đã đầy, ngươi có thể cho ta một cái nhẫn giới chỉ khác không?”

Tiểu Nhã không khỏi lảo đảo suýt ngã xuống. Tất cả mọi người cũng bày vẻ mặt bị tát mạnh một cái.

Vị Tống đại sư này thật sự là quá vô sỉ đi!

“Không có, Hoa Vũ Lâu chúng ta không cung cấp nhẫn giới chỉ.” Tiểu Nhã dường như là hét lên, tức giận đến mức muốn nổ phổi.

Trác Phàm liếc nàng một cái, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, bĩu môi, hừ nhẹ nói: “Còn bày đặt bảy thế gia ngự hạ đây. Hẹp hòi!”

Ực một tiếng, Tiểu Nhã suýt chút phun một ngụm máu ra ngoài, may mắn đến cổ họng lại nuốt về. Một đôi mắt to ngập nước, hung hăng hậm hực nhìn chằm chằm về phía Trác Phàm. Tiểu Nhã thật sự hận không thể nhào đến cắn xé hắn một phen.

Ngươi chiếm tiện nghi của chúng ta lớn đến như vậy còn nói là chúng ta hẹp hòi? Trên đười này có người vô sỉ như vậy sao?

Đảo mắt nhìn trên đài cao nhìn thấy tám, chín phần tủ dược tài đã bị Trác Phàm lấy đi . Số còn lại cũng chỉ là nhất, nhị phẩm dược tài bỏ đi. Tiểu Nhã tức giận đến sắp khóc.

Đây chính là gần một năm thu thập dược tài của Hoa Vũ Lâu các nàng. Bên trong có rất nhiều dược tài hiếm thấy, đều là gần trăm năm mới có một kiện. Lần này tooàn bộ bị tiểu tử này quét sạch trống không.

Vốn dĩ các nàng dự định ở trận chung kết Đan Vương mới xuất ra những dược liệu này chỉ là muốn phơi bày một ít thực lực của Hoa Vũ Lâu cho tất cả mọi người biết. Thế nhưng không ngờ rằng, có thể gặp gỡ một tên ăn mày trực tiếp cho không hắn.

Tiểu tử ngươi cứ chờ lão nương. Một hồi nữa không luyện ra 10 ngàn khỏa đan để xem lão nương làm sao thu thập ngươi!

Tiểu Nhã hung tợn nhìn chằm chằm Trác Phàm, tâm đều nhỏ máu. Lúc trước sinh ra ấn tượng tốt cùng sùng bái đối với Trác Phàm cũng chỉ trong nháy mắt tan thành mây khói.

Tiểu tử này cũng là lưu manh.

Nhưng mà đối với chuyện này Trác Phàm cũng không thèm để ý, sờ mũi một cái lại quay trở lại vị trí thứ nhất trên đài luyện đan. Loại danh dự như này có là gì, nắm được lợi ích thực tế trong tay mới là quan trọng nhất, hắc hắc hắc...

Sảnh chính lầu trên, Tạ Thiên Dương nhìn thấy tất cả bên dưới bất giác có chút hiếu kỳ, ngược lại nhìn về phía Long Cửu nói: “Cửu trưởng lão, nghe nói Tiềm Long các các ngươi cùng tiểu tử kia xem như là liên minh. Dược tài trong tay hắn toàn do các ngươi cung cấp. Làm sao ta nhìn hắn giống như nghèo tận cùng. Ngay cả dược tài nhất phẩm cũng đều tỏa sáng trong mắt vậy!”



“Hừ người tham lam cho dù chỉ là một cây châm trên mặt đất ánh mắt cũng sẽ tỏa sáng.” Long Quỳ không khỏi bĩu môi, thản nhiên nói.

Lông mày Tạ Thiên Dương không khỏi nhíu lại, suy nghĩ cẩn thận thật đung slà như vậy. Lấy nhân phẩm của tiểu tử này thì những nơi đi qua không còn cả ngọn cỏ.

Long Cửu trầm ngâm một hồi cũng tán đồng đốí với đánh giá Trác Phàm của Long Quỳ, gật đầu nói: “Đúng là Tiểu Quỳ nói không phải không có lý, tiểu tử này lòng tham không đáy. Tiềm Long các chúng ta cùng hắn mặc dù là đồng minh nhưng cũng không thể đam dược tài tối đỉnh cấp trong gia tộc đều cho hắn. Đại đa số đều là dưới tứ phẩm thôi. Thế nhưng lúc chấp sự của chúng ta đem dược tài đưa đến cũng không biết hắn dùng phương pháp gì đã khiến cho chấp sự kia lại vận chuyển một nhóm lớn ngũ phẩm dược tài đi đến.”

“Về sau chúng ta xem xét hỏi lão chấp sự đã cống hiến ở gia tộc nhiều năm. Thế nhưng hắn tình nguyện một mình gánh chịu sai lầm vận chuyển dược tài cũng không chịu hé răng nửa chữ. Ha ha ha... Tiểu tử này đối với người khác còn có một bộ mặt như vậy!” Long Cửu vuốt râu cời khẽ, lắc đầu than thở. Nhưng trong ánh mắt lại có một tia ngưng trọng thật sâu.

Tạ Thiên Dương nghe được lại giật mình, lẩm bẩm nói: “Wow, tiểu tử này chẳng những ra tay với địch nhân mà còn ra tay với người mình, ta đây đã biết. Nhưng mà hắn còn có bản lĩnh này sao, trong nháy mắt đào góc tường của Tiềm Long các các ngươi?”

“Cũng không thể nói như vậy, lão chấp sự kia hiện tại vẫn làm việc tại gia tộc. Nhưng chính là không biết lúc đó vì sao bị ma quỷ ám ảnh giúp tiểu tử kia một lần!”

Tạ Thiên Dương và Kiếm Tùy Phong rong lòng bất giác run lên, liếc nhìn nhau cùng rơi vào trầm tư.

Hiện tại bọn họ coi như có nhận thức mới đối với bản sự của Trác Phàm. Xem ra sau này tiếp xúc với tiểu tử này nhất định phải tìm một người trung thành với gia tộc trăm phần trăm đi.

Không thì bị gia hỏa kia đào góc tường sẽ rất phiền phức.

Hai vị lâu chủ Thanh Hoa và Mẫu Đơn lúc này không hề để ý đến đề tài bọn họ đang thảo luận mà chính là đang chăm chú nhìn những ngăn tủ rỗng tuếch phía dưới, trong lòng đều sắp chảy hết máu.

Tên này đáng đâm ngàn đao. Thân là con rể Hoa Vũ Lâu mà cầm đồ của nhạc mẫu không hề khách khí. Vậy mà mảy may không còn lại cái gì, đồ tốt đều bị hắn lấy đi.

Đôi mắt đẹp của Sở Khuynh Thành cũng lộ ra từng tia sát khí.

Xú tiểu tử, ngươi còn không đều là ta? Cầm nhiều như vậy có ích lợi gì. Nhanh chóng trả về cho ta...

Tiểu Nhã ở trên đài cao phải hít sâu bốn năm hơi mới có thể miễn cưỡng đè được phẫn nộ trong lòng xuống.

Mạnh mẽ trừng Trác Phàm rồi mới lần nữa nhìn về phía mười vị luyện đan đại sư lớn tiếng nói: “Mười vị đại sư đã chuẩn bị sẵn sàng, như vậy trận chung kết Đan Vương sẽ bắt đầu bây giờ.”

Vừa dứt lời, nguyên lực chi hỏa trong nháy mắt dấy lên từng hàng một.

Trác Phàm vẫn đứng nguyên ở vị trí thứ nhất không cử động. Tiểu Nhã nhìn về phía Trác Phàm cắn răng nghiến lợi cười lạnh thành tiếng: “Tống đại sư nhớ kỹ, dược tài đã đến tay đều cần phải luyện chế hết mới được!”

Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng khinh thờng bĩu môi.

Đần độn, lão tử mới sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy! Chờ lão tử đạt được vinh quang của Đan Vương trả nhân tình sẽ lập tức bỏ chạy, ngươi làm sao làm khó được ta?

Oanh!

Đột nhiên một đạo âm thanh vang vọng tooàn trường giống như tiếng dã thú tức giận kêu gầm. Một luồng hỏa diễm đỏ thẫm như màu máu đột nhiên phát lên trởi.

Mà ngay trong tích tắc hỏa diễm quỷ dị mấy loại nguyên lực chi hỏa trong tay các luyện đan đại sư lập tức uể oải đi xuống.

Ánh mắt Trác Phàm không khỏi khẽ híp một cái, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Hừ, những lão gia hỏa này rốt cuộc cũng xuất ra thực lực chân chính…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook