Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 219: Gia Quy Kiểu Gì Vậy!!??
Dạ Kiêu
28/08/2022
"Vừa rồi, lời này là ai nói, đứng ra đây!" Trác Phàm lạnh lùng đảo qua đám người.
Lúc này, một lão giả gầy gò đứng ra, nhìn Trác Phàm cười lạnh nói: "Hừ, mồm còn hôi sữa, lông còn chưa mọc đủ. . ."
Ba!
Không nói hai lời, Trác Phàm vung mạnh tay, quất cho hắn một bạt tai, sau đó lạnh lùng nói: "Gọi Trác quản gia!"
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Lão giả kia cả kinh trợn mắt hốc mồm, chỉ mũi Trác Phàm, tức giận đến mãi không nói ra lời. Đừng nói hắn là cao thủ Thiên Huyền, còn cả đống tuổi như vậy, bị một tên mao đầu tiểu tử ngay trước mặt bao người cho một bạt tai, còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Sau đó máu dồn lên não, không còn nghĩ được gì, cũng không đoái hoài tới điều gì, một chưởng đánh về phía Trác Phàm, gào to: "Ngươi giỏi, cả gan làm loạn, lại dám hỗn lão với ngự tiền thị vệ chúng ta, lão phu phải giáo huấn ngươi một trận!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, thì phốc một tiếng, hắn trợn lồi mắt. Ngay sau đó khí tức suy yếu cực tốt, cuối cùng vĩnh viễn cúi thấp đầu. Nơi ngực hắn có một mực nắm đấm thép xuyên qua, Trác Phàm mặt không đổi sắc rút cánh tay đầy máu!
Tất cả cẩm y lão giả kinh hãi, đều khó có thể tin nhìn Trác Phàm. Bọn họ đều có thể nhìn ra, Trác Phàm chỉ là Đoán Cốt ngũ trọng cảnh, làm sao có thể dễ dàng giết người như vậy?
Lạc Vân Thường cũng kinh hô một tiếng, che hai mắt, không dám nhìn cảnh tượng máu tanh. Bàn tử bất đắc dĩ thì thào: "Huynh đệ, tuy ta biết ngươi rất vl, nhưng những người này dù sao cũng là được thánh thượng ban tặng, ngươi không thể nói giết thì giết a!"
Phương Thu Bạch thì nhíu mày, ánh mắt nhìn Trác Phàm càng có nhiều màu sắc. Tuy từng nghe đồn về Trác Phàm, nhưng chánh thức thấy Trác Phàm xuất thủ, mới thật sự thấy hắn mang cho người ta một cảm giác kinh dị lạ thường. Trác Phàm chỉ có tu vi Đoán Cốt ngũ trọng, nhưng thực lực lại vượt xa tu vi một mảng lớn.
Trác Phàm không để ý ánh mắt người khác, chỉ là hồ nghi. Lão giả này, rõ ràng có tu vi Thiên Huyền cảnh, cũng có thể lăng không bay lượn, nhưng tốc độ cùng lực lượng lại rất bất thường, chẳng giống một Thiên Huyền cảnh bình thường. Hắn chỉ muốn hơi chút giáo huấn lão nhân này, giết gà dọa khỉ, cho trọng thương là được rồi. Kết quả là giết chết cmnl.
Người này, tựa như là. . .
Trác Phàm nhíu chặt mày, tiếp đó để tránh bị Ngọc Tiêu Kiếm Thần phát giác, hắn phát ra nguyên thần với phạm vi nhỏ, đảo qua mấy lão giả.
Quả nhiên, những người này cũng chỉ là có áo ngoài Thiên Huyền cảnh, nhưng thực lực lại không đạt đến. Nếu như nhất định phải lấy loại tu vi này để định nghĩa, vậy hắn chỉ có thể gọi là ngụy Thiên Huyền. Mà loại Thiên Huyền cảnh này, trừ khi bị thần thức của Thần Chiếu cảnh dò xét, hoặc động thủ giao chiến, thì người bình thường khó có thể phát hiện.
Trác Phàm thở dài, quay người về phía bàn tử, phẫn nộ quát: "Bàn tử, con mẹ nó, ngươi gạt ta, những người này căn bản không phải Thiên Huyền cảnh! Ngươi cho ta làm một đám ngụy Thiên Huyền làm gì, lão tử muốn trả hàng!"
Bàn tử giật mình: "Ngươi phát hiện ra rồi?"
"Nói nhảm, lão tử đâu phải chưa từng giao thủ với Thiên Huyền cảnh" Trác Phàm lườm hắn, oán hận nói: "Ngươi để lão tử mang đám này phế vật đi đánh nhau với gia tộc khác, ngươi nói xem chúng ta sẽ có kết cục gì?"
Bàn tử sờ mũi, rực rỡ cười nói: "Thực. . . Cũng không đến mức như vậy, dẫn bọn họ ra ngoài trang bức cũng tốt mà, ngươi xem, mang theo hai mươi cao thủ Thiên Huyền, thật là rất oai phong. . ."
"Bớt nói nhiều lời, đến cùng là sao, nói ta nghe?" Trác Phàm lạnh hừ một tiếng.
Phương Thu Bạch cười nói: "Để lão phu giải thích, thực bọn họ là những người tư chất thấp, rất khó bước vào Thiên Huyền cảnh để làm ngự tiền thị vệ. Coi như bước vào, cũng chỉ là Thiên Huyền nhất nhị trọng thôi. Cho nên hoàng thất có kế hoạch bồi dưỡng Thiên Huyền, sử dụng đan dược, để bọn họ cưỡng chế đột phá Thiên Huyền cảnh, đại lượng chế tạo cao thủ. Cuối cùng lại đều thất bại, như ngươi thấy đó."
"Có điều, giống như Thông nhi nói, xuất ra đi trang trang bức cũng ổn :v. Thử nghĩ xem, hai mươi năm trước, Khuyển Nhung muốn xâm lấn Thiên Vũ ta. Bệ hạ sợ chiến sự nổ ra, mệnh thương tổn tài. Liền kéo mấy chục ngàn ngụy Thiên Huyền kéo đến chiến trường, cho đi một vòng, liền dọa lùi Khuyển Nhung quân. Ha ha ha. . . Không thể không bội phục trí tuệ của bệ hạ!"
Trác Phàm không còn gì để nói. Vậy mà cũng coi là trí tuệ được, khó trách hoàng thất ngàn năm qua mềm yếu, nguyên lai mặc kệ hiện thực, sống trong ảo tưởng.
Nhưng không thể không thừa nhận là, thật cũng như giả, giả cũng như thật, cũng coi là một loại binh pháp thượng tầng.
Trác Phàm lại nhìn những ngụy Thiên Huyền, giận dữ nói: "Bàn tử, đã muốn cho thì cho đồ tốt được không? Lấy cho ta Thiên Huyền cảnh thực sự, mười người cũng được!"
"Cái gì, mười người? Không có!"
Bàn tử lại tận tình khuyên bảo: "Đại ca à, Thiên Huyền cảnh thực sự đều là một tinh anh vạn người không được, nào có dễ bồi dưỡng được như vậy? Tiềm Long Các cũng mới chỉ có chín người, U Minh Cốc cũng chỉ có 12, còn bị ngươi xử lý mất sáu người rồi, hoàng thất chúng ta cũng rất khan hiếm a, phụ hoàng căn bản không nỡ lấy ra!"
Trác Phàm bĩu môi, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: "Thế thì lấy về đi."
"Ách, khó mà làm được, thánh thượng ban tặng, nào có đạo lý không nhận? Ngươi làm như thế, ta chẳng những đảm đương không nổi, còn. . ."
Nói đến đây, bàn tử đột nhiên chuyển qua những lão giả, hét lớn: "Còn có các ngươi, nếu như các ngươi bị cho về, tất cả phải mất đầu!"
Nghe xong lời ấy, 19 lão giả quá sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nhưng Trác Phàm vẫn lắc đầu, hơi khó xử nói: "Bọn họ là không có bản lãnh gì, dù ta có nhận, nhưng bọn họ ỷ là xuất thân hoàng thất, mỗi ngày đều dương dương tự đắc. . ."
"Hiểu rồi, huynh đệ, ngươi đừng nói gì cả, nhìn ta đây!" Bàn tử vội vã khoát khoát tay, nhìn về phía đám người kia, mắng to: "Mấy tên hỗn trướng khốn kiếp, các ngươi đã được ban cho Lạc gia làm trưởng lão, thì phải tuân theo quy củ Lạc gia, càng phải nghe quản gia. Huống hồ, các ngươi có gì không phục? Không phải chỉ là ngụy Thiên Huyền sao? Nói cho các ngươi biết, huynh đệ của tam hoàng tử ta, quản gia Lạc gia Trác Phàm, là người tay đánh U Minh Cốc, chân đá Hoa Vũ Lâu. Trưởng lão Thiên Huyền cảnh của bảy nhà chết trong tay hắn phải trên mười người!"
"Bây giờ hắn còn sống tốt, vì cái gì? Chỉ có hai chữ, thực lực! Nếu như các ngươi có thực lực như hắn, tất nhiên không cần các ngươi nghe hắn. Nhưng nếu không có, còn không nghe lời, sống được không bao lâu!"
Bàn tử nói năng có khí phách, những lão giả dĩ nhiên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, càng không thể tin nhìn về phía Trác Phàm. Bọn họ vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm tuổi còn trẻ, lại đã dương danh Thiên Vũ, quấy mưa quấy gió, đối chọi gay gắt với bảy thế gia.
Khó trách ngưu bức như vậy, vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ, ngay cả người được thánh thượng ban thưởng đều dám tùy tiện giết. Bọn họ đều là người sống trong cung, tất nhiên chưa từng nghe qua chuyện về Trác Phàm, nghe được bàn tử gào to, tất nhiên vui lòng phục tùng, quỳ sụp xuống đất.
Nhân vật kiêu hùng như thế, bọn họ còn tư cách gì trang bức trước mặt người ta? Lạc Vân Thường nghe mà cũng cảm xúc bành trướng, mắt nhìn Trác Phàm đầy sự hoan hỉ.
"Huynh đệ, thế nào, bây giờ bọn họ tuyệt đối nghe lời!"
"Khụ khụ khụ. . ." Trác Phàm vội ho một tiếng, đĩnh đĩnh nhìn những lão giả nói: "Đã là bệ hạ ban thưởng, lại nể tình tam hoàng tử, ta miễn cưỡng thu đám ngụy Thiên Huyền này vậy."
Mấy người liền vui vẻ ra mặt. Cứ như vậy, nhiệm vụ đã coi như hoàn thành.
"Có điều. . .", Trác Phàm lại nghiêm túc nói: "Vào Lạc gia, thì phải tuân theo quy củ Lạc gia! Điều thứ nhất, cũng chính là điều quan trọng nhất, trong nhà này, chỉ có đại quản gia Trác Phàm ta, mới có thể trang bức, các ngươi ai dám trang bức, kẻ đó phải chết!"
Tất cả mọi người sững sờ, mẹ nó, đây mà tính là gia quy?
Bàn tử xạm mặt, quay đầu nhìn về phía Lạc Vân Thường nói: "Lạc tiểu thư, Lạc gia thật có gia quy vô sỉ như vậy sao?"
Lạc Vân Thường che đôi môi, càng không ngừng gật đầu, cười đến đau bụng.
"Điều thứ hai, ra khỏi nhà, gặp ngoại nhân, muốn trang bức cũng phải để ta làm trước, các ngươi càng không thể trang bức quá mức, lão tử phải là nhất! Nếu không, cũng phải chết!"
Mọi người đỡ trán, khóe miệng co quắp. Lạc gia đến cùng là gia tộc như thế nào vậy, quản gia này là người kiểu gì vậy, hai điều này, thật sự là gia quy sao?
Lạc Vân Thường đã cười lăn lộn trên bàn, bàn tử chán không muốn nghe nữa, Phương Thu Bạch thì cảm thấy thú vị, vui vẻ ngồi nghe.
"Thứ ba, sau này các ngươi theo lệnh ta mà làm, chỉ nghe lệnh một mình ta, ta để các ngươi giết người nào, thì các ngươi giết người đó, không được sai sót. Nếu không, chết!"
Bỗng nhiên, tất cả mọi người run run, ngay sau đó ngoan ngoãn gật mạnh đầu.
Tuy bọn họ vẫn thuận theo, nhưng Trác Phàm lại từ trong mắt bọn họ nhìn ra sự chần chờ. Không sai, chính là chần chờ trong nhất thời, đã để Trác Phàm nhìn ra vấn đề. Trác Phàm nói ra hai điều trước, chẳng qua là làm cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, làm chuẩn bị cho điều thứ ba. Quả nhiên, kết quả khiến Trác Phàm rất hoài nghi. Nếu bọn họ thật sự là trưởng lão được hoàng đế ban thưởng, mệnh lệnh mà hoàng đế cho bọn họ, nhất định là tuân theo Lạc gia. Vậy điều gia quy thứ ba, bọn họ chắc chắn sẽ ngay lập tức tiếp nhận.
Nhưng bọn họ lại có sự chần chờ. Nói cách khác, trong tiềm thức, việc này đối lập với mệnh lệnh bọn họ được giao, đến mức bọn họ nhất không kịp thời trở tay, không kịp phản ứng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trác Phàmthản nhiên nói: "Được rồi, các ngươi đã là trưởng lão Lạc gia, vậy sẽ được đại trưởng lão chỉ huy!"
"Lôi trưởng lão!" Trác Phàm hét lớn một tiếng, Lôi Vân Thiên lập tức xuất trước mặt Trác Phàm, ôm quyền nói: "Trác quản gia, có gì phân phó!"
"Những người này là trưởng lão được bệ hạ ban cho Lạc gia ta, đại trưởng lão ngươi thống lĩnh bọn họ đi, sắp xếp tốt cho bọn họ đi!"
Lôi Vân Thiên đầy mặt hưng phấn, lại có nhiều cao thủ như vậy sao. Nhưng khi nghe đến câu "Sắp xếp tốt", liền hiểu, ý Trác Phàm là muốn giam lỏng bọn họ, để bọn họ không thể tùy tiện tán loạn, rời đi ánh mắt của mình.
Lôi Vân Thiên gật đầu, nghiêm túc đưa bọn họ đi.
Bọn họ coi là được vào Lạc gia, nhưng không ngờ lại bị triệt để giám sát. Mà điểm này, mấy người bàn tử không rõ, vẫn bình thản vỗ vỗ vai Trác Phàm, cười to lên: "Huynh đệ, gia quy Lạc gia ngươi, trừ điều thứ ba, hai thứ trước thật sự là vl!"
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, thâm ý nói: "Không có hai điều trước, thì lấy đâu ra điều thứ ba, ha ha ha. . ."
Bàn tử cũng cười thuận theo, vẫn chẳng hiểu gì, có điều rất nhanh, hắn lại nghiêm túc nói: "Như vậy, bây giờ, bản hoàng tử phải làm chính sự. Trác Phàm tiếp chỉ. . ."
Lúc này, một lão giả gầy gò đứng ra, nhìn Trác Phàm cười lạnh nói: "Hừ, mồm còn hôi sữa, lông còn chưa mọc đủ. . ."
Ba!
Không nói hai lời, Trác Phàm vung mạnh tay, quất cho hắn một bạt tai, sau đó lạnh lùng nói: "Gọi Trác quản gia!"
"Ngươi. . . Ngươi. . ." Lão giả kia cả kinh trợn mắt hốc mồm, chỉ mũi Trác Phàm, tức giận đến mãi không nói ra lời. Đừng nói hắn là cao thủ Thiên Huyền, còn cả đống tuổi như vậy, bị một tên mao đầu tiểu tử ngay trước mặt bao người cho một bạt tai, còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Sau đó máu dồn lên não, không còn nghĩ được gì, cũng không đoái hoài tới điều gì, một chưởng đánh về phía Trác Phàm, gào to: "Ngươi giỏi, cả gan làm loạn, lại dám hỗn lão với ngự tiền thị vệ chúng ta, lão phu phải giáo huấn ngươi một trận!"
Nhưng hắn vừa dứt lời, thì phốc một tiếng, hắn trợn lồi mắt. Ngay sau đó khí tức suy yếu cực tốt, cuối cùng vĩnh viễn cúi thấp đầu. Nơi ngực hắn có một mực nắm đấm thép xuyên qua, Trác Phàm mặt không đổi sắc rút cánh tay đầy máu!
Tất cả cẩm y lão giả kinh hãi, đều khó có thể tin nhìn Trác Phàm. Bọn họ đều có thể nhìn ra, Trác Phàm chỉ là Đoán Cốt ngũ trọng cảnh, làm sao có thể dễ dàng giết người như vậy?
Lạc Vân Thường cũng kinh hô một tiếng, che hai mắt, không dám nhìn cảnh tượng máu tanh. Bàn tử bất đắc dĩ thì thào: "Huynh đệ, tuy ta biết ngươi rất vl, nhưng những người này dù sao cũng là được thánh thượng ban tặng, ngươi không thể nói giết thì giết a!"
Phương Thu Bạch thì nhíu mày, ánh mắt nhìn Trác Phàm càng có nhiều màu sắc. Tuy từng nghe đồn về Trác Phàm, nhưng chánh thức thấy Trác Phàm xuất thủ, mới thật sự thấy hắn mang cho người ta một cảm giác kinh dị lạ thường. Trác Phàm chỉ có tu vi Đoán Cốt ngũ trọng, nhưng thực lực lại vượt xa tu vi một mảng lớn.
Trác Phàm không để ý ánh mắt người khác, chỉ là hồ nghi. Lão giả này, rõ ràng có tu vi Thiên Huyền cảnh, cũng có thể lăng không bay lượn, nhưng tốc độ cùng lực lượng lại rất bất thường, chẳng giống một Thiên Huyền cảnh bình thường. Hắn chỉ muốn hơi chút giáo huấn lão nhân này, giết gà dọa khỉ, cho trọng thương là được rồi. Kết quả là giết chết cmnl.
Người này, tựa như là. . .
Trác Phàm nhíu chặt mày, tiếp đó để tránh bị Ngọc Tiêu Kiếm Thần phát giác, hắn phát ra nguyên thần với phạm vi nhỏ, đảo qua mấy lão giả.
Quả nhiên, những người này cũng chỉ là có áo ngoài Thiên Huyền cảnh, nhưng thực lực lại không đạt đến. Nếu như nhất định phải lấy loại tu vi này để định nghĩa, vậy hắn chỉ có thể gọi là ngụy Thiên Huyền. Mà loại Thiên Huyền cảnh này, trừ khi bị thần thức của Thần Chiếu cảnh dò xét, hoặc động thủ giao chiến, thì người bình thường khó có thể phát hiện.
Trác Phàm thở dài, quay người về phía bàn tử, phẫn nộ quát: "Bàn tử, con mẹ nó, ngươi gạt ta, những người này căn bản không phải Thiên Huyền cảnh! Ngươi cho ta làm một đám ngụy Thiên Huyền làm gì, lão tử muốn trả hàng!"
Bàn tử giật mình: "Ngươi phát hiện ra rồi?"
"Nói nhảm, lão tử đâu phải chưa từng giao thủ với Thiên Huyền cảnh" Trác Phàm lườm hắn, oán hận nói: "Ngươi để lão tử mang đám này phế vật đi đánh nhau với gia tộc khác, ngươi nói xem chúng ta sẽ có kết cục gì?"
Bàn tử sờ mũi, rực rỡ cười nói: "Thực. . . Cũng không đến mức như vậy, dẫn bọn họ ra ngoài trang bức cũng tốt mà, ngươi xem, mang theo hai mươi cao thủ Thiên Huyền, thật là rất oai phong. . ."
"Bớt nói nhiều lời, đến cùng là sao, nói ta nghe?" Trác Phàm lạnh hừ một tiếng.
Phương Thu Bạch cười nói: "Để lão phu giải thích, thực bọn họ là những người tư chất thấp, rất khó bước vào Thiên Huyền cảnh để làm ngự tiền thị vệ. Coi như bước vào, cũng chỉ là Thiên Huyền nhất nhị trọng thôi. Cho nên hoàng thất có kế hoạch bồi dưỡng Thiên Huyền, sử dụng đan dược, để bọn họ cưỡng chế đột phá Thiên Huyền cảnh, đại lượng chế tạo cao thủ. Cuối cùng lại đều thất bại, như ngươi thấy đó."
"Có điều, giống như Thông nhi nói, xuất ra đi trang trang bức cũng ổn :v. Thử nghĩ xem, hai mươi năm trước, Khuyển Nhung muốn xâm lấn Thiên Vũ ta. Bệ hạ sợ chiến sự nổ ra, mệnh thương tổn tài. Liền kéo mấy chục ngàn ngụy Thiên Huyền kéo đến chiến trường, cho đi một vòng, liền dọa lùi Khuyển Nhung quân. Ha ha ha. . . Không thể không bội phục trí tuệ của bệ hạ!"
Trác Phàm không còn gì để nói. Vậy mà cũng coi là trí tuệ được, khó trách hoàng thất ngàn năm qua mềm yếu, nguyên lai mặc kệ hiện thực, sống trong ảo tưởng.
Nhưng không thể không thừa nhận là, thật cũng như giả, giả cũng như thật, cũng coi là một loại binh pháp thượng tầng.
Trác Phàm lại nhìn những ngụy Thiên Huyền, giận dữ nói: "Bàn tử, đã muốn cho thì cho đồ tốt được không? Lấy cho ta Thiên Huyền cảnh thực sự, mười người cũng được!"
"Cái gì, mười người? Không có!"
Bàn tử lại tận tình khuyên bảo: "Đại ca à, Thiên Huyền cảnh thực sự đều là một tinh anh vạn người không được, nào có dễ bồi dưỡng được như vậy? Tiềm Long Các cũng mới chỉ có chín người, U Minh Cốc cũng chỉ có 12, còn bị ngươi xử lý mất sáu người rồi, hoàng thất chúng ta cũng rất khan hiếm a, phụ hoàng căn bản không nỡ lấy ra!"
Trác Phàm bĩu môi, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: "Thế thì lấy về đi."
"Ách, khó mà làm được, thánh thượng ban tặng, nào có đạo lý không nhận? Ngươi làm như thế, ta chẳng những đảm đương không nổi, còn. . ."
Nói đến đây, bàn tử đột nhiên chuyển qua những lão giả, hét lớn: "Còn có các ngươi, nếu như các ngươi bị cho về, tất cả phải mất đầu!"
Nghe xong lời ấy, 19 lão giả quá sợ hãi, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nhưng Trác Phàm vẫn lắc đầu, hơi khó xử nói: "Bọn họ là không có bản lãnh gì, dù ta có nhận, nhưng bọn họ ỷ là xuất thân hoàng thất, mỗi ngày đều dương dương tự đắc. . ."
"Hiểu rồi, huynh đệ, ngươi đừng nói gì cả, nhìn ta đây!" Bàn tử vội vã khoát khoát tay, nhìn về phía đám người kia, mắng to: "Mấy tên hỗn trướng khốn kiếp, các ngươi đã được ban cho Lạc gia làm trưởng lão, thì phải tuân theo quy củ Lạc gia, càng phải nghe quản gia. Huống hồ, các ngươi có gì không phục? Không phải chỉ là ngụy Thiên Huyền sao? Nói cho các ngươi biết, huynh đệ của tam hoàng tử ta, quản gia Lạc gia Trác Phàm, là người tay đánh U Minh Cốc, chân đá Hoa Vũ Lâu. Trưởng lão Thiên Huyền cảnh của bảy nhà chết trong tay hắn phải trên mười người!"
"Bây giờ hắn còn sống tốt, vì cái gì? Chỉ có hai chữ, thực lực! Nếu như các ngươi có thực lực như hắn, tất nhiên không cần các ngươi nghe hắn. Nhưng nếu không có, còn không nghe lời, sống được không bao lâu!"
Bàn tử nói năng có khí phách, những lão giả dĩ nhiên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, càng không thể tin nhìn về phía Trác Phàm. Bọn họ vạn vạn không nghĩ đến, Trác Phàm tuổi còn trẻ, lại đã dương danh Thiên Vũ, quấy mưa quấy gió, đối chọi gay gắt với bảy thế gia.
Khó trách ngưu bức như vậy, vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ, ngay cả người được thánh thượng ban thưởng đều dám tùy tiện giết. Bọn họ đều là người sống trong cung, tất nhiên chưa từng nghe qua chuyện về Trác Phàm, nghe được bàn tử gào to, tất nhiên vui lòng phục tùng, quỳ sụp xuống đất.
Nhân vật kiêu hùng như thế, bọn họ còn tư cách gì trang bức trước mặt người ta? Lạc Vân Thường nghe mà cũng cảm xúc bành trướng, mắt nhìn Trác Phàm đầy sự hoan hỉ.
"Huynh đệ, thế nào, bây giờ bọn họ tuyệt đối nghe lời!"
"Khụ khụ khụ. . ." Trác Phàm vội ho một tiếng, đĩnh đĩnh nhìn những lão giả nói: "Đã là bệ hạ ban thưởng, lại nể tình tam hoàng tử, ta miễn cưỡng thu đám ngụy Thiên Huyền này vậy."
Mấy người liền vui vẻ ra mặt. Cứ như vậy, nhiệm vụ đã coi như hoàn thành.
"Có điều. . .", Trác Phàm lại nghiêm túc nói: "Vào Lạc gia, thì phải tuân theo quy củ Lạc gia! Điều thứ nhất, cũng chính là điều quan trọng nhất, trong nhà này, chỉ có đại quản gia Trác Phàm ta, mới có thể trang bức, các ngươi ai dám trang bức, kẻ đó phải chết!"
Tất cả mọi người sững sờ, mẹ nó, đây mà tính là gia quy?
Bàn tử xạm mặt, quay đầu nhìn về phía Lạc Vân Thường nói: "Lạc tiểu thư, Lạc gia thật có gia quy vô sỉ như vậy sao?"
Lạc Vân Thường che đôi môi, càng không ngừng gật đầu, cười đến đau bụng.
"Điều thứ hai, ra khỏi nhà, gặp ngoại nhân, muốn trang bức cũng phải để ta làm trước, các ngươi càng không thể trang bức quá mức, lão tử phải là nhất! Nếu không, cũng phải chết!"
Mọi người đỡ trán, khóe miệng co quắp. Lạc gia đến cùng là gia tộc như thế nào vậy, quản gia này là người kiểu gì vậy, hai điều này, thật sự là gia quy sao?
Lạc Vân Thường đã cười lăn lộn trên bàn, bàn tử chán không muốn nghe nữa, Phương Thu Bạch thì cảm thấy thú vị, vui vẻ ngồi nghe.
"Thứ ba, sau này các ngươi theo lệnh ta mà làm, chỉ nghe lệnh một mình ta, ta để các ngươi giết người nào, thì các ngươi giết người đó, không được sai sót. Nếu không, chết!"
Bỗng nhiên, tất cả mọi người run run, ngay sau đó ngoan ngoãn gật mạnh đầu.
Tuy bọn họ vẫn thuận theo, nhưng Trác Phàm lại từ trong mắt bọn họ nhìn ra sự chần chờ. Không sai, chính là chần chờ trong nhất thời, đã để Trác Phàm nhìn ra vấn đề. Trác Phàm nói ra hai điều trước, chẳng qua là làm cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, làm chuẩn bị cho điều thứ ba. Quả nhiên, kết quả khiến Trác Phàm rất hoài nghi. Nếu bọn họ thật sự là trưởng lão được hoàng đế ban thưởng, mệnh lệnh mà hoàng đế cho bọn họ, nhất định là tuân theo Lạc gia. Vậy điều gia quy thứ ba, bọn họ chắc chắn sẽ ngay lập tức tiếp nhận.
Nhưng bọn họ lại có sự chần chờ. Nói cách khác, trong tiềm thức, việc này đối lập với mệnh lệnh bọn họ được giao, đến mức bọn họ nhất không kịp thời trở tay, không kịp phản ứng.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trác Phàmthản nhiên nói: "Được rồi, các ngươi đã là trưởng lão Lạc gia, vậy sẽ được đại trưởng lão chỉ huy!"
"Lôi trưởng lão!" Trác Phàm hét lớn một tiếng, Lôi Vân Thiên lập tức xuất trước mặt Trác Phàm, ôm quyền nói: "Trác quản gia, có gì phân phó!"
"Những người này là trưởng lão được bệ hạ ban cho Lạc gia ta, đại trưởng lão ngươi thống lĩnh bọn họ đi, sắp xếp tốt cho bọn họ đi!"
Lôi Vân Thiên đầy mặt hưng phấn, lại có nhiều cao thủ như vậy sao. Nhưng khi nghe đến câu "Sắp xếp tốt", liền hiểu, ý Trác Phàm là muốn giam lỏng bọn họ, để bọn họ không thể tùy tiện tán loạn, rời đi ánh mắt của mình.
Lôi Vân Thiên gật đầu, nghiêm túc đưa bọn họ đi.
Bọn họ coi là được vào Lạc gia, nhưng không ngờ lại bị triệt để giám sát. Mà điểm này, mấy người bàn tử không rõ, vẫn bình thản vỗ vỗ vai Trác Phàm, cười to lên: "Huynh đệ, gia quy Lạc gia ngươi, trừ điều thứ ba, hai thứ trước thật sự là vl!"
Trác Phàm từ chối cho ý kiến, thâm ý nói: "Không có hai điều trước, thì lấy đâu ra điều thứ ba, ha ha ha. . ."
Bàn tử cũng cười thuận theo, vẫn chẳng hiểu gì, có điều rất nhanh, hắn lại nghiêm túc nói: "Như vậy, bây giờ, bản hoàng tử phải làm chính sự. Trác Phàm tiếp chỉ. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.