Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Dịch)
Chương 155: Hiển Lộ Chân Thân Hung Sát.
Dạ Kiêu
23/08/2022
Phực!
Chỉ trong nháy mắt, bóng người Trác Phàm loáng cái đã biến mất. Con ngươi của Hoàng Phủ Thanh Vân chợt co rụt lại, trong lòng thầm kinh hãi, hắn trăm triệu lần không ngờ đến, một tên tiểu tử Đoán Cốt cảnh lại có tốc độ nhanh đến như thế, có thể tránh được một chưởng của hắn?
Thế nhưng một giây sau, sấm sét nổ vang, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vân xiết chặt, chợt nổi lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Căn bản không kịp phản ứng nữa, hắn chỉ biết dựa theo bản năng nghiêng đầu chếch sang một bên.
Sưu!
Một đạo lôi quang bay sướt qua mặt của hắn, trên má hắn rỉ máu, huyết sắc đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Chỉ một thoáng, trán của Hoàng Phủ Thanh Vân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không phải hắn cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm, chỉ sợ lần này cái đầu của hắn đã bi đâm xuyên qua.
Phập!
Tuy nhiên, mặc dù hắn tránh được một kích trí mạng đấy, nhưng cùng lúc đó, một cỗ đại lực lại đột nhiên từ dưới bụng hắn truyền đến. Hắn chỉ cảm thấy đau đớn thấu xương, cơ thể bị bay ngược trở lại một đường thẳng tắp như một quả đạn pháo.
Đùng một tiếng, Một mặt tường của HoaVũ đường bị đâm vào xuất hiện ra một cái lỗ lớn cao hơn ba thước.
Tất cả mọi thứ xảy ra nhanh như ánh sét chớp, đá lửa xoẹt, thậm chí mọi người còn chưa kịp thấy rõ hắn ta ra tay ra sao, thì hắn ta đã bị người đánh ngược trở về.
Nguyên cả nhóm ngừơi trên ghế khách quý ở sườn đông, khuôn mặt ai nấy vốn đang cười lạnh, bây giờ lại bỗng cứng đờ. Với thực lực của Hoàng Phủ Thanh Vân, xuất thủ đánh lén, chẳng những không thành công, còn bị người ta phản kích lại, việc này sao có thể?
Đối phương chỉ là một tiểu tử Đoán Cốt cảnh thôi mà!
Mang theo sự rung động mãnh liệt, mọi người lại nhìn đến chính giữa đài, chợt mí mắt run lên.
Ngay lúc này, Trác Phàm đã hoàn toàn để lộ ra một đôi Lôi Vân Dực lôi quang chớp nhoáng những tia sét, một chân của hắn vẫn đang trong tư thế nâng lên, dễ nhận thấy chính cái chân này vừa mới đá Hoàng Phủ Thanh Vân bay ra ngoài.
Cặp lôi dực kia, chẳng lẽ là...
“Trác Phàm!” Ngũ trưởng lão của U Minh Cốc hung hăng cắn môi, tròng mắt híp lại, khuôn mặt đầy sát khí.
Nghe lão ta nói vậy, tất cả những người có mặt ở đó đều cực kỳ hoảng sợ. Mặc dù bọn họ cũng từng nghe tới, mới đây ác ma Trác Phàm còn làm huyên náo xôn xao, trời sinh hắn có một bộ thiên lôi hai cánh, hung ác nham hiểm.
Nhưng họ tuyệt đối không ngờ đến, người liên tiếp đánh bại Độc Thủ Dược Vương trong bốn vòng, danh xưng Đan Vương siêu việt- nhất đan khuynh thiên, Tống đại sư lại là Trác Phàm cải trang thành.
Ngay cả nhóm người Sở Khuynh Thành và Hoa Vũ Lâu, lúc này cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Nam nhân hung thần ác sát mà ngoại giới truyền tin nhau, lại chính là cái tên làm việc lỗ mãng, nói chuyện không thông qua đại não, hồn nhiên ngây thơ- Tống Ngọc?
Hai người này nhìn kiểu nào cũng không giống là cùng một người!
Hoặc chỉ có thể nói, kỹ thuật ngụ trang của Trác Phàm này quá cao, đem tất cả mọi người xoay mòng mòng!
“Các ngươi đã sớm biết hắn chính là Trác Phàm ư?” Lâu chủ Mẫu Đơn quay đầu nhìn về phía nhóm người Long Cửu, thất kinh hỏi.
Long Cửu gật đầu, khẽ vuốt chòm râu, rồi hơi cười cợt: “Không sai, hơn nữa giao tình của chúng ta và tiểu tử này cũng không cạn!”
“Như vậy hiện tại các ngươi phải làm sao, muốn đối phó với U Minh Cốc và Đế Vương Môn cùng hắn ư?” Lâu chủ Thanh Hoa nhíu mày, trong lòng lo sợ.
Thực lực của Hoàng Phủ Thanh Vân thì bọn họ đều đã được chứng kiến, lại thêm ba nhà khác, dù bọn họ cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của mấy người kia. Nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt nhất, hôm nay một khi khởi chiến thì chính là nước đổ khó hốt, đánh đồng với khai chiến toàn bộ thất gia.
Lấy tình thế của Hoa Vũ Lâu bây giờ, chỉ trong vài phút là đã bị tiêu diệt rồi!
Cho nên, điều các nàng không hy vọng nhất là gây ra chuyện rắc rối. Nhưng bây giờ, kẻ bị lệnh truy nã hàng đầu của U Minh Cốc tức Trác Phàm vậy mà xuất hiện ở đây. Mà trong bảy thế gia, lại chia thành hai phái hỗ trợ Trác Phàm hoặc tiêu diệt Trác Phàm.
Phe diệt Trác Phàm, vốn có thù với Hoa Vũ Lâu các nàng, nên các nàng đương nhiên không thể nhờ cậy. Nhưng cái phái hỗ trợ Trác Phàm này thì thực lực hình như lại mỏng yếu hơn, căn bản không có phần thắng.
Trong lúc nhất thời, lâu chủ Thanh Hoa và lâu chủ Mẫu Đơn đều rất khẩn trương, cuống đến mức muốn bật khóc.
Ngươi nói cái tên tiểu tử hại người này, hiện thân lúc nào không hiện, cứ phải dè ngay trước mặt công chúng mà hiện thân, làm chúng ta khó xử! Theo lý thuyết Hoa Vũ Lâu chúng ta chưa từng đắc tội qua ngài mà, cớ sao phải hãm hại chúng ta như thế chứ?
Dường như nhìn ra được tam tư của các nàng, Tạ Thiên Dương khoát tay một cái nói: “Ai da, các ngươi đừng gấp, cũng không bắt mấy người phải tham chiến, vả lại chúng ta sẽ không lội chân vào vũng nước đục này.”
“Cái gì, các ngươi cũng không giúp hắn?” Mẫu Đơn lâu chủ kinh ngạc nghi ngờ nhưng cũng hơi mừng rỡ, kinh nghi vì thấy kì quái là đám người này luôn mồm nói có giao tình với Trác Phàm, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại khoanh tay đứng nhìn. Mừng rỡ vì rốt cục có thể phủi sạch quan hệ với chuyện này. Ngay cả đám người này cũng không xuất thủ, vậy Hoa Vũ Lâu các nàng cũng không cần quản việc đâu đâu.
Nhưng, nhìn bọn hắn vô tình vô nghĩa thế, Tiếu Đan Đan không kiềm chế được giận dữ, rống to lên tiếng: “Hừ, uổng cho các ngươi xưng huynh gọi đệ với phu quân ta, bây giờ sống chết trước mắt lại sợ đầu sợ đuôi. Các ngươi không chịu giúp hắn, bản cô nương giúp.”
Nói xong, Tiếu Đan Đan định nhảy xuống dưới lầu, may mà được lâu chủ Mẫu Đơn kéo lại.
“Bà cô nhỏ của ta ơi, ngươi đừng ở chỗ này thêm phiền nữa. Trác Phàm kia hung danh bên ngoài, ai biết hắn cải trang giả dạng vào Hoa Vũ Thành có ý đồ gì, ngươi lại còn coi hắn là phu quân ngươi, trước kia ta cũng không thấy ngươi cuồng dại vì một tên nam nhân đến thế!” Lâu chủ Mẫu Đơn dở khóc dở cười mắng to.
Tiếu Đan Đan bỗng thấy ủy khuất, quyệt miệng nói: “Sư phụ, đồ nhi thật vất vả mới nhìn trúng một người nam nhân, không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi như thế được.”
“Ai nha, Đan Đan cô nương quả thật trinh liệt, không uổng công ta gọi ngươi một tiếng tẩu tử a.”
Tạ Thiên Dương cười hì hì, khuyên lơn: “Yên tâm đi, việc này tiểu tử kia đã một tay an bài, hắn dặn đi dặn lại, không cho chúng ta nhúng tay, tin tưởng hắn sẽ tự xử lý được.”
“Cái gì, ngươi nói thật chứ? Là phu quân nói, hay do các ngươi đùn đẩy trách nhiệm, cố ý soạn ra một lời nói dối để lừa gạt ta?” Tiếu Đan Đan giật mình, đầy hồ nghi nói.
Nghe được lời này, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, lâu chủ Mẫu Đơn cũng liên tục cười khổ.
Nha đầu ngốc, trước mặt ngươi là những ai chứ, nhân vật chưởng quyền của bảy thế gia, coi như thật sự không cứu tiểu tử kia, thì không cứu thôi. Cần gì phải nói nối lừa tiểu nha đầu nhà ngươi, ngươi có bao nhiêu cân lượng hả!
Thấy nàng vẫn còn lo nghĩ, Long Quỳ mỉm cười trấn an nói: “Đan Đan cô nương, tiểu tử kia không cho chúng ta tham dự, chính là sợ chúng ta bị Đế Vương Môn để mắt tới, ảnh hưởng đại kế khuếch trương gia tộc của hắn. Nói ra thì việc này cũng xuất phát từ cân nhắc tư tâm của hắn. Nếu không, kiểu người tự tư tự lợi chỉ lo lợi ích của bản thân như hắn, làm sao có thể hảo tâm mà tự mình chống lại những nhân vật khó chơi này chứ? Nhớ tới năm đó tại Phong Lâm Thành, hắn đã để chúng ta loạn đấu một trận với U Minh Cốc, còn mình thì thừa cơ làm thịt hai trưởng lão, còn làm chúng ta gánh thay hắn...”
“Không cho phép ngươi nói xấu phu quân ta, đó gọi là trí tuệ, có biết không hả?” Long Quỳ còn chưa nói hết, Tiếu Đan Đan đã chu miệng, bất mãn ngắt lời hắn.
Long Quỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm cười khổ. Cũng không biết tiểu tử này có gì tốt, có thể khiến một đại cô nương mê mẩn hắn thành bộ dáng này.
Không muốn để ý đến sư điệt không có tiền đồ này nữa, lâu chủ Thanh Hoa nhìn Trác Phàm ở bên dưới, rồi nhìn qua Long Cửu, ngưng trọng nói: “Cửu thúc, thúc nói hắn muốn tự mình gánh vác. Nhưng hắn chỉ đạt Đoán Cốt cảnh, dù lợi hại hơn nữa, nhưng phải ứng phó với sự vây công của bốn nhà, từ trong tay bốn đại cao thủ đào tẩu ra. Nếu hắn thật sự rơi vào nguy nan, các ngươi sẽ không xuất thủ ư?”
Long Cửu khẽ giật mình, trầm ngâm thật lâu, tsau đó trong mắt lóe lên vẻ kiên định, trịnh trọng gật đầu: “Sẽ, dù sao hắn cũng là huynh đệ mà lão phu thừa nhận.”
“Ta cũng sẽ, bổn công tử thiếu nợ ân tình của hắn vẫn chưa trả xong đâu.” Khóe miệng Tạ Thiên Dương cong lên, nhìn bóng người thẳng tắp ở phía dưới, cười khẽ một tiếng: “Có điều, có lẽ chúng ta lo ngại quá nhiểu rồi, hắn đại khái đã nắm chắc từ sớm đi.”
“Làm sao, hắn thật sự có khả năng từ trong tay bốn đại cao thủ thoát ra ư?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, lẩm bẩm nói: “Vậy thì hắn thật sự là một quái vật đúng như lời đồn đấy. Bốn người này ở trong Thiên Huyền cảnh đều là nhân vật nổi tiếng.”
“Ha ha ha... Hắn vốn chính là quái vật!” Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, cười nhìn về phía mọi người nói: “Thực ra ta cũng không biết hắn có thể đào tẩu hay không, nhưng từ trận chiến U Quỷ Thất, ta liền biết. Hắn cũng không phải kẻ mãng phu, chỉ cần là chuyện hắn quyết định phải làm, nhất định là tuyệt đối nắm chắc mới đi làm.”
Nghe được lời này, mọi người khẽ gật đầu, lại nhìn phía dưới.
Răng rắc!
Bên trong đống đổ nát chợt phát ra một tiếng động, và sau đó là một tiếng nổ vang, Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên nhảy ra. Mặc dù trên người trên mặt hắn ta đều dính vết bụi bẩn màu xám tro, khí thế toàn thân vẫn cực mạnh mẽ, không có chút dấu vết bị thương gì.
Nhưng chỉ có hắn tự mình rõ ràng, dù hắn chưa bị thụ thương, nhưng ở vùng bụng đã bị sưng đỏ.
Hoàng Phủ Thanh Vân nhẹ nhàng sờ bụng, giương mắt nhìn về Trác Phàm hiện tại đã mọc ra hai cái cánh, ánh mắt hắn ta dần trở nên ngưng trọng.
Hắn ta vốn cho rằng tiểu tử này thực lực bất quá chỉ ở Đoán Cốt cảnh, nhưng không ngờ không chỉ tốc độ của hắn đã đạt đến Thiên Huyền cảnh, mà ngay cả toàn thân khổ luyện gân cốt cũng cứng rắn như thế.
Đồng dạng là người luyện thể, Hoàng Phủ Thanh Vân dĩ nhiên biết rõ Trác Phàm đáng sợ, đồng thời cũng càng hoảng sợ, trên đời này lại có công pháp luyện thể cường đại hơn cả Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn bọn hắn.
Trác Phàm chậm rãi để chân xuống, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhẹ nhàng mở hộp gỗ trong tay ra, một đoạn rễ cây có thể hô hấp và rung động đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Khóe miệng Trác Phàm nhấc lên một độ cong hài lòng, cất hộp lại, không thèm để ý đến ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, chỉ quay đầu nhìn về Hoàng Phủ Thanh Vân ở phía xa, nhíu mày cười nói: “Nhị công tử, ngươi nói ta không xứng nắm giữ Bồ Đề Tu Căn. Ha ha ha... Ngươi nên biết, Đan Vương bách đan thịnh hội lần này là ta, Bồ Đề Tu Căn này vốn là thứ mà ta nên có được.”
“Xú tiểu tử, bảo vật như vậy, coi chừng có mệnh cầm mà không có mạng hưởng!” Ánh mắt hắn ta khẽ híp một cái, sát cơ trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân lóe lên rồi biến mất.
Trác Phàm Thờ ơ nhún nhún vai, cười khẽ, đối chọi gay gắt: “Lão tử đã dám cầm, thì không sợ có người nhớ thương!”
Hưu!
Đúng lúc này, vang lên một tiếng xé gió, ngũ trưởng lão U Minh Cốc bỗng thoáng hiện ra ở một vị trí cách Trác Phàm tầm mười thước, một đôi mắt sắc rét lạnh trừng lên hung tợn: “Tiểu tử, ngươi chính là tên Trác Phàm đã giết chết lão thất! Đừng hòng phủ nhận, rất nhiều người ở Thanh Minh Thành đã nhìn thấy cặp lôi dực kia sau lưng ngươi!”
“Ta từng nói muốn phủ nhận sao? Hắc hắc hắc... Lại nói, trừ lão tử ra, còn ai dám quang minh chính đại đoạt đồ vật mà bảy thế gia các ngươi để mắt tới?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt Trác Phàm bắt đầu thay đổi, dần dần biến thành khuôn vặt vốn có của hắn.
Thấy tình cảnh này, tuy tâm lý mọi người đã có chuẩn bị, nhưng vẫn ngăn không được quá sợ hãi. Khuôn mặt của Trác Phàm này quả nhiên giống với lệnh truy sát của U Minh Cốc dán lên.
Nháy mắt, đám đông ồn ào xôn xao rút lùi ra ngoài.
Ác ma Trác Phàm giết chết người đa mưu túc trí của U Minh Cốc, U Quỷ Thất, đối chiến với ngũ trưởng lão của U Minh Cốc truy sát mà đến, cuộc chiến này cũng không phải những kẻ một hai ba lưu như bọn họ, thậm chí thế gia còn chưa nhập lưu có thể liên lụy vào.
Nếu vạn nhất bị ngộ sát, thì đúng là khóc cũng không có chỗ để khóc.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn có chút tiếc hận, đường đường Đan Vương siêu việt nhất đan khuynh thiên, Tống đại sư, lại là ác ma Trác Phàm, đáng tiếc cho một thiên tài luyện đan sư.
Dưới sự vây đánh của bảy nhà, tất nhiên kết quả đầu một nơi thân một nẻo.
Mặc kệ hắn là ác ma Trác Phàm, hay là quái vật Trác Phàm, làm sao có thể chạy thoát được thiên la địa võng đâu bảy nhà vây khốn?
Ôi...
Chỉ trong nháy mắt, bóng người Trác Phàm loáng cái đã biến mất. Con ngươi của Hoàng Phủ Thanh Vân chợt co rụt lại, trong lòng thầm kinh hãi, hắn trăm triệu lần không ngờ đến, một tên tiểu tử Đoán Cốt cảnh lại có tốc độ nhanh đến như thế, có thể tránh được một chưởng của hắn?
Thế nhưng một giây sau, sấm sét nổ vang, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vân xiết chặt, chợt nổi lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Căn bản không kịp phản ứng nữa, hắn chỉ biết dựa theo bản năng nghiêng đầu chếch sang một bên.
Sưu!
Một đạo lôi quang bay sướt qua mặt của hắn, trên má hắn rỉ máu, huyết sắc đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Chỉ một thoáng, trán của Hoàng Phủ Thanh Vân đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không phải hắn cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm, chỉ sợ lần này cái đầu của hắn đã bi đâm xuyên qua.
Phập!
Tuy nhiên, mặc dù hắn tránh được một kích trí mạng đấy, nhưng cùng lúc đó, một cỗ đại lực lại đột nhiên từ dưới bụng hắn truyền đến. Hắn chỉ cảm thấy đau đớn thấu xương, cơ thể bị bay ngược trở lại một đường thẳng tắp như một quả đạn pháo.
Đùng một tiếng, Một mặt tường của HoaVũ đường bị đâm vào xuất hiện ra một cái lỗ lớn cao hơn ba thước.
Tất cả mọi thứ xảy ra nhanh như ánh sét chớp, đá lửa xoẹt, thậm chí mọi người còn chưa kịp thấy rõ hắn ta ra tay ra sao, thì hắn ta đã bị người đánh ngược trở về.
Nguyên cả nhóm ngừơi trên ghế khách quý ở sườn đông, khuôn mặt ai nấy vốn đang cười lạnh, bây giờ lại bỗng cứng đờ. Với thực lực của Hoàng Phủ Thanh Vân, xuất thủ đánh lén, chẳng những không thành công, còn bị người ta phản kích lại, việc này sao có thể?
Đối phương chỉ là một tiểu tử Đoán Cốt cảnh thôi mà!
Mang theo sự rung động mãnh liệt, mọi người lại nhìn đến chính giữa đài, chợt mí mắt run lên.
Ngay lúc này, Trác Phàm đã hoàn toàn để lộ ra một đôi Lôi Vân Dực lôi quang chớp nhoáng những tia sét, một chân của hắn vẫn đang trong tư thế nâng lên, dễ nhận thấy chính cái chân này vừa mới đá Hoàng Phủ Thanh Vân bay ra ngoài.
Cặp lôi dực kia, chẳng lẽ là...
“Trác Phàm!” Ngũ trưởng lão của U Minh Cốc hung hăng cắn môi, tròng mắt híp lại, khuôn mặt đầy sát khí.
Nghe lão ta nói vậy, tất cả những người có mặt ở đó đều cực kỳ hoảng sợ. Mặc dù bọn họ cũng từng nghe tới, mới đây ác ma Trác Phàm còn làm huyên náo xôn xao, trời sinh hắn có một bộ thiên lôi hai cánh, hung ác nham hiểm.
Nhưng họ tuyệt đối không ngờ đến, người liên tiếp đánh bại Độc Thủ Dược Vương trong bốn vòng, danh xưng Đan Vương siêu việt- nhất đan khuynh thiên, Tống đại sư lại là Trác Phàm cải trang thành.
Ngay cả nhóm người Sở Khuynh Thành và Hoa Vũ Lâu, lúc này cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người. Nam nhân hung thần ác sát mà ngoại giới truyền tin nhau, lại chính là cái tên làm việc lỗ mãng, nói chuyện không thông qua đại não, hồn nhiên ngây thơ- Tống Ngọc?
Hai người này nhìn kiểu nào cũng không giống là cùng một người!
Hoặc chỉ có thể nói, kỹ thuật ngụ trang của Trác Phàm này quá cao, đem tất cả mọi người xoay mòng mòng!
“Các ngươi đã sớm biết hắn chính là Trác Phàm ư?” Lâu chủ Mẫu Đơn quay đầu nhìn về phía nhóm người Long Cửu, thất kinh hỏi.
Long Cửu gật đầu, khẽ vuốt chòm râu, rồi hơi cười cợt: “Không sai, hơn nữa giao tình của chúng ta và tiểu tử này cũng không cạn!”
“Như vậy hiện tại các ngươi phải làm sao, muốn đối phó với U Minh Cốc và Đế Vương Môn cùng hắn ư?” Lâu chủ Thanh Hoa nhíu mày, trong lòng lo sợ.
Thực lực của Hoàng Phủ Thanh Vân thì bọn họ đều đã được chứng kiến, lại thêm ba nhà khác, dù bọn họ cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của mấy người kia. Nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt nhất, hôm nay một khi khởi chiến thì chính là nước đổ khó hốt, đánh đồng với khai chiến toàn bộ thất gia.
Lấy tình thế của Hoa Vũ Lâu bây giờ, chỉ trong vài phút là đã bị tiêu diệt rồi!
Cho nên, điều các nàng không hy vọng nhất là gây ra chuyện rắc rối. Nhưng bây giờ, kẻ bị lệnh truy nã hàng đầu của U Minh Cốc tức Trác Phàm vậy mà xuất hiện ở đây. Mà trong bảy thế gia, lại chia thành hai phái hỗ trợ Trác Phàm hoặc tiêu diệt Trác Phàm.
Phe diệt Trác Phàm, vốn có thù với Hoa Vũ Lâu các nàng, nên các nàng đương nhiên không thể nhờ cậy. Nhưng cái phái hỗ trợ Trác Phàm này thì thực lực hình như lại mỏng yếu hơn, căn bản không có phần thắng.
Trong lúc nhất thời, lâu chủ Thanh Hoa và lâu chủ Mẫu Đơn đều rất khẩn trương, cuống đến mức muốn bật khóc.
Ngươi nói cái tên tiểu tử hại người này, hiện thân lúc nào không hiện, cứ phải dè ngay trước mặt công chúng mà hiện thân, làm chúng ta khó xử! Theo lý thuyết Hoa Vũ Lâu chúng ta chưa từng đắc tội qua ngài mà, cớ sao phải hãm hại chúng ta như thế chứ?
Dường như nhìn ra được tam tư của các nàng, Tạ Thiên Dương khoát tay một cái nói: “Ai da, các ngươi đừng gấp, cũng không bắt mấy người phải tham chiến, vả lại chúng ta sẽ không lội chân vào vũng nước đục này.”
“Cái gì, các ngươi cũng không giúp hắn?” Mẫu Đơn lâu chủ kinh ngạc nghi ngờ nhưng cũng hơi mừng rỡ, kinh nghi vì thấy kì quái là đám người này luôn mồm nói có giao tình với Trác Phàm, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại khoanh tay đứng nhìn. Mừng rỡ vì rốt cục có thể phủi sạch quan hệ với chuyện này. Ngay cả đám người này cũng không xuất thủ, vậy Hoa Vũ Lâu các nàng cũng không cần quản việc đâu đâu.
Nhưng, nhìn bọn hắn vô tình vô nghĩa thế, Tiếu Đan Đan không kiềm chế được giận dữ, rống to lên tiếng: “Hừ, uổng cho các ngươi xưng huynh gọi đệ với phu quân ta, bây giờ sống chết trước mắt lại sợ đầu sợ đuôi. Các ngươi không chịu giúp hắn, bản cô nương giúp.”
Nói xong, Tiếu Đan Đan định nhảy xuống dưới lầu, may mà được lâu chủ Mẫu Đơn kéo lại.
“Bà cô nhỏ của ta ơi, ngươi đừng ở chỗ này thêm phiền nữa. Trác Phàm kia hung danh bên ngoài, ai biết hắn cải trang giả dạng vào Hoa Vũ Thành có ý đồ gì, ngươi lại còn coi hắn là phu quân ngươi, trước kia ta cũng không thấy ngươi cuồng dại vì một tên nam nhân đến thế!” Lâu chủ Mẫu Đơn dở khóc dở cười mắng to.
Tiếu Đan Đan bỗng thấy ủy khuất, quyệt miệng nói: “Sư phụ, đồ nhi thật vất vả mới nhìn trúng một người nam nhân, không thể trơ mắt nhìn hắn chết đi như thế được.”
“Ai nha, Đan Đan cô nương quả thật trinh liệt, không uổng công ta gọi ngươi một tiếng tẩu tử a.”
Tạ Thiên Dương cười hì hì, khuyên lơn: “Yên tâm đi, việc này tiểu tử kia đã một tay an bài, hắn dặn đi dặn lại, không cho chúng ta nhúng tay, tin tưởng hắn sẽ tự xử lý được.”
“Cái gì, ngươi nói thật chứ? Là phu quân nói, hay do các ngươi đùn đẩy trách nhiệm, cố ý soạn ra một lời nói dối để lừa gạt ta?” Tiếu Đan Đan giật mình, đầy hồ nghi nói.
Nghe được lời này, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, lâu chủ Mẫu Đơn cũng liên tục cười khổ.
Nha đầu ngốc, trước mặt ngươi là những ai chứ, nhân vật chưởng quyền của bảy thế gia, coi như thật sự không cứu tiểu tử kia, thì không cứu thôi. Cần gì phải nói nối lừa tiểu nha đầu nhà ngươi, ngươi có bao nhiêu cân lượng hả!
Thấy nàng vẫn còn lo nghĩ, Long Quỳ mỉm cười trấn an nói: “Đan Đan cô nương, tiểu tử kia không cho chúng ta tham dự, chính là sợ chúng ta bị Đế Vương Môn để mắt tới, ảnh hưởng đại kế khuếch trương gia tộc của hắn. Nói ra thì việc này cũng xuất phát từ cân nhắc tư tâm của hắn. Nếu không, kiểu người tự tư tự lợi chỉ lo lợi ích của bản thân như hắn, làm sao có thể hảo tâm mà tự mình chống lại những nhân vật khó chơi này chứ? Nhớ tới năm đó tại Phong Lâm Thành, hắn đã để chúng ta loạn đấu một trận với U Minh Cốc, còn mình thì thừa cơ làm thịt hai trưởng lão, còn làm chúng ta gánh thay hắn...”
“Không cho phép ngươi nói xấu phu quân ta, đó gọi là trí tuệ, có biết không hả?” Long Quỳ còn chưa nói hết, Tiếu Đan Đan đã chu miệng, bất mãn ngắt lời hắn.
Long Quỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm cười khổ. Cũng không biết tiểu tử này có gì tốt, có thể khiến một đại cô nương mê mẩn hắn thành bộ dáng này.
Không muốn để ý đến sư điệt không có tiền đồ này nữa, lâu chủ Thanh Hoa nhìn Trác Phàm ở bên dưới, rồi nhìn qua Long Cửu, ngưng trọng nói: “Cửu thúc, thúc nói hắn muốn tự mình gánh vác. Nhưng hắn chỉ đạt Đoán Cốt cảnh, dù lợi hại hơn nữa, nhưng phải ứng phó với sự vây công của bốn nhà, từ trong tay bốn đại cao thủ đào tẩu ra. Nếu hắn thật sự rơi vào nguy nan, các ngươi sẽ không xuất thủ ư?”
Long Cửu khẽ giật mình, trầm ngâm thật lâu, tsau đó trong mắt lóe lên vẻ kiên định, trịnh trọng gật đầu: “Sẽ, dù sao hắn cũng là huynh đệ mà lão phu thừa nhận.”
“Ta cũng sẽ, bổn công tử thiếu nợ ân tình của hắn vẫn chưa trả xong đâu.” Khóe miệng Tạ Thiên Dương cong lên, nhìn bóng người thẳng tắp ở phía dưới, cười khẽ một tiếng: “Có điều, có lẽ chúng ta lo ngại quá nhiểu rồi, hắn đại khái đã nắm chắc từ sớm đi.”
“Làm sao, hắn thật sự có khả năng từ trong tay bốn đại cao thủ thoát ra ư?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, lẩm bẩm nói: “Vậy thì hắn thật sự là một quái vật đúng như lời đồn đấy. Bốn người này ở trong Thiên Huyền cảnh đều là nhân vật nổi tiếng.”
“Ha ha ha... Hắn vốn chính là quái vật!” Tạ Thiên Dương cười lớn một tiếng, cười nhìn về phía mọi người nói: “Thực ra ta cũng không biết hắn có thể đào tẩu hay không, nhưng từ trận chiến U Quỷ Thất, ta liền biết. Hắn cũng không phải kẻ mãng phu, chỉ cần là chuyện hắn quyết định phải làm, nhất định là tuyệt đối nắm chắc mới đi làm.”
Nghe được lời này, mọi người khẽ gật đầu, lại nhìn phía dưới.
Răng rắc!
Bên trong đống đổ nát chợt phát ra một tiếng động, và sau đó là một tiếng nổ vang, Hoàng Phủ Thanh Vân bỗng nhiên nhảy ra. Mặc dù trên người trên mặt hắn ta đều dính vết bụi bẩn màu xám tro, khí thế toàn thân vẫn cực mạnh mẽ, không có chút dấu vết bị thương gì.
Nhưng chỉ có hắn tự mình rõ ràng, dù hắn chưa bị thụ thương, nhưng ở vùng bụng đã bị sưng đỏ.
Hoàng Phủ Thanh Vân nhẹ nhàng sờ bụng, giương mắt nhìn về Trác Phàm hiện tại đã mọc ra hai cái cánh, ánh mắt hắn ta dần trở nên ngưng trọng.
Hắn ta vốn cho rằng tiểu tử này thực lực bất quá chỉ ở Đoán Cốt cảnh, nhưng không ngờ không chỉ tốc độ của hắn đã đạt đến Thiên Huyền cảnh, mà ngay cả toàn thân khổ luyện gân cốt cũng cứng rắn như thế.
Đồng dạng là người luyện thể, Hoàng Phủ Thanh Vân dĩ nhiên biết rõ Trác Phàm đáng sợ, đồng thời cũng càng hoảng sợ, trên đời này lại có công pháp luyện thể cường đại hơn cả Hoàng Cực Bá Thể Quyết của Đế Vương Môn bọn hắn.
Trác Phàm chậm rãi để chân xuống, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhẹ nhàng mở hộp gỗ trong tay ra, một đoạn rễ cây có thể hô hấp và rung động đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Khóe miệng Trác Phàm nhấc lên một độ cong hài lòng, cất hộp lại, không thèm để ý đến ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, chỉ quay đầu nhìn về Hoàng Phủ Thanh Vân ở phía xa, nhíu mày cười nói: “Nhị công tử, ngươi nói ta không xứng nắm giữ Bồ Đề Tu Căn. Ha ha ha... Ngươi nên biết, Đan Vương bách đan thịnh hội lần này là ta, Bồ Đề Tu Căn này vốn là thứ mà ta nên có được.”
“Xú tiểu tử, bảo vật như vậy, coi chừng có mệnh cầm mà không có mạng hưởng!” Ánh mắt hắn ta khẽ híp một cái, sát cơ trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân lóe lên rồi biến mất.
Trác Phàm Thờ ơ nhún nhún vai, cười khẽ, đối chọi gay gắt: “Lão tử đã dám cầm, thì không sợ có người nhớ thương!”
Hưu!
Đúng lúc này, vang lên một tiếng xé gió, ngũ trưởng lão U Minh Cốc bỗng thoáng hiện ra ở một vị trí cách Trác Phàm tầm mười thước, một đôi mắt sắc rét lạnh trừng lên hung tợn: “Tiểu tử, ngươi chính là tên Trác Phàm đã giết chết lão thất! Đừng hòng phủ nhận, rất nhiều người ở Thanh Minh Thành đã nhìn thấy cặp lôi dực kia sau lưng ngươi!”
“Ta từng nói muốn phủ nhận sao? Hắc hắc hắc... Lại nói, trừ lão tử ra, còn ai dám quang minh chính đại đoạt đồ vật mà bảy thế gia các ngươi để mắt tới?”
Vừa dứt lời, khuôn mặt Trác Phàm bắt đầu thay đổi, dần dần biến thành khuôn vặt vốn có của hắn.
Thấy tình cảnh này, tuy tâm lý mọi người đã có chuẩn bị, nhưng vẫn ngăn không được quá sợ hãi. Khuôn mặt của Trác Phàm này quả nhiên giống với lệnh truy sát của U Minh Cốc dán lên.
Nháy mắt, đám đông ồn ào xôn xao rút lùi ra ngoài.
Ác ma Trác Phàm giết chết người đa mưu túc trí của U Minh Cốc, U Quỷ Thất, đối chiến với ngũ trưởng lão của U Minh Cốc truy sát mà đến, cuộc chiến này cũng không phải những kẻ một hai ba lưu như bọn họ, thậm chí thế gia còn chưa nhập lưu có thể liên lụy vào.
Nếu vạn nhất bị ngộ sát, thì đúng là khóc cũng không có chỗ để khóc.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn có chút tiếc hận, đường đường Đan Vương siêu việt nhất đan khuynh thiên, Tống đại sư, lại là ác ma Trác Phàm, đáng tiếc cho một thiên tài luyện đan sư.
Dưới sự vây đánh của bảy nhà, tất nhiên kết quả đầu một nơi thân một nẻo.
Mặc kệ hắn là ác ma Trác Phàm, hay là quái vật Trác Phàm, làm sao có thể chạy thoát được thiên la địa võng đâu bảy nhà vây khốn?
Ôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.